Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ rất lâu nhưng thực sự đến ngày rời xa Dư Chu vẫn luyến tiếc không nỡ đứng tại bên ngoài cổng thôn thật lâu cũng không nguyện ý rời đi.

Ban đầu theo ý của Cẩm Xuyên thì cậu muốn tiễn Dư Chu lên tới tận trấn trên hội họp cùng với Hạ Vân Kỳ.

Tất nhiên là Dư Chu cũng muốn, thế nhưng sau khi suy nghĩ tới chuyện tiễn đưa lên tới trấn trên mặc dù có thể kéo dài thêm được một chút thời gian để họ ở bên nhau, nhưng sau đó lại chỉ có một mình Cẩm Xuyên mang theo Thần Thần trở về trong thôn thì khẳng định cậu sẽ càng buồn thương hơn nữa, nên hắn thật quyết đoán từ chối với đề nghị này của Cẩm Xuyên.

Hiện giờ lựa chọn chia tay ở đầu thôn thì sau khi hắn rời đi ít nhất còn có người dân trong thôn, mà đặc biệt là Trần đại nương với Trần thẩm nhất định sẽ tìm Cẩm Xuyên nói chuyện, có nhiều thêm vài người ở bên cạnh tâm sự cũng sẽ giúp cậu giảm bớt được một chút nỗi niềm thương nhớ trong lúc chia xa.

Dư Chu tìm được thật nhiều cách giúp Cẩm Xuyên giảm bớt được sự buồn thương khó chịu lại thật không ngờ tới vấn đề phát sinh tại trên người của Thần Thần.

Không biết có phải tiểu hài tử thật sự cảm nhận được hay tại nguyên nhân nào khác, bé con vẫn luôn ngoan ngoãn chẳng mấy khi khóc nhè ăn vạ như Tiểu Thần Thần vào lúc Dư Chu muốn chuyển bé qua cho Cẩm Xuyên bế ở ngay đầu thôn lại đột nhiên oa oa khóc lớn, bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy y phục của Dư Chu nhất quyết không chịu buông.

Một thôn có tới hai người cùng đi tới phủ thành tham gia thi phủ nên không ít người dân trong thôn cùng tới đưa tiễn. Thấy cảnh tượng như vậy mấy vị phụ nhân có tuổi tác lớn một chút liền nhao nhao nói:

"Thần Thần là không nỡ rời xa phụ thân đây mà."

Mà nói thật thì Dư Chu cũng nào nỡ xa cách với nhi tử mềm mại thơm mùi sữa của nhà mình cơ chứ, thấy Thần Thần khóc tới thương tâm như vậy trái tim hắn cũng như muốn thắt lại, lập tức vừa di chuyển chậm rãi qua lại vừa nhẹ nhàng đung đưa dỗ dành bé con.

Miệng thì lẩm bẩm nói không ngừng: "Phụ thân không có ở nhà Thần Thần phải thực ngoan ngoãn có biết không, không được náo loạn khóc nhè làm cha ngươi vất vả..."

Dỗ dành hết khoảng thời gian một chén trà thì có lẽ Thần Thần đã khóc tới mệt rồi, lúc này mới hít hít cái mũi chìm vào giấc ngủ.

Dư Chu không nỡ chuyển hài tử qua cho Cẩm Xuyên, hắn dùng âm lượng chỉ để hai người có thể nghe được nhỏ giọng nói lẩm bẩm với Thần Thần:

"Bé con à, đợi một tháng sau phụ thân trở về ngươi nhất định phải còn nhớ rõ phụ thân đó nhé."

Cẩm Xuyên cúi đầu nhìn nhi tử nhà mình một cái bật cười nói:

"Mỗi ngày ta đều nhắc tới huynh với bé con, khẳng định sẽ không để nó quên mất huynh đâu."

Dư Chu ' ừ' một tiếng, nơi đây người đông đúc nên hắn cũng không tiện làm ra mấy hành động quá mức thân mật, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng vào Cẩm Xuyên một lúc mới lầm bầm dặn dò:

"Đợi ta trở về."

"Vâng" Cẩm Xuyên trịnh trọng đáp.

"Còn có, " Dư Chu lại nói tiếp, "Chăm sóc thật tốt cho bản thân mình."

Bên chỗ hắn lưu luyến bịn rịn chia tay xong thì chỗ của Dư Ôn Lương cũng đã hoàn tất rồi.

Mặc dù nói Văn tiên sinh là thầy dạy của Dư Chu, nhưng dù gì thì tuổi tác của ông cũng đã cao, lần này trong nhà bọn họ có một già một nhỏ cùng đi xa nhà nên nói sao thì mọi người cũng không thấy yên tâm cho lắm.

Cho nên dù trước đó đã nói đi nói lại rất nhiều lần nhưng lúc trước khi lên xe ngựa ngày hôm nay vẫn không quên chạy đến trước mặt Dư Chu nhờ cậy hắn chăm nom nhiều một chút.

Trong tiếng lạch cạch vang vọng của bánh xe ngựa, phong cảnh quen thuộc ven đường cũng dần trôi xa, xe ngựa chở mọi người chậm rãi tiến về phía trước.

Dư Chu vươn đầu ngó hẳn ra bên ngoài, nhìn những bóng người đến trước cửa thôn tiễn đưa dần biến thành những điểm đen nhỏ, đến tận khi xe ngựa rẽ vào một đoạn đường vòng khác, không còn nhìn thấy gì nữa hắn mới luyến tiếc rụt người ngồi trở lại trong xe.

Từ lúc còn ở nhà thì đã chuẩn bị đầy đủ hết những thứ cần dùng tới nên sau khi lên tới thị trấn thì mấy người Dư Chu cũng không cần dừng lại để mua sắm thêm thứ gì nữa cả, chỉ đợi đến lúc hội họp với những thư sinh khác cùng tham gia thi phủ là có thể trực tiếp đi đến phủ thành.

Mọi người gấp gáp lên đường nên ngoại trừ những lúc tìm phòng trọ nghỉ ngơi vào buổi tối thì hầu hết thời gian khác đều trải qua trên xe ngựa, đa số mọi người không chỉ cảm thấy buồn chán mà còn mệt tới sắp chịu hết nổi.

Dư Chu và Dư Ôn Lương là thanh niên trẻ trung khỏe mạnh nên cũng không thấy khó chịu gì nhiều, tuổi tác của Văn tiên sinh đã lớn vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai thì cả người ông đều đã phờ phạc ủ rũ, còn có sắc mặt của Hạ Vân Kỳ cũng không được tốt cho lắm.

Trong số những thư sinh đồng hành cùng họ cũng có người thân thể hơi yếu đuối một chút, đi liền không ngừng nghỉ như thế này cũng là một loại giày vò với mấy người bọn họ, cuối cùng mọi người cùng nhau bàn bạc quyết định thả chậm tốc độ đi đường của cả đoàn người, dù sao thì thời gian bọn họ xuất phát khá sớm nên cũng không cần quá vội vàng.



Vậy nên quãng đường bình thường sẽ mất khoảng ba ngày là tới bị họ kéo dài thành hơn bốn ngày mới đi xong.

Mặc dù như vậy sẽ tốn nhiều thời gian trên đường đi hơn, nhưng đợi lúc mọi người dừng chân trên đất phủ thành thì tinh thần của một nhóm người ở đây đều khá ổn, ngay cả hai người Văn tiên sinh và Hạ Vân Kỳ cũng chỉ có chút mệt mỏi mà thôi.

Tiến vào bên trong cổng phủ thành thì mỗi người ở đây đều có chỗ nghỉ chân khác nhau nên mọi người quyết định tách nhau để đi.

Mấy người Dư Chu tất nhiên là có Đào Khương đang học tập bên trong phủ thành tới tiếp đón.

Lúc gặp nhau bên ngoài gian nhà trọ đã hẹn nhau từ trước thì Đào Khương mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngay cả chiếc quạt xếp chưa từng rời tay cũng quên luôn cả phe phẩy qua lại,

"Biểu ca à, cuối cùng thì mọi người cũng tới rồi, ta đợi mọi người ở đây hai ngày rồi, còn sợ rằng..."

Cậu ta vẫn chưa nói hết câu nhưng mấy người ở đây đều có thể biết được phần câu phía sau là gì.

Hạ Vân Kỳ đưa tay lên che miệng nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng, "Mấy người chúng ta đi tới đây cùng với tất cả các thí sinh tham gia kì thi phủ đợt này thì có thể có chuyện gì được chứ."

"Thân thể của biểu ca..." Đào Khương thấy bộ dáng ho khan của Hạ Vân Kỳ liền lo lắng hỏi thăm.

"Không có gì đáng ngại," Hạ Vân Kỳ nói, "Đi đường có chút mệt mỏi mà thôi."

Đào Khương hiểu rõ biểu ca nhà mình tự biết phân biệt nặng nhẹ, nếu huynh ấy thực sự cảm thấy thân thể không thích hợp thì tuyệt đối sẽ không có chuyện giấu giếm không chịu nói ra vào lúc này, vậy nên sau khi nghe Hạ Vân Kỳ nói chỉ có chút mệt mỏi thì trái tim lo lắng căng thẳng của cậu ta cũng có thể bình ổn trở lại.

Trưởng quầy đứng tại bên cạnh nghe Hạ Vân Kỳ nói vậy cũng không quan tâm chuyện bản thân chen miệng vào cuộc đối thoại của hai người có thích hợp hay không, bước lên phía trước một bước nói:

"Hậu viện phía sau nhà trọ đã được thu dọn sạch sẽ, chẳng hay hiện tại cô gia có muốn qua đó nghỉ ngơi luôn không ạ?"

Hạ Vân Kỳ nói: "Vất vả cho trưởng quầy Trần rồi, mấy vị bằng hữu này sẽ ở cùng một nơi với ta, không biết chỗ ở có đủ hay không nhỉ?"

"Tiểu công tử đã phân phó chúng ta từ trước rồi ạ, có nói rõ có thêm vài người bạn của ngài sẽ qua đây ở cùng," trưởng quầy Trần mỉm cười đáp, "Vậy nên xin ngài cứ việc yên tâm, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng hết rồi ạ."

Mọi người ở trong nhà trọ do Châu gia mở, mọi việc lại có Châu Ninh sắp xếp từ trước nên Hạ Vân Kỳ khẳng định biết rõ cậu ta đã phân phó như thế nào, sau khi xác nhận không có gì sai sót liền dẫn nhóm Dư Chu đi theo trưởng quầy Trần tiến vào bên trong hậu viện của tòa nhà.

Châu Ninh ở trong Châu gia đúng là được yêu chiều hết mực, dù cho cậu ta đã gả ra ngoài thì những việc mà cậu ta phân phó với người dưới của Châu gia tại phủ thành cũng vẫn được thực hiện một cách hợp lý thỏa đáng.

Trưởng quầy Trần vừa đi phía trước dẫn đường vừa không ngừng giới thiệu:

"Nhà trọ của chúng ta ở gần ngay bên cạnh trường thi, người đến trọ trong khoảng thời gian gần đây phần lớn đều là những thí sinh tới tham gia kì thi phủ lần này, đa số mọi người đều không phải là đi ra bên ngoài hội họp bằng hữu thì chính là ở lì bên trong phòng đọc sách ôn tập, vậy nên khá là yên tĩnh."

Hạ Vân Kỳ hơi gật đầu biểu thị đã hiểu.

Trưởng quầy Trần cười dài tiếp tục nói:

"Có điều viện tử cô gia ở nằm tại bên trong cùng nên dù cho phía trước đại sảnh hoặc là có người bên trong khách phòng nháo loạn gây rối thì cũng không thể truyền tới nơi ở của ngài được đâu ạ."

Hạ Vân Kỳ nói: "Trưởng quầy Trần vất vả rồi."

Trưởng quầy Trần vội vàng nói: "Đây đều là chuyện mà ta nên làm cả."

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi tới căn viện tử được sắp xếp cho mình, đó là một căn nhà theo kiểu tứ hợp viện, chỉ riêng phần sân trống phía trước giữa các gian nhà đã có diện tích không hề nhỏ rồi, lúc này đang đúng thời kì trăm hoa khoe sắc cho nên các loại hoa cỏ bên trong viện tử đang tranh giành đua sắc, nở tới cực kì mỹ lệ, cực kỳ náo nhiệt.

Số phòng có thể ở cũng nhiều, không nói chỉ có mấy người bọn họ, mà dù có gấp đôi số người lên thì vẫn đủ chỗ để ở.

Lúc lựa chọn gian phòng thì có Hạ Vân Kỳ là cô gia của Châu gia, thêm vào viện tử này vốn là được chuẩn bị cho cậu ta dùng nên theo lẽ dĩ nhiên là sẽ ở trong gian phòng chính, Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương ở trong gian sương phòng phía đông, còn Dư Chu thì ở gian sương phòng phía tây.



Sau khi đặt đồ đạc xuống thì trưởng quầy Trần lại ân cần niềm nở hỏi:

"Các vị muốn ăn cơm trước hay muốn dùng nước ấm để rửa ráy lau người trước ạ?"

Mấy ngày hôm nay nhóm người Dư Chu dù có ở trọ trong khách điếm thì cũng không được dùng nước tắm rửa thoải mái như khi còn ở nhà, lại thêm sau quãng thời gian đi đường vất vả mệt nhọc cuối cùng cũng có thể tạm thời yên ổn xong xuôi nên tất nhiên là mọi người sẽ lựa chọn tắm rửa thả lỏng tâm trạng rồi.

Sau khi trưởng quầy Trần phân phó người dưới xong liền nói:

"Vậy cũng được, bây giờ ta sẽ sắp xếp người dưới mang nước ấm lên cho các vị tắm rửa ngâm mình trước, đồ ăn cũng sẽ được đi chuẩn bị ngay ạ, đợi mọi người tắm rửa xong liền có thể ăn cơm được rồi."

Tiếp theo đó chính là tắm rửa, ăn cơm và nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe, sau khi nghỉ ngơi đủ rồi thì mấy người Dư Chu mới bắt đầu quyết định những sự việc cần làm tiếp theo.

Ngoài Đào Khương đang theo học tại phủ thành ra thì Dư Chu không quen thêm bất cứ người nào ở nơi này nữa, hắn nhún nhún vai nói:

"Ta tính ở trong này ôn tập thêm vài ngày công khóa, coi như lần chạy nước rút cuối cùng đi."

Vỗn dĩ hắn tham gia khoa cử chỉ vì muốn có được công danh chứ không muốn làm quan, cho nên ngay từ khi bắt đầu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nhân khoảng thời gian trước khi thi này đi quen biết thêm với càng nhiều người đọc sách hơn làm gì.

Vả lại nói khó nghe một chút thì nếu như học thức của bản thân không đủ, không đỗ đạt thông qua được kì thi thì dù cho bản thân có kết giao được với bao nhiêu người đi chăng nữa cũng sẽ chỉ là uổng phí công sức mà thôi.

Tựa như Văn tiên sinh cũng có cùng suy nghĩ giống hắn, nói theo:

"Đợi sau khi các ngươi thi xong ta lại giới thiệu vài người bằng hữu cho các ngươi quen biết."

Hạ Vân Kỳ thì càng không cần bàn, từ năm cậu ta mười một mười hai tuổi thì danh tiếng đã được truyền ra xa, lại thêm gia thế nhà họ Hạ thì nào cần đến cậu ta tự mình ra ngoài tìm người kết giao bằng hữu gì chứ, chỉ có người khác là muốn vắt óc suy nghĩ tìm cách kết bạn với cậu ta mà thôi.

Cho nên kết quả sau khi mấy người ở đây ngồi lại bàn bạc với nhau đều chỉ có một.

Chính là trong khoảng thời gian trước khi tham gia thi cử thì ở lại phòng ngoan ngoãn ôn tập lại bài học.

Trước kì thi phủ vài ngày thì trường học của Đào Khương cũng được cho nghỉ học, cậu ta dọn đồ chuyển qua ở ngay bên cạnh phòng của Hạ Vân Kỳ, lấy danh nghĩa tới làm chân chạy việc cho mọi người, tụ họp bàn luận học vấn với mấy người Dư Chu suốt cả ngày.

Mặc dù con người cậu ta có chút ồn ào lắm lời nhưng học vấn lại không chê vào đâu được, bản thân lại là người từng trải cho nên có không ít kinh nghiệm có thể chia sẻ cùng những người còn lại.

Ví dụ như chuyện trong mấy ngày trước kì thi phủ để mọi người tạo ra thói quen ngủ sớm vào đêm hôm trước và thức dậy vào giờ dần ngày hôm sau cũng là đề nghị do cậu ta đưa ra.

Thời gian tiến nhập trường thi trong kì thi phủ còn sớm hơn so với trong kì thi huyện một chút, vào giờ mão một khắc mỗi ngày thì trường thi sẽ mở cửa cho các thí sinh tiến vào xếp hàng chờ tiếp nhận kiểm tra.

Ba người Dư Chu có vài ngày làm quen với chuyện thức giấc vào giờ dần nên buổi sáng ngày mười sáu lúc nhóm người bọn họ tiến tới trường thi bộ dáng có tinh thần hơn so với nhóm thư sinh hoặc là gật gù buồn ngủ hoặc là lo lắng không yên kia nhiều.

Thi phủ chia làm ba đợt, đợt một thi thiếp kinh, đợt hai thi tạp văn và cuối cùng là sách luận.

Nói ra thì ít hơn nhiều so với thi huyện, nhưng độ khó lại được nâng cao vài bậc.

Thực ra thì đợt một thi thiếp kinh và đợt hai thi tạp văn còn khá tốt, quan trọng nhất chính là đợt thi sách luận thứ ba, không chỉ có độ khó là kì thi cấp huyện không cách nào so bì, ngay cả thời gian thi cũng được ấn định là hai ngày liên tiếp.

Thí sinh tham gia thi cử cần phải trải qua một đêm ở bên trong trường thi.

Một đêm này mặc dù các đồ dùng sử dụng như chăn mền, nến đốt đều được bên trường thi cung cấp, thế nhưng mỗi người lại chỉ được phân cho một vị trí chật hẹp tới ngay cả chỗ duỗi chân cũng không có dùng để ngủ nghỉ qua đêm, càng không cần nói nếu có lỡ như bị sắp xếp vào vị trí không tốt như bên trong góc gần nơi chất chồng thùng gỗ làm nơi vệ sinh tạm thời thì còn bị mùi hôi thối bám đầy người nữa chứ.

May mắn là vận số của ba người Dư Chu cũng không tệ, không có ai bị sắp xếp vào chỗ như vậy.

Có điều dù là như vậy thì sau khi thi xong đợt thi sách luận thứ ba bước ra khỏi phòng thi, Dư Ôn Lương là người nhỏ tuổi nhất trong số ba người bọn họ vẫn bị sốt cao một trận, còn Dư Chu bởi vì không có cách nào duỗi thẳng chân tay trong khoảng thời gian dài nên cơ thể cũng đặc biệt khó chịu. Mà người có sức khỏe yếu nhất là Hạ Vân Kỳ mặc dù nhìn qua thì mệt mỏi tới không có chút tinh thần nào, thế nhưng lại không có gì đáng ngại cả.

Nhưng dù có như thế nào thì kì thi phủ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương