Editor-Beta: Team May
Giang Sương Hàn mới trở lại Như sương điện không bao lâu, Triệu Dịch Tuần quả nhiên đã đến.
Giang Sương Hàn đoán không sai, hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội hôm nay để đến nhục nhã Giang Sương Hàn, chính vì vậy vừa làm xong chuyện ở Cần Chính Điện lập tức tới.
Ngoài dự kiến của Triệu Dịch Tuần chính là Giang Sương Hàn lại còn chuẩn bị đồ ăn đón chào.

Mặc dù hắn có chút nghi ngờ nhưng nhìn thấy bộ dáng Giang Sương Hàn lại có chút thuận mắt, nhìn nàng cũng thoải mái một chút.
" Thỉnh an bệ hạ." Giang Sương Hàn khom mình hành lễ nói.
Triệu Dịch Tuần vô thức liền muốn đưa tay đỡ nàng lên, lại bị Giang Sương Hàn không chút biến sắc tránh đi.

Triệu Dịch Tuần mặt lộ ra vẻ bất mãn thu tay về, hôm nay Giang Sương Hàn cho hắn ta một loại ảo giác, giống như nàng thật sự muốn làm phi tần nghe lời bầu bạn ở bên cạnh mình.
"Đây là?" Triệu Dịch Tuần không chút lạnh lùng nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, lại liếc qua thần sắc của Giang Sương Hàn.
Nàng hoàn toàn là vẻ lạnh nhạt như trước đây, nhưng cũng không quá lãnh đạm.
"Hôm nay quý phi Nương Nương đến cùng Sương Hàn nói chuyện một lát, hôm nay là ngày thiếp sắc phong, đây là thiện phòng đưa tới." Giang Sương Hàn bình tĩnh giải thích nói.
Triệu Dịch Tuần nhẹ gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn, như có điều suy nghĩ nhìn Giang Sương Hàn, lại chậm chạp không nhúc nhích đũa.
Giang Sương Hàn đứng trước mặt hắn, cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho hai người mỗi người một chén rượu, lúc này mới ngồi xuống.
Thấy Triệu Dịch Tuần không chịu động đũa, Giang Sương Hàn chỉ cầm lấy rượu trước mặt mình, uống một hớp xuống, sau đó cúi đầu gắp thức ăn, không để ý đến Triệu Dịch Tuần một chút.
Cũng không phải là Triệu Dịch Tuần đa nghi, thực sự là hôm nay Giang Sương Hàn quá mức kỳ quái, hắn ta thấy Giang Sương Hàn uống rượu, động đũa, lúc này mới giơ lên ly rượu trước mặt mình, cũng uống một hớp.
Chén rượu này, nếu nói cũng là Tân Quý Phi khuyên, Triệu Dịch Tuần không tin.

Giang Sương Hàn nếu là người dễ thuyết phục như vậy, hắn ta cũng sẽ không đưa nàng nhốt ở hướng thanh điện thời gian dài như vậy.

Trước mắt, chén rượu này có một tầng hàm nghĩa khác.
Cầu hoà hoặc là lấy lòng?
Triệu Dịch Tuần mặc kệ, tóm lại hắn ta hiện tại rất cao hứng.
"Nếu ngươi sớm như thế này, cũng không đến nỗi phải chịu những khổ sở kia." Triệu Dịch Tuần ánh mắt đặt trên khuôn mặt tinh xảo của Giang Sương Hàn dò xét, từ đôi môi đỏ thắm mềm mại nhìn lên, vượt qua sóng mũi cao cùng nốt ruồi nhỏ gợi cảm kia, dừng lại ở cặp mắt ẩn trong trẻo đầy ẩn tình kia.

"Bệ hạ đã sớm nói, Sương Hàn là người rất bướng bỉnh." Giang Sương Hàn lặng lẽ nói.
"Quả thực." Triệu Dịch Tuần thu hồi ánh mắt, "Đây là điều mà trẫm ghét nhất ở ngươi."
Giang Sương Hàn thấy hắn ta không muốn động đũa, liền rót cho hắn ta một chén rượu.
Triệu Dịch Tuần rũ mắt nhìn động tác của Giang Sương Hàn, mặc nàng đem chén rượu lại một lần nữa đưa đến trước mặt mình.
Hai chén rượu vào trong bụng, bầu không khí lại vừa vặn, lời nói của Triệu Dịch Tuần cũng nhiều hơn: "Lúc trước ngươi là một tay trẫm dạy dỗ lớn lên, nếu không có những chuyện kia ở Nghi Thủy, cũng sẽ không có khó khăn trắc trở như vậy."
Giang Sương Hàn trong mắt khẽ nhúc nhích, giữ im lặng lắng nghe.
Nhưng trong lòng hiểu rõ, nếu như không có những chuyện kia ở Nghi Thủy, nàng ở trước mặt hắn ta vẫn là một tiện nô ôm lấy một thân vải rách cầu cơm cầu chỗ ở.

Chuyện này không có liên quan gì đến tình cảm, chỉ là bản tâm Triệu Dịch Tuần cho rằng như thế, hắn ta sinh ra cao quý, người bên ngoài chẳng qua chỉ là hạt cát.
Không có chuyện ở Nghi Thủy, cũng sẽ có Tứ Thủy, Sở Thủy, đây chính là tác dụng của nàng ở chỗ hắn ta, nhưng may mắn người nàng gặp gỡ là Triệu Huyên Ngọc.
Triệu Dịch Tuần lúc trước sẽ không ở trước mặt Giang Sương Hàn nói nhiều như vậy, hôm nay có lẽ là ba chén rượu vào trong bụng, trong lúc nhất thời hai người lại phá bỏ lớp băng đã lâu, hắn ta mới mở miệng tôn quý, nói rất nhiều.
Giang Sương Hàn nghe, chậm rãi phát giác ra điểm không thích hợp, Triệu Dịch Tuần không đến mức uống say, đáy mắt vẫn rất minh mẫn chỉ là có chút nói nhiều.
Hai người ngồi trong phòng hồi lâu, thời gian dài như vậy mà độc dược còn không có tác dụng, huống chi độc kia còn là Triệu Dịch Tuần tự mình cho nàng.
Triệu Dịch Tuần đưa tay chạm lên mặt Giang Sương Hàn, trong mắt đã có mấy phần động tình.
Giang Sương Hàn lập tức hất ra, nàng lập tức hiểu được vốn dĩ đồ tốt mình chuẩn bị đã bị người đổi đi.

Nếu như thế, như vậy không cần thiết ở đây dây dưa với Triệu Dịch Tuần.
Triệu Dịch Tuần bị động tác cự tuyệt của Giang Sương Hàn trở nên nổi nóng không thôi, trong mắt của hắn ta còn có chút không thể tin được: "Ngươi dám cự tuyệt trẫm?"
Giang Sương Hàn lần này lại không có tránh, ngược lại là nhìn thẳng vào mắt Triệu Dịch Tuần, thẳng thắn nhìn qua mặt của hắn.
Triệu Dịch Tuần bởi vì phản ứng này của Giang Sương Hàn mà càng không hài lòng, hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt của Giang Sương Hàn, ngón cái ấn xuống, chế trụ cái cằm của Giang Sương Hàn, bức bách nàng nghe hắn ta nói: "Sương Hàn, không cho phép dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm!"
"Bệ hạ không hài lòng?" Giang Sương Hàn đưa tay đặt ở trên mu bàn tay của Triệu Dịch Tuần, khuôn mặt của nàng ngày thường vốn là một bộ mê hoặc nhân tâm, mọi cử động đều là câu người.
Nhưng phần câu người này ở trong mắt Triệu Dịch Tuần lại cũng không phải là chuyện như vậy, hắn phiền chán đẩy tay Giang Sương Hàn ra: "Ngươi thật to gan! Thu hồi bộ dáng buồn nôn của ngươi đi! Nhìn cho rõ ràng trẫm là ai rồi lại nói tiếp!"
"Hoàng Thượng." Giang Sương Hàn kéo môi, " Hoàng đệ tướng quân."
Triệu Dịch Tuần đẩy Giang Sương Hàn ra, quay người triệt để rời đi.
Giang Sương Hàn mắt lạnh nhìn bóng lưng của hắn ta biến mất ngay trước mắt mình, lúc này mới yên lòng ngồi trở lại trên ghế, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Nàng ngồi ở trên ghế trong chốc lát, mới đứng dậy đi ra ngoài, phương hướng chính là chỗ tẩm điện của Tân Quý Phi.
Tân Quý Phi cũng chẳng bất ngờ gì khi Giang Sương Hàn tới lúc này, lúc nhìn thấy nàng lúc lông mày cũng không nhấc, liền kêu nàng ngồi xuống trước, lại sai người dâng trà cho nàng.
Tân Quý Phi dùng kế điệu hổ ly sơn rất đơn giản, Giang Sương Hàn cũng không cần dò xét, nói thẳng: "Nương Nương đổi đồ ăn trên bàn của Sương Hàn."
"Đúng." Tân Quý Phi cũng thản nhiên thừa nhận.
"Vì sao phải làm như vậy?"
Nếu là nàng ấy có địch ý đối với mình, hoàn toàn có thể đi tố giác Giang Sương Hàn.

Như vậy không chỉ làm kế hoạch của Giang Sương Hàn sẽ thất bại, thậm chí còn có thể bởi vậy mà bị hoạch tội.

Nhưng Tân Quý Phi chỉ là đổi đi đồ mà Giang Sương Hàn đã chuẩn bị.
Nàng trước đó đã đem độc bôi xuôi theo bên trên chén, chỉ cần Triệu Dịch Tuần uống rượu, hắn ta hẳn là phải chết không nghi ngờ.
"Ngươi quá lỗ mãng." Tân Quý Phi ung dung liếc qua Giang Sương Hàn nói, " Chuyện hôm nay coi như thành công, mệnh của ngươi cũng khó đảm bảo.

Bản Cung khó lắm mới gặp được một người hợp ý như vậy trong cung, ngươi cũng không nên nói ngươi đã vô tâm tồn tại ở hậu thế."
Giang Sương Hàn bờ môi giật giật, không có lên tiếng đáp lại.
Trong cung nghe đồn nói Tân Quý Phi cùng Hoàng Thượng hai người tình sâu như biển, bây giờ xem ra cũng chưa chắc.

Mặc kệ lời này của Tân Quý Phi có phải cố ý nói cho Giang Sương Hàn nghe không, nàng ấy lúc này còn có thể không có chút nào oán hận giữ lại Giang Sương Hàn, liền cho thấy một loại thái độ.
"Đa tạ quý phi." Giang Sương Hàn cuối cùng vẫn là hành lễ cảm ơn.
"Không cần phải khách khí." Tân Quý Phi đưa tay, "Ngươi và ta bây giờ cùng ở Phương Hoa Cung, ngươi nếu như luôn luôn khách khí như vậy, sau này chẳng phải rất gượng gạo sao?"
Tân Quý Phi nói đùa với Giang Sương Hàn.
"Sau ngày hôm nay, trong thời gian ngắn Hoàng Thượng hẳn là sẽ không đến chỗ của ngươi, ngươi cứ an tâm." Ngày sắc phong, ở trong tẩm điện làm Hoàng Thượng tức giận rời đi, cho dù Tân Quý Phi không biết nguyên do trong đó cũng rất hiểu tính cách của Triệu Dịch Tuần.
Giang Sương Hàn khom người cáo lui.
Sau chuyện đêm nay, người đến như sương điện xum xoe liền ít đi rất nhiều, người cung trong trước đó miệng đầy nịnh nọt lại không thấy bóng dáng.
Giang Sương Hàn ngày ấy thời điểm Triệu Dịch Tuần tức giận rời đi, liền nghĩ đến loại kết cục này.


Người trong cung là nịnh nọt nhất, nàng vốn không để tâm những cái này, kết quả xấu nhất đã nghĩ tới, trước mắt chỉ là một chút vắng vẻ, Giang Sương Hàn không có gì là chịu không nổi.
Ngược lại là Hồng Ngọc có chút tức giận, mấy ngày trước đây ở cửa ra vào trông thấy những người tới có bao nhiêu vui sướng lúc này liền có bấy nhiêu phiền muộn, nhưng nàng ấy lại không thể đem loại tâm tình này biểu hiện ở trước mặt Giang Sương Hàn.

Không nói đến Giang Sương Hàn có thể phát giác cảm xúc của nàng hay không, dù có phát hiện cũng không có coi là chuyện gì đáng kể.
Mặc dù bị lạnh nhạt ở chỗ Hoàng Thượng, nhưng Giang Sương Hàn tốt xấu gì cũng ở trong Phương Hoa Cung, có Tân Quý Phi chiếu cố, cho dù người bên ngoài có xem nhẹ nàng như thế nào, chi phí mỗi ngày cũng không dám cắt xén của nàng.
Ngày ấy Tân Quý Phi nói Giang Sương Hàn thiếu một món nợ ân tình của nàng ấy, Giang Sương Hàn lúc ấy cũng không dám nhận, lúc này lại cảm giác mình thực sự thiếu.
Chẳng qua nàng lại cảm thấy trên thân mình không có đồ vật gì đáng giá cho Tân Quý Phi, nàng lẻ loi một mình, nếu như ngay từ đầu Tân Quý Phi hoài nghi Hoàng Thượng sẽ đối với nàng có tình cảm đặc thù gì đó, hiện tại hẳn là cũng thấy rõ.
Thời gian Giang Sương Hàn gặp Tân Quý Phi nhiều, nàng ấy nói với Giang Sương Hàn ở chung phải vậy, giống như mặc kệ Giang Sương Hàn có thân phận tình cảnh biến gì, ở chỗ của nàng ấy đều là giống nhau.
Nàng càng phát giác cảm thấy mình nhìn không thấu Tân Quý Phi.
Triệu Dịch Tuần thường sẽ đến Phương Hoa Cung thăm hỏi Tân Quý Phi, hai người không coi ai ra gì vui cười, không thể trông tận mắt như một điều rất rõ ràng là Tân Quý Phi thịnh sủng như thế nào, Tân Quý Phi cũng cho người ta một loại cảm giác nàng ấy rất được sủng.
Triệu Dịch Tuần không lại đến tự chuốc nhục nhã, Giang Sương Hàn dù thường xuyên nghe thấy công công truyền tin hắn ta đến Phương Hoa Cung, nhưng chẳng bao giờ thấy mặt hắn.
Giang Sương Hàn đối với kết quả này rất hài lòng, người hầu cũng không dám nói gì.
Mấy ngày nữa chính là giao thừa sẽ tổ chức thịnh yến trong cung, Giang Sương Hàn vốn cảm thấy mình là một mỹ nhân không được sủng, dạng yến hội như thế này tự nhiên là không có quan hệ gì với nàng, ai biết được thời điểm danh sách dạ yến đưa tới, Giang Sương Hàn rõ ràng trông thấy tên của mình ở phía trên.
Nàng thân là một mỹ nhân duy nhất không có dòng dõi còn có thể tham gia yến hội lần này, cùng nàng còn có một mỹ nhân Trương thị có một công chúa, Giang Sương Hàn buổi sáng còn cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, buổi chiều Tân Quý Phi liền nhìn nàng bất đắc dĩ nói: "Ta biết được ngươi không thích tham gia loại náo nhiệt thế này, trên danh sách vốn là không có tên của ngươi, về sau là hoàng hậu đem tên của ngươi viết thêm."
Nếu như không quan trọng, hoàng hậu bình thường sẽ không làm loại chuyện nhỏ nhặt để đối nghịch với Tân Quý Phi.
Ý của hoàng hậu, chính là ý của Triệu Dịch Tuần.
Giang Sương Hàn bất đắc dĩ, vốn dĩ có thể an ổn đợi ở bên trong cung điện ấm áp vượt qua một ngày giao thừa này, bây giờ còn phải đi trên yến hội trông coi phép tắc thổi hàn phong ứng hòa một đám thu xếp.
Nàng đi rất muộn, đến khi nàng đến, người bên ngoài đã sớm đến.

Giang Sương Hàn chỉ đem một nha hoàn là Hồng Ngọc đi theo, trên đường cũng không nhanh không chậm, không giống như là đi dự tiệc, càng giống đi tản bộ.
Giang Sương Hàn ở trong hậu cung một mực khiêm tốn làm việc, chỉ có ngày sắc phong đi đến cung hoàng hậu thỉnh an, về sau liền cáo ốm, người bên ngoài chỉ cho là nàng là hổ thẹn chuyện ở ngày sắc phong Hoàng Thượng phất tay áo rời đi, không có cảm thấy kỳ quái nhiều, chỉ là người cung trong từng gặp qua Giang Sương Hàn cũng không nhiều.
Hôm nay ở tiệc rượu nhìn thấy, không ít người đều thật sự tò mò Giang Mỹ Nhân vẫn sống trong lời đồn đãi là nhân vật bậc nào.
Vị trí của Giang Sương Hàn lệch về sau, nàng từ ngoại điện tiến đến, vốn là rất khiêm tốn đi về vị trí của mình, chỉ là gương mặt này của nàng muốn không làm cho người ta chú ý cũng không dễ dàng.

Lúc nàng còn chưa đi đến chỗ, đã làm cho nhóm phi tần vốn đứng cách đó không xa toàn bộ đều xoay đầu lại nhìn nàng.
Giữa đám người có thanh âm hút hơi lạnh, còn lại một bộ phận đang thấp giọng nói nhỏ.
Cho dù lúc trước nghe qua rất nhiều lời đồn về Giang Sương Hàn, nhưng ở trong hậu cung, không được sủng thì nói lên tư sắc của nàng cũng không có mấy phần.


Hiện tại nhìn thấy Giang Sương Hàn người thật, các nàng mới biết được là mình nông cạn.
Có người tưởg rằng Giang Sương Hàn xuất thân hồng nhan hoạ thủy đem so sánh, nàng tất nhiên là một hồ mị tử, nhưng Giang Sương Hàn trước mắt diễm tuyệt, khí chất trên người lại không có gì khác biệt với Tân Quý Phi băng lãnh.
Còn có người kinh ngạc là dung mạo Giang Sương Hàn và Hiền Phi giống nhau, chẳng qua không có người nghĩ đến chuyện nàng là thế thân của Hiền Phi, thực sự là dung mạo của nàng so sánh Hiền Phi xuất chúng đáng chú ý hơn rất nhiều, mà Hiền Phi là vào cung khi Hoàng Thượng đăng cơ không lâu, mục đích trong đó tất cả mọi người đều rõ ràng, Hoàng Thượng đối với Hiền Phi cho tới bây giờ chính là lãnh đạm.
Giang Sương Hàn biết có người đang nghị luận mình, hiện tại nàng chỉ cần đi ra liền sẽ đứng trước chuyện như vậy, cho nên tự nhiên cũng chỉ cùng Hồng Ngọc đứng bên cạnh mình nói chuyện.
Dẫn đầu đi tới chỗ của Giang Sương Hàn chính là Hiền Phi, các nàng từng gặp qua ở cung trong, về sau tương giao không sâu, Giang Sương Hàn đối nàng ta ấn tượng cũng tạm được, chỉ là bởi vì quan hệ với Tiết Tẫn, mới khiến cho nàng hiện tại khi nhìn thấy Hiền Phi có chút không thoải mái.
Hiền Phi giống như hoàn toàn không biết chuyện đã qua, cùng nàng vấn an: "Mỹ nhân vào cung đến nay vẫn một mực cáo bệnh, không thể gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng đi ra, xem ra thân thể đã tốt."
Giang Sương Hàn vẫn một mực lấy nguyên nhân bị bệnh thì lòng dạ tất cả mọi người đều biết rõ, Hiền Phi hoàn toàn không vạch trần nàng, cũng là người có thể diện, Giang Sương Hàn khách khí hành lễ: "Đa tạ Nương Nương quan tâm."
Hiền Phi kỳ thật chưa từng tới tẩm điện của nàng, nàng ta cũng không cần thiết đặc biệt đến thăm một mỹ nhân, chỉ là phân phó người hầu đưa tới một chút hạ lễ.
Hiền Phi chỉ cùng Giang Sương Hàn hàn huyên vài câu đơn giản, giữa hai người cũng không có nhiều chuyện có thể nói.

Lúc nàng ta rời đi, nhìn thoáng qua vị trí của Sương Hàn, lại nhìn thoáng qua đối diện, khẽ nhíu mày.
Giang Sương Hàn chú ý tới điểm bất thường của Triệu Phù Khanh, thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn sang phía bên kia, ngồi bên kia phần lớn là văn thần võ tướng, lúc này một vị trí cũng đều trống không, nhìn không đoán ra Hiền Phi đang suy nghĩ gì.
Tân Quý Phi khoan thai tới chậm, vị trí của nàng ấy ở trước Giang Sương Hàn hai bậc, thời điểm trông thấy nàng, còn cười cùng Giang Sương Hàn nói: " Vừa rồi bên ngoài đã có tuyết rơi, chẳng trách ngươi không muốn đi, gió lạnh thổi là thật là lạnh."
"Nương Nương trên thân là áo khoác da hồ ly trắng là Hoàng Thượng trước đó vài ngày đặc biệt thưởng, Nương Nương nếu cũng sợ lạnh, vậy người bên ngoài cũng không biết sẽ như thế nào." Giang Sương Hàn cũng cười.
Tân Quý Phi nói, tiến lên lại bóp tay của Giang Sương Hàn một cái, là thật sự lạnh.
Hai người lại nói chuyện một hồi, những người khác quan sát từ đằng xa.

Hai người các nàng ngày thường là gặp nhiều, nhưng không có từng thân cận như vậy, Giang Sương Hàn biết Tân Quý Phi đây là ở trước mặt mọi người cho nàng mặt mũi.

Muốn nói kỳ thật không cần nàng ấy hao tâm tổn trí, nàng cũng không thèm để ý những cái này, lại sợ nói ra lại làm hỏng ý tốt của người ta.
Cuối cùng vẫn là không nói, chỉ là bồi Tân Quý Phi nói cho hết lời.
Lúc hai người nói chuyện, bên ngoài lại có người tiến đến, Giang Sương Hàn nhạy bén cảm giác chớp mắt một cái quanh mình liền yên tĩnh, thanh âm nhỏ vụn vừa rồi còn nhỏ giọng nói chuyện vậy mà giờ một tiếng động cũng không có, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Liền thấy trên người vừa tới khoác một kiện áo choàng màu đen, bên cạnh cổ áo là dùng ngân tuyến thêu thành Đại Yến đồ đằng, lông mày hắn phong băng lãnh, rõ ràng là ánh mắt lãnh đạm, lại không hiểu sao tự mang đến một cỗ lệ khí, cuốn sạch lấy hàn phong tuyết mịn phía ngoài cùng nhau nhập vào trong điện lạnh thấu lòng người.
Hắn từ trước đến nay không coi ai ra gì, lúc này cho dù hấp dẫn ánh mắt cả đám người đang chờ trong điện, cũng chưa từng chần chờ một bước, giống như không nhìn thấy, đi thẳng qua vị trí của mình.
Hắn là là người duy nhất vừa tới đã an vị, thế nhưng lại không có người nào dị nghị gì, còn có không ít người người tiến đến trước bàn cùng hắn nói chuyện.
Giang Sương Hàn nhìn thấy hắn ngồi vào vị trí, đột nhiên hiểu rõ vì sao vừa rồi Hiền Phi nhíu mày nhìn hai vị trí này, quá trùng hợp.

Trùng hợp đến mức nói không phải có người cố ý thu xếp Giang Sương Hàn cũng sẽ không tin..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương