Ánh nắng u ám, màu xám trắng của bầu trời cùng với bờ đất vàng không lẫn vào nhau, dưới chân mất tri giác, gió tây lạnh thấu xương thổi tới, Giang Sương Hàn chưa từng cúi đầu.

Xa xa là màn lụa màu trắng, ba ngày nàng chưa dám nghỉ, ngày đêm suy nghĩ đối phó.
Lúc tới gần, bước chân của nàng chậm lại.
Binh lính tuần tra phát hiện ra Giang Sương Hàn trước, cũng không phải là bọn hắn quá nhạy cảm, mà là váy đỏ trên người nàng tại vùng đất nghèo nàn này thực sự rất nổi bật, trên tay bọn họ cầm đao nhọn đến gần nữ tử: "Người nào!"
Giang Sương Hàn ngẩng đầu, mấp máy đôi môi khô khốc, cuống họng khô rát, nàng không mở miệng.Gió luồn vào làm lạnh lưng và đùi, váy theo gió thỉnh thoảng nhẹ phẩy vào cổ chân nhỏ yếu của nàng.
Ở Bắc Địa là chỗ ngư long hỗn tạp, cũng là chỗ tạm thời mà bọn hắn xây dựng cơ mật, bất kỳ cái gì hay người nào khả nghi bọn hắn đều không thể bỏ qua.

Nữ tử trước mắt này trang sức quần áo, đi chân trần tới nổi bị cóng đỏ bừng cũng không ảnh hưởng đến nàng, nàng chỉ lẳng lặng mà nhìn xem bọn hắn.
Hai người binh sĩ tạm thời đem nữ tử này xuống, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân, bọn hắn quay đầu, trông thấy người tới mới kêu lên: "Tướng quân."
Vừa rồi sắc mặt trầm tĩnh, vào lúc này Giang Sương Hàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo hướng của hai tên lính.

Hai tên lính cũng chú ý tới động tác của nàng, ở trong lòng xùy một tiếng, quả nhiên chẳng qua là một nữ tử, mặc cho vừa rồi có bao nhiêu bình tĩnh thì lúc này nghe tướng quân đến, giống như trọng phạm sợ hãi.
"Làm sao vậy?" Người được gọi là tướng quân bước chân nhanh đi tới hướng này, thời điểm tra hỏi ánh mắt rơi trên người Giang Sương Hàn, nhìn nàng trần trụi tới mắt cá chân thì dừng lại.
"Bẩm báo tướng quân, phát hiện một nữ tử không rõ lai lịch."
Lúc này Từ Thiên không nói gì, ánh mắt của hắn từ chỗ mắt cá chân từ từ di dời lên, cuối cùng mới nhìn vào ánh mắt nàng.

Chỉ một cái chớp mắt, ánh mắt kia lại tối xuống.


Ánh mắt nàng tồn tại cảm quá mạnh mẽ, làm cho hắn không thể không chú ý.
Nữ tử từ đâu xuất hiện khuôn mặt làm cho người khác quá ngạc nhiên, quả thực là quá đẹp! Tóc đen tự nhiên rủ xuống, bị gió thổi quấy phá cũng không thể che khuất xương quai xanh tinh xảo của nàng, tùy ý tán loạn ở sau lưng, làn da trắng như ngọc, rõ ràng đã có thái độ mệt nhọc, môi đỏ nhưng lại mê người, đảo mắt nhìn thì đôi mắt kia cũng không thể bắt bẻ được gì làm tăng thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt,vẻ đẹp tự nhiên.

Không hề nghi ngờ,trời sinh nàng chính là có vẻ đẹp dụ hoặc.
Ánh mắt của Từ Thiên chỉ dừng ở trên mặt của nàng thêm mấy giây, thì không nhịn được đi lên phía trước mấy bước, thấy nữ tử thu hồi ánh mắt, rõ ràng phát giác ra động tác của hắn, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn chỉ cho là đã dọa nàng sợ, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo thon của nàng.
Từ Thiên cúi đầu: "Một Mỹ nhân yếu ớt, chạy loạn ở Bắc Địa cũng không tốt.

Còn mặc đơn bạc như thế, lạnh không?" Hắn nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực, ngữ khí không có ý trêu chọc, ánh mắt giống như muốn xuyên thấu qua váy mỏng kia, đụng vào thân thể của nàng.

Trên tay cũng không có an phận, vuốt ve eo thon tinh tế của nàng.
Giang Sương Hàn bị hắn khinh bạc, lời nói không để vào mắt, nàng để tay ở phía sau eo, khoảng cách này chỉ cần nàng rút dao, người này sẽ mất mạng ngay tức khắc.
Dung mạo nam nhân ở trước mắt thực sự không đáng để nhìn, ánh mắt ô uế làm người khác buồn nôn, trên mặt nàng nhàn nhạt, thu lại ánh mắt.

Thần thái trong ánh mắt cũng bị thu hút, không có hồn.
Ngay lúc nàng muốn mở miệng, một sĩ binh trong đó liền mở miệng giải thích cho tướng quân: "Nữ tử này không phải là người câm chứ? Từ lúc vừa nhìn thấy đến bây giờ một mực không nói một lời."
Từ Thiên cúi đầu nhìn nàng, lông mày nhíu lại, không hài lòng lắm: "Câm rồi?" Thật hao tổn sức phô trương phong thái mị lực ở trên mặt.
Lúc này hai binh sĩ nhìn thấy, nên đều cúi đầu lui về sau: "Đã có tướng quân ở đây, chúng ta qua bên kia tuần tra."
"Đi thôi."
"Ngươi là tướng quân?" Giang Sương Hàn mở miệng nói câu nói đầu tiên sau nhiều ngày, thanh âm có chút khàn.

Từ Thiên kinh ngạc, nữ tử bị câm ở trên giường không có nghĩa lý gì, hắn thích kêu lên.

Hắn keo kiệt đặt nàng ở trên lưng, đang muốn chặn ngang nâng nàng lên: "Không sai, muốn gì, muốn cùng gia?"
Dao sau lưng Giang Sương Hàn đã ra khỏi vỏ, nhưng thời điểm nhìn thấy thân hình ở doanh trướng liền dừng động tác lại, dao nhọn rất nhanh bị nàng thả lại trong vỏ dao, lúc hắn chưa kịp phản ứng nàng ra tay hất hắn.
Từ Thiên bị động tác đột ngột làm cho bất ngờ, lui về sau hai bước, lửa giận lập tức xông ra: "Người Đàn bà thối tha này còn dám đẩy Lão Tử!" Hắn nói xong liền đưa tay định tát Giang Sương Hàn.
Giang Hàn Sương không tránh, ánh mắt của nàng từ lúc bắt đầu rơi thẳng vào thân hình trong doanh trướng kia.
Vừa rồi Tiết Tẫn nghe thấy tiếng động lạ phát ra, vừa ra tới thì ánh mắt bị nữ tử gần đó hấp dẫn, hắn ngừng chân trước doanh trướng nhìn về phía phương hướng này, trong ánh mắt của hắn có vui mừng quá đỗi.

Cát vàng che khuất mặt mày của nàng, tại Bắc Địa nghèo nàn này như nhìn thấy người mình tâm niệm.
Cái tát của Từ Thiên chưa kịp rơi xuống, thì bị người khác chặn lại ở trên không trung.
Hắn đánh Giang Hàn Sương là vì muốn hả giận, bị chặn lại nên tất nhiên là càng tức giận, Từ Thiên giận dữ quay đầu nhìn lại xem cái đồ không có mắt nào dám cản hắn là ai, kết quả quay đầu thì nhìn thấy Tiết Tẫn, lửa giận giống như bị gáo nước lạnh tạt vào, khoảnh khắc giận dữ biến mất không còn: "Đại…Đại Tướng Quân, làm sao ngài ra đây? Đây là… vừa rồi binh sĩ phát hiện nữ tử không rõ lai lịch, ta đang muốn giáo huấn nàng."
"Ừm." Tiết Tẫn thản nhiên nói.
Nam nhân ở trước mặt trên người mặc một kiện áo khoác màu đen làm nổi bật mặt mày sắc bén, chẳng qua có một chút bình thường, trên người mang theo đao kiếm, nhìn lâu thì sợ bị chém máu me đầm đìa.
Hắn không cho Từ Thiên một ánh mắt nào, cũng không nói thêm một câu nào.
Khí chất trên người nam nhân này lộ rõ người có địa vị, trên mặt không lộ rõ nhưng mỗi một động tác đều lộ ra quyền uy cùng áp lực nặng nề, không khí trầm xuống một chút, hô hấp nặng một chút đều sai.
Tiết Tẫn không lề mề, động tác giống với Từ Thiên lúc vừa rồi, trực tiếp đưa tay ôm eo Giang Hàn Sương, khiêng nàng đi.
Mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, dính dáng tới cát bụi Bắc Địa, mang theo nàng không có cảm giác thô tục.


Vai hắn cứng rắn, làm cho bụng dưới của nàng không thoải mái, chẳng qua so với trên lưng ngựa thì dễ chịu hơn, nàng không lên tiếng.
"Đại Tướng Quân?" Từ Thiên bị bỏ lại sửng sốt, hắn vô ý thức nhìn qua bóng lưng của hai người hỏi một câu nghi hoặc.
Lời nói vừa nói ra, Từ Thiên liền biết mình sai, thấy bước chân Tiết Tẫn ngừng lại, hắn lật đật quỳ xuống, run giọng nói: "Cung tiễn Đại Tướng Quân."
Giang Sương Hàn không có phản ứng, nàng quay đầu muốn nhìn mặt hắn.

Động tác này làm cho hắn cảm thấy giống như nàng yếu ớt giãy dụa, cái tay trống không kia rơi vào mông nàng, vỗ nhẹ lên, muốn nàng bình tĩnh.
Chờ Tiết Tẫn triệt để rời đi, Từ Thiên mới tỉnh táo lại, một bên lau mồ hôi một bên nghĩ làm sao Tiết Tẫn đột nhiên tới đây.

Đáng tiếc cho Mỹ nhân nhất đẳng này, lúc ở kinh thành chưa từng gặp qua dạng sắc đẹp này, bị Tiết Tẫn mang đi cũng không biết có thể còn sống sót hay không, đáng tiếc.
Tiết Tẫn vững bước tiến vào doanh trướng, đặt người ở trong ngực lên giường, sau đó tỉ mỉ đánh giá nàng.

Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở trên người nàng chốc lát, nhìn thấy nàng lộ da thịt trắng noãn dưới váy đỏ nhíu mày, sau đó liền đem ánh mắt dừng ở trên mặt của nàng, nhìn ngắm hồi lâu.
Cuối cùng, hắn đạt được một kết luận, rất giống.
Trừ trên mũi có nốt ruồi chướng mắt còn có đôi mắt dập dờn sóng nước, suýt nữa hắn tưởng rằng nàng đến đây.
Đương nhiên, Tiết Tẫn biết nàng không thể nào tới chỗ như thế này, cho dù có đến, cũng không có khả năng mặc loại quần áo không chỉnh tề này ở bên ngoài trướng.
Ngay lúc Tiết Tẫn nhìn Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt nàng không tránh né, trực tiếp nhìn chằm chằm mặt hắn, giống như lúc ở bên ngoài, lúc ấy cách xa nàng không thấy rõ ngũ quan hắn lắm, chỉ nhìn rõ y phục trên người hắn, lúc này thấy mặt hắn, ánh mắt của nàng một cái chớp mắt cũng không rời đi.
"Vừa rồi người kia nói hắn là tướng quân." Giang Sương Hàn mở miệng, trải qua việc vừa rồi, hiện tại âm thanh của nàng đã hơi có chút khôi phục, nhưng mà bởi vì bôn ba so với bình thường thì hơi khàn khàn đi không ít.
"Ừm." Tiết Tẫn lên tiếng, trả lời cho câu nói của nàng.
Giang Sương Hàn rất nhanh kịp phản ứng, là tướng quân không sai nhưng trên chiến trường cũng không phải chỉ có thể có một tướng quân.

Vừa rồi trông thấy cái nhìn của Từ Thiên, nàng nghĩ người kia lại lừa nàng, chẳng qua sau này trông thấy Tiết Tẫn, nàng liền rõ ràng hơn, là nàng nhận lầm người.

Sau khi Tiết Tẫn lên tiếng, liền đứng ở bên giường vừa cởi áo ngoài, lại muốn cởi áo trong.
Suốt cả quá trình này, con mắt Giang Sương Hàn cũng không chớp một cái, đã không có dời ánh mắt, cũng không có hỏi nhiều.
Đợi đến khi Tiết Tẫn cởi áo trong ra, Giang Sương Hàn mới ý thức được, trong doanh trướng toàn bộ đều tràn ngập một mùi máu tươi, lúc này đây mùi càng nặng.
Trong kinh thành đồn rằng, Bắc Địch đã bại, Đại Tướng Quân Tiết Tẫn lãnh binh chậm chạp không chịu về, Hoàng Thượng liên tục hạ ba đạo thánh chỉ, đành phải một câu: "Địch Nhân đã lui, đem quân về."
Trong triều lời đồn đại nổi lên bốn phía, dân gian đã có ca dao Truyền Thuyết sắp biến thiên.

Lòng người bàng hoàng, không có một ngày an ổn.

Như là bông tuyết bay vào Cần Chính Điện, lại giống như bông tuyết bay ra ngoài.
Nếu chuyện có thật như trong kinh thành nói, Tiết Tẫn cũng sẽ không còn thân chịu trọng thương.
Có người vung rèm lên đi vào, Giang Sương Hàn cũng không dời ánh mắt.

Ngược lại quân y khi nhìn thấy trong doanh trướng của đại Tướng Quân còn có một nữ tử nên sửng sốt một chút, chẳng qua hắn không dám nhìn nhiều, rất nhanh thu hồi ánh mắt đem theo cái hòm thuốc đi qua chỗ Tiết Tẫn.
Từ chỗ Giang Sương Hàn nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy phía sau Tiết Tẫn có vết đao, mùi vị máu tanh trong doanh trướng, chắc hẳn bị thương không nhẹ.
Trong doanh trướng rất yên tĩnh, đại phu dùng rượu giúp hắn rửa vết thương, Giang Sương Hàn nghe thấy tiếng rượu dội vào sau lưng của hắn, nghe thấy âm thanh dòng nước, nghe thấy âm thanh hắn thở dốc, còn có thể nghe thấy âm thanh binh lính tuần tra đi lại bên ngoài.
Không biết quá trình an tĩnh này trôi qua bao lâu thì Giang Sương Hàn nhìn Tiết Tẫn bấy nhiêu.

Bọn hắn ở khoảng cách rất xa, kỳ thật nàng nhìn không rõ ngũ quan của hắn lắm, nhưng lại nhìn thấy mỗi một tấc hình dáng của hắn, nếu như trừ bỏ cái mùi máu tanh nồng đậm, thì nàng an tâm.
Quân y rời đi, Tiết Tẫn cũng không mặc quần áo đầy đủ giống vừa rồi, chỉ tùy ý khoác kiện áo ngoài, che khuất vết thương vừa băng bó kỹ sau lưng.
Hắn đi thẳng tới bên Giang Sương Hàn, trong trướng có ánh nến, màu đỏ cam chập chờn theo động tác của hắn, Ngọn lửa vụt sáng rồi tắt, bóng đen như dã thú to lớn in lên màn che màu xám trắng.
Bàn tay hắn rộng lớn đặt ở ngang hông của nàng, lần này khác biệt với vừa nãy, Giang Sương Hàn cảm thụ rõ ràng khí lực của hắn dùng ở chỗ đó nơi vốn có vải vóc dày đặc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương