Trọng Tử
-
Quyển 2 - Chương 23: Vong Nguyệt
Trong đại điện được xây dựng bằng những khối đá đen trống trải, Trọng Tử dần tỉnh lại, cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng được khi nãy đã biến mất không còn dấu vết, trên người hầu như không còn chút cảm giác dính dấp nào cả, thần kỳ hơn là nàng lại cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái và rất thoải mái.
Mở mắt, nhìn thấy đỉnh điện cao cao.
Nâng tay lên, ống tay áo đen bẩn ban đầu bỗng nhiên đã trở nên trắng tinh và sạch sẽ, giống như đang nằm mơ vậy!
Càng làm cho Trọng Tử kinh ngạc hơn nữa là nàng lại không nằm trên mặt đất như mọi khi, mà là đang nằm trên một chiếc giường đá đen rộng rãi, trong điện chỉ có duy nhất chiếc giường đá này!
Xoay mặt qua thì thấy có người đang đứng cạnh giường, Trọng Tử vô cùng sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Vạn Kiếp đã sớm phát hiện Trọng Tử đã tỉnh: “Dậy đi.”
Trọng Tử vẫn bất động.
“Dậy mau.” Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Đau khổ cùng cực cũng đã nếm qua, chỉ thiếu cái chết mà thôi, Trọng Tử khóc nói: “Ngươi muốn dùng Mẫn sư tỷ và Vân Anh để tu luyện, vậy thì ngươi giết ta luôn đi!”
“Dạy dỗ ngươi như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
“Dù sao ta cũng luôn bị ngươi ép uống thuốc độc, tùy ý ngươi đi!”
“Ngươi muốn chết sao?” Vạn Kiếp giận dữ.
Trọng Tử chung quy vẫn còn nhỏ tuổi lại phải chịu qua sự tra tấn vừa rồi, chẳng những không cứu được Mẫn Tố Thu và Vân Anh mà ngay cả bản thân cũng có thể vĩnh viễn không thoát được khỏi nơi này. Không gặp được sư phụ trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng, khuôn mặt Trọng Tử sợ hãi đến trắng bệch vừa khóc vừa nói: “Sống thì cũng bị ngươi tra tấn, không bằng chết còn hơn!”
Cả đại điện bao trùm trong yên lặng.
“Sẽ không tra tấn ngươi nữa.” Tiếng bước chân bên tai nhỏ dần, dường như y đã đi xa rồi.
Trọng Tử nghẹn ngào, xác định vừa rồi mình không nghe lầm, mới lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện quả nhiên y đã đi mất rồi, vì thế vội vàng lau khô nước mắt, xoay người rời khỏi giường, cầm lấy Tinh Xán chạy nhanh ra ngoài cửa điện.
Ngoài điện không hề thấy bóng dáng của Mẫn Tố Thu và Vân Anh đâu cả!
Chẳng lẽ họ đã… Trọng Tử cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tìm kiếm vài vòng chung quanh cửa điện mà cũng chẳng thấy gì. Nàng vừa hoảng sợ vừa gọi to tên hai người, thậm chí lấy hết can đảm đến bên bờ Huyết Hà tìm kiếm trong đống xương cốt hết nửa ngày, rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn được nữa chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy Vạn Kiếp ở cửa lớn của ma cung.
Bên trong tầng mây đen mù mịt, mái tóc dài, đỏ sậm bay tán loạn trong gió, y đưa lưng về bên này, bóng dáng cao lớn đứng lẫn những đám mây.
Trọng Tử lớn tiếng: “Đại thúc, Mẫn sư tỷ hai người bọn họ đang ở đâu?”
Vạn Kiếp đương nhiên không hề để ý đến nàng.
Trọng Tử nóng nảy, ngự trượng bay đến bên cạnh y: “Đại thúc! Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu, ngươi đã làm gì bọn họ?”
Thấy Trọng Tử quá ồn ào, Vạn Kiếp nghiêng mặt sang nhìn nàng, trong con ngươi đỏ sậm lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Trọng Tử sợ tới mức kêu lên: “Ngươi đã nói không tra tấn ta nữa! Chính ngươi đã nói vậy!”
Vạn Kiếp nhìn vào mắt Trọng Tử, quả nhiên không hề động thủ: “Đi rồi.”
Trọng Tử sửng sốt, sau một lúc lâu mới hiểu ra, mừng rỡ. Dù sao trước kia y cũng là một vị thần tiên tốt như vậy, có lầm đường lạc lối, có xấu xa, điên rồ đến thế nào đi nữa cũng không đến mức đánh mất cả lương tâm.
Nàng kéo kéo ống tay áo của y: “Đại thúc, thương thế của người thế nào rồi?”
Vạn Kiếp không đáp.
Trọng Tử cũng không thèm để ý, ngồi trên một cụm mây, lầm bầm lầu bầu: “Đại thúc nói thử xem, người ẩn thân kia vì sao lại ngăn cản ta đến Côn Luân… Vì sao y phải giúp ta? Người ở trong mộng hại ta không phải là y sao?”
Vạn Kiếp cười lạnh: “Ngăn cản ngươi đi Côn Luân, chính là giúp ngươi sao?”
“Vậy y vì sao…” Nói được một nửa, Trọng Tử đột nhiên tỉnh ngộ, thất thanh nói: “Y không cho ta đi Côn Luân, là vì ta hữu dụng nên muốn giữ lại? Huyết chú! Y muốn lợi dụng ta để giải trừ phong ấn trên thiên ma lệnh! Đến Côn Luân chịu hình phạt một trăm năm, y không thể chờ lâu vậy được!”
Người này thật đáng sợ!
Trọng Tử khẩn trương vạn phần, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy không đúng: “Thiên Ma Lệnh là do chính ma tôn Nghịch Luân dùng cấm thuật phong ấn, cần phải có người cùng quan hệ huyết thống mới giải trừ phong ấn được. Cho dù ta cũng có trời sinh sát khí như Nghịch Luân thì cũng vô dụng, y đã từng lợi dụng giấc mơ để ta thử qua, nhưng căn bản là ta không thể giải trừ được.”
Phát hiện thần sắc dị thường của Vạn Kiếp, nàng vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ việc này có nội tình? Đại thúc biết điều gì đó có đúng không?”
Vạn Kiếp ánh mắt phức tạp, lạnh lùng nói: “Có một số việc nếu đã chọn lấy ngươi, cho dù ngươi muốn trốn cũng không thoát.”
Trọng Tử nói: “Cho dù ta có thể giải trừ, cũng sẽ không để cho y thực hiện được!”
“Ngươi trời sinh sát khí, nếu nhập vào ma đạo tu hành, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn.”
“Ta sẽ không nhập ma!”
Vạn Kiếp không nhìn đến Trọng Tử nữa.
Trọng Tử nhìn y, hàng trăm nỗi niềm không thể nào lý giải được. Thân là ma tôn mạnh nhất Ma giới, pháp lực vô biên, kết quả lại để cho người khác dùng thế lực bức ép, ma cung tan rã. Ngay cả Cung tiên tử mà y một mực chung tình cũng oán hận y, như vậy năm đó y trộm ma kiếm, giết chết ba ngàn đệ tử tiên môn, đến cuối cùng thì được gì chứ?
Nhớ tới mục đích của kẻ đứng sau chuyện này, Trọng Tử liền cảm thấy kinh hãi.
Lần này bị hại rất thê thảm, nếu nàng vẫn muốn tiếp tục ở lại Nam Hoa, còn không biết kẻ đó sẽ lại dùng đến quỷ kế gì nữa, so với để cho y tính kế, làm sư phụ hiểu lầm, chẳng thà ở lại nơi này.
Bất luận như thế nào, nhất định phải nghĩ cách báo cho sư phụ biết, nhắc nhở người nên phòng bị nhiều hơn mới được …
…………
Không nói đến những gì nàng đang suy nghĩ cân nhắc lúc này, thì nhân gian bên ngoài ma cung mấy tháng nay cũng đã có không ít chuyện xảy ra. Núi Thanh Trường cách Côn Luân một quãng không xa, nửa năm trước bỗng nhiên lại ‘mọc’ ra thêm một phái gọi là Phù Sinh, chỉ trong thời gian ngắn đã thu nạp được hai ba trăm đệ tử, tiên thuật kỳ lạ, che chở bảo vệ cho các thôn trấn quanh núi, tiếng tốt vang vọng khắp cả vùng núi Thanh Trường.
Chưởng giáo của Phù Sinh phái này, chính là Hải Sinh đạo trưởng từng dẫn các đồ đệ chiến đấu với Dục ma. Ngày đó y vì muốn tìm một con đường đi cho mình mà phát rầu, may mắn được Lạc Âm Phàm chỉ dẫn khỏi mê muội, mọi khúc mắc được giải trừ, từ đó tu vi tiến bộ rất nhanh, quả thực đã kết hợp tiên chú của cả hai phái lớn, mở lối đi riêng, khai tông lập phái, đã có chút danh tiếng.
Nhắc đến việc này, Hải Sinh đối với Lạc Âm Phàm cực kỳ cảm kích và tôn kính, lần này nghe được hắn đến, sớm đã dẫn các đệ tử đứng chờ sẵn ở trước núi, tự mình nghênh đón mọi người vào đại điện.
Lạc Âm Phàm và Mẫn Vân Trung ngồi ghế trên.
Thì ra cả nhà gồm anh trai và chị dâu của Mẫn Vân Trung đều bỏ mình trong đọa kiếp Nghịch Luân, chỉ còn có một đứa cháu gái là Mẫn Tố Thu. Nghe tin cháu gái bị Vạn Kiếp bắt đi, Mẫn Vân Trung vừa nôn nóng vừa giận dữ, vội vàng dẫn theo Mộ Ngọc, Linh Chi và vài đệ tử đến đây để cùng nghĩ cách cứu viện.
Mọi người vừa ngồi vào chỗ của mình, bỗng nhiên bên ngoài báo có Ngọc Hư chưởng giáo và sư đệ Côn Luân quân của phái Côn Luân đến, còn có chưởng môn ba phái Thành Chân, Thiên Sơn, Kim Linh cũng cùng tới. Mọi người lại lập tức đứng dậy nghênh đón, khách sáo vài câu, trong điện lại náo nhiệt một phen. Bởi vì có rất nhiều người nên cả đại điện rộng rãi nhất thời cũng có vẻ vô cùng chật chội, rất nhiều vãn bối đệ tử đều phải đứng.
Hải Sinh hổ thẹn nói: “Tệ phái đơn sơ, các vị Tiên tôn…”
Chưởng giáo Côn Luân - Ngọc Hư Tử tuy đã năm mươi tuổi nhưng râu tóc vẫn đen như mực, nghe vậy cười nói: “Quấy nhiễu chưởng môn thanh tu, người không phiền trách đã là tốt lắm rồi, còn nói những lời này làm gì.”
Hải Sinh cũng cười.
Mẫn Vân Trung nói: “Việc của các tiểu bối lại khiến các vị vất vả, thật là hổ thẹn.”
Chưởng môn các phái đều đồng thanh: “Tiên tôn quá khách khí.”
Ngọc Hư Tử nghiêm mặt: “Ta nghĩ chắc Trọng Hoa Tôn giả đã sắp xếp mọi chuyện, đệ tử Côn Luân mặc dù ngu dốt nhưng chắc là sẽ hữu dụng, Tôn giả cứ việc phân phó.”
Các chưởng môn cũng vuốt cằm tán đồng.
Lạc Âm Phàm cũng không chối từ: “Thứ nhất là vì tiểu bối, thứ hai là vì Nghịch Luân kiếm bị mất đã lâu, nên mau chóng thu hồi về để tinh lọc sát khí. Ta đã từng nhiều lần khuyên bảo, Vạn Kiếp vẫn không chịu giao ra, lần này chỉ còn cách bày sát trận để bức ép y, Cung tiên tử…”
Cung Khả Nhiên cụp mi xuống: “Tôn giả đã cho y cơ hội, không cần phải băn khoăn nữa.”
Lạc Âm Phàm gật đầu.
Đúng vào lúc này, một tên đệ tử bỗng nhiên tiến vào báo: “Chưởng môn, bên ngoài có hai vị sư tỷ tự xưng là đệ tử Nam Hoa, muốn cầu kiến Tôn giả.”
Hải Sinh nhìn về phía Lạc Âm Phàm, thấy hắn đồng ý, mới quay sang nói với tên đệ tử: “Mau đưa họ vào.”
Trong phút chốc, mấy người đệ tử đã dìu hai nữ đệ tử lên điện, hai người bước đi không vững, bộ dạng suy yếu như bị tổn hao linh lực rất nhiều, đã bị trọng thương rồi.
Nhìn rõ khuôn mặt, Trác Hạo chấn động: “Mẫn sư muội?”
……………
Thì ra hai người này chính là Mẫn Tố Thu và Vân Anh, hai người tìm được đường sống trong cõi chết. Hai người bọn họ trong lúc ngơ ngơ ngác ngác bị Vạn Kiếp tống khỏi Vạn Kiếp cung. Sau đó mới phát hiện linh lực của mình bị tổn hại nghiêm trọng, may mắn được đệ tử phái Phù Sinh cứu, nghe nói Lạc Âm Phàm cũng ở tại đây, càng thêm vui sướng, vội vàng đến cầu kiến.
Mẫn Tố Thu trước tiên hành lễ với Lạc Âm Phàm cùng các vị chưởng giáo, sau đó khóc oà lên: “Trác Hạo ca ca.”
Trác Hạo bước đến đỡ lấy Mẫn Tố Thu, nói vài lời nhỏ nhẹ an ủi, ánh mắt thỉnh thoảng lại mong chờ nhìn ra ngoài điện.
Thấy cháu gái bình yên trở về, Mẫn Vân Trung mừng rỡ, trầm giọng nói: “Cuối cùng mọi chuyện sao lại như thế này?”
Vân Anh bước lên trả lời: “Con cùng Mẫn sư cô vốn định đến Thanh Hoa cung, ai ngờ khi đi ngang qua thành Vấn Tây thì gặp phải ma tôn Vạn Kiếp, bị y bắt đi, y nói muốn bắt chúng con để tu luyện ma thần.”
Mọi người như hít phải một ngụm khí lạnh, vừa mừng vừa sợ lại vừa buồn bã, sợ hãi là vì lần này hai người thật sự gặp nguy hiểm, còn mừng là vì chưa từng có ai có thể sống sót ra khỏi ma cung của Vạn Kiếp, bọn họ cũng xem như là rất may mắn rồi. Rầu rĩ là vì bị bắt đi tổng cộng có ba người, trước mắt lại chỉ có hai người trở về.
Trác Hạo rốt cuộc cũng chịu không được lên tiếng hỏi: “Trọng Tử sư muội đâu, hiện tại muội ấy thế nào, vì sao không cùng đi với các muội?”
Mẫn Tố Thu cụp mắt xuống: “Bọn muội không phải bỏ trốn mà là Vạn Kiếp thả bọn muội.”
Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Ma tôn Vạn Kiếp sao lại chủ động thả người!
Lúc này Mẫn Vân Trung hỏi: “Cửa vào ma cung của Vạn Kiếp ở đâu?”
Vân Anh lắc đầu, đem tất cả mọi chuyển đã trải qua báo lại rõ ràng, cuối cùng nói: “Khi chúng con tỉnh lại, thì đã ở một vùng cánh đồng gần nơi này.”
Mọi người thất vọng, nhìn sang Lạc Âm Phàm.
Lạc Âm Phàm nói: “Có Cung tiên tử tương trợ, Vạn Kiếp tất nhiên sẽ đến, bây giờ không còn như trước kia nữa không thể tùy tiện hành sự, sau khi xem xét địa hình núi Thanh Trường, chúng ta sẽ hợp lực thiết lập tứ phương sát trận (*).”
* Tứ phương sát trận: Trận địa được bố trí ở khắp 4 phương dùng để hạ sát, người đã đi vào chẳng thể đi ra.
Các chưởng môn đều nói: “Chi bằng cứ theo sự sắp xếp của Tôn giả.”
Côn Luân quân ở một bên uy nghiêm sầm mặt, nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Đồ đệ của Tôn giả đang ở trong tay Vạn Kiếp, nếu như bức y nổi giận, chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Ta thấy nên lấy việc cứu người làm trọng, về phần ma kiếm vẫn còn nhiều thời gian.”
Mọi người đã nghe nói về việc này, thầm thở dài trong lòng.
Bình thường có biết bao nhiêu chưởng môn muốn đưa con gái đến bái sư, nhưng Lạc Âm Phàm không thu nhận một ai, vì bận tâm đến thân phận của họ nên mới tuyên bố ra bên ngoài là không thu nhận đồ đệ. Cũng không thể tưởng tượng được chọn tới chọn lui, nay lại thu nhận một đứa đệ tử không nên thân như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là do tự mình dạy dỗ mà ra, lại là đồ đệ duy nhất, dù có nhẫn tâm cũng không đến mức chỉ vì muốn tìm được ma kiếm mà lại bỏ mặc an nguy của đồ đệ.
Nghe Côn Luân quân nói như vậy, mọi người cũng phụ họa theo bảo phải.
Trác Hạo vốn đang lo lắng về việc này, nghe vậy liền vui vẻ nói: “Lời Tiên tôn nói thật đúng, lúc này nên lấy an nguy của Trọng Tử sư muội làm trọng.”
Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Nó chỉ là tội đồ của Nam Hoa mà thôi, sao có thể vì nó mà làm chậm trễ đại sự! Nếu quả thực nó một lòng hối cãi thì nên nghĩ cách lập công chuộc tội mới đúng, càng không thể sợ chết như vậy. Trong ma kiếm đó có phong ấn ma lực của Nghịch Luân, có thể tạo nên một Vạn Kiếp thì cũng có thể tạo nên càng nhiều ma đầu khác nữa, để lâu thêm một ngày thì càng thêm tai họa!”
Sắc mặt Trác Hạo khẽ biến, muốn nói tiếp, Vân Anh ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói: “Có lẽ… Tôn giả không cần quá lo lắng.”
Những lời này nghe thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Lạc Âm Phàm ý bảo nàng ta giải thích.
Vân Anh chần chờ một lát, mới ấp a ấp úng nói: “Thật ra… thật ra Trọng Tử sư cô ở ma cung Vạn Kiếp lâu như vậy, cũng vẫn bình yên vô sự, con nghĩ… chắc là Vạn Kiếp không muốn làm hại đến tính mạng của sư cô, huống chi… Huống chi y đối với sư cô dường như… Có chút đặc biệt.”
Ý tứ trong từ ‘đặc biệt’ này cũng không khó lý giải, y bắt đám người Mẫn Tố Thu về, lập tức dùng để tu luyện ma thần, còn Trọng Tử bị bắt đi lâu như vậy, sao y vẫn chưa lấy mạng của nàng, không nói đến việc áp chế Lạc Âm Phàm, ma tôn giết người vô số đột nhiên lại lưu tình như vậy, khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ.
Mọi người không tiện tỏ vẻ gì, chỉ nhìn về phía Lạc Âm Phàm.
Dù sao ma tôn Vạn Kiếp đối xử với Trọng Tử quả thực rất khác thường, Vân Anh chỉ là thành thật khai báo, thấy thế không khỏi cũng có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Bất quá chỉ là đệ tử tự phỏng đoán, có lẽ…”
Mẫn Tố Thu vội nói: “Muội đang suy nghĩ lan man cái gì vậy, nếu không có Trọng Tử cầu xin, chúng ta đã sớm mất mạng rồi!”
Lời này tuy là ý tốt nhưng khi nàng vẫn nói chưa dứt lời, chỉ vừa thốt ra thì ngược lại đã thấy mọi người đều trầm mặc, Mộ Ngọc nhịn không được nhíu mày một cái, lại nghe thấy Văn Linh Chi ‘hừ’ nhẹ.
Mẫn Vân Trung nhìn Lạc Âm Phàm liếc mắt một cái, cười như không cười: “Không thể tưởng tượng được đồ đệ ngoan của Hộ giáo, trước mặt ma tôn chỉ nói vài lời thôi mà cũng được việc thật.”
Trác Hạo cố nén giận: “Những lời ấy của Mẫn Tiên tôn…”
“Mộ Ngọc, trước tiên hãy thu xếp nơi ở cho bọn họ nghỉ tạm để dưỡng thương.” Lạc Âm Phàm ngắt lời Trác Hạo, đứng dậy: “Các vị chưởng môn hãy cùng ta đi ra ngoài xem xét địa thế, thiết lập trận pháp.”
…………
Gió lạnh ảm đạm thổi từng cơn, người qua lại trong trấn đều co rúm người lại, nhưng cái cửa hàng nho nhỏ trên phố kia lại tràn ngập hơi ấm, trên khay là những cái bánh bao vừa lớn vừa trắng, làn hơi bốc lên nóng hôi hổi, khoảng chục người khách ngồi tại bàn, chuyện trò vui vẻ, mỗi người trong lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ở một góc sáng sủa có một vị khách ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt là của một người đàn ông trung niên rất bình thường, bên cạnh còn có một cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt lấm tấm rỗ vài chỗ, đang nhìn vào chỗ thức ăn không chớp mắt.
Trước mặt hai người là một đĩa bánh bao thật lớn, bánh chất lên cao nhưng chỉ có mình cô gái ăn.
Nàng vừa ăn vừa oán giận: “Đại thúc, chúng ta căn bản không cần phải ăn cơm, mua nhiều bánh bao như vậy làm gì chứ?”
Người đàn ông trung niên không đáp.
Cô gái cầm lấy một cái bánh đưa đến trước mặt y: “Đại thúc cũng ăn một cái đi.”
Người đàn ông trung niên làm như không nhìn thấy gì, chỉ lẳng lặng nhìn những người khách đang ăn bánh bao, trong ánh mắt thâm thúy trong trẻo lại ẩn hiện chút lạnh lùng, không biết y đang nghĩ gì.
“Đại thúc đến đây để nhìn người ta ăn bánh bao sao?” Nàng bật cười: “Trước kia khi con còn là ăn mày, có một lần chỉ vì giành bánh bao với một con chó nên bị nó cắn một cái, người nhìn xem!”
Nói xong, nàng quả thực vén tay áo lên.
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng chịu liếc nhìn nàng một cái, vết sẹo kia đã mờ, không còn nhìn rõ nữa.
Cô gái buông tay áo xuống, nhỏ giọng cười nói: “Nhưng mà đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, từ khi đại thúc để lại tiên chú trên người con, ai cũng không dám ức hiếp con nữa, nếu không con đã sớm bị bọn họ đánh chết. Mấy năm nay con đi theo sư phụ, không chỉ có bánh bao mà còn được ăn rất nhiều quả tiên nha.”
Người đàn ông trung niên và cô gái này chính là Vạn Kiếp và Trọng Tử biến hình.
“Đại thúc, người giỏi như vậy mà không tìm ra y sao?”Trọng Tử vẫn muốn thăm dò chân tướng, nhưng nàng đã dùng hết mọi cách, cũng không moi được nửa câu từ miệng Vạn Kiếp. Lần này Vạn Kiếp muốn ra ngoài, vất vả lắm nàng mới cầu xin được y dắt mình theo.
Đương nhiên là nàng không phải muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn, dù sao trở về cũng bị đưa đến Côn Luân, so với ở lại ma cung của Vạn Kiếp cũng không khác biệt là bao. Huống chi nếu nàng thực sự chạy thoát, người ẩn thân phía sau kia sẽ xuống tay với Cung Khả Nhiên, Trọng Tử muốn có được sự tín nhiệm của Vạn Kiếp. Thật ra mục đích chính của nàng là muốn tìm cơ hội báo tin cho sư phụ, để người lưu tâm mà đề phòng người bí ẩn có thể sẽ gây bất lợi cho người mà thôi.
Báo tin thế nào đây? Trọng Tử yên lặng ăn bánh bao, tính toán kế sách.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có vài tên đệ tử đi ngang qua.
“Hỏi thăm rõ ràng chưa?”
“Cung Khả Nhiên xác thực đang ở núi Thanh Trường.”
“Nếu như nàng ta ở trong tay Trọng Hoa Tôn giả, không sợ Vạn Kiếp không đến, cơ hội khó có được, còn không mau trở về báo tin!” Một giọng cười lạnh vang lên.
“Có nên cầu kiến Tôn giả trước hay không, hỏi ý của người đã rồi tính sau?”
“Tôn giả giữ Cung Khả Nhiên ở lại, nhất định là muốn dẫn dụ Vạn Kiếp đến để đối phó y, đương nhiên càng nhiều người biết càng tốt. Chỉ là Tôn giả người có lòng từ bi, sợ chúng ta đả thương Cung Khả Nhiên, nhưng Cung Khả Nhiên lại dây dưa với Vạn Kiếp, vốn đã trở thành tội đồ của tiên môn rồi!”
“Chuyện đó…”
“Nếu Vạn Kiếp không đến, chúng ta sẽ đem cô ta ra xử lý, nhanh đi báo tin đi!”
Đợi bọn họ đi xa, Trọng Tử cả kinh nói: “Đại thúc, làm sao bây giờ?”
Một khi bọn họ báo tin, những người có thù oán với Vạn Kiếp cũng sẽ kéo tới. Cung Khả Nhiên ở trong tay Lạc Âm Phàm thì không sao, nếu rơi vào tay bọn họ thì sẽ rất phiền toái.
“Sư phụ sẽ không hại Cung tiên tử, người nhất định là vì muốn cứu con.”
“Ta sẽ không thả ngươi đi đâu.”
“Con biết, nếu thả con thì kẻ ẩn mình kia sẽ xuống tay với Cung tiên tử.” Trọng Tử lắc đầu: “Đại thúc muốn đi cứu tiên tử sao?”
Vạn Kiếp nói: “Ta đưa ngươi trở về trước.”
Trọng Tử hao tổn biết bao tâm tư để được ra ngoài chính là muốn báo tin cho sư phụ, sao lại chịu trở về dễ dàng như vậy: “Nếu chờ tất cả những người đó đều đến, đại thúc sẽ rất khó để cứu Cung tiên tử ra ngoài, yên tâm, con sẽ ở đây chờ đại thúc, sẽ không bỏ trốn đâu.”
Vẻ mặt Vạn Kiếp không chút thay đổi.
Trọng Tử vội hỏi: “Nếu người không tin lời con nói, vậy cho con uống thuốc đi.”
Vạn Kiếp lấy ra một viên thuốc.
Trọng Tử cầm lấy viên thuốc, đôi mắt to đảo một vòng, quả nhiên nuốt viên thuốc trước mặt hắn.
Vạn Kiếp đứng lên, lạnh lùng nói: “Nhiều nhất là ba ngày ta sẽ trở về, tốt nhất ngươi không nên chạy lung tung, lưu ý người của Cửu U ma cung.”
Trọng Tử có chút bất an, dù sao người trước mặt cũng từng có ân cứu mạng nàng, tuy rằng y đã từng tra tấn nàng, nhưng với việc y đồng ý thả Mẫn Tố Thu và Vân Anh, thì đó chính là một món nợ nhân tình mà Trọng Tử thiếu y.
Hai tay Trọng Tử nắm chặt ống tay áo của Vạn Kiếp, chần chờ: “Đại thúc, bọn họ là cố ý lợi dụng Cung tiên tử dụ đại thúc xuất hiện, người… vẫn muốn đi ư?”
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, thân hình Vạn Kiếp đã biến mất không thấy đâu.
Trọng Tử lại ngồi xuống, thò tay lấy bánh bao trên bàn sắp xếp ngay ngắn trước mặt, lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… đừng cho là mình không biết gì, mua mười hai cái bánh bao, mình mới ăn có bốn cái, ở đây lại chỉ còn có bảy cái, làm sao có một cái không duyên không cớ tự dưng lại biến mất được, hù chết mình sao!”
………
Vạn Kiếp không có ở đây, hành động cũng được tự do hơn, xung quanh thành đều có đệ tử tiên môn trấn giữ, truyền tin ra ngoài càng dễ dàng hơn.
Nhưng Trọng Tử cân nhắc cả ngày, vẫn không hành động.
Người ẩn thân đó là gian tế, tất sẽ lưu ý đến mọi tin tức thư từ này nọ, nếu như tin này không đến được tay sư phụ mà ngược lại rơi vào tay y, chẳng phải sẽ trở thành khéo quá hóa vụng sao? Vạn Kiếp đối với sự việc năm đó vẫn kín miệng như bưng, chỉ sợ đã bị kẻ đó cảnh cáo, có thể thấy được bản lĩnh của y không nhỏ.
Tại thời điểm này, Trọng Tử mới phát hiện kế hoạch của mình hoàn toàn sai lầm, không khỏi lo lắng vạn phần. Việc này vẫn nên giáp mặt nói cho sư phụ biết thì tốt hơn, đáng tiếc mọi pháp lực của nàng đều bị Vạn Kiếp phong tỏa hết, nếu không có thể ngự trượng đến núi Thanh Trường tìm sư phụ rồi.
Màn đêm bao phủ xuống thị trấn nhỏ, chốc chốc lại nghe thấy tiếng chó sủa.
Lá gan của Trọng Tử vốn lớn, mới vừa rồi được tận mắt chứng kiến những người có ý muốn bắt nạt mình bị đẩy lùi lại phía sau, nàng càng thêm yên tâm, Vạn Kiếp đã để lại pháp chú bảo vệ trên người nàng giống như năm đó vậy.
Đương nhiên nàng cũng sẽ không thất hứa mà bỏ trốn, nhưng nàng thực sự rất lo lắng sư phụ sẽ bị người ẩn thân kia ám hại. Nàng rất muốn gặp sư phụ, mặc dù người đã vô cùng thất vọng về nàng, nhưng mà người vẫn mạo hiểm xông vào Hư Thiên để cứu nàng rồi mà.
Trọng Tử rút vào trong góc tường, tay nắm chặt Tinh Xán, trong lòng vừa dâng lên một chút ngọt ngào lại hoà thêm một chút chua xót.
Nàng không cam lòng, căn bản nàng không làm gì sai cả, vì sao lại để cho sư phụ nghĩ rằng đó là lỗi của nàng! Nàng sẽ chứng minh cho sư phụ rằng người thu nhận nàng làm đồ đệ không phải là sai lầm! Chỉ cần giúp Vạn Kiếp tìm ra người đứng sau chuyện này, chứng minh nàng là bị người khác hãm hại, sư phụ nhất định có thể tha thứ cho nàng, nàng sẽ không bị đưa đến Côn Luân, vẫn sẽ ở bên cạnh người!
Một lúc lâu sau, Tinh Xán trong lòng đột nhiên xao động, Trọng Tử bị quấy nhiễu mới hồi phục lại tinh thần.
Không biết từ khi nào, lại có một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu nàng.
Đây là gì! Trọng Tử ngước mặt hoảng sợ.
Đứng trước mặt nàng có một kẻ… không giống người, mà giống như u hồn, ma quỷ vậy.
Y khoác một chiếc áo choàng đen thật dài, rộng thùng thình, vạt áo phủ dài trên mặt đất, vì y đứng đưa lưng về phía ngọn đèn xa xa nên không thể nhìn rõ khuôn mặt y, chỉ cảm thấy dáng người y cao ráo, thon dài cân xứng.
Y vẫn lặng yên đứng như vậy, không một tiếng động, không một cử chỉ, ngay cả một câu nói cũng không.
Trọng Tử mơ hồ cảm nhận được luồng hơi thở tà ác, lập tức nhảy dựng lên vọt sang một bên, cách y rất xa: “Ngươi… là ai?”
Y chậm rãi xoay người.
Nương theo ánh sáng từ ngọn đèn, cuối cùng Trọng Tử cũng nhìn thấy được mặt của y, nhưng chỉ nhìn được nửa mặt, vì từ chóp mũi trở lên đều bị áo choàng che mất, chỉ có chiếc cằm cùng với đôi môi mỏng để lộ ra bên ngoài, sắc da tái nhợt.
Sau một lúc lâu, y mới nhếch khóe môi: “Trọng Tử.”
Giọng nói và con người của y đều quái dị như nhau, có một loại sức hút kỳ dị như mê hoặc người khác.
Người này biết mình sao? Trọng Tử càng thêm cảnh giác, rõ ràng dung mạo của nàng vốn đã bị Vạn Kiếp làm phép che giấu đi, nhưng y vẫn có thể nhận ra. Có thể thấy được chắc chắn y là người không tầm thường chút nào.
“Ngươi… biết ta sao?”
“Biết, hơn nữa ta còn biết, ngươi rất nhớ sư phụ của ngươi, có đúng không?”
Trọng Tử không trả lời, tầm mắt bị hấp dẫn bởi bàn tay trái của y. Trên ngón áp út thon dài kia có đeo một chiếc nhẫn được làm từ một loại ngọc trong suốt màu tím cực lớn, trong sắc tím còn thấp thoáng sắc đen, nhẫn ngọc trong suốt toả ra ánh sáng lung linh mê hoặc lòng người.
Nhưng y thoắt cái đã đưa tay rút vào trong áo choàng: “Không thể nhìn quá lâu, nó sẽ mê hoặc hồn phách của người nhìn.”
Ngay từ đầu Trọng Tử đã phát hiện chiếc nhẫn đó có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới y sẽ chủ động thừa nhận, ngược lại thực sự kinh ngạc, sau một lúc lâu nói: “Có người từng khống chế ta, làm cho ta ở trong giấc mộng đi làm chuyện xấu, có phải là ngươi không?”
“Không phải ta.”
“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta có thể đưa ngươi đi gặp sư phụ ngươi.”
Trọng Tử không chút tin tưởng: “Nhưng ta không quen biết ngươi, vì sao ngươi lại giúp ta?”
“Bởi vì ngươi là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, ta muốn lấy lòng ngươi.”
Trọng Tử làm sao tin chuyện ma quỷ mà y nói: “Ta không biết ngươi là ai, sao có thể tin tưởng ngươi chứ?!”
Y lại nhếch một bên khoé môi: “Tên ta là Vong Nguyệt, Vong trong ‘tử vong’, Nguyệt là ‘ánh trăng’.”
Trọng Tử nhịn không được phát run một cái, ngước mắt nhìn ánh trăng, người này thật đúng là một người quái dị, ngay cả tên cũng mang theo hơi thở chết chóc…
Y giống như biết được trong lòng Trọng Tử đang nghĩ gì: “Nghe cái tên này, có phải cảm thấy ta không giống người tốt đúng không?”
‘Không chỉ riêng cái tên, dáng vẻ này của ngươi cũng không giống người tốt chút nào’, Trọng Tử nhìn trang phục của y giống như u hồn dưới huyệt mộ, miễn cưỡng đem những lời định nói nuốt xuống.
Nhưng những lời nói kế tiếp của y càng làm cho người ta không nói được lời nào: “Thật ra ta là người tốt.”
Trọng Tử đổ mồ hôi: “Sao lại có người có thể tự nhận mình là người tốt vậy chứ!”
“Ngươi không tin à?”
“Nhìn ngươi không giống tiên cũng không giống người, ngươi… là ma!”
Y cũng không phủ nhận: “Nếu ta muốn hại ngươi, ngay bây giờ có thể bắt ngươi đi, sao lại đưa ngươi trở về làm gì.”
Trọng Tử vốn là chỉ có chút hoài nghi nhưng không thể tưởng tượng được y là ma thật, Trọng Tử khẩn trương lau mồ hôi: “Làm sao ta biết được ngươi sẽ không hại ta, nói không chừng ngươi chính là kẻ được Cửu U ma cung phái tới hãm hại ta!”
“Cửu U? Vì sao y phải hãm hại ngươi?”
“Y muốn làm náo loạn lục giới.” Trọng Tử không cần nghĩ ngợi vội nói tiếp: “Nghe nói năm đó bởi vì y có dã tâm quá lớn, muốn mưu phản nên bị Nghịch Luân xử tử. Nay Nghịch Luân đã chết, Thiên Ma lệnh đã bị phong ấn, dù y đã là ma tôn nhưng lại không thể triệu hồi Hư Thiên vạn ma, cho nên mới âm thầm hãm hại ta, muốn lợi dụng máu của ta để giải trừ phong ấn trên Thiên Ma Lệnh, nếu ta thật sự trở về Nam Hoa, chẳng phải vừa lúc trúng kế của y sao?”
Vong Nguyệt nở nụ cười: “Người năm đó Nghịch Luân xử tử là Thiên Chi Tà, không phải là Cửu U.”
Trọng Tử kinh ngạc: “Ma tôn Cửu U không phải là Thiên Chi Tà sao? Mọi người đều nói Thiên Chi Tà chưa chết…”
“Thiên Chi Tà có lẽ thật sự chưa chết, nhưng Cửu U là Cửu U, Thiên Chi Tà là Thiên Chi Tà.”
“Sao ngươi biết bọn họ không phải là cùng một người?”
“Vậy sao ngươi lại khẳng định bọn họ là cùng một người?”
Trọng Tử im lặng không nói được gì, sau một lúc lâu lại nói: “Cho dù Cửu U không phải Thiên Chi Tà, cũng không có nghĩa là y không phải là người đã hại ta, chẳng lẽ y không muốn lợi dụng ta để thức tỉnh Thiên Ma Lệnh sao?”
“Không muốn!” Vong Nguyệt nói tiếp: “Thiên Ma Lệnh có đặc tính nhận chủ, nếu ngươi quả thực có thể giải trừ phong ấn, triệu hồi được sức mạnh Hư Thiên vạn ma, khi đó người mạnh nhất trong Ma giới sẽ là ngươi, sao y có thể vui mừng với chuyện này được chứ?”
Những lời này đúng là cũng có lý, thật sự thì Trọng Tử cũng đang nghi ngờ. Không chỉ riêng tiên môn muốn đoạt lại ma kiếm, Cửu U ma cung cũng muốn, nếu người áp chế Vạn Kiếp là ma tôn Cửu U, sao ma kiếm vẫn còn có thể ở trong tay Vạn Kiếp.
“Người hại ta không phải Cửu U sao?!”
“Đương nhiên không phải.”
“Kẻ ẩn thân kia muốn dùng ta để thức tỉnh Thiên Ma Lệnh, Cửu U không lo lắng cho địa vị của mình sao, không muốn đối phó với ta sao?”
“Y không lo lắng, bởi vì ngươi sẽ không để cho người kia thực hiện được, thật đó.”
“Sao ngươi lại biết những điều này chứ.” Trọng Tử nghi ngờ: “Vô duyên vô cớ đến giúp ta, ta lại không biết diện mạo thực sự của kẻ sau màn kia, nếu kẻ sau màn kia không phải đại thúc, cũng không phải Cửu U, vậy người đó có thể chính là ngươi cũng không chừng!”
“Ngươi muốn sao mới chịu tin tưởng ta đây?”
“Trừ phi…” Trọng Tử nhìn hắn, đảo mắt một vòng: “Trừ phi ngươi thề trước mặt ma thần!”
Y gật đầu: “Ta thề, ta không hề hãm hại ngươi.”
Phàm là ma, tuyệt đối sẽ không dám lừa gạt ma thần. Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn thấy lo lắng: “Ngươi giúp ta, thật sự không có điều kiện gì khác sao?”
“Có, ngươi không được nhắc tới ta trước mặt người khác.”
Chuyện này dễ thôi! Trọng Tử âm thầm vui sướng, đương nhiên là vì thấy mọi chuyện đã ổn thoả, nàng không quyết định ngay lập tức: “Đối với ngươi, ta là đệ tử tiên môn, ngươi là ma, không có lý do gì vô duyên vô cớ lại giúp ta…”
Vong Nguyệt nói: “Ta chỉ là một ma dân tầm thường, không hề muốn hại ngươi, nếu ngươi không muốn ta giúp thì ta đi đây.”
Trọng Tử suy đi tính lại, thật sự nghĩ không ra chuyện này có điều gì lỗ lã cho mình cả, vì thế vội ngăn bước chân Vong Nguyệt lại: “Vậy làm phiền ngươi đưa ta đến núi Thanh Trường.”
Mặc kệ ra sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ là gặp được sư phụ!
…………
Phía bắc núi Thanh Trường, ánh trăng mông lung xuyên qua rừng cây, một đệ tử tiên môn ẩn mình trong bóng tối, mở to hai mắt xem xét động tĩnh bên ngoài.
Bỗng nhiên phía sau có người gọi: “Nam Hoa sư huynh?”
Đệ tử kia xoay người nhìn thấy người vừa tới, nhất thời cười nói: “Thì ra là sư huynh phái Kim Linh.”
Đệ tử của phái Kim Linh đi tới: “Không biết lần này mọi chuyện có thể thành công hay không?.”
Đệ tử Nam Hoa nói: “Tôn giả tự mình tham trận, phía đông có Mẫn tiên tôn và Mộ sư thúc thiết lập Cửu Tinh Phục Ma trận, phía tây là Thanh Hoa Trác thiếu cung chủ cùng phái Thành Chân trấn giữ, còn có chưởng môn quý phái hợp nhau thiết lập Ngũ Linh trận, phía bắc là Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Côn Luân giáo, dù bản lĩnh Vạn Kiếp có lớn đến đâu cũng không thể thoát được.”
Đệ tử phái Kim Linh do dự: “Nhưng còn phía nam này…”
Đệ tử Nam Hoa: “Phía nam mặc dù hơi yếu một chút, nhưng Tôn giả nói, chỉ cần chúng ta phòng thủ vững chắc là được, không cần phải tham gia tấn công. Với Bảy Bảy Bốn Mươi Chín Hồn Thiên trận cũng đã đủ để ứng phó, đến lúc đó bị bao vây từ bốn phía, Vạn Kiếp chắc chắn trốn không thoát.”
Đệ tử phái Kim Linh mới thở phào nhẹ nhõm: “Trận này một người cũng không thể thiếu, như vậy tối nay chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.”
Đệ tử Nam Hoa nói: “Đúng vậy.”
Đệ tử phái Kim Linh xấu hổ nói: “Thật hổ thẹn, không gạt sư huynh, đây là lần đầu ta đối phó với ma tôn, có chút sốt ruột, khiến sư huynh chê cười rồi.”
Đệ tử Nam Hoa cười cười trấn an y, hai người nói thêm vài câu, đệ tử Kim Linh liền rời đi, đệ tử Nam Hoa lại quay sang, chú ý xem xét động tĩnh bên ngoài.
Chốc lát, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân.
Người này từ phía sau núi xuống, tất nhiên cũng là đệ tử tiên môn, không cần hoài nghi, đệ tử Nam Hoa kia xoay người nói: “Bên này không có động tĩnh…”
Mới nói được một nửa, y bỗng nhiên dừng lại.
Người vừa tới cả người trắng toát, áo bào trắng với tay áo rộng, áo choàng trắng có mũ trùm đầu, khăn che mặt cũng màu trắng, tản ra một loại khí chất thuần khiết, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng như ngọc như tuyết dưới ánh trăng.
Bởi vì cả người đều là màu trắng, nên hình dáng người này dường như rất mơ hồ, có một chút hương vị của mộng ảo.
Từ đầu đến chân đều trùm kín, duy chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Đôi mắt đó rất kì lạ, không phân biệt được nam hay nữ, có lẽ là do hai hàng mi rất dài phảng phất dưới ánh trăng sáng phía xa xa nên trông thâm thuý vô cùng, giống như viên đá quý đen nhánh, tựa hồ có một sức mạnh hút người khác vào giấc mộng huyền ảo.
Đệ tử Nam Hoa giống như nhìn thấy ma quỷ, ngơ ngác nhìn người đến, bất động không nói lời nào.
Người mặc đồ trắng chậm rãi bước tới, vươn tay rút chuỷ thủ (*) ở bên hông, đâm vào ngực đệ tử Nam Hoa, động tác tự nhiên giống như bước đi và ăn cơm vậy.
* Chủy thủ : là 1 loại vũ khí có hình dáng tương tự như kiếm, nhưng ngắn hơn, cũng có thể coi là một loại dao găm. Dùng để đâm là chính, nhưng cũng có thể cắt gọt.
Lặng yên không một tiếng động, một linh hồn mỏng manh đã trở về địa phủ.
“Bảy Bảy Bốn Mươi Chín Hồn Thiên trận, nhất định phải thiếu một người.”
Mở mắt, nhìn thấy đỉnh điện cao cao.
Nâng tay lên, ống tay áo đen bẩn ban đầu bỗng nhiên đã trở nên trắng tinh và sạch sẽ, giống như đang nằm mơ vậy!
Càng làm cho Trọng Tử kinh ngạc hơn nữa là nàng lại không nằm trên mặt đất như mọi khi, mà là đang nằm trên một chiếc giường đá đen rộng rãi, trong điện chỉ có duy nhất chiếc giường đá này!
Xoay mặt qua thì thấy có người đang đứng cạnh giường, Trọng Tử vô cùng sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
Vạn Kiếp đã sớm phát hiện Trọng Tử đã tỉnh: “Dậy đi.”
Trọng Tử vẫn bất động.
“Dậy mau.” Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Đau khổ cùng cực cũng đã nếm qua, chỉ thiếu cái chết mà thôi, Trọng Tử khóc nói: “Ngươi muốn dùng Mẫn sư tỷ và Vân Anh để tu luyện, vậy thì ngươi giết ta luôn đi!”
“Dạy dỗ ngươi như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
“Dù sao ta cũng luôn bị ngươi ép uống thuốc độc, tùy ý ngươi đi!”
“Ngươi muốn chết sao?” Vạn Kiếp giận dữ.
Trọng Tử chung quy vẫn còn nhỏ tuổi lại phải chịu qua sự tra tấn vừa rồi, chẳng những không cứu được Mẫn Tố Thu và Vân Anh mà ngay cả bản thân cũng có thể vĩnh viễn không thoát được khỏi nơi này. Không gặp được sư phụ trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng, khuôn mặt Trọng Tử sợ hãi đến trắng bệch vừa khóc vừa nói: “Sống thì cũng bị ngươi tra tấn, không bằng chết còn hơn!”
Cả đại điện bao trùm trong yên lặng.
“Sẽ không tra tấn ngươi nữa.” Tiếng bước chân bên tai nhỏ dần, dường như y đã đi xa rồi.
Trọng Tử nghẹn ngào, xác định vừa rồi mình không nghe lầm, mới lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện quả nhiên y đã đi mất rồi, vì thế vội vàng lau khô nước mắt, xoay người rời khỏi giường, cầm lấy Tinh Xán chạy nhanh ra ngoài cửa điện.
Ngoài điện không hề thấy bóng dáng của Mẫn Tố Thu và Vân Anh đâu cả!
Chẳng lẽ họ đã… Trọng Tử cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tìm kiếm vài vòng chung quanh cửa điện mà cũng chẳng thấy gì. Nàng vừa hoảng sợ vừa gọi to tên hai người, thậm chí lấy hết can đảm đến bên bờ Huyết Hà tìm kiếm trong đống xương cốt hết nửa ngày, rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn được nữa chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy Vạn Kiếp ở cửa lớn của ma cung.
Bên trong tầng mây đen mù mịt, mái tóc dài, đỏ sậm bay tán loạn trong gió, y đưa lưng về bên này, bóng dáng cao lớn đứng lẫn những đám mây.
Trọng Tử lớn tiếng: “Đại thúc, Mẫn sư tỷ hai người bọn họ đang ở đâu?”
Vạn Kiếp đương nhiên không hề để ý đến nàng.
Trọng Tử nóng nảy, ngự trượng bay đến bên cạnh y: “Đại thúc! Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu, ngươi đã làm gì bọn họ?”
Thấy Trọng Tử quá ồn ào, Vạn Kiếp nghiêng mặt sang nhìn nàng, trong con ngươi đỏ sậm lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Trọng Tử sợ tới mức kêu lên: “Ngươi đã nói không tra tấn ta nữa! Chính ngươi đã nói vậy!”
Vạn Kiếp nhìn vào mắt Trọng Tử, quả nhiên không hề động thủ: “Đi rồi.”
Trọng Tử sửng sốt, sau một lúc lâu mới hiểu ra, mừng rỡ. Dù sao trước kia y cũng là một vị thần tiên tốt như vậy, có lầm đường lạc lối, có xấu xa, điên rồ đến thế nào đi nữa cũng không đến mức đánh mất cả lương tâm.
Nàng kéo kéo ống tay áo của y: “Đại thúc, thương thế của người thế nào rồi?”
Vạn Kiếp không đáp.
Trọng Tử cũng không thèm để ý, ngồi trên một cụm mây, lầm bầm lầu bầu: “Đại thúc nói thử xem, người ẩn thân kia vì sao lại ngăn cản ta đến Côn Luân… Vì sao y phải giúp ta? Người ở trong mộng hại ta không phải là y sao?”
Vạn Kiếp cười lạnh: “Ngăn cản ngươi đi Côn Luân, chính là giúp ngươi sao?”
“Vậy y vì sao…” Nói được một nửa, Trọng Tử đột nhiên tỉnh ngộ, thất thanh nói: “Y không cho ta đi Côn Luân, là vì ta hữu dụng nên muốn giữ lại? Huyết chú! Y muốn lợi dụng ta để giải trừ phong ấn trên thiên ma lệnh! Đến Côn Luân chịu hình phạt một trăm năm, y không thể chờ lâu vậy được!”
Người này thật đáng sợ!
Trọng Tử khẩn trương vạn phần, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy không đúng: “Thiên Ma Lệnh là do chính ma tôn Nghịch Luân dùng cấm thuật phong ấn, cần phải có người cùng quan hệ huyết thống mới giải trừ phong ấn được. Cho dù ta cũng có trời sinh sát khí như Nghịch Luân thì cũng vô dụng, y đã từng lợi dụng giấc mơ để ta thử qua, nhưng căn bản là ta không thể giải trừ được.”
Phát hiện thần sắc dị thường của Vạn Kiếp, nàng vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ việc này có nội tình? Đại thúc biết điều gì đó có đúng không?”
Vạn Kiếp ánh mắt phức tạp, lạnh lùng nói: “Có một số việc nếu đã chọn lấy ngươi, cho dù ngươi muốn trốn cũng không thoát.”
Trọng Tử nói: “Cho dù ta có thể giải trừ, cũng sẽ không để cho y thực hiện được!”
“Ngươi trời sinh sát khí, nếu nhập vào ma đạo tu hành, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn.”
“Ta sẽ không nhập ma!”
Vạn Kiếp không nhìn đến Trọng Tử nữa.
Trọng Tử nhìn y, hàng trăm nỗi niềm không thể nào lý giải được. Thân là ma tôn mạnh nhất Ma giới, pháp lực vô biên, kết quả lại để cho người khác dùng thế lực bức ép, ma cung tan rã. Ngay cả Cung tiên tử mà y một mực chung tình cũng oán hận y, như vậy năm đó y trộm ma kiếm, giết chết ba ngàn đệ tử tiên môn, đến cuối cùng thì được gì chứ?
Nhớ tới mục đích của kẻ đứng sau chuyện này, Trọng Tử liền cảm thấy kinh hãi.
Lần này bị hại rất thê thảm, nếu nàng vẫn muốn tiếp tục ở lại Nam Hoa, còn không biết kẻ đó sẽ lại dùng đến quỷ kế gì nữa, so với để cho y tính kế, làm sư phụ hiểu lầm, chẳng thà ở lại nơi này.
Bất luận như thế nào, nhất định phải nghĩ cách báo cho sư phụ biết, nhắc nhở người nên phòng bị nhiều hơn mới được …
…………
Không nói đến những gì nàng đang suy nghĩ cân nhắc lúc này, thì nhân gian bên ngoài ma cung mấy tháng nay cũng đã có không ít chuyện xảy ra. Núi Thanh Trường cách Côn Luân một quãng không xa, nửa năm trước bỗng nhiên lại ‘mọc’ ra thêm một phái gọi là Phù Sinh, chỉ trong thời gian ngắn đã thu nạp được hai ba trăm đệ tử, tiên thuật kỳ lạ, che chở bảo vệ cho các thôn trấn quanh núi, tiếng tốt vang vọng khắp cả vùng núi Thanh Trường.
Chưởng giáo của Phù Sinh phái này, chính là Hải Sinh đạo trưởng từng dẫn các đồ đệ chiến đấu với Dục ma. Ngày đó y vì muốn tìm một con đường đi cho mình mà phát rầu, may mắn được Lạc Âm Phàm chỉ dẫn khỏi mê muội, mọi khúc mắc được giải trừ, từ đó tu vi tiến bộ rất nhanh, quả thực đã kết hợp tiên chú của cả hai phái lớn, mở lối đi riêng, khai tông lập phái, đã có chút danh tiếng.
Nhắc đến việc này, Hải Sinh đối với Lạc Âm Phàm cực kỳ cảm kích và tôn kính, lần này nghe được hắn đến, sớm đã dẫn các đệ tử đứng chờ sẵn ở trước núi, tự mình nghênh đón mọi người vào đại điện.
Lạc Âm Phàm và Mẫn Vân Trung ngồi ghế trên.
Thì ra cả nhà gồm anh trai và chị dâu của Mẫn Vân Trung đều bỏ mình trong đọa kiếp Nghịch Luân, chỉ còn có một đứa cháu gái là Mẫn Tố Thu. Nghe tin cháu gái bị Vạn Kiếp bắt đi, Mẫn Vân Trung vừa nôn nóng vừa giận dữ, vội vàng dẫn theo Mộ Ngọc, Linh Chi và vài đệ tử đến đây để cùng nghĩ cách cứu viện.
Mọi người vừa ngồi vào chỗ của mình, bỗng nhiên bên ngoài báo có Ngọc Hư chưởng giáo và sư đệ Côn Luân quân của phái Côn Luân đến, còn có chưởng môn ba phái Thành Chân, Thiên Sơn, Kim Linh cũng cùng tới. Mọi người lại lập tức đứng dậy nghênh đón, khách sáo vài câu, trong điện lại náo nhiệt một phen. Bởi vì có rất nhiều người nên cả đại điện rộng rãi nhất thời cũng có vẻ vô cùng chật chội, rất nhiều vãn bối đệ tử đều phải đứng.
Hải Sinh hổ thẹn nói: “Tệ phái đơn sơ, các vị Tiên tôn…”
Chưởng giáo Côn Luân - Ngọc Hư Tử tuy đã năm mươi tuổi nhưng râu tóc vẫn đen như mực, nghe vậy cười nói: “Quấy nhiễu chưởng môn thanh tu, người không phiền trách đã là tốt lắm rồi, còn nói những lời này làm gì.”
Hải Sinh cũng cười.
Mẫn Vân Trung nói: “Việc của các tiểu bối lại khiến các vị vất vả, thật là hổ thẹn.”
Chưởng môn các phái đều đồng thanh: “Tiên tôn quá khách khí.”
Ngọc Hư Tử nghiêm mặt: “Ta nghĩ chắc Trọng Hoa Tôn giả đã sắp xếp mọi chuyện, đệ tử Côn Luân mặc dù ngu dốt nhưng chắc là sẽ hữu dụng, Tôn giả cứ việc phân phó.”
Các chưởng môn cũng vuốt cằm tán đồng.
Lạc Âm Phàm cũng không chối từ: “Thứ nhất là vì tiểu bối, thứ hai là vì Nghịch Luân kiếm bị mất đã lâu, nên mau chóng thu hồi về để tinh lọc sát khí. Ta đã từng nhiều lần khuyên bảo, Vạn Kiếp vẫn không chịu giao ra, lần này chỉ còn cách bày sát trận để bức ép y, Cung tiên tử…”
Cung Khả Nhiên cụp mi xuống: “Tôn giả đã cho y cơ hội, không cần phải băn khoăn nữa.”
Lạc Âm Phàm gật đầu.
Đúng vào lúc này, một tên đệ tử bỗng nhiên tiến vào báo: “Chưởng môn, bên ngoài có hai vị sư tỷ tự xưng là đệ tử Nam Hoa, muốn cầu kiến Tôn giả.”
Hải Sinh nhìn về phía Lạc Âm Phàm, thấy hắn đồng ý, mới quay sang nói với tên đệ tử: “Mau đưa họ vào.”
Trong phút chốc, mấy người đệ tử đã dìu hai nữ đệ tử lên điện, hai người bước đi không vững, bộ dạng suy yếu như bị tổn hao linh lực rất nhiều, đã bị trọng thương rồi.
Nhìn rõ khuôn mặt, Trác Hạo chấn động: “Mẫn sư muội?”
……………
Thì ra hai người này chính là Mẫn Tố Thu và Vân Anh, hai người tìm được đường sống trong cõi chết. Hai người bọn họ trong lúc ngơ ngơ ngác ngác bị Vạn Kiếp tống khỏi Vạn Kiếp cung. Sau đó mới phát hiện linh lực của mình bị tổn hại nghiêm trọng, may mắn được đệ tử phái Phù Sinh cứu, nghe nói Lạc Âm Phàm cũng ở tại đây, càng thêm vui sướng, vội vàng đến cầu kiến.
Mẫn Tố Thu trước tiên hành lễ với Lạc Âm Phàm cùng các vị chưởng giáo, sau đó khóc oà lên: “Trác Hạo ca ca.”
Trác Hạo bước đến đỡ lấy Mẫn Tố Thu, nói vài lời nhỏ nhẹ an ủi, ánh mắt thỉnh thoảng lại mong chờ nhìn ra ngoài điện.
Thấy cháu gái bình yên trở về, Mẫn Vân Trung mừng rỡ, trầm giọng nói: “Cuối cùng mọi chuyện sao lại như thế này?”
Vân Anh bước lên trả lời: “Con cùng Mẫn sư cô vốn định đến Thanh Hoa cung, ai ngờ khi đi ngang qua thành Vấn Tây thì gặp phải ma tôn Vạn Kiếp, bị y bắt đi, y nói muốn bắt chúng con để tu luyện ma thần.”
Mọi người như hít phải một ngụm khí lạnh, vừa mừng vừa sợ lại vừa buồn bã, sợ hãi là vì lần này hai người thật sự gặp nguy hiểm, còn mừng là vì chưa từng có ai có thể sống sót ra khỏi ma cung của Vạn Kiếp, bọn họ cũng xem như là rất may mắn rồi. Rầu rĩ là vì bị bắt đi tổng cộng có ba người, trước mắt lại chỉ có hai người trở về.
Trác Hạo rốt cuộc cũng chịu không được lên tiếng hỏi: “Trọng Tử sư muội đâu, hiện tại muội ấy thế nào, vì sao không cùng đi với các muội?”
Mẫn Tố Thu cụp mắt xuống: “Bọn muội không phải bỏ trốn mà là Vạn Kiếp thả bọn muội.”
Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Ma tôn Vạn Kiếp sao lại chủ động thả người!
Lúc này Mẫn Vân Trung hỏi: “Cửa vào ma cung của Vạn Kiếp ở đâu?”
Vân Anh lắc đầu, đem tất cả mọi chuyển đã trải qua báo lại rõ ràng, cuối cùng nói: “Khi chúng con tỉnh lại, thì đã ở một vùng cánh đồng gần nơi này.”
Mọi người thất vọng, nhìn sang Lạc Âm Phàm.
Lạc Âm Phàm nói: “Có Cung tiên tử tương trợ, Vạn Kiếp tất nhiên sẽ đến, bây giờ không còn như trước kia nữa không thể tùy tiện hành sự, sau khi xem xét địa hình núi Thanh Trường, chúng ta sẽ hợp lực thiết lập tứ phương sát trận (*).”
* Tứ phương sát trận: Trận địa được bố trí ở khắp 4 phương dùng để hạ sát, người đã đi vào chẳng thể đi ra.
Các chưởng môn đều nói: “Chi bằng cứ theo sự sắp xếp của Tôn giả.”
Côn Luân quân ở một bên uy nghiêm sầm mặt, nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Đồ đệ của Tôn giả đang ở trong tay Vạn Kiếp, nếu như bức y nổi giận, chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Ta thấy nên lấy việc cứu người làm trọng, về phần ma kiếm vẫn còn nhiều thời gian.”
Mọi người đã nghe nói về việc này, thầm thở dài trong lòng.
Bình thường có biết bao nhiêu chưởng môn muốn đưa con gái đến bái sư, nhưng Lạc Âm Phàm không thu nhận một ai, vì bận tâm đến thân phận của họ nên mới tuyên bố ra bên ngoài là không thu nhận đồ đệ. Cũng không thể tưởng tượng được chọn tới chọn lui, nay lại thu nhận một đứa đệ tử không nên thân như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là do tự mình dạy dỗ mà ra, lại là đồ đệ duy nhất, dù có nhẫn tâm cũng không đến mức chỉ vì muốn tìm được ma kiếm mà lại bỏ mặc an nguy của đồ đệ.
Nghe Côn Luân quân nói như vậy, mọi người cũng phụ họa theo bảo phải.
Trác Hạo vốn đang lo lắng về việc này, nghe vậy liền vui vẻ nói: “Lời Tiên tôn nói thật đúng, lúc này nên lấy an nguy của Trọng Tử sư muội làm trọng.”
Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Nó chỉ là tội đồ của Nam Hoa mà thôi, sao có thể vì nó mà làm chậm trễ đại sự! Nếu quả thực nó một lòng hối cãi thì nên nghĩ cách lập công chuộc tội mới đúng, càng không thể sợ chết như vậy. Trong ma kiếm đó có phong ấn ma lực của Nghịch Luân, có thể tạo nên một Vạn Kiếp thì cũng có thể tạo nên càng nhiều ma đầu khác nữa, để lâu thêm một ngày thì càng thêm tai họa!”
Sắc mặt Trác Hạo khẽ biến, muốn nói tiếp, Vân Anh ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói: “Có lẽ… Tôn giả không cần quá lo lắng.”
Những lời này nghe thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Lạc Âm Phàm ý bảo nàng ta giải thích.
Vân Anh chần chờ một lát, mới ấp a ấp úng nói: “Thật ra… thật ra Trọng Tử sư cô ở ma cung Vạn Kiếp lâu như vậy, cũng vẫn bình yên vô sự, con nghĩ… chắc là Vạn Kiếp không muốn làm hại đến tính mạng của sư cô, huống chi… Huống chi y đối với sư cô dường như… Có chút đặc biệt.”
Ý tứ trong từ ‘đặc biệt’ này cũng không khó lý giải, y bắt đám người Mẫn Tố Thu về, lập tức dùng để tu luyện ma thần, còn Trọng Tử bị bắt đi lâu như vậy, sao y vẫn chưa lấy mạng của nàng, không nói đến việc áp chế Lạc Âm Phàm, ma tôn giết người vô số đột nhiên lại lưu tình như vậy, khó tránh khỏi làm người ta nghi ngờ.
Mọi người không tiện tỏ vẻ gì, chỉ nhìn về phía Lạc Âm Phàm.
Dù sao ma tôn Vạn Kiếp đối xử với Trọng Tử quả thực rất khác thường, Vân Anh chỉ là thành thật khai báo, thấy thế không khỏi cũng có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Bất quá chỉ là đệ tử tự phỏng đoán, có lẽ…”
Mẫn Tố Thu vội nói: “Muội đang suy nghĩ lan man cái gì vậy, nếu không có Trọng Tử cầu xin, chúng ta đã sớm mất mạng rồi!”
Lời này tuy là ý tốt nhưng khi nàng vẫn nói chưa dứt lời, chỉ vừa thốt ra thì ngược lại đã thấy mọi người đều trầm mặc, Mộ Ngọc nhịn không được nhíu mày một cái, lại nghe thấy Văn Linh Chi ‘hừ’ nhẹ.
Mẫn Vân Trung nhìn Lạc Âm Phàm liếc mắt một cái, cười như không cười: “Không thể tưởng tượng được đồ đệ ngoan của Hộ giáo, trước mặt ma tôn chỉ nói vài lời thôi mà cũng được việc thật.”
Trác Hạo cố nén giận: “Những lời ấy của Mẫn Tiên tôn…”
“Mộ Ngọc, trước tiên hãy thu xếp nơi ở cho bọn họ nghỉ tạm để dưỡng thương.” Lạc Âm Phàm ngắt lời Trác Hạo, đứng dậy: “Các vị chưởng môn hãy cùng ta đi ra ngoài xem xét địa thế, thiết lập trận pháp.”
…………
Gió lạnh ảm đạm thổi từng cơn, người qua lại trong trấn đều co rúm người lại, nhưng cái cửa hàng nho nhỏ trên phố kia lại tràn ngập hơi ấm, trên khay là những cái bánh bao vừa lớn vừa trắng, làn hơi bốc lên nóng hôi hổi, khoảng chục người khách ngồi tại bàn, chuyện trò vui vẻ, mỗi người trong lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ở một góc sáng sủa có một vị khách ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt là của một người đàn ông trung niên rất bình thường, bên cạnh còn có một cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt lấm tấm rỗ vài chỗ, đang nhìn vào chỗ thức ăn không chớp mắt.
Trước mặt hai người là một đĩa bánh bao thật lớn, bánh chất lên cao nhưng chỉ có mình cô gái ăn.
Nàng vừa ăn vừa oán giận: “Đại thúc, chúng ta căn bản không cần phải ăn cơm, mua nhiều bánh bao như vậy làm gì chứ?”
Người đàn ông trung niên không đáp.
Cô gái cầm lấy một cái bánh đưa đến trước mặt y: “Đại thúc cũng ăn một cái đi.”
Người đàn ông trung niên làm như không nhìn thấy gì, chỉ lẳng lặng nhìn những người khách đang ăn bánh bao, trong ánh mắt thâm thúy trong trẻo lại ẩn hiện chút lạnh lùng, không biết y đang nghĩ gì.
“Đại thúc đến đây để nhìn người ta ăn bánh bao sao?” Nàng bật cười: “Trước kia khi con còn là ăn mày, có một lần chỉ vì giành bánh bao với một con chó nên bị nó cắn một cái, người nhìn xem!”
Nói xong, nàng quả thực vén tay áo lên.
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng chịu liếc nhìn nàng một cái, vết sẹo kia đã mờ, không còn nhìn rõ nữa.
Cô gái buông tay áo xuống, nhỏ giọng cười nói: “Nhưng mà đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, từ khi đại thúc để lại tiên chú trên người con, ai cũng không dám ức hiếp con nữa, nếu không con đã sớm bị bọn họ đánh chết. Mấy năm nay con đi theo sư phụ, không chỉ có bánh bao mà còn được ăn rất nhiều quả tiên nha.”
Người đàn ông trung niên và cô gái này chính là Vạn Kiếp và Trọng Tử biến hình.
“Đại thúc, người giỏi như vậy mà không tìm ra y sao?”Trọng Tử vẫn muốn thăm dò chân tướng, nhưng nàng đã dùng hết mọi cách, cũng không moi được nửa câu từ miệng Vạn Kiếp. Lần này Vạn Kiếp muốn ra ngoài, vất vả lắm nàng mới cầu xin được y dắt mình theo.
Đương nhiên là nàng không phải muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn, dù sao trở về cũng bị đưa đến Côn Luân, so với ở lại ma cung của Vạn Kiếp cũng không khác biệt là bao. Huống chi nếu nàng thực sự chạy thoát, người ẩn thân phía sau kia sẽ xuống tay với Cung Khả Nhiên, Trọng Tử muốn có được sự tín nhiệm của Vạn Kiếp. Thật ra mục đích chính của nàng là muốn tìm cơ hội báo tin cho sư phụ, để người lưu tâm mà đề phòng người bí ẩn có thể sẽ gây bất lợi cho người mà thôi.
Báo tin thế nào đây? Trọng Tử yên lặng ăn bánh bao, tính toán kế sách.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có vài tên đệ tử đi ngang qua.
“Hỏi thăm rõ ràng chưa?”
“Cung Khả Nhiên xác thực đang ở núi Thanh Trường.”
“Nếu như nàng ta ở trong tay Trọng Hoa Tôn giả, không sợ Vạn Kiếp không đến, cơ hội khó có được, còn không mau trở về báo tin!” Một giọng cười lạnh vang lên.
“Có nên cầu kiến Tôn giả trước hay không, hỏi ý của người đã rồi tính sau?”
“Tôn giả giữ Cung Khả Nhiên ở lại, nhất định là muốn dẫn dụ Vạn Kiếp đến để đối phó y, đương nhiên càng nhiều người biết càng tốt. Chỉ là Tôn giả người có lòng từ bi, sợ chúng ta đả thương Cung Khả Nhiên, nhưng Cung Khả Nhiên lại dây dưa với Vạn Kiếp, vốn đã trở thành tội đồ của tiên môn rồi!”
“Chuyện đó…”
“Nếu Vạn Kiếp không đến, chúng ta sẽ đem cô ta ra xử lý, nhanh đi báo tin đi!”
Đợi bọn họ đi xa, Trọng Tử cả kinh nói: “Đại thúc, làm sao bây giờ?”
Một khi bọn họ báo tin, những người có thù oán với Vạn Kiếp cũng sẽ kéo tới. Cung Khả Nhiên ở trong tay Lạc Âm Phàm thì không sao, nếu rơi vào tay bọn họ thì sẽ rất phiền toái.
“Sư phụ sẽ không hại Cung tiên tử, người nhất định là vì muốn cứu con.”
“Ta sẽ không thả ngươi đi đâu.”
“Con biết, nếu thả con thì kẻ ẩn mình kia sẽ xuống tay với Cung tiên tử.” Trọng Tử lắc đầu: “Đại thúc muốn đi cứu tiên tử sao?”
Vạn Kiếp nói: “Ta đưa ngươi trở về trước.”
Trọng Tử hao tổn biết bao tâm tư để được ra ngoài chính là muốn báo tin cho sư phụ, sao lại chịu trở về dễ dàng như vậy: “Nếu chờ tất cả những người đó đều đến, đại thúc sẽ rất khó để cứu Cung tiên tử ra ngoài, yên tâm, con sẽ ở đây chờ đại thúc, sẽ không bỏ trốn đâu.”
Vẻ mặt Vạn Kiếp không chút thay đổi.
Trọng Tử vội hỏi: “Nếu người không tin lời con nói, vậy cho con uống thuốc đi.”
Vạn Kiếp lấy ra một viên thuốc.
Trọng Tử cầm lấy viên thuốc, đôi mắt to đảo một vòng, quả nhiên nuốt viên thuốc trước mặt hắn.
Vạn Kiếp đứng lên, lạnh lùng nói: “Nhiều nhất là ba ngày ta sẽ trở về, tốt nhất ngươi không nên chạy lung tung, lưu ý người của Cửu U ma cung.”
Trọng Tử có chút bất an, dù sao người trước mặt cũng từng có ân cứu mạng nàng, tuy rằng y đã từng tra tấn nàng, nhưng với việc y đồng ý thả Mẫn Tố Thu và Vân Anh, thì đó chính là một món nợ nhân tình mà Trọng Tử thiếu y.
Hai tay Trọng Tử nắm chặt ống tay áo của Vạn Kiếp, chần chờ: “Đại thúc, bọn họ là cố ý lợi dụng Cung tiên tử dụ đại thúc xuất hiện, người… vẫn muốn đi ư?”
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, thân hình Vạn Kiếp đã biến mất không thấy đâu.
Trọng Tử lại ngồi xuống, thò tay lấy bánh bao trên bàn sắp xếp ngay ngắn trước mặt, lẩm bẩm đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… đừng cho là mình không biết gì, mua mười hai cái bánh bao, mình mới ăn có bốn cái, ở đây lại chỉ còn có bảy cái, làm sao có một cái không duyên không cớ tự dưng lại biến mất được, hù chết mình sao!”
………
Vạn Kiếp không có ở đây, hành động cũng được tự do hơn, xung quanh thành đều có đệ tử tiên môn trấn giữ, truyền tin ra ngoài càng dễ dàng hơn.
Nhưng Trọng Tử cân nhắc cả ngày, vẫn không hành động.
Người ẩn thân đó là gian tế, tất sẽ lưu ý đến mọi tin tức thư từ này nọ, nếu như tin này không đến được tay sư phụ mà ngược lại rơi vào tay y, chẳng phải sẽ trở thành khéo quá hóa vụng sao? Vạn Kiếp đối với sự việc năm đó vẫn kín miệng như bưng, chỉ sợ đã bị kẻ đó cảnh cáo, có thể thấy được bản lĩnh của y không nhỏ.
Tại thời điểm này, Trọng Tử mới phát hiện kế hoạch của mình hoàn toàn sai lầm, không khỏi lo lắng vạn phần. Việc này vẫn nên giáp mặt nói cho sư phụ biết thì tốt hơn, đáng tiếc mọi pháp lực của nàng đều bị Vạn Kiếp phong tỏa hết, nếu không có thể ngự trượng đến núi Thanh Trường tìm sư phụ rồi.
Màn đêm bao phủ xuống thị trấn nhỏ, chốc chốc lại nghe thấy tiếng chó sủa.
Lá gan của Trọng Tử vốn lớn, mới vừa rồi được tận mắt chứng kiến những người có ý muốn bắt nạt mình bị đẩy lùi lại phía sau, nàng càng thêm yên tâm, Vạn Kiếp đã để lại pháp chú bảo vệ trên người nàng giống như năm đó vậy.
Đương nhiên nàng cũng sẽ không thất hứa mà bỏ trốn, nhưng nàng thực sự rất lo lắng sư phụ sẽ bị người ẩn thân kia ám hại. Nàng rất muốn gặp sư phụ, mặc dù người đã vô cùng thất vọng về nàng, nhưng mà người vẫn mạo hiểm xông vào Hư Thiên để cứu nàng rồi mà.
Trọng Tử rút vào trong góc tường, tay nắm chặt Tinh Xán, trong lòng vừa dâng lên một chút ngọt ngào lại hoà thêm một chút chua xót.
Nàng không cam lòng, căn bản nàng không làm gì sai cả, vì sao lại để cho sư phụ nghĩ rằng đó là lỗi của nàng! Nàng sẽ chứng minh cho sư phụ rằng người thu nhận nàng làm đồ đệ không phải là sai lầm! Chỉ cần giúp Vạn Kiếp tìm ra người đứng sau chuyện này, chứng minh nàng là bị người khác hãm hại, sư phụ nhất định có thể tha thứ cho nàng, nàng sẽ không bị đưa đến Côn Luân, vẫn sẽ ở bên cạnh người!
Một lúc lâu sau, Tinh Xán trong lòng đột nhiên xao động, Trọng Tử bị quấy nhiễu mới hồi phục lại tinh thần.
Không biết từ khi nào, lại có một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu nàng.
Đây là gì! Trọng Tử ngước mặt hoảng sợ.
Đứng trước mặt nàng có một kẻ… không giống người, mà giống như u hồn, ma quỷ vậy.
Y khoác một chiếc áo choàng đen thật dài, rộng thùng thình, vạt áo phủ dài trên mặt đất, vì y đứng đưa lưng về phía ngọn đèn xa xa nên không thể nhìn rõ khuôn mặt y, chỉ cảm thấy dáng người y cao ráo, thon dài cân xứng.
Y vẫn lặng yên đứng như vậy, không một tiếng động, không một cử chỉ, ngay cả một câu nói cũng không.
Trọng Tử mơ hồ cảm nhận được luồng hơi thở tà ác, lập tức nhảy dựng lên vọt sang một bên, cách y rất xa: “Ngươi… là ai?”
Y chậm rãi xoay người.
Nương theo ánh sáng từ ngọn đèn, cuối cùng Trọng Tử cũng nhìn thấy được mặt của y, nhưng chỉ nhìn được nửa mặt, vì từ chóp mũi trở lên đều bị áo choàng che mất, chỉ có chiếc cằm cùng với đôi môi mỏng để lộ ra bên ngoài, sắc da tái nhợt.
Sau một lúc lâu, y mới nhếch khóe môi: “Trọng Tử.”
Giọng nói và con người của y đều quái dị như nhau, có một loại sức hút kỳ dị như mê hoặc người khác.
Người này biết mình sao? Trọng Tử càng thêm cảnh giác, rõ ràng dung mạo của nàng vốn đã bị Vạn Kiếp làm phép che giấu đi, nhưng y vẫn có thể nhận ra. Có thể thấy được chắc chắn y là người không tầm thường chút nào.
“Ngươi… biết ta sao?”
“Biết, hơn nữa ta còn biết, ngươi rất nhớ sư phụ của ngươi, có đúng không?”
Trọng Tử không trả lời, tầm mắt bị hấp dẫn bởi bàn tay trái của y. Trên ngón áp út thon dài kia có đeo một chiếc nhẫn được làm từ một loại ngọc trong suốt màu tím cực lớn, trong sắc tím còn thấp thoáng sắc đen, nhẫn ngọc trong suốt toả ra ánh sáng lung linh mê hoặc lòng người.
Nhưng y thoắt cái đã đưa tay rút vào trong áo choàng: “Không thể nhìn quá lâu, nó sẽ mê hoặc hồn phách của người nhìn.”
Ngay từ đầu Trọng Tử đã phát hiện chiếc nhẫn đó có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới y sẽ chủ động thừa nhận, ngược lại thực sự kinh ngạc, sau một lúc lâu nói: “Có người từng khống chế ta, làm cho ta ở trong giấc mộng đi làm chuyện xấu, có phải là ngươi không?”
“Không phải ta.”
“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta có thể đưa ngươi đi gặp sư phụ ngươi.”
Trọng Tử không chút tin tưởng: “Nhưng ta không quen biết ngươi, vì sao ngươi lại giúp ta?”
“Bởi vì ngươi là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, ta muốn lấy lòng ngươi.”
Trọng Tử làm sao tin chuyện ma quỷ mà y nói: “Ta không biết ngươi là ai, sao có thể tin tưởng ngươi chứ?!”
Y lại nhếch một bên khoé môi: “Tên ta là Vong Nguyệt, Vong trong ‘tử vong’, Nguyệt là ‘ánh trăng’.”
Trọng Tử nhịn không được phát run một cái, ngước mắt nhìn ánh trăng, người này thật đúng là một người quái dị, ngay cả tên cũng mang theo hơi thở chết chóc…
Y giống như biết được trong lòng Trọng Tử đang nghĩ gì: “Nghe cái tên này, có phải cảm thấy ta không giống người tốt đúng không?”
‘Không chỉ riêng cái tên, dáng vẻ này của ngươi cũng không giống người tốt chút nào’, Trọng Tử nhìn trang phục của y giống như u hồn dưới huyệt mộ, miễn cưỡng đem những lời định nói nuốt xuống.
Nhưng những lời nói kế tiếp của y càng làm cho người ta không nói được lời nào: “Thật ra ta là người tốt.”
Trọng Tử đổ mồ hôi: “Sao lại có người có thể tự nhận mình là người tốt vậy chứ!”
“Ngươi không tin à?”
“Nhìn ngươi không giống tiên cũng không giống người, ngươi… là ma!”
Y cũng không phủ nhận: “Nếu ta muốn hại ngươi, ngay bây giờ có thể bắt ngươi đi, sao lại đưa ngươi trở về làm gì.”
Trọng Tử vốn là chỉ có chút hoài nghi nhưng không thể tưởng tượng được y là ma thật, Trọng Tử khẩn trương lau mồ hôi: “Làm sao ta biết được ngươi sẽ không hại ta, nói không chừng ngươi chính là kẻ được Cửu U ma cung phái tới hãm hại ta!”
“Cửu U? Vì sao y phải hãm hại ngươi?”
“Y muốn làm náo loạn lục giới.” Trọng Tử không cần nghĩ ngợi vội nói tiếp: “Nghe nói năm đó bởi vì y có dã tâm quá lớn, muốn mưu phản nên bị Nghịch Luân xử tử. Nay Nghịch Luân đã chết, Thiên Ma lệnh đã bị phong ấn, dù y đã là ma tôn nhưng lại không thể triệu hồi Hư Thiên vạn ma, cho nên mới âm thầm hãm hại ta, muốn lợi dụng máu của ta để giải trừ phong ấn trên Thiên Ma Lệnh, nếu ta thật sự trở về Nam Hoa, chẳng phải vừa lúc trúng kế của y sao?”
Vong Nguyệt nở nụ cười: “Người năm đó Nghịch Luân xử tử là Thiên Chi Tà, không phải là Cửu U.”
Trọng Tử kinh ngạc: “Ma tôn Cửu U không phải là Thiên Chi Tà sao? Mọi người đều nói Thiên Chi Tà chưa chết…”
“Thiên Chi Tà có lẽ thật sự chưa chết, nhưng Cửu U là Cửu U, Thiên Chi Tà là Thiên Chi Tà.”
“Sao ngươi biết bọn họ không phải là cùng một người?”
“Vậy sao ngươi lại khẳng định bọn họ là cùng một người?”
Trọng Tử im lặng không nói được gì, sau một lúc lâu lại nói: “Cho dù Cửu U không phải Thiên Chi Tà, cũng không có nghĩa là y không phải là người đã hại ta, chẳng lẽ y không muốn lợi dụng ta để thức tỉnh Thiên Ma Lệnh sao?”
“Không muốn!” Vong Nguyệt nói tiếp: “Thiên Ma Lệnh có đặc tính nhận chủ, nếu ngươi quả thực có thể giải trừ phong ấn, triệu hồi được sức mạnh Hư Thiên vạn ma, khi đó người mạnh nhất trong Ma giới sẽ là ngươi, sao y có thể vui mừng với chuyện này được chứ?”
Những lời này đúng là cũng có lý, thật sự thì Trọng Tử cũng đang nghi ngờ. Không chỉ riêng tiên môn muốn đoạt lại ma kiếm, Cửu U ma cung cũng muốn, nếu người áp chế Vạn Kiếp là ma tôn Cửu U, sao ma kiếm vẫn còn có thể ở trong tay Vạn Kiếp.
“Người hại ta không phải Cửu U sao?!”
“Đương nhiên không phải.”
“Kẻ ẩn thân kia muốn dùng ta để thức tỉnh Thiên Ma Lệnh, Cửu U không lo lắng cho địa vị của mình sao, không muốn đối phó với ta sao?”
“Y không lo lắng, bởi vì ngươi sẽ không để cho người kia thực hiện được, thật đó.”
“Sao ngươi lại biết những điều này chứ.” Trọng Tử nghi ngờ: “Vô duyên vô cớ đến giúp ta, ta lại không biết diện mạo thực sự của kẻ sau màn kia, nếu kẻ sau màn kia không phải đại thúc, cũng không phải Cửu U, vậy người đó có thể chính là ngươi cũng không chừng!”
“Ngươi muốn sao mới chịu tin tưởng ta đây?”
“Trừ phi…” Trọng Tử nhìn hắn, đảo mắt một vòng: “Trừ phi ngươi thề trước mặt ma thần!”
Y gật đầu: “Ta thề, ta không hề hãm hại ngươi.”
Phàm là ma, tuyệt đối sẽ không dám lừa gạt ma thần. Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn thấy lo lắng: “Ngươi giúp ta, thật sự không có điều kiện gì khác sao?”
“Có, ngươi không được nhắc tới ta trước mặt người khác.”
Chuyện này dễ thôi! Trọng Tử âm thầm vui sướng, đương nhiên là vì thấy mọi chuyện đã ổn thoả, nàng không quyết định ngay lập tức: “Đối với ngươi, ta là đệ tử tiên môn, ngươi là ma, không có lý do gì vô duyên vô cớ lại giúp ta…”
Vong Nguyệt nói: “Ta chỉ là một ma dân tầm thường, không hề muốn hại ngươi, nếu ngươi không muốn ta giúp thì ta đi đây.”
Trọng Tử suy đi tính lại, thật sự nghĩ không ra chuyện này có điều gì lỗ lã cho mình cả, vì thế vội ngăn bước chân Vong Nguyệt lại: “Vậy làm phiền ngươi đưa ta đến núi Thanh Trường.”
Mặc kệ ra sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ là gặp được sư phụ!
…………
Phía bắc núi Thanh Trường, ánh trăng mông lung xuyên qua rừng cây, một đệ tử tiên môn ẩn mình trong bóng tối, mở to hai mắt xem xét động tĩnh bên ngoài.
Bỗng nhiên phía sau có người gọi: “Nam Hoa sư huynh?”
Đệ tử kia xoay người nhìn thấy người vừa tới, nhất thời cười nói: “Thì ra là sư huynh phái Kim Linh.”
Đệ tử của phái Kim Linh đi tới: “Không biết lần này mọi chuyện có thể thành công hay không?.”
Đệ tử Nam Hoa nói: “Tôn giả tự mình tham trận, phía đông có Mẫn tiên tôn và Mộ sư thúc thiết lập Cửu Tinh Phục Ma trận, phía tây là Thanh Hoa Trác thiếu cung chủ cùng phái Thành Chân trấn giữ, còn có chưởng môn quý phái hợp nhau thiết lập Ngũ Linh trận, phía bắc là Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Côn Luân giáo, dù bản lĩnh Vạn Kiếp có lớn đến đâu cũng không thể thoát được.”
Đệ tử phái Kim Linh do dự: “Nhưng còn phía nam này…”
Đệ tử Nam Hoa: “Phía nam mặc dù hơi yếu một chút, nhưng Tôn giả nói, chỉ cần chúng ta phòng thủ vững chắc là được, không cần phải tham gia tấn công. Với Bảy Bảy Bốn Mươi Chín Hồn Thiên trận cũng đã đủ để ứng phó, đến lúc đó bị bao vây từ bốn phía, Vạn Kiếp chắc chắn trốn không thoát.”
Đệ tử phái Kim Linh mới thở phào nhẹ nhõm: “Trận này một người cũng không thể thiếu, như vậy tối nay chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.”
Đệ tử Nam Hoa nói: “Đúng vậy.”
Đệ tử phái Kim Linh xấu hổ nói: “Thật hổ thẹn, không gạt sư huynh, đây là lần đầu ta đối phó với ma tôn, có chút sốt ruột, khiến sư huynh chê cười rồi.”
Đệ tử Nam Hoa cười cười trấn an y, hai người nói thêm vài câu, đệ tử Kim Linh liền rời đi, đệ tử Nam Hoa lại quay sang, chú ý xem xét động tĩnh bên ngoài.
Chốc lát, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân.
Người này từ phía sau núi xuống, tất nhiên cũng là đệ tử tiên môn, không cần hoài nghi, đệ tử Nam Hoa kia xoay người nói: “Bên này không có động tĩnh…”
Mới nói được một nửa, y bỗng nhiên dừng lại.
Người vừa tới cả người trắng toát, áo bào trắng với tay áo rộng, áo choàng trắng có mũ trùm đầu, khăn che mặt cũng màu trắng, tản ra một loại khí chất thuần khiết, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng như ngọc như tuyết dưới ánh trăng.
Bởi vì cả người đều là màu trắng, nên hình dáng người này dường như rất mơ hồ, có một chút hương vị của mộng ảo.
Từ đầu đến chân đều trùm kín, duy chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Đôi mắt đó rất kì lạ, không phân biệt được nam hay nữ, có lẽ là do hai hàng mi rất dài phảng phất dưới ánh trăng sáng phía xa xa nên trông thâm thuý vô cùng, giống như viên đá quý đen nhánh, tựa hồ có một sức mạnh hút người khác vào giấc mộng huyền ảo.
Đệ tử Nam Hoa giống như nhìn thấy ma quỷ, ngơ ngác nhìn người đến, bất động không nói lời nào.
Người mặc đồ trắng chậm rãi bước tới, vươn tay rút chuỷ thủ (*) ở bên hông, đâm vào ngực đệ tử Nam Hoa, động tác tự nhiên giống như bước đi và ăn cơm vậy.
* Chủy thủ : là 1 loại vũ khí có hình dáng tương tự như kiếm, nhưng ngắn hơn, cũng có thể coi là một loại dao găm. Dùng để đâm là chính, nhưng cũng có thể cắt gọt.
Lặng yên không một tiếng động, một linh hồn mỏng manh đã trở về địa phủ.
“Bảy Bảy Bốn Mươi Chín Hồn Thiên trận, nhất định phải thiếu một người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook