Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 88: Chương 88
Đã sắp tới trung thu, bên trong cửa hàng bánh ngọt bắt đầu nhận đặt bánh trung thu.
tổng cộng có ba loại nhân bánh, một là bánh thập cẩm truyền thống, một là nhân đậu xanh, còn có một là nhân trứng muối.
Trong đó bánh nhân trứng muối là đắt nhất, nhưng mà những loại khác cũng không hề rẻ.
Bánh nhà Điền Thụy đều được dùng mỡ bò, trứng gà, lòng đỏ trứng muối tốt nhất được vận chuyển từ nơi khác đến, vừa ăn một miếng là biết được sự khác biệt.
Vừa đến trưa đã có người vội vã chạy đến mua.
Tiểu Đồng làm ở gần đó, đơn vị của bọn họ có một người là chị Lưu, chồng là sĩ quan quân đội, trong nhà cũng không thiếu tiền nên hai người chi tiêu rất hào phóng, là khách quen bên này.
Nghe nói hay ngày trước mới đặt mua một hộp bánh trung thu nhân trứng muối ở bên này.
Mỗi cái bánh to bằng một quân cờ tướng, bên trên có in thành hình hoa tinh xảo, một hộp có mười cái.
Mọi người vừa nghe thấy giá cả liền hít vào ngụm khí lạnh, đấy đâu phải là ăn bánh, ăn tiền thì có.
Hàng năm vào lúc này, trên phố đều có một số cửa hàng bán bánh trung thu gia truyền, hoặc bán nguyên liệu làm bánh để mọi người có thể mua về tự làm.
Bánh sau khi nướng ăn cũng mềm như bánh ngoài cửa hàng, còn phần nhân bánh thế nào thì dựa vào việc nhà có điều kiện hay không.
Nhà bình thường đều mua bánh nhân xá xíu cùng củ cải, nếu có điều kiện hơn thì thêm lạc cùng đường phèn.
Nhà nào giàu có thì có thể bỏ nhiều đường hơn hoặc trộn thêm chút nho khô.
So với bánh nhà Điền Thụy bán thì rẻ hơn nhiều, mỗi cái bánh còn to bằng lòng bàn tay.
Làm năm cân có thể đẻ được cả tháng, để lâu cũng không sợ, ăn vẫn ngon như ban đầu.
Chị Lưu rất hào phòng, bánh trứng muối đắt như vậy mà có thể cắt cho ba đồng nghiệp nữ trẻ cùng phòng mỗi người một phần, phần còn lại thì cho lãnh đạo nếm thử.
Bánh trung thu đều được đóng gói riêng, nếu như không bóc ra thì có thể bảo quản trong vòng hai tháng.
Mấy đồng nghiệp nữ trẻ trong đơn vị đương nhiên không thể so với lãnh đạo, chưa từng được ăn bánh trung thu cao cấp như vậy.
Vốn có người còn muốn mang về cho người nhà nếm thử, nhưng mà lại có người nói mang về chưa chắc mẹ cô nhận, có thể lại cho người khác ăn, còn không bằng để bản thân nếm thử.
Hai người còn lại vừa nghe thấy cũng có đạo lý.
Bọn họ dồn dập mở ra, không biết bánh này làm kiểu gì, để trong lòng bàn tay lại không có chút khô cứng nào, giống như là vừa mới được làm xong, còn ngửi thấy mùi thơm tỏa ra.
Đồ đắt như vậy, còn không câm lòng ăn từng miếng từng miếng.
Phần nhân bên trong còn có một lòng đỏ trứng lòng đào.
Mấy người căn một miếng, bên ngoài vỏ bánh trung thu nồng đậm hương sữa, lại giống như tan vào trong miệng vậy.
Mùi sữa thơm vô cùng, phần nhân bánh lại có một chút trứng muối nên có cảm giác mằn mặn khiến cho hương vị càng thêm nhu hòa mềm mại.
Ăn hết mà cũng không ngán chút nào, bất tri bất giác liền ăn hết cả cái.
Bánh nhỏ nên không làm đầy bụng, dù không đói bụng cũng có thể ăn một cái.
Cái này đã lật đổ hoàn toàn cái nhìn trước đó của mấy đồng nghiệp trẻ, “Cái, cái bánh trung thu này.” Ăn thật ngon.
Không trách sinh ý nhà Điền Thụy có thể phát triển lớn đến mức này.
Đồ của người ta ăn vừa ngon, lại đắt, lại còn đáng tiền.
Bọn họ chưa từng ăn cái bánh nào ngon như thế này.
Chị Lưu là khách hàng quen của nhà Điền Thụy khen ngợi, “Cả ba vị đều ngon.” Cô một lần mua năm hộp, kết quả em gái cô đến nhà liền đoạt mất hai hộp.
Ngoại trừ chia cho đồng nghiệp, cô một ngày cũng ăn đến hai cái.
Nhân viên phục vụ của cửa hàng còn nói, bọn họ chỉ bán đến ngày 15 tháng 8, đầu bếp là người được mời từ bên ngoài, trả tiền theo ngày nên đến lúc đó sẽ rời đi.
Có thể ăn được lúc nào thì nên tận dụng.
Mấy đồng nghiệp nữ trẻ trong đơn vị vừa nghe vậy liền nhanh chóng qua đây mua.
Sau khi được nếm thử bánh trung thu nhà cậu đều biết nhà cậu đắt là có đạo lý.
Tiểu Đồng nhanh chân đến trước, sau đó hai đồng nghiệp khác cũng theo tới.
Tiểu Đổng nói: “Cho tôi một hộp bánh trung thu nhân trứng muối.”
Nhân viên phục vụ liền nói: “Đều phải đặt trước, bánh trung thu nhân trứng muối cần năm ngày, bánh nhân đậu xanh cùng thập cẩm chỉ cần chờ hai ngày là được.” Sau đó còn giới thiệu với họ bên này có hai loại, một là đóng gói thành hộp quà, hai loại này đều đồng giá, loại cho vào hộp quà có mười cái bánh trung thu, hộp bình thường có mười sáu cái, có thể chọn các loại nhân khác nhau.
Tiểu Đổng nói: “Tôi muốn hộp bình thường, người trong nhà ăn với nhau thôi.”
Đồng nghiệp với cô cũng nói: “Chúng tôi cũng vậy.”
Bên này không có hộp bánh có sẵn, nhưng có thể ăn thử, một cái bánh cắt thành bốn cái cánh hoa.
Vừa nãy bọn họ ở đơn vị đã ăn thử nhân trứng muối, lần này liền nếm thử nhân thập cẩm cùng đậu xanh.
Bánh nhân thập cẩm thì hương vị phong phú hơn, nhưng bánh nhân đậu xanh cũng rất kinh diễm, cảm giác thơm nồng mà không ngọt ngấy chút nào.
Nhân viên cửa hàng bánh ngọt còn gợi ý rằng bọn họ có thể kết hợp uống cùng một cốc trà sữa sẽ càng non hơn.
Tiểu Đồng không chống cự lại được mê hoặc.
Hai người đồng nghiệp khác của cô cũng như vậy.
Ba người nhanh chóng đăng ký xong rồi giao tiền đặt cọc, sau đó liền được nhận một tờ giấy hẹn, phải có giấy hẹn này thì mới có thể lấy bánh được.
Bọn họ còn chưa đi ra liền nhìn thấy bên ngoài có một người chạy vội đến: “Mỗi một vị cho tôi mười hộp.” Hắn định mang đi tặng người khác.
Kết quả là bị nhân viên phục vụ bthông báo một người chỉ được mua nhiều nhất là năm phần.
“Vậy không được rồi..”
Nhân viên phục vụ cũng chỉ có thể xin lỗi, còn nói bọn họ đã đầy đơn.
Nếu đặt nhiều hơn thì bọn họ không thể làm kịp, bây giờ chỉ còn cách tết Trung thu mười ngày thôi, rất nhiều người đều gặp tình huống như vậy, muốn mua nhiều cũng không được.
Người đàn ông này nói: “Các cậu thật là, đưa tiền cho các cậu mà lại còn từ chối.” Tuy rằng hắn không hài lòng nhưng mà người ta ra quy didnhhj này hắn cũng không còn cách nào khác.
Hắn đành lẩm bẩm mua năm phần, đều là loại hộp quà tặng, sau đó rời đi.
Mấy người Tiểu Đồng nghe được không hiểu sao lại có cảm giác nguy hiểm, nói luôn, “Tôi lại thêm một hộp trứng muối.”
Nhân viên viết danh sách sửng sốt một chút rồi đồng ý.
Tiểu Đổng có chút ngạc nhiên.
Cố đã sớm nghe nói đến cửa hàng bánh ngọt này, hôm nay đến quả nhiên bất đồng, vậy mà còn sợ bán quá nhiều? Nếu là những người khác, sinh ý tốt như vậy cao hứng còn không kịp nha.
Chờ sau khi Tiểu Đồng rời đi liền có người ở đại viện vội vã chạy đến, “Ông chủ bảo em nói với mọi người, đừng nhận đặt bánh nhân trứng muối nữa, chỉ còn bánh thập cảm với đậu xanh thôi.:
Cửa hàng trưởng nói, “A?” Bánh nhân trứng muối là ngon nhất, ngay cả bản thân cô cũng định năm hộp nha.
Người tới nói: “Làm không kịp, cứ như vậy đi, hai ngày sau tính tiếp..”
Cửa hàng trưởng gật gật đầu, sau đó gọi nhân viên đến dặn dò chuyện này.
Bây giờ trong cửa hàng vẫn còn khách hàng, vừa nghe vậy liền cuống lên nhanh chóng thêm đơn.
Cửa hàng trưởng cũng chỉ đành thêm đơn cho bọn họ, thế nhưng sau khi thêm xong cho họ thì những khách hàng sau sẽ không nhận đặt bánh nhân trứng muối nữa.
Người chuyển lời sau khi chuyển lời xong liền quay về đại viện tìm Điền Thụy báo cáo lại.
Điền Thụy gật đầu biểu thị đã biết được.
Mấy vị đầu bếp này, nghe nói là bếp trưởng nổi tiếng của nhà hàng nước ngoài, được trinh thám mỹ thực của bọn họ tìm trở về.
Bọn họ thuyết phục mãi, hơn nữa chính Điền Thụy phải trực tiếp nói chuyện một hồi mới có thể mời về được, hơn nữa lương mà bọn họ yêu cầu cũng là một mức giá trên trời.
Tổng cộng có tám đầu bếp, một người một ngày là năm trăm đồng, đây thực sự là một khoản lớn.
Điều này có nghĩa là một ngày Điền Thụy cần phải trả bốn ngàn đồng, tổng cộng ký hai mươi ngày.
Hai mươi ngày sau, mỗi người bọn họ có thể lấy được 1 vạn tệ từ chỗ Điền Thụy.
Ở thời này, 1 vạn tệ không phải là con số nhỏ.
Quả nhiên ở đâu cũng vậy, người có tay nghề đều không lo chết đói.
Cũng may Điền Thụy có chuẩn bị từ sớm nên bọn họ cũng nhanh chóng bắt đầu làm.
Ban đầu bọn họ còn cảm thấy ông chủ bên này thật sự là kẻ ngốc lắm tiền, bình thường bọn họ làm ở chỗ kia cũng chỉ một ngày hai trăm, đến chỗ này liền tăng lên gấp mấy lần, ngẫm lại liền sảng khoái.
Bánh bọn họ làm ngon thì ngon thật, lúc trước đều là cống phẩm cho vua chúa, chi phí đắt đỏ, dân chúng làm sao cam lòng bỏ tiền ra mua chứ.
Nghĩ đến chuyện tới bên này một chuyến liền kiếm được một bút tiền lớn, vừa làm vừa chơi.
Nhưng mà sau khi đến đây liền phát hiện mọi chuyện hoàn toàn không phải như bọn họ đã nghĩ.
Mỗi ngày làm từ năm giờ sáng đến mười giờ tối, không dừng lại lúc nào.
Cũng may mấy ngày đầu Điền Thụy đã bảo bọn họ làm nhiều hơn một chút, tích trữ được một lượng nhất định, sau khi bắt đầu bán mới miễn cưỡng đủ mấy ngày.
Mấy vị đầu bếp này đời này chưa từng làm nhiều đến như vậy, lúc dừng lại ăn cơm ngay cả cơm cũng không cầm vững.
Ngay cả trâu bò cũng không dùng đến mức như vậy.
Bên chỗ Điền Thụy còn có rất nhiều đơn đặt hàng.
Kỳ thực bán bánh trung thu chỉ là tiện đường thì làm thôi.
Tết trung thu cũng được coi như là một ngày lễ lớn nên Điền Thụy định làm một ít cho nhân viên nhà mình.
Cậu có nhiều cửa hàng như vậy, mỗi nhân viên đưa một phần cũng không ít, lại còn cả chỗ Hà Vũ nữa.
Vương Vũ cùng bếp trưởng mặt đen cũng tìm tới, muốn đặt bánh trung thu.
Bọn họ đã ăn qua, biết được bánh trung thu chỗ này rất ngon.
Mặc dù bọn họ là bếp trưởng, nhưng mà mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình, dù cho bọn họ nguyên liệu giống vậy cũng không làm ra được mùi vị này.
Ngày thường bạn bè qua lại cũng nhiều, lại còn cần phải củng cố quan hệ ở một số nơi nên mỗi người đều muốn đặt hàng ba mươi hộp.
Bên chỗ Hồ biên tập cũng như vậy.
Điền Thụy vừa nghe thấy bánh được hoan nghênh như vậy, đơn giản hỏi thăm mấy cửa hàng một chút rồi để bọn họ lập danh sách rồi báo lên trên, thê nhưng mỗi người nhiều nhất không thể vượt quá năm hộp.
Chỉ tính những người quen biết đã được hơn 1,800 hộp.
Chỉ làm những cái này đã muốn một ít thời gian, Điền Thụy cũng không muốn bán, mà khách hàng lại không chịu.
Những khách hàng quen như chị Lưu đều thích ăn, đều đề xuất ý kiến với cậu.
Điền Thụy không còn cách nào đành để cửa hàng nhận đơn.
Thế nhưng cậu cũng nhiều lần cường điệu bên này đã đầy đơn không làm kịp, để cửa hàng kiềm chế bán một chút.
Thế nhưng người biết được đến mua bánh càng ngày càng nhiều, dù kiềm chế thế nào cũng không chống đỡ được sự nhiệt tình của người dân thành phố Linh Thủy.
Điền Thụy vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy thư ký của Lưu bí thư đến: “Ông chủ Điền, lãnh đạo chúng tôi nói, muốn ở bên này đặt một nhóm bánh trung thu coi như là phúc lợi cho nhân viên!” Tuy rằngbánh nhà Điền Thụy hơi đắt, thế nhưng mang đi tặng rất có mặt mũi nha.
Điền Thụy nói: “Được, nhưng mà chỉ có thể có loại hộp hỗn hợp thôi.” Bọn họ không bán hộp chỉ có bánh nhân trứng muối.
Loại nhân bánh kia muốn làm cũng rất phiền toái, mấy đơn hàng phía trước còn chưa làm xong đâu.
Thư ký nói: “Cậu xem rồi an bài, cái gì đều được.”
Điền Thụy đồng ý, thư ký chân trước đi, chân sau mấy xưởng quốc doanh giống như là đã hẹn trước mà đến cùng một lúc.
Cũng định đặt hộp bánh trung thu làm quà ở chỗ cậu.
Nghe đâu đây là toàn thể nhân viên đề xuất ý kiến, ngay cả rượu thịt giống như những năm trước cũng không muốn, chỉ muốn bánh trung thu.
Điền Thụy nói: “Thực sự là làm không kịp.”
Mấy vị giám đốc kia đều là người biết ăn nói, “Công nhân chúng tôi đều muốn ăn một miếng, dù sao đã cực khổ một năm rồi, tốt xấu gì cũng phải sắp xếp cho chúng tôi.”
“Các cậu chỉ cực khổ mấy ngày, một năm cũng chỉ có một tết trung thu thôi.”
“Đúng vậy, ltrong thành phố làm gì có ai lại không biết cậu là người có năng lực nhất chứ.”
Mấy người đến đây dều là nhân vật nổi tiếng tai to mặt lớn, nhưng mà lúc này lại nịnh nọt Điền Thụy chỉ vì phúc lợi nhân viên mình.
Điền Thụy cũng thật sự không nỡ cự tuyệt, nói: “Mọi người lập danh sách rồi đưa rôi, nhưng mà không thể thêm đơn giữa chừng được.”
Mấy vị giám đốc xưởng vừa nghe liền gật đầu liên tục.
Hộp hỗn hợp nhà Điền Thụy cũng rất chất lượng, không phải tất cả đều là nhân đậu xanh cho đủ số! Loại hộp hỗn hợp nhà bọn họ có mười cái bánh trung thu, trong đó bốn cái nhân trứng muối, ba cái đậu xanh, ba cái thập cẩm.
Một lát sau Hồ biên tập tìm tới, nói rằng có rất nhiều độc giả từ nơi khác gửi thư tới biểu thị muốn ăn bánh trung thu nhà họ, một chút ý thức nguy cơ đều không có, còn để tiền vào trong phong thư!
Điền Thụy sợ hết hồn: “Chú đem chuyện chúng ta bán bánh trung thu tuyên truyền ra ngoài?” Bài học cá nướng lần trước vẫn còn đó, đã qua mấy tháng rồi mà ở cửa hàng ca snuowngs hôm nào cũng chật ních người, số lượng người gọi về nhà cũng nhiều.
Lúc đó Điền Thụy đã cố ý tìm Hồ biên tập nói chuyện một lần.
Hồ biên tập nói: “Không có.” Hắn cũng có chút chột dạ, tuy rằng hắn không tuyên truyền, thế nhưng sau khi lấy được bánh trung thu hắn liền cho mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt trước kia cùng bạn học cũ.
Bánh ngọt nơi này rất ngon, bọn họ ăn được cũng dồn dập muốn mua, không biết làm sao mà người bên ngoài cũng biết được.
Điền Thụy nói: “Vẫn là gọi điện thoại nói rõ tình huống bên này với bọn họ, bảo bọn họ tự mình đến mua đi, chuyện tiền bạc này không nên liên quan quá sâu.”
Hồ biên tập gật gật đầu.
Một lát sau lại có người gọi Điền Thụy nhưng cậu không muốn gặp tí nào.
Gần đây người đến tìm cậu đều là vì bánh trung thu, nhưng mà sức sản xuất bên này cũng có hạn.
Sau khi Điền Thụy ra ngoài, thấy người tới liền nói, “Thật sự không còn bánh trung thu nữa rồi.”
Người tới nói: “Không phải bánh trung thu, là chị Trình bảo tôi đến đây nói với cậu, 500 cân cua lớn cậu đặt đã đến rồi.”
Điền Thụy vừa nghe, lập tức tỉnh táo lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook