Trong Thôn Có Một Cô Nương
-
Chương 52: Cầu hôn
Trận yến tiệc này của Chúc gia làm được cực có thể diện, người nhà họ Chúc vẫn luôn bồi tiếp người nhà họ Dương cùng Lục Nguyên Sướng cho mãi đến tận nửa đêm mới giải tán đi nghỉ.
Chúc Bảo trường để cho Chúc Đại nương chuẩn bị phòng nhỏ cho Cố Tiểu Phù từ rất sớm, bởi vậy mà ngay sau khi tan tiệc, Cố Tiểu Phù liền theo Chúc Đại nương đi tới phòng của mình.
Chúc gia có ba phần, chính ốc là nơi ở của Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương, hai đứa con trai ở tại hai bên. Tiến vào phía đông chính ốc có một căn phòng nhỏ là nơi ở của người con gái duy nhất của Chúc Bảo trường khi chưa lấy chồng. Vì Chúc Đại nương đau lòng khuê nữ, nên gian nhà kia vẫn được giữ lại cho Chúc tiểu thư. Mà Chúc Đại nương chuẩn bị cho Cố Tiểu Phù, là căn phòng nhỏ ở phía tây chính ốc. Cách an bài như thế, đủ thấy người nhà họ Chúc đem Cố Tiểu Phù xem như là khuê nữ của chính mình mà đối xử.
Vì Dương gia có nhiều khách nên đêm nay Dương Đại nương phải cùng Cố Tiểu Phù ở chen chúc trong một gian phòng. Khi hai người theo Chúc Đại nương đi vào phòng, khí tức thư hương cả phòng liền phả vào mặt. Trang trí ở trong phòng tuy không tính là phú quý, nhưng rất có văn nhân thanh nhã, Cố Tiểu Phù vừa vào cửa liền thích gian phòng này.
"Phu nhân thông gia, ngài đã vì Phù nương chúng ta mà phải nhọc lòng. Nhìn sự bố trí này, hẳn là đã phí không ít công sức vào đây rồi." Dương Đại nương thấy căn phòng được bài trí như vậy liền có thể cảm nhận được Chúc gia đối với Cố Tiểu Phù có để bụng.
"Thông gia nói giỡn rồi, Phù nương là con gái của ta, làm sao lại có chuyện phí công ở đây. Lão gia chúng ta đối với Phù nương đúng là vạn phần thoả mãn, ta đây làm mẹ, dĩ nhiên là không thể thua chỉ vì hắn làm cha được." Chúc Đại nương nói với cái vẻ dửng dưng như không, kỳ thực trong lòng khỏi phải nói là có bao nhiêu hài lòng. Từ khi Chúc Bảo trường trở về cùng nàng nói chuyện đã rồi về việc thu nhận nghĩa nữ, tuy lúc đó trong lòng nàng có sự bất mãn, thế nhưng lại không muốn làm mất mặt mũi Chúc gia, vì vậy mà việc bố trí gian nhà cũng hoàn toàn để tâm, không thể kém hơn so với con gái của mình.
"Lão nương, ta không biết phải làm sao báo đáp, chỉ biết sau này toàn tâm hiếu thuận để báo đáp cha nuôi lão nương đối với ta một lòng thương yêu." Cố Tiểu Phù quay về Chúc Đại nương cung kính mà hành lễ rồi nói lên lời nói tự đáy lòng.
"Được rồi, được rồi. Chúng ta là người trong nhà, đừng hành lễ khách sáo như người ngoài vậy nữa." Chúc Đại nương đưa tay nâng Cố Tiểu Phù dậy rồi nói: "Ngươi cứ an tâm ở lại với chúng ta, nếu trong chúng ta có ai cho ngươi sắc mặt khó xem thì ngươi cứ nói cho ta biết."
"Lão nương nói giỡn đi, trong nhà làm sao sẽ có người cho ta sắc mặt khó xem. Lão nương không cần phải nói như vậy, bởi vì đến đại tẩu cũng đối với ta hết sức thân mật." Cố Tiểu Phù nói. Kỳ thực trong bữa yến tiệc hôm nay nàng cũng đã nhìn ra, người vợ của Chúc Đại lang đối với nàng đúng thật là không mấy thân thiết. Chuyện trong nội bộ này, kỳ thực không khó để nhận ra, từ trên xuống dưới nhà họ Chúc đối với nàng đều rất để bụng, duy có Chúc đại tẩu sợ là trong lòng có chút không thoải mái.
"Thông gia cứ yên tâm, Phù nương là đứa con ngoan, hiểu chuyện lại rất tri kỷ. Nàng ở trong thôn ta đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng cùng ai đỏ mặt đấu khẩu. A Nguyên chúng ta là một đứa trẻ có tính xấu, không nghe ai khuyên bảo, lại còn nóng nảy, vậy nhưng từ khi có Phù nương lúc nào cũng nhắc nhở, A Nguyên cũng hiểu được cách làm người mà xử sự cho đúng. Ta nhìn đôi trẻ này có thể có được cuộc sống hòa hợp như vậy, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu vui mừng." Dương Đại nương không tiếc lời tán thưởng Cố Tiểu Phù, trước hết là cho Cố Tiểu Phù chỗ dựa, thứ hai cũng là để Chúc Đại nương yên tâm.
Kỳ thực sau khi xem qua ngôn hành, cử chỉ của cô gái nhỏ này trên bữa yến tiệc, con người vốn rất tinh tường như Chúc Đại nương đã rất rõ ràng, Cố Tiểu Phù là một cô gái có lòng dạ rộng rãi. Vì vậy mà đối với người con dâu có lòng dạ hẹp hòi kia, nàng chân thực cảm thấy hối hận, lúc trước làm sao mình lại không nhìn ra chứ? Nếu không phải vì đại tức phụ này đã sinh hai cái tôn tử cho Chúc gia bọn họ, thì nàng đúng là muốn lập tức lập quy củ cho đại tức phụ này.
Vì chuyện đại tức phụ như vậy cho nên Chúc Đại nương đối với chuyện chọn lựa người vợ cho Chúc Nhị lang là vô cùng xoi mói. Suốt mấy năm nay đông chọn tây kiếm, vậy mà vẫn chưa có nữ tử nào cho vừa ý. Hiện tại, Chúc Nhị lang cùng Lục Nguyên Sướng cùng tuổi, vậy mà hắn vẫn còn là một người độc thân. Cố Tiểu Phù rất vừa ý của Chúc Đại nương, đáng tiếc, đón về nhưng là làm khuê nữ. Bằng không hứa gả cho con trai thứ hai của mình thì đúng là nhân duyên tốt nhất.
"Thông gia, Phù nương là đứa con ngoan như vậy, bây giờ cho chúng ta làm con gái, đó là phúc khí của chúng ta. Đêm cũng đã khuya rồi, ta sẽ để cho con dâu chuẩn bị nước rửa ráy cho các ngươi. Bây giờ ta còn phải đến đằng trước đi xem xem mấy con ma men kia, đừng để đã năm mới rồi mà còn phá hỏng cái nhà này đi."
Lúc này ở phía đằng trước chính là lúc đám nam tử uống rượu thoải mái nhất. Mọi người đều đang bàn luận đến chuyện năm nay tuyết tai cùng với năm sau đại chiến. Tin tức của Chúc Bảo trường cực linh thông. Mấy ngày trước đây hắn cũng thu được tin báo sắp khai chiến, vì vậy mà Chúc Bảo trường liền cùng với mấy người em cùng nhau thương nghị về việc đi đến Phần Thành vào một ngày gần đây. Biết được Lục Nguyên Sướng được tiến vào phủ tướng quân, hắn khá là cao hứng. Như vậy thì còn không phải là người một nhà đều tụ tập cùng một chỗ hay sao?
Hắn là một văn nhân, bình thường thì oai phong lẫm liệt, nhưng khi xảy ra chiến tranh, thì lại là cái người vô dụng. Nhưng nếu trong nhà có người ở trong quân ngũ, đó mới là bảo đảm lớn nhất.
Lúc này Lục Nguyên Sướng vẫn còn là con rể chưa đính hôn, dĩ nhiên cũng phải biểu hiện một phen. Nàng vỗ ngực bảo đảm, nếu như Chúc gia có đi Phần Thành thì nàng chắc chắn cũng sẽ quan tâm chăm sóc, sẽ để cho Cố Tiểu Phù thường xuyên đi lại với Chúc gia, nếu như có tin tức gì, cũng sẽ thông báo cho Chúc gia kịp thời.
Người nhà họ Chúc đối với sự chân thành của Lục Nguyên Sướng đều tỏ ra cực kỳ thoả mãn. Chúc Đại lang cùng Chúc Nhị lang đều đi theo Chúc Bảo trường đọc sách, dù sao cũng đều là thân nam tử, một lòng vì quốc, nhưng ở vào thời điểm này thì nửa điểm cũng không phát huy ra được năng lực. Vì vậy mà đối với Lục Nguyên Sướng có được một thân võ nghệ giỏi giang, có thể trên chiến trường rong ruổi giết địch, quả là đỏ mắt vô cùng.
Khi Chúc Đại nương đến nơi liền thấy Chúc Nhị lang đang lôi kéo Lục Nguyên Sướng kể chuyện nàng cùng Vương Siêu luận võ, còn những người khác đang ngồi bên cũng đang lắng nghe một cách hết sức chăm chú. Tuy rằng vẻn vẹn chỉ có ba chiêu, nhưng thực sự là quá mức mạo hiểm, mỗi một chiêu đều là để đoạt mạng người.
Sau khi nghe xong mọi người đều không khỏi ồn ào bày tỏ thái độ. Vương Siêu có bao nhiêu dũng mãnh thì người nhà họ Chúc cũng đã từng nghe thấy, Lục Nguyên Sướng lại có thể ở trong tay Vương Siêu mà thoát ra được, thực sự là anh hùng xuất thiếu niên.
Đối với sự tán thưởng của mọi người, Lục Nguyên Sướng có vẻ không mấy thoải mái. Từ trước đến nay người ngoài đối với nàng, lời nghe được nhiều nhất chính là ghét bỏ, đã bao giờ được nghe nhiều lời ca ngợi như vậy đâu.
Rượu cũng uống đến mức gần đủ rồi, Chúc Đại nương thúc đám người kia đi nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai còn phải làm lễ chính thức bái kết nghĩa, không thể để xảy ra sai lầm. Ba người Lục Nguyên Sướng được sắp xếp vào trong phòng khách của Chúc gia, Dương Minh cùng Dương Vinh một gian, Lục Nguyên Sướng một mình một gian.
Khi trời trở nên tối đen, khắp nơi đều tĩnh lặng là thời khắc khiến lòng người dễ tương tư nhất.
Sau khi rửa ráy xong Lục Nguyên Sướng đến ngồi trên giường mà sững sờ. Cứ nghĩ đến chuyện ngày mai, sau khi làm lễ lạy nhận cha con kết nghĩa xong, nàng cùng với Cố Tiểu Phù sẽ phải xa cách nhau trong một thời gian dài thì trong lòng phiền muộn không thôi.
Người nhà họ Dương ai cũng đều biết Lục Nguyên Sướng thích Cố Tiểu Phù vô cùng, nhưng bọn họ không biết, Lục Nguyên Sướng đối với Cố Tiểu Phù ỷ lại rất nhiều. Phải từ nhỏ một mình lớn lên, nàng phải chịu cô quạnh quá lâu rồi, việc Cố Tiểu Phù xuất hiện đã làm cho nàng chân thực cảm nhận được sự ấm áp khi có người quan tâm cùng thương yêu.
Trong sinh hoạt yên tĩnh thường ngày chỉ là một bữa cơm, một bộ trang phục, một cái mỉm cười, một chén trà nóng. Nhưng chính những chuyện tưởng chừng như đơn giản này lại cho nhau một bầu không khí ấm áp, chúng dần dần rót vào trái tim Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nghĩ đi nghĩ lại mà càng lúc càng thấy nhớ Cố Tiểu Phù. Lập tức xỏ giày, ngay cả áo khoác cũng không phủ thêm, nàng len lén hướng về phía nội viện lẻn vào.
Lúc này trời tối đen như mực, mọi người đều lặng yên đi ngủ, nhất là vừa yến tiệc xong. Không biết là vì mệt mỏi hay là say cả rồi mà người nhà họ Chúc đều đã ngủ rất say. Lục Nguyên Sướng cũng không phải mất quá nhiều công sức đã tìm được nội viện. Nhưng vừa nhìn thấy thì liền há hốc mồm, lúc này cả bầu trời đen kịt một màu, nàng làm sao để biết được Cố Tiểu Phù ở trong phòng nào bây giờ.?
Chính thất khẳng định là nơi ở của Chúc Bảo trường, trước tiên Lục Nguyên Sướng đi tới phòng phía đông nhẹ nhàng gõ vào song cửa. Nàng phát hiện bên trong không người đáp lại, liền đánh bạo đi về phòng phía tây.
Lúc này Cố Tiểu Phù cùng Dương Đại nương ngủ chung trên một cái giường, nhưng trong lòng nàng hiện tại lại chỉ nghĩ về Lục Nguyên Sướng. Nàng lo lắng cho người này làm sao tự mình thay thuốc, lo lắng cho nàng ngủ giường Chúc gia không quen.
Ai ngờ giữa không gian hoàn toàn yên tĩnh ấy lại bị tiếng gõ cửa như có như không kia đánh vỡ. Tim Cố Tiểu Phù lập tức nhảy lên cực nhanh. Nàng có dự cảm, bên ngoài cửa sổ kia nhất định là Lục Nguyên Sướng.
Cố Tiểu Phù quay đầu lại nhìn về phía Dương Đại nương thì phát hiện Dương Đại nương đang mở to mắt nhìn lại nàng. Trong bóng tối, mặt Cố Tiểu Phù "bá" một cái liền nóng đỏ. Việc làm như vậy còn không phải giống như là vụng trộm hay sao.
"Phù nương, bên ngoài có tiếng động, ngươi đi nhìn một cái xem sao." Dương Đại nương cũng đoán được bên ngoài là Lục Nguyên Sướng. Nàng nghĩ đến việc hai đứa nhỏ này ngày mai phải từ biệt, sẽ phải qua một tháng không thể gặp mặt nên cũng thấu hiểu nỗi tương tư của các nàng. Làm như cái gì cũng không biết, nàng nghiêng mình hướng về phía bên trong giường nhắm mắt lại ngủ.
Trái tim của Cố Tiểu Phù nhảy lên bịch bịch. Nàng biết, nếu như hai người gặp nhau lúc này thì rất không hợp với lễ nghi. Nhưng lúc này đang là đêm đông giá rét, một mình Lục Nguyên Sướng lén lút chạy tới nhìn nàng, nàng làm sao nhẫn tâm để Lục Nguyên Sướng thất vọng ra về được đây.
Cố Tiểu Phù rón rén khoác lên mình cái áo khoác, xỏ giày vào chân, cẩn thận đi ra mở cửa phòng. Ra đến bên ngoài, nhìn lên thì thấy Lục Nguyên Sướng mặc áo phong phanh nằm trên đầu tường, trận gió lạnh lẽo thổi tới làm cho thân thể đơn bạc kia như có chút run rẩy.
Cố Tiểu Phù vội vàng tiến lên đem cái áo khoác khoác lên trên người Lục Nguyên Sướng, đem thân thể ấm áp của chính mình tiến vào trong ngực của nàng, sưởi ấm cho nàng.
Vì phòng phía tây cách chính thất không xa lắm nên hai người cũng không dám nói chuyện. Lục Nguyên Sướng đưa một tay ôm lấy Cố Tiểu Phù, nương theo mùi hương mà hôn tới.
Cố Tiểu Phù sợ đánh thức người trong phòng, nên nhẹ nhàng đẩy Lục Nguyên Sướng ra. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng lại cho nàng cái ôm quá dịu dàng, lại còn dùng nụ hôn thuần thục đến trêu chọc nàng khiến cho Cố Tiểu Phù nhất thời thả lỏng tâm, cũng vùi đầu vào đáp lại bằng cái hôn sâu đầy tương tư.
Mãi cho đến khi cả hai người đều thở dốc vẫn không nỡ ngừng lại. Lục Nguyên Sướng ghé đến bên tai Cố Tiểu Phù nhẹ giọng nói: "Phù nương, ta nhất định sẽ giục bà mối rất sớm tới đón ngươi về nhà. Trong nhà không thể không có ngươi được."
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy, trái tim vốn đã mềm nhũn giờ đây lập tức đã biến thành một vùng biển mênh mông. Nàng ôm chặt lấy Lục Nguyên Sướng, tiến đến bên tai nàng thì thào dặn dò: "A Nguyên ở nhà phải nhớ ăn cơm đúng bữa, nếu mà không muốn nấu thì chịu khó đi sang chỗ Đại nương, không được để mình bị đói. Trời lạnh thì phải nhớ mặc thêm quần áo, quần áo của ngươi, ta đều đã giặt sạch sẽ cả rồi, đặt ở trong tủ treo quần áo ấy, mỗi bộ đều đã được phối tốt, cứ vậy mà cầm lấy mặc. Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn cho nên phải nhớ uống thuốc đều đặn, không được ỷ vào thân thể mình tốt mà không chăm sóc..."
Cố Tiểu Phù nói được một lúc thì nước mắt chảy ra. Dù có dặn dò thế nào thì nàng cũng không yên lòng vì Lục Nguyên Sướng a, vậy mà nàng lại không thể ở bên người Lục Nguyên Sướng để chăm sóc người này được.
Lục Nguyên Sướng nghe xong mà thấy trong mũi cay cay. Nàng cảm nhận được Cố Tiểu Phù sâu sắc quan tâm đối với mình. Bây giờ ngoài việc ôm người này thật chặt vào trong ngực, nàng còn biết làm cái gì hơn đây?
Trời càng lúc càng về khuya, đôi trẻ cũng không thể bên nhau quá lâu, chỉ êm đềm như vậy được trong chốc lát liền ai nấy trở về phòng.
Sang ngày hôm sau, cánh cổng của Chúc gia lại mở ra. Lần này Chúc Bảo trường không chỉ có mời họ hàng trong Chúc gia, mà còn mời cả thôn trưởng cùng một ít bạn tốt của mình đến dự, ngay cả Chúc tiểu thư cũng trở về nhà để xem lễ.
Sau khi thắp nén hương kính dâng lên tổ tiên, Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương mỗi người đều mặc một bộ đồ mới, ngồi đàng hoàng ở chính đường, còn Cố Tiểu Phù bưng một cái mâm trên đó có mũ đội đầu cùng đôi giày, cung kính quỳ ở trước mặt hai người.
Tự thân Nhị đệ của Chúc Bảo trường nói lời tuyên bố, sau đó Cố Tiểu Phù liền đem mũ cùng giày đã được chuẩn bị tỉ mỉ dâng lên Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương. Thứ nàng chuẩn bị cho Chúc Bảo trường là mũ, được làm từ da cáo, còn giày cho Chúc Đại nương thì được thêu kim tuyến cùng ngọc trai sông Tế.
Dùng vẻ mặt hết sức trân trọng, điệu bộ tinh tế, Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương nhận lễ, nụ cười khiến cho khuôn mặt chỉ thấy toàn là nếp nhăn. Lễ này, quá có mặt mũi.
Chúc Bảo trường được Cố Tiểu Phù kính trà, cầm một bộ bát đũa làm bằng bạc đưa cho Cố Tiểu Phù, vui vẻ nói: "Hôm nay ta có thể thu Phù nương làm nghĩa nữ, thực sự là hỉ sự to lớn. Từ nay về sau, Phù nương chính là con gái của ta, nếu như Phù nương ở nhà chồng mà bị làm cho tức giận thì nhớ về nhà."
"Tạ ơn cha nuôi!" Cố Tiểu Phù bái tạ. Lời nói này của Chúc Bảo trường nói rõ cho nàng biết là từ nay nàng đã có cha mẹ làm chỗ dựa.
Lục Nguyên Sướng nghe xong thì trong lòng co rút một trận. Vốn nàng chỉ là muốn tìm cho Cố Tiểu Phù một cái chỗ dựa tinh thần mà thôi, ai ngờ đâu chỗ dựa này lại quá vững chắc đến mức lại còn khuyến khích người vợ của nàng bỏ về nhà cha mẹ.
"Phù nương, đây là lão nương đưa cho ngươi chuỗi ngọc trường mệnh, ngươi hãy đeo vào. Công ơn cha nuôi thì ngươi phải nhớ trong lòng, nhưng sau khi xuất giá thì cũng phải tận tuân nữ tắc, săn sóc phu quân. Sớm đến ngày vì nhà chồng khai chi tán diệp." Chúc Đại nương đem chuỗi ngọc trường mệnh làm riêng cho Cố Tiểu Phù mang lên cho nàng rồi từ ái dặn dò.
"Tạ ơn lão nương, ta đã nhớ kỹ." Cố Tiểu Phù lại bái.
Sau khi lễ bái hoàn thành, Cố Tiểu Phù liền tránh mặt mọi người đi trở về phòng. Thấy thế, Chúc Đại nương liền sai Chúc tiểu thư đi làm bạn với Cố Tiểu Phù. Chúc tiểu thư là con gái được Chúc Bảo trường dốc lòng bồi dưỡng, bất kể là lễ nghi, tính tình hay là cầm kỳ thư họa đều rất tốt. Không mất quá nhiều thời gian để Cố Tiểu Phù cùng Chúc tiểu thư bắt chuyện làm quen, sau đó nàng lại có cảm giác tiếc hận vì biết nhau quá muộn.
Mà Chúc tiểu thư cũng vô cùng thích Cố Tiểu Phù, ngoại hình thanh tú, quần áo được thêu may khéo léo, ăn nói có lễ, lại còn biết chữ. Làm thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được Cố Tiểu Phù lại là phụ nhân nông gia. Hai người cùng nhau tán gẫu cực kỳ thân thiện, thật là có chút cảm giác tỷ muội.
So với hậu viện yên tĩnh bao nhiêu thì ngoài phòng khách lại náo nhiệt bấy nhiêu. Lễ kết nghĩa vừa xong, bà mối Triệu liền thay Dương gia cầu hôn với Chúc gia. Dương Vinh thay Lục Nguyên Sướng đưa lên khế ước của hai mẫu ruộng nước, ngân phiếu mười lạng để làm sính lễ.
Sính lễ như thế không thể nói là không đầy đặn, mọi người thấy như vậy thì đều gật đầu hài lòng, tuy nói ngưỡng cửa Chúc gia cao, nhưng với số sính lễ như vậy thì cũng có thể coi là tương xứng.
Trong lòng Chúc Đại nương cũng tràn đầy vui mừng, tuy Chúc Bảo trường có nói hết thảy sính lễ của Lục gia đều sẽ theo Cố Tiểu Phù làm của hồi môn, nhưng với việc đưa ra nhiều sính lễ như vậy, không chỉ có nói lên Lục gia đối với Cố Tiểu Phù là rất coi trọng, mà còn là cho Chúc gia có được vinh quang.
Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc cùng tán thưởng thì Chúc Bảo trường lại vuốt chòm râu ngắn, sắc mặt khá là trầm trọng. Hắn đã chờ mãi mà vẫn chưa thấy Lục gia đưa ra đồ vật quan trọng nhất, vì vậy mới bất mãn mà quay về Dương Minh nói: "Dương huynh, hôm nay là ngày ta thu nghĩa nữ, cũng là ngày Dương huynh thay thế nghĩa tử hướng về nghĩa nữ của ta để cầu thân, nhưng vì sao lại không có chim nhạn?"
Dương Minh vừa nghe xong liền lập tức há hốc mồm. Thời gian để chuẩn bị cho đám cưới này quá cấp bách, kỳ nghỉ của Lục Nguyên Sướng chỉ được có một tháng, sau thành hôn là phải đi Phần Thành nhận nhiệm vụ. Dương Minh cảm thấy việc này vốn là hai nhà đều nên thông cảm lẫn nhau, bởi dù sao việc này cũng chỉ là hình thức mà thôi. Đương nhiên là người nhà họ Dương cũng rất coi trọng sự kiện này, chẳng phải vậy mà họ mới trải qua thương nghị rồi mới quyết định sính lễ đầy đặn như thế để bày tỏ tâm ý hay sao. Ai ngờ đâu Chúc Bảo trường giữ lễ khư khư như vậy, lại còn đòi hỏi phải có chim nhạn làm mối!
Chim nhạn là vật tượng trưng phu thê hợp thuận, một đời người chỉ có một đôi, cưới vợ là làm chính thê, muốn vậy thì phải có chim nhạn. Nhưng là hiện tại đang là giữa trời đông giá rét, biết đi đâu để tìm nhạn a. Thành Lâm Xuyên thì đã tiêu điều, cho dù muốn mua cũng không mua được, cũng không thể lại bỏ ra thêm thời gian để đi Phần Thành tìm nhạn.
Dương Minh tự biết đuối lý, nên cũng không lên tiếng. Dương Vinh bưng sính lễ lúng túng đứng đó, còn Dương Đại nương thì mặt đỏ cả lên.
Đương nhiên, buồn bực nhất lại không ai bằng Lục Nguyên Sướng. Nếu như hôm nay mà lễ đính hôn vẫn không xong, làm sao để cho nàng thật sớm cưới được Cố Tiểu Phù về làm vợ đây? Còn có cái vụ chim nhạn kia, có chỗ nào để nàng đi tìm bây giờ a?
Chúc Bảo trường để cho Chúc Đại nương chuẩn bị phòng nhỏ cho Cố Tiểu Phù từ rất sớm, bởi vậy mà ngay sau khi tan tiệc, Cố Tiểu Phù liền theo Chúc Đại nương đi tới phòng của mình.
Chúc gia có ba phần, chính ốc là nơi ở của Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương, hai đứa con trai ở tại hai bên. Tiến vào phía đông chính ốc có một căn phòng nhỏ là nơi ở của người con gái duy nhất của Chúc Bảo trường khi chưa lấy chồng. Vì Chúc Đại nương đau lòng khuê nữ, nên gian nhà kia vẫn được giữ lại cho Chúc tiểu thư. Mà Chúc Đại nương chuẩn bị cho Cố Tiểu Phù, là căn phòng nhỏ ở phía tây chính ốc. Cách an bài như thế, đủ thấy người nhà họ Chúc đem Cố Tiểu Phù xem như là khuê nữ của chính mình mà đối xử.
Vì Dương gia có nhiều khách nên đêm nay Dương Đại nương phải cùng Cố Tiểu Phù ở chen chúc trong một gian phòng. Khi hai người theo Chúc Đại nương đi vào phòng, khí tức thư hương cả phòng liền phả vào mặt. Trang trí ở trong phòng tuy không tính là phú quý, nhưng rất có văn nhân thanh nhã, Cố Tiểu Phù vừa vào cửa liền thích gian phòng này.
"Phu nhân thông gia, ngài đã vì Phù nương chúng ta mà phải nhọc lòng. Nhìn sự bố trí này, hẳn là đã phí không ít công sức vào đây rồi." Dương Đại nương thấy căn phòng được bài trí như vậy liền có thể cảm nhận được Chúc gia đối với Cố Tiểu Phù có để bụng.
"Thông gia nói giỡn rồi, Phù nương là con gái của ta, làm sao lại có chuyện phí công ở đây. Lão gia chúng ta đối với Phù nương đúng là vạn phần thoả mãn, ta đây làm mẹ, dĩ nhiên là không thể thua chỉ vì hắn làm cha được." Chúc Đại nương nói với cái vẻ dửng dưng như không, kỳ thực trong lòng khỏi phải nói là có bao nhiêu hài lòng. Từ khi Chúc Bảo trường trở về cùng nàng nói chuyện đã rồi về việc thu nhận nghĩa nữ, tuy lúc đó trong lòng nàng có sự bất mãn, thế nhưng lại không muốn làm mất mặt mũi Chúc gia, vì vậy mà việc bố trí gian nhà cũng hoàn toàn để tâm, không thể kém hơn so với con gái của mình.
"Lão nương, ta không biết phải làm sao báo đáp, chỉ biết sau này toàn tâm hiếu thuận để báo đáp cha nuôi lão nương đối với ta một lòng thương yêu." Cố Tiểu Phù quay về Chúc Đại nương cung kính mà hành lễ rồi nói lên lời nói tự đáy lòng.
"Được rồi, được rồi. Chúng ta là người trong nhà, đừng hành lễ khách sáo như người ngoài vậy nữa." Chúc Đại nương đưa tay nâng Cố Tiểu Phù dậy rồi nói: "Ngươi cứ an tâm ở lại với chúng ta, nếu trong chúng ta có ai cho ngươi sắc mặt khó xem thì ngươi cứ nói cho ta biết."
"Lão nương nói giỡn đi, trong nhà làm sao sẽ có người cho ta sắc mặt khó xem. Lão nương không cần phải nói như vậy, bởi vì đến đại tẩu cũng đối với ta hết sức thân mật." Cố Tiểu Phù nói. Kỳ thực trong bữa yến tiệc hôm nay nàng cũng đã nhìn ra, người vợ của Chúc Đại lang đối với nàng đúng thật là không mấy thân thiết. Chuyện trong nội bộ này, kỳ thực không khó để nhận ra, từ trên xuống dưới nhà họ Chúc đối với nàng đều rất để bụng, duy có Chúc đại tẩu sợ là trong lòng có chút không thoải mái.
"Thông gia cứ yên tâm, Phù nương là đứa con ngoan, hiểu chuyện lại rất tri kỷ. Nàng ở trong thôn ta đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng cùng ai đỏ mặt đấu khẩu. A Nguyên chúng ta là một đứa trẻ có tính xấu, không nghe ai khuyên bảo, lại còn nóng nảy, vậy nhưng từ khi có Phù nương lúc nào cũng nhắc nhở, A Nguyên cũng hiểu được cách làm người mà xử sự cho đúng. Ta nhìn đôi trẻ này có thể có được cuộc sống hòa hợp như vậy, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu vui mừng." Dương Đại nương không tiếc lời tán thưởng Cố Tiểu Phù, trước hết là cho Cố Tiểu Phù chỗ dựa, thứ hai cũng là để Chúc Đại nương yên tâm.
Kỳ thực sau khi xem qua ngôn hành, cử chỉ của cô gái nhỏ này trên bữa yến tiệc, con người vốn rất tinh tường như Chúc Đại nương đã rất rõ ràng, Cố Tiểu Phù là một cô gái có lòng dạ rộng rãi. Vì vậy mà đối với người con dâu có lòng dạ hẹp hòi kia, nàng chân thực cảm thấy hối hận, lúc trước làm sao mình lại không nhìn ra chứ? Nếu không phải vì đại tức phụ này đã sinh hai cái tôn tử cho Chúc gia bọn họ, thì nàng đúng là muốn lập tức lập quy củ cho đại tức phụ này.
Vì chuyện đại tức phụ như vậy cho nên Chúc Đại nương đối với chuyện chọn lựa người vợ cho Chúc Nhị lang là vô cùng xoi mói. Suốt mấy năm nay đông chọn tây kiếm, vậy mà vẫn chưa có nữ tử nào cho vừa ý. Hiện tại, Chúc Nhị lang cùng Lục Nguyên Sướng cùng tuổi, vậy mà hắn vẫn còn là một người độc thân. Cố Tiểu Phù rất vừa ý của Chúc Đại nương, đáng tiếc, đón về nhưng là làm khuê nữ. Bằng không hứa gả cho con trai thứ hai của mình thì đúng là nhân duyên tốt nhất.
"Thông gia, Phù nương là đứa con ngoan như vậy, bây giờ cho chúng ta làm con gái, đó là phúc khí của chúng ta. Đêm cũng đã khuya rồi, ta sẽ để cho con dâu chuẩn bị nước rửa ráy cho các ngươi. Bây giờ ta còn phải đến đằng trước đi xem xem mấy con ma men kia, đừng để đã năm mới rồi mà còn phá hỏng cái nhà này đi."
Lúc này ở phía đằng trước chính là lúc đám nam tử uống rượu thoải mái nhất. Mọi người đều đang bàn luận đến chuyện năm nay tuyết tai cùng với năm sau đại chiến. Tin tức của Chúc Bảo trường cực linh thông. Mấy ngày trước đây hắn cũng thu được tin báo sắp khai chiến, vì vậy mà Chúc Bảo trường liền cùng với mấy người em cùng nhau thương nghị về việc đi đến Phần Thành vào một ngày gần đây. Biết được Lục Nguyên Sướng được tiến vào phủ tướng quân, hắn khá là cao hứng. Như vậy thì còn không phải là người một nhà đều tụ tập cùng một chỗ hay sao?
Hắn là một văn nhân, bình thường thì oai phong lẫm liệt, nhưng khi xảy ra chiến tranh, thì lại là cái người vô dụng. Nhưng nếu trong nhà có người ở trong quân ngũ, đó mới là bảo đảm lớn nhất.
Lúc này Lục Nguyên Sướng vẫn còn là con rể chưa đính hôn, dĩ nhiên cũng phải biểu hiện một phen. Nàng vỗ ngực bảo đảm, nếu như Chúc gia có đi Phần Thành thì nàng chắc chắn cũng sẽ quan tâm chăm sóc, sẽ để cho Cố Tiểu Phù thường xuyên đi lại với Chúc gia, nếu như có tin tức gì, cũng sẽ thông báo cho Chúc gia kịp thời.
Người nhà họ Chúc đối với sự chân thành của Lục Nguyên Sướng đều tỏ ra cực kỳ thoả mãn. Chúc Đại lang cùng Chúc Nhị lang đều đi theo Chúc Bảo trường đọc sách, dù sao cũng đều là thân nam tử, một lòng vì quốc, nhưng ở vào thời điểm này thì nửa điểm cũng không phát huy ra được năng lực. Vì vậy mà đối với Lục Nguyên Sướng có được một thân võ nghệ giỏi giang, có thể trên chiến trường rong ruổi giết địch, quả là đỏ mắt vô cùng.
Khi Chúc Đại nương đến nơi liền thấy Chúc Nhị lang đang lôi kéo Lục Nguyên Sướng kể chuyện nàng cùng Vương Siêu luận võ, còn những người khác đang ngồi bên cũng đang lắng nghe một cách hết sức chăm chú. Tuy rằng vẻn vẹn chỉ có ba chiêu, nhưng thực sự là quá mức mạo hiểm, mỗi một chiêu đều là để đoạt mạng người.
Sau khi nghe xong mọi người đều không khỏi ồn ào bày tỏ thái độ. Vương Siêu có bao nhiêu dũng mãnh thì người nhà họ Chúc cũng đã từng nghe thấy, Lục Nguyên Sướng lại có thể ở trong tay Vương Siêu mà thoát ra được, thực sự là anh hùng xuất thiếu niên.
Đối với sự tán thưởng của mọi người, Lục Nguyên Sướng có vẻ không mấy thoải mái. Từ trước đến nay người ngoài đối với nàng, lời nghe được nhiều nhất chính là ghét bỏ, đã bao giờ được nghe nhiều lời ca ngợi như vậy đâu.
Rượu cũng uống đến mức gần đủ rồi, Chúc Đại nương thúc đám người kia đi nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai còn phải làm lễ chính thức bái kết nghĩa, không thể để xảy ra sai lầm. Ba người Lục Nguyên Sướng được sắp xếp vào trong phòng khách của Chúc gia, Dương Minh cùng Dương Vinh một gian, Lục Nguyên Sướng một mình một gian.
Khi trời trở nên tối đen, khắp nơi đều tĩnh lặng là thời khắc khiến lòng người dễ tương tư nhất.
Sau khi rửa ráy xong Lục Nguyên Sướng đến ngồi trên giường mà sững sờ. Cứ nghĩ đến chuyện ngày mai, sau khi làm lễ lạy nhận cha con kết nghĩa xong, nàng cùng với Cố Tiểu Phù sẽ phải xa cách nhau trong một thời gian dài thì trong lòng phiền muộn không thôi.
Người nhà họ Dương ai cũng đều biết Lục Nguyên Sướng thích Cố Tiểu Phù vô cùng, nhưng bọn họ không biết, Lục Nguyên Sướng đối với Cố Tiểu Phù ỷ lại rất nhiều. Phải từ nhỏ một mình lớn lên, nàng phải chịu cô quạnh quá lâu rồi, việc Cố Tiểu Phù xuất hiện đã làm cho nàng chân thực cảm nhận được sự ấm áp khi có người quan tâm cùng thương yêu.
Trong sinh hoạt yên tĩnh thường ngày chỉ là một bữa cơm, một bộ trang phục, một cái mỉm cười, một chén trà nóng. Nhưng chính những chuyện tưởng chừng như đơn giản này lại cho nhau một bầu không khí ấm áp, chúng dần dần rót vào trái tim Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nghĩ đi nghĩ lại mà càng lúc càng thấy nhớ Cố Tiểu Phù. Lập tức xỏ giày, ngay cả áo khoác cũng không phủ thêm, nàng len lén hướng về phía nội viện lẻn vào.
Lúc này trời tối đen như mực, mọi người đều lặng yên đi ngủ, nhất là vừa yến tiệc xong. Không biết là vì mệt mỏi hay là say cả rồi mà người nhà họ Chúc đều đã ngủ rất say. Lục Nguyên Sướng cũng không phải mất quá nhiều công sức đã tìm được nội viện. Nhưng vừa nhìn thấy thì liền há hốc mồm, lúc này cả bầu trời đen kịt một màu, nàng làm sao để biết được Cố Tiểu Phù ở trong phòng nào bây giờ.?
Chính thất khẳng định là nơi ở của Chúc Bảo trường, trước tiên Lục Nguyên Sướng đi tới phòng phía đông nhẹ nhàng gõ vào song cửa. Nàng phát hiện bên trong không người đáp lại, liền đánh bạo đi về phòng phía tây.
Lúc này Cố Tiểu Phù cùng Dương Đại nương ngủ chung trên một cái giường, nhưng trong lòng nàng hiện tại lại chỉ nghĩ về Lục Nguyên Sướng. Nàng lo lắng cho người này làm sao tự mình thay thuốc, lo lắng cho nàng ngủ giường Chúc gia không quen.
Ai ngờ giữa không gian hoàn toàn yên tĩnh ấy lại bị tiếng gõ cửa như có như không kia đánh vỡ. Tim Cố Tiểu Phù lập tức nhảy lên cực nhanh. Nàng có dự cảm, bên ngoài cửa sổ kia nhất định là Lục Nguyên Sướng.
Cố Tiểu Phù quay đầu lại nhìn về phía Dương Đại nương thì phát hiện Dương Đại nương đang mở to mắt nhìn lại nàng. Trong bóng tối, mặt Cố Tiểu Phù "bá" một cái liền nóng đỏ. Việc làm như vậy còn không phải giống như là vụng trộm hay sao.
"Phù nương, bên ngoài có tiếng động, ngươi đi nhìn một cái xem sao." Dương Đại nương cũng đoán được bên ngoài là Lục Nguyên Sướng. Nàng nghĩ đến việc hai đứa nhỏ này ngày mai phải từ biệt, sẽ phải qua một tháng không thể gặp mặt nên cũng thấu hiểu nỗi tương tư của các nàng. Làm như cái gì cũng không biết, nàng nghiêng mình hướng về phía bên trong giường nhắm mắt lại ngủ.
Trái tim của Cố Tiểu Phù nhảy lên bịch bịch. Nàng biết, nếu như hai người gặp nhau lúc này thì rất không hợp với lễ nghi. Nhưng lúc này đang là đêm đông giá rét, một mình Lục Nguyên Sướng lén lút chạy tới nhìn nàng, nàng làm sao nhẫn tâm để Lục Nguyên Sướng thất vọng ra về được đây.
Cố Tiểu Phù rón rén khoác lên mình cái áo khoác, xỏ giày vào chân, cẩn thận đi ra mở cửa phòng. Ra đến bên ngoài, nhìn lên thì thấy Lục Nguyên Sướng mặc áo phong phanh nằm trên đầu tường, trận gió lạnh lẽo thổi tới làm cho thân thể đơn bạc kia như có chút run rẩy.
Cố Tiểu Phù vội vàng tiến lên đem cái áo khoác khoác lên trên người Lục Nguyên Sướng, đem thân thể ấm áp của chính mình tiến vào trong ngực của nàng, sưởi ấm cho nàng.
Vì phòng phía tây cách chính thất không xa lắm nên hai người cũng không dám nói chuyện. Lục Nguyên Sướng đưa một tay ôm lấy Cố Tiểu Phù, nương theo mùi hương mà hôn tới.
Cố Tiểu Phù sợ đánh thức người trong phòng, nên nhẹ nhàng đẩy Lục Nguyên Sướng ra. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng lại cho nàng cái ôm quá dịu dàng, lại còn dùng nụ hôn thuần thục đến trêu chọc nàng khiến cho Cố Tiểu Phù nhất thời thả lỏng tâm, cũng vùi đầu vào đáp lại bằng cái hôn sâu đầy tương tư.
Mãi cho đến khi cả hai người đều thở dốc vẫn không nỡ ngừng lại. Lục Nguyên Sướng ghé đến bên tai Cố Tiểu Phù nhẹ giọng nói: "Phù nương, ta nhất định sẽ giục bà mối rất sớm tới đón ngươi về nhà. Trong nhà không thể không có ngươi được."
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy, trái tim vốn đã mềm nhũn giờ đây lập tức đã biến thành một vùng biển mênh mông. Nàng ôm chặt lấy Lục Nguyên Sướng, tiến đến bên tai nàng thì thào dặn dò: "A Nguyên ở nhà phải nhớ ăn cơm đúng bữa, nếu mà không muốn nấu thì chịu khó đi sang chỗ Đại nương, không được để mình bị đói. Trời lạnh thì phải nhớ mặc thêm quần áo, quần áo của ngươi, ta đều đã giặt sạch sẽ cả rồi, đặt ở trong tủ treo quần áo ấy, mỗi bộ đều đã được phối tốt, cứ vậy mà cầm lấy mặc. Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn cho nên phải nhớ uống thuốc đều đặn, không được ỷ vào thân thể mình tốt mà không chăm sóc..."
Cố Tiểu Phù nói được một lúc thì nước mắt chảy ra. Dù có dặn dò thế nào thì nàng cũng không yên lòng vì Lục Nguyên Sướng a, vậy mà nàng lại không thể ở bên người Lục Nguyên Sướng để chăm sóc người này được.
Lục Nguyên Sướng nghe xong mà thấy trong mũi cay cay. Nàng cảm nhận được Cố Tiểu Phù sâu sắc quan tâm đối với mình. Bây giờ ngoài việc ôm người này thật chặt vào trong ngực, nàng còn biết làm cái gì hơn đây?
Trời càng lúc càng về khuya, đôi trẻ cũng không thể bên nhau quá lâu, chỉ êm đềm như vậy được trong chốc lát liền ai nấy trở về phòng.
Sang ngày hôm sau, cánh cổng của Chúc gia lại mở ra. Lần này Chúc Bảo trường không chỉ có mời họ hàng trong Chúc gia, mà còn mời cả thôn trưởng cùng một ít bạn tốt của mình đến dự, ngay cả Chúc tiểu thư cũng trở về nhà để xem lễ.
Sau khi thắp nén hương kính dâng lên tổ tiên, Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương mỗi người đều mặc một bộ đồ mới, ngồi đàng hoàng ở chính đường, còn Cố Tiểu Phù bưng một cái mâm trên đó có mũ đội đầu cùng đôi giày, cung kính quỳ ở trước mặt hai người.
Tự thân Nhị đệ của Chúc Bảo trường nói lời tuyên bố, sau đó Cố Tiểu Phù liền đem mũ cùng giày đã được chuẩn bị tỉ mỉ dâng lên Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương. Thứ nàng chuẩn bị cho Chúc Bảo trường là mũ, được làm từ da cáo, còn giày cho Chúc Đại nương thì được thêu kim tuyến cùng ngọc trai sông Tế.
Dùng vẻ mặt hết sức trân trọng, điệu bộ tinh tế, Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương nhận lễ, nụ cười khiến cho khuôn mặt chỉ thấy toàn là nếp nhăn. Lễ này, quá có mặt mũi.
Chúc Bảo trường được Cố Tiểu Phù kính trà, cầm một bộ bát đũa làm bằng bạc đưa cho Cố Tiểu Phù, vui vẻ nói: "Hôm nay ta có thể thu Phù nương làm nghĩa nữ, thực sự là hỉ sự to lớn. Từ nay về sau, Phù nương chính là con gái của ta, nếu như Phù nương ở nhà chồng mà bị làm cho tức giận thì nhớ về nhà."
"Tạ ơn cha nuôi!" Cố Tiểu Phù bái tạ. Lời nói này của Chúc Bảo trường nói rõ cho nàng biết là từ nay nàng đã có cha mẹ làm chỗ dựa.
Lục Nguyên Sướng nghe xong thì trong lòng co rút một trận. Vốn nàng chỉ là muốn tìm cho Cố Tiểu Phù một cái chỗ dựa tinh thần mà thôi, ai ngờ đâu chỗ dựa này lại quá vững chắc đến mức lại còn khuyến khích người vợ của nàng bỏ về nhà cha mẹ.
"Phù nương, đây là lão nương đưa cho ngươi chuỗi ngọc trường mệnh, ngươi hãy đeo vào. Công ơn cha nuôi thì ngươi phải nhớ trong lòng, nhưng sau khi xuất giá thì cũng phải tận tuân nữ tắc, săn sóc phu quân. Sớm đến ngày vì nhà chồng khai chi tán diệp." Chúc Đại nương đem chuỗi ngọc trường mệnh làm riêng cho Cố Tiểu Phù mang lên cho nàng rồi từ ái dặn dò.
"Tạ ơn lão nương, ta đã nhớ kỹ." Cố Tiểu Phù lại bái.
Sau khi lễ bái hoàn thành, Cố Tiểu Phù liền tránh mặt mọi người đi trở về phòng. Thấy thế, Chúc Đại nương liền sai Chúc tiểu thư đi làm bạn với Cố Tiểu Phù. Chúc tiểu thư là con gái được Chúc Bảo trường dốc lòng bồi dưỡng, bất kể là lễ nghi, tính tình hay là cầm kỳ thư họa đều rất tốt. Không mất quá nhiều thời gian để Cố Tiểu Phù cùng Chúc tiểu thư bắt chuyện làm quen, sau đó nàng lại có cảm giác tiếc hận vì biết nhau quá muộn.
Mà Chúc tiểu thư cũng vô cùng thích Cố Tiểu Phù, ngoại hình thanh tú, quần áo được thêu may khéo léo, ăn nói có lễ, lại còn biết chữ. Làm thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được Cố Tiểu Phù lại là phụ nhân nông gia. Hai người cùng nhau tán gẫu cực kỳ thân thiện, thật là có chút cảm giác tỷ muội.
So với hậu viện yên tĩnh bao nhiêu thì ngoài phòng khách lại náo nhiệt bấy nhiêu. Lễ kết nghĩa vừa xong, bà mối Triệu liền thay Dương gia cầu hôn với Chúc gia. Dương Vinh thay Lục Nguyên Sướng đưa lên khế ước của hai mẫu ruộng nước, ngân phiếu mười lạng để làm sính lễ.
Sính lễ như thế không thể nói là không đầy đặn, mọi người thấy như vậy thì đều gật đầu hài lòng, tuy nói ngưỡng cửa Chúc gia cao, nhưng với số sính lễ như vậy thì cũng có thể coi là tương xứng.
Trong lòng Chúc Đại nương cũng tràn đầy vui mừng, tuy Chúc Bảo trường có nói hết thảy sính lễ của Lục gia đều sẽ theo Cố Tiểu Phù làm của hồi môn, nhưng với việc đưa ra nhiều sính lễ như vậy, không chỉ có nói lên Lục gia đối với Cố Tiểu Phù là rất coi trọng, mà còn là cho Chúc gia có được vinh quang.
Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc cùng tán thưởng thì Chúc Bảo trường lại vuốt chòm râu ngắn, sắc mặt khá là trầm trọng. Hắn đã chờ mãi mà vẫn chưa thấy Lục gia đưa ra đồ vật quan trọng nhất, vì vậy mới bất mãn mà quay về Dương Minh nói: "Dương huynh, hôm nay là ngày ta thu nghĩa nữ, cũng là ngày Dương huynh thay thế nghĩa tử hướng về nghĩa nữ của ta để cầu thân, nhưng vì sao lại không có chim nhạn?"
Dương Minh vừa nghe xong liền lập tức há hốc mồm. Thời gian để chuẩn bị cho đám cưới này quá cấp bách, kỳ nghỉ của Lục Nguyên Sướng chỉ được có một tháng, sau thành hôn là phải đi Phần Thành nhận nhiệm vụ. Dương Minh cảm thấy việc này vốn là hai nhà đều nên thông cảm lẫn nhau, bởi dù sao việc này cũng chỉ là hình thức mà thôi. Đương nhiên là người nhà họ Dương cũng rất coi trọng sự kiện này, chẳng phải vậy mà họ mới trải qua thương nghị rồi mới quyết định sính lễ đầy đặn như thế để bày tỏ tâm ý hay sao. Ai ngờ đâu Chúc Bảo trường giữ lễ khư khư như vậy, lại còn đòi hỏi phải có chim nhạn làm mối!
Chim nhạn là vật tượng trưng phu thê hợp thuận, một đời người chỉ có một đôi, cưới vợ là làm chính thê, muốn vậy thì phải có chim nhạn. Nhưng là hiện tại đang là giữa trời đông giá rét, biết đi đâu để tìm nhạn a. Thành Lâm Xuyên thì đã tiêu điều, cho dù muốn mua cũng không mua được, cũng không thể lại bỏ ra thêm thời gian để đi Phần Thành tìm nhạn.
Dương Minh tự biết đuối lý, nên cũng không lên tiếng. Dương Vinh bưng sính lễ lúng túng đứng đó, còn Dương Đại nương thì mặt đỏ cả lên.
Đương nhiên, buồn bực nhất lại không ai bằng Lục Nguyên Sướng. Nếu như hôm nay mà lễ đính hôn vẫn không xong, làm sao để cho nàng thật sớm cưới được Cố Tiểu Phù về làm vợ đây? Còn có cái vụ chim nhạn kia, có chỗ nào để nàng đi tìm bây giờ a?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook