Trong Thôn Có Một Cô Nương
-
Chương 127: Trong nhà có vợ hiền
Ở bên Tống Định Thiên, Lục Nguyên Sướng đã hiểu ra được như thế nào là đại trung đại nghĩa. Thứ Tống Định Thiên trung thành với chính là đất nước Đại Chu, là bách tính của Đại Chu, là vạn dặm giang sơn của Đại Chu, chứ không phải vì cái người gọi là Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng kia.
Đối với sự phát hiện này, Lục Nguyên Sướng cực kỳ chấn động. Cuộc đời chinh chiến của nàng, từ trước đến nay cũng chỉ là vì cái mảnh đất nhỏ kia của chính mình, vì sự thoát tịch của Lục gia, vì muốn cho Cố Tiểu Phù có được cuộc sống thật tốt. Sau khi Cố Tiểu Phù nhận được người thân, Lục Nguyên Sướng lại cũng chỉ vì Tống gia mà chiến đấu. Vậy mà Tống Định Thiên lại vừa nhẹ nhàng vừa kiên định mà nói với Lục Nguyên Sướng rằng, hắn không coi Tống gia là cái gì, cũng không coi Trấn Bắc quân là cái gì. Với hắn, không có cái gì trọng yếu hơn bách tính.
Lục Nguyên Sướng thức trắng đêm ở trong thư phòng để suy nghĩ thật kỹ càng. Nàng nhớ lại thì thấy những lời nói và việc làm của Tống Định Thiên đều hết sức mẫu mực. Dần dần, nhận thức của nàng trở nên biến hóa. Ước nguyện mà nàng vẫn luôn kiên định là hồi hương ở ẩn giờ đây bắt đầu dao động. Thân ở thời loạn lạc, không quốc sẽ không gia. Cái thế đạo như thế này thì không thể có bình yên được. Cho dù nàng cùng Cố Tiểu Phù có trở về thôn Lạc Khê thì cũng không thể có được một ngày yên tĩnh. Đến lúc đó, nếu như nàng lại không có binh quyền thì làm sao có thể chống lại được thiên binh vạn mã được đây?
Vốn trước đây có những suy đoán không tốt về Tống Định Thiên thì giờ đây Lục Nguyên Sướng lại trở nên cực kỳ khâm phục con người này. Nếu không phải vì có hắn bấy lâu nay vững vàng canh giữ ở nơi Bắc cảnh thì bách tính của Bắc cảnh hôm nay đâu có khác gì hai châu Vân Tương kia, cũng sẽ phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng mà thôi.
Tấm lòng hướng về thiên hạ đã dần dần ngưng tụ ở trong Lục Nguyên Sướng. Mặc kệ vì chính mình hay là vì bách tính đáng thương trong thiên hạ, bây giờ nàng cũng đã ở vào vị trí cỡ này, đã cầm ở trong tay binh quyền, vậy thì nàng cũng phải có gan gánh vác trách nhiệm, dũng cảm đứng ra vì thiên hạ mà chiến đấu! Tuy rằng Lục Nguyên Sướng không tham luyến quyền thế giống như Tam công chúa, nhưng nàng cũng biết được quyền thế quan trọng đến mức nào. Chỉ khi trong tay mình có quyền thì mới có thể làm cho người khác nghe theo lệnh của mình, mới có thể tự mình làm được chuyện muốn làm.
Hai ngày ngắn ngủi rồi cũng trôi qua. Sáng sớm ngày mai đã phải xuất chinh rồi, Lục Nguyên Sướng vẫn luôn chờ mong được cùng Cố Tiểu Phù gặp lại một lần trước khi đi. Nhưng rồi Lục Nhị báo lại cho nàng biết, Cố Tiểu Phù vẫn sẽ ở lại thôn Lạc Khê.
Trong khi Lục Nguyên Sướng phải tất bật chuẩn bị cho cuộc chinh chiến trước mặt thì Cố Tiểu Phù cũng dành cả ngày ngồi lại bên bàn để mưu tính. Mặc kệ là Tống Định Thiên hay là Lục Nguyên Sướng, hai người này đều vẫn luôn xem Cố Tiểu Phù là một người phụ nữ yếu đuối, cần phải được bảo vệ. Nhưng thân là con gái cùng thê tử của quân nhân, làm sao Cố Tiểu Phù có thể bình yên hưởng thụ trong khi phụ thân cùng phu quân đổ máu trên chiến địa để mang lại cho mình cuộc sống yên tĩnh cùng giàu sang được đây. Nàng cũng phải vì bọn họ mà dốc sức mới được.
Ghi chú trên bàn đã được viết ra hơn quá nửa. Trên đó ghi chép toàn những vật tư cần thiết cho quân đội. Lương thảo, tiền bạc thì không cần phải nói nữa, ngoài ra còn cần có thêm gỗ để làm khí giới công thành, vải bông làm quân phục, sắt thép làm binh khí cùng áo giáp, sau đó lại so sánh với với sản nghiệp của Lục gia sau khi được mở rộng. Tất cả những việc này, chỉ đợi Cố Tiểu Phù đem những việc ở nơi đây sắp xếp chu đáo rồi, ngay sau khi trở về thành nàng sẽ bắt tay vào xử lý ngay.
"Phu nhân, Dương đại gia đến rồi." Bình Nhi nhỏ giọng thông báo.
"Mời hắn vào đây." Cố Tiểu Phù đem bút đặt xuống rồi vừa lấy tay xoa sau gáy vừa nói.
Vì Lục Nguyên Sướng không có ở nhà nên sau khi tiến vào thư phòng, Dương Vinh chỉ đứng ở phía xa. Khi Cố Tiểu Phù để Dương Vinh ngồi xuống cùng nói chuyện, Dương Vinh cũng lựa chọn cái ghế xa nhất rồi mới ngồi xuống.
"Đại ca, ngươi đến đây vào lúc này có phải là vì có tin tức tốt?" Cố Tiểu Phù đầy vẻ chờ mong mà hỏi hắn.
"Đúng là như vậy. Bởi vì được huyện nha của Lâm Xuyên hỗ trợ, cho nên những ruộng tốt đang nhàn rỗi của Lâm Xuyên cơ bản đều đã bị chúng ta mua lại hết. Đại nhân Tào Phùng làm huyền lương* của huyện Lâm Xuyên quả là một người nhanh nhạy. Ta còn chưa há miệng nói ra vậy mà hắn đã lập tức không tiếc công sức đem toàn bộ ruộng đất ở quanh vùng đều đổi thành một vùng cho chúng ta." Dương Vinh cười nhạt rồi nói. Hắn ở Phần Thành mở Phù Duyên trai, bởi vì quan hệ của hắn với Lục gia, nên vẫn thường giao thiệp với quý nhân là quan to. So với Phần Thành thì huyện nha có cấp bậc thấp hơn một chút, chưa nói đến việc còn có thêm thân quân của Lục gia vẫn còn đóng quân ở bên cạnh đó. Cho nên sau khi huyện nha vừa mới biết được ý đồ của Lục gia, hắn liền lập tức vội vội vã vã chuyển động.
"Tổng cộng được bao nhiêu mẫu?" Cố Tiểu Phù khẽ gật đầu, xem như là đã nhớ ra Phùng đại nhân.
* Huyền lương: Phụ trách nông nghiệp cấp huyện.
"Hơn 300 mẫu, đây là khế đất." Dương Vinh đem một xấp văn tự đưa cho Bình Nhi, Bình Nhi lại chuyển cho Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù chậm rãi lật xem khế đất, trên mặt xuất hiện ra nụ cười thỏa mãn. Huyện Lâm Xuyên không hề lớn, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã thu được hơn 300 mẫu là một việc không dễ dàng gì. Có điều, nếu chỉ có chừng này thôi thì với đội quân Lục gia mà nói thì vẫn còn chưa đủ, trong khi nội tình Lục gia lại quá đơn bạc.
"Đại ca, ta đã nói từ trước rồi, tuy rằng chúng ta thu mua đất nhưng không được bạc đãi nông hộ, không thể ép mua ép bán, không thể cậy thế ép giá. Đám đầy tớ liệu có nghe lời không đây?" Cố Tiểu Phù hỏi. Nàng chỉ sợ thủ hạ của mình lại ỷ thế ăn hiếp người ta. Nàng là người xuất thân từ nông phụ, nên hiểu biết rất rõ như thế nào là ruộng tốt cũng như hiểu rõ về nông hộ.
"Đất hoang là do huyện nha chuyển quyền cho ta, nên giá cả có thấp một chút, còn đất của người dân thì được mua theo giá thị trường. Hết thảy đều rất thỏa đáng." Dương Vinh rất tự tin.
"Như vậy thì rất tốt. Ngược lại còn phải kính xin đại ca lại phải nhọc lòng thêm một chút nữa. Đó là sau khi mua xong còn phải cho người san bằng, phân chia thành từng khoảnh, thuê người quản lý, thu nhận tá điền. Tất cả những việc này, còn phải làm phiền đại ca cùng cha nuôi đứng ra làm giúp." Cố Tiểu Phù nói.
"Việc này cha đã bắt tay vào xử lý, khả năng là sẽ không bỏ lỡ vụ xuân sắp tới. Chỉ là ở chỗ này ta có một chuyện, không biết có nên nói hay không." Dương Vinh nói với vẻ có chút khó khăn.
"Đại ca là người trong nhà, muốn nói gì thì cứ nói tự nhiên." Cố Tiểu Phù vừa cười vừa nói. Từ khi nàng nhận thân tới nay, người nhà họ Dương liền cùng Lục gia có chút xa lánh. Việc này cũng không phải vì Lục gia chê bần yêu phú, mà vì Dương gia hết sức lảng tránh. Nhưng với Cố Tiểu Phù mà nói, Dương gia cùng Lục gia vẫn luôn là một nhà.
"Cách đây không lâu, Cố lão cha ở thôn Phượng Dương có tới tìm ta nói là muốn cho Cố đại nương cùng ngươi gặp mặt một lần." Dương Vinh biết được Lục Nguyên Sướng cực kỳ không thích Cố gia, vì lẽ đó nên vẫn chưa mở miệng. Bây giờ thì Lục Nguyên Sướng không có đây, mà Cố lão cha lại tới tìm mình lần nữa, hắn cảm thấy hay là cứ lên tiếng xem sao.
"Ừm? Cố gia muốn gặp ta? Không biết vì chuyện gì vậy?" Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì đến mí mắt cũng không thèm nhếch lên một cái.
"Ta đã cho người ta hỏi thăm. Cố gia nghe nói chúng ta đang thu mua đất, cho nên muốn dựa vào ngươi mà trèo lên chức cao, mong kiếm được chút lợi lộc cho Cố Đại lang cùng Cố Nhị Lang." Dương Vinh nói mà có chút khinh thường.
Cố Tiểu Phù vẫn bình thản uống trà, một lát sau mới nói: "Làm phiền đại ca sai người đi báo cho Cố Đại nương tới gặp ta."
Dương Vinh lui ra, tất nhiên là tìm người truyền tin cho người vừa được nói tới. Cố Tiểu Phù ngồi ở trước án thư, nhìn cây lựu cổ thụ trong viện đã trọc lốc cành cái mà đờ người ra.
Ban đêm, Cố Tiểu Phù dỗ dành cho Trứng Gà đi ngủ ngủ, sau đó thì một mình ngồi đối với tấm gương. Trong gương là một phụ nhân, trên mặt vẫn còn có một chút vẻ ngây ngô, nhưng nét thành thục ý nhị cũng đã xuất hiện. Đặc biệt là cái vẻ quý khí cứ lặng lẽ tràn ra ngoài, làm cho Cố Tiểu Phù trở nên hoảng hốt, không thể tin được người trong gương cũng chính là mình.
Cứ như vậy trong đêm khuya yên tĩnh này, Cố Tiểu Phù tự nhìn dung nhan xinh đẹp của mình mà lòng thầm nghĩ về Lục Nguyên Sướng đang ở phương xa. Cố Tiểu Phù biết được rằng, bất luận làm chuyện gì, trong đầu Lục Nguyên Sướng cũng sẽ luôn nhớ về mình. Nhưng mà Lục Nguyên Sướng cũng không biết được là, Cố Tiểu Phù đã không còn là cô gái bé nhỏ yếu đuối ở chốn thôn sơn cần được bảo vệ của ngày trước nữa.
Làm sao Cố Tiểu Phù lại không muốn chạy đi Phần Thành để được cùng Lục Nguyên Sướng gặp mặt một lần kia chứ. Nhưng nàng cố áp chế khát vọng trong lòng, lưu lại nơi đây vì Lục Nguyên Sướng mà ra tay củng cố hậu phương. Hai vợ chồng cùng đồng tâm hiệp lực thì mới có thể gạt qua được muôn vàn khó khăn. Hai người bọn họ vẫn giúp đỡ lẫn nhau như vậy, từng bước một đi tới hôm nay.
Cho dù Lục Nguyên Sướng không nói ra, nhưng Cố Tiểu Phù cũng biết được quân đội là chỗ dựa tốt nhất của mình lúc này. Cùng với sự căng thẳng ngày càng tăng đối với triều đình thì việc triều đình giảm dần nguồn cung cấp cho Trấn Bắc quân sẽ xảy ra. Trong khi đội quân của Lục gia đang không ngừng mở rộng, gánh nặng của Lục Nguyên Sướng sẽ lại tăng theo. Có điều, sự phát triển mạnh mẽ của Lục gia dù sao cũng chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi, bởi vì Lục phủ cũng không quá nhiều tiền bạc. Trước đó vài ngày Lục Nguyên Sướng đã để cho Lục Nhị đi thu mua được một ít ruộng tốt, nhưng chỉ với chừng đó thì với đội quân Lục gia mà nói, cũng chỉ là như muối bỏ biển.
Mấy ngày nay Cố Tiểu Phù thu mua ruộng đất là dùng tiền túi, dùng chính đồ cưới của mình. Nàng cũng đã lường trước được nếu như Lục Nguyên Sướng mà biết việc này, sợ là sẽ lại muốn cùng Cố Tiểu Phù nháo lên một hồi. Cái người kia luôn là tính khí xấu như vậy, da mặt quá mỏng.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Cố Tiểu Phù đã sắp xếp xong xuôi mọi việc thì cũng là lúc Cố Đại nương đến. Cố Tiểu Phù lẳng lặng ngồi trên ghế chủ nhà ở giữa phòng khách, bình thản nhìn Cố đại nương đang tỏ ra hết sức căng thẳng.
So với năm ngoái, Cố đại nương lại già nua hơn mấy phần. Tóc trắng nhiều hơn đen, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn. Bây giờ đã là tháng giêng, vậy mà y phục Cố Đại nương mặc trên người vẫn là nửa cũ nửa mới, một chút cũng không thấy sắc khí của năm mới.
Trong khi Cố Tiểu Phù quan sát Cố đại nương thì Cố đại nương cũng đang quan sát lại Cố Tiểu Phù. Lúc đầu mới nhìn tới, làm thế nào thì Cố Đại nương cũng không dám nhận người trước mặt chính là Cố Tiểu Phù. Sau đó phải được Dương Vinh một lần nữa xác nhận, Cố Đại nương mới run run rẩy rẩy hướng về phía Cố Tiểu Phù làm cái hành lễ.
Trong ấn tượng của Cố Đại nương, khuê nữ do mình nuôi lớn tuy rằng có dung mạo thanh lệ, giỏi giang nhưng mà khô quắt, sắc mặt rất không tốt. Bởi vì ăn uống không đầy đủ nên mái tóc cũng trở nên khô vàng. Sau đó trở thành người của Lục gia, tuy rằng cuộc sống có tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra khí tức của một nông phụ. Còn quý phụ trước mắt này lại ưu nhã tĩnh tọa, mái tóc được chải lên thành một búi cao, cái cổ thon dài được cái áo không cổ tôn lên, trên người dù không mang nhiều đồ trang sức, vậy nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ thanh lịch. Đặc biệt là bộ y phục có màu xanh ngọc có đường viền nạm vàng kia, khiến cho Cố Tiểu Phù lại càng cực kỳ cao quý.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Cố Tiểu Phù không hổ là khuê nữ của Tống Đại tướng quân! Trong lòng Cố Đại nương vừa nghĩ như vậy lại vừa cực kỳ hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì lúc trước bọn họ nên chăm sóc Cố Tiểu Phù tốt hơn một chút. Cứ nhìn Dương gia, Chúc gia trước mắt mà xem, họ đều vì đối xử tử tế với Cố Tiểu Phù mà gà chó lên trời, tháng ngày trải qua cực kỳ náo nhiệt. Chỉ còn trừ lại mình, đã từng khổ cực nuôi Cố Tiểu Phù lớn lên, không có công lao cũng có khổ lao, vậy nhưng chuyện hưởng phúc rõ ràng là không còn nữa rồi, dù chỉ là trong suy nghĩ. Trước mắt bọn họ cũng chỉ ngóng trông Tống Đại tướng quân không tìm đến hưng binh vấn tội, như vậy đã là ông trời khai ân.
"Đại nương, tháng ngày trải qua có tốt không?" Cố Tiểu Phù thấy Cố Đại nương luống cuống đến mức tay này nắm tay kia, liền dùng giọng ôn hòa cùng nàng nói chuyện việc trong nhà.
"Được, rất tốt, mấy hôm trước vào lúc nông nhàn, đại ca ngươi... À không, là Đại lang, rốt cục thì hắn cũng đã cưới được vợ rồi. Đoán là trước năm nay Cố gia cuối cùng cũng có hậu." Khi nói tới cái này, nét mặt của Cố đại nương trở nên rất vui vẻ, nàng cười đến mức nếp nhăn trên mặt cứ như hoa cúc.
"Tuổi tác của Cố đại ca cũng không còn nhỏ, cũng nên cưới vợ sinh con được rồi, vì Cố gia khai chi tán diệp." Cố Tiểu Phù khẽ gật đầu nói.
"Cũng đều dựa cả vào hai mươi lượng bạc được phu nhân cho năm ngoái. Nếu không thì Cố gia ta làm sao cưới được cô dâu đem về nhà đây." Tuy rằng Cố Tiểu Phù vẫn chỉ yên lặng ngồi đó, nhưng Cố Đại nương luôn cảm thấy từ trên người Cố Tiểu Phù toả ra uy thế làm cho mình cảm thấy không thở nổi. Nàng đứng dậy nói: "Phu nhân, gia cảnh Cố gia vẫn luôn gian nan. Những năm trước đây đã không chăm sóc tốt phu nhân cũng là hành động bất đắc dĩ. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa thì năm đó phu nhân vẫn còn rất nhỏ, là do ta tay phân tay nước tiểu đem phu nhân lớn lên. Phu nhân cũng đã uống dòng sữa của ta, như vậy phu nhân quả thực là nhờ Cố gia cấp cho. Vào năm thiên tai ấy một nhà già trẻ đều sắp chết đói, vậy mà Cố gia cũng không như những người khác đem phu nhân bán đi..."
Cố Tiểu Phù lẳng lặng nghe, trong đầu rất phức tạp. Lúc trước đã cùng Cố gia cắt đứt là do nàng trẻ tuổi nên đã nóng nảy. Mỗi khi hồi tưởng lại nàng lại thấy được tuy rằng Cố gia có sai, thế nhưng dù có ngàn sai vạn sai thì công ơn nuôi dưỡng không thể rũ bỏ được. Đặc biệt là từ khi Cố Tiểu Phù có Trứng Gà, nàng lại càng cảm nhận được sự khó khăn của người làm mẹ. Mặc kệ là Cố gia đã bạc đãi mình ra sao thì bản thân mình cũng nhờ uống sữa Cố Đại nương mà lớn lên. Phần ân tình này nhìn như không nặng, kì thực cao như núi Thái Sơn vậy.
Có điều cái suy tính của Cố gia mang ân là để mong được báo đáp đã làm cho trong lòng Cố Tiểu Phù rất không thoải mái. Điểm khác biệt lớn nhất mà Dương gia, Chúc gia so với Cố gia chính là không điêu ngoa cậy thế, không chê bần yêu phú, Lục gia hưng cũng vậy mà suy cũng vậy. Dù là như thế nào thì bọn họ đều luôn giữ thái độ trước sau như một. Thậm chí khi Lục gia vẫn còn bé nhỏ, bọn họ cùng Lục gia lại còn tỏ ra thân thiết hơn. Còn khi Lục gia trở nên hưng thịnh thì bọn họ lại đã chậm rãi xa lánh, ở phía xa mà yên lặng quan tâm đến mình cùng Lục Nguyên Sướng.
"Đại nương, điều ngươi muốn nói không cần phải nói nữa. Có những điều một khi nói ra hết rồi thì một chút tình còn lại sợ là cũng hết theo. Bình Nhi, đem các thứ đã chuẩn bị kỹ đem lại đây cho Đại nương." Cố Tiểu Phù đánh gãy lời Cố đại nương đang không ngừng lải nhải, lạnh nhạt nói.
Cố Đại nương tiếp nhận bao quần áo do Bình Nhi đem đến, cảm thấy có chút nặng tay thì trong lòng khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu.
"Đại nương, công ơn nuôi dưỡng của ngươi ta sẽ không quên, đây là một ít tâm ý của ta. Sau này mỗi tháng, Cố gia có thể đến chỗ Dương lão cha lĩnh hai lượng bạc trợ cấp, ngoài ra không có thêm thứ gì khác. Sau này Cố gia các ngươi hành sự cần phải cẩn thận, không được ỷ vào thế của Lục gia mà ngang ngược trong thôn. Ta nghĩ nếu như để cho Đại lang biết được, Cố gia các ngươi... Sợ là không cách nào bảo toàn." Cố Tiểu Phù sẽ vì còn ghi nhớ chút tình nghĩa trước đây mà cho những người này lời khuyên tử tế. Nhưng nàng quyết không cho phép Cố gia được phép chia sẻ sản nghiệp của Lục gia. Với hiểu biết của nàng về Cố gia thì cái tính tham lam đã khắc ở trong xương bọn hắn rồi.
"Ta xin đa tạ phu nhân." Cố Đại nương vội vàng gật đầu, người không ngừng cúi xuống. Tuy nàng không cam lòng khi không thể kiếm được cho nhi tử một chút chức vị, thế nhưng mỗi tháng được cấp hai lượng bạc hiếu kính cũng coi như là một loại bù đắp rồi. Còn việc Lục Nguyên Sướng sẽ đối xử như thế nào với nhà mình thì tâm của Cố Đại nương sớm đã bị chỗ bạc sẽ có được kia chiếm đầy, làm sao còn nghe ra được nữa.
"Phu nhân thật đúng là người thiện tâm." Bình Nhi giúp Cố Tiểu Phù pha trà, không nhịn được mà lắm lời chêm vào một câu.
Cố Tiểu Phù bất đắc dĩ nhếch môi cười khổ. Nàng nghĩ, nếu như không có chuyện Cố gia đã đem mình tùy ý gả vào thôn Lạc Khê thì nàng cũng sẽ không bao giờ biết được Lục Nguyên Sướng, sẽ không theo Lục Nguyên Sướng tiến vào Phần Thành. Như vậy thì lại càng không thể nhận về được cha mẹ thân sinh của mình. Tất cả những điều này dường như đều do ông trời sắp xếp. Thế nhưng điều nàng không thích nhất, có lẽ là việc ông trời đã đem Lục Nguyên Sướng tới trước mặt Tống Định Thiên, để cho nàng giúp đỡ Tống Định Thiên tranh đấu giành thiên hạ mà thôi.
Đối với sự phát hiện này, Lục Nguyên Sướng cực kỳ chấn động. Cuộc đời chinh chiến của nàng, từ trước đến nay cũng chỉ là vì cái mảnh đất nhỏ kia của chính mình, vì sự thoát tịch của Lục gia, vì muốn cho Cố Tiểu Phù có được cuộc sống thật tốt. Sau khi Cố Tiểu Phù nhận được người thân, Lục Nguyên Sướng lại cũng chỉ vì Tống gia mà chiến đấu. Vậy mà Tống Định Thiên lại vừa nhẹ nhàng vừa kiên định mà nói với Lục Nguyên Sướng rằng, hắn không coi Tống gia là cái gì, cũng không coi Trấn Bắc quân là cái gì. Với hắn, không có cái gì trọng yếu hơn bách tính.
Lục Nguyên Sướng thức trắng đêm ở trong thư phòng để suy nghĩ thật kỹ càng. Nàng nhớ lại thì thấy những lời nói và việc làm của Tống Định Thiên đều hết sức mẫu mực. Dần dần, nhận thức của nàng trở nên biến hóa. Ước nguyện mà nàng vẫn luôn kiên định là hồi hương ở ẩn giờ đây bắt đầu dao động. Thân ở thời loạn lạc, không quốc sẽ không gia. Cái thế đạo như thế này thì không thể có bình yên được. Cho dù nàng cùng Cố Tiểu Phù có trở về thôn Lạc Khê thì cũng không thể có được một ngày yên tĩnh. Đến lúc đó, nếu như nàng lại không có binh quyền thì làm sao có thể chống lại được thiên binh vạn mã được đây?
Vốn trước đây có những suy đoán không tốt về Tống Định Thiên thì giờ đây Lục Nguyên Sướng lại trở nên cực kỳ khâm phục con người này. Nếu không phải vì có hắn bấy lâu nay vững vàng canh giữ ở nơi Bắc cảnh thì bách tính của Bắc cảnh hôm nay đâu có khác gì hai châu Vân Tương kia, cũng sẽ phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng mà thôi.
Tấm lòng hướng về thiên hạ đã dần dần ngưng tụ ở trong Lục Nguyên Sướng. Mặc kệ vì chính mình hay là vì bách tính đáng thương trong thiên hạ, bây giờ nàng cũng đã ở vào vị trí cỡ này, đã cầm ở trong tay binh quyền, vậy thì nàng cũng phải có gan gánh vác trách nhiệm, dũng cảm đứng ra vì thiên hạ mà chiến đấu! Tuy rằng Lục Nguyên Sướng không tham luyến quyền thế giống như Tam công chúa, nhưng nàng cũng biết được quyền thế quan trọng đến mức nào. Chỉ khi trong tay mình có quyền thì mới có thể làm cho người khác nghe theo lệnh của mình, mới có thể tự mình làm được chuyện muốn làm.
Hai ngày ngắn ngủi rồi cũng trôi qua. Sáng sớm ngày mai đã phải xuất chinh rồi, Lục Nguyên Sướng vẫn luôn chờ mong được cùng Cố Tiểu Phù gặp lại một lần trước khi đi. Nhưng rồi Lục Nhị báo lại cho nàng biết, Cố Tiểu Phù vẫn sẽ ở lại thôn Lạc Khê.
Trong khi Lục Nguyên Sướng phải tất bật chuẩn bị cho cuộc chinh chiến trước mặt thì Cố Tiểu Phù cũng dành cả ngày ngồi lại bên bàn để mưu tính. Mặc kệ là Tống Định Thiên hay là Lục Nguyên Sướng, hai người này đều vẫn luôn xem Cố Tiểu Phù là một người phụ nữ yếu đuối, cần phải được bảo vệ. Nhưng thân là con gái cùng thê tử của quân nhân, làm sao Cố Tiểu Phù có thể bình yên hưởng thụ trong khi phụ thân cùng phu quân đổ máu trên chiến địa để mang lại cho mình cuộc sống yên tĩnh cùng giàu sang được đây. Nàng cũng phải vì bọn họ mà dốc sức mới được.
Ghi chú trên bàn đã được viết ra hơn quá nửa. Trên đó ghi chép toàn những vật tư cần thiết cho quân đội. Lương thảo, tiền bạc thì không cần phải nói nữa, ngoài ra còn cần có thêm gỗ để làm khí giới công thành, vải bông làm quân phục, sắt thép làm binh khí cùng áo giáp, sau đó lại so sánh với với sản nghiệp của Lục gia sau khi được mở rộng. Tất cả những việc này, chỉ đợi Cố Tiểu Phù đem những việc ở nơi đây sắp xếp chu đáo rồi, ngay sau khi trở về thành nàng sẽ bắt tay vào xử lý ngay.
"Phu nhân, Dương đại gia đến rồi." Bình Nhi nhỏ giọng thông báo.
"Mời hắn vào đây." Cố Tiểu Phù đem bút đặt xuống rồi vừa lấy tay xoa sau gáy vừa nói.
Vì Lục Nguyên Sướng không có ở nhà nên sau khi tiến vào thư phòng, Dương Vinh chỉ đứng ở phía xa. Khi Cố Tiểu Phù để Dương Vinh ngồi xuống cùng nói chuyện, Dương Vinh cũng lựa chọn cái ghế xa nhất rồi mới ngồi xuống.
"Đại ca, ngươi đến đây vào lúc này có phải là vì có tin tức tốt?" Cố Tiểu Phù đầy vẻ chờ mong mà hỏi hắn.
"Đúng là như vậy. Bởi vì được huyện nha của Lâm Xuyên hỗ trợ, cho nên những ruộng tốt đang nhàn rỗi của Lâm Xuyên cơ bản đều đã bị chúng ta mua lại hết. Đại nhân Tào Phùng làm huyền lương* của huyện Lâm Xuyên quả là một người nhanh nhạy. Ta còn chưa há miệng nói ra vậy mà hắn đã lập tức không tiếc công sức đem toàn bộ ruộng đất ở quanh vùng đều đổi thành một vùng cho chúng ta." Dương Vinh cười nhạt rồi nói. Hắn ở Phần Thành mở Phù Duyên trai, bởi vì quan hệ của hắn với Lục gia, nên vẫn thường giao thiệp với quý nhân là quan to. So với Phần Thành thì huyện nha có cấp bậc thấp hơn một chút, chưa nói đến việc còn có thêm thân quân của Lục gia vẫn còn đóng quân ở bên cạnh đó. Cho nên sau khi huyện nha vừa mới biết được ý đồ của Lục gia, hắn liền lập tức vội vội vã vã chuyển động.
"Tổng cộng được bao nhiêu mẫu?" Cố Tiểu Phù khẽ gật đầu, xem như là đã nhớ ra Phùng đại nhân.
* Huyền lương: Phụ trách nông nghiệp cấp huyện.
"Hơn 300 mẫu, đây là khế đất." Dương Vinh đem một xấp văn tự đưa cho Bình Nhi, Bình Nhi lại chuyển cho Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù chậm rãi lật xem khế đất, trên mặt xuất hiện ra nụ cười thỏa mãn. Huyện Lâm Xuyên không hề lớn, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã thu được hơn 300 mẫu là một việc không dễ dàng gì. Có điều, nếu chỉ có chừng này thôi thì với đội quân Lục gia mà nói thì vẫn còn chưa đủ, trong khi nội tình Lục gia lại quá đơn bạc.
"Đại ca, ta đã nói từ trước rồi, tuy rằng chúng ta thu mua đất nhưng không được bạc đãi nông hộ, không thể ép mua ép bán, không thể cậy thế ép giá. Đám đầy tớ liệu có nghe lời không đây?" Cố Tiểu Phù hỏi. Nàng chỉ sợ thủ hạ của mình lại ỷ thế ăn hiếp người ta. Nàng là người xuất thân từ nông phụ, nên hiểu biết rất rõ như thế nào là ruộng tốt cũng như hiểu rõ về nông hộ.
"Đất hoang là do huyện nha chuyển quyền cho ta, nên giá cả có thấp một chút, còn đất của người dân thì được mua theo giá thị trường. Hết thảy đều rất thỏa đáng." Dương Vinh rất tự tin.
"Như vậy thì rất tốt. Ngược lại còn phải kính xin đại ca lại phải nhọc lòng thêm một chút nữa. Đó là sau khi mua xong còn phải cho người san bằng, phân chia thành từng khoảnh, thuê người quản lý, thu nhận tá điền. Tất cả những việc này, còn phải làm phiền đại ca cùng cha nuôi đứng ra làm giúp." Cố Tiểu Phù nói.
"Việc này cha đã bắt tay vào xử lý, khả năng là sẽ không bỏ lỡ vụ xuân sắp tới. Chỉ là ở chỗ này ta có một chuyện, không biết có nên nói hay không." Dương Vinh nói với vẻ có chút khó khăn.
"Đại ca là người trong nhà, muốn nói gì thì cứ nói tự nhiên." Cố Tiểu Phù vừa cười vừa nói. Từ khi nàng nhận thân tới nay, người nhà họ Dương liền cùng Lục gia có chút xa lánh. Việc này cũng không phải vì Lục gia chê bần yêu phú, mà vì Dương gia hết sức lảng tránh. Nhưng với Cố Tiểu Phù mà nói, Dương gia cùng Lục gia vẫn luôn là một nhà.
"Cách đây không lâu, Cố lão cha ở thôn Phượng Dương có tới tìm ta nói là muốn cho Cố đại nương cùng ngươi gặp mặt một lần." Dương Vinh biết được Lục Nguyên Sướng cực kỳ không thích Cố gia, vì lẽ đó nên vẫn chưa mở miệng. Bây giờ thì Lục Nguyên Sướng không có đây, mà Cố lão cha lại tới tìm mình lần nữa, hắn cảm thấy hay là cứ lên tiếng xem sao.
"Ừm? Cố gia muốn gặp ta? Không biết vì chuyện gì vậy?" Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì đến mí mắt cũng không thèm nhếch lên một cái.
"Ta đã cho người ta hỏi thăm. Cố gia nghe nói chúng ta đang thu mua đất, cho nên muốn dựa vào ngươi mà trèo lên chức cao, mong kiếm được chút lợi lộc cho Cố Đại lang cùng Cố Nhị Lang." Dương Vinh nói mà có chút khinh thường.
Cố Tiểu Phù vẫn bình thản uống trà, một lát sau mới nói: "Làm phiền đại ca sai người đi báo cho Cố Đại nương tới gặp ta."
Dương Vinh lui ra, tất nhiên là tìm người truyền tin cho người vừa được nói tới. Cố Tiểu Phù ngồi ở trước án thư, nhìn cây lựu cổ thụ trong viện đã trọc lốc cành cái mà đờ người ra.
Ban đêm, Cố Tiểu Phù dỗ dành cho Trứng Gà đi ngủ ngủ, sau đó thì một mình ngồi đối với tấm gương. Trong gương là một phụ nhân, trên mặt vẫn còn có một chút vẻ ngây ngô, nhưng nét thành thục ý nhị cũng đã xuất hiện. Đặc biệt là cái vẻ quý khí cứ lặng lẽ tràn ra ngoài, làm cho Cố Tiểu Phù trở nên hoảng hốt, không thể tin được người trong gương cũng chính là mình.
Cứ như vậy trong đêm khuya yên tĩnh này, Cố Tiểu Phù tự nhìn dung nhan xinh đẹp của mình mà lòng thầm nghĩ về Lục Nguyên Sướng đang ở phương xa. Cố Tiểu Phù biết được rằng, bất luận làm chuyện gì, trong đầu Lục Nguyên Sướng cũng sẽ luôn nhớ về mình. Nhưng mà Lục Nguyên Sướng cũng không biết được là, Cố Tiểu Phù đã không còn là cô gái bé nhỏ yếu đuối ở chốn thôn sơn cần được bảo vệ của ngày trước nữa.
Làm sao Cố Tiểu Phù lại không muốn chạy đi Phần Thành để được cùng Lục Nguyên Sướng gặp mặt một lần kia chứ. Nhưng nàng cố áp chế khát vọng trong lòng, lưu lại nơi đây vì Lục Nguyên Sướng mà ra tay củng cố hậu phương. Hai vợ chồng cùng đồng tâm hiệp lực thì mới có thể gạt qua được muôn vàn khó khăn. Hai người bọn họ vẫn giúp đỡ lẫn nhau như vậy, từng bước một đi tới hôm nay.
Cho dù Lục Nguyên Sướng không nói ra, nhưng Cố Tiểu Phù cũng biết được quân đội là chỗ dựa tốt nhất của mình lúc này. Cùng với sự căng thẳng ngày càng tăng đối với triều đình thì việc triều đình giảm dần nguồn cung cấp cho Trấn Bắc quân sẽ xảy ra. Trong khi đội quân của Lục gia đang không ngừng mở rộng, gánh nặng của Lục Nguyên Sướng sẽ lại tăng theo. Có điều, sự phát triển mạnh mẽ của Lục gia dù sao cũng chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi, bởi vì Lục phủ cũng không quá nhiều tiền bạc. Trước đó vài ngày Lục Nguyên Sướng đã để cho Lục Nhị đi thu mua được một ít ruộng tốt, nhưng chỉ với chừng đó thì với đội quân Lục gia mà nói, cũng chỉ là như muối bỏ biển.
Mấy ngày nay Cố Tiểu Phù thu mua ruộng đất là dùng tiền túi, dùng chính đồ cưới của mình. Nàng cũng đã lường trước được nếu như Lục Nguyên Sướng mà biết việc này, sợ là sẽ lại muốn cùng Cố Tiểu Phù nháo lên một hồi. Cái người kia luôn là tính khí xấu như vậy, da mặt quá mỏng.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Cố Tiểu Phù đã sắp xếp xong xuôi mọi việc thì cũng là lúc Cố Đại nương đến. Cố Tiểu Phù lẳng lặng ngồi trên ghế chủ nhà ở giữa phòng khách, bình thản nhìn Cố đại nương đang tỏ ra hết sức căng thẳng.
So với năm ngoái, Cố đại nương lại già nua hơn mấy phần. Tóc trắng nhiều hơn đen, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn. Bây giờ đã là tháng giêng, vậy mà y phục Cố Đại nương mặc trên người vẫn là nửa cũ nửa mới, một chút cũng không thấy sắc khí của năm mới.
Trong khi Cố Tiểu Phù quan sát Cố đại nương thì Cố đại nương cũng đang quan sát lại Cố Tiểu Phù. Lúc đầu mới nhìn tới, làm thế nào thì Cố Đại nương cũng không dám nhận người trước mặt chính là Cố Tiểu Phù. Sau đó phải được Dương Vinh một lần nữa xác nhận, Cố Đại nương mới run run rẩy rẩy hướng về phía Cố Tiểu Phù làm cái hành lễ.
Trong ấn tượng của Cố Đại nương, khuê nữ do mình nuôi lớn tuy rằng có dung mạo thanh lệ, giỏi giang nhưng mà khô quắt, sắc mặt rất không tốt. Bởi vì ăn uống không đầy đủ nên mái tóc cũng trở nên khô vàng. Sau đó trở thành người của Lục gia, tuy rằng cuộc sống có tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra khí tức của một nông phụ. Còn quý phụ trước mắt này lại ưu nhã tĩnh tọa, mái tóc được chải lên thành một búi cao, cái cổ thon dài được cái áo không cổ tôn lên, trên người dù không mang nhiều đồ trang sức, vậy nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ thanh lịch. Đặc biệt là bộ y phục có màu xanh ngọc có đường viền nạm vàng kia, khiến cho Cố Tiểu Phù lại càng cực kỳ cao quý.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Cố Tiểu Phù không hổ là khuê nữ của Tống Đại tướng quân! Trong lòng Cố Đại nương vừa nghĩ như vậy lại vừa cực kỳ hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì lúc trước bọn họ nên chăm sóc Cố Tiểu Phù tốt hơn một chút. Cứ nhìn Dương gia, Chúc gia trước mắt mà xem, họ đều vì đối xử tử tế với Cố Tiểu Phù mà gà chó lên trời, tháng ngày trải qua cực kỳ náo nhiệt. Chỉ còn trừ lại mình, đã từng khổ cực nuôi Cố Tiểu Phù lớn lên, không có công lao cũng có khổ lao, vậy nhưng chuyện hưởng phúc rõ ràng là không còn nữa rồi, dù chỉ là trong suy nghĩ. Trước mắt bọn họ cũng chỉ ngóng trông Tống Đại tướng quân không tìm đến hưng binh vấn tội, như vậy đã là ông trời khai ân.
"Đại nương, tháng ngày trải qua có tốt không?" Cố Tiểu Phù thấy Cố Đại nương luống cuống đến mức tay này nắm tay kia, liền dùng giọng ôn hòa cùng nàng nói chuyện việc trong nhà.
"Được, rất tốt, mấy hôm trước vào lúc nông nhàn, đại ca ngươi... À không, là Đại lang, rốt cục thì hắn cũng đã cưới được vợ rồi. Đoán là trước năm nay Cố gia cuối cùng cũng có hậu." Khi nói tới cái này, nét mặt của Cố đại nương trở nên rất vui vẻ, nàng cười đến mức nếp nhăn trên mặt cứ như hoa cúc.
"Tuổi tác của Cố đại ca cũng không còn nhỏ, cũng nên cưới vợ sinh con được rồi, vì Cố gia khai chi tán diệp." Cố Tiểu Phù khẽ gật đầu nói.
"Cũng đều dựa cả vào hai mươi lượng bạc được phu nhân cho năm ngoái. Nếu không thì Cố gia ta làm sao cưới được cô dâu đem về nhà đây." Tuy rằng Cố Tiểu Phù vẫn chỉ yên lặng ngồi đó, nhưng Cố Đại nương luôn cảm thấy từ trên người Cố Tiểu Phù toả ra uy thế làm cho mình cảm thấy không thở nổi. Nàng đứng dậy nói: "Phu nhân, gia cảnh Cố gia vẫn luôn gian nan. Những năm trước đây đã không chăm sóc tốt phu nhân cũng là hành động bất đắc dĩ. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa thì năm đó phu nhân vẫn còn rất nhỏ, là do ta tay phân tay nước tiểu đem phu nhân lớn lên. Phu nhân cũng đã uống dòng sữa của ta, như vậy phu nhân quả thực là nhờ Cố gia cấp cho. Vào năm thiên tai ấy một nhà già trẻ đều sắp chết đói, vậy mà Cố gia cũng không như những người khác đem phu nhân bán đi..."
Cố Tiểu Phù lẳng lặng nghe, trong đầu rất phức tạp. Lúc trước đã cùng Cố gia cắt đứt là do nàng trẻ tuổi nên đã nóng nảy. Mỗi khi hồi tưởng lại nàng lại thấy được tuy rằng Cố gia có sai, thế nhưng dù có ngàn sai vạn sai thì công ơn nuôi dưỡng không thể rũ bỏ được. Đặc biệt là từ khi Cố Tiểu Phù có Trứng Gà, nàng lại càng cảm nhận được sự khó khăn của người làm mẹ. Mặc kệ là Cố gia đã bạc đãi mình ra sao thì bản thân mình cũng nhờ uống sữa Cố Đại nương mà lớn lên. Phần ân tình này nhìn như không nặng, kì thực cao như núi Thái Sơn vậy.
Có điều cái suy tính của Cố gia mang ân là để mong được báo đáp đã làm cho trong lòng Cố Tiểu Phù rất không thoải mái. Điểm khác biệt lớn nhất mà Dương gia, Chúc gia so với Cố gia chính là không điêu ngoa cậy thế, không chê bần yêu phú, Lục gia hưng cũng vậy mà suy cũng vậy. Dù là như thế nào thì bọn họ đều luôn giữ thái độ trước sau như một. Thậm chí khi Lục gia vẫn còn bé nhỏ, bọn họ cùng Lục gia lại còn tỏ ra thân thiết hơn. Còn khi Lục gia trở nên hưng thịnh thì bọn họ lại đã chậm rãi xa lánh, ở phía xa mà yên lặng quan tâm đến mình cùng Lục Nguyên Sướng.
"Đại nương, điều ngươi muốn nói không cần phải nói nữa. Có những điều một khi nói ra hết rồi thì một chút tình còn lại sợ là cũng hết theo. Bình Nhi, đem các thứ đã chuẩn bị kỹ đem lại đây cho Đại nương." Cố Tiểu Phù đánh gãy lời Cố đại nương đang không ngừng lải nhải, lạnh nhạt nói.
Cố Đại nương tiếp nhận bao quần áo do Bình Nhi đem đến, cảm thấy có chút nặng tay thì trong lòng khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu.
"Đại nương, công ơn nuôi dưỡng của ngươi ta sẽ không quên, đây là một ít tâm ý của ta. Sau này mỗi tháng, Cố gia có thể đến chỗ Dương lão cha lĩnh hai lượng bạc trợ cấp, ngoài ra không có thêm thứ gì khác. Sau này Cố gia các ngươi hành sự cần phải cẩn thận, không được ỷ vào thế của Lục gia mà ngang ngược trong thôn. Ta nghĩ nếu như để cho Đại lang biết được, Cố gia các ngươi... Sợ là không cách nào bảo toàn." Cố Tiểu Phù sẽ vì còn ghi nhớ chút tình nghĩa trước đây mà cho những người này lời khuyên tử tế. Nhưng nàng quyết không cho phép Cố gia được phép chia sẻ sản nghiệp của Lục gia. Với hiểu biết của nàng về Cố gia thì cái tính tham lam đã khắc ở trong xương bọn hắn rồi.
"Ta xin đa tạ phu nhân." Cố Đại nương vội vàng gật đầu, người không ngừng cúi xuống. Tuy nàng không cam lòng khi không thể kiếm được cho nhi tử một chút chức vị, thế nhưng mỗi tháng được cấp hai lượng bạc hiếu kính cũng coi như là một loại bù đắp rồi. Còn việc Lục Nguyên Sướng sẽ đối xử như thế nào với nhà mình thì tâm của Cố Đại nương sớm đã bị chỗ bạc sẽ có được kia chiếm đầy, làm sao còn nghe ra được nữa.
"Phu nhân thật đúng là người thiện tâm." Bình Nhi giúp Cố Tiểu Phù pha trà, không nhịn được mà lắm lời chêm vào một câu.
Cố Tiểu Phù bất đắc dĩ nhếch môi cười khổ. Nàng nghĩ, nếu như không có chuyện Cố gia đã đem mình tùy ý gả vào thôn Lạc Khê thì nàng cũng sẽ không bao giờ biết được Lục Nguyên Sướng, sẽ không theo Lục Nguyên Sướng tiến vào Phần Thành. Như vậy thì lại càng không thể nhận về được cha mẹ thân sinh của mình. Tất cả những điều này dường như đều do ông trời sắp xếp. Thế nhưng điều nàng không thích nhất, có lẽ là việc ông trời đã đem Lục Nguyên Sướng tới trước mặt Tống Định Thiên, để cho nàng giúp đỡ Tống Định Thiên tranh đấu giành thiên hạ mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook