Tru Thần Điện
-
C54: Sao vậy
“Sao vậy? Cô Cố, chẳng lẽ cô không hiểu tôi nói gì ư? Dù cô có thích quần áo trong tiệm chúng tôi tới cỡ nào cũng không ích gì đâu, cô không có tiền để mua chúng đâu, tốt nhất là hãy đi mau đi, kẻo lại khó chịu trong lòng.” Thấy Cố Muội Ly quay trở lại, Tào Oánh Oánh cười “xì” một tiếng.
Cố Muội Ly hít sâu một hơi, chỉ vào một chiếc váy trong cửa hàng, nói: “Tôi lấy cái này” Nói xong, cô chìa tấm thẻ ngân hàng ra.
Dù chỉ là một động tác hết sức đơn giản nhưng Cố Muội Ly đã phải dùng hết mọi sự can đảm mà mình có. Nếu như trong tấm thẻ Hoàng Lương đưa cho cô có tiền thì cô có thể vớt vát lại được một chút danh dự, còn nếu như trong thẻ không có tiền, vậy thì cô sẽ bị người ta chê cười thậm tệ hơn.
'Tào Oánh Oánh nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, lật xem cả mặt trước lẫn mặt sau của thẻ rồi buông lời cười nhạo: “Cô
Cố à, chẳng lế cô nghèo t phát điên rồi hay sao? Tôi làm nhân viên bán hàng nhiều năm như vậy, không có loại thẻ ngân hàng nào mà tôi chưa từng thấy. Tấm thẻ ngân hàng này của cô là thẻ tích điểm của cửa hàng quà vặt nào đó à?”
Theo như cô ta nghĩ thì chắc chăn là Cố Muội Ly đã phải chịu một cú sốc quá lớn khi bị đuổi khỏi gia tộc dẫn tới bị điên rồi, cho nên mới cầm một tấm thẻ không rõ là thẻ gì đi mua đồ.
Được rồi, nếu như Cố Muội Ly đã không sợ mất mặt như thế thì hôm nay cô ta sẽ cho Cố Muội Ly mất mặt triệt để luôn.
Tào Oánh Oánh nhận lấy tấm thẻ, quẹt nó qua máy cà thẻ thanh toán.
Điều khiến cô ta bất ngờ là máy cà thẻ lại không hiển thị như bình thường mà xuất hiện bốn chữ “không đủ quyền hạn”.
Chuyện này khiến Tào Oánh Oánh thấy hơi khó hiểu, cho dù đây không phải là thẻ ngân hàng đi chăng nữa thì đáng ra máy phải báo là thẻ này không có giá trị sử dụng mới đúng, cụm “không đủ quyền hạn” này là sao?
Tào Oánh Oánh vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ của mình, cô ta cầm thẻ đi ra trung tâm dịch vụ ở gần đó, đó là trung tâm dịch vụ lớn nhất của trung tâm thương mại này.
Nếu như Cố Muội Ly muốn tự chuốc lấy nhục thì hôm nay cô ta sẽ giúp Cố Muội Ly được như ý.
Tào Oánh Oánh chỉ mới đi được vài bước đã va phải một người, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người cô ta va phải là giám đốc trung tâm thương mại Phùng Hoa Bân.
“Ôi, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh vội vàng khom lưng xin lỗi, mặc dù Phùng Hoa Bân không phải chủ của cô ta nhưng ông ta là giám đốc phụ trách toàn bộ trung tâm thương mại, quyền lực của ông ta còn lớn hơn cả chủ của cô †a, nếu cô ta đắc tội Phùng Hoa Bân thì chủ của cô ta cũng sẽ bị vạ lây.
“Oánh Oánh à, cô vẫn luôn rất điềm đạm cơ mà, sao hôm nay cô lại bộp chộp như vậy!” Phùng Hoa Bân nổi cáu.
Tào Oánh Oánh đã làm việc ở trung tâm thương mại này nhiều năm nên ông ta có biết cô ta.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi anh, máy thanh toán ở cửa hàng tôi bị lỗi nên tôi định cầm thẻ qua bên trung tâm dịch vụ để quẹt, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh luôn miệng xin lỗi và giải thích vì sợ ông ta trách tội mình.
“Trung tâm dịch vụ nằm ngay gần cửa hàng của cô, có gì mà cô phải vội như vậy chứ!” Phùng Hoa Bân nói xong, lơ đấng nhìn tấm thẻ trong tay Tào Oánh Oánh.
Ông ta chỉ nhìn một cái thôi mà suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
“Tào Oánh Oánh! Gô lấy tấm thẻ này ở đâu ra vậy?” Không rõ là do giật mình hay hoảng hốt mà đôi mắt của Phùng Hoa Bân mở to, nhìn chăm chăm vào tấm thẻ, giọng run run.
“Dạ? Tào Oánh Oánh ngẩn người trước phản ứng của ông ta, khúm núm trả lời: “Là, là một vị khách trong cửa hàng đưa nó cho tôi ạ.”
“Mau lên! Mau dẫn tôi đi gặp người đó!” Phùng Hoa Bân lập tức kéo Tào Oánh Oánh quay lại cửa hàng.
Tào Oánh Oánh bị Phùng Hoa Bân lôi đi, cánh tay đau tê rần.
Cô ta không hiểu hôm nay giám đốc Phùng đã uống lộn phải thuốc gì.
“Chào cô, xin hỏi có phải tấm thẻ này là của cô không?” Hai tay Phùng Hoa Bân run run, ánh mắt ông ta ngập tràn khát khao mãnh liệt.
Người khác không biết tấm thẻ ngân hàng này nhưng ông †a là giám đốc trung tâm thương mại SKN nên đương nhiên biết nó là gì.
Nó là thẻ đen Rồng Vàng mà Morgan Stanley Thụy Sĩ phát hành riêng cho một người duy nhất.
Cố Muội Ly hít sâu một hơi, chỉ vào một chiếc váy trong cửa hàng, nói: “Tôi lấy cái này” Nói xong, cô chìa tấm thẻ ngân hàng ra.
Dù chỉ là một động tác hết sức đơn giản nhưng Cố Muội Ly đã phải dùng hết mọi sự can đảm mà mình có. Nếu như trong tấm thẻ Hoàng Lương đưa cho cô có tiền thì cô có thể vớt vát lại được một chút danh dự, còn nếu như trong thẻ không có tiền, vậy thì cô sẽ bị người ta chê cười thậm tệ hơn.
'Tào Oánh Oánh nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, lật xem cả mặt trước lẫn mặt sau của thẻ rồi buông lời cười nhạo: “Cô
Cố à, chẳng lế cô nghèo t phát điên rồi hay sao? Tôi làm nhân viên bán hàng nhiều năm như vậy, không có loại thẻ ngân hàng nào mà tôi chưa từng thấy. Tấm thẻ ngân hàng này của cô là thẻ tích điểm của cửa hàng quà vặt nào đó à?”
Theo như cô ta nghĩ thì chắc chăn là Cố Muội Ly đã phải chịu một cú sốc quá lớn khi bị đuổi khỏi gia tộc dẫn tới bị điên rồi, cho nên mới cầm một tấm thẻ không rõ là thẻ gì đi mua đồ.
Được rồi, nếu như Cố Muội Ly đã không sợ mất mặt như thế thì hôm nay cô ta sẽ cho Cố Muội Ly mất mặt triệt để luôn.
Tào Oánh Oánh nhận lấy tấm thẻ, quẹt nó qua máy cà thẻ thanh toán.
Điều khiến cô ta bất ngờ là máy cà thẻ lại không hiển thị như bình thường mà xuất hiện bốn chữ “không đủ quyền hạn”.
Chuyện này khiến Tào Oánh Oánh thấy hơi khó hiểu, cho dù đây không phải là thẻ ngân hàng đi chăng nữa thì đáng ra máy phải báo là thẻ này không có giá trị sử dụng mới đúng, cụm “không đủ quyền hạn” này là sao?
Tào Oánh Oánh vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ của mình, cô ta cầm thẻ đi ra trung tâm dịch vụ ở gần đó, đó là trung tâm dịch vụ lớn nhất của trung tâm thương mại này.
Nếu như Cố Muội Ly muốn tự chuốc lấy nhục thì hôm nay cô ta sẽ giúp Cố Muội Ly được như ý.
Tào Oánh Oánh chỉ mới đi được vài bước đã va phải một người, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người cô ta va phải là giám đốc trung tâm thương mại Phùng Hoa Bân.
“Ôi, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh vội vàng khom lưng xin lỗi, mặc dù Phùng Hoa Bân không phải chủ của cô ta nhưng ông ta là giám đốc phụ trách toàn bộ trung tâm thương mại, quyền lực của ông ta còn lớn hơn cả chủ của cô †a, nếu cô ta đắc tội Phùng Hoa Bân thì chủ của cô ta cũng sẽ bị vạ lây.
“Oánh Oánh à, cô vẫn luôn rất điềm đạm cơ mà, sao hôm nay cô lại bộp chộp như vậy!” Phùng Hoa Bân nổi cáu.
Tào Oánh Oánh đã làm việc ở trung tâm thương mại này nhiều năm nên ông ta có biết cô ta.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi anh, máy thanh toán ở cửa hàng tôi bị lỗi nên tôi định cầm thẻ qua bên trung tâm dịch vụ để quẹt, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh luôn miệng xin lỗi và giải thích vì sợ ông ta trách tội mình.
“Trung tâm dịch vụ nằm ngay gần cửa hàng của cô, có gì mà cô phải vội như vậy chứ!” Phùng Hoa Bân nói xong, lơ đấng nhìn tấm thẻ trong tay Tào Oánh Oánh.
Ông ta chỉ nhìn một cái thôi mà suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
“Tào Oánh Oánh! Gô lấy tấm thẻ này ở đâu ra vậy?” Không rõ là do giật mình hay hoảng hốt mà đôi mắt của Phùng Hoa Bân mở to, nhìn chăm chăm vào tấm thẻ, giọng run run.
“Dạ? Tào Oánh Oánh ngẩn người trước phản ứng của ông ta, khúm núm trả lời: “Là, là một vị khách trong cửa hàng đưa nó cho tôi ạ.”
“Mau lên! Mau dẫn tôi đi gặp người đó!” Phùng Hoa Bân lập tức kéo Tào Oánh Oánh quay lại cửa hàng.
Tào Oánh Oánh bị Phùng Hoa Bân lôi đi, cánh tay đau tê rần.
Cô ta không hiểu hôm nay giám đốc Phùng đã uống lộn phải thuốc gì.
“Chào cô, xin hỏi có phải tấm thẻ này là của cô không?” Hai tay Phùng Hoa Bân run run, ánh mắt ông ta ngập tràn khát khao mãnh liệt.
Người khác không biết tấm thẻ ngân hàng này nhưng ông †a là giám đốc trung tâm thương mại SKN nên đương nhiên biết nó là gì.
Nó là thẻ đen Rồng Vàng mà Morgan Stanley Thụy Sĩ phát hành riêng cho một người duy nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook