Trọng Tử
Quyển 3 - Chương 33: Phong kiếm [1]

Trên đỉnh núi những cây trúc tím sinh sôi rộng khắp, mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ, bao phủ khắp nơi, cảnh sắc nơi đây thanh nhã nhưng u buồn, lại còn phảng phất cảm giác lạnh lẽo, phía trên cánh cửa lớn cũ kỹ treo một tấm biển đen, có đề ba chữ "Trọng Hoa cung".

Tuy trong lòng đã đoán được sư phụ là ai nhưng Trọng Tử vẫn không thể tin được, mãi đến tận giờ phút này được nhìn thấy tận mắt ba chữ Trọng Hoa cung kia cô bé mới chính thức xác định thân phận của sư phụ mình, Trọng Tử vui sướng, lặng lẽ đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt tay dẫn mình đi kia.

Đi vào cửa cung, hiện ra trước mặt bé đó là một dòng suối nhỏ xanh biếc, trên bề mặt đang nhè nhẹ bốc lên hơi nước mang theo sự lạnh giá, phía trên mặt suối là một cây cầu bằng đá bắc ngang qua, cũng bình yên như mặt nước bên dưới nó - phẳng lặng không chút gợn sóng. Qua khỏi cây cầu là một bậc thềm bằng đá nối thẳng đến chính điện, hai bên là hành lang mang phong cách cổ xưa, trang nghiêm.

Chỉ có điều kỳ lạ là, phía trên cửa điện có cắm một thanh kiếm, nhưng thân kiếm lại hoàn toàn cắm sâu vào trong một tảng đá lớn, chỉ còn mỗi chuôi kiếm lòi ra bên ngoài, mà tảng đá này dưới ánh hoàng hôn buông xuống phản chiếu lại những tia sáng rực rỡ thật đẹp.

Trọng Tử nghi hoặc, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.

Lạc Âm Phàm cũng không đi lên đại điện mà kéo Trọng Tử đến trước cửa gian phòng thứ ba ở bên trái rồi dừng lại nói: "Đây là phòng của con, sau này con sẽ ở đây."

"Dạ."

"Sư phụ thường ngày đều ở trên đại điện."

"Đệ tử nhớ kỹ lời dặn của sư phụ."

Lạc Âm Phàm cũng không nói gì nữa chỉ buông bàn tay nhỏ bé kia ra rồi xoay người hướng về đại điện, nhưng vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên hắn dừng chân rồi quay trở lại: "Một lúc nữa, con lên đại điện gặp ta."

Trọng Tử vội cung kính đáp lại, hiển nhiên là không biết sư phụ nói vậy là có ý gì.

Đã từng rất quen thuộc mà nay bỗng nhiên biến thành xa lạ, cô bé đang đứng trước mặt hắn đã không phải là tiểu đồ đệ nghịch ngợm hay gây rắc rối nhằm lôi kéo sự chú ý của hắn chỉ vì muốn vào trong điện ở cùng hắn năm đó nữa.

Lạc Âm Phàm không nói gì nữa, chỉ bước đi rồi biến mất ở phía sau cánh cửa điện.

Căn phòng được bài trí đơn giản, bên trong ngoài một chiếc giường với chăn đệm mộc mạc ra thì chỉ có một cái bàn dài, nhưng dường như trên đó thiếu thiếu thứ gì đó, chỉ thấy có một cái lược chải tóc bằng gỗ lim, một con chim báo sáng bằng ngọc phỉ thuý, ngoài ra còn có bốn năm cái bình ngọc nhỏ, nhìn qua thì không biết là chứa cái gì ở trong đó.

Nơi này đã từng có người ở sao? Trọng Tử kinh ngạc và có chút nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa thêm, chỉ yên lặng ngồi xuống giường.

Mới vừa rồi trên khuôn mặt của sư phụ chợt lóe lên một nét lạ thường rồi lập tức biến mất, Trọng Tử nhìn thấy rất rõ đó là sự thất vọng, cô bé tự cảm thấy bản thân mình từ lúc bái sư đến giờ cũng không làm gì đến nỗi phải thất lễ nhiều lắm, nhưng đến cuối cùng là cô bé đã làm gì mà khiến cho sư phụ thất vọng rồi?

Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, trước hết tốt nhất vẫn nên chuẩn bị mọi thứ thật ổn để dốc lòng tu luyện cho tốt mới là hay nhất.

…………

Làm đệ tử duy nhất của Trọng Hoa Tôn giả, Trọng Tử hãnh diện biết bao, nhưng cũng chính vì vậy cho nên áp lực đè nặng trên lưng lại càng lớn hơn nữa. Cô bé biết rằng mỗi hành động lời nói của mình và cả năng lực của bản thân đều có quan hệ rất lớn đến thể diện và thanh danh của Trọng Hoa cung. Đêm đó, Lạc Âm Phàm đã dạy phương pháp hít thở cho Trọng Tử, cô bé sau khi được chỉ dạy thì không dám lười biếng, còn ra sức tập luyện vô cùng chăm chỉ, suốt ba ngày liền mới nắm bắt được điểm trọng yếu. Nhưng lúc này bản thân bé cũng chỉ có thể miễn cưỡng thu vào được linh khí của trời đất mà thôi, bên cạnh cô bé lại không có sư huynh, sư đệ hay sư tỷ, sư muội gì cả cho nên rất khó nhìn ra được rốt cuộc mình đã học đến đâu rồi. Cô bé cảm thấy rất bất an nên mới hỏi thử sư phụ của mình, Lạc Âm Phàm nghe cô bé hỏi thì chỉ nói tốt lắm, Trọng Tử thấy thế mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc sống ở Trọng Hoa cung rất tự do, bình thường Lạc Âm Phàm đều ở trong điện xử lý công việc. Mỗi ngày, vào sáng sớm Trọng Tử theo đúng lễ tiết đến vấn an sư phụ, sau đó đi xuống luyện công hoặc làm việc của mình. Lúc bắt đầu cô bé còn lo lắng vì sợ nơi này quy củ nghiêm khắc, nên không dám nhiều lời cũng không dám đi lại nhiều, mỗi khi muốn đi đâu ra ngoài cô bé cũng đều đứng trước cửa điện hỏi qua ý kiến của sư phụ trước. Cứ như vậy một tháng đã trôi qua, cô bé mới dần dần phát hiện ra, vị sư phụ tiếng tăm lừng lẫy nhìn có vẻ không dễ tiếp cận này, trên thực tế mặc dù đối xử với chưởng giáo và những người khác rất lạnh nhạt và hờ hững, nhưng đối với bé lại vô cùng ôn hòa. Mặc dù người không nói nhiều lời cổ vũ hoặc khích lệ gì cho lắm, nhưng cũng chưa từng trách cứ bé lấy nửa lời, về phương diện lời nói lẫn hành động của bé người lại càng không có điều gì muốn hạn chế bé cả.

Bởi vậy, sáng sớm ngày hôm nay, Trọng Tử theo lẽ thường đến bên ngoài điện vấn an sư phụ xong lại thấy không có việc gì mới để làm, vì thế liền lớn mật thỉnh cầu: "Đệ tử đến Nam Hoa đã nhiều ngày mà chưa đi vấn an các vị sư thúc lẫn các sư huynh, sư tỷ, nên hôm nay con muốn đi đến vấn an Chưởng giáo, Tiên tôn và chào hỏi mọi người, không biết sư phụ có dặn dò gì không ạ?"

Một lúc lâu sau, trong điện truyền đến một giọng nói thật thản nhiên: "Đi đi."

Đã sớm đoán được sư phụ nhất định sẽ đồng ý cho mình đi, Trọng Tử vui sướng vô cùng. Trước tiên cô bé đi đến ngọn núi cao nhất để vấn an Ngu Độ, vừa lúc lại gặp Mẫn Vân Trung và Mộ Ngọc ở đó nên cũng đồng thời ân cần thăm hỏi luôn thể. Ngu Độ xưa nay vốn ôn hòa, Mẫn Vân Trung mặc dù lúc nào cũng nghiêm khắc, không nói lời dư thừa cũng không biết nói đùa, nhưng thấy cô bé nói năng lễ phép, mặt mày sáng sủa nhìn cũng không tệ chút nào, cho nên không những hỏi thăm qua về tiến độ tu tập của Trọng Tử mà còn nói chuyện nhiều hơn với cô bé nữa.

Thiên Cơ Tôn giả Hành Huyền đã đi ra ngoài nên Trọng Tử chỉ đến Thiên Cơ Phong để thăm hỏi vài vị đại đệ tử rồi cuối cùng mới đi đến Ngọc Thần Phong, tình cờ lại gặp Tần Kha đi từ bên ngoài trở về.

Thấy Trọng Tử, Tần Kha đứng lại.

Trước tới giờ vốn luôn rất sùng bái vị tiên trưởng này, hơn nữa y lại có ân cứu mạng với mình nên Trọng Tử vẫn luôn nghĩ đến việc sẽ đến thăm Tần Kha, vì thế lúc này ngại ngùng tiến lên phía trước hành lễ: "Tần sư huynh vẫn khỏe chứ."

Tần Kha đưa mắt nhìn cô bé với ánh mắt phức tạp, khó hiểu, bỗng nhiên nói: "Xem ra Tôn giả đối đãi với muội cũng không tệ nhỉ!"

Trọng Tử cho là y quan tâm đến mình nên cũng thật thà đáp lại: "Sư phụ đối đãi với muội tốt lắm."

Tần Kha nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa .

Thấy thái độ của Tần Kha lãnh đạm, Trọng Tử âm thầm thắc mắc, nhưng vẫn không hiểu nguyên cớ vì sao cả, bỗng nhiên bên tai cô bé truyền đến tiếng gọi của ai đó từ giữa không trung, cô bé ngước mặt lên nhìn thì chỉ thấy một cô bé đang ngự kiếm bay đến, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, diện mạo xinh đẹp, đó chính là Tư Mã Diệu Nguyên.

"Thế tử!"

Tần Kha thản nhiên nói: "Nơi này không có ai là Thế tử cả."

"Muội nhất thời vui mừng quá nên quên mất." Tư Mã Diệu Nguyên hơi giận dỗi, lại nhìn sang Trọng Tử ở bên cạnh, vẻ ngoài vẫn như đang tươi cười nhưng khi nhìn Trọng Tử lại không có chút ý cười, nói: "Thì ra Trọng Tử sư muội cũng đang ở đây."

Phát hiện ra trong ánh mắt kia thoáng hiện lên nét oán hận, Trọng Tử chợt giật mình, ấn tượng của cô bé đối với Tư Mã Diệu Nguyên chỉ là lúc gặp mặt trên đại điện ngày đó mà thôi, cả hai lại đều là đệ tử mới nhập môn, bản thân mình cũng chưa hề đắc tội với cô nàng, vì sao lại có ý thù địch như thế kia chứ?

Đúng rồi, trong nhiều người như vậy, mà chỉ có duy nhất một mình mình gặp phúc trong họa được trở thành đồ đệ của Trọng Hoa Tôn giả cho nên khó tránh khỏi có người sẽ không phục.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, Trọng Tử bình tĩnh, giữ sắc mặt bình thường thi lễ: "Trọng Tử bái kiến sư tỷ."

Tư Mã Diệu Nguyên lơ đi coi như không nghe thấy gì, liền chuyển hướng sang phía Tần Kha nói: "Sư huynh đã đi đâu vậy, hại muội đi tìm sư huynh quá chừng luôn."

Tần Kha không đáp mà hỏi lại: "Mộ sư thúc đâu?"

"Sư phụ bị sư tổ gọi qua bên chưởng giáo rồi, hình như có việc cần bàn bạc." Tư Mã Diệu Nguyên chỉ trả lời hai câu cho có lệ, rồi lại chỉ chỉ vào thanh kiếm ở bên cạnh, mỉm cười: "Muội vừa học thuật ngự kiếm, có chút không hiểu mà sư phụ lại bận việc rồi, bởi vậy nên mới tìm đến muốn nhờ sư huynh chỉ bảo cho muội vài chỗ."

Tần Kha nhíu mày, gật đầu: "Đi theo ta."

Thì ra người này là đồ đệ của thủ tọa đệ tử Mộ Ngọc, Trọng Tử thầm nghĩ trong lòng, cô bé có nghe nói là Mộ Ngọc có thu nhận một nữ đệ tử mới, chính là Cửu công chúa Tư Mã Diệu Nguyên, là người này sao?

Thấy Tần Kha sắp phải đi, Trọng Tử vội kêu lên: "Tần sư huynh!"

"Có việc gì nữa không?"

"Trọng Tử đến gặp riêng sư huynh để cảm ơn sư huynh, về chuyện tua kiếm..."

"Bây giờ chúng ta là đồng môn rồi, muội không cần phải khách khí như vậy."

Nhìn theo bóng hai người đi xa dần, Trọng Tử cảm thấy trong lòng buồn bã vô cùng, cô bé đã sớm phát hiện ra không chỉ có Tần Kha, mà từ nãy đến giờ trên đường đi có rất nhiều người nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ. Trong những ánh mắt ấy không chỉ có sự hâm mộ mà còn mang theo rất nhiều mâu thuẫn, dường như ánh nhìn đó giống như nhìn một tên trộm cắp hay đạo tặc gì đó.

Trong lòng có nhiều nghi hoặc khiến cho cô bé bị đả kích nhiều hơn nữa.

Không thể so sánh với những thứ mình không biết, nhưng lúc này chỉ cần so một thứ thôi cũng đã biết rõ ràng rồi, cả hai cùng nhập môn một lúc mà Tư Mã Diệu Nguyên nhanh như vậy đã học xong thuật ngự kiếm. Trong khi đó chính bản thân mình rõ ràng là đã vô cùng chăm chỉ, cố gắng hết sức để tu luyện nhưng cũng không thể tưởng tượng được là vẫn còn kém xa như vậy, có phải là sư phụ đã nhìn ra bản thân mình tư chất có hạn, cho nên người mới thất vọng như vậy hay không?

"Đã xảy ra chuyện gì, sao con lại đứng một mình ở đây?" Có người nhẹ nhàng vỗ lên vai Trọng Tử.

Đó là giọng nói của một người trẻ tuổi ôn hòa, nhưng dường như lại mang theo sự thân thiết của một vị trưởng bối, Trọng Tử ngước mặt lên nhìn vừa thấy rõ người tới là ai thì vội vàng thi lễ: "Bái kiến Thủ tọa sư thúc."

Mộ Ngọc mỉm cười: "Con có thấy Diệu Nguyên ở đâu không?"

Trọng Tử đắn đo nói: "Mới vừa rồi hình như sư tỷ đi cùng Tần sư huynh rồi."

Mộ Ngọc gật đầu: "Con chỉ cần cẩn thận đi theo Tôn giả, không cần phải để ý tới những chuyện khác đâu."

Sư thúc biết chuyện gì sao? Trọng Tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ thấp giọng vâng dạ rồi bước nhanh đi về hướng Tử Trúc Phong.

………....

Lạc Âm Phàm đang ngồi trước cái bàn dài nhưng cũng không thấy viết thư hay làm gì cả, nên càng không biết là hắn đang suy nghĩ gì.

Trọng Tử đứng dựa vào cửa điện mà cả người thất thần, đầu óc đang ở tận đâu đâu, trong đầu cô bé lúc này chỉ suy nghĩ về một chuyện, tư chất của mình không được tốt lắm, lại có thể bái được người hoàn mỹ và lợi hại như vậy làm sư phụ, lý do duy nhất có thể giải thích được chính là vận may mà thôi, đã vậy mỗi lần sư phụ kiểm tra việc tu luyện của mình đều nói là "Tốt lắm", thì ra chỉ là an ủi mình thôi.

Lạc Âm Phàm đã sớm phát hiện ra Trọng Tử ở bên ngoài nên hỏi: "Con đã về rồi sao?"

Trọng Tử xấu hổ: "Đệ tử đã về từ sớm, chỉ là... không tiện quấy rầy sư phụ."

Bên ngoài điện đã nhiều năm nay chưa từng thiết đặt kết giới, bởi trước sau gì thì nơi này cũng không có người nào khác xông vào cả, Lạc Âm Phàm nâng cánh tay lên khẽ nói: "Con vào đây đi."

Biết là sư phụ hẳn có việc dặn dò mình nên mới gọi, Trọng Tử vội vàng đi vào bên trong, cung kính đứng phía trước bàn.

Lạc Âm Phàm nói: "Sư phụ phải bế quan tu luyện một tháng, con ở ngoài này cứ tu tập linh lực bình thường theo như những gì sư phụ đã chỉ dạy, nếu không có việc gì thì đừng đi lung tung ra ngoài, biết chưa nào."

Sư phụ đã lợi hại như vậy mà còn muốn bế quan tu luyện nữa sao? Trọng Tử nghe thấy lại càng thêm kính phục, tuy thế trong lòng cũng không tránh được cảm giác có chút thất vọng, nhưng vẫn vâng dạ nghe lời dặn dò xong, sau đó nghĩ nghĩ gì, rồi lại nói: "Sư phụ có thể bớt chút thời gian để hướng dẫn việc tu luyện của con có được không ạ?

Lạc Âm Phàm ra hiệu ý bảo cô bé nói tiếp.

Trọng Tử ấp a ấp úng nói: "Thật ra sư phụ không cần băn khoăn, lo lắng nhiều như vậy đâu ạ, mặc dù đệ tử ngày thường ngu dốt nhưng con cũng không sợ phải chịu cực chịu khổ, cũng không sợ bị người quở trách, con chỉ sợ tu luyện không có kết quả, không đạt được thành tựu gì sẽ khiến cho người khác chê cười thôi ạ."

Lạc Âm Phàm nhìn Trọng Tử một lúc lâu, sau đó mới nói: "Đã có sư phụ ở đây, thì việc con có học hay không học cũng không có gì quan trọng cả."

Trọng Tử nghe thấy những lời như thế thì sửng sốt không thôi, sau đó cô bé lập tức hiểu được hàm ý của sư phụ, nên trên mặt và trong lòng đồng thời nóng ran lên. Thì ra là vậy, trách không được sư phụ vẫn không yêu cầu mình nhiều và quá khắt khe, thì ra đúng là người có ý này, là vì sư phụ biết người có đủ năng lực để bảo vệ đồ đệ của mình.

"Sư phụ đối xử với đệ tử ân cần và hết lòng che chở như vậy, đệ tử hiểu rất rõ, nhưng mà..." Trọng Tử cắn cắn môi, ngừng lại đắn đo một hồi lâu rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: "Nhưng mà, sư phụ cũng không thể bảo vệ đệ tử cả đời được ạ."

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại hữu ý.

Con bé là người có đủ lý do để không tin tưởng hắn nhất, bởi vì sau khi trải qua những chuyện đã phát sinh, ngay cả chính hắn còn không dám tin tưởng vào bản thân mình, thì bảo sao con bé lại dám tin tưởng hắn một lần nữa được kia chứ. Những sự việc trên thế gian này thật khó mà lường trước được, trận chiến giữa tiên môn và ma tộc vẫn chưa hề ngừng nghỉ dù chỉ một khắc. Có lẽ, thật sự cần phải cho con bé một nền tảng thuật pháp thật tốt mới có thể không cần phải lo lắng nhiều nữa.

"Nếu con chỉ biết nóng lòng để mong đạt được thành tựu thì kết quả trước mặt không cần nói cũng biết là mọi việc đều sẽ không thành công." Lạc Âm Phàm hơi nghiêng mặt qua nhìn, một cuốn sách tự động bay vào trong tay Trọng Tử: "Nhưng con có quyết tâm tu luyện như vậy cũng tốt, hai cuốn sách này mặc dù không phải là thần kỳ gì nhưng chắc chắn nó sẽ giúp con có được căn cơ thật tốt. Trong một tháng sư phụ không có mặt ở đây, con cứ thử tìm hiểu trước đi, tuy nhiên con vẫn phải nhớ rằng nên lấy việc tu tập linh lực làm trọng, con biết chưa."

Trọng Tử dáng vẻ vui mừng cầm lấy hai cuốn sách sư phụ mới đưa quay trở về phòng.

………

Thật ra thì trong lòng Trọng Tử lại suy nghĩ khác hẳn với suy nghĩ của Lạc Âm Phàm. Cô bé thích nghe sư phụ nói như vậy, thích được người bảo vệ và dung túng như vậy. Nhưng mà cô bé cũng hiểu được mọi việc trên đời này thật sự không hề đơn giản như lời nói kia, thân là đồ đệ của Trọng Hoa Tôn giả, nếu quả thực chỉ là một kẻ vô dụng, suốt ngày chỉ biết bám theo người mà không thể làm rạng danh người thì cái gọi là "Danh sư xuất cao đồ" kia chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao. Với địa vị của sư phụ ở tiên môn, bắt buộc cô bé phải dốc hết lòng hết sức để có thể trở nên xuất sắc giống như người vậy, bằng không cho dù sư phụ không e ngại hay chê bai gì thì chính bản thân bé cũng sẽ để ý, bởi vì sư phụ trân trọng mình nhiều vậy nên cô bé lại càng trở nên bé nhỏ hơn nữa.

Từ ngày Lạc Âm Phàm bế quan tu luyện, Trọng Tử cũng dựa vào những chỉ dẫn trên hai cuốn sách kia để tu tập. Đương nhiên cô bé đôi khi cũng thừa dịp những lúc rảnh rỗi không phải luyện công chạy đi vấn an Ngu Độ và hai vị Tiên tôn còn lại, sau đó lại đi qua chỗ mấy vị sư thúc sư huynh để thăm hỏi, mỗi chỗ đều tranh thủ ghé qua một chút, dần dần Trọng Tử cũng quen thuộc với mọi thứ và thân thiết hơn với mọi người. Trong số những sư thúc, sư huynh đồng môn, Trọng Tử thấy thủ tọa sư thúc Mộ Ngọc là người cực kỳ hiền hoà, dễ mến, mỗi khi tu luyện mà có gì khó hiểu đều có thể hỏi người, còn về phần Tần Kha đương nhiên là vẫn đối xử với cô bé lạnh lùng thản nhiên như trước.

Trọng Tử cũng mơ hồ nhìn ra được nguyên nhân khiến y đối xử với mình như vậy là bởi vì sư phụ, điều đó không khỏi làm cho cô bé cảm thấy ấm ức và cũng thấy rất kỳ lạ. Sư phụ là người chu đáo như vậy, chưa cần nói tới sự ôn hòa của người mà chỉ cần thấy hàng ngày người rất ít khi trách phạt đệ tử, tính tình lại khoan dung, độ lượng, chúng đệ tử ở Nam Hoa từ trên xuống dười đều kính phục người, nếu đem so sánh với Mẫn Vân Trung và Ngu Độ thì lại càng thấy rõ hai người kia đối xử với đệ tử nghiêm khắc hơn nhiều. Vậy thì vì sao Tần Kha đối với người lại cố tình bất mãn như thế kia chứ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghi hoặc thì vẫn là nghi hoặc mà thôi, cho nên Trọng Tử cũng không dám tùy tiện hỏi nhiều.

Cô bé biết rõ nếu như mọi người đã kiêng kị cố tình tránh né như vậy thì việc này nhất định là một việc không nhỏ chút nào.

Thuật ngự kiếm của Tư Mã Diệu Nguyên đã rất thành thục, Trọng Tử từ khi phát hiện ra nàng ta không có ý tốt với mình thì những lần chạm mặt sau đều theo sát đám người Mộ Ngọc và Ngu Độ, không để cho nàng ta có cơ hội ra tay hay chế giễu. Đồng thời trong lòng cô bé cũng đem Tư Mã Diệu Nguyên ra làm mục tiêu đuổi theo của mình, âm thầm phân tranh cao thấp, từ lúc biết bản thân mình tư chất có hạn cô bé lại càng ra sức tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ, vô cùng khắc khổ, ngay cả đêm xuống cũng không ngủ, cho nên chỉ mới một tháng trôi qua mà cả người gầy guộc, hao mòn đi rất nhiều.

Lạc Âm Phàm sau khi xuất quan đến kiểm tra việc tu luyện của Trọng Tử thì cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô bé rằng không được quá nôn nóng luyện tập quá độ. Ba tháng sau, mới bắt đầu truyền thụ thuật ngự kiếm mà cô bé đã mong đợi từ lâu.

Trên đời này cái gọi là những thứ cần đều có thể bổ khuyết được, Trọng Tử khổ luyện suốt ba ngày trời, rốt cục đã có thể miễn cưỡng ngự kiếm bay vòng qua lượn lại.

Mây trắng trôi lững lờ, sương khói mong manh lan tỏa, phiêu đãng trên mười hai ngọn núi của Nam Hoa.

Trọng Tử ngự kiếm bay quanh Ngọc Thần Phong vài vòng, quả nhiên là đã đạt được ý nguyện khi nhìn thấy một thanh niên áo trắng từ trong đám mây đang bay trở về, dưới chân người đó ánh sáng màu xanh lam phát ra rực rỡ, cô bé vui mừng vội vàng bay tới đón người kia: "Tần sư huynh!"

Tần Kha đã sớm thấy Trọng Tử, cũng đành phải dừng lại hỏi một câu: "Sư muội đang học ngự kiếm?"

Trọng Tử ngượng ngùng gật đầu.

Tần Kha thuận miệng cố gắng hỏi thêm hai câu nữa rồi tính rời đi, nhưng khi vừa mới xoay người lại bỗng nhiên thoáng nhìn qua cây trượng ngắn dưới chân của Trọng Tử, lập tức chỉ trong phút chốc ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn nữa: "Pháp khí này là do Tôn giả đưa cho muội sao?"

Trong lòng Trọng Tử cảm giác được là có cái gì đó không đúng, nên vội giải thích: "Đây là của sư phụ ban tặng cho muội, nó tên là Tinh Xán."

Lúc này, sắc mặt Tần Kha đã trở nên cực kỳ khó coi, sau một lúc lâu mới cười lạnh một tiếng: "Tôn giả hay lắm, thu nhận thêm một đồ đệ mới mà còn dễ dàng như thế, thì đương nhiên là không cần phải để thứ gì vào mắt rồi, thứ pháp khí cỏn con này thì có là gì đâu kia chứ." Y vừa nói xong lập tức bỏ đi, không thèm quan tâm tới cô bé nữa.

Trọng Tử chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.

Khi được đưa đi tuyển chọn pháp khí, thật bất ngờ là sư phụ lại không ban kiếm, mà đưa cho bé cây trượng ngắn này. Nhưng mà nói ra thì cũng thật kỳ lạ, Tinh Xán nhìn khéo léo và xinh đẹp vô cùng, khi sử dụng đến cũng đặc biệt thuận tiện, Trọng Tử cảm thấy mình có cảm giác rất thân thiết với nó, dường như nó là thứ pháp khí trời sinh ra là đã thích hợp với mình rồi, chỉ có điều không biết vì sao Tần Kha nhìn thấy lại làm y tức giận đến vậy.

Nhìn Tần Kha bước đi mà tâm trạng tốt đẹp mới vừa có được đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Trọng Tử đành yên lặng xoay người đang tính quay trở về.

Trước mặt, Tư Mã Diệu Nguyên ngự kiếm bay đến.Với tư chất thiên phú phi phàm, Tư Mã Diệu Nguyên tu hành tiến triển vô cùng thần tốc, được Mộ Ngọc khen ngợi không nói mà ngay cả Ngu Độ và Mẫn Vân Trung cũng thường xuyên khích lệ, đối với cô nàng cũng không còn nghiêm khắc giống như trước nữa. Trước đây ở trong hoàng cung vốn được chiều chuộng vô cùng, nay lại được mọi người khuyến khích, khen ngợi nhiều như vậy, càng cổ vũ cho Tư Mã Diệu Nguyên kiêu ngạo, tự mãn thêm không ít. Nếu đem so với Văn Linh Chi khéo léo của năm đó quả thật là khác biệt rất lớn, chúng đệ tử có người chịu không nổi sự kiêu căng, ngạo mạn của Tư Mã Diệu Nguyên đã tìm mọi cớ tránh xa nàng ta, đương nhiên là cũng tránh không được có một đám người hùa theo học thói kiêu ngạo và ương ngạnh chẳng mấy tốt đẹp gì này.

Người ta đôi khi chỉ thích vẻ bề ngoài của những cô gái chứ chưa chắc đã ngưỡng mộ chỉ vì cô gái đó có thuật pháp cao cường.

Còn về phần Trọng Tử khi mới xuất hiện lần đầu tiên trên đại điện với mặt mày rạng rỡ, xinh đẹp đã làm cho đám tiểu đồ đệ nam cùng tuổi phải len lén ngước nhìn và bàn luận không ngớt rồi. Hơn nữa cô bé làm việc rất thận trọng, gần gũi và thuận hòa với mọi người, mọi cấp bậc lễ nghĩa cũng rất chu toàn, tuy là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, lại không bao giờ lấy thân phận này để bắt nạt người khác, bởi vậy ngay cả khi tư chất của cô bé có kém một chút nhưng vẫn được đám đệ tử mới nhập môn hoan nghênh, chào đón hơn so với Tư Mã Diệu Nguyên.

Thấy Trọng Tử đi từ hướng của Tần Kha đến, thần sắc của Tư Mã Diệu Nguyên lập tức sa sầm xuống, giả lả cười nói: "Trọng Tử sư muội cũng biết ngự kiếm rồi sao, ôi, nhưng mà kia là cái gì vậy? Gậy chống à?"

"Đây là pháp khí của sư phụ ban tặng, tên là Tinh Xán." Trọng Tử bình tĩnh, mặt không biến sắc vừa nói vừa thi lễ, có năng lực thì ngươi dám nói lời xúc phạm làm tổn hại đến thanh danh của sư phụ ta đi.

Tư Mã Diệu Nguyên quả nhiên là không dám mà chỉ nói: "Thuật ngự kiếm của sư muội cũng không tệ nhỉ."

Trọng Tử đưa mắt nhìn nàng ta đứng vững vàng trên thân kiếm rồi lại nhìn dáng vẻ run rẩy của mình chỉ biết cười khổ mà nói: "Trọng Tử ngu dốt, cho tới bây giờ mà chỉ mới có thể miễn cưỡng ngự kiếm bay được thôi, thật là khiến cho sư tỷ chê cười rồi."

"Sư muội cũng đừng quá khiêm tốn." Ánh mắt của Tư Mã Diệu Nguyên khẽ chớp lên, cao giọng nói: "Cao đồ của Trọng Hoa Tôn giả, chúng ta làm sao có thể so sánh được chứ."

Chợt nghe ra trong lời nói đó có chút gì đó không đúng, Trọng Tử vội nói: "Muội có việc nên đi trước một chút, ngày khác sẽ tìm sư tỷ nói chuyện sau." Vừa nói xong, cô bé vội vàng thúc dục Tinh Xán bay nhanh về ngọn núi cao nhất.

Hiếm có được cơ hội như này, Tư Mã Diệu Nguyên làm sao mà buông tha cho Trọng Tử được kia chứ, lập tức búng ra thứ gì đó.

Trọng Tử vốn luôn âm thầm phòng bị với những hành động của Tư Mã Diệu Nguyên, lúc này vừa nghe được tiếng gió xẹt qua bên tai liền nghiêng người tránh né, đáng tiếc là thuật ngự kiếm của cô bé mới học được có ba ngày nên đương nhiên không thể khống chế vững vàng được. Dưới tình thế cấp bách mặc dù cô bé đã né tránh được ám toán nhưng thân thể lại mất đi sự cân bằng, không đứng vững được nữa, nghiêng ngã rớt khỏi Tinh Xán rơi thẳng xuống dưới.

Tư Mã Diệu Nguyên "A" lên một tiếng, rồi giả vờ kêu lên: "Sư muội!"

Biết là cô ả kia giả vờ ra vẻ nhưng Trọng Tử vẫn cắn răng kìm chế, dù có ngã cỡ nào cũng không thể tỏ ra sợ hãi, bởi vì giai đoạn vừa mới bắt đầu học thuật ngự kiếm khó tránh khỏi những sự cố ngoài ý muốn cho nên Lạc Âm Phàm đã phong ấn tiên chú hộ thân lên người cô bé để đề phòng bất trắc, huống chi Tinh Xán vốn là vật thông linh lúc này thấy chủ nhân gặp nạn nó đã tự động bay tới để đỡ cô bé.

Nhưng tiên chú hộ thân còn chưa kịp phát huy tác dụng, Tinh Xán cũng chưa kịp đuổi tới thì đã có người đón được Trọng Tử trước một bước.

"Thật là quá đáng!" Đó là một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, cơ thể đẫy đà, dung mạo dễ nhìn, mặc quần áo bình thường, chất liệu loại vải cũng không được tốt cho lắm, màu sắc rực rỡ, nhưng mà mặt mày thoạt nhìn qua làm cho người ta có cảm giác rất dễ gần.

Tinh Xán bay đến bên cạnh Trọng Tử, ấm ức bay vòng vòng đảo quanh người cô bé, năng lực của chủ nhân hiện tại so với người trước kia thật sự là chênh lệch quá lớn mà.

Trọng Tử vội vàng nói lời cảm tạ người vừa đỡ mình rồi triệu hồi Tinh Xán về lại trong tay, khẽ vuốt ve trên thân nó tỏ vẻ an ủi.

Người mới tới kia tức giận cao giọng quát: "Tư Mã Diệu Nguyên!"

"Yến Thực Châu?" Tư Mã Diệu Nguyên vẫn tỉnh bơ đứng yên bất động tại chỗ, mỉm cười đầy kiêu căng và khoái trá, "Ngươi gọi ta là cái gì?"

Người tên gọi là Yến Thực Châu chợt sửng sốt nén giận kêu một tiếng "Sư cô", rồi lại nói: "Đồng môn với nhau đáng lẽ phải nên giữ hòa khí chứ, sao sư cô lại bắt nạt sư muội của mình như vậy được."

Tư Mã Diệu Nguyên hất mặt lên nói: "Lời nói này của ngươi quả thật là kỳ cục, ngươi thấy ai bắt nạt sư muội nào?"

"Rõ ràng là ngươi muốn ám toán sư muội của mình lại còn không thừa nhận!" Yến Thực Châu nhìn thấy thái độ này lại càng tức giận, trợn mắt lên: "Ngươi mới đến đây có vài ngày mà đã dám làm càn như thế! Nếu không phải là nể mặt thủ tọa sư thúc, ta..."

Tư Mã Diệu Nguyên hừ lạnh một cái đầy khinh thường: "Ngươi sẽ làm gì nào?"

Trọng Tử nãy giờ chứng kiến từ đầu đến cuối đã nhìn ra được thân phận của Yến Thực Châu, biết rõ người này thân phận còn thấp hơn cả mình, nếu tiếp tục tranh chấp nữa thì nhất định sẽ chỉ chịu thiệt mà thôi, nên bé vội vàng đi qua định khuyên can.

Trong lúc một nhóm ba người đang lớn tiếng đôi co thì bỗng nhiên có tiếng người trách mắng: "Cãi nhau như thế còn ra thể thống gì nữa!"

Nghe thấy tiếng quát ba người đồng thời xoay mặt lại, chỉ nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang đứng giữa những tầng mây, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh lam thật thanh lịch, thân thể linh lung, uyển chuyển, dung mạo cực kỳ xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, thản nhiên, khiến cho người đối diện cảm thấy thật xa cách vì dường như nàng không thích nói chuyện với người khác.

Dùng giọng điệu quát lớn như vậy cũng đủ thấy người này có thân phận rất đặc thù, Trọng Tử lập tức cúi đầu cung kính, Tư Mã Diệu Nguyên cũng không khỏi nghi hoặc.

Vừa lúc đó ở bên cạnh có vài nữ đệ tử đi ngang qua, hiển nhiên là ai cũng nhận ra được nàng ấy là ai, vội vàng dừng lại hành lễ rồi tươi cười hỏi chuyện: "Văn sư cô đã xuất quan được bao lâu rồi ạ?"

Nữ tử họ Văn kia nhìn mọi người một lượt rồi tầm mắt của nàng đặt lên trên người Yến Thực Châu.

Yến Thực Châu rõ ràng là cảm thấy vô cùng không vui nhưng cũng đành miễn cưỡng hành lễ: "Bái kiến Văn tổ sư cô."

Trọng Tử lập tức hiểu được bối phận của vị trưởng bối kia , vội vàng hành lễ ngay sau đó, tuy rằng lúc đó trong miệng cô bé gọi sư cô nhưng trong lòng lại cười thầm, tôn sư kính trưởng vốn là truyền thống tốt đẹp của Nam Hoa, mới vừa rồi Tư Mã Diệu Nguyên dùng thân phận "Sư cô" của mình để áp chế người khác thì lập tức đã xuất hiện một "Tổ sư cô" ở đây rồi.

"Có chuyện gì mà lại tranh cãi ầm ĩ như vậy?"

"Thưa sư cô, mới vừa rồi..." Không đợi cho Yến Thực Châu kịp mở miệng, Tư Mã Diệu Nguyên liền chặn họng lại để cướp lời rồi tự mình tường thuật ngắn gọn lại chuyện đã xảy ra: "Diệu Nguyên không kịp ra tay cứu giúp, lại bị tiểu bối kia đâm chọt nói là con bắt nạt sư muội, đây là đạo lý gì vậy ạ?"

Nàng kia vừa nghe xong liền nhíu hai đầu mày lại nói: "Ta đang hỏi ngươi sao."

Tư Mã Diệu Nguyên xấu hổ đến nỗi đỏ hết mặt lên, vội vàng nhịn xuống không dám ăn nói bừa bãi gây náo loạn nữa: "Sư cô giáo huấn phải ạ, chỉ tại trong lòng Diệu Nguyên có chút oan khuất cho nên hơi gấp gáp, mong sư cô đừng trách tội Diệu Nguyên."

Nữ tử kia liền quay sang Trọng Tử hỏi: "Ngươi là đệ tử của ai?"

Trọng Tử tiến lên trả lời: "Đệ tử là Trọng Tử của Trọng Hoa cung, bái kiến sư cô."

Nữ tử kia nghe thấy vậy lập tức thần sắc thay đổi một cách dữ dội, kinh ngạc nói: "Ngươi tên là gì?"

Trọng Tử đành phải lặp lại tên của mình một lần nữa, đồng thời trong lòng của cô bé cũng dậy lên những hoài nghi không thể nào ngăn được, chẳng lẽ Tần Kha và mọi người có thái độ kỳ lạ như vậy đối với mình, nguyên nhân cũng chính là do cái tên này sao? Sư phụ bỗng nhiên ban tên mới cho mình, việc này quả thực là có chút không thể nào hiểu được.

"Ngươi chính là đồ đệ mới thu nhận của Trọng Hoa Tôn giả?"

"Dạ phải."

Nữ tử kia lại lẩm bẩm như tự nói với mình: "Trọng Tử, khó trách..." Khó trách vừa mới ra khỏi cửa sau khi bế quan chợt nghe nói Trọng Hoa Tôn giả có thu nhận một đồ đệ mới nhưng lại không có người nào đề cập đến tên của đồ đệ này.

Thấy nữ tử kia đối đãi với Trọng Tử có chút khác biệt, Tư Mã Diệu Nguyên lại không nhịn được, lạnh lùng nói: "Đồ đệ của Trọng Hoa Tôn giả nên chắc là sư cô phải nể tình giữ cho chút thể diện rồi, Diệu Nguyên không còn lời nào để nói nữa, xin cáo lui."

Nữ tử kia liền khôi phục lại sự trấn định, thản nhiên nói: "Trên người con bé có tiên chú, tất nhiên là do Tôn giả lưu lại rồi, ngươi có phải là bị oan uổng hay không, Tôn giả sẽ tự biết, không cần ta phải nể tình."

Tư Mã Diệu Nguyên lúc này sợ hãi đến trắng cả mặt ra.

"Đây là nơi thanh tịnh, không thể tranh cãi ồn ào như vậy được." Nữ tử kia để lại hai câu rồi cũng chẳng nhìn đến mọi người liền ngự kiếm rời đi.

…………

Trọng Tử trở lại Trọng Hoa cung liền nhìn thấy Lạc Âm Phàm đang đứng ở bên cạnh dòng Tứ Hải nên vội vàng qua đi hành lễ: "Sư phụ, con đã trở về."

Lạc Âm Phàm chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.

Bên cạnh người, trên mặt dòng suối nhỏ kia, hơi nước đang bốc lên thật mong manh, nhẹ nhàng cuốn lên, phía trên là những cụm mây trắng trôi lững lờ. Vị sư phụ cao cao tại thượng này thoạt nhìn qua lại có vài phần thân thiết hơn, từ khi phát hiện ra người không hề lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài, lại biết người rất chiều chuộng và khoan dung với mình trong mọi chuyện, cảm giác sợ sệt do kính trọng quá mức trong lòng Trọng Tử đã giảm đi rất nhiều, lúc này cô bé nhìn theo ánh mắt mới vừa rồi của người rồi lớn mật hỏi: "Đó có phải là... kiếm của sư phụ?"

Lạc Âm Phàm khẽ gật đầu.

Thần kiếm! Trọng Tử chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp nói: "Con biết nó, nó tên là Mặc Phong!"

Lạc Âm Phàm lắc đầu nói: "Không phải, nó tên là Trục Ba."

Trục Ba? Trọng Tử thẹn thùng cúi đầu nói nhỏ: "Vậy mà con nghe mọi người nói, kiếm của sư phụ tên là Mặc Phong."

"Đúng."

"Vậy thanh Trục Ba kia..."

"Kiếm này sư phụ không cần dùng đến nữa."

Thì ra là sư phụ đã đổi pháp khí? Trọng Tử ngẩng mặt nhìn chuôi kiếm thật đẹp lộ ra ngoài kia trong lòng không khỏi âm thầm tiếc hận, chần chờ nói: "Sư phụ không phải đã nói rằng, pháp khí một khi đã lựa chọn thì sau này cũng không thể tùy ý thay đổi pháp khí sao, nếu không thì nhất định sẽ phải chịu cảnh bị nguyền rủa, thi triển thuật pháp cũng sẽ bị hạn chế, vì sao sư phụ phải bỏ nó đi chứ? Nó dùng không tốt bằng thanh Mặc Phong hay sao ạ?"

Lạc Âm Phàm cúi đầu nhìn Trọng Tử một hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì sư phụ đã làm sai một chuyện."

Tất cả chỉ bởi vì hắn không tin tưởng con bé, mà con bé thì không thể nào có khả năng trở thành ma được, ngay cả khi con bé cầm ma kiếm trong tay điều đó căn bản cũng không bao giờ xảy ra, con bé thà rằng chấp nhận chết ở dưới kiếm của hắn, cũng không thể thành ma được.

Hiện giờ, hắn có thể bù lại những sai lầm của hắn được rồi, con bé đã quay trở lại ở ngay bên cạnh hắn.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, hắn chậm rãi hạ thấp người ngồi xuống, nhìn thẳng vào hai mắt của Trọng Tử, giọng như tha thiết lại như dặn dò: "Đừng làm cho sư phụ buộc phải dùng đến nó một lần nữa, con hãy nhớ kỹ những lời này của sư phụ, được không?"

Đây là một lời nói không mang theo một chút tự tin nào, người nói ra câu nói này là với mong muốn được người khác xác nhận cho mình, ai cũng không thể tưởng tượng ra được, những lời nói như vậy mà lại xuất phát từ trong miệng hắn, mà đối tượng tiếp nhận lại là đồ đệ của chính mình.

Trọng Tử như rơi vào trong một giấc mộng.

Những câu chuyện về sư phụ, Trọng Tử đã nghe không biết bao nhiêu mà kể, là người đã phong ấn loài thần phượng, chém ba tên thi vương, tu bổ lò chân quân (*), chiến đấu bảo vệ Thông Thiên Môn, thậm chí một mình người xâm nhập vào ma giới … không có chuyện nào không phải là kinh thiên động địa cả. Ở trong lòng của cô bé, sư phụ chính là một người hoàn mỹ nhất, từ thuật pháp cho đến dung mạo, tính quyết đoán cũng như mưu trí, tất cả mọi thứ ở người đều là độc nhất vô nhị, khắp bốn phương người người đều phải kính ngưỡng, một người như thế làm sao lại làm sai chuyện gì được chứ? Không biết đó là sai lầm gì mà có thể khiến cho sư phụ áy náy đến tận bây giờ vẫn không thể quên đi được?

* Thần phượng chính là phượng hoàng thần, là 1 loại thần thú thượng cổ của Thần giới.

Còn thi vương thực sự MDH không rõ nó là gì, thi ở đây có thể là tử thi, còn vương là vua.

Lò chân quân có lẽ là lò luyện tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân chăng?


Trong đôi đồng tử đen sâu thăm thẳm của người dường như đang che dấu một nỗi bi thương thấm sâu đến tận xương tủy, nó lập tức tác động làm cho lòng của Trọng Tử cũng cảm thấy đau xót không thôi.

Điều đó làm Trọng Tử chỉ muốn lập tức an ủi để xoa dịu nỗi bi thương sâu thẳm tận trong đáy mắt kia, cô bé vội vàng gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời.

Lạc Âm Phàm tựa như nhẹ nhàng thở ra một cái, lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến đáng thương của Trọng Tử, khóe môi lại khẽ cong lên, trong ánh mắt lại mang theo một nỗi đau lòng, xót xa: "Ban đêm như vậy mà con vẫn còn luyện công sao? Con phải nghe lời sư phụ dặn dò chứ, nhất định không thể nóng vội được."

Trọng Tử chợt ngẩn cả người, làm sao mà còn nghe được những lời sư phụ nói bên tai kia chứ.

Người ở trước mặt bé này vốn là một người cho người ta cảm giác rất trong trẻo nhưng lại rất lạnh lùng khó tiếp cận. Nhưng nếu như người thực sự giống như một vị thần tiên vô tình vô dục thì người sẽ không bao giờ cười. Nhưng mà bé đã nhìn thấy, chắc chắn là đã nhìn thấy sư phụ của bé thực sự đang nở nụ cười.

Nụ cười này, dường như bé đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.

…………

Dùng Tư Mã Diệu Nguyên để đánh giá chính bản thân mình, Trọng Tử nhìn thấy rõ được sự chênh lệch giữa hai người, nhưng cũng không ganh tỵ hay ghen ghét gì cả, mà chỉ biết tự trách mình tài nghệ không bằng người khác, bởi vậy cô bé chưa từng nhắc tới chuyện bị Tư Mã Diệu Nguyên ám toán với Lạc Âm Phàm. Ai ngờ được hai ngày sau, lúc Trọng Tử đi lên ngọn núi cao nhất mới phát hiện ra chúng đệ tử từ trên xuống dưới đều thay đổi thái độ với mình, mà đủ loại thái độ hết, có người khách khí, có người cung kính, lại có người tỏ ra thân thiết, nhưng cũng có người tỏ ra bất mãn hoặc lãnh đạm. Trọng Tử cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không biết là có chuyện gì, mãi cho đến khi Ngu Độ tự mình hỏi bé có bị thương hay không thì lúc này cô bé mới biết được là Tư Mã Diệu Nguyên đã bị phạt.

Tuy nói rằng người làm sai là Tư Mã Diệu Nguyên, nhưng mà từ trước đến nay Trọng Hoa Tôn giả luôn luôn rất ít khi trách phạt đệ tử, lần này Tư Mã Diệu Nguyên có thể làm cho người phải ra tay xử trí ngoại lệ như vậy là đã gián tiếp biểu hiện ra tầm quan trọng của đồ đệ này đối với Tôn giả thế nào rồi.

Cũng may là Ngu Độ vẫn đối xử với Trọng Tử thân thiết như trước, ngay cả Mẫn Vân Trung là người nghiêm khắc như vậy cũng không hề có một chút biểu lộ bất mãn nào, khiến cho từ trên xuống dưới trong Nam Hoa, ai mà không hay biết thì đương nhiên là do không muốn đón nhận sự việc này nên đem nó đặt ra ngoài trí óc mà thôi.

Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ vì việc này nhưng trong lòng Trọng Tử cũng không phải không có một chút kiêu ngạo nào, nhưng mà cô bé cũng hiểu được, tiên môn và ma tộc đã trải qua nhiều năm chinh chiến lâu dài cho nên cực kỳ coi trọng thuật pháp. Đối với Tư Mã Diệu Nguyên vốn là một đệ tử có khả năng thiên phú siêu quần như vậy thì đám người Ngu Độ tuy rằng ngoài mặt thì đối xử nghiêm khắc nhưng thực ra là rất để ý bảo vệ nàng ta. Nếu như lần này người bị bắt nạt chỉ là một đệ tử tầm thường thì có lẽ người đó chỉ biết im lặng nén giận xuống mà thôi, nếu sự việc có náo loạn lớn hơn một chút nữa thì nhiều lắm là Tư Mã Diệu Nguyên chỉ bị quở trách vài câu cho xong việc rồi đâu cũng vào đó. Bản thân mình sở dĩ có được sự công bằng như vậy hoàn toàn là bởi vì có sư phụ che chở, nhưng mà sư phụ làm như thế này cũng khó tránh khỏi làm cho người ta hiểu lầm mình, nhất là Mộ Ngọc và Tần Kha.

Trọng Tử thực sự rất kính phục thủ tọa sư thúc Mộ Ngọc, bởi vì người rất gần gũi và thân thiết lại đối xử với mọi người từ trên xuống dưới rất công bằng, bình đẳng, được các đệ tử ủng hộ, hoan nghênh. Mà nay mình lại làm hại đồ đệ của người bị phạt thật sự khiến cho Trọng Tử luôn cảm thấy thật bất an, cho đến khi Mộ Ngọc đi ngang qua bên cạnh mỉm cười với cô bé, và nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của bé như từ trước tới giờ vẫn thường làm, lúc đó bé mới cảm thấy yên tâm.

Tần Kha đang ở chỗ rẽ tại hành lang nói chuyện với một người khác.

"Lễ vật mừng thọ chưởng giáo Côn Luân Ngọc Hư Tử đã được chuẩn bị xong rồi, Chưởng giáo truyền lệnh xuống bảo là để cho ngươi tháng sau đưa đi."

"Ta đã biết rồi."

"Trác thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung cũng sẽ đến đó, ý của sư phụ ta muốn rằng nếu ngươi có thể cùng đồng hành với y để hỗ trợ và chiếu cố lẫn nhau thì rất tốt."

Tần Kha "Ừ" một tiếng rồi lại hỏi: "Trác sư huynh sẽ ở lại đây bao lâu?"

"Thật ra Trác thiếu cung chủ vẫn chưa nói là muốn tới đây, ý của sư phụ ta ngươi nên hiểu được, người vốn là muốn ngươi tự mình đề nghị với y đến đây một chuyến."

Trọng Tử đứng ở bên cạnh xem thì kinh ngạc vô cùng, vị nữ tử dung nhan mỹ miều đang nói chuyện cùng với Tần Kha kia, chính là vị sư cô họ Văn mà ngày hôm trước cô bé vừa mới gặp. Chẳng qua Trọng Tử cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ thực sự là có điểm rất kỳ quái, Tần Kha đứng trước mặt vị Văn sư cô này, rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều so với ngày thường, nhưng trái lại vị sư cô họ Văn kia vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, giống như mọi chuyện đều chút quan hệ gì với nàng ta.

Sau khi giải thích công việc xong, vị nữ tử họ Văn kia liền xoay người bước đi.

Tần Kha bỗng nhiên gọi nàng ấy lại: "Sự việc kia, là do sư cô nói cho Trác sư huynh biết phải không?"

Nữ tử kia nghe thấy liền dừng chân lại nhưng cũng không quay đầu nhìn mà chỉ nói: "Chẳng lẽ y không nên biết để cho cả đời này phải sống trong dối gạt hay sao? Ta từ xưa tới nay vốn cũng không phải là người hào phóng gì, chuyện ác do chính mình làm thì ta chẳng ngại nhận trách nhiệm nhưng tuyệt đối không thích bị người khác mượn tay để đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta."

"Ta không phải là có ý đó." Tần Kha trầm mặc một lát rồi lại nói: "Y thật ra cũng là một người rất được."

"Thế thì có quan hệ gì với ta đâu." Nữ tử kia lạnh lùng bỏ lại một câu này rồi bước đi không lưu luyến gì.

Khi vừa quay người trở lại chợt nhìn thấy Trọng Tử, Tần Kha nhíu mày rồi cũng không nói gì cả, lập tức rời đi.

Rốt cuộc thì chuyện này có quan hệ gì với mình nhỉ! Làm sao thái độ của y lại lạ lùng như vậy chứ? Trong lòng Trọng Tử cảm thấy ấm ức không thôi, ủ rũ trở về Tử Trúc Phong, vừa về tới nơi đã nhìn thấy ở bên ngoài Tử Trúc Phong có một nữ tử ngự kiếm đứng giữa những đám mây bồng bềnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương