Trọng Tử
Quyển 4 - Chương 46: Hoàng hậu của Cửu U

Cửu U ma cung sắp lập hoàng hậu, nghe nói vị Ma hậu này chính là con gái bị lưu lạc ở chốn nhân gian của ma tôn Nghịch Luân năm đó, tên là Trọng Cơ. Tin tức này khiến từ trên xuống dưới ma tộc hưng phấn không thôi, chỉ riêng ánh hào quang từ cái tên Nghịch Luân cũng đủ để cho bọn họ tràn ngập mong đợi, nó biểu thị cho một thời đại ma tộc cường thịnh, bởi vậy con gái của Nghịch Luân trở về với ma cung có ý nghĩa giống như biểu thị cho thời đại huy hoàng sắp đến.

Tin tức này từ trong Ma cung lan truyền ra ngoài, chưa tới bảy ngày đã truyền đi khắp lục giới, Trọng Cơ kia là ai, tất cả mọi người trong tiên giới đều đoán được, nhưng cái thân phận con gái Nghịch Luân của nàng lại càng làm người ta khiếp sợ và kiêng kị.

Sau đó quả nhiên là không ngoài dự đoán, Lạc Âm Phàm tức tốc tới thành Thủy Nguyệt, ra tay chém mấy trăm ma binh, bắt giữ Pháp Hoa Diệt, thả cho ma binh bị thương trở về truyền lại lời nhắn của hắn, chỉ có hai chữ —— "Trọng cơ" .

Vong Nguyệt nghe được tin tức này không khỏi cười: "Đồ đệ phải thành gia lập thất nhưng phần lễ vật này của sư phụ quả nhiên là không nhỏ a."

Trọng Tử sợ run một hồi lâu, rũ mắt xuống: "Sư phụ muốn giết ta."

"Nàng có thể không đi, cùng lắm thì hắn giết Pháp Hoa Diệt thôi."

"Ta đi."

Vong Nguyệt không tán thành cũng không phản đối, Trọng Tử vội vàng rời khỏi đại điện của y nhưng không ra khỏi ma cung ngay lập tức, mà chạy tới chỗ của Mộng Cơ.

Thân là sủng cơ của Ma tôn đương nhiên là Mộng Cơ nhìn thấy vị hoàng hậu tương lai này không khỏi cười có chút miễn cưỡng: "Hoàng hậu giá lâm, không hiểu có gì cần chỉ giáo thần thiếp?"

"Ngươi không cần khẩn trương, y lúc nào cũng là của ngươi, cái y cần chỉ là cái danh vị hoàng hậu mà thôi, ta tới tìm ngươi cũng không phải vì chuyện này," Trọng Tử cắn cắn môi, cố gắng hết sức trấn định lại nói tiếp, "Ngươi có biết rằng nếu như hiện tại ta thật sự muốn động đến ngươi dễ lắm không."

Vị tân hoàng hậu này ngay cả thị uy, uy hiếp mọi người cũng không buồn làm. Mộng Cơ cười thầm trong lòng, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều. Nàng ta vốn nghĩ rằng hiện tại thánh quân lập hoàng hậu là vì thấy nhàm chán nàng ta, nhưng tình hình này lại không phải như vậy cho nên chủ động nói: "Hoàng hậu quả nhiên là người khoáng đạt, không biết hoàng hậu có chỗ nào cần sự trợ giúp của Mộng Cơ?"

Trọng Tử nói: "Ta muốn mượn một thứ của ngươi."

Mộng cơ cũng sảng khoái đáp lại ngay: "Hoàng hậu cần mượn gì?"

"Ma đan của ngươi."

"Thần thiếp có thể nói không cho mượn được sao?"

"Không."

……………

Vùng lân cận thành Thủy Nguyệt là cửa vào của ma cung, từ trước đến nay là con đường trọng yếu ra vào ma cung ở nhân gian.

Trên triền núi bên ngoài thành, trong bóng đêm thăm thẳm khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, có thứ ánh sáng mỏng manh đang phát sáng.

Pháp trượng nằm ngang trên mặt đất, Pháp Hoa Diệt vẫn mặc một bộ áo cà sa đen như trước, một cử động nhỏ cũng không dám, trên vẻ mặt của y mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi, một thanh trường kiếm trong như nước đặt ngang qua cần cổ của y.

Bên cạnh, một bóng người màu trắng đang đứng đưa lưng về phía bên này, bóng dáng ấy vừa xa xôi lại vừa lạnh nhạt.

Chỉ trong giây lát, Trục Ba kiếm tự động trở lại vào vỏ.

Mối nguy hiểm bị đẩy lùi nhưng Pháp Hoa Diệt nhìn người mới đến cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, thân là hoàng hậu của ma cung lại đang bị tiên môn đuổi giết, theo lý thuyết là nàng không nên tới đây.

Trọng Tử nói: "Nhị hộ pháp về trước đi."

"Hoàng hậu cẩn thận." Pháp Hoa Diệt gật đầu cầm lấy pháp trượng bỏ đi.

Trên sườn núi lúc này chỉ còn hai thầy trò đứng đối diện nhau.

Thắt lưng được vòng quanh bằng một dải lụa màu tím, bên ngoài là tấm áo bào đen dài, một mái tóc dài duyên dáng rũ xuống tận mặt đất, da thịt trắng muốt như ngọc, dáng người mềm mại thon thả, khuôn mặt khéo léo, từng đường từng nét vẫn giống y như tiểu đồ đệ lúc trước của hắn.

Hắn phái Thành Phong đến để dụ con bé mắc mưu, là vì biết đứa trẻ này rất nặng tình cảm, hắn hoàn toàn tin tưởng điều đó, bất luận đó là cô bé dịu dàng ngoan hiền kiếp trước hay là cô bé cố chấp của kiếp này cũng không có gì khác nhau cả, cho dù con bé có hận hắn, có giận hắn, cũng sẽ không rời bỏ hắn. Con bé nhập ma chẳng qua là bị bắt ép đến đường cùng mà thôi. Nhưng khi thi thể của Thành Phong được đưa về Nam Hoa, đã làm cho mọi phương hướng trong hắn bị hỗn loạn hoàn toàn, nay lại còn nghe tên Pháp Hoa Diệt kia gọi con bé là "Hoàng hậu", hắn rốt cục mới xác định được tin tức kia là thật, con bé thật sự muốn làm hoàng hậu của Cửu U sao!

Lạc Âm Phàm trầm mặc một lúc lâu sau đó rốt cục cũng mở miệng, trong giọng nói chứa đầy sự nghiêm khắc: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!"

Đúng vậy, rốt cuộc là nàng muốn làm gì đây? Trọng Tử không trả lời chỉ cúi đầu xuống.

"Thành Phong là do ngươi giết?"

"Phải thì đã sao mà không phải thì đã sao."

Đây là thái độ gì! Con bé dám nói chuyện với hắn như thế sao! Lạc Âm Phàm đưa ngón tay lên chỉ vào người Trọng Tử, cố gắng hết sức khắc chế sự tức giận đang cuồn cuộn trào lên. Con bé phải biết rằng giết chết đệ tử của tiên môn thì sau này ngay cả hắn cũng không cứu được!

Trọng Tử bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay đưa Tinh Xán ra hướng về phía hắn.

Pháp khí ngày xưa luôn theo sát bên con bé giờ này lại không hề có linh khí, giống như một vật đã chết, trên bề mặt lạnh như băng, ánh sáng phát ra từ nó mong manh, yếu ớt.

Lập tức, sự tức giận của Lạc Âm Phàm chuyển thành khiếp sợ, hắn bất chợt trở nên thất thần.

Con bé đưa lại pháp khí đã bị hủy cho hắn là biểu hiện cho điều gì đây? Con bé muốn trả lại nó cho hắn sao? Con bé không muốn nhận hắn là sư phụ nữa sao? Trọng nhi của hắn rốt cuộc là hận hắn phải không?

"Sư phụ muốn giết ta cần gì phải dùng đến nó," Trọng Tử cúi đầu nhìn Tinh Xán lạnh lẽo không còn chút linh khí trong tay mình, lẩm bẩm : « Chết rồi, nó đã chết rồi."

Hắn hẳn biết rõ ‘nó’ kia là cái gì, đó là pháp khí mà hắn tự tay ban cho con bé, người duy nhất chứng kiến lúc đó là thầy trò hắn, nhưng nay nó đã bị lợi dụng một cách triệt để, chính vì thế nó đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Lạc Âm Phàm cũng ngạc nhiên vô cùng khi nghe lời của Trọng Tử nói.

Con bé nói là hắn muốn giết con bé? Hắn chỉ căn dặn Thành Phong đem con bé mang về thôi mà, chẳng lẽ...

Bọn họ dám hành động sau lưng hắn, ép Thành Phong ra tay giết chết con bé!

Bàn tay hắn chợt siết chặt hơn trong ống tay áo, Lạc Âm Phàm cảm thấy cơn giận bốc lên ngùn ngụt không thể át đi được, đồng thời trong lòng nảy sinh một cảm giác áy náy sâu sắc—— lúc nào cũng là hắn, hắn luôn lo lắng cho con bé quá ít, luôn để cho người khác lợi dụng thời cơ liên tiếp làm tổn thương con bé, Thành Phong chết đương nhiên là hắn cảm thấy đau lòng, nhưng đổi lại lúc đó người chết là con bé thì hắn sẽ cảm thấy thế nào đây?

Bất luận như thế nào, hắn vẫn là người làm tổn thương con bé nặng nề nhất..

Tinh Xán đã bị hủy, Trọng nhi của hắn có thể nào cũng như vậy hay không..., Lạc Âm Phàm nhìn tiểu đồ đệ đang đứng trước mặt mình, bỗng nhiên cảm giác trong lòng lạnh lẽo, trống trải vô cùng.

Gió đêm thổi tới, ánh trăng sáng đầy trời, hai thầy trò chỉ đứng đối diện nhìn nhau không nói gì.

Trọng Tử chậm rãi đưa Tinh Xán tới trước mặt hắn rồi đứng lên bước đi: "Ta phải trở về."

Trở về? Trở về để làm gì, đồ đệ của hắn thật sự muốn làm hoàng hậu của Cửu U ư? Bất chợt ánh mắt của Lạc Âm Phàm trở nên vô cùng lạnh lùng, sát khí theo cơn giận bốc lên ngùn ngụt không cách nào kiềm chế được, nhanh chóng lan rộng khắp xung quanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi... dám!"

Sư phụ muốn giết nàng sao? Trọng Tử cũng không cảm thấy sợ hãi, ngoái đầu lại nhìn hắn.

Vài lần nắm tay rồi vài lần buông ra.

Rốt cục ——

"Trọng nhi!" Giọng nói vô lực, có chút trách cứ vang lên, giọng nói đó vẫn giống như khi nàng thường hay hờn dỗi làm nũng với hắn, khiến cho hắn muốn mắng, muốn trách phạt nhưng lại không nỡ, mỗi khi như thế hắn lại dùng giọng nói như thế này để cảnh cáo nàng, có lẽ chỉ có như vậy, nhưng bất luận kẻ nào cũng nhìn ra vị tôn giả vốn nổi danh là vô tình này đối với nàng lúc nào cũng có một chút đặc biệt.

Một người mà ngay cả mắng nàng còn cảm thấy luyến tiếc không nỡ lòng, vậy rốt cuộc vì sao lại có thể biến thành người liên tiếp làm tổn thương nàng như thế chứ?

Trọng Tử chậm rãi quay trở về trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi: "Sư phụ."

Chỉ một tiếng "Sư phụ" lại chứa đựng ngàn vạn nhu tình, con bé đúng là vẫn còn thừa nhận hắn là sư phụ! Lạc Âm Phàm cảm thấy hết sức vui sướng, nhưng trong niềm vui sướng đó sao lại chứa nhiều bi ai đến thế, hắn không chịu nổi cảm giác này, lập tức đưa tay ra giữ chặt hai bả vai gầy yếu và nhỏ nhắn của con bé ôm vào trong lòng, cớ sao trái tim của hắn bỗng nhiên đau nhói từng cơn như vậy.

Hắn không có tư cách để trách con bé, bởi vì hắn đã cô phụ sự tín nhiệm của con bé, đó là lỗi của hắn.

Nhưng mà lúc này lý trí lại nói cho hắn biết rằng hắn phải phạm sai lầm một lần nữa.

Con bé đã thực sự nhập ma rồi, trong lúc vô ý đã hoàn toàn đi lên con đường vận mệnh đã được dự đoán trước kia. Trời sinh sát khí, con gái của Nghịch Luân, nếu con bé còn sống trên đời này, chỉ sợ rằng lục giới lại chìm trong cảnh giết chóc, chỉ sợ rằng sinh linh lại đồ thán, cho nên tất cả mọi người đều có cùng một sự lựa chọn, bởi vì không thể để cho thua mà không thể vực dậy nổi, trách nhiệm không thể bỏ xuống được.

Nhưng mà hắn phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại tiếp tục làm đả thương con bé rồi giam vào trong băng lao, hay là dứt khoát xuống tay làm cho tất cả mọi thứ kết thúc ở đây? Hiện tại chính là một cơ hội, con bé đang nằm yên trong lòng hắn mà không hề phòng bị, nếu muốn chấm dứt mọi chuyện thì thực sự rất dễ dàng, không phải sao?

Trong con người hắn tồn tại thật nhiều mâu thuẫn, người khác muốn giết con bé hắn sẽ phẫn nộ sẽ ngăn cản, nhưng kết quả thật cay đắng là hắn lại lựa chọn tự tay giết chết con bé.

Không thể làm tổn thương con bé thêm một lần nữa, không thể...

Lạc Âm Phàm nhắm mắt lại, bàn tay phải đang khẽ vuốt nhẹ nhàng trên lưng của Trọng Tử, bất tri bất giác lại biến thành chưởng lực chậm rãi nâng lên.

Tuy rằng không ngước mặt lên nhìn nhưng Trọng Tử hoàn toàn cảm nhận được sát khí dày đặc sau lưng mình, trong lòng nàng chỉ biết cười một cách bi thương.

Trong mộng, chỉ có ở trong mộng, con người ta mới bộc lộ bộ mặt thật của mình, nàng hiểu được rất rõ cho tới bây giờ người cũng chưa từng hối hận vì những việc đã làm, cho dù chỉ là trong mộng cũng giống nhau mà thôi, nàng ở trong lòng của người rốt cuộc cũng không thể sánh bằng trách nhiệm và sứ mệnh mà người đang gánh vác. Dùng nàng để đổi lấy sự thái bình cho lục giới, thật ra đây là chuyện không thể nào thay đổi được, vì bất luận kẻ nào cũng đều phải làm như vậy. Nàng cũng không có gì oán giận, chẳng qua vì người là sư phụ của nàng, vì nàng tôn kính người, yêu thương người quá nhiều, nên nàng càng không thể tiếp nhận được những tổn thương đến từ người.

Nếu đã như thế thì chi bằng thành toàn cho người đi.

"Sư phụ." Ra tay đi, ít nhất thì cũng để cho nàng được chết ở trong lòng của người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trước ngực hắn, trên vạt áo của hắn dường như có thứ gì đó thấm ướt, hắn cảm nhận được cánh tay mềm mại, thon dài kia giống như đang dùng hết sức lực cả đời ôm chặt thắt lưng hắn.

Bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến đôi tay dị dạng và đôi chân khập khiễng kia, trái tim của hắn đau như đang bị đao cắt từng lát một.

Làm sao mà hắn có thể làm tổn thương con bé một lần nữa được! Làm sao có thể!

Lập tức chỉ trong chớp mắt, sát khí liền tiêu tan đi hết, bàn tay của hắn dường như không còn chút sức lực nào nữa liền trượt xuống, nhẹ nhàng đặt trở lại trên lưng của Trọng Tử.

"Sư phụ?" Nàng ngước mặt lên, vẻ mặt thật khó lý giải.

Lạc Âm Phàm rốt cuộcvẫn là người có tu vi cao thâm, lập tức phát hiện ra ngay có điều không đúng, lửa giận vốn đã dập tắt lại một lần nữa bị châm lên —— nghiệp chướng này, dám thừa dịp hắn chưa chuẩn bị dùng Mộng Yểm thuật đối với hắn! Con bé cố ý đến thăm dò hắn!

Biết rõ là con bé chắc chắn là không có ác ý, nhưng hắn không thể ngăn chặn được cơn tức giận này, cảm giác này tựa như từ đầu đến chân hắn bị người khác nhìn thấu hết.

Dám thăm dò tâm tư của hắn, rốt cuộc con bé có còn xem hắn là sư phụ hay không!

Tốt lắm, tốt lắm, ừ thì hắn không đành lòng, hắn áy náy, hắn vô năng, con bé đều đã biết hết rồi đó, là hắn không bảo vệ tốt con bé, là hắn làm tổn thương con bé, tất cả đều là lỗi của hắn, làm cho hắn hao hết tâm tư để bảo vệ tánh mạng của con bé, vì con bé mà dùng pháp lực cả đời để che dấu sát khí, không tiếc mạo hiểm trở thành tội nhân của tiên môn, vì con bé mà khổ cực tu kính tâm thuật đến độ suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma, chặt đứt ý niệm trong đầu của con bé khi phát hiện ra con bé có tâm tư khác … cũng chỉ vì muốn thầy trò hai người suốt đời bình an vô sự ở bên nhau, những việc như thế này, con bé làm sao có thể hiểu được? Từ kiếp trước cho đến kiếp này, hai kiếp làm đồ đệ của hắn, không một khắc nào con bé để cho hắn được sống trong yên ổn, nhưng kết quả sao lại thành con bé rời bỏ hắn mà đi, muốn đi làm Ma hậu của Cửu U!

Vì đồ đệ mà lo sợ, vì đồ đệ mà vui sướng, cũng vì đồ đệ mà tìm cách, vì đồ đệ mà mạo hiểm, đến cuối cùng sao kết quả lại trở thành bị đồ đệ oán hận?

Nhưng ai cũng chỉ nói là con bé hận hắn, sao biết được hắn cũng hận con bé nhiều lắm, có biết hay không!

Gió lạnh thổi qua làm chiếc áo choàng màu đen bay lên, trong vòng tay hắn dường như vòng eo kia lại càng thêm mềm mại đến rung động lòng người, khuôn mặt đang ngước nhìn hắn vô cùng nhỏ nhắn lại tinh xảo đầy mê hoặc, đôi mắt phượng xinh đẹp do mang theo những giọt nước mắt trong suốt lại càng diễm lệ hơn nữa, trong đôi mắt ấy có sự kinh ngạc, không hề có giải thích, nhưng lại có chờ mong.

Trong đầu hắn bất giác hiện lên vô số bóng dáng, bóng dáng đang đứng dưới đèn châm trà pha mực cho hắn, bóng dáng đang ngồi bên dòng Tứ Hải chờ đợi hắn...

Trước mặt hắn lúc là là đôi đồng tử đen láy, sâu thăm thẳm, cùng với đôi mắt to tròn, trắng đen rõ ràng trong trí nhớ kia như chồng lên nhau, đó là đôi mắt của đứa bé đã hao tốn hết bao nhiêu tâm tư chỉ vì để thu hút sự chú ý của hắn, là đứa bé mà hắn trách phạt nhưng cũng là đứa bé đem lại niềm vui cho hắn, rồi khi lớn lên lại trở thành cô gái cam chịu oan khuất, cam chịu bị hạ nhục chỉ vì không muốn để cho hắn biết đã yêu hắn say đắm, là cô gái vì muốn ở lại bên hắn mà không ngần ngại lợi dụng dòng nước lạnh lẽo ở dòng Tứ Hải để làm tăng thêm thương thế bản thân mình.

Thế nhưng hiện tại, cô gái đó lại muốn rời bỏ hắn mà đi!

Không biết từ khi nào trong lòng hắn luôn tồn tại một thứ tình cảm mơ hồ không thể nào rủ bỏ được, lúc này nó như một cơn lũ quét ngang trộn lẫn với tác dụng của dục độc vẫn còn sót lại trong người hắn, hận ý trong lòng hắn bị thúc dục, chỉ trong phút chốc tình cảm đó đã biến thành biển tình cảm mãnh liệt tràn bờ như những cơn thủy triều, lập tức phá tan sự áp chế của mấy trăm năm linh lực khiến cho hắn trở tay không kịp.

Hắn đã làm một việc mà bình thường chưa bao giờ làm, một giấc mộng thật đáng xấu hổ.

Dưới ánh trăng mông lung, tất cả mọi thứ trước mặt sao lại rõ ràng đến thế, tiểu đồ đệ bất phục của hắn đang cách hắn gần sát như vậy, lại xinh đẹp, mỹ miều như vậy, Trọng nhi của hắn đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, đã trở thành một cô gái cả người đầy cuốn hút khiến cho tất cả những gã đàn ông nhìn thấy đều phải động lòng, điều này làm cho hắn thất vọng, làm cho hắn bất an, nhưng lại kìm lòng không được chỉ muốn lúc nào cũng đi theo sát bên cạnh để bảo vệ, càng thêm thương tiếc nhưng lại càng muốn trừng phạt nặng nề hơn gấp nhiều lần. Tại sao, tạo sao con bé dám đi làm hoàng hậu của Cửu U?

Vậy... hắn muốn làm gì!

Ý thức của hắn bắt đầu trở nên hồ đồ mất rồi, một chút lý trí còn sót lại trong đầu nói cho hắn rằng không thể làm như vậy... Hắn cực lực áp chế sự xúc động, trong lòng không khỏi cảm thấy khủng hoảng, hắn muốn lui về phía sau, muốn đẩy con bé ra, nhưng mà hành vi của hắn đã sớm trở thành bất đắc dĩ không thể khống chế được nữa rồi. Khi con người ở trong giấc mộng, lý trí luôn luôn chẳng phải là thứ hữu dụng .

Ngay sát tầm mắt của hắn, đôi môi đỏ mọng chợt hé mở, dường như được phủ thêm một lớp sương sớm trở nên thật mềm mại, sáng bóng lên, giống hệt như đóa hoa mai đỏ tiên diễm nở rộ dưới làn tuyết trắng muốt trong cái đêm ở trên Thiên Sơn đó.

Trái tim của hắn đập càng lúc càng nhanh, sự đẹp đẽ đôi khi chính là một thứ tội ác dụ hoặc.Không hề có dự báo trước cũng như không thể tưởng tượng được là hắn lại nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Tử lên rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên đó.

Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi trong chớp mắt, nhẹ nhàng đến mức dường như không có chút cảm giác là hôn, nhưng trong thoáng chốc vào cái thời khắc mà môi chạm vào môi, đó chính là cảm giác của lạnh lẽo chạm vào lạnh lẽo khiến cho bề mặt tiếp xúc sinh ra ma sát làm nảy sinh ra một ngọn lửa kỳ dị lan tỏa khắp cơ thể cả hai người, khiến cho cả hai không kìm chế được mà đồng thời run lên.

Nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua, Lạc Âm Phàm ngước mặt lên rời đi theo bản năng, nhưng tầm mắt vẫn tập trung trên đôi môi mềm mại tựa cánh hoa yêu kiều như trước không hề rời mắt đi dù chỉ một giây một phút, tận trong sâu thẳm đôi đồng tử đen láy của hắn nổi lên một sự si mê không hề che giấu.

Đã xảy ra chuyện gì?

Giống như là một giấc mộng thoáng qua, Trọng Tử như không thể tin được, bàn tay đưa lên miệng trong vô thức, những ngón tay thon dài, mềm mại mơn trớn trên đôi môi của mình nhưng lại không tìm được dấu vết gì, nàng vẫn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng lại thì người trước mặt nàng đột nhiên cúi đầu xuống một lần nữa, đôi môi của hắn mạnh mẽ áp chặt lên môi nàng, điên cuồng hôn trên đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc của nàng, một bàn tay sau lưng nàng di chuyển từ giữa lưng lên sau gáy giữ chặt cổ nàng lại khiến cho nàng không thể nhúc nhích được.

Hai kiếp yêu say đắm, hai kiếp chờ mong, cuối cùng nàng đã chờ được thời khắc đầy viên mãn và hạnh phúc này.

Cả người Trọng Tử cứng ngắc lại, nàng như không thể tin được những gì xảy ra trước mắt mình đây, đôi mắt nàng mở to ra nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, nàng chưa kịp vui sướng, chưa kịp rơi lệ thì trong đầu đã trở nên trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa rồi..

…………..

Trọng Hoa tôn giả đại danh lừng lẫy giống như thay đổi thành một con người khác, không hề yên ổn ở trong Tử Trúc Phong án binh bất động như trước nữa mà chuyên chạy rong ruổi khắp nơi trực tiếp đối nghịch với Cửu U ma cung, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã truy giết hơn một ngàn quân ma tộc, ra tay vô tình không chút nương tay. Không những thế sự việc lần này còn đặc biệt ở chỗ hơn phân nửa thời gian hắn đều truy giết một người, người đó chính là Mộng Cơ của Cửu U ma cung, việc này không khỏi làm cho mọi người cảm thấy nghi hoặc, Mộng Cơ vốn là sủng cơ của Ma Tôn Cửu U, cũng là người rất ít khi đi ra ngoài làm chuyện ác, trong khi đó Lạc Âm Phàm trước giờ vốn là người làm việc có nguyên tắc, cho dù hắn đang tức giận muốn làm việc này để trút giận, cũng không đến mức truy sát Mộng Cơ trên mọi nẻo đường như thế chứ.

Lý do duy nhất để giải thích cho việc này là do đồ đệ của hắn phản bội sư môn nay lại còn trở thành hoàng hậu của Cửu U khiến cho hắn tức giận đến mức hồ đồ, trong khi đó Mộng Cơ dù không làm gì nhưng chẳng biết làm sao lại vừa lúc chọc tới hắn.

Mộng Cơ quả thực cũng không biết mình đã đắc tội gì với vị đại nhân vật này mà bị truy sát đến mức này, suốt nửa năm trời không dám ra khỏi ma cung, quả thật nàng ta cũng rất ngạc nhiên không hiểu đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám đến hỏi tân hoàng hậu.

Đúng lúc này, những mật thám của tiên môn ở nhân gian báo tin tức về, tà tiên Kim Li ở núi Xích Diễm tác quái làm hại người, rất nhiều khách qua đường đi qua khu vực này bị y bắt vào trong động để tu nguyên đan, làm hại vô số người vô tội. Thanh Hoa cung Trác Diệu biết được tin này lập tức quyết định phái đệ tử đến tru sát Kim Li, Cửu U ma cung cũng không cam nguyện khoanh tay đứng nhìn, Vong Nguyệt phái người gọi Trọng Tử vào Hành Hương Thai, Trọng Tử cũng hiểu được hàm ý của y, nàng cũng nghĩ là y muốn thu phục Kim Li về dưới trướng mình.

Nhưng khi nghe được quyết định của y, Trọng Tử cảm thấy ngạc nhiên: "Ngươi muốn ta đi sao?"

Vong Nguyệt cũng không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng giống như đang đợi chính nàng tự trả lời.

Trọng Tử chần chờ: "Không phải còn có đám người Dục Ma Tâm sao?"

"Hoàng hậu của ta, nàng phải biết rằng tất cả mọi người đều rất chờ mong nàng lập công, trách nhiệm của nàng chính là bảo vệ con dân của nàng, vì họ mà mở rộng lãnh địa, cướp lấy thêm nhiều những thứ ưu việt hơn nữa, ma cung không cần một vị hoàng hậu vô năng." Vong Nguyệt cười cười rồi xoay người biến mất.

…………..

Núi Xích Diễm nằm ở vùng hoang mạc, ngọn núi này không cao mà thoai thoải nhìn từ xa trông giống như một cái bánh bao, trên ngọn cũng không có lửa đỏ gì, mà chỉ có những bụi cây thấp bé kéo dài khắp, thoạt nhìn qua giống như ngọn núi này trụi lủi , không khỏi khiến cho người ta hoài nghi là mình đã tìm lầm chỗ, mãi cho đến khi chạng vạng, Trọng Tử nhìn thấy trên đỉnh núi bừng lên một màu đỏ rực dưới ánh nắng chiều thì nàng mới chính thức hiểu được lai lịch của cái tên này.

Tà tiên từ xưa đến nay không phải người dễ trêu chọc, cũng may là Kim Li kia tu vi còn thấp cho nên cũng không có gì đáng sợ, theo ý của Thiên Chi Tà, trước tiên ma cung sẽ đứng ở bên ngoài không tham gia đợi đến khi đối phương cùng đường mới ra tay trợ giúp, như vậy mới khiến đối phương thấy cảm kích, mới có thể hàng phục được đối phương, làm cho y một mực phủ phục dưới chân mình.

Bởi vậy ma quân cắm trại cách núi Xích Diễm khoảng mười dặm, chung quanh thiết đặt kết giới rất vững chắc.

Trọng Tử đang nằm trên một chiếc giường mây, bên cạnh một vầng trăng tròn.

Cách đó không xa, Thiên Chi Tà đứng trên một tảng đá lớn đang sắp xếp ma binh bày trận, tấm áo choàng màu trắng của y dưới ánh trăng nhìn hết sức trong trẻo nhưng lại cũng hết sức lạnh lùng.

Địa vị của y ở ma cung rất đặc thù, chỉ phục tùng một mình nàng, ngay cả khi thấy Vong Nguyệt cũng chưa từng hành lễ, không hổ danh là trợ thủ đắc lực của vị phụ thân vĩ đại kia của nàng, những hạng người như Dục Ma Tâm không thể nào so sánh được, chưa đến một năm đã chiêu mộ một đám thuộc hạ cho nàng, vừa dễ thống trị lại dễ bảo, đám người Dục Ma Tâm ở trước mặt nàng không dám làm càn, chỉ sợ phần lớn nguyên nhân cũng bởi vì y.

Trong mỗi hành động của y giờ đây chứa đầy khí thế uy nghiêm, ai còn có thể liên tưởng được đó chính là vị thủ tọa sư thúc ôn nhuận như ngọc trước kia chứ?

Lẻn vào Nam Hoa hơn hai mươi năm mà không bị phát hiện, hiện tại pháp lực của y hơn hẳn nàng là sự thật, trong toàn bộ ma cung y xem như người đứng thứ hai, dù sao lúc trước nàng tận mắt chứng kiến Vong Nguyệt tiếp được một kiếm của Lạc Âm Phàm nên biết được thực lực của y cũng không hề kém.

Nghĩ đến Vong Nguyệt, Trọng Tử chợt nhíu mày.

Vong Nguyệt, Cửu U, thật không uổng công y đã lấy hai cái tên này, nếu đem y ra so với Sở Bất Phục vừa uy nghiêm lại vừa dịu dàng thì người này trên người y không chỗ nào không phát ra sự thần bí, diện mạo thần bí, pháp lực khó dò, mỗi lần tới gần y đều làm cho nàng cảm thấy bất an nhưng lại mang theo sự mê hoặc khó có thể kháng cự được. Thái độ của y đối với nàng không giống như khống chế, mà ngược lại có vẻ như là dẫn đường nhiều hơn, đây là việc mà lúc trước nàng không dự đoán được .

Tâm tình của Trọng Tử trở nên phức tạp hơn.

Thật ra có rất nhiều việc nàng cũng chưa bao giờ dự đoán trước được, bao gồm chính bản thân nàng, nàng nhớ nàng đã từng thề rằng sẽ luôn sát cánh ở bên cạnh người ấy để trợ giúp người trảm yêu trừ ma, bảo vệ chúng sinh, nhưng kết quả thì sao, chính nàng lại trở thành ma. Bỗng nhiên nhớ lại ngày đó nàng cùng với Tần Kha, Tư Mã Diệu Nguyên chạy tới sông Lạc để diệt trừ Giao Vương, chiến đấu một trận với với Âm Thủy Tiên, ai ngờ được đâu ngày hôm nay chính mình lại ở trong tình trạng tương tự nàng này, cùng sắm vai nhân vật hoàn toàn tương phản.

Thiên Chi Tà an bài xong mọi việc, thản nhiên bước lại đây ôm lấy nàng như thường ngày.

Trọng Tử cuộn mình ở trong lòng Thiên Chi Tà, bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi lo lắng nhiều như vậy cũng vô ích, bởi vì dù sau này ta có tu thành thiên ma, tiêu diệt tiên môn dẫn cho lục giới nhập ma, thì Cửu U vì quyền lực của mình e là sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Ma giới thống trị thiên hạ là tâm nguyện của thuộc hạ, chuyện sau đó không liên quan tới thuộc hạ."

"Không phải là ngươi nguyện trung thành với ta sao?"

Nghe vậy, Thiên Chi Tà cúi thấp đầu xuống, dùng đôi mắt chứa đầy mộng ảo kia nhìn nàng: "Để cho thuộc hạ trung thành đến mức độ như vậy, Thiếu quân bây giờ còn chưa xứng đáng."

"Vậy sao?" Trọng Tử cũng không trách cứ y, chỉ yên lặng nằm trong lòng y ngủ.

…………

Nửa đêm, Thiên Chi Tà đánh thức Trọng Tử dậy.

Nàng lắng tai nghe, quả nhiên là phía núi Xích Diễm có tiếng đánh nhau, tiếng động vốn không nhỏ nhưng không thể tưởng tượng được là nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra, Trọng Tử cúi đầu cười cười, Vong Nguyệt nói rất đúng, nàng chỉ có một mình Thiên Chi Tà, người duy nhất nàng có thể tin tưởng cũng là y.

"Thiếu quân có thể đi qua bên đó được rồi," Thiên Chi Tà buông nàng ra, đứng dậy, "Tiên môn ra tay đã hơn nửa canh giờ rồi, thuộc hạ thấy Kim Li không chống đỡ được lâu nữa đâu."

"Ta đi sao?"

"Đúng vậy, hoàng hậu là đại diện cho thánh quân, để cho người ra nói chuyện với y là thích hợp nhất."

Khi hai người dẫn ma quân đuổi tới chỉ nhìn thấy hai vị trưởng lão của Thanh Hoa và chúng đệ tử đang toàn lực vây khốn một yêu tiên mặc áo bào màu vàng và một nữ nhân đầu bạc, ở hai bên sườn núi những tên tiểu yêu ma đang ra sức chạy trốn.

Thiên Chi Tà nói: "Đó là Kim Li và thê tử của y - Bạch Nữ."

Tà tiên vốn là một nhánh của tiên môn, nhưng chỉ vì người này khi tu hành đã lầm bước gia nhập tà đạo mới trở thành hung tiên, cho nên những ma đầu tầm thường cũng không thể so sánh được với y. Chẳng qua lúc này Kim Li mới tu hành được hơn hai trăm năm, sức mạnh có hạn nên giờ phút này không nằm ngoài sở liệu của Thiên Chi Tà đã rơi xuống thế hạ phong, bởi vậy cố hết sức chống đỡ vô cùng chật vật.

Đang giao đấu đến giai đoạn kịch liệt, bất chợt nhìn thấy giữa không trung ma khí nổi lên cuồn cuộn khiến cho cả hai bên đều bị dọa đến kinh hồn.

Trọng Tử hiện thân đứng giữa những tầng mây, nhớ lại trong đầu những lời nói nửa như trấn an nửa như cảnh cáo của Âm Thủy Tiên khi chiến đấu ở sông Lạc ngày đó.

Kim Li và Bạch Nữ nhìn thấy tình thế không ổn, hang ổ cũng khó bảo toàn, hơn nữa trong lòng lại hận tiên môn cho nên quả nhiên đã cầu cứu: "Thuộc hạ nguyện phục tùng thánh quân và hoàng hậu, chờ đợi người sai phái."

Trưởng lão của Thanh Hoa cung và chúng đệ tử nghe thấy mà vô cùng kinh hãi.

"Ma cung Trọng Cơ!"

"Tử Ma!"

Trọng Tử chưa kịp nói gì, ở bên cạnh Thiên Chi Tà đã vung tay lên, từ bốn phía vô số ma binh hiện lên bày bố ma trận, đúng là y đã sớm mai phục ở chỗ này.

Tiếng chém giết vang lên không ngừng hòa cùng với tiếng kêu gào thảm thiết hỗn loạn.

Không cần đợi lâu đã nhìn thấy tiên môn đệ tử chết trận hết mấy người.

"Dừng tay!" Trọng Tử rốt cục cũng không nhịn được, hét lớn lên để ngăn cản, "Thiên Chi Tà, mau nói bọn chúng dừng tay lại ngay!"

"Thiếu quân cứ yên tâm, trận chiến này chúng ta nhất định sẽ giành thắng lợi."

"Ta nói ngươi dừng tay lại ngay!"

"Tiên và ma cho tới tận bây giờ chỉ có chinh chiến và chém giết, Lạc Âm Phàm cũng sẽ không lưu tình đối với người, Thiếu quân có thể bỏ qua cho bọn chúng được bao nhiêu lần?"

Trọng Tử chỉ biết lắc đầu.

Không, sư phụ không phải là người như vậy, bản thân nàng đã làm sai, không thể lại tiếp tục sai lầm được nữa.

Nhìn thấy tình thế nguy cấp, Trọng Tử xẹt qua tiếp cứu một tên đệ tử của Thanh Hoa, không ngờ đệ tử kia chính mắt nhìn thấy đồng môn chết thảm, lại nhìn thấy nàng cho nên trong lòng lại càng thêm oán hận liền giơ kiếm ra đâm nàng.

Thiên Chi Tà lập tức lắc mình tới trước mặt nàng, đưa tay lên chưởng một cái đánh nát cái trán của đệ tử kia.

Trọng Tử thất hồn lạc phách nói: "Không, đừng làm như vậy."

"Thiếu quân và Lạc Âm Phàm sẽ giống như vậy, ở giữa nơi này chỉ có thắng bại, nếu như mềm lòng chắc chắn sẽ bị thương."

"Câm miệng!"

Thiên Chi Tà cũng không để ý tới nàng, mạnh mẽ mang nàng trở lại chỗ cũ, nhanh chóng hạ lệnh, "Lui!"

Rõ ràng nhìn thấy bên mình đang chiếm thế thượng phong, chúng ma binh cũng không giải thích nổi vì sao y lại hạ lệnh rút lui, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì trên bầu trời đêm ảm đạm liền xuất hiện một luồng ánh sáng màu lam loá mắt rơi thẳng xuống bên dưới, chỉ nhìn bóng kiếm rơi đầy trời tựa như sao băng, chỉ trong nháy mắt, hơn mười ma binh đã bị mất mạng.

"Lạc tinh sát, là Lạc Âm Phàm!" Gần đây chính hắn tìm đến ma tộc để truy giết khiến cho ma quân gặp không ít phiền toát, chúng yêu ma sợ nhất là hắn, bởi vậy lúc này vừa nhìn thấy thế đều hoảng sợ.

Trọng Tử nhìn bóng dáng kia, trái tim bất chợt đập liên hồi.

Thiên Chi Tà nhìn thấy Lạc Âm Phàm mặt cũng không biến sắc, bình tĩnh che ở trước mặt Trọng Tử, Kim Li và Bạch Nữ cũng rất sợ hãi, không dám dứt khoát tiến lên trở thành bộ hạ của Trọng Tử, trong lòng thầm kêu không hay ho rồi, vốn tường rằng hôm nay có hoàng hậu Cửu U trợ giúp thì có thể may mắn trốn thoát được, không thể tưởng tượng được là lại gặp vị tôn thần này.

Ngược lại, Trưởng lão Thanh Hoa và các đệ tử như gặp được cứu tinh, cả đám mừng rỡ lui về sau lưng hắn.

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn thi thể của các đệ tử tiên môn vương vãi xung quanh, lập tức vung kiếm lên, thanh kiếm của hắn mang theo những ngọn gió lốc của đất trời, còn mang theo những tia chớp oai hùng quét thẳng về phía chúng ma binh.

"Thiếu quân, lui!" Thiên Chi Tà quát khẽ.

Đang ở trong tình huống này, Trọng Tử vốn không đành lòng giết chết đệ tử tiên môn cũng giống như không đành lòng trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình phải chết không công, nàng cắn môi, phất ống tay áo dài ra như để tụ hợp mây, phóng người đứng lên phía trước cứng rắn chắn lại.

Lập tức bóng kiếm đầy trời bỗng nhiên biến mất, quả nhiên hắn đã thu chiêu lại đúng lúc.

Trong tiên giới ai cũng biết hai người vốn là thầy trò, bởi vậy hai vị trưởng lão của Thanh Hoa cung cũng sợ hắn khó xử thức thời cáo từ rồi cho chúng đệ tử rút đi.

Kể từ đêm sau cái đêm ở thành Thủy Nguyệt đó, Trọng Tử vẫn tránh ở trong ma cung không hiện thân đi ra ngoài, bởi vì có rất nhiều chuyện nàng không nghĩ ra được, lại có rất nhiều tình cảm mơ hồ không rõ ràng, nó thật là đẹp thật là mỹ mãn lại rất hạnh phúc, làm cho nàng không thể tin được, thậm chí nàng còn hoài nghi rằng bản thân mình lúc đó cũng đang nằm mơ, bởi vậy lại càng sợ hãi không muốn đi tìm đáp án.

Nhưng mà nàng thật mâu thuẫn vì nàng lại cần đáp án, nàng rất muốn biết cuối cùng cái đêm hôm đó, nụ hôn người trao cho nàng thực sự mang ý nghĩa gì, hiện tại khi hai người gặp lại nhau những ký ức mạnh mẽ lại tràn về giống như thủy triều tràn bờ cuồn cuộn kéo đến, đánh tan lý trí mà nàng đang dựng lên như núi trong đầu mình, nàng liều lĩnh muốn tìm hiểu mọi chuyện cho đến cùng.

Trọng Tử thu hồi dũng khí, hạ lệnh: "Các ngươi lui về trước."

"Hoàng hậu quả nhiên thật can đảm!" Kim Li mừng rỡ lập tức mang theo Bạch Nữ và thủ hạ tiểu yêu rút lui trước.

Ánh mắt Thiên Chi Tà khẽ lay động, một lúc lâu sau mới nói: "Thuộc hạ ở phía trước chờ Thiếu quân."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương