Trong Trướng Lê Nga
-
Chương 5
Phía sau là âm thanh cười đùa của nam nhân, Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, đại khái là vẫn còn ở bên trong doanh trại, mấy nam nhân đứng trước mặt nàng còn mặc áo giáp của binh sĩ.
"Từ khi nào, các ngươi đã chú ý đến ta?" Giang Sương Hàn ổn định lại tâm trạng, hỏi bọn họ một câu, bên ngoài trời còn mưa to, bây giờ mà nàng hét lên kêu cứu, thì khả năng cao là người bên ngoài chưa chắc có thể nghe thấy, mà làm vậy còn có thể khiến cho đám người này nổi lên tâm tư giết người.
"Khi nào à?" Một nam nhân đứng ở giữa cảm thấy buồn cười, giọng điệu trào phúng, nói tiếp: "Trong doanh trại có thêm một nữ tử, mấy người bọn ta sao lại không biết được, chuyện Đại tướng quân đích thân chém đứt tay của Tả tướng quân đã sớm truyền khắp doanh trại, bọn ta chính là đợi rất lâu, cuối cùng cũng đưa được ngươi đến đây."
"Lúc Đại tướng quân ở đây, các người sợ không dám hành động, bây giờ lại bắt ta đến đây, bọn ngươi không sợ sau khi tướng quân trở về sẽ dựa theo quân lệnh mà xử phạt sao?" Giang Sương Hàn nói hết một hơi, thần sắc nghiêm trang, đôi mắt lạnh lùng đảo quanh mấy ánh mắt tham lam đang nhìn chằm chằm nàng.
"Xử phạt?" Ánh mắt hắn tràn ngập nhạo báng, như thể Giang Sương Hàn đang nói chuyện gì buồn cười lắm: "Quân lệnh cũng không có điều nào quy định không thể động vào một đào hát nhàn rỗi không có việc gì như ngươi, huống chi, ngươi cảm thấy sau khi tướng quân trở về sẽ vì ngươi mà tiến hành xử lý bọn ta?"
"Đại tướng quân đã nhìn Tả tướng quân không vừa mắt từ lâu rồi, chẳng qua chuyện lần này chỉ là tìm một cái cớ để tiện hành động mà thôi, không lẽ ngươi cho rằng, thật sự là vì ngươi sao?" Mấy binh lính bắt đầu cười ầm lên.
Tiết Tẫn quản lý cũng như huấn luyện binh lính vô cùng nghiêm khắc, không bao giờ có thói quen mang theo quân kỹ, bọn họ đóng quân ở Bắc địa đã hơn nữa năm, lâu lắm rồi bọn họ chưa được thưởng thức qua mùi vị nữ nhân, không ngờ tự nhiên trong doanh trại lại xuất hiện một nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, đương nhiên là bọn họ vô cùng thèm thuồng. Mấy người bọn họ đang chờ một ngày Đại tướng quân chơi chán sẽ thưởng cho họ.
Mấy tên binh sĩ ngừng nói mấy lời vô nghĩa với nàng, tên lính phía sau lưng Giang Sương Hàn bắt đầu đưa tay lôi kéo quần áo trên người nàng, ánh mắt Giang Sương Hàn lạnh lẽo nhìn về phía bên ngoài doanh trại.
Ngay khi quần áo của nàng sắp bị kéo xuống hết, bên ngoài truyền đến tiếng động, bất quá chỉ là một tiếng động nhỏ, không đủ để kinh động đám người đang vô cùng hưng phấn bên trong.
Ngày trước, lúc Giang Sương Hàn chưa gặp được Tiết Tẫn, nàng từng có suy nghĩ, có thể bản thân sẽ chết bất đắc kỳ tử ở một nơi xa lạ nào đó, hoặc một nơi không người biết đến, thế nhưng lúc ấy trong lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào, kể cả sự hãi của con người trước cái chết, nàng một chút cũng không cảm thấy. Lúc ấy, nàng suy nghĩ rất đơn giản, nơi nào có dấu chân người cũng là đường về của nàng. Nhưng là hiện tại mọi thứ đã khác, bây giờ nàng rất muốn sống sót, muốn được trở về.
Tên lính ở gần nàng nhất đang kề sát vào gương mặt nàng, hắn rất muốn một lần được nếm thử hương vị của tiểu mỹ nhân trước mặt này.
Giang Sương Hàn đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn, tên kia sửng sốt, hắn không cho rằng Giang Sương Hàn sẽ phản kháng, chỉ cảm thấy nữ nhân này có chút thức thời, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ý cười trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện.
Đột nhiên, Giang Sương Hàn giơ tay chém xuống, động tác nhanh đến mức mấy tên ở gần nàng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, nói chi đến việc phản ứng lại. Máu trên cổ tên kia bắn tung tóe khắp nơi, trên gương mặt lạnh lùng của Giang Sương Hàn cũng dính một ít máu, thế nhưng ánh mắt lại bình tĩnh khác thường, nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn mấy tên còn lại.
Nàng biết một chiêu này của mình sẽ không chống đỡ được lâu, nhưng tốt xấu gì, cũng có ảnh hưởng đến bọn chúng, trước mắt có thể khiến bọn chúng khiếp sợ, đủ thời gian để nàng hành động.
Quả nhiên, động tác của mấy tên kia đều đồng thời ngừng lại, sững sờ nhìn Giang Sương Hàn. Rõ ràng bọn họ mới là tướng sĩ, hàng năm ra trận giết giặc, nhưng mà, lúc vừa rồi, khi nhìn vào đôi mắt nữ nhân kia, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi muốn chạy trốn, thấy được sát ý mạnh mẽ.
Bất quá cảm giác khiếp sợ này cũng không tồn tại được bao lâu, bọn họ đã bình tĩnh trở lại, thay vào đó là sự phẫn nộ cùng căm tức không tiếng động trào lên, một tên tiến lên đỡ tên bị giết, hai tên lính khác đuổi theo Giang Sương Hàn, nàng theo hướng bên ngoài doanh trại chạy đi, ban đầu bọn họ còn dự tính giữ lại cho nàng một mạng, hiện tại thì không, bọn họ phải lột da tiểu tiện nhân này!
Giang Sương Hàn cố hết sức chạy ra bên ngoài doanh trại, bầu trời bên ngoài là một mảnh đen kịt, nhìn không thấy đường đi, nàng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo của trời mưa một lần nữa đánh vào trên mặt nàng, rửa sạch đi vết máu ấm áp còn lưu lại trên mặt một cách thật sạch sẽ.
Hai tên binh sĩ phía sau lưng đã đuổi kịp, chuẩn bị bắt lấy cánh tay của nàng, lúc này, toàn thân Giang Sương Hàn cứng ngắc, nắm chặt dao găm trong tay, không đợi nàng đâm một lần nữa, chỉ thấy trước mặt có bóng đen đang kéo tay nàng không ngừng đi về hướng ngược lại, đối phương sử dụng sức lực rất lớn khiến nàng cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, nhưng lúc này, Giang Sương Hàn hoàn toàn không còn sức lực để chống trả.
Bả vai bị chế trụ, Giang Sương Hàn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên người nam nhân trước mặt, hơi thở người nọ mang theo sự lạnh lùng khắc nghiệt, cả sự cứng cõi của nam tử trưởng thành, hơi lạnh theo không khí xộc thẳng vào khoang mũi, kèm theo cả mùi máu tươi gay gắt, máu giống như được ngâm trong nước lạnh, lạnh đến kinh người.
Nàng gần như dựa vào bản năng để ngẩng đầu, thân thể theo quán tính ngã vào trong ngực nam nhân, chiếc cằm tinh xảo của nàng đụng mạnh vào phần ngực rắn chắc của đối phương khiến nàng đau đến ứa nước mắt. Gương mặt của Tiết Tẫn bị mưa xối ướt, toàn thân phát ra hơi thở người sống chớ tới gần, tràn đầy âm u, tàn bạo. Nàng ở rất gần hắn, gần đến mức chỉ cần ngửa đầu đã có thể trông thấy ngũ quan hoàn mỹ của hắn, mỗi một tấc đều lộ ra vẻ sắc bén, xa cách lại lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng Giang Sương Hàn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tiết Tẫn nhấc chân đạp tên lính gần nhất lăn vào bên trong, một tên lính khác bị hắn đá, ngã nhào trên mặt đất.
Theo sát Tiết Tẫn, Trì Sơn cũng áp giải Từ Thiên đi vào.
Hôm nay trời đột nhiên đổ mưa to nên Trì Sơn muốn đến doanh trướng nhìn xem nàng như thế nào, thì phát hiện nàng đã xảy ra chuyện, tuy rằng hôm qua mới bị đuổi về, nhưng hắn có ưu điểm lớn nhất chính là da mặt dày.
Lúc hắn đến, bên trong doanh trướng đã không có bóng người. Thời điểm tìm không thấy Giang Sương Hàn, trong lòng Trì Sơn có vô số suy đoán, có tốt có xấu, ngay lúc phát hiện ngay cả áo tơi đi mưa mà nàng cũng chưa mặc, thì Trì Sơn liền cảm giác có điểm không thích hợp.
Từ lúc không nhìn thấy nàng, người Trì Sơn nghĩ đến đầu tiên chính là Từ Thiên, ngay lập tức vọt đến nơi ở của Từ Thiên, mặc kệ đối phương có phản đối hay không, trực tiếp trói người lại kéo ra bên ngoài.
Từ Thiên khi nhìn thấy Từ Sơn xuất hiện cũng không có gì bất ngờ, hắn để mặc Trì Sơn tự tiện trói mình, vô cùng bình tĩnh, không có sợ hãi cũng không lên tiếng nói chuyện. Hắn dám chắc Trì Sơn sẽ không có biện pháp để đối phó mình, chỉ dám thừa dịp Đại tướng quân không có ở đây mà trói hắn.
Ngay lúc hai người đang giằng co quyết liệt, thì Tiết Tẫn đã trở lại.
Hôm nay đối với Từ Thiên là một cơ hội tốt nhất để giải quyết nữ nhân kia, thế nhưng ngay lúc này Tiết Tẫn lại đột nhiên trở về, nếu trở lại cũng thôi đi, đằng này, Tiết Tẫn vừa về là tìm đến chỗ này trước tiên. Vốn hắn có thể liều chết không nhận, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn nghĩ muốn không nhận cũng không kịp nữa rồi. Thời điểm Từ Thiên nhìn thấy tên lính bị giết chết kia, hắn càng thêm khiếp sợ, theo bản năng hắn nhìn về phía Giang Sương Hàn đang bị Tiết Tẫn ôm trong ngực.
Quần áo trên người nữ nhân dính chút bùn đất, vạt áo bị rách một mảng lớn, không thể nhìn ra hình dáng ban đầu, đôi chân ngọc trắng trẻo hiện ra dưới ánh mắt của mọi người, lúc này nàng đang đi chân trần, lộ ra mấy ngón chân đang đỏ bừng vì lạnh, đôi giày đã rơi từ lúc nào không biết, trên bắp chân còn dính bùn đất, rõ ràng là một bộ dạng hết sức nhếch nhác chật vật, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như là sắc bén, dao găm cầm trên tay còn đang không ngừng nhỏ máu.
Người Giang Sương Hàn nhìn thấy lúc này đúng là hắn.
Từ Thiên tự nhiên cảm thấy, dường như hắn nhìn thấy Tiết Tẫn từ trên người nữ nhân này, thật sự vô cùng kỳ quái.
Doanh trướng trống rỗng trong phút chốc chật chội hẳn lên, ánh mắt Trì Sơn rơi vào cổ của tên lính đã chết đầu tiên, một đao chí mạng. Trên cổ đột nhiên thấy lành lạnh, theo bản năng sờ soạng một chút, ánh mắt lại lập tức nhìn về phía Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn lúc này cũng thuận theo theo vết máu nhìn về tên lính trên mặt đất, thời điểm đang nhìn đến yết hầu của tên kia bị cắt đứt, máu chảy không ngừng, không báo trước, hắn cất tiếng cười to.
Hắn cười, mấy tên lính còn quỳ trên đất lại càng bất an, bọn họ không chắc ăn cũng không biết Tiết Tẫn có ý gì, làm mấy người vô cớ rùng mình.
Giang Sương Hàn đánh giá Tiết Tẫn, chỉ cảm thấy gương mặt người trước mặt so với trước kia càng thêm tái nhợt, nàng liếc mắt nhìn Tiết Tẫn một cái, vừa vặn cùng ánh mắt chứa đầy ý cười của hắn đối diện nhau, hắn nhanh chóng đem áo khoác trên người cởi xuống, trực tiếp xua tan đi khí lạnh trên người nàng, chiếc áo khoác lông hồ ly rộng lớn đem nàng bao bọc gắt gao.
Không đợi Giang Sương Hàn phản ứng, nàng lập tức bay lên không, được Tiết Tẫn không chút nào tốn sức bế lên.
Tiết Tẫn không thèm liếc mắt nhìn mấy người bên trong, ôm Giang Sương Hàn bỏ đi.
Người trong doanh trướng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay từ đầu khi nhìn thấy ánh mắt của Đại tướng quân, bọn họ thật sự cho rằng Đại tướng quân sẽ vì nữ nhân kia mà xé xác bọn họ, hiện tại xem ra là họ suy nghĩ nhiều, Đại tướng quân sẽ không vì một ả đào hát mà trừng phạt bọn họ.
Duy nhất có một người không có thở phào là Trì Sơn, sau khi Tiết Tẫn rời khỏi, gương mặt hắn lạnh lùng nhìn mấy tên lính dũng cảm làm bậy trước mặt, ra lệnh: "Toàn bộ xử theo quân pháp."
Bọn binh sĩ vừa mới buông lỏng tinh thần, trong nháy mắt toàn thân căng thẳng. Nếu đã xử theo quân pháp mà còn để cho Trì phó tướng giám sát, thì bọn họ không chết cũng mất nửa cái mạng. Trong nhất thời, bọn họ đã hiểu, hôm nay suýt nữa đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Trì Sơn nhìn về Từ Thiên bị thiếu mất một bàn tay, tàn nhẫn nở nụ cười: "Từ tướng quân cũng không ngoại lệ."
Giang Sương Hàn một đường bị ôm trở về, trên người hắn, nàng ngửi được mùi máu tươi, thật sự không dễ ngửi chút nào, cũng không biết là của hắn hay của người khác. Nhưng dù vậy, nàng vẫn như cũ vững vàng nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Vừa vào bên trong doanh trướng, Giang Sương Hàn bị hắn trực tiếp đặt lên trên giường, ngay cả một khoảng cách cũng không có, hắn đã lập tức đổ ập xuống người nàng, những nụ hôn liên tiếp như mưa nhanh chóng rơi xuống, con dao mà nàng cầm trong tay cũng không tiếng động mà rơi xuống, vật cứng rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, thế nhưng hai người trên giường kia, hoàn toàn không để ý.
Vết máu trên mặt Giang Sương Hàn đã được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, cho dù như vậy, nàng nằm dưới thân Tiết Tẫn vẫn cảm thấy khó chịu, tóc đã sớm ướt đẫm, tất cả quần áo trên người đều bị nước xối ướt, lại dán chặt trên người, cả người nàng như vớt từ trong nước ra.
Một khi nàng khó chịu sẽ phát ra một ít âm thanh, mấy âm thanh vụn vặt này nghe vào tai Tiết Tẫn, lại giống như đang trêu chọc hắn cắn răng mắng một câu thô tục, bàn tay hướng bên trong dò xét: "Mới mấy ngày không gặp, sao nàng lại trở nên lẳng lơ vậy?"
Giang Sương Hàn trốn tránh ánh mắt của hắn, chút phản kháng ấy, trong mắt Tiết Tẫn càng giống như lạt mềm buộc chặt.
Hắn cắn cánh môi mềm mại của nàng, nói rằng hắn rất nhớ nàng, nước mắt Giang Sương Hàn trong phút chốc bởi vì câu nói ấy mà lẳng lặng trào ra, con mắt hồng hồng nhìn hắn, thấp giọng nỉ non: "Thiếp cũng nhớ tướng quân, thật sự, thật sự rất nhớ."
Nếu bên ngoài không có binh sĩ mang nước ấm đang chờ, thì bọn họ thật sự có khả năng tiếp tục việc hoang đường. Cùng với nước ấm được đưa đến, còn có canh gừng được đầu bếp nấu cho các binh sĩ suốt đêm trở về, cũng được mang đến.
Tiết Tẫn được Giang Sương Hàn lấy lòng bằng câu nói kia, lập tức ôm nàng cùng nhau ngồi vào trong thùng tắm, hắn xác nhận, nàng thật sự rất nhớ mình, câu nói kia còn quanh quẩn bên tai hắn, trêu chọc hắn đến mức hận không thể ngay lập tức làm nàng.
Giang Sương Hàn thật sự không ngăn cản được hắn, sức lực của nàng so với Tiết Tẫn còn kém rất nhiều, chỉ có thể nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của hắn: "Tướng quân hành quân trong mưa cả đêm, phải chăng lúc chiến đấu với quân địch có chuyện gì phát sinh sao?"
"Trận chiến lần này, quân ta đại thắng." Ngữ khí Tiết Tẫn vẫn bình thản như trước, nhưng Giang Sương Hàn lại nghe ra trong giọng nói của hắn đắc ý cùng hưng phấn.
Sở dĩ Tiết Tẫn tỏ ra bình thản bởi vì hắn cảm thấy nữ nhân trước mặt có vấn đề, quả thật, trận này đại thắng, hắn hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai rồi mới trở về, không cần nóng nảy về sớm một ngày, hành quân trong đêm rất nguy hiểm, đặc biệt là trong thời tiết mưa to như thế này.
Hắn đánh trận nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chuyện như hôm nay xảy ra. Lý do gì khiến hắn trở nên khác thường như một tên tiểu tử chưa lớn hành động xốc nổi?
Ánh mắt Tiết Tẫn dừng trên nữ tử đang ngồi trong lòng mình, đôi mắt hồ ly quyến rũ, mị nhãn như tơ, con ngươi ngập nước, giống như thi triển yêu thuật, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng diện mạo giống nhau, ánh mắt cũng tương đồng, nhưng thế nào mà một người vô cùng đoan trang, còn một người lại mê hoặc lòng người đến thế.
Giờ phút này, nàng ngồi ngay ngắn trong thùng tắm, ở khoảng cách không xa hắn, trông cực kỳ ngoan ngoãn vô tội, hắn ôm người vào lòng, trong quá trình này, cánh tay nàng khuấy lên mấy giọt nước ấm, bắn tung tóe lên mặt hắn.
Đến bây giờ hắn mới biết, tại sao hắn lại trở thành người như bây giờ, vì một nữ tử được giấu trong doanh trướng, có gương mặt mị hoặc như hồ ly nên mới suốt đêm chạy về, giống như một đứa trẻ không rời xa được món đồ chơi của mình, hắn nghĩ thầm trong lòng.
So với người hắn thích nhất thì nàng chỉ giống như một món đồ chơi.
"Từ khi nào, các ngươi đã chú ý đến ta?" Giang Sương Hàn ổn định lại tâm trạng, hỏi bọn họ một câu, bên ngoài trời còn mưa to, bây giờ mà nàng hét lên kêu cứu, thì khả năng cao là người bên ngoài chưa chắc có thể nghe thấy, mà làm vậy còn có thể khiến cho đám người này nổi lên tâm tư giết người.
"Khi nào à?" Một nam nhân đứng ở giữa cảm thấy buồn cười, giọng điệu trào phúng, nói tiếp: "Trong doanh trại có thêm một nữ tử, mấy người bọn ta sao lại không biết được, chuyện Đại tướng quân đích thân chém đứt tay của Tả tướng quân đã sớm truyền khắp doanh trại, bọn ta chính là đợi rất lâu, cuối cùng cũng đưa được ngươi đến đây."
"Lúc Đại tướng quân ở đây, các người sợ không dám hành động, bây giờ lại bắt ta đến đây, bọn ngươi không sợ sau khi tướng quân trở về sẽ dựa theo quân lệnh mà xử phạt sao?" Giang Sương Hàn nói hết một hơi, thần sắc nghiêm trang, đôi mắt lạnh lùng đảo quanh mấy ánh mắt tham lam đang nhìn chằm chằm nàng.
"Xử phạt?" Ánh mắt hắn tràn ngập nhạo báng, như thể Giang Sương Hàn đang nói chuyện gì buồn cười lắm: "Quân lệnh cũng không có điều nào quy định không thể động vào một đào hát nhàn rỗi không có việc gì như ngươi, huống chi, ngươi cảm thấy sau khi tướng quân trở về sẽ vì ngươi mà tiến hành xử lý bọn ta?"
"Đại tướng quân đã nhìn Tả tướng quân không vừa mắt từ lâu rồi, chẳng qua chuyện lần này chỉ là tìm một cái cớ để tiện hành động mà thôi, không lẽ ngươi cho rằng, thật sự là vì ngươi sao?" Mấy binh lính bắt đầu cười ầm lên.
Tiết Tẫn quản lý cũng như huấn luyện binh lính vô cùng nghiêm khắc, không bao giờ có thói quen mang theo quân kỹ, bọn họ đóng quân ở Bắc địa đã hơn nữa năm, lâu lắm rồi bọn họ chưa được thưởng thức qua mùi vị nữ nhân, không ngờ tự nhiên trong doanh trại lại xuất hiện một nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, đương nhiên là bọn họ vô cùng thèm thuồng. Mấy người bọn họ đang chờ một ngày Đại tướng quân chơi chán sẽ thưởng cho họ.
Mấy tên binh sĩ ngừng nói mấy lời vô nghĩa với nàng, tên lính phía sau lưng Giang Sương Hàn bắt đầu đưa tay lôi kéo quần áo trên người nàng, ánh mắt Giang Sương Hàn lạnh lẽo nhìn về phía bên ngoài doanh trại.
Ngay khi quần áo của nàng sắp bị kéo xuống hết, bên ngoài truyền đến tiếng động, bất quá chỉ là một tiếng động nhỏ, không đủ để kinh động đám người đang vô cùng hưng phấn bên trong.
Ngày trước, lúc Giang Sương Hàn chưa gặp được Tiết Tẫn, nàng từng có suy nghĩ, có thể bản thân sẽ chết bất đắc kỳ tử ở một nơi xa lạ nào đó, hoặc một nơi không người biết đến, thế nhưng lúc ấy trong lòng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào, kể cả sự hãi của con người trước cái chết, nàng một chút cũng không cảm thấy. Lúc ấy, nàng suy nghĩ rất đơn giản, nơi nào có dấu chân người cũng là đường về của nàng. Nhưng là hiện tại mọi thứ đã khác, bây giờ nàng rất muốn sống sót, muốn được trở về.
Tên lính ở gần nàng nhất đang kề sát vào gương mặt nàng, hắn rất muốn một lần được nếm thử hương vị của tiểu mỹ nhân trước mặt này.
Giang Sương Hàn đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn, tên kia sửng sốt, hắn không cho rằng Giang Sương Hàn sẽ phản kháng, chỉ cảm thấy nữ nhân này có chút thức thời, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ý cười trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện.
Đột nhiên, Giang Sương Hàn giơ tay chém xuống, động tác nhanh đến mức mấy tên ở gần nàng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần, nói chi đến việc phản ứng lại. Máu trên cổ tên kia bắn tung tóe khắp nơi, trên gương mặt lạnh lùng của Giang Sương Hàn cũng dính một ít máu, thế nhưng ánh mắt lại bình tĩnh khác thường, nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn mấy tên còn lại.
Nàng biết một chiêu này của mình sẽ không chống đỡ được lâu, nhưng tốt xấu gì, cũng có ảnh hưởng đến bọn chúng, trước mắt có thể khiến bọn chúng khiếp sợ, đủ thời gian để nàng hành động.
Quả nhiên, động tác của mấy tên kia đều đồng thời ngừng lại, sững sờ nhìn Giang Sương Hàn. Rõ ràng bọn họ mới là tướng sĩ, hàng năm ra trận giết giặc, nhưng mà, lúc vừa rồi, khi nhìn vào đôi mắt nữ nhân kia, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi muốn chạy trốn, thấy được sát ý mạnh mẽ.
Bất quá cảm giác khiếp sợ này cũng không tồn tại được bao lâu, bọn họ đã bình tĩnh trở lại, thay vào đó là sự phẫn nộ cùng căm tức không tiếng động trào lên, một tên tiến lên đỡ tên bị giết, hai tên lính khác đuổi theo Giang Sương Hàn, nàng theo hướng bên ngoài doanh trại chạy đi, ban đầu bọn họ còn dự tính giữ lại cho nàng một mạng, hiện tại thì không, bọn họ phải lột da tiểu tiện nhân này!
Giang Sương Hàn cố hết sức chạy ra bên ngoài doanh trại, bầu trời bên ngoài là một mảnh đen kịt, nhìn không thấy đường đi, nàng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo của trời mưa một lần nữa đánh vào trên mặt nàng, rửa sạch đi vết máu ấm áp còn lưu lại trên mặt một cách thật sạch sẽ.
Hai tên binh sĩ phía sau lưng đã đuổi kịp, chuẩn bị bắt lấy cánh tay của nàng, lúc này, toàn thân Giang Sương Hàn cứng ngắc, nắm chặt dao găm trong tay, không đợi nàng đâm một lần nữa, chỉ thấy trước mặt có bóng đen đang kéo tay nàng không ngừng đi về hướng ngược lại, đối phương sử dụng sức lực rất lớn khiến nàng cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, nhưng lúc này, Giang Sương Hàn hoàn toàn không còn sức lực để chống trả.
Bả vai bị chế trụ, Giang Sương Hàn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên người nam nhân trước mặt, hơi thở người nọ mang theo sự lạnh lùng khắc nghiệt, cả sự cứng cõi của nam tử trưởng thành, hơi lạnh theo không khí xộc thẳng vào khoang mũi, kèm theo cả mùi máu tươi gay gắt, máu giống như được ngâm trong nước lạnh, lạnh đến kinh người.
Nàng gần như dựa vào bản năng để ngẩng đầu, thân thể theo quán tính ngã vào trong ngực nam nhân, chiếc cằm tinh xảo của nàng đụng mạnh vào phần ngực rắn chắc của đối phương khiến nàng đau đến ứa nước mắt. Gương mặt của Tiết Tẫn bị mưa xối ướt, toàn thân phát ra hơi thở người sống chớ tới gần, tràn đầy âm u, tàn bạo. Nàng ở rất gần hắn, gần đến mức chỉ cần ngửa đầu đã có thể trông thấy ngũ quan hoàn mỹ của hắn, mỗi một tấc đều lộ ra vẻ sắc bén, xa cách lại lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng Giang Sương Hàn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tiết Tẫn nhấc chân đạp tên lính gần nhất lăn vào bên trong, một tên lính khác bị hắn đá, ngã nhào trên mặt đất.
Theo sát Tiết Tẫn, Trì Sơn cũng áp giải Từ Thiên đi vào.
Hôm nay trời đột nhiên đổ mưa to nên Trì Sơn muốn đến doanh trướng nhìn xem nàng như thế nào, thì phát hiện nàng đã xảy ra chuyện, tuy rằng hôm qua mới bị đuổi về, nhưng hắn có ưu điểm lớn nhất chính là da mặt dày.
Lúc hắn đến, bên trong doanh trướng đã không có bóng người. Thời điểm tìm không thấy Giang Sương Hàn, trong lòng Trì Sơn có vô số suy đoán, có tốt có xấu, ngay lúc phát hiện ngay cả áo tơi đi mưa mà nàng cũng chưa mặc, thì Trì Sơn liền cảm giác có điểm không thích hợp.
Từ lúc không nhìn thấy nàng, người Trì Sơn nghĩ đến đầu tiên chính là Từ Thiên, ngay lập tức vọt đến nơi ở của Từ Thiên, mặc kệ đối phương có phản đối hay không, trực tiếp trói người lại kéo ra bên ngoài.
Từ Thiên khi nhìn thấy Từ Sơn xuất hiện cũng không có gì bất ngờ, hắn để mặc Trì Sơn tự tiện trói mình, vô cùng bình tĩnh, không có sợ hãi cũng không lên tiếng nói chuyện. Hắn dám chắc Trì Sơn sẽ không có biện pháp để đối phó mình, chỉ dám thừa dịp Đại tướng quân không có ở đây mà trói hắn.
Ngay lúc hai người đang giằng co quyết liệt, thì Tiết Tẫn đã trở lại.
Hôm nay đối với Từ Thiên là một cơ hội tốt nhất để giải quyết nữ nhân kia, thế nhưng ngay lúc này Tiết Tẫn lại đột nhiên trở về, nếu trở lại cũng thôi đi, đằng này, Tiết Tẫn vừa về là tìm đến chỗ này trước tiên. Vốn hắn có thể liều chết không nhận, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn nghĩ muốn không nhận cũng không kịp nữa rồi. Thời điểm Từ Thiên nhìn thấy tên lính bị giết chết kia, hắn càng thêm khiếp sợ, theo bản năng hắn nhìn về phía Giang Sương Hàn đang bị Tiết Tẫn ôm trong ngực.
Quần áo trên người nữ nhân dính chút bùn đất, vạt áo bị rách một mảng lớn, không thể nhìn ra hình dáng ban đầu, đôi chân ngọc trắng trẻo hiện ra dưới ánh mắt của mọi người, lúc này nàng đang đi chân trần, lộ ra mấy ngón chân đang đỏ bừng vì lạnh, đôi giày đã rơi từ lúc nào không biết, trên bắp chân còn dính bùn đất, rõ ràng là một bộ dạng hết sức nhếch nhác chật vật, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như là sắc bén, dao găm cầm trên tay còn đang không ngừng nhỏ máu.
Người Giang Sương Hàn nhìn thấy lúc này đúng là hắn.
Từ Thiên tự nhiên cảm thấy, dường như hắn nhìn thấy Tiết Tẫn từ trên người nữ nhân này, thật sự vô cùng kỳ quái.
Doanh trướng trống rỗng trong phút chốc chật chội hẳn lên, ánh mắt Trì Sơn rơi vào cổ của tên lính đã chết đầu tiên, một đao chí mạng. Trên cổ đột nhiên thấy lành lạnh, theo bản năng sờ soạng một chút, ánh mắt lại lập tức nhìn về phía Tiết Tẫn.
Tiết Tẫn lúc này cũng thuận theo theo vết máu nhìn về tên lính trên mặt đất, thời điểm đang nhìn đến yết hầu của tên kia bị cắt đứt, máu chảy không ngừng, không báo trước, hắn cất tiếng cười to.
Hắn cười, mấy tên lính còn quỳ trên đất lại càng bất an, bọn họ không chắc ăn cũng không biết Tiết Tẫn có ý gì, làm mấy người vô cớ rùng mình.
Giang Sương Hàn đánh giá Tiết Tẫn, chỉ cảm thấy gương mặt người trước mặt so với trước kia càng thêm tái nhợt, nàng liếc mắt nhìn Tiết Tẫn một cái, vừa vặn cùng ánh mắt chứa đầy ý cười của hắn đối diện nhau, hắn nhanh chóng đem áo khoác trên người cởi xuống, trực tiếp xua tan đi khí lạnh trên người nàng, chiếc áo khoác lông hồ ly rộng lớn đem nàng bao bọc gắt gao.
Không đợi Giang Sương Hàn phản ứng, nàng lập tức bay lên không, được Tiết Tẫn không chút nào tốn sức bế lên.
Tiết Tẫn không thèm liếc mắt nhìn mấy người bên trong, ôm Giang Sương Hàn bỏ đi.
Người trong doanh trướng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay từ đầu khi nhìn thấy ánh mắt của Đại tướng quân, bọn họ thật sự cho rằng Đại tướng quân sẽ vì nữ nhân kia mà xé xác bọn họ, hiện tại xem ra là họ suy nghĩ nhiều, Đại tướng quân sẽ không vì một ả đào hát mà trừng phạt bọn họ.
Duy nhất có một người không có thở phào là Trì Sơn, sau khi Tiết Tẫn rời khỏi, gương mặt hắn lạnh lùng nhìn mấy tên lính dũng cảm làm bậy trước mặt, ra lệnh: "Toàn bộ xử theo quân pháp."
Bọn binh sĩ vừa mới buông lỏng tinh thần, trong nháy mắt toàn thân căng thẳng. Nếu đã xử theo quân pháp mà còn để cho Trì phó tướng giám sát, thì bọn họ không chết cũng mất nửa cái mạng. Trong nhất thời, bọn họ đã hiểu, hôm nay suýt nữa đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Trì Sơn nhìn về Từ Thiên bị thiếu mất một bàn tay, tàn nhẫn nở nụ cười: "Từ tướng quân cũng không ngoại lệ."
Giang Sương Hàn một đường bị ôm trở về, trên người hắn, nàng ngửi được mùi máu tươi, thật sự không dễ ngửi chút nào, cũng không biết là của hắn hay của người khác. Nhưng dù vậy, nàng vẫn như cũ vững vàng nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn.
Vừa vào bên trong doanh trướng, Giang Sương Hàn bị hắn trực tiếp đặt lên trên giường, ngay cả một khoảng cách cũng không có, hắn đã lập tức đổ ập xuống người nàng, những nụ hôn liên tiếp như mưa nhanh chóng rơi xuống, con dao mà nàng cầm trong tay cũng không tiếng động mà rơi xuống, vật cứng rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, thế nhưng hai người trên giường kia, hoàn toàn không để ý.
Vết máu trên mặt Giang Sương Hàn đã được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, cho dù như vậy, nàng nằm dưới thân Tiết Tẫn vẫn cảm thấy khó chịu, tóc đã sớm ướt đẫm, tất cả quần áo trên người đều bị nước xối ướt, lại dán chặt trên người, cả người nàng như vớt từ trong nước ra.
Một khi nàng khó chịu sẽ phát ra một ít âm thanh, mấy âm thanh vụn vặt này nghe vào tai Tiết Tẫn, lại giống như đang trêu chọc hắn cắn răng mắng một câu thô tục, bàn tay hướng bên trong dò xét: "Mới mấy ngày không gặp, sao nàng lại trở nên lẳng lơ vậy?"
Giang Sương Hàn trốn tránh ánh mắt của hắn, chút phản kháng ấy, trong mắt Tiết Tẫn càng giống như lạt mềm buộc chặt.
Hắn cắn cánh môi mềm mại của nàng, nói rằng hắn rất nhớ nàng, nước mắt Giang Sương Hàn trong phút chốc bởi vì câu nói ấy mà lẳng lặng trào ra, con mắt hồng hồng nhìn hắn, thấp giọng nỉ non: "Thiếp cũng nhớ tướng quân, thật sự, thật sự rất nhớ."
Nếu bên ngoài không có binh sĩ mang nước ấm đang chờ, thì bọn họ thật sự có khả năng tiếp tục việc hoang đường. Cùng với nước ấm được đưa đến, còn có canh gừng được đầu bếp nấu cho các binh sĩ suốt đêm trở về, cũng được mang đến.
Tiết Tẫn được Giang Sương Hàn lấy lòng bằng câu nói kia, lập tức ôm nàng cùng nhau ngồi vào trong thùng tắm, hắn xác nhận, nàng thật sự rất nhớ mình, câu nói kia còn quanh quẩn bên tai hắn, trêu chọc hắn đến mức hận không thể ngay lập tức làm nàng.
Giang Sương Hàn thật sự không ngăn cản được hắn, sức lực của nàng so với Tiết Tẫn còn kém rất nhiều, chỉ có thể nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của hắn: "Tướng quân hành quân trong mưa cả đêm, phải chăng lúc chiến đấu với quân địch có chuyện gì phát sinh sao?"
"Trận chiến lần này, quân ta đại thắng." Ngữ khí Tiết Tẫn vẫn bình thản như trước, nhưng Giang Sương Hàn lại nghe ra trong giọng nói của hắn đắc ý cùng hưng phấn.
Sở dĩ Tiết Tẫn tỏ ra bình thản bởi vì hắn cảm thấy nữ nhân trước mặt có vấn đề, quả thật, trận này đại thắng, hắn hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai rồi mới trở về, không cần nóng nảy về sớm một ngày, hành quân trong đêm rất nguy hiểm, đặc biệt là trong thời tiết mưa to như thế này.
Hắn đánh trận nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chuyện như hôm nay xảy ra. Lý do gì khiến hắn trở nên khác thường như một tên tiểu tử chưa lớn hành động xốc nổi?
Ánh mắt Tiết Tẫn dừng trên nữ tử đang ngồi trong lòng mình, đôi mắt hồ ly quyến rũ, mị nhãn như tơ, con ngươi ngập nước, giống như thi triển yêu thuật, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng diện mạo giống nhau, ánh mắt cũng tương đồng, nhưng thế nào mà một người vô cùng đoan trang, còn một người lại mê hoặc lòng người đến thế.
Giờ phút này, nàng ngồi ngay ngắn trong thùng tắm, ở khoảng cách không xa hắn, trông cực kỳ ngoan ngoãn vô tội, hắn ôm người vào lòng, trong quá trình này, cánh tay nàng khuấy lên mấy giọt nước ấm, bắn tung tóe lên mặt hắn.
Đến bây giờ hắn mới biết, tại sao hắn lại trở thành người như bây giờ, vì một nữ tử được giấu trong doanh trướng, có gương mặt mị hoặc như hồ ly nên mới suốt đêm chạy về, giống như một đứa trẻ không rời xa được món đồ chơi của mình, hắn nghĩ thầm trong lòng.
So với người hắn thích nhất thì nàng chỉ giống như một món đồ chơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook