Editor- Beta: Team May
***
Không biết Tiết Tẫn nghĩ như thế nào, theo bản năng đưa tay ngăn cản, chờ lúc ý thức được thì thu ngón tay về.
Giang Sương Hàn nghiêm túc nhìn hắn nói: “Sau này ta sẽ vẽ tranh cho chàng.”
Ngọn lửa dấy lên phản chiếu trang giấy thành màu đỏ cam, ngũ quan, thân hình, dáng vẻ của người kia dần dần trở nên rõ ràng nhưng nàng nhìn không rõ lắm cuối cùng người được vẽ trên bức họa là ai.
Tiết Tẫn nhìn những trang giấy bị thiêu hủy, âm u bị che giấu ở trong lòng cũng từ từ tan đi hơn phân nữa, lạnh lùng lúc mới vào cửa cũng không còn, ôm eo Giang Sương Hàn hôn: “Ta mới bước vào mà nàng đã dụ dỗ ta như vậy, sao ta còn tâm tư thảo luận chính sự nữa?”
Giang Sương Hàn ngước mắt nhìn hắn, ngữ khí hơi kinh ngạc: “Vẫn chưa nói xong, sao bệ hạ lại tới đây?”
Đúng lúc dưới góc độ của Tiết Tẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt nàng ngửa đầu nhìn mình, chuyên chú đến nỗi trong mắt chỉ có một mình hắn, hắn không nhịn được muốn chạm vào nốt ruồi mê người kia của nàng, nghĩ sao làm vậy, khẽ cắn một cái rồi mới giải thích: “Nghe nói nàng lại đây, trước tiên muốn tới đây nhìn nàng một chút.”
Không thể phủ nhận, xác thật Giang Sương Hàn bị mấy lời này lấy lòng, lỗ tai nàng đỏ bừng, chính là cao hứng nhưng vẫn khuyên Tiết Tẫn: “Nếu mấy vị đại thần vẫn còn ở đây thì bệ hạ nên đi ra ngoài trước, ta ở chỗ này chờ một chút.”
Tiết Tẫn nhìn thấy sắc mặt nàng không có biến hóa nhiều, vốn dĩ định rời đi nhưng bước chân lại không cam lòng ngừng lại, tiến đến bên tai Giang Sương Hàn nói: “Nàng thật sự bỏ được ta sao?”
Giang Sương Hàn có chút buồn cười, khi nhìn thấy tình cảm ẩn chứa trong mắt hắn, nàng tiến lên trấn an nói: “Không phải bỏ được mà ta biết đợi lát nữa chàng sẽ quay lại, đương nhiên ta yên tâm rồi.”
Tiết Tẫn nghe xong lời này mới an tâm rời đi.
Giang Sương Hàn mới vừa đốt tranh, lúc này một mình ở trong điện đợi, đơn giản không có việc gì làm, nàng dự định bắt tay vẽ cho Tiết Tẫn một bức tranh.
Tiết Tẫn ở bên ngoài điện bàn bạc với triều thần xong, cuối cùng chỉ để lại Trì Sơn ở lại nói chuyện cùng mình.
Mặc dù Trì Sơn còn hoài nghi mục đích của Giang Sương Hàn không thuần khiết, nhưng hiện giờ khi trông thấy mặt mày Tiết Tẫn rạng rỡ, hắn ta cũng không biết nói gì, mấy lần muốn nhắc Tiết Tẫn từ đầu đến cuối chuyện Ai Hoàng đế, nhưng khi chạm tới ánh mắt Tiết Tẫn, liền do dự.
Không phải vấn đề sợ hãi hay bởi vì trước đó hắn ta từng gặp qua dáng vẻ Tiết Tẫn buồn bực thất bại, mà hiện giờ hắn lại khác trước kia nhiều đến thế, cái này khiến Trì Sơn không khỏi suy nghĩ, lúc này mới là dáng vẻ vốn có của Tiết Tẫn.
Một lúc sau, Trì Sơn cũng kiềm chế được bản thân không cần nghĩ nhiều, thấy được bộ dạng bây giờ của Tiết Tẫn đã là không dễ dàng rồi.
“Chẳng qua chỉ đi ra ngoài một lúc liền cao hứng như vậy, là Hoàng hậu đến gặp bệ hạ sao?” Trì Sơn hiếu kì thăm dò hỏi.
Tiết Tẫn lắc đầu.
Trì Sơn sững sờ, vậy mà không phải Giang Sương Hàn, chuyện này có chút kỳ lạ, hắn còn đang nghi ngờ muốn hỏi tiếp thì nghe Tiết Tẫn chậm rãi nói: “Vừa rồi nàng đã đốt mấy bức tranh kia.”
Trì Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, hắn từng chứng kiến Tiết Tẫn vì những bức họa kia mà chịu bao nhiêu uất ức, cái này có thể hiểu được, hôm nay Tiết Tẫn cao hứng đến thế quả nhiên có liên quan tới Hoàng hậu.
Có thể tùy tiện dỗ Tiết Tẫn cao hứng thành như vậy chỉ có thể là Giang Sương Hàn.
Trong lúc nhất thời Trì Sơn không biết chuyện mình điều tra được có nên báo lại hay không.
Vẫn là Tiết Tẫn mở miệng hỏi trước: “Chuyện ta giao cho ngươi điều tra thế nào rồi?”
Trước đó, Giang Sương Hàn không đề cập tới chuyện đã đi đâu sau khi rời cung, Tiết Tẫn không có ý định hỏi nàng, không ai trong bọn họ muốn đề cập tới chuyện này.

Nhưng trước đó Trì Sơn đến báo, hắn ta phát hiện ngày tìm được Giang Sương Hàn, phủ Tể tướng vẫn luôn im lặng lại có động tĩnh khác thường.
Sau khi Trì Sơn báo, Tiết Tẫn tiếp tục giao chuyện này cho hắn ta điều tra, cho tới hôm nay rốt cuộc có chút manh mối, rốt cuộc Trì Sơn cũng không cần để người nọ ung dung tự tại ở bên ngoài nữa rồi.
“Người được nhốt ở chỗ của Đình Úy, bệ hạ muốn đích thân đi xem một chút không?”

Tiết Tẫn khẽ gật đầu, theo Trì Sơn đi về hướng Đình Úy ti.
Lần trước lúc tới đây, chính tại chỗ này Tiết Tẫn bị trúng một đao, hiện giờ hắn đích thân tới, Đình Úy đại nhân cũng vô cùng khiếp sợ, dẫn đường cho hắn tới chỗ giam giữ người nọ.
“Thẩm vấn như thế nào rồi?” Tiết Tẫn hỏi.
“Bẩm bệ hạ, người này đã khai báo toàn bộ.” Đình Úy nói, nhìn thoáng qua người nằm ở trong phòng tối, đã nhìn không ra hình người, khi Trì đại nhân đưa người tới đây đã phân phó, chỉ cần lưu lại một hơi, chuyện khác không cần kiêng kị quá nhiều.
Ý tứ của Trì đại nhân chính là ý tứ của bệ hạ.

Ở chỗ của Đình Úy còn rất nhiều hình phạt, muốn từ trong miệng người sống đào ra tin tức quả thật dễ như trở bàn tay.
Tiết Tẫn trầm mặt nghe xong kết quả thẩm vấn, cuối cùng lại nhanh chóng rời khỏi.
Lần này Trì Sơn không có đi cùng, hắn ta chỉ cố ý đi theo, chính là sợ lại xuất hiện bước ngoặt khác trong chuyện này, cũng may tất cả đều phát triển theo hướng tốt, Tiết Tẫn rốt cuộc cũng khổ tận cam lai.
Đình Úy thấy Tiết Tẫn trầm mặc rời đi không dám cản trở, chỉ có thể do dự nhìn về phía Trì Sơn: “Đại nhân, người này...!Hiện tại nên xử trí thế nào?”
Trì Sơn nhìn bóng dáng Tiết Tẫn, thuận miệng nói: “Không cần lưu lại.”
Lúc Tiết Tẫn trở lại tẩm điện thời gian không còn sớm, ban đầu Giang Sương Hàn đang vẽ tranh, thời quan lâu quá nàng đợi chưa được Tiết Tẫn trở về đã trực tiếp gục xuống bàn ngủ.
Tiết Tẫn thấy nàng ngủ ngon không đành lòng quấy rầy, chỉ lấy bức tranh ở bên cạnh nàng đặt trên bàn lên xem, trên bức họa vẽ nam tử đứng ở bên ngoài chiến trường, cả người mặc áo giáp màu bạc, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía xa xăm.
Người trên bức tranh không thể nghi ngờ chính là Tiết Tẫn, hắn nhịn không được nhẹ nhàng hôn bên tai Giang Sương Hàn một cái, sợ nàng nằm sấp trên bàn ngủ không thoải mái, lập tức ôm người lên cẩn thận từng li từng tí chuyển qua giường.
Hắn mới buông Giang Sương Hàn xuống, nàng liền hừ nhẹ tỉnh lại.
Tiết Tẫn thấy người đã tỉnh, dứt khoát hôn lên môi nàng, ôm chặt người vào trong ngực không để nàng né tránh.
Giang Sương Hàn chờ Tiết Tẫn lâu quá mới ngủ quên, lúc này mới phát hiện động tĩnh khác thường thì nhanh chóng tỉnh lại, kết quả còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy Tiết Tẫn đang hôn mình, nàng đẩy Tiết Tẫn ra sau, mệt mỏi lên tiếng: “Đừng náo loạn.”
Nhưng bây giờ sao Tiết Tẫn có thể đẩy nàng ra được, trái lại vì sức lực nhỏ bé không đáng kể của nàng khiến Tiết Tẫn có thêm cơ hội, hắn trực tiếp kiềm chế hai cánh tay của Giang Sương Hàn, hành động càng thêm càn rỡ.

Nụ hôn từ môi chuyển qua cổ, mắt thấy có xu hướng đi xuống, Giang Sương Hàn rốt cuộc cũng phát hiện được chỗ không đúng, vội vàng ngăn Tiết Tẫn lại.
Nàng thở ra một hơi, mơ hồ không rõ hỏi Tiết Tẫn: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hôm nay ta nhìn thấy người của phủ Tể tướng.” Tiết Tẫn trầm giọng nói.
Trong nháy mắt Giang Sương Hàn liền thanh tỉnh: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiết Tẫn nhìn thấy phản ứng của nàng, thuận miệng nói: “Người kia phụ trách trông coi nàng, hắn đã khai báo toàn bộ chuyện trong khoảng thời gian đó.”
Còn khai báo, lúc ấy hắn vội vàng chạy ra khỏi phủ Tể tướng không phải đơn thuần vì tìm Giang Sương Hàn trở về, mà bởi vì chủ tử hạ sát lệnh cho hắn, không thể giữ lại tính mạng của Giang Sương Hàn được nữa.
Nếu lúc đó Giang Sương Hàn chạy trốn trễ một chút hoặc là nàng không có thông minh như vậy, có thể từ bên trong phủ Tể tướng trùng trùng điệp điệp cửa ải trốn thoát, chỉ sợ hiện tại hắn cũng không còn gặp được nàng.
Tiết Tẫn nghĩ tới việc này vẫn còn cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ nếu lúc ấy xảy ta một chút sai lầm nào, khi đó không gặp được nàng, hắn chỉ sợ tâm sẽ chết như tro tàn, cảm thấy nàng vẫn luôn trốn tránh mình.
Tiết Tẫn thấy Giang Sương Hàn không nói chuyện, liền nói: “Ta còn biết điều kiện mà lúc trước Chương Trọng Phác muốn dẫn nàng đi nữa.”
Giang Sương Hàn nghe được chuyện này, giương mắt nhìn thoáng qua Tiết Tẫn.

“Vậy mà nàng lại giấu ta tất cả những chuyện này.” Tiết Tẫn cắn răng nói, hắn gắt gao nhìn vẻ mặt của Giang Sương Hàn, giống như đang suy nghĩ đợi lát phải làm thế nào để nuốt nàng vào trong bụng mới có thể giải hận.
Giang Sương Hàn cảm thấy nàng cần phải vì mình giải thích một câu: “Lúc ấy chàng còn đang hôn mê, thế cục trong triều không thể hỗn loạn được, bằng không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Ngay lúc ấy, chỉ có Tể tướng mới có thể xử lý tốt chuyện này, không còn cách nào khác.

Hơn nữa, ta biết Tể tướng từng là lão sư của chàng, ngài ấy là vị quốc thần đáng kính trọng, những việc ngài làm đều vì giang sơn Đại Yến, cho nên mới không nói cho chàng biết chuyện này.”
“Vậy còn nàng?” Tiết Tẫn biết lão ta như vậy là vì lo lắng cho mình, trong nhất thời cảm khái rất nhiều, trong tim giống như có một dòng nước ấm chảy vào khiến hắn không tức giận nổi.
“Ta cái gì?” Giang Sương Hàn nghe không hiểu lời Tiết Tẫn nói.
“Ta đau lòng nàng, vì sao nàng không suy xét?” Tiết Tẫn nghiêm trang nói.
Đối mặt với ánh mắt thành khẩn của Tiết Tẫn, trong nháy mắt Giang Sương Hàn không nói nên lời.
“Nếu nàng nguyện ý, đã nói lên ở trong lòng nàng ta cũng không tệ lắm, đúng không? Thật ra trong lòng nàng cũng có ta, phải không?” Tiết Tẫn rèn sắt khi còn nóng nói.
Giang Sương Hàn nghe câu trước có thể lý giải được, chỉ là câu sau nàng cảm thấy Tiết Tẫn có chút cố tình gây sự.
Nàng dứt khoát thu tay lại, xoay người sang chỗ khác: “Không phải, không có, ta ở lại đây vì muốn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chàng với ngồi đếm gạch ngói trong cung, cảnh đẹp như vậy ở ngoài cung hoàn toàn không có.”
Tiết Tẫn biết lời này của nàng là cố ý trút giận, trong lòng càng thêm yêu thương nàng, lúc này lại lần nữa ôm người vào trong ngực, một bên ngửi mùi hương trên người nàng, một bên nghĩ về lời nàng mới vừa nói, hắn cảm thấy vô cùng vui sướng.
Tiết Tẫn nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân khiến Giang Sương Hàn bằng lòng ở lại, điều duy nhất không nghĩ tới là nàng động lòng với mình, ngay cả hiện giờ khái độ nàng đối với hắn khác nhau rất lớn.

Nhưng đã biết được người ở trong lòng của nàng là Triệu Huyên Ngọc, một người hoàn toàn bất đồng với mình, trong mắt mọi người là người hơn hắn về mọi mặt.

Cho nên hắn không thể tin được.
Trước kia hắn đối với Giang Sương Hàn vừa tức vừa hận cũng có một phần lớn nguyên nhân bởi vì người nọ là Triệu Huyên Ngọc, một người cho tới bây giờ hắn không sánh được.
Nhưng hôm nay, vậy mà Giang Sương Hàn lại làm rất nhiều chuyện vì mình, cũng thừa nhận trong lòng nàng có hắn, nói cách khác, ở trong tim nàng, ít nhất là hiện giờ, hắn có tư cách so sánh với Triệu Huyên Ngọc.
Tiết Tẫn đột nhiên nghĩ, Giang Sương Hàn từ đâu mà biết được tin Tể tướng từng là lão sư của mình, tức khắc cắn môi nàng một ngụm.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Sương Hàn bị cắn, lúc này đột ngột bị cắn, nàng vẫn mơ hồ một chút, lập tức bất mãn trừng hắn: “Chàng là cẩu sao?”
Tiết Tẫn nheo mắt: “Nàng nói cái gì?”
Trong đầu Giang Sương Hàn nhớ tới ngày đó nha hoàn so sánh Tiết Tẫn với Dạ Nguyệt, rất nhanh liền sửa lại nói: “Là ta nói sai, chàng không phải cẩu.” Nói xong, ý cười trên mặt nàng càng sâu.
Tiết Tẫn thấy nàng cười đến cao hứng, đặc biệt không tính toán so đo với nàng, chẳng qua lúc này hắn muốn ầm ĩ cùng nàng, vì thế gãy ngứa nàng, hỏi còn dám cười nữa không?
Hai người cứ như vậy giày vò cả đêm, nói đúng ra là Tiết Tẫn giày vò Giang Sương Hàn cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Tẫn tinh thần mười phần đi ra ngoài gặp đại thần, nói là hôm nay không triều sớm, đợi lát nữa Giang Sương Hàn lại đây cùng nhau ăn sáng.

Giang Sương Hàn nghĩ lát nữa mình cũng có chuyện phải nói cùng Tiết Tẫn, liền nhanh chóng đáp ứng.
Nàng ngủ thêm chốc lát mới thức dậy, chờ sau khi Tiết Tẫn trở về mới nói với Tiết Tẫn chuyện hôm nay mình phải làm.
Tiết Tẫn nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh xuống, không để lại đường sống nói: “Không được.”
“Thật sự không được sao? Nhưng không phải chàng nói sau này ta muốn làm gì đều đồng ý với ta sao?” Trước kia chàng chỉ dỗ dành ta thôi sao?” Giang Sương Hàn đã sớm đoán được phản ứng của Tiết Tẫn, cho nên cũng không giận mà còn tâm trạng đùa giỡn hắn.
Tiết Tẫn cau mày nói: “Chuyện khác đều có thể, chỉ có chuyện này là không được.”
“Đây là chuyện duy nhất ta muốn làm.” Giang Sương Hàn quật cường nói.
Tiết Tẫn khẽ nắm cằm, buộc nàng nhìn mình: “Chuyện có liên quan với hắn đều không được, nàng hiện giờ là Hoàng hậu của ta, nàng đi tới phủ của hắn là đạo lý gì? Hiện giờ nàng là đệ muội của hắn.”
“Vậy bệ hạ đi cùng ta?” Giang Sương Hàn chưa từ bỏ ý định.
Tiết Tẫn không hé răng.
Bởi vì đề nghị này của Giang Sương Hàn, cả buổi sáng Tiết Tẫn không có nói chuyện, vẫn là một từng đũa từng đũa gắp thức ăn cho Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn cũng không mở miệng, càng không động tới đồ ăn hắn gắp.
Ăn sáng xong, nhóm nha hoàn hầu hạ đều phát hiện dường như Hoàng hậu cùng Hoàng thượng cãi nhau, xem ra cũng không nghiêm trọng lắm.

Chỉ bằng trước đó, Hoàng hậu nương nương còn liên tục dỗ dành Hoàng thượng, hiện tại Hoàng hậu lại không để ý tới Hoàng thượng, nhất định là Hoàng hậu rất giận Hoàng thượng.
Cuối cùng, khi bữa ăn sáng kết thúc, Tiết Tẫn thỏa hiệp: “Được, ta đi cùng nàng.”
Giang Sương Hàn cười: “Ta sai người đi lấy đồ, chúng ta lập tức xuất phát.”
Tiết Tẫn nghe ra trong giọng nói của Giang Sương Hàn lộ ra vui mừng, trên mặt trầm xuống, xoay người đi ra gian ngoài đợi Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn gọi Thu Cơ đi lấy đồ giúp mình, nàng chỉ vào ngăn tủ dưới cùng nói: “Tìm giúp ta cái hộp gỗ nhỏ ở bên trong.”
Thu Cơ một bên đi vào bên trong, một bên nhìn sắc mặt Hoàng thượng không tốt đứng ở cửa, thật cẩn thận nói: “Nương nương thật sự phải đi ra ngoài sao.

Bệ hạ ngài ấy...”
Giống như không quá cao hứng.
Giang Sương Hàn gật đầu, giống như không thấy Tiết Tẫn mất hứng vậy.
Thu Cơ đành phải nghe lời mà cúi đầu tìm đồ, nàng lấy hộp gỗ ra đặt trên bàn, thẳng người lên nói: “Sao bây giờ nương nương lại lấy hộp này ra? Dường như sau khi chuyển tới đây ngài đều không có động tới nữa.”
“Là lúc nên trả nó về.” Giang Sương Hàn nhìn hộp gỗ nhỏ nói.
Nàng ôm hộp gỗ đi ra ngoài cùng Tiết Tẫn, Tiết Tẫn nhìn thoáng qua hộp gỗ nàng ôm trong ngực, không nói gì chỉ tự đi về phía trước.

Giang Sương Hàn đi theo sau hắn, nàng nhanh chóng bước đi, đúng lúc đuổi kịp bước chân của hắn.
Ở bên ngoài Tiết Tẫn đã phân phó người chuẩn bị kiệu, đây là khoảng thời gian an tĩnh nhất sau khi hai người lần nữa ở cùng một chỗ, không ai mở miệng nói chuyện.
Tiết Tẫn không muốn mở miệng, còn Giang Sương Hàn là vui vẻ khi bình giấm chua này hờn dỗi.
Từ sau khi nàng liên hệ Tiết Tẫn cùng với Dạ Nguyệt, liền phát hiện giữa hai bên có nhiều chỗ tương đồng, ví dụ như lúc đang tức giận sẽ không lên tiếng, đương nhiên Dạ Nguyệt không chủ động tới gần người, chỉ lẳng lặng đợi ở một bên.
Cỗ kiệu đến trước cổng phủ Lâm Trạch vương, vốn dĩ thị vệ muốn ngăn không cho tiến vào, nhưng vừa nhìn thấy người trên cỗ kiệu đã bị dọa đến mức quỳ xuống, Tiết Tẫn khoát tay áo, lần này bọn họ đi ra khỏi cung là giấu diếm người bên ngoài, Tiết Tẫn cũng không muốn rêu rao.
Hắn đứng tại chỗ nhìn Giang Sương Hàn đi vào bên trong, trong lúc nhất thời không thể nói rõ tâm trạng của mình là gì.
Nếu là hắn của trước đây, tuyệt đối sẽ không tin tưởng mình sẽ dễ dàng như vậy mà đồng ý với nàng.
Giang Sương Hàn đi về phía trước hai bước, cảm thấy không đúng xoay người lại nhìn Tiết Tẫn, hỏi hắn: “Bệ hạ không đi vào cùng ta?”

Tiết Tẫn nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt lạnh lùng: “A, không đi.”
“Thế nhưng ta nghe người khác nói, tình cảm của bệ hạ cùng Lâm Trạch vương như huynh đệ ruột thịt, đi tới bên ngoài phủ lại không vào, phải chăng không thoải đáng cho lắm?”
Mặt Tiết Tẫn không thay đổi nhìn nàng châm lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng còn nói nữa thì lập tức không phải.”
Giang Sương hàn không dám đùa hắn nữa, biết lúc này khuyên không được Tiết Tẫn, đành phải tự mình ôm cái hộp đi vào.
Ngày ấy gặp được Du thái phi trên đường, bà ta nói trong này có đồ nàng muốn nhìn thấy, thật ra Giang Sương Hàn đã đoán được là cái gì, một tiểu viện dựa theo sở thích của nàng tu sửa lại, bên trong có hồi ức của bọn họ ở Nghi Thủy, có sân khấu kịch nàng thích nhất.
Giang Sương Hàn tinh tế nhìn một lần, lấy hộp gỗ nhỏ ra, đặt ở trên mặt bàn, ở bên trong là túi thơm Triệu Huyên Ngọc từng đưa cho nàng.
Nàng không gánh vác nỗi tình cảm của hắn, đương nhiên cũng không dùng được túi thơm mà hắn đặc biệt yêu cầu người làm.
Sau khi đặt túi thơm xuống, Giang Sương Hàn nahnh chóng từ trong phủ rời đi.
Tiết Tẫn hiện giờ đang ngồi ở trong xe ngựa vén mành nhìn về bên này, nhìn thấy Giang Sương Hàn ra mới buông mành xuống.
Giang Sương Hàn giả bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của hắn, tự nhiên bước lên xe ngựa.
Tiết Tẫn nhìn lướt qua ngực nàng, nhàn nhạt hỏi: “Đồ đâu?”
“Để lại bên trong.” Giang Sương Hàn nói, không đợi Tiết Tẫn nói tiếp, lại nói: “Bên trong là một cái túi thơm.”
Tiết Tẫn chỉ ăn giấm chứ không phải thật sự ngốc, lúc này đã hiểu được lý do chuyến đi này của Giang Sương Hàn, hỏi: “Là ý tứ ta nghĩ đến sao?”
Giang Sương Hàn nhìn hắn, gật đầu.
Gần như Tiết Tẫn không thể tin được.
Giang Sương Hàn lại nói: “Ta nhìn thấy sân khấu kịch trong phủ Đại tướng quân.”
Trong nháy mắt tâm tư gì của Tiết Tẫn cũng bị dập tắt hết, cảm thấy lúng túng trước nay chưa từng có, hắn không nghĩ tới chuyện này sẽ bị Giang Sương Hàn phát hiện, lúc trước là hắn tràn đầy chờ mong dựng nên nơi đó, về sau cũng là thất vọng tràn trề đốt nó đi.
Vật đổi sao dời, lại để cho Giang Sương Hàn nhìn thấy sân khấu kịch bị hủy, hắn có chút nói không nên lời.
“Chỗ đó không tốt.” Tiết Tẫn chỉ có thể nói.
“Đúng, không tốt.” Giang Sương Hàn tỏ vẻ rất có đạo lý gật đầu, “Sân khấu kịch đều bị thiêu hủy, ta có thể hát cho bệ hạ nghe ở đâu bây giờ?”
Tiết Tẫn thấy nàng lại muốn cố ý khiêu khích mình, híp mắt nguy hiểm nhìn nàng: “Vị Ương cung không đủ cho nàng hát sao? Còn Chương Minh cung đâu?”
Dưới cái nhìn của Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn không dám lỗ mãng, vội vàng gật đầu: “Đủ rồi.”
Hạ nhân Vị Ương cung nhìn thấy Hoàng Thượng mặt lạnh ra ngoài, trở về lại thay đổi thành khuôn mặt cao hứng, đều kinh ngạc nhìn Hoàng hậu nương nương cùng bệ hạ.
Bệ hạ lúc này không rảnh đi quan tâm người bên ngoài, hắn chỉ lo giày vò Hoàng hậu của mình.

Ban đầu hắn tính toán dành một ngày rảnh rỗi để bồi Giang Sương Hàn, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng lập tức thay đổi phương thức giày vò, Tiết Tẫn liền dùng cách khác bồi nàng.
Hắn buộc nàng đem tất cả các xưng hô đều gọi hết nhưng hắn lại kiên trì gọi nàng “A Hàn.”
Ngay từ đầu Giang Sương Hàn còn có chút khó hiểu thì nghe hắn ở bên tai mình cảnh cáo nói: “Từ nay về sau cái tên này chỉ có một mình ta có thể gọi.” Biết Giang Sương Hàn đã trả túi thơm, hiện giờ hắn lại so đo về vấn đề xưng hô.
Sáng ngày hôm sau, Tiết Tẫn đem túi thơm buộc ở thắt lưng Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn khó hiểu nhìn thắt lưng tự nhiên có thêm đồ vật, hỏi hắn: “Đây là cái gì?”
“Đã sớm nhìn cái kia không thuận mắt, cái này ta mới sai người làm cho nàng.” Tiết Tẫn buộc cẩn thận, “Không được tháo xuống, cũng không được vứt đi.”
“Ta biết rồi.” Giang Sương Hàn nắm túi thơm trong tay, nghiêm túc đáp lại hắn.
Vĩnh viễn cũng không vứt bỏ.
***HOÀN CHÍNH VĂN***.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương