Tru Thần Điện
-
C34: Tài xế taxi thấy hai người không
Hôm sau trời vừa sáng, Lữ Trung Nguyên chưa từng đến muộn lại đến muộn.
"Điện chủ thứ tội. Chiếc xe nát này chết máy giữa đường, xin Điện chủ trách phạt." Tay Lữ Trung Nguyên đầy dầu máy, giơ cao cây gậy chỉ huy.
Làm tướng sứ trong Điện, anh ta biết thời gian có ý nghĩa như thế nào.
"Phì..."
Nhìn khuôn mặt lem nhem dầu máy của Lữ Trung Nguyên, Cố Muội Ly không nhịn được phì cười.
Hoàng Lương cũng không nói nên lời, bảo một An quốc sứ trung tâm đất nước đi sửa xe quả thực là đã làm khó anh ta.
Hoàng Lương đẩy gậy chỉ huy trước mặt ra, nói: "Ở đây không phải trong Điện, không cần trách phạt. Hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ bắt taxi."
Trong xe taxi, tài xế lảm nhảm: “Anh và cô định đi Đế Cảnh Hàn Phủ xem nhà sao?”
"Ôi, nơi đó là khu nhà giàu nổi tiếng đấy?"
"Nhà không chỉ rộng mà giá còn cao ngất ngưởng. Tôi khuyên hai người không nên đến đó đâu."
Tài xế taxi thấy hai người không có ô tô riêng mà còn tới đó để xem nhà thì không khỏi lắc đầu.
Vẻ mặt Cố Muội Ly nghi ngờ: "Hoàng Lương, chẳng phải Tâm Ngữ đã nói là một căn nhà nhỏ sao?"
Mấy năm nay cô không quan tâm đến bất động sản, cũng chưa từng nghe nói về khu nhà Đế Cảnh Hàn Phủ. Cô tưởng Hoàng Lương chỉ mua một căn nhà nhỏ, nhưng tài xế lại nói đó là khu nhà giàu có tiếng, nhà ở đó vừa rộng vừa đắt. Điều này khiến cô thấy hơi hoài nghi.
Hoàng Lương khẽ mỉm cười, không trả lời.
Ngôi nhà này quả thực không lớn, so với chỗ ở của anh ở biên giới, căn bản không đáng để nhắc tới.
Đến cổng khu nhà, cả hai bước xuống xe, khung cảnh khí phách bất phàm ngay lập tức khiến Cố Muội Ly kinh ngạc không thốt nên lời.
Dưới cánh cổng đầy khí phách là hai con sư tử đá đặt hai bên trái phải cao hơn năm mét, vô cùng uy nghiêm. Bốn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đứng thẳng tắp, cửa sổ hình vòm cung và đá lát ở các góc khiến chỗ nào cũng toát lên vẻ sang trọng, hoa lệ.
"Hoàng Lương, căn nhà nhỏ mà Tâm Ngữ nói là đây sao?" Cố Muội Ly không thể tin được, chỗ này rõ ràng là giống y như lời tài xế taxi nói. Đây là khu dân cư cao cấp, nhà trong đó tất nhiên không hề rẻ.
Hoàng Lương gật đầu, khẽ đẩy eo Cố Muội Ly: "Chúng ta đi vào nhìn xem, anh cũng là lần đầu tiên tới đây."
Hoàng Lương chỉ mới nhìn tổng thể trên bản vẽ, còn chưa biết khung cảnh của khu nhà ngoài thực tế trông như thế nào. Nếu điều kiện không tốt, vậy phải đổi chỗ khác.
Hai người chậm rãi bước đi trong khu dân cư, Cố Muội Ly càng ngạc nhiên, nơi này không thua kém gì biệt phủ của nhà họ Cố năm đó.
Phải biết, nhà họ Cố được biết đến là gia tộc đầu tiên ở Kinh Hải, đây chỉ là một khu dân cư nhưng có khả năng tương đương.
Một chiếc Land Rover màu trắng chạy ngang qua hai người họ, phanh gấp rồi từ từ lùi lại.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng.
“Muội Ly?” Cô gái trong xe kéo kính râm xuống.
Cố Muội Ly nghe thấy tiếng nói thì nhìn qua, sau đó rơi vào trầm tư.
"Hi, đúng là cô rồi." Cô gái có vẻ hưng phấn: "Tôi là Thanh Vũ, Tạ Thanh Vũ đó."
"Tạ Thanh Vũ...? Ồ, là Thanh Vũ. Xin lỗi, lúc đầu tôi không nhận ra." Cố Muội Ly mỉm cười đáp lại.
Tạ Thanh Vũ mở cửa xe bước xuống, vô cùng thân thiết kéo tay Cố Muội Ly, cười nói: “Vừa rồi mới đầu tôi cũng không nhận ra cô, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp rồi nhỉ? Phải hơn bảy năm rồi.”
Cố Muội Ly cúi đầu vén tóc rồi gật đầu.
Khi mới tốt nghiệp, họ vẫn còn giữ liên lạc, nhưng kể từ khi Cố Muội Ly bị trục xuất khỏi nhà họ Cố, Tạ Thanh Vũ không còn liên lạc với cô nữa.
“Đây là?” Tạ Thanh Vũ nhìn sang bên cạnh Cố Muội Ly.
"Ồ, đây là Hoàng Lương, là... Ừm, cô cứ gọi anh ấy Hoàng Lương là được." Trong lúc nhất thời Cố Muội Ly không biết nên giới thiệu thế nào, nếu nói là chồng mình thì hai người còn chưa kết hôn, cũng không thể nói là cha ruột của con mình, lời này quá khó nghe.
"Điện chủ thứ tội. Chiếc xe nát này chết máy giữa đường, xin Điện chủ trách phạt." Tay Lữ Trung Nguyên đầy dầu máy, giơ cao cây gậy chỉ huy.
Làm tướng sứ trong Điện, anh ta biết thời gian có ý nghĩa như thế nào.
"Phì..."
Nhìn khuôn mặt lem nhem dầu máy của Lữ Trung Nguyên, Cố Muội Ly không nhịn được phì cười.
Hoàng Lương cũng không nói nên lời, bảo một An quốc sứ trung tâm đất nước đi sửa xe quả thực là đã làm khó anh ta.
Hoàng Lương đẩy gậy chỉ huy trước mặt ra, nói: "Ở đây không phải trong Điện, không cần trách phạt. Hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ bắt taxi."
Trong xe taxi, tài xế lảm nhảm: “Anh và cô định đi Đế Cảnh Hàn Phủ xem nhà sao?”
"Ôi, nơi đó là khu nhà giàu nổi tiếng đấy?"
"Nhà không chỉ rộng mà giá còn cao ngất ngưởng. Tôi khuyên hai người không nên đến đó đâu."
Tài xế taxi thấy hai người không có ô tô riêng mà còn tới đó để xem nhà thì không khỏi lắc đầu.
Vẻ mặt Cố Muội Ly nghi ngờ: "Hoàng Lương, chẳng phải Tâm Ngữ đã nói là một căn nhà nhỏ sao?"
Mấy năm nay cô không quan tâm đến bất động sản, cũng chưa từng nghe nói về khu nhà Đế Cảnh Hàn Phủ. Cô tưởng Hoàng Lương chỉ mua một căn nhà nhỏ, nhưng tài xế lại nói đó là khu nhà giàu có tiếng, nhà ở đó vừa rộng vừa đắt. Điều này khiến cô thấy hơi hoài nghi.
Hoàng Lương khẽ mỉm cười, không trả lời.
Ngôi nhà này quả thực không lớn, so với chỗ ở của anh ở biên giới, căn bản không đáng để nhắc tới.
Đến cổng khu nhà, cả hai bước xuống xe, khung cảnh khí phách bất phàm ngay lập tức khiến Cố Muội Ly kinh ngạc không thốt nên lời.
Dưới cánh cổng đầy khí phách là hai con sư tử đá đặt hai bên trái phải cao hơn năm mét, vô cùng uy nghiêm. Bốn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đứng thẳng tắp, cửa sổ hình vòm cung và đá lát ở các góc khiến chỗ nào cũng toát lên vẻ sang trọng, hoa lệ.
"Hoàng Lương, căn nhà nhỏ mà Tâm Ngữ nói là đây sao?" Cố Muội Ly không thể tin được, chỗ này rõ ràng là giống y như lời tài xế taxi nói. Đây là khu dân cư cao cấp, nhà trong đó tất nhiên không hề rẻ.
Hoàng Lương gật đầu, khẽ đẩy eo Cố Muội Ly: "Chúng ta đi vào nhìn xem, anh cũng là lần đầu tiên tới đây."
Hoàng Lương chỉ mới nhìn tổng thể trên bản vẽ, còn chưa biết khung cảnh của khu nhà ngoài thực tế trông như thế nào. Nếu điều kiện không tốt, vậy phải đổi chỗ khác.
Hai người chậm rãi bước đi trong khu dân cư, Cố Muội Ly càng ngạc nhiên, nơi này không thua kém gì biệt phủ của nhà họ Cố năm đó.
Phải biết, nhà họ Cố được biết đến là gia tộc đầu tiên ở Kinh Hải, đây chỉ là một khu dân cư nhưng có khả năng tương đương.
Một chiếc Land Rover màu trắng chạy ngang qua hai người họ, phanh gấp rồi từ từ lùi lại.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng.
“Muội Ly?” Cô gái trong xe kéo kính râm xuống.
Cố Muội Ly nghe thấy tiếng nói thì nhìn qua, sau đó rơi vào trầm tư.
"Hi, đúng là cô rồi." Cô gái có vẻ hưng phấn: "Tôi là Thanh Vũ, Tạ Thanh Vũ đó."
"Tạ Thanh Vũ...? Ồ, là Thanh Vũ. Xin lỗi, lúc đầu tôi không nhận ra." Cố Muội Ly mỉm cười đáp lại.
Tạ Thanh Vũ mở cửa xe bước xuống, vô cùng thân thiết kéo tay Cố Muội Ly, cười nói: “Vừa rồi mới đầu tôi cũng không nhận ra cô, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp rồi nhỉ? Phải hơn bảy năm rồi.”
Cố Muội Ly cúi đầu vén tóc rồi gật đầu.
Khi mới tốt nghiệp, họ vẫn còn giữ liên lạc, nhưng kể từ khi Cố Muội Ly bị trục xuất khỏi nhà họ Cố, Tạ Thanh Vũ không còn liên lạc với cô nữa.
“Đây là?” Tạ Thanh Vũ nhìn sang bên cạnh Cố Muội Ly.
"Ồ, đây là Hoàng Lương, là... Ừm, cô cứ gọi anh ấy Hoàng Lương là được." Trong lúc nhất thời Cố Muội Ly không biết nên giới thiệu thế nào, nếu nói là chồng mình thì hai người còn chưa kết hôn, cũng không thể nói là cha ruột của con mình, lời này quá khó nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook