Trong Thôn Có Một Cô Nương
-
Chương 147: Phong hầu, trao chức tướng
Tin tức thắng lợi rất nhanh truyền tới Bắc cảnh. Trên dưới Bắc cảnh hoàn toàn bị vạn phần kích động, đặc biệt là đám quý tộc vẫn luôn ủng hộ Trấn Bắc quân. Cuối cùng cũng đến thời khắc bọn họ được ưỡn ngực mà hãnh diện. Thế nhưng trong khi bên ngoài cực kỳ huyên náo, thì tất cả người nhà họ Tống đều tỏ ra trầm mặc sau khi nhận được thư báo tin mừng.
Tống Văn Quý liên tục đi tìm Tống Văn Trọng để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng Tống Văn Trọng cũng không hiểu tại sao lại bỗng dưng xuất hiện một Lục hoàng tử như thế này. Người nhà họ Tống vẫn luôn cho là bọn họ đều vì Tống gia mà chiến đấu, vì chính mình mà chiến đấu. Làm sao đến nước này rồi mà ngôi vị hoàng đế kia lại cứ như vậy mà rơi xuống trên đầu một người xa lạ, ai có thể cam tâm được đây.
Cuối cùng vẫn là Tống phu nhân đem người cả nhà gom lại rồi chậm rãi nói ra việc xảy ra năm đó.
Thì ra năm đó Phí Chiến còn nhỏ tuổi. Sau khi Mẫu phi qua đời, vì không còn chỗ nương tựa mà hắn ở trong cung cực kỳ cơ khổ. Có Tống Định Thiên lmf chỗ dựa thì hắn lại đang ở tận Bắc cảnh, trong kinh chỉ còn có Vũ Uy hầu phủ một mực che chở. Vũ Uy hầu là người rất linh thông, từ rất sớm hắn đã dạy dỗ Phí Chiến biết cách làm người. Chỉ vì Phí Chiến có tướng mạo xuất chúng, lại thông tuệ, hiếu học nên rất được tiên đế yêu thích. Trong khi đó, phía sau hắn lại còn có Vương gia cùng Tống gia chống đỡ, điều này đối với vị trí thái tử mà nói là có uy hiếp cực lớn. Cũng vì lẽ đó, cho dù hắn có tìm mọi cách để ẩn giấu thiên phú của mình thì vẫn bị xem là cái đinh trong mắt mọi người.
Không có mẹ thì hài tử đều thật đáng thương. Hoàng tử tuổi còn đang nhỏ mà đã bị người ta ghi hận thì lại càng gặp nguy hiểm tầng tầng. Vũ Uy hầu phải tìm rất nhiều cách giúp đỡ mới làm cho Lục hoàng tử né qua mọi hành động hãm hại hết lần này qua lần khác. Nhưng cũng bởi vì như thế mà người trong hậu cung lại càng muốn đưa hắn vào chỗ chết cho kỳ được.
Thế rồi vào một đêm khuya, trong cung Lục hoàng tử bỗng nhiên bốc lửa. Giữa ngày đông khô ráo gió lại to, ngọn lửa bùng lên rồi lan ra cực nhanh. Vì người trong hậu cung liên thủ sắp xếp, cho nên việc cứu hoả gặp rất nhiều khó khăn. Mắt thấy Lục hoàng tử sẽ bị chôn thây trong biển lửa, một thái giám trung thành với Tống phi được bố trí lưu lại trong cung đã trong vạn phần nguy cấp mà đem Lục hoàng tử đã bị bỏng nặng cứu ra khỏi biển lửa, đồng thời đem một tiểu thái giám có tuổi tác xấp xỉ ném vào đó thế thân.
Việc Lục hoàng tử bị chôn thây trong biển lửa đã khiến cho tiên đế nổi giận. Có điều vì có quá nhiều bàn tay cùng thò ra tìm cách che giấu chân tướng sự việc, cho nên sau khi tiên đế truy mãi không ra thì cũng đành sống chết mặc bay. Lão thái giám đem Lục hoàng tử nấp trong lãnh cung, đồng thời liều chết báo tin cho Vũ Uy hầu. Vũ Uy hầu đã phải vắt óc để nghĩ ra rất nhiều biện pháp, sau đó mới đưa được Lục hoàng tử cứu ra khỏi hoàng cung rồi sắp xếp cho Lục hoàng tử chuyển tới Bắc cảnh, chờ thời cơ.
Kể từ đó, năm này qua năm khác, Phí Chiến đã lớn lên ở Bắc cảnh. Việc phải che dấu tung tích đã làm cho hắn thành một kẻ thất bại hoàn toàn. Vết bỏng đã hủy đi hoàn toàn dung mạo lại càng làm cho hắn không ngóc đầu lên được. Mặc kệ cho Tống Định Thiên làm sao mở đường dẫn lối, Phí Chiến cũng chỉ muốn làm một thường dân sống cuộc sống bình an. Giang sơn cùng với hắn có quan hệ gì đâu. Ngôi vị hoàng đế cùng hắn có quan hệ gì đâu. Nếu không có Tống Định Thiên vẫn khư khư cố chấp, cố tình ép buộc hắn đăng vị thì hôm nay hắn cũng đã ở lại Bắc cảnh an ổn mà sống qua ngày rồi.
Người nhà họ Tống cùng nghe về chuyện xưa, sau khi trải qua cảm giác không cam lòng thì đối với Lục hoàng tử cũng trở nên cực kỳ thông cảm. Đối với việc ngôi vị hoàng đế đã tới tay rồi mà còn phải ném đi, ngoại trừ tiếp thu hiện thực, bọn họ còn có thể làm sao đây? Mà trong Tống gia, người phải chịu thua thiệt nhất lại là chính là Lục Nguyên Sướng.
"Nghi nhi, ngươi có trách cha ngươi hay không?" Tống phu nhân đau lòng hỏi.
"Mẹ, A Nguyên chưa bao giờ có dã tâm. Ta lại càng không muốn làm hoàng hậu hay công chúa tại sao phải trách cha đây?" Cố Tiểu Phù cười cười rồi mới nói.
Chỉ sau khi trở về Lục phủ, Cố Tiểu Phù mới đem mình nhốt tại trong phòng để một mình chua xót. Nàng là người hiểu rõ tính khí Lục Nguyên Sướng nhất. Cho dù Lục Nguyên Sướng là người chưa bao giờ có ý đồ không an phận, nhưng việc đem thắng lợi trao cho một tên Phí Chiến không có tiếng tăm gì, lại bị Tống Định Thiên lừa gạt từ đầu đến cuối như vậy, mối thù này sợ là sẽ thành khúc mắc không thể cởi bỏ được.
Tân triều được thành lập, việc phong quan thêm tước được tiến hành trắng trợn. Địa vị Tống Định Thiên đã cực cao, bây giờ phá lệ được phong làm Trấn Bắc Quận Vương, trong gần hai trăm năm của triều Đại Chu, lần đầu tiên xuất hiện một phái vương khác. Việc này không khỏi khiến cho người ta liếc mắt không thôi. Nhưng dựa vào công lao mười năm trời của Tống Định Thiên, xét cho cùng thì tước vị này là hoàn toàn xứng đáng.
Cùng lúc đó, Vũ Uy hầu cũng được phong tước làm Võ Uy Quận Vương, đây là tân quân cảm tạ năm đó Vũ Uy hầu đã cứu mình một mạng. Phí Chiến phong thưởng cực kỳ hào phóng. Vì Lục Nguyên Sướng đã có đại công bình định thiên hạ, nên được phong tước Thái Bình hầu, được phép cha truyền con nối, đất phong có vạn hộ. Phí Chiến lại còn hứa hẹn sẽ xây dựng quốc gia thành Đại Chu bất diệt, thái bình vĩnh viễn trường tồn.
Thật đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Đương nhiên, có thăng tất có giáng. Hành động của Phí Chiến đều là thủ đoạn cực cường, hắn đem hết thảy dư đảng cựu triều ở trong kinh thành ngay cả rễ cũng đào lên không tha. Bởi vì quan bắt phạm nhân quá nhiều mà đại lao của Hình bộ chật ních, món ăn hàng ngày là máu chảy thành sông.
Bên trong thư phòng Tống Định Thiên, Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu lặng lẽ ngồi nghe Tống Định Thiên thuyết giảng.
"Thế nào? Tân quân đã thể hiện được là người xuất chúng, bách quan đều thần phục. Vậy hai người các ngươi bây giờ muốn nói cái gì?" Tống Định Thiên đắc ý nói. Ngay từ nhỏ Lục hoàng tử đã cho người ta thấy khí chất của một bậc đế vương, đây là nguyên nhân trọng yếu khiến cho hắn tận tâm nâng đỡ.
Vương Siêu nghe thấy được hắn nói như vậy thì bĩu môi. Hắn nghĩ thầm, nếu không phải nhờ có bọn họ Trấn Bắc quân nguyên nhân trọng yếu toàn lực giúp đỡ, thì Lục hoàng tử cho dù là người có năng lực, lại còn dám thanh tẩy giết người như vậy thì đã làm sao? Phải nhớ là năm đó Nhị hoàng tử đăng vị cũng đã phải phí đi bao nhiêu công sức mới đưa được trong triều trở nên an ổn.
Lục Nguyên Sướng yên lặng không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú chén trà trong tay. Nàng đang nghĩ tới việc khi nào thì Phí Chiến mới đem đao gác lên trên cổ mình. Cái gì mà Đại Chu bất diệt, thái bình vĩnh tồn? Tất cả cũng chỉ là chó má! Thời đại này chỉ có một chân lý: quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
"Lão phu biết hai người ngươi không cam tâm. Thế nhưng các ngươi đã bao giờ nghĩ tới việc này hay chưa: vì sao khi chúng ta khởi binh lại bị người ta mắng thành loạn thần tặc tử? Vì sao con đường tiến quân lại gian nan đến như vậy? Là bởi vì chúng ta danh không chính nên ngôn không thuận."
"Lấy danh nghĩa Lục hoàng tử, nên quân ta mới được phép bảo vệ mình mà tiến thẳng đến tận kinh sư với biết bao thông thuận, bách tính vui lòng phục tùng, các châu nha mở thành nghênh tiếp. Được như vậy chính là nhờ có chính thống."
"A Nguyên, ngày đó nếu không phải ngày đó vì ngươi ngăn cản, cứ để ta diệt đi Phí Chiến, thì đoán trước được là chính thống chính là ngươi." Vương Siêu tỏ vẻ khinh thường nói.
"Ha ha, tổ tông của Lục gia ta đều người bình dân, tại sao lại có chuyện chính thống vào đây được?" Lục Nguyên Sướng cười khẽ rồi lắc đầu.
"Cho đến bây giờ rồi mà hai ngươi vẫn còn thật hồ đồ." Tống Định Thiên chỉ tiếc mài sắt không nên kim. Hắn tức giận nói: "Thử nhìn lại mà xem đi, chúng ta còn có được bao nhiêu người? Có được bao nhiêu lương bổng, đồ quân nhu? Chúng ta còn phải đánh nhau đến bao lâu nữa? Điều này tự trong lòng các ngươi cũng đã rõ ràng. Nếu như chúng ta cứ như vậy đánh tiếp thì có lẽ giành được chiến thắng, nhưng đó sẽ chỉ là thắng thảm! Chúng ta sẽ phải làm gì tiếp theo?"
"Là tiến vào kinh, đăng vị chứ gì? Nhưng trong tay các ngươi còn có được bao nhiêu người để cho các ngươi điều động, để cho các ngươi được vững chắc đế vị? Nội ưu ngoại hoạn, trước mắt các châu các phủ đã trở nên chán ghét các ngươi không thể tả, trong khi mắt Tây Hạ thì vẫn luôn nhìn vào chằm chằm. Các ngươi đoạt được ngôi vị, thế nhưng lại có thể kiên trì giữ được trong bao lâu?"
Suy nghĩ của Tống Định Thiên là có lý, nhưng không có tình. Không phải Lục Nguyên Sướng không thừa nhận lo lắng của Tống Định Thiên là hoàn toàn chính xác. Giành được giang sơn, nhưng không giữ được thì cũng chỉ là uổng công. Đến lúc đó, không còn là bình định thiên hạ nữa, mà là thiên hạ đại loạn.
Mặc kệ là Tống Định Thiên hay là Lục Nguyên Sướng đăng vị, họ hàng xa của hoàng thất đang phân tán ở các nơi chắc chắn sẽ không phục, vì vậy sẽ chung tay làm loạn là chuyện có thể hình dung ra được. Lại chưa nói đến chuyện bây giờ Tây Hạ đã đóng quân tập kết. Nếu như trong tay có binh mã, những việc này dĩ nhiên là không việc gì phải sợ. Nhưng nếu như binh mã đã đem ra đánh hết sạch rồi, đến lúc đó tai ương mới kéo đến dìm bọn họ ngập đầu trong đó, tiếp tục dẫm vào vết xe đổ. Ngay từ đầu, bản thân Lục Nguyên Sướng đã là người không có dã tâm, lúc đó điều khiến nàng tức giận chỉ vì thấy Tống Định Thiên đã lừa dối mình mà thôi. Bây giờ bụi bặm đã lắng xuống, nghĩ lại mới thấy buồn cười, mới thấy suy nghĩ như vậy thật sự là rất ngu xuẩn.
"A Nguyên, ngươi là đứa con rể duy nhất của ta. Siêu nhi, ngươi tuy chỉ là cháu trai ngoại của ta, nhưng ta vẫn coi ngươi như là đứa con trai do ta sinh ra mà đối xử. Tống Định Thiên ta đã phải chinh chiến một đời, chưa từng biết sợ, chưa từng lùi bước. Nếu như biết chắc việc có thể thành thì chắc chắn là ta sẽ không để cho các ngươi phải chịu oan ức. Nói đến như vậy cũng là hết lời rồi, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể hiểu được nổi khổ tâm này của ta. Liệu có người làm cha nào lại không muốn cho con cái của mình điều tốt đẹp nhất đây?" Tống Định Thiên mỏi mệt nói.
Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu yên lặng rời đi, trước khi hai người chia tay đều liếc mắt nhìn nhau một lần nữa. Anh hùng tiếc anh hùng, hết thảy những điều này, hãy để nó theo gió mà bay đi, để về sau những việc này cũng không cần nhắc lại nữa.
Một mình Tống Định Thiên ngồi lại ở trong thư phòng, thật lâu, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại. Hắn vẫn còn có một câu nói nhưng lại không thể nói ra, chỉ có điều đây là một bí mật động trời, chỉ có hắn cùng Lục hoàng tử biết được mà thôi.
Ngày mùng 10 tháng 10, Lục hoàng tử làm lễ đăng cơ tại Chính Dương cung đại điện, đổi thành niên hiệu là Chính Sóc, bái Văn Thừa tướng làm thừa tướng, nắm toàn bộ chính vụ toàn quốc. Phong Tống Định Thiên là Đại nguyên soái binh mã thiên hạ, thống lĩnh binh quyền toàn quốc. Phong Lục Nguyên Sướng làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hết thảy Trấn Bắc quân đều thuộc về nàng. Tàn quân của Nam quân cùng Tây quân, sau khi gom lại sẽ do hổ báo Đại tướng quân Vương Siêu nắm giữ. Lại cho nghênh đón Vương Mẫn vào trong cung, cùng công thần chung hưởng thái bình thịnh thế.
Động tác này vừa ra thì toàn bộ triều chính chấn động. Chẳng ai nghĩ tới tân quân thế nhưng lại không thu hồi binh quyền, mà là binh tướng quyền đều được giao hết cho Tống Định Thiên cùng với thuộc hạ. Có điều việc tân quân lấy thủ đoạn lôi đình tẩy huyết triều đình một lượt, làm cho những người ở lại đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không một người dám đưa ra nghi vấn.
Lục Nguyên Sướng cũng không hiểu nổi là tân quân đang suy nghĩ gì. Có điều khi nàng liếc mắt nhìn tới thì phát hiện ra ánh mắt Tống Định Thiên cùng tân quân có giao lưu. Nàng thấy được tân quân khẽ hất cằm, còn Tống Định Thiên khẽ gật đầu. Thấy như vậy Lục Nguyên Sướng không khỏi suy đoán, lẽ nào tất cả những thứ này là do giữa bọn họ đã có giao dịch.
Mặc kệ đi. Nếu một khi binh quyền vẫn ở trong tay mà chưa bị ném đi, Trấn Bắc quân còn ở dưới trướng Lục Nguyên Sướng, thì những thứ khác liền không còn là trọng yếu. Bây giờ Trấn Bắc quân đã là đội quân tinh nhuệ nhất trong toàn quốc. Trừ bỏ số ít phái, còn lại hầu như tất cả mọi người đều một lòng phục tùng Lục Nguyên Sướng. Không sai, việc đã xảy không chỉ có một mình Vương Siêu không cam lòng, mà ngay cả Trấn Bắc quân cũng là không cam lòng. Người bên ngoài thì làm sao có thể chỉ huy được bọn họ. Ngoại trừ Tống Định Thiên cùng Vương Siêu đối với Trấn Bắc quân còn có ảnh hưởng nhất định, thì cái việc Lục Nguyên Sướng đã suốt một thời gian dài dẫn dắt bọn họ đi tới, một lòng cùng bọn họ vào sinh ra tử, đã khiến cho trong lòng bọn họ sớm có cái nhìn đối với uy vũ của nàng vượt lên trên những hiểu biết thông thường.
Trước mắt tâm tình của Lục Nguyên Sướng vừa lo lắng lại vừa bức thiết. Nàng đang mong đợi Cố Tiểu Phù vừa mới được phong làm quận chúa cùng đến kinh thành để cùng nàng gặp nhau. Hai người tách ra cũng đã gần được hai năm, vậy nên nỗi tương tư dành cho nhau cũng đã quá mức nồng đậm.
Vào một buổi trưa nửa tháng sau đó, có mấy nhân vật tối hiển quý của kinh thành đều tụ lại ở bên ngoài cửa Vĩnh Định. Binh sĩ quét đường phố, còn bách tính tranh nhau tìm chỗ để quan sát. Sau khi đã phải đợi chờ thật lâu, một đoàn xe dài dằng dặc, cuồn cuộn, chậm rãi tiến tới. Lục Nguyên Sướng nheo mắt lại phóng tầm mắt ra xa xa, vì quá căng thẳng mà lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi. Còn Tống Định Thiên cũng không khá hơn là bao nhiêu, nếu lúc này mà có gió rét thét gào thì cũng không thể thổi tắt được ngọn lửa đang hừng hực trong lòng hắn.
Đoàn xe được Trấn Bắc quân đi theo hộ vệ, đằng trước là mấy chiếc xe ngựa cực kỳ hào hoa phú quý. Đợi đến khi tiến đến trước cửa Vĩnh Định, Lục Nguyên Sướng được Tống Định Thiên cho phép xuống ngựa nghênh tiếp, nàng tiến lên đem Tống phu nhân cùng người nhà họ Tống bước xuống khỏi xe. Cả đám người cùng nghiêm túc đứng ở trước cửa thành, quỳ xuống nhận ân thưởng của tân quân.
Lúc này thái giám nói truyền chỉ cái gì đó nhưng Lục Nguyên Sướng cũng đã không nghe ra được. Nàng không thèm để ý đến lễ tiết, chỉ một mực đem bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù nắm chặt ở trong tay mình. Cố Tiểu Phù xấu hổ đến nỗi đỏ hết mặt mũi. Nàng đem tà váy dài trùm lên chỗ bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, rồi lại âm thầm vuốt nhẹ lòng bàn tay càng ngày càng thô ráp của Lục Nguyên Sướng, cùng một lúc buồn vui đan xen.
Cuối cùng cũng đã đoàn tụ, chỉ có điều phu quân lại trở nên tang thương như vậy. So với việc mình được ở phía sau an nhàn, thì người này lại phải ở trước quân chịu bao la sóng lớn, ẩn chứa trong đó có biết bao nhiêu nguy hiểm. Để người này vượt qua được tất cả những điều đó thật không dễ dàng. Cố Tiểu Phù cảm thấy được trong cái nắm tay của Lục Nguyên Sướng vẫn là sự ấm áp và kiên định mà không khỏi lệ tuôn ướt áo.
Sau khi hồi phủ lại phải chuẩn bị vào cung dự tiệc. Tân quân không thân thích không bạn hữu, trước mắt hết thảy người thân chính là Tống gia cùng Vương gia. Suốt dọc đường đi Lục Nguyên Sướng đi sát đằng sau xe ngựa Cố Tiểu Phù, khi xe ngựa vừa tới cửa phủ, Lục Nguyên Sướng tự mình đem Cố Tiểu Phù đỡ xuống đất.
"Thái Bình hầu? Vậy thì như ngươi mong muốn rồi còn gì." Cố Tiểu Phù ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu trước cửa phủ liền cảm thấy được thiện ý của tân quân qua động tác này.
"Mệt mỏi lắm rồi có phải không? Chúng ta vào phủ đi thôi." Lục Nguyên Sướng mỉm cười nói với nàng. Có điều bàn tay kéo Cố Tiểu Phù vào cửa cùng bước chân có chút gấp gáp.
Cánh cửa chính thất vừa được khép lại, Cố Tiểu Phù liền lọt vào trong một vòng tay ấm áp. Lục Nguyên Sướng cũng không có vội vã muốn phải làm ngay cái gì đó. Mà nàng chỉ là cứ ôm như thế, cứ nhìn như thế. Cứ vậy mà cẩn thận ngắm nghía người vợ mình đã nhớ nhung tới tận trong xương này.
Gầy, tiều tụy, có điều vẫn cực kỳ mỹ lệ. Dần dần, trong đáy mắt Lục Nguyên Sướng ánh lên ý cười.
Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt đang càng ngày trở nên cương nghị của Lục Nguyên Sướng, trong tay không còn là cảm giác bóng loáng của ngày xưa nữa. Kiễng hai chân lên, môi đỏ áp vào nhau, Cố Tiểu Phù rưng rưng nói: "A Nguyên, đã để cho ngươi phải chịu ấm ức rồi."
"Không có gì ấm ức cả." Đúng vậy, không có ấm ức gì. Có lẽ là số mệnh đã an bài, có lẽ là tính cách gây ra. Lục Nguyên Sướng rất hiểu cái chỗ ngồi kia không phải là mơ ước của mình.
Nhưng lời ít mà ý nhiều như vậy, cũng không làm cho Cố Tiểu Phù yên tâm hay bớt đi lo lắng. Trước sau gì cũng là Tống Định Thiên đã mắc nợ Lục Nguyên Sướng, về điểm này thì ai cũng không thể thay đổi được. Cố Tiểu Phù vội vã chạy tới kinh sư cũng là vì sợ Lục Nguyên Sướng sẽ cùng Tống Định Thiên đối chọi nhau. Nhưng nếu như nàng lại không cách nào khuyên bảo được cả hai người này, vậy thì nhất định là mình sẽ đứng về phía Lục Nguyên Sướng mà thôi.
Cố Tiểu Phù đem cả thân mình chôn vào trong lòng Lục Nguyên Sướng. Nàng dịu dàng nói: "A Nguyên, nam cũng được, nữ cũng được, cùng cũng được, phú cũng được, hiển hách cũng được, thấp kém cũng được. Mặc kệ cho người khác có đối xử với ngươi như thế nào, nhưng trong mắt ta ngươi vẫn chính là Lục Nguyên Sướng, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
Sự kiên định cùng nhu tình của Cố Tiểu Phù rót vào trong trái tim của Lục Nguyên Sướng mỗi lúc một tràn đầy.
"Nhưng nếu như nàng lại không cách nào khuyên bảo được cả hai người này, vậy thì nhất định là mình sẽ đứng về phía Lục Nguyên Sướng mà thôi." Nhất định phải có sự lựa chọn nghiệt ngã này sao?
Tống Văn Quý liên tục đi tìm Tống Văn Trọng để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng Tống Văn Trọng cũng không hiểu tại sao lại bỗng dưng xuất hiện một Lục hoàng tử như thế này. Người nhà họ Tống vẫn luôn cho là bọn họ đều vì Tống gia mà chiến đấu, vì chính mình mà chiến đấu. Làm sao đến nước này rồi mà ngôi vị hoàng đế kia lại cứ như vậy mà rơi xuống trên đầu một người xa lạ, ai có thể cam tâm được đây.
Cuối cùng vẫn là Tống phu nhân đem người cả nhà gom lại rồi chậm rãi nói ra việc xảy ra năm đó.
Thì ra năm đó Phí Chiến còn nhỏ tuổi. Sau khi Mẫu phi qua đời, vì không còn chỗ nương tựa mà hắn ở trong cung cực kỳ cơ khổ. Có Tống Định Thiên lmf chỗ dựa thì hắn lại đang ở tận Bắc cảnh, trong kinh chỉ còn có Vũ Uy hầu phủ một mực che chở. Vũ Uy hầu là người rất linh thông, từ rất sớm hắn đã dạy dỗ Phí Chiến biết cách làm người. Chỉ vì Phí Chiến có tướng mạo xuất chúng, lại thông tuệ, hiếu học nên rất được tiên đế yêu thích. Trong khi đó, phía sau hắn lại còn có Vương gia cùng Tống gia chống đỡ, điều này đối với vị trí thái tử mà nói là có uy hiếp cực lớn. Cũng vì lẽ đó, cho dù hắn có tìm mọi cách để ẩn giấu thiên phú của mình thì vẫn bị xem là cái đinh trong mắt mọi người.
Không có mẹ thì hài tử đều thật đáng thương. Hoàng tử tuổi còn đang nhỏ mà đã bị người ta ghi hận thì lại càng gặp nguy hiểm tầng tầng. Vũ Uy hầu phải tìm rất nhiều cách giúp đỡ mới làm cho Lục hoàng tử né qua mọi hành động hãm hại hết lần này qua lần khác. Nhưng cũng bởi vì như thế mà người trong hậu cung lại càng muốn đưa hắn vào chỗ chết cho kỳ được.
Thế rồi vào một đêm khuya, trong cung Lục hoàng tử bỗng nhiên bốc lửa. Giữa ngày đông khô ráo gió lại to, ngọn lửa bùng lên rồi lan ra cực nhanh. Vì người trong hậu cung liên thủ sắp xếp, cho nên việc cứu hoả gặp rất nhiều khó khăn. Mắt thấy Lục hoàng tử sẽ bị chôn thây trong biển lửa, một thái giám trung thành với Tống phi được bố trí lưu lại trong cung đã trong vạn phần nguy cấp mà đem Lục hoàng tử đã bị bỏng nặng cứu ra khỏi biển lửa, đồng thời đem một tiểu thái giám có tuổi tác xấp xỉ ném vào đó thế thân.
Việc Lục hoàng tử bị chôn thây trong biển lửa đã khiến cho tiên đế nổi giận. Có điều vì có quá nhiều bàn tay cùng thò ra tìm cách che giấu chân tướng sự việc, cho nên sau khi tiên đế truy mãi không ra thì cũng đành sống chết mặc bay. Lão thái giám đem Lục hoàng tử nấp trong lãnh cung, đồng thời liều chết báo tin cho Vũ Uy hầu. Vũ Uy hầu đã phải vắt óc để nghĩ ra rất nhiều biện pháp, sau đó mới đưa được Lục hoàng tử cứu ra khỏi hoàng cung rồi sắp xếp cho Lục hoàng tử chuyển tới Bắc cảnh, chờ thời cơ.
Kể từ đó, năm này qua năm khác, Phí Chiến đã lớn lên ở Bắc cảnh. Việc phải che dấu tung tích đã làm cho hắn thành một kẻ thất bại hoàn toàn. Vết bỏng đã hủy đi hoàn toàn dung mạo lại càng làm cho hắn không ngóc đầu lên được. Mặc kệ cho Tống Định Thiên làm sao mở đường dẫn lối, Phí Chiến cũng chỉ muốn làm một thường dân sống cuộc sống bình an. Giang sơn cùng với hắn có quan hệ gì đâu. Ngôi vị hoàng đế cùng hắn có quan hệ gì đâu. Nếu không có Tống Định Thiên vẫn khư khư cố chấp, cố tình ép buộc hắn đăng vị thì hôm nay hắn cũng đã ở lại Bắc cảnh an ổn mà sống qua ngày rồi.
Người nhà họ Tống cùng nghe về chuyện xưa, sau khi trải qua cảm giác không cam lòng thì đối với Lục hoàng tử cũng trở nên cực kỳ thông cảm. Đối với việc ngôi vị hoàng đế đã tới tay rồi mà còn phải ném đi, ngoại trừ tiếp thu hiện thực, bọn họ còn có thể làm sao đây? Mà trong Tống gia, người phải chịu thua thiệt nhất lại là chính là Lục Nguyên Sướng.
"Nghi nhi, ngươi có trách cha ngươi hay không?" Tống phu nhân đau lòng hỏi.
"Mẹ, A Nguyên chưa bao giờ có dã tâm. Ta lại càng không muốn làm hoàng hậu hay công chúa tại sao phải trách cha đây?" Cố Tiểu Phù cười cười rồi mới nói.
Chỉ sau khi trở về Lục phủ, Cố Tiểu Phù mới đem mình nhốt tại trong phòng để một mình chua xót. Nàng là người hiểu rõ tính khí Lục Nguyên Sướng nhất. Cho dù Lục Nguyên Sướng là người chưa bao giờ có ý đồ không an phận, nhưng việc đem thắng lợi trao cho một tên Phí Chiến không có tiếng tăm gì, lại bị Tống Định Thiên lừa gạt từ đầu đến cuối như vậy, mối thù này sợ là sẽ thành khúc mắc không thể cởi bỏ được.
Tân triều được thành lập, việc phong quan thêm tước được tiến hành trắng trợn. Địa vị Tống Định Thiên đã cực cao, bây giờ phá lệ được phong làm Trấn Bắc Quận Vương, trong gần hai trăm năm của triều Đại Chu, lần đầu tiên xuất hiện một phái vương khác. Việc này không khỏi khiến cho người ta liếc mắt không thôi. Nhưng dựa vào công lao mười năm trời của Tống Định Thiên, xét cho cùng thì tước vị này là hoàn toàn xứng đáng.
Cùng lúc đó, Vũ Uy hầu cũng được phong tước làm Võ Uy Quận Vương, đây là tân quân cảm tạ năm đó Vũ Uy hầu đã cứu mình một mạng. Phí Chiến phong thưởng cực kỳ hào phóng. Vì Lục Nguyên Sướng đã có đại công bình định thiên hạ, nên được phong tước Thái Bình hầu, được phép cha truyền con nối, đất phong có vạn hộ. Phí Chiến lại còn hứa hẹn sẽ xây dựng quốc gia thành Đại Chu bất diệt, thái bình vĩnh viễn trường tồn.
Thật đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Đương nhiên, có thăng tất có giáng. Hành động của Phí Chiến đều là thủ đoạn cực cường, hắn đem hết thảy dư đảng cựu triều ở trong kinh thành ngay cả rễ cũng đào lên không tha. Bởi vì quan bắt phạm nhân quá nhiều mà đại lao của Hình bộ chật ních, món ăn hàng ngày là máu chảy thành sông.
Bên trong thư phòng Tống Định Thiên, Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu lặng lẽ ngồi nghe Tống Định Thiên thuyết giảng.
"Thế nào? Tân quân đã thể hiện được là người xuất chúng, bách quan đều thần phục. Vậy hai người các ngươi bây giờ muốn nói cái gì?" Tống Định Thiên đắc ý nói. Ngay từ nhỏ Lục hoàng tử đã cho người ta thấy khí chất của một bậc đế vương, đây là nguyên nhân trọng yếu khiến cho hắn tận tâm nâng đỡ.
Vương Siêu nghe thấy được hắn nói như vậy thì bĩu môi. Hắn nghĩ thầm, nếu không phải nhờ có bọn họ Trấn Bắc quân nguyên nhân trọng yếu toàn lực giúp đỡ, thì Lục hoàng tử cho dù là người có năng lực, lại còn dám thanh tẩy giết người như vậy thì đã làm sao? Phải nhớ là năm đó Nhị hoàng tử đăng vị cũng đã phải phí đi bao nhiêu công sức mới đưa được trong triều trở nên an ổn.
Lục Nguyên Sướng yên lặng không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú chén trà trong tay. Nàng đang nghĩ tới việc khi nào thì Phí Chiến mới đem đao gác lên trên cổ mình. Cái gì mà Đại Chu bất diệt, thái bình vĩnh tồn? Tất cả cũng chỉ là chó má! Thời đại này chỉ có một chân lý: quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
"Lão phu biết hai người ngươi không cam tâm. Thế nhưng các ngươi đã bao giờ nghĩ tới việc này hay chưa: vì sao khi chúng ta khởi binh lại bị người ta mắng thành loạn thần tặc tử? Vì sao con đường tiến quân lại gian nan đến như vậy? Là bởi vì chúng ta danh không chính nên ngôn không thuận."
"Lấy danh nghĩa Lục hoàng tử, nên quân ta mới được phép bảo vệ mình mà tiến thẳng đến tận kinh sư với biết bao thông thuận, bách tính vui lòng phục tùng, các châu nha mở thành nghênh tiếp. Được như vậy chính là nhờ có chính thống."
"A Nguyên, ngày đó nếu không phải ngày đó vì ngươi ngăn cản, cứ để ta diệt đi Phí Chiến, thì đoán trước được là chính thống chính là ngươi." Vương Siêu tỏ vẻ khinh thường nói.
"Ha ha, tổ tông của Lục gia ta đều người bình dân, tại sao lại có chuyện chính thống vào đây được?" Lục Nguyên Sướng cười khẽ rồi lắc đầu.
"Cho đến bây giờ rồi mà hai ngươi vẫn còn thật hồ đồ." Tống Định Thiên chỉ tiếc mài sắt không nên kim. Hắn tức giận nói: "Thử nhìn lại mà xem đi, chúng ta còn có được bao nhiêu người? Có được bao nhiêu lương bổng, đồ quân nhu? Chúng ta còn phải đánh nhau đến bao lâu nữa? Điều này tự trong lòng các ngươi cũng đã rõ ràng. Nếu như chúng ta cứ như vậy đánh tiếp thì có lẽ giành được chiến thắng, nhưng đó sẽ chỉ là thắng thảm! Chúng ta sẽ phải làm gì tiếp theo?"
"Là tiến vào kinh, đăng vị chứ gì? Nhưng trong tay các ngươi còn có được bao nhiêu người để cho các ngươi điều động, để cho các ngươi được vững chắc đế vị? Nội ưu ngoại hoạn, trước mắt các châu các phủ đã trở nên chán ghét các ngươi không thể tả, trong khi mắt Tây Hạ thì vẫn luôn nhìn vào chằm chằm. Các ngươi đoạt được ngôi vị, thế nhưng lại có thể kiên trì giữ được trong bao lâu?"
Suy nghĩ của Tống Định Thiên là có lý, nhưng không có tình. Không phải Lục Nguyên Sướng không thừa nhận lo lắng của Tống Định Thiên là hoàn toàn chính xác. Giành được giang sơn, nhưng không giữ được thì cũng chỉ là uổng công. Đến lúc đó, không còn là bình định thiên hạ nữa, mà là thiên hạ đại loạn.
Mặc kệ là Tống Định Thiên hay là Lục Nguyên Sướng đăng vị, họ hàng xa của hoàng thất đang phân tán ở các nơi chắc chắn sẽ không phục, vì vậy sẽ chung tay làm loạn là chuyện có thể hình dung ra được. Lại chưa nói đến chuyện bây giờ Tây Hạ đã đóng quân tập kết. Nếu như trong tay có binh mã, những việc này dĩ nhiên là không việc gì phải sợ. Nhưng nếu như binh mã đã đem ra đánh hết sạch rồi, đến lúc đó tai ương mới kéo đến dìm bọn họ ngập đầu trong đó, tiếp tục dẫm vào vết xe đổ. Ngay từ đầu, bản thân Lục Nguyên Sướng đã là người không có dã tâm, lúc đó điều khiến nàng tức giận chỉ vì thấy Tống Định Thiên đã lừa dối mình mà thôi. Bây giờ bụi bặm đã lắng xuống, nghĩ lại mới thấy buồn cười, mới thấy suy nghĩ như vậy thật sự là rất ngu xuẩn.
"A Nguyên, ngươi là đứa con rể duy nhất của ta. Siêu nhi, ngươi tuy chỉ là cháu trai ngoại của ta, nhưng ta vẫn coi ngươi như là đứa con trai do ta sinh ra mà đối xử. Tống Định Thiên ta đã phải chinh chiến một đời, chưa từng biết sợ, chưa từng lùi bước. Nếu như biết chắc việc có thể thành thì chắc chắn là ta sẽ không để cho các ngươi phải chịu oan ức. Nói đến như vậy cũng là hết lời rồi, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể hiểu được nổi khổ tâm này của ta. Liệu có người làm cha nào lại không muốn cho con cái của mình điều tốt đẹp nhất đây?" Tống Định Thiên mỏi mệt nói.
Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu yên lặng rời đi, trước khi hai người chia tay đều liếc mắt nhìn nhau một lần nữa. Anh hùng tiếc anh hùng, hết thảy những điều này, hãy để nó theo gió mà bay đi, để về sau những việc này cũng không cần nhắc lại nữa.
Một mình Tống Định Thiên ngồi lại ở trong thư phòng, thật lâu, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại. Hắn vẫn còn có một câu nói nhưng lại không thể nói ra, chỉ có điều đây là một bí mật động trời, chỉ có hắn cùng Lục hoàng tử biết được mà thôi.
Ngày mùng 10 tháng 10, Lục hoàng tử làm lễ đăng cơ tại Chính Dương cung đại điện, đổi thành niên hiệu là Chính Sóc, bái Văn Thừa tướng làm thừa tướng, nắm toàn bộ chính vụ toàn quốc. Phong Tống Định Thiên là Đại nguyên soái binh mã thiên hạ, thống lĩnh binh quyền toàn quốc. Phong Lục Nguyên Sướng làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hết thảy Trấn Bắc quân đều thuộc về nàng. Tàn quân của Nam quân cùng Tây quân, sau khi gom lại sẽ do hổ báo Đại tướng quân Vương Siêu nắm giữ. Lại cho nghênh đón Vương Mẫn vào trong cung, cùng công thần chung hưởng thái bình thịnh thế.
Động tác này vừa ra thì toàn bộ triều chính chấn động. Chẳng ai nghĩ tới tân quân thế nhưng lại không thu hồi binh quyền, mà là binh tướng quyền đều được giao hết cho Tống Định Thiên cùng với thuộc hạ. Có điều việc tân quân lấy thủ đoạn lôi đình tẩy huyết triều đình một lượt, làm cho những người ở lại đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không một người dám đưa ra nghi vấn.
Lục Nguyên Sướng cũng không hiểu nổi là tân quân đang suy nghĩ gì. Có điều khi nàng liếc mắt nhìn tới thì phát hiện ra ánh mắt Tống Định Thiên cùng tân quân có giao lưu. Nàng thấy được tân quân khẽ hất cằm, còn Tống Định Thiên khẽ gật đầu. Thấy như vậy Lục Nguyên Sướng không khỏi suy đoán, lẽ nào tất cả những thứ này là do giữa bọn họ đã có giao dịch.
Mặc kệ đi. Nếu một khi binh quyền vẫn ở trong tay mà chưa bị ném đi, Trấn Bắc quân còn ở dưới trướng Lục Nguyên Sướng, thì những thứ khác liền không còn là trọng yếu. Bây giờ Trấn Bắc quân đã là đội quân tinh nhuệ nhất trong toàn quốc. Trừ bỏ số ít phái, còn lại hầu như tất cả mọi người đều một lòng phục tùng Lục Nguyên Sướng. Không sai, việc đã xảy không chỉ có một mình Vương Siêu không cam lòng, mà ngay cả Trấn Bắc quân cũng là không cam lòng. Người bên ngoài thì làm sao có thể chỉ huy được bọn họ. Ngoại trừ Tống Định Thiên cùng Vương Siêu đối với Trấn Bắc quân còn có ảnh hưởng nhất định, thì cái việc Lục Nguyên Sướng đã suốt một thời gian dài dẫn dắt bọn họ đi tới, một lòng cùng bọn họ vào sinh ra tử, đã khiến cho trong lòng bọn họ sớm có cái nhìn đối với uy vũ của nàng vượt lên trên những hiểu biết thông thường.
Trước mắt tâm tình của Lục Nguyên Sướng vừa lo lắng lại vừa bức thiết. Nàng đang mong đợi Cố Tiểu Phù vừa mới được phong làm quận chúa cùng đến kinh thành để cùng nàng gặp nhau. Hai người tách ra cũng đã gần được hai năm, vậy nên nỗi tương tư dành cho nhau cũng đã quá mức nồng đậm.
Vào một buổi trưa nửa tháng sau đó, có mấy nhân vật tối hiển quý của kinh thành đều tụ lại ở bên ngoài cửa Vĩnh Định. Binh sĩ quét đường phố, còn bách tính tranh nhau tìm chỗ để quan sát. Sau khi đã phải đợi chờ thật lâu, một đoàn xe dài dằng dặc, cuồn cuộn, chậm rãi tiến tới. Lục Nguyên Sướng nheo mắt lại phóng tầm mắt ra xa xa, vì quá căng thẳng mà lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi. Còn Tống Định Thiên cũng không khá hơn là bao nhiêu, nếu lúc này mà có gió rét thét gào thì cũng không thể thổi tắt được ngọn lửa đang hừng hực trong lòng hắn.
Đoàn xe được Trấn Bắc quân đi theo hộ vệ, đằng trước là mấy chiếc xe ngựa cực kỳ hào hoa phú quý. Đợi đến khi tiến đến trước cửa Vĩnh Định, Lục Nguyên Sướng được Tống Định Thiên cho phép xuống ngựa nghênh tiếp, nàng tiến lên đem Tống phu nhân cùng người nhà họ Tống bước xuống khỏi xe. Cả đám người cùng nghiêm túc đứng ở trước cửa thành, quỳ xuống nhận ân thưởng của tân quân.
Lúc này thái giám nói truyền chỉ cái gì đó nhưng Lục Nguyên Sướng cũng đã không nghe ra được. Nàng không thèm để ý đến lễ tiết, chỉ một mực đem bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù nắm chặt ở trong tay mình. Cố Tiểu Phù xấu hổ đến nỗi đỏ hết mặt mũi. Nàng đem tà váy dài trùm lên chỗ bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, rồi lại âm thầm vuốt nhẹ lòng bàn tay càng ngày càng thô ráp của Lục Nguyên Sướng, cùng một lúc buồn vui đan xen.
Cuối cùng cũng đã đoàn tụ, chỉ có điều phu quân lại trở nên tang thương như vậy. So với việc mình được ở phía sau an nhàn, thì người này lại phải ở trước quân chịu bao la sóng lớn, ẩn chứa trong đó có biết bao nhiêu nguy hiểm. Để người này vượt qua được tất cả những điều đó thật không dễ dàng. Cố Tiểu Phù cảm thấy được trong cái nắm tay của Lục Nguyên Sướng vẫn là sự ấm áp và kiên định mà không khỏi lệ tuôn ướt áo.
Sau khi hồi phủ lại phải chuẩn bị vào cung dự tiệc. Tân quân không thân thích không bạn hữu, trước mắt hết thảy người thân chính là Tống gia cùng Vương gia. Suốt dọc đường đi Lục Nguyên Sướng đi sát đằng sau xe ngựa Cố Tiểu Phù, khi xe ngựa vừa tới cửa phủ, Lục Nguyên Sướng tự mình đem Cố Tiểu Phù đỡ xuống đất.
"Thái Bình hầu? Vậy thì như ngươi mong muốn rồi còn gì." Cố Tiểu Phù ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu trước cửa phủ liền cảm thấy được thiện ý của tân quân qua động tác này.
"Mệt mỏi lắm rồi có phải không? Chúng ta vào phủ đi thôi." Lục Nguyên Sướng mỉm cười nói với nàng. Có điều bàn tay kéo Cố Tiểu Phù vào cửa cùng bước chân có chút gấp gáp.
Cánh cửa chính thất vừa được khép lại, Cố Tiểu Phù liền lọt vào trong một vòng tay ấm áp. Lục Nguyên Sướng cũng không có vội vã muốn phải làm ngay cái gì đó. Mà nàng chỉ là cứ ôm như thế, cứ nhìn như thế. Cứ vậy mà cẩn thận ngắm nghía người vợ mình đã nhớ nhung tới tận trong xương này.
Gầy, tiều tụy, có điều vẫn cực kỳ mỹ lệ. Dần dần, trong đáy mắt Lục Nguyên Sướng ánh lên ý cười.
Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt đang càng ngày trở nên cương nghị của Lục Nguyên Sướng, trong tay không còn là cảm giác bóng loáng của ngày xưa nữa. Kiễng hai chân lên, môi đỏ áp vào nhau, Cố Tiểu Phù rưng rưng nói: "A Nguyên, đã để cho ngươi phải chịu ấm ức rồi."
"Không có gì ấm ức cả." Đúng vậy, không có ấm ức gì. Có lẽ là số mệnh đã an bài, có lẽ là tính cách gây ra. Lục Nguyên Sướng rất hiểu cái chỗ ngồi kia không phải là mơ ước của mình.
Nhưng lời ít mà ý nhiều như vậy, cũng không làm cho Cố Tiểu Phù yên tâm hay bớt đi lo lắng. Trước sau gì cũng là Tống Định Thiên đã mắc nợ Lục Nguyên Sướng, về điểm này thì ai cũng không thể thay đổi được. Cố Tiểu Phù vội vã chạy tới kinh sư cũng là vì sợ Lục Nguyên Sướng sẽ cùng Tống Định Thiên đối chọi nhau. Nhưng nếu như nàng lại không cách nào khuyên bảo được cả hai người này, vậy thì nhất định là mình sẽ đứng về phía Lục Nguyên Sướng mà thôi.
Cố Tiểu Phù đem cả thân mình chôn vào trong lòng Lục Nguyên Sướng. Nàng dịu dàng nói: "A Nguyên, nam cũng được, nữ cũng được, cùng cũng được, phú cũng được, hiển hách cũng được, thấp kém cũng được. Mặc kệ cho người khác có đối xử với ngươi như thế nào, nhưng trong mắt ta ngươi vẫn chính là Lục Nguyên Sướng, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
Sự kiên định cùng nhu tình của Cố Tiểu Phù rót vào trong trái tim của Lục Nguyên Sướng mỗi lúc một tràn đầy.
"Nhưng nếu như nàng lại không cách nào khuyên bảo được cả hai người này, vậy thì nhất định là mình sẽ đứng về phía Lục Nguyên Sướng mà thôi." Nhất định phải có sự lựa chọn nghiệt ngã này sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook