Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
-
Chương 67: Dù có làm gì cũng sẽ không quên bé con
Dư Chu ngẩn người một chút, nhớ lại xem gần đây bản thân đã nói những gì rồi mới xác thực bản thân hắn chưa hề nhắc tới chuyện muốn đi đắp người tuyết gì cả.
Cẩm Xuyên thấy hắn không hiểu liền sụt sịt cánh mũi buồn tủi rúc sâu vào trong chăn, chỉ để hở đôi mắt long lanh đáng thương ở bên ngoài.
Dư Chu cảm nhận được sự ủy khuất thông qua một loạt những hành động này của cậu, trong đầu hắn chợt loé lên kí ức trận tuyết đầu mùa năm ngoái bản thân dậy sớm đắp hai người tuyết thật lớn bên ngoài sân, khoé miệng không kiềm chế được nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, thực là muốn vui như mở cờ trong bụng,
"Tất nhiên là sẽ đắp người tuyết rồi, thế nhưng phải đợi ăn cơm sáng xong trước đã."
Cẩm Xuyên kéo chăn xuống một chút, để hở chiếc mũi cùng cái miệng nho nhỏ ra bên ngoài, chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào Dư Chu nói:
"Được, Vậy bữa sáng hôm nay ta muốn ăn mì."
"Không thành vấn đề." Dư Chu nhanh chóng đồng ý, trong đầu vẫn đang không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng vào mùa đông năm ngoái.
Khi đó hắn đã thật lâu không được chứng kiến cảnh tuyết rơi dày đặc như thế, buổi sáng sau khi thức dậy thấy một mảng trắng xoá bên ngoài sân nhà thì tay chân với trong lòng đều ngứa ngáy không cách nào kiềm chế được nên mới chạy ra ngoài sân đắp hai người tuyết cực lớn.
Lúc đó Cẩm Xuyên chỉ đứng bên trong hiên nhà ngắm nhìn, ngay cả bước chân ra bên ngoài nửa bước cũng không muốn nên hắn còn cho rằng cậu từ nhỏ đã quen với cảnh tuyết rơi nên cảm thấy chuyện này cũng thực bình thường, nào biết mặc dù Cẩm Xuyên không ra ngoài nghịch tuyết cùng với hắn nhưng lại âm thầm nhớ kĩ ở trong lòng cơ chứ.
Than dùng để đốt sưởi năm nay là than trắng mà Dư Chu cố ý tìm mua, loại than này bắt lửa rất nhanh mà thời gian đốt lại dài, ngoại trừ có chút đắt ra thì không có khuyết điểm nào khác.
Dư Chu đốt liền một lúc hai chiếc lò sưởi, một chiếc đặt tại bên ngoài đại sảnh, mặc dù hiện tại hai người bọn họ đều không có ai ở bên ngoài sảnh đường nhưng để chiếc lò sưởi ở đây một lúc thì nhiệt độ trong phòng sẽ ấm áp hơn nhiều, đợi chút nữa Cẩm Xuyên mặc y phục xong từ trong phòng ngủ đi ra ngoài sẽ không cảm thấy lạnh.
Một chiếc còn lại tất nhiên là được đặt bên cạnh giường giúp Cẩm Xuyên hong ấm y phục rồi.
Bây giờ những lúc Cẩm Xuyên tự mình mặc y phục thì có một vài động tác lúc thực hiện sẽ rất khó khăn, đặc biệt là động tác cúi thấp người để đi giầy vào chân.
Cho nên Dư Chu liền nhận nhiệm vụ này về mình.
Ban đầu Cẩm Xuyên cảm thấy thực không quen, sau này phát hiện đúng là bản thân rất khó có thể với tới được, lại thêm Dư Chu khua môi múa mép khuyên nhủ một phen thì mới chịu giao lại cho hắn làm.
Bên cạnh lò sưởi là giá gỗ do Dư Chu cố ý làm dùng để sưởi ấm y phục cho Cẩm Xuyên, đợi đến lúc Dư Chu sờ thấy y phục đã có thể sử dụng mới để Cẩm Xuyên rời giường rồi mặc từng chiếc lên người cậu.
Những việc này hắn đã làm đi làm lại rất nhiều lần nên cực kì quen tay.
Chỉ là lúc đi tất cho Cẩm Xuyên thì động tác trên tay hắn có chút đình trệ.
Bàn chân của Cẩm Xuyên được đặt bên trên lò sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh, sau khi phát hiện động tác trên tay hắn hơi ngừng lại cậu mới hỏi:
"Làm sao thế?"
Dư Chu nhìn đôi bàn chân trước mặt mình phù thũng tới mức ngay cả các ngón chân cũng tròn vo đầy đặn, mặc dù không khó coi nhưng lại khác xa so với đôi bàn chân thon gầy trắng trẻo có thể nhìn thấy được các đường mạch máu của ngày trước. Hắn không kìm được mà cảm thấy đau lòng.
Đẹp hay xấu đều không phải điều quan trọng, quan trọng là chân bị phù thũng thành như thế này thì thường ngày Cẩm Xuyên sẽ khó chịu như thế nào cơ chứ.
Cẩm Xuyên cảm nhận được sự khác lạ của Dư Chu, bàn chân đang bị Dư Chu nắm trong tay khổng khỏi nhẹ nhàng cử động vài cái,
"Đã nói với huynh rồi, nhìn thì đáng sợ vậy thôi chứ thực ra cũng không có khó chịu gì đâu, mà không phải mỗi buổi tối huynh đều đun nước ấm cho ta ngâm chân hay sao, cũng dễ chịu lắm."
Nói xong những lời này cậu lại làm vẻ muốn thúc giục nói:
"Vả lại huynh còn không mau đeo tất với đi hài vào cho ta thì ta liền muốn bị đông lạnh tới nơi rồi đấy."
Dư Chu hắng giọng thay đổi nét mặt nói, "Xong ngay đây."
Dứt lời hắn nhanh chóng đeo tất bông vào cho Cẩm Xuyên rồi mới đeo chiếc hài đã được cố ý làm rộng vào chân cậu.
Cẩm Xuyên ăn mặc nghiêm chỉnh xong thì nồi nước trên bếp cũng đã được đun sôi, sau đó hai người liền đi rửa ráy với ăn sáng.
Ăn sáng xong lại ngồi nghỉ ngơi một chút, Dư Chu thấy Cẩm Xuyên cứ chốc chốc lại thoáng nhìn lướt ra bên ngoài phòng thì hắn liền đứng dậy đi vào bên trong phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác dài ra cho Cẩm Xuyên khoác lên người, lại thêm than vào lò sưởi trên tay để Cẩm Xuyên bưng theo.
Cẩm Xuyên để mặc cho hắn sắp hết thứ này đến cái kia mà không nói một lời, hắn đưa cho cậu cái gì cậu đều ngoan ngoãn nhận lấy.
Dư Chu bọc kín Cẩm Xuyên lại đến khi tự cảm thấy dù cậu có đi ra ngoài cũng sẽ không thể bị đông lạnh nữa thì hắn mới kéo mở cánh cửa gian sảnh chính.
'Lạch cạch' một tiếng, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài len theo cánh cửa phòng mở rộng đua nhau chen chúc chiếu vào bên trong phòng làm cho hai người không khỏi phải nheo mắt lại.
Cẩm Xuyên thấy tầng tuyết tích lũy bên trên mái hiên nhà sau khi hút lấy ánh nắng nhàn nhạt liền biến thành những giọt nước men theo viền băng chầm chậm rơi xuống dưới liền chu môi nói:
"Chúng ta mà đi ra muộn thêm một chút nữa thì đám tuyết bên ngoài kia đều sẽ bị hòa tan hết mất rồi."
Dư Chu chỉ cười không nói, đỡ cậu tới đứng dưới mái hiên nhà sau đó mới chỉ vào lớp tuyết trắng xóa dưới đất lại chỉ chỉ vào chính mình.
Tiếp đó nhảy thẳng vào trong tuyết dưới ánh mắt hoài nghi khó hiểu của Cẩm Xuyên, trên bề mặt tuyết trắng tinh bằng phẳng lập tức nhiều thêm hai dấu chân lớn, số tuyết vỡ vụn bắn tung vùi lấp lấy đôi bàn chân của hắn.
Cẩm Xuyên ngạc nhiên tới trợn mắt há hốc mồm, "Bao lớn rồi mà còn nghịch ngợm như vậy chứ."
"Sắp được làm phụ thân của đứa nhỏ rồi." Dư Chu thuận miệng đáp, ngước mắt nhìn người đang đứng yên bên trong hiên nhà mỉm cười lúc lâu, sau đó ánh mắt mới chuyển rời tới phần bụng ngay cả lớp áo khoác ngoài cũng không cách nào che lấp được kia,
"Cho nên phải nhân lúc trước khi được làm phụ thân mà chơi đùa một trận cho đã đời, nếu không chỉ có thể đợi đến lúc nhóc con đến tuổi biết nghịch tuyết mới có thể mang theo nó nghịch cùng thôi."
Cẩm Xuyên hơi cụp mắt, một lúc sau mới nói: "... Mỗi năm chúng ta lại đắp người tuyết một lần đi, ta thực thích."
"Được."
Dư Chu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó mới bắt đầu vo viên số tuyết xung quanh lại bắt đầu cuộn quả cầu tuyết.
Kĩ thuật của hắn khá tốt, mà số lượng tuyết tích tụ bên trong sân nhà cũng đủ nhiều cho nên không bao lâu đã làm ra được hai quả cầu tuyết thật lớn.
Cẩm Xuyên thấy sau khi hắn lăn hai quả cầu tuyết lớn tới bên dưới gốc cây liền bắt đầu dùng dụng cụ tạo hình dáng cho hai người tuyết. Nhìn động tác không giống với trong tưởng tượng làm hai hàng lông mày xinhh đẹp của Cẩm Xuyên bất giác nhíu lại.
Tốc độ của Dư Chu rất nhanh, chẳng bao lâu thì hình dáng đại khái của một người tuyết đã được làm xong, sau khi hắn lượn một vòng kiểm tra thấy đã không cần sửa chữa thêm gì nữa liền đẩy quả cầu tuyết còn lại đến gần sát bên chỗ của người tuyết kia.
Cuối cùng thì Cẩm Xuyên cũng không nhịn thêm được nữa mà mở lời nhắc nhở:
"Hai người tuyết này... có phải tựa vào gần nhau quá hay không?"
"Đâu có đâu," Dư Chu tiếp tục công việc của mình nói như lẽ đương nhiên, "Không phải năm ngoái ta cũng đắp như vậy hay sao?"
"Năm nay có phải là năm ngoái đâu chứ." Cẩm Xuyên nhỏ giọng thầm thì, đôi bàn tay đang xách lò sưởi không khỏi hơi dịch chuyển xuống dưới một chút, đụng tới phần bụng đang nhô cao lên của mình.
Hiển nhiên là Dư Chu không có nghe thấy tiếng thầm thì của cậu, động tác trên tay cực kì nhanh nhẹn, không hề có ý định cho hai người tuyết tách nhau ra dù chỉ một chút.
Cẩm Xuyên nhìn thêm một lúc liền thu hồi ánh mắt, cắn môi nói:
"Bên ngoài này lạnh quá ta đi vào bên trong phòng ngồi một chút đây, huynh đắp xong rồi thì gọi ta nhé."
Nói xong cũng không đợi Dư Chu trả lời thì cậu đã tự mình đỡ eo đi vào bên trong, đợi sau khi vào tới bên trong phòng còn thuận tay khép cửa sảnh chính lại, để nó ở trạng thái khép hờ.
Dư Chu nghe thấy tiếng cửa vang lên mới ngẩng đầu nhìn khoảng không trống rỗng dưới mái hiên một cái, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gian xảo.
Cẩm Xuyên một mình ngồi bên trong sảnh đường khoảng thời gian gần một nén nhang cũng không thấy bên ngoài phòng có bất cứ động tĩnh nào, cũng không thấy Dư Chu gọi mình ra xem làm cậu bồn chồn không yên, nhích qua nhích lại trên chiếc ghế vài lần, cuối cùng vẫn là không kiên nhẫn ngồi thêm được nữa mà đứng dậy bưng lấy lò sưởi đi tới bên khe cửa lén nhìn ra bên ngoài một cái.
Kết quả bởi vì lúc đóng cửa trước đó dùng sức có hơi mạnh nên hiện tại chỗ cánh cửa chỉ còn lại một khe hở thật là nhỏ, không nhìn rõ được thứ gì hết.
Cậu còn đang nghĩ cách làm thế nào để có thể mở cánh cửa lớn thêm một chút mà không phát ra tiếng động thì lại nghe thấy tiếng bước chân đang nhanh chóng tiến lại gần của Dư Chu, đồng thời hét lớn:
"Ta đã đắp xong rồi, đệ mau ra xem đi."
Cẩm Xuyên nghe vậy lập tức đứng thẳng người lại nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, vờ như mất hết kiên nhẫn nói:
"Sao lại đắp lâu thế chứ."
Dư Chu thấy Cẩm Xuyên đang đứng ở bên cạnh cánh cửa mà giọng nói mang theo sắc thái ngoài mạnh trong yếu, chứa đầy sự xấu hổ không tự nhiên một cách rõ ràng thì sao còn không đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì cơ chứ. Thế nhưng hắn cũng không vạch mặt cậu, chỉ mỉm cười phủi sạch số tuyết bám trong lòng bàn tay đi, một tay đỡ lấy Cẩm Xuyên môt tay còn lại giơ lên chỉ về phía người tuyết đã được đắp xong nói:
"Tại dáng vẻ của nhóc con khó tạo hình quá chứ bộ."
Cẩm Xuyên thuận theo nhìn về phía hắn chỉ liền thấy đằng trước hai người tuyết lớn đang kề sát bên cạnh nhau còn có một người tuyết nhỏ tròn vo đứng đó, người tuyết nhỏ đứng xoay mông về phía hai người họ nên nhìn không ra dáng vẻ cụ thể sẽ như thế nào, thế nhưng dáng vẻ một tay đang túm lấy phần đùi của người tuyết lớn rồi ngẩng đầu nhìn động tác của hai người tuyết lớn thì có thể thấy được một cách rõ ràng.
"Đây là..." Cẩm Xuyên sững người nhìn ba người tuyết đứng cùng một chỗ nửa ngày cũng không tìm lại được âm thanh của mình, nghĩ tới hành vi âm thầm trốn bên trong phòng tự hờn dỗi cảm thấy uất ức của chính mình thì khóe mắt cậu không khỏi nóng lên.
Dư Chu cười nói: "Ta hứa với đệ, về sau có làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không quên thêm bé con vào cùng."
"Vâng." Cẩm Xuyên đáp một tiếng, đứng dưới hiên nhà nhìn thêm một lát vẫn chưa thấy thỏa mãn liền đưa ra ý kiến, "Ta muốn tới gần nhìn."
Dư Chu đáp: "Được thôi."
Bởi vì đã dự đoán trước được rằng Cẩm Xuyên sẽ muốn đi tới gần để nhìn ngắm, cho nên từ lúc cuộn quả cầu tuyết thì Dư Chu đã dọn ra một lối đi từ ngoài hiên nhà đến phía gốc cây ngoài sân rồi. Bên trong sân nhà họ còn làm thêm vài con đường bằng sỏi đá nên chỉ cần cẩn thân đỡ bên cạnh thì cũng không cần lo cậu sẽ bị trượt chân ngã.
Hai người vừa mới đi tới bên dưới gốc cây thì Cẩm Xuyên đã vội vàng đi vòng đến phía trước của người tuyết nhỏ kia để nhìn, rõ ràng chỉ là một người tuyết nho nhỏ tròn vo, ngũ quan được dùng cành cây để tạo thành nhưng sau khi Cẩm Xuyên nhìn xong vẫn bất giác bật thốt lên nói:
"Thật là đáng yêu."
Dư Chu bật cười, cũng không đem suy nghĩ 'đứa ngốc' trong đầu mình nói ra ngoài.
Hai người đi vòng quanh mấy người tuyết một vòng lại đứng nhìn ngắm thêm một lúc thì Cẩm Xuyên mới chủ động nói:
"Chúng ta trở về trong phòng đi."
Bên ngoài sân có rất nhiều tuyết nên thực sự là rất lạnh, dù cậu có khoác áo khoác dài và cầm theo lò sưởi thì sau khi đứng ở bên ngoài một lúc hai chân cậu cũng đã bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh đang thấm dần vào bên trong rồi.
Thân thể của cậu hiện tại cậu là người hiểu rõ nhất, nếu như lúc này mà để bản thân bị đông lạnh thì không chỉ có mình cậu khó chịu, mà nhỡ đâu ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng thì đúng là hối hận cũng không còn kịp nữa.
Lúc hai người đi tới dưới hiên nhà, hai chân của Dư Chu luân phiên nhau đá vào chiếc trụ trước hiên nhà vài cái, đem số tuyết dính trên giày của mình đá rớt hết xuống.
Sau hai tiếng 'thùng thùng' trầm đục lại có tiếng răng rắc vang lên.
Thùng thùng là tiếng Dư Chu đá vào cột nhà, còn về tiếng răng rắc kia thì...
Dư Chu và Cẩm Xuyên xoay người liền thấy bên trên nền tuyết sạch sẽ nơi tiếp giáp với Trần gia có một quả cầu tuyết thật lớn rơi xuống, nền tuyết vốn dĩ bằng phẳng bị nó đập cho bắn tung tóe tạo thành những cái hố tuyết to nhỏ không đồng đều nằm rải rác xung quanh.
Trần Phong đang đứng kiễng chân ở bên kia hàng rào thấy hai người quay đầu qua nhìn liền cười hì hì chào hỏi:
"Vừa vặn nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người các ngươi ở bên ngoài sân nên ta không đi qua nhà nữa."
Dư Chu hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Hôm nay không phải là trận tuyết đầu mùa của năm nay hay sao?" Trần Phong nói, "Nương ta kêu ta qua dặn các ngươi một tiếng là buổi trưa không cần phải làm cơm đâu, qua nhà ta cùng ăn lẩu."
Dư Chu có chút do dự.
Trần Phong thấy vậy vội bổ sung, "Ngươi yên tâm đi, đều là mấy thứ thanh đạm thôi, Cẩm Xuyên cũng có thể ăn được."
Lúc này Dư Chu mới chịu gật đầu đồng ý, hắn cũng không thực sự cấm không cho Cẩm Xuyên ăn bất cứ một chút đồ cay nóng gì, chỉ là mỗi lần hai nhà ăn lẩu đều dùng thức ăn và gia vị có mùi vị khá nồng, để Cẩm Xuyên ăn một chút ít thì cũng không sao thế nhưng nếu nguyên một bữa đều ăn mấy thứ này thì hắn sợ cậu sẽ bị nóng trong người.
Sau khi Trần Phong truyền tải tin tức tới cho hai người xong lại liếc mắt nhìn ba người tuyết dưới gốc cây nhà Dư Chu một cái liền không nhịn được mà hướng về trong nhà mình hét lớn:
"Tiểu Ngọc, Tiểu Quyên, mau ra đây đắp người tuyết, ném cầu tuyết đi!"
Dư Chu nghe vậy lập tức quay đầu qua cảnh cáo, "Không được phép ném cầu tuyết vào trong sân nhà ta."
Vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn về phía mấy người tuyết vừa mới được đắp xong bên trong sân nhà mình, mặc dù không nói ra nhưng ý tứ cảnh cáo trong đó không cần nói cũng khiến người khác hiểu rõ.
Cẩm Xuyên thấy hắn không hiểu liền sụt sịt cánh mũi buồn tủi rúc sâu vào trong chăn, chỉ để hở đôi mắt long lanh đáng thương ở bên ngoài.
Dư Chu cảm nhận được sự ủy khuất thông qua một loạt những hành động này của cậu, trong đầu hắn chợt loé lên kí ức trận tuyết đầu mùa năm ngoái bản thân dậy sớm đắp hai người tuyết thật lớn bên ngoài sân, khoé miệng không kiềm chế được nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, thực là muốn vui như mở cờ trong bụng,
"Tất nhiên là sẽ đắp người tuyết rồi, thế nhưng phải đợi ăn cơm sáng xong trước đã."
Cẩm Xuyên kéo chăn xuống một chút, để hở chiếc mũi cùng cái miệng nho nhỏ ra bên ngoài, chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào Dư Chu nói:
"Được, Vậy bữa sáng hôm nay ta muốn ăn mì."
"Không thành vấn đề." Dư Chu nhanh chóng đồng ý, trong đầu vẫn đang không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng vào mùa đông năm ngoái.
Khi đó hắn đã thật lâu không được chứng kiến cảnh tuyết rơi dày đặc như thế, buổi sáng sau khi thức dậy thấy một mảng trắng xoá bên ngoài sân nhà thì tay chân với trong lòng đều ngứa ngáy không cách nào kiềm chế được nên mới chạy ra ngoài sân đắp hai người tuyết cực lớn.
Lúc đó Cẩm Xuyên chỉ đứng bên trong hiên nhà ngắm nhìn, ngay cả bước chân ra bên ngoài nửa bước cũng không muốn nên hắn còn cho rằng cậu từ nhỏ đã quen với cảnh tuyết rơi nên cảm thấy chuyện này cũng thực bình thường, nào biết mặc dù Cẩm Xuyên không ra ngoài nghịch tuyết cùng với hắn nhưng lại âm thầm nhớ kĩ ở trong lòng cơ chứ.
Than dùng để đốt sưởi năm nay là than trắng mà Dư Chu cố ý tìm mua, loại than này bắt lửa rất nhanh mà thời gian đốt lại dài, ngoại trừ có chút đắt ra thì không có khuyết điểm nào khác.
Dư Chu đốt liền một lúc hai chiếc lò sưởi, một chiếc đặt tại bên ngoài đại sảnh, mặc dù hiện tại hai người bọn họ đều không có ai ở bên ngoài sảnh đường nhưng để chiếc lò sưởi ở đây một lúc thì nhiệt độ trong phòng sẽ ấm áp hơn nhiều, đợi chút nữa Cẩm Xuyên mặc y phục xong từ trong phòng ngủ đi ra ngoài sẽ không cảm thấy lạnh.
Một chiếc còn lại tất nhiên là được đặt bên cạnh giường giúp Cẩm Xuyên hong ấm y phục rồi.
Bây giờ những lúc Cẩm Xuyên tự mình mặc y phục thì có một vài động tác lúc thực hiện sẽ rất khó khăn, đặc biệt là động tác cúi thấp người để đi giầy vào chân.
Cho nên Dư Chu liền nhận nhiệm vụ này về mình.
Ban đầu Cẩm Xuyên cảm thấy thực không quen, sau này phát hiện đúng là bản thân rất khó có thể với tới được, lại thêm Dư Chu khua môi múa mép khuyên nhủ một phen thì mới chịu giao lại cho hắn làm.
Bên cạnh lò sưởi là giá gỗ do Dư Chu cố ý làm dùng để sưởi ấm y phục cho Cẩm Xuyên, đợi đến lúc Dư Chu sờ thấy y phục đã có thể sử dụng mới để Cẩm Xuyên rời giường rồi mặc từng chiếc lên người cậu.
Những việc này hắn đã làm đi làm lại rất nhiều lần nên cực kì quen tay.
Chỉ là lúc đi tất cho Cẩm Xuyên thì động tác trên tay hắn có chút đình trệ.
Bàn chân của Cẩm Xuyên được đặt bên trên lò sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh, sau khi phát hiện động tác trên tay hắn hơi ngừng lại cậu mới hỏi:
"Làm sao thế?"
Dư Chu nhìn đôi bàn chân trước mặt mình phù thũng tới mức ngay cả các ngón chân cũng tròn vo đầy đặn, mặc dù không khó coi nhưng lại khác xa so với đôi bàn chân thon gầy trắng trẻo có thể nhìn thấy được các đường mạch máu của ngày trước. Hắn không kìm được mà cảm thấy đau lòng.
Đẹp hay xấu đều không phải điều quan trọng, quan trọng là chân bị phù thũng thành như thế này thì thường ngày Cẩm Xuyên sẽ khó chịu như thế nào cơ chứ.
Cẩm Xuyên cảm nhận được sự khác lạ của Dư Chu, bàn chân đang bị Dư Chu nắm trong tay khổng khỏi nhẹ nhàng cử động vài cái,
"Đã nói với huynh rồi, nhìn thì đáng sợ vậy thôi chứ thực ra cũng không có khó chịu gì đâu, mà không phải mỗi buổi tối huynh đều đun nước ấm cho ta ngâm chân hay sao, cũng dễ chịu lắm."
Nói xong những lời này cậu lại làm vẻ muốn thúc giục nói:
"Vả lại huynh còn không mau đeo tất với đi hài vào cho ta thì ta liền muốn bị đông lạnh tới nơi rồi đấy."
Dư Chu hắng giọng thay đổi nét mặt nói, "Xong ngay đây."
Dứt lời hắn nhanh chóng đeo tất bông vào cho Cẩm Xuyên rồi mới đeo chiếc hài đã được cố ý làm rộng vào chân cậu.
Cẩm Xuyên ăn mặc nghiêm chỉnh xong thì nồi nước trên bếp cũng đã được đun sôi, sau đó hai người liền đi rửa ráy với ăn sáng.
Ăn sáng xong lại ngồi nghỉ ngơi một chút, Dư Chu thấy Cẩm Xuyên cứ chốc chốc lại thoáng nhìn lướt ra bên ngoài phòng thì hắn liền đứng dậy đi vào bên trong phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác dài ra cho Cẩm Xuyên khoác lên người, lại thêm than vào lò sưởi trên tay để Cẩm Xuyên bưng theo.
Cẩm Xuyên để mặc cho hắn sắp hết thứ này đến cái kia mà không nói một lời, hắn đưa cho cậu cái gì cậu đều ngoan ngoãn nhận lấy.
Dư Chu bọc kín Cẩm Xuyên lại đến khi tự cảm thấy dù cậu có đi ra ngoài cũng sẽ không thể bị đông lạnh nữa thì hắn mới kéo mở cánh cửa gian sảnh chính.
'Lạch cạch' một tiếng, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài len theo cánh cửa phòng mở rộng đua nhau chen chúc chiếu vào bên trong phòng làm cho hai người không khỏi phải nheo mắt lại.
Cẩm Xuyên thấy tầng tuyết tích lũy bên trên mái hiên nhà sau khi hút lấy ánh nắng nhàn nhạt liền biến thành những giọt nước men theo viền băng chầm chậm rơi xuống dưới liền chu môi nói:
"Chúng ta mà đi ra muộn thêm một chút nữa thì đám tuyết bên ngoài kia đều sẽ bị hòa tan hết mất rồi."
Dư Chu chỉ cười không nói, đỡ cậu tới đứng dưới mái hiên nhà sau đó mới chỉ vào lớp tuyết trắng xóa dưới đất lại chỉ chỉ vào chính mình.
Tiếp đó nhảy thẳng vào trong tuyết dưới ánh mắt hoài nghi khó hiểu của Cẩm Xuyên, trên bề mặt tuyết trắng tinh bằng phẳng lập tức nhiều thêm hai dấu chân lớn, số tuyết vỡ vụn bắn tung vùi lấp lấy đôi bàn chân của hắn.
Cẩm Xuyên ngạc nhiên tới trợn mắt há hốc mồm, "Bao lớn rồi mà còn nghịch ngợm như vậy chứ."
"Sắp được làm phụ thân của đứa nhỏ rồi." Dư Chu thuận miệng đáp, ngước mắt nhìn người đang đứng yên bên trong hiên nhà mỉm cười lúc lâu, sau đó ánh mắt mới chuyển rời tới phần bụng ngay cả lớp áo khoác ngoài cũng không cách nào che lấp được kia,
"Cho nên phải nhân lúc trước khi được làm phụ thân mà chơi đùa một trận cho đã đời, nếu không chỉ có thể đợi đến lúc nhóc con đến tuổi biết nghịch tuyết mới có thể mang theo nó nghịch cùng thôi."
Cẩm Xuyên hơi cụp mắt, một lúc sau mới nói: "... Mỗi năm chúng ta lại đắp người tuyết một lần đi, ta thực thích."
"Được."
Dư Chu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó mới bắt đầu vo viên số tuyết xung quanh lại bắt đầu cuộn quả cầu tuyết.
Kĩ thuật của hắn khá tốt, mà số lượng tuyết tích tụ bên trong sân nhà cũng đủ nhiều cho nên không bao lâu đã làm ra được hai quả cầu tuyết thật lớn.
Cẩm Xuyên thấy sau khi hắn lăn hai quả cầu tuyết lớn tới bên dưới gốc cây liền bắt đầu dùng dụng cụ tạo hình dáng cho hai người tuyết. Nhìn động tác không giống với trong tưởng tượng làm hai hàng lông mày xinhh đẹp của Cẩm Xuyên bất giác nhíu lại.
Tốc độ của Dư Chu rất nhanh, chẳng bao lâu thì hình dáng đại khái của một người tuyết đã được làm xong, sau khi hắn lượn một vòng kiểm tra thấy đã không cần sửa chữa thêm gì nữa liền đẩy quả cầu tuyết còn lại đến gần sát bên chỗ của người tuyết kia.
Cuối cùng thì Cẩm Xuyên cũng không nhịn thêm được nữa mà mở lời nhắc nhở:
"Hai người tuyết này... có phải tựa vào gần nhau quá hay không?"
"Đâu có đâu," Dư Chu tiếp tục công việc của mình nói như lẽ đương nhiên, "Không phải năm ngoái ta cũng đắp như vậy hay sao?"
"Năm nay có phải là năm ngoái đâu chứ." Cẩm Xuyên nhỏ giọng thầm thì, đôi bàn tay đang xách lò sưởi không khỏi hơi dịch chuyển xuống dưới một chút, đụng tới phần bụng đang nhô cao lên của mình.
Hiển nhiên là Dư Chu không có nghe thấy tiếng thầm thì của cậu, động tác trên tay cực kì nhanh nhẹn, không hề có ý định cho hai người tuyết tách nhau ra dù chỉ một chút.
Cẩm Xuyên nhìn thêm một lúc liền thu hồi ánh mắt, cắn môi nói:
"Bên ngoài này lạnh quá ta đi vào bên trong phòng ngồi một chút đây, huynh đắp xong rồi thì gọi ta nhé."
Nói xong cũng không đợi Dư Chu trả lời thì cậu đã tự mình đỡ eo đi vào bên trong, đợi sau khi vào tới bên trong phòng còn thuận tay khép cửa sảnh chính lại, để nó ở trạng thái khép hờ.
Dư Chu nghe thấy tiếng cửa vang lên mới ngẩng đầu nhìn khoảng không trống rỗng dưới mái hiên một cái, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gian xảo.
Cẩm Xuyên một mình ngồi bên trong sảnh đường khoảng thời gian gần một nén nhang cũng không thấy bên ngoài phòng có bất cứ động tĩnh nào, cũng không thấy Dư Chu gọi mình ra xem làm cậu bồn chồn không yên, nhích qua nhích lại trên chiếc ghế vài lần, cuối cùng vẫn là không kiên nhẫn ngồi thêm được nữa mà đứng dậy bưng lấy lò sưởi đi tới bên khe cửa lén nhìn ra bên ngoài một cái.
Kết quả bởi vì lúc đóng cửa trước đó dùng sức có hơi mạnh nên hiện tại chỗ cánh cửa chỉ còn lại một khe hở thật là nhỏ, không nhìn rõ được thứ gì hết.
Cậu còn đang nghĩ cách làm thế nào để có thể mở cánh cửa lớn thêm một chút mà không phát ra tiếng động thì lại nghe thấy tiếng bước chân đang nhanh chóng tiến lại gần của Dư Chu, đồng thời hét lớn:
"Ta đã đắp xong rồi, đệ mau ra xem đi."
Cẩm Xuyên nghe vậy lập tức đứng thẳng người lại nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, vờ như mất hết kiên nhẫn nói:
"Sao lại đắp lâu thế chứ."
Dư Chu thấy Cẩm Xuyên đang đứng ở bên cạnh cánh cửa mà giọng nói mang theo sắc thái ngoài mạnh trong yếu, chứa đầy sự xấu hổ không tự nhiên một cách rõ ràng thì sao còn không đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì cơ chứ. Thế nhưng hắn cũng không vạch mặt cậu, chỉ mỉm cười phủi sạch số tuyết bám trong lòng bàn tay đi, một tay đỡ lấy Cẩm Xuyên môt tay còn lại giơ lên chỉ về phía người tuyết đã được đắp xong nói:
"Tại dáng vẻ của nhóc con khó tạo hình quá chứ bộ."
Cẩm Xuyên thuận theo nhìn về phía hắn chỉ liền thấy đằng trước hai người tuyết lớn đang kề sát bên cạnh nhau còn có một người tuyết nhỏ tròn vo đứng đó, người tuyết nhỏ đứng xoay mông về phía hai người họ nên nhìn không ra dáng vẻ cụ thể sẽ như thế nào, thế nhưng dáng vẻ một tay đang túm lấy phần đùi của người tuyết lớn rồi ngẩng đầu nhìn động tác của hai người tuyết lớn thì có thể thấy được một cách rõ ràng.
"Đây là..." Cẩm Xuyên sững người nhìn ba người tuyết đứng cùng một chỗ nửa ngày cũng không tìm lại được âm thanh của mình, nghĩ tới hành vi âm thầm trốn bên trong phòng tự hờn dỗi cảm thấy uất ức của chính mình thì khóe mắt cậu không khỏi nóng lên.
Dư Chu cười nói: "Ta hứa với đệ, về sau có làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không quên thêm bé con vào cùng."
"Vâng." Cẩm Xuyên đáp một tiếng, đứng dưới hiên nhà nhìn thêm một lát vẫn chưa thấy thỏa mãn liền đưa ra ý kiến, "Ta muốn tới gần nhìn."
Dư Chu đáp: "Được thôi."
Bởi vì đã dự đoán trước được rằng Cẩm Xuyên sẽ muốn đi tới gần để nhìn ngắm, cho nên từ lúc cuộn quả cầu tuyết thì Dư Chu đã dọn ra một lối đi từ ngoài hiên nhà đến phía gốc cây ngoài sân rồi. Bên trong sân nhà họ còn làm thêm vài con đường bằng sỏi đá nên chỉ cần cẩn thân đỡ bên cạnh thì cũng không cần lo cậu sẽ bị trượt chân ngã.
Hai người vừa mới đi tới bên dưới gốc cây thì Cẩm Xuyên đã vội vàng đi vòng đến phía trước của người tuyết nhỏ kia để nhìn, rõ ràng chỉ là một người tuyết nho nhỏ tròn vo, ngũ quan được dùng cành cây để tạo thành nhưng sau khi Cẩm Xuyên nhìn xong vẫn bất giác bật thốt lên nói:
"Thật là đáng yêu."
Dư Chu bật cười, cũng không đem suy nghĩ 'đứa ngốc' trong đầu mình nói ra ngoài.
Hai người đi vòng quanh mấy người tuyết một vòng lại đứng nhìn ngắm thêm một lúc thì Cẩm Xuyên mới chủ động nói:
"Chúng ta trở về trong phòng đi."
Bên ngoài sân có rất nhiều tuyết nên thực sự là rất lạnh, dù cậu có khoác áo khoác dài và cầm theo lò sưởi thì sau khi đứng ở bên ngoài một lúc hai chân cậu cũng đã bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh đang thấm dần vào bên trong rồi.
Thân thể của cậu hiện tại cậu là người hiểu rõ nhất, nếu như lúc này mà để bản thân bị đông lạnh thì không chỉ có mình cậu khó chịu, mà nhỡ đâu ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng thì đúng là hối hận cũng không còn kịp nữa.
Lúc hai người đi tới dưới hiên nhà, hai chân của Dư Chu luân phiên nhau đá vào chiếc trụ trước hiên nhà vài cái, đem số tuyết dính trên giày của mình đá rớt hết xuống.
Sau hai tiếng 'thùng thùng' trầm đục lại có tiếng răng rắc vang lên.
Thùng thùng là tiếng Dư Chu đá vào cột nhà, còn về tiếng răng rắc kia thì...
Dư Chu và Cẩm Xuyên xoay người liền thấy bên trên nền tuyết sạch sẽ nơi tiếp giáp với Trần gia có một quả cầu tuyết thật lớn rơi xuống, nền tuyết vốn dĩ bằng phẳng bị nó đập cho bắn tung tóe tạo thành những cái hố tuyết to nhỏ không đồng đều nằm rải rác xung quanh.
Trần Phong đang đứng kiễng chân ở bên kia hàng rào thấy hai người quay đầu qua nhìn liền cười hì hì chào hỏi:
"Vừa vặn nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người các ngươi ở bên ngoài sân nên ta không đi qua nhà nữa."
Dư Chu hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Hôm nay không phải là trận tuyết đầu mùa của năm nay hay sao?" Trần Phong nói, "Nương ta kêu ta qua dặn các ngươi một tiếng là buổi trưa không cần phải làm cơm đâu, qua nhà ta cùng ăn lẩu."
Dư Chu có chút do dự.
Trần Phong thấy vậy vội bổ sung, "Ngươi yên tâm đi, đều là mấy thứ thanh đạm thôi, Cẩm Xuyên cũng có thể ăn được."
Lúc này Dư Chu mới chịu gật đầu đồng ý, hắn cũng không thực sự cấm không cho Cẩm Xuyên ăn bất cứ một chút đồ cay nóng gì, chỉ là mỗi lần hai nhà ăn lẩu đều dùng thức ăn và gia vị có mùi vị khá nồng, để Cẩm Xuyên ăn một chút ít thì cũng không sao thế nhưng nếu nguyên một bữa đều ăn mấy thứ này thì hắn sợ cậu sẽ bị nóng trong người.
Sau khi Trần Phong truyền tải tin tức tới cho hai người xong lại liếc mắt nhìn ba người tuyết dưới gốc cây nhà Dư Chu một cái liền không nhịn được mà hướng về trong nhà mình hét lớn:
"Tiểu Ngọc, Tiểu Quyên, mau ra đây đắp người tuyết, ném cầu tuyết đi!"
Dư Chu nghe vậy lập tức quay đầu qua cảnh cáo, "Không được phép ném cầu tuyết vào trong sân nhà ta."
Vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn về phía mấy người tuyết vừa mới được đắp xong bên trong sân nhà mình, mặc dù không nói ra nhưng ý tứ cảnh cáo trong đó không cần nói cũng khiến người khác hiểu rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook