Tru Tiên II
Chương 34: Đồng Hành


Vừa mới tỉnh lại, một cảm giác quay cuồng ập đến, lực hút khổng lồ xung quanh chẳng biết lúc nào đã trở nên vồn vã như sóng dữ, kịch liệt như nước chảy, làm cho trong đầu người ta là một mảng trống rỗng, ngoại trừ vô ý thức làm ra động tác ổn định thân thể, những chuyện khác hầu như không hể nhớ được. Trước mắt chỉ thấy một mảng bọt nước trắng xoá kịch liệt, quanh quẩn bên tai chỉ toàn là tiếng nước chảy rền rĩ như sấm .
Vương Tông Cảnh giờ khắc này, bản thân đang rơi vào một trạng thái hỗn loạn, hắn không tự chủ được bị dòng nước chảy mạnh mẽ hút vào dòng suối, không ngừng bị cuốn vòng quanh, một cổ lực lượng cường đại khiến hắn cơ hồ cảm thấy thân thể như bị xé nứt ra.

Hắn mấy lần muốn cố gắng ổn định thân thể nhưng đều phí sức mà không được, sau mấy lần lung tung quờ quạng cánh tay trong dòng nước xiết, cố gắng nắm lấy vách tường nhưng thất bại, vô tình hắn bắt được một cánh tay mềm mại, theo bản năng phản ứng, Vương Tông Cảnh liền nắm chặt không buông, ra sức kéo lại trước người một phát.

" Ùm!"

Một tiếng nổ vang, trong không gian trắng xoá tràn ngập bọt nước, một thân ảnh nho nhỏ mãnh liệt xuyên qua màn nước tiến đến gần, là Tô Văn Thanh, tóc tai xiêm y ướt đẫm, xuất hiện trước mặt Vương Tông Cảnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể vô lực nương theo dòng nước tựa như cánh bèo trôi phiêu đãng, dường như tại thời điểm rơi xuống miệng giếng, đụng phải cái gì đó mà hôn mê bất tỉnh. Tại thời khắc sinh tử chưa rõ này, Vương Tông Cảnh có thể nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc,tự nhiên sợ hãi trong lòng cũng bớt đi không ít, thay vào đó là một chút ấm áp.

Chỉ là nguy hiểm xung quanh vẫn chưa hết, hấp lực của của dòng nước chảy vẫn đang không ngừng tăng lên, thân thể hắn và Tô Văn Thanh bị lực đạo to lớn kéo đi, tốc độ cực nhanh, lúc vòng qua hai cái khúc cua suýt chút nữa đem thân thể Tô Văn Thanh lần nữa cuốn đi ra ngoài.

Vương Tông Cảnh gầm nhẹ một tiếng, tại lúc sóng lớn mãnh liệt, liền kéo mạnh, đem cả thân thể Tô Văn Thanh ôm vào trong ngực, lập tức một cảm giác ôn nhu lạnh lẽo truyền vào trong trái tim, trong không gian bọt nước tràn đầy óng ánh, hắn nhìn nàng, một đám tóc đen khẽ rũ xuống khuôn mặt xinh đẹp, dán chặt lên vầng trán trắng nõn, đuôi lông mày thướt tha, một khắc này mặc dù trông nàng tái nhợt, đầy nhu nhược nhưng phảng phất toát ra một vẻ quyến rũ đầy yêu dị. ( Biên : ngon quá =P~)

Đột nhiên, một tiếng thét từ dưới sâu vọng lại, Vương Tông Cảnh trong lòng chấn động, lờ mờ nhận ra thanh âm của Tiểu Đinh, khi âm thanh vang đến giống như là cách đó không xa, không đợi hắn cúi đầu xem xét, đột nhiên trước mắt tối sầm, vốn là có một chút ánh sáng từ ánh trăng phía trên miệng giếng chiếu xuống cũng đột nhiên biến mất.

Hết thảy mọi thứ đều trầm luân trong bóng đêm, không còn một tia sáng, chỉ có tiếng nước chảy mãnh liệt, đáng sợ, đang không ngừng lôi kéo hắn xuống phía dưới, "thân bất do kỷ" tuỳ theo dòng chảy giống như một viên đá yếu ớt, thậm chí có thời khắc hắn cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, cả thân thể đều không ngừng run rẩy.

Sau đó, hắn thấy tại một chỗ sâu nhất trong bóng tối, nơi dòng suối chảy dữ dội, sóng nước cuộn trào như sấm rền, thân thể Tiêu Đỉnh quả nhiên phiêu du tại chỗ ấy, Đại Hoàng ngay tại bên cạnh ôm lấy thân thể của nó, đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó " gâu gâu!" sủa lên.

Một cổ hàn ý bỗng nhiên ập đến, tại đây, nơi hung hiểm khó lường nhất, sâu trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một đôi tròng mắt, màu đỏ thẩm như chuông đồng, phảng phất như viễn cổ yêu thú vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, ngửa mặt lên trời gào thét, dưới ánh mắt mọi người lộ ra diện mục đáng sợ. Trong chốc lát, gợn nước xung quanh đột nhiên run rẩy, vô số cột nước bắn lên cao, một cổ lực lượng tràn trề bạo phát ra, tại trước lúc Vương Tông Cảnh bị cổ lực lượng này chấn ngất đi một khắc, hắn rõ ràng thấy được giữa hai con mắt đáng sợ kia thình lình chậm rãi mở ra thêm một con mắt lớn thứ ba màu vàng , chói mắt .

Oanh !

Vô số gợn sóng lớn, hoá thành thuỷ triều phô thiên cái địa, đem ý thức Vương Tông Cảnh bao phủ hoàn toàn, giờ phút này, hắn chỉ vô ý thức ôm chặt nữ tử trong ngực, sau đó liền triệt để mất đi cảm giác, chỉ thấy toàn bộ thế giới là một mảnh hắc ám lưu lạc, thân thể theo sóng mà đi, phiêu bạt vô hướng

***
Không biết qua bao lâu, Vương Tông Cảnh mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm giác đầu tiên, chính là cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt như muốn nứt ra, đau đến nỗi hắn không nhịn được phải hít vào một hơi. Lúc trước, khi bị nước cuốn đi cũng không biết đã bị biết bao nhiêu vật cứng rắn đánh trúng, cũng may thân thể hắn kiên cường dẻo dai, không có gãy xương, nhưng da thịt toàn thân bong tróc, vết thương vô số là không tránh được.

Vương Tông Cảnh cắn răng, trợn mắt cố gắng bò lên, hướng người ra phía trước nhìn một chút, xác định không có gì lo ngại mới thở dài một hơi, mặc dù toàn thân bị vô số vết thương, nhưng là một chút đau đớn ngoài da ấy đối với việc đã trải qua đau đớn khi rèn luyện, cùng khi luyện tập công pháp cổ quái của Tiểu Đỉnh thì không tính là gì.

Cho tới lúc này, hắn mới ngẩng đầu quan sát nơi mình đang nằm nhất thời cả kinh, chỉ thấy mình tựa hồ như đang ở trong một cái huyệt động thật lớn, phía trên đỉnh đầu hơn 10 trượng là quái thạch cao chót vót treo lủng lẳng rất nhiều thạch nhũ, nham bích. Ở trong một ít thạch nhũ, sinh ra ra một ít quáng thạch long lanh trong suốt như thuỷ tinh, hình dáng hiếm hoi tản ra một tia quang mang mê hoặc, trong bong tối mang đến một chút ánh sáng làm cho hắn có thể quan sát phụ cận.

Cách địa phương Vương Tông Cảnh đang ở không xa, là một dòng sông chậm rãi chảy, lặng yên không một tiếng động, trên mặt nước không có một gợn sóng, cũng như không thấy có bất cứ loài cá nào du động, Vương Tông Cảnh vô ý thức xem xét bản thân, một ít quần áo vẫn đang ẩm ướt, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn dòng nước chày, khoé mắt co lại.

Đứng lên đi đi lại lại một khoảng cách, hướng về nơi xa nhìn ngắm một cái, Vương Tông Cảnh phát hiện mình đang ở tại một đoạn bãi sông phía trên, dưới mặt đất là những hạt cát mịn màng, có lẽ tại lúc mình hôn mê bị hấp lực của dòng chảy cuốn vào đưa đến địa phương cổ quái này a. Lúc này, Vương Tông Cảnh trái xem, phải xem, cũng không thấy đường ra, bãi sông này cũng không tính là lớn, hướng lên trên một đoạn là vách đá cứng rắn không có lối đi, chỉ có hướng theo dòng nước xa xa kéo dài mãi trong bong tối mịt mờ.

" Ồ! Ngươi đã tỉnh?"

Ngay tại lúc hắn đang do dự không quyết, đột nhiên một âm thanh mang theo vài phần vui mừng, lẫn sợ hãi cách đó không xa vang lên, nơi đó vốn âm u, lại bị nham thạch từ phía trên rơi xuống che chắn, Vương Tông Cảnh lúc đầu quả thật không có chú ý, lúc này quay người nhìn lại, chỉ thấy Tô Văn Thanh từ phía sau nham thạch đi ra, mang theo vài phần ý cười, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng không che dấu được sự vui mừng.

Vừa nhìn thấy nàng, Vương Tông Cảnh nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng thở dài một hơi, mặc kệ là như thế nào, có thể nhìn thấy được một người quen ở cái địa phương cổ quái này, trong tâm lý thật là có nhiều an ủi.

Tô Văn Thanh đi đến bên cạnh hắn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vương Tông Cảnh một chút, nét mặt lộ ra một tia quan tâm hỏi:" Huynh không sao chứ, tôi xem trên người của huynh bị rất nhiều vết thương?"

Vương Tông Cảnh giật mình lắc đầu nói : " không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, cô thì sao?"

Tô Văn Thanh nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng chợt nhảy một cái, tuy trên mặt tỏ ra trấn định nhưng chẳng biết tại sao hai má đỏ ửng , nhẹ nhàng nói: " Tôi cũng không có việc gì, đúng rồi, mới vừa rồi trong lúc bị nước cuốn…..đa tạ huynh"

Vương Tông Cảnh bất chợt ngơ ngác, liền hiểu rõ ý tứ của nàng, lắc đầu cười khổ: " Tôi cũng không làm cái gì, chỉ là kéo cô lại, cô xem lúc đó tôi chẳng phải cũng ngất đi sao? Bất quá nghĩ không ra cô tỉnh lại còn sớm hơn tôi, đây là nơi nào, cố có biết chăng?"

Tô Văn Thanh nhíu mày, nhìn xung quanh một lượt, trầm ngâm một chút nói: " Tôi cũng không biết đây là cái địa phương nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, truyền thuyết kia là thật, dưới thành Hà Dương đích thật có mọt mạch nước ngầm, lần này chúng ta có lẽ lạc tới nơi này cũng nên…"

Vương Tông Cảnh yên lặng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn đã có suy đoán, cùng Tô văn Thanh không mưu mà hợp, chỉ là mạch nước ngầm từ trước tới nay được che giấu, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới mạch nước ngầm này lại có liên quan cùng toà giếng cạn nơi thành Hà Dương, giờ phút này hai người cũng không biết đang ở địa phương nào, có khi đã bị cuốn rời đi thật là xa Hà Dương thành, quả là một việc phiền phức.

Nghĩ một lát cũng không ra đầu mối, Vương Tông Cảnh lắc đầu, trong lòng thở dài một hơi, sau đó nhìn Tô Văn Thanh nói: "đúng rồi cô có thấy đứa trẻ nào không? Còn có Tiêu Đỉnh?"

Tô Văn Thanh đáp: "Không có, từ lúc tỉnh lại, trên bãi sông này chỉ có hai người chúng ta"

Vương Tông Cảnh nghĩ thầm, lẽ ra mình chỉ muốn xem chút náo nhiệt để đỡ buồn, kết quả thành bộ dáng như bây giờ thật làm cho người ta phiền muộn, bất quá bây giờ cũng không phải lúc nghĩ ngợi, hắn cất hai bước về phía bờ song, nhìn quanh bốn phía, đánh giá một mảnh u ám cau mày nói: " không biết làm sao đi ra bây giờ, bằng không tìm cách thông báo về Thanh Vân môn, các tiền bối thần thông quảng đại nói không chừng có biện pháp"

Tô Văn Thanh gật đầu nói: " lúc huynh bất tỉnh, tôi cũng thử tìm qua, chỉ là đi ngược lên thượng du cũng không có đường đi, đằng trước tối đen như mực, một mình tôi cũng không dám mạo hiểm liền đi trở về, phần hạ du cũng chưa kịp xem, Vương công tử tính làm sao…."

Vương Tông Cảnh chần chờ một chút nói : " chúng ta hay là do thám thêm một chút, dù sao tìm ra đường đi vẫn tốt, nếu bơi vào trong nước vạn nhất gặp dòng chảy xiết sẽ không tốt."

Tô Văn Thanh liền gật đầu đáp ứng

Hai người không trì hoãn, mượn ánh sang nhàn nhạt phát ra từ quang nhũ hướng hạ du châm rãi đi tới. Dọc đường rất nhiều chỗ có dấu hiệu bị nước ăn mòn, đi thêm vài chục trượng bãi song dần thu nhỏ lại, Vương Tông Cảnh phát hiện đằng trước không xa có chỗ nước cạn, liền quay đầu cùng Tô văn Thanh thương lượng một chút, tiếp tục đi tới phía trước.

Hai chân vừa mới chạm nước, lập tức một tia lạnh buốt theo mắt cá chân truyền ra. Vương Tông Cảnh nhíu mày hướng chỗ hắn ám chỉ bắt đầu bơi, hai chân tạo nên âm thanh ào ào vang vọng trong huyệt động sâu kín.

Đi vài bước, Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tô văn Thanh đang ở phía sau, hai tay mang theo mép váy, lộ ra một bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà xinh đẹp, cẩn thận từng ly từng tý đi tới, chần chờ một chút hắn bèn hướng nàng vươn một bàn tay.

Tô Văn Thanh thấy hắn im lặng vươn một bàn tay đến, trong mắt hắn nhàn nhạt ý quan tâm, Tô Văn Thanh cũng không nói gì, chỉ là nhìn hắn, trong nháy mắt tiếng nước xung quanh tựa hồ như đứng lại, sau đó nàng nhẹ nhàng cười đem bàn tay trái của mình đặt vào lòng bàn tay kiên cố kia, một cảm giác nhàn nhạt ôn hoà cùng thô ráp truyền đến.

Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu, quay người đi tới, lúc này đây hắn đi rất chậm, sau lưng nắm bàn tay Tô văn Thanh, vượt qua một đám ao nước lớn nhỏ, bước lên bãi bùn, hiện ra trước mắt bọn họ lại là một mảnh nước cạn, phía trước mơ hồ hiện lên một bãi sông nhỏ.
***
Một mảng quang cảnh thần bí mà u ám, hai bóng người cứ như thế lặng yên dắt tay nhau mà đi, lần lượt vượt qua bãi sông, không biết vì cái gì, họ không mở miệng nói chuyện, có lẽ là do con đường phía trước nguy hiểm khó lường, có lẽ là do bong tối hắc ám làm người ta trầm mặc, rất sợ khi mở miệng sẽ làm kinh động những sinh vật ẩn thân trong bóng tối

Không ngừng đi tới, trầm mặc mà đi…. chỉ có hai bàn tay gắn kết, cho nhau dũng khí, chỉ là bóng tối phía trước dường như không có điểm dừng, cả hai người cũng không biết mình đã đi bao xa, ngay tại lúc cảm giác tuyệt vọng đang dần dần ùa tới, đột nhiên nghe một tiếng chó sủa:

"Gâu…gâu…!"

" Tìm được rồi sao, Tìm được rồi sao? Ồ, đây là cái gì?" một thanh âm trẻ con truyền tới mang vài phần hương vị ngạc nhiên, Vương Tông Cảnh nghe quen tai, nhất thời mừng rỡ, đây không phải thanh âm của Tiểu Đỉnh thì còn ai? Lập tức hướng về phía trước kêu lên:

" Tiểu Đỉnh, Tiểu Đỉnh, là ngươi sao?"

Phía trước bóng tối chợt im lặng…một lát sau Tiểu Đinh hô lớn lên, thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc, vui mừng lẫn sợ hãi : " là Vương đại ca sao? ta ở chỗ này, ta ở chỗ này!"
Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh liếc nhìn nhau, sắc mặt vui mừng, mặc kệ như thế nào, tại địa phương hắc ám này mà có thể tìm được Tiểu Đỉnh, thật là niềm vui ngoài ý muốn. Hai người vội vàng đi thẳng về phía trước, trong bong tối, trên bãi sông vụt sáng vài cái, trong cái ánh sáng nhàn nhạt, một tiểu thân ảnh tinh thần sáng láng, vui vẻ, đầu tròn, mặt tròn, cái bụng cũng tròn, chạy vù vù ra, đúng là Tiểu Đỉnh đã mất tích.

Tiều Đỉnh nhìn thấy Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh hai người, cũng là cao hứng không thôi, không ngừng cười lớn kêu mọi người mau đi tới, phía sau vang lên tiếng chó sủa, Đại Hoàng đang chạy theo, trên lưng cõng theo Tiểu Hôi, con khỉ này đang làm ra dáng vẻ nhàm chán hướng Vương Tông Cảnh liếc một cái, sau đó thờ ơ lật tới lật lui bộ lông của Đại Hoàng.,
.
Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh nhìn thấy cặp hầu tử cùng đại cẩu kia, đều ngơ ngác một chút, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ có thể cảm nhận một tia kinh ngạc trong mắt đối phương, cho dù là thân thể Vương Tông Cảnh mạnh mẽ hơn xa người thường nhưng khi bị hút vào cái giếng cạn này, cũng ăn thật nhiều đau khổ, có thể nhìn được Tiểu Đỉnh toàn thân bình yên vô sự cũng thôi đi, một khỉ một cẩu lúc này lại hướng hắn dương dương tự đắc, hơn nữa không ngờ trong lúc nguy biến lại không có thất lạc nhau, chuyện này thật có điều cổ quái.

Chẳng lẽ, con khỉ lông xám cùng con chó vàng này, bởi vì có xuất thân từ Thanh Vân môn mà có được thần thông thập phần lợi hại sao…..?
Vương Tông Cảnh lần này trong nội tâm đối với Thanh Vân môn kính sợ lại tăng sâu thêm một phần.
Hai người đi tới, cùng Tiểu Đỉnh hội hợp, Tiểu Đỉnh thoạt nhìn có chút hưng phấn, cười ha hả, đang định nói gì, Tô Văn Thanh lại bỗng nhiên trầm mặt, nghiêm mặt đối với Tiểu Đỉnh nói: " Tiểu Đỉnh, lần này là đệ không đúng, chỉ vì muốn nhìn hà bá hiển linh, đệ xem, hiện tại khiến cho mọi người gặp tình cảnh rất là nguy hiểm?"

Tiểu Đỉnh khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh thật ra không nghĩ tới Tô Văn Thanh sau khi gặp mặt lại trách cứ Tiểu Đỉnh, bất quá ngẫm lại cũng đúng là như thế, Tiểu Đỉnh xác thực là đầu sỏ gây nên cục diện này, lập tức gật đầu nói: " Tiểu Đỉnh, lần này nàng nói không sai ah, lần này là đệ không đúng."

Tiểu Đỉnh hai mắt to chớp chớp, nhìn xem Vương Tông Cảnh lại nhìn xem Tô Văn Thanh, một lát sau đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống, hữu khí vô lực nói: " đệ biết rồi, đệ sai rồi."
.
Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh đều là bị hắn làm tắc nghẽn một chút, nguyên gốc một đống lớn lời nói giáo huấn bị nghẹn tới bên miệng nói không nên lời, lẽ ra , ngươi muốn giáo huấn người ta chính là hắn phạm sai lầm , tiểu hài tử đều đã nhận lỗi ngươi còn có thể đuổi theo không tha sao? Tiểu nam hài giờ phút này nhìn lại sắc mặt sụt sịt, lắc lư vài cái, nhìn Tô Văn Thanh nói: " Tô tỷ tỷ, đệ sai rồi."

" Ack......" dùng chỉ số thông minhTô Văn Thanh , cũng là nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiểu Đỉnh con mắt mở to, rưng rưng, đi đến trước mặt của nàng nhìn nàng, nói: " Tô tỷ tỷ, tỷ còn muốn mắng đệ sao?"

Tô Văn Thanh bị cặp ánh mắt sáng ngời của tiểu quỷ này nhìn chằm chằm, lại nhìn một chút Tiểu Đỉnh đầu tròn mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên cảm giác trên thân tuôn ra một cổ cảm giác vô lực , đưa tay tới sờ lên đầu, nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, nói: " không, không, không mắng đệ ."

" a!" Tiểu Đỉnh một tiếng hoan hô, nhảy dựng lên, vẻ mặt uể oải quét sạch, sau đó không ngừng đối với Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh ngoắc nói: " Vương đại ca, Tô tỷ tỷ, mau tới mau tới, chúng ta nhanh đi tìm cửa ra a, nơi này một chút cũng không dễ chơi."

Đại Hoàng kêu hai tiếng, chạy theo đi lên, Tô Văn Thanh hướng Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua, lộ ra một tia bất đắc dĩ biểu lộ, Vương Tông Cảnh cười khan một tiếng, đành phải nói: " hắn còn là một tiểu hài tử, không có biện pháp so đo nhiều như vậy."

Tô Văn Thanh nhún vai, mặc dù bất đắc dĩ nhưng xem ra cũng đã nhận mệnh, Vương tông cảnh mỉm cười, nói: " đi đi."

Ba người một lần nữa hội hợp, tăng thêm Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi, lại bắt đầu dưới bãi bùn nơi lòng sông tiếp tục đi về phía trước, có lẽ nguyên nhân là có nhiều người, có lẽ nguyên nhân là có Tiểu Đỉnh không biết trời cao đất rộng, mà lúc này hào khí giữa bọn họ đột nhiên sống động rất nhiều, vang lên không ít tiếng cười, đem một phiến thế giới hắc ám mù mịt xua tán đi không ít.

Cứ như vậy đi một hồi, vượt qua mấy cái sông nhỏ, ghềnh nhỏ, nhưng phía trước vẫn là một mảnh hắc ám vô cùng vô tận, Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh trong tâm đều tràn ngập một tia bất an, chỉ có Tiểu Đỉnh,

Ack…!, có lẽ lại còn kể cả Đại Hoàng Tiểu Hôi, vẫn luôn thản nhiên mà đi, không có vẻ lo lắng chút nào, nhiều nhất bất quá là đi đường lúc bĩu môi trách móc hai câu, bên cạnh cũng sẽ đuổi kịp một hồi tiếng kêu:

Gâu gâu gâu gâu!

Chi chi chi chi!

Chỉ là khi bọn hắn lại một lần nữa vượt qua một chỗ nước cạn, sắp sửa bước trên một chỗ khác của bờ sông, tại lúc Tiểu Hôi trên lưng Đại Hoàng đầu khỉ vừa chuyển, đột nhiên thân thủ nhẹ nhàng vỗ đầu Đại Hoàng, Đại Hoàng lập tức dừng bước, cơ hồ là cùng lúc đó, ba người đều chứng kiến ở trong mảnh hắc ám phía trước , đột nhiên sáng lên một đạo quang mang, một ngọn lửa thiêu đốt, tựa hồ như một cái bó đuốc, u ám lờ mờ, thế giới dưới lòng đất, có vẻ như chướng mắt.

Mà một hồi thanh âm đàm thoại trầm thấp hàm hồ , cũng từ địa phương kia như ẩn như hiện truyền tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiểu Đỉnh ngơ ngác một chút, quay đầu hướng Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh xem , Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào phiến ánh sáng, còn chưa lên tiếng, liền nghe được Tô Văn Thanh giảm thấp xuống thanh âm, nói khẽ: " bất kể là ai, chúng ta đừng nóng vội đi qua, nhìn kỹ hẵn nói."

Vương Tông Cảnh suy nghĩ một chút, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức ý bảo Tiểu Đỉnh ở phía sau, đưa mắt nhìn bốn phía, vừa vặn đằng trước nham bích có một nơi đột ngột vươn ra, hình thành một nơi âm u hẻo lánh, liền đối với Tô Văn Thanh cùng Tiểu Đỉnh đánh mắt, phóng nhẹ tiếng bước chân, lặng lẽ hướng bên kia nham bích đi đến. Tô Văn Thanh cùng Tiểu Đỉnh cũng theo bộ dáng của hắn, nhẹ nhàng đuổi kịp.

Vương Tông Cảnh lặng yên không tiếng động, thân mình dán lên nham bích, nhìn lại, nhìn Tô Văn Thanh cùng Tiểu Đỉnh cũng theo tới, ẩn thân tại trong bóng đêm, rồi mới hướng bọn hắn nhẹ gật đầu, sau đó ba người cùng nhau chậm rãi thò đầu ra, nhìn về phía trước.

Kia quả nhiên là một bó đuốc đang thiêu đốt, tại nơi trống trải âm u này, phát ra ánh sáng chói mắt, đồng thời nương theo phía dưới bó đuốc, ước chừng là 10 trượng ở ngoài xa xa, sáu bảy hắc y nhân đang đứng, một thân quần áo màu đen, trên người có nhiều binh khí vũ khí, từ xa nhìn lại tựa hồ làm thành một vòng, đứng ở trong vòng chính giữa là một vị lão đầu mặc hắc y, cầm trong tay một khối vòng tròn , cũng không biết là vật gì, ở bên kia không rời mắt.

Còn vài hắc y nhân bên cạnh tựa hồ chú ý đều để ở trên người lão, thỉnh thoảng thấp giọng nói vài lời lời nói, giống như là thúc giục điều giống nhau, lão nhân kia ngẫu nhiên cũng tức giận mắng trở lại bọn hắn, nhưng chủ yếu tinh lực hay là đang tập trung tại vòng tròn trong tay, ngẩng đầu nhìn cảnh vật chung quanh địa thế, nét mặt ngưng trọng suy tư, dẫn theo một tia nghi hoặc khó hiểu.

Vương Tông Cảnh nhìn một hồi, liền xác định những người này tuyệt đối không phải người Thanh vân môn, nhưng chỉ sợ đều là người tu đạo, không phải dễ chọc. lập tức lặng lẽ quay đầu, đang muốn cùng Tô Văn Thanh thương nghị thử xem, ai ngờ Tô Văn Thanh ở phía sau đúng lúc đang dựa vào người mình, tập trung nhìn chằm chằm những người kia, thân thể hai người liền nhẹ nhàng đụng một cái.

Trong bóng đêm, Vương Tông Cảnh thân thể cứng ngắc lại một lát, Tô Văn Thanh tựa hồ cũng lắp bắp kinh hãi, chỉ là cũng không có thêm thừa thải lời nói hoặc động tác, đúng lúc này, đột nhiên chỉ nghe phía trước thần bí nhân trong hắc y nhân, lão nhân kia đột nhiên phát ra một tiếng tràn đầy vui mừng hoan hô nói:

" đúng rồi, chính là nơi này!"

Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão nhân kia tại lúc bó đuốc chiếu rọi xuống, chạy đến một chỗ bên cạnh nham bích, dùng một loại cổ quái thủ thế đo đạc vài cái, sau đó tìm một cái chuồng. lui ra phía sau hai bước, hắn trầm ngâm một lát, lại đi ra ba thước, tại lúc một chỗ khác nham bích vẽ lên thêm một cái chuồng.

"hai chỗ này!"

Nói xong, hắn chính là hướng lui về phía sau mà đi, mà những kia hắc y nhân thì là ào ào đi lên phía trước, nhìn tựa hồ rất là thuần thục lấy ra nhiều vật lẫn lộn, cứ dựa theo lão giả kia xác định, hướng hai cái cái vòng nhỏ hẹp, trên nham bích gõ mấy cái, đông đông đông đông, đinh đinh đinh đinh, âm thanh quanh quẩn tại lòng sông, trong bóng tói Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh hai mặt nhìn nhau, mà Tiểu Đỉnh thì là thấy có chút hiếu kỳ, rung đùi đắc ý thấp giọng bĩu môi la hét:

" đây là đang làm gì đó ?"

Cũng không lâu lắm, mấy người áo đen kia tại trên nham bích đào ra mấy cái lổ nhỏ, sau đó cũng không biết nhét vật gì đi vào, liền đều tự rời đi khỏi nham bích rất xa, trong đó có một người hướng lui về phía sau phương hướng, vừa vặn chính là hướng phía Vương Tông Cảnh đám người ẩn thân nơi hẻo lánh, khiến mọi người lại càng hoảng sợ, cuống quít đem đầu thu lại, bình tức tĩnh khí, không lộ âm thanh.

Một mảnh lặng im, phía trước đột nhiên truyền đến liên tục vài tiếng vang lớn, đinh tai nhức óc, một cổ lực mạnh mẽ đánh vào nham bích, theo mặt đất truyền lay động lại đây, ngay cả Vương Tông Cảnh cùng mọi người cũng đều cảm thấy thạch bích rung động lắc lư, nương theo thanh âm hòn đá vỡ toang, đằng trước truyền đến một tiếng hoan hô, lão nhân kia cao hứng kêu lên, toàn bộ Hắc y nhân ào ào lại xúm lại đi qua.

Vương Tông Cảnh đám người vội vàng lần nữa ló đầu ra, hướng bên kia nhìn lại, lập tức giật mình. chỉ thấy một khối thạch bích cứng rắn, không biết bị những hắc y nhân kia dùng cái biện pháp gì, không ngờ mạnh mẽ tạc ra một cái động lớn, mà ở bên trong phiến u ám lờ mờ, một đạo nhu hòa quang mang theo sau vách đá soi tới.

" mở ra, mở ra! ha ha ha ha......" lão nhân kia cao hứng vạn phần, thân thủ nhảy đến bên cạnh thủ hạ, sau khi người thứ nhất chui vào thạch bích, còn dư lại Hắc y nhân cũng là lộ vẻ vui mừng, liên tục không ngừng cấp bách đi theo, không đầy một lát, tất cả Hắc y nhân liền đều chui vào huyệt động trên thạch bích, biến mất không thấy gì nữa, chỉ chừa lại một ít tia sáng kỳ dị, lặng yên không tiếng động theo thạch bích bắn ra, chiếu sáng cửa động một chút.

Đợi một hồi lâu, xác định những hắc y nhân kia hoàn toàn chính xác đã đi xa, Vương Tông Cảnh bọn người mới từ trong góc đi ra, chậm rãi tiếp cận phiến thạch bích bị đánh nát, theo quang mang bên trong thạch bích hiện ra trước mắt bọn hắn, rõ ràng là một đầu hành lang dài, ngoại trừ một tí đá vụn bừa bộn tán loạn bị phá mở chỗ động khẩu, các nơi khác đều là chỉnh tề đá xanh. Hành lang hai bên đi xa, không rõ điểm cuối cùng, đủ thấy là thật dài , mà cách mỗi khoảng cách mấy trượng, trên tường đều khảm một khối lớn huỳnh thạch trong suốt , tản mát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng hành lang.

Không gian ngoài thạch bích đột nhiên lâm vào tình trạng trầm mặc không tiếng động, vài người quay nhìn nhau, ngoại trừ Đại Hoàng Tiểu Hôi có chút tò mò tại cửa động nhìn quanh, Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh đều không hiểu được nên nói cái gì cho phải, cũng chính là ở phía sau, Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, xem hai người bọn họ liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên một tia ý tò mò, nhỏ giọng nói:

" nếu không, chúng ta cũng vào xem?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương