Trong Thôn Có Một Cô Nương
Chương 121: Đầu đuôi câu chuyện

Lão lang trung chẩm xong tay trái lại đổi đến tay phải, suốt cả thời gian bắt mạch, hắn vẫn luôn chau mày. Trái tim Lục Nguyên Sướng không ngừng nhảy lên. Nàng đã phải trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng không có lần nào lại có thể làm cho nàng hồi hộp như bây giờ. Đối mặt với triều đình tầng tầng lớp lớp âm mưu quỷ kế, nàng vẫn thản nhiên vượt qua. Đối mặt với việc nội bộ ba đại phiệt lục đục, nàng vẫn bình tĩnh trù tính. Có thể nói, quá trình bồi dưỡng Tống Định Thiên đã dành cho nàng là sâu sắc, triệt để trong khi tính cách Lục Nguyên Sướng lại luôn luôn trầm ổn. Đây là một trong những yếu tố quan trọng giúp nàng vào những lúc đối mặt với lâm nguy vẫn trấn định mà không hoảng loạn. Nhưng đối mặt với việc xuất thân của Trứng Gà, Lục Nguyên Sướng không cách nào giữ được trái tim của mình trở nên bình tĩnh.

Trên thực tế, trước đó chưa một lần nào việc này được đưa ra bàn luận. Nếu nói Trứng Gà là hài tử của Lục Nguyên Sướng thì cũng chỉ là Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù tự mình an ủi mà thôi. Cũng may mà Trứng Gà trông cực giống Lục Nguyên Sướng, mà tháng ngày thụ thai cũng trùng khớp. Điều này làm cho cả hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều đem suy đoán của mình xem như là sự thực.

Nhưng, dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán. Bởi vì không cách nào có lời giải đáp thuyết phục nên đành phải dùng cách trốn tránh mà thôi. Bây giờ, lão lang trung có y thuật siêu quần đang ở ngay trước mặt, làm sao Lục Nguyên Sướng lại không căng thẳng cho được. Nàng không sợ thân thể của mình đến tột cùng là tốt đẹp hay là tồi tệ. Điều làm nàng sợ nhất bây giờ đó là, Trứng Gà không phải con của mình. Nếu như Trứng Gà không phải, rõ ràng là Cố Tiểu Phù đã từng chịu đựng việc bị người khác làm nhục. Đây là đáp án mà Lục Nguyên Sướng bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi.

"Lão tiên sinh, thế nào rồi?" Lục Nguyên Sướng thấy lão lang trung bắt mạch xong liền vội vàng hỏi.

"Hai nữ tử lại có thể sinh con, từ cổ chí kim, đây là điều chưa từng nghe thấy. Vậy nhưng khi lão hủ xem xét mạch tương của ngươi thì thấy đây là sự thật, rằng ngươi có thể làm nữ tử thụ thai." Lão lang trung khó mà tin nổi nên khi nói ra cũng thật khó khăn.

"Lão tiên sinh, lời ấy là thật chứ?" Lục Nguyên Sướng mừng rỡ hỏi.

Lão lang trung vuốt hoa râm chòm râu, chậm rãi gật đầu, còn mình thì lại rơi vào trầm tư. Lúc trước, khi bắt gặp Lục Nguyên Sướng bị hôn mê, lão lang trung cũng đã xem qua mạch cho nàng. Lúc đó hắn chỉ cảm nhận được trong khi dược lực đang cuồng bạo tàn phá thì ở bên trong, có một luồng khí lực cứng cỏi đem dược lực vuốt lên, cỗ khí bên trong này là do nội lực của Lục Nguyên Sướng phát ra, kết hợp ý chí cầu sinh của nàng lúc đó rất mạnh mẽ. Vì vậy mà lão lang trung xác nhận Lục Nguyên Sướng có thể chịu đựng được. Chỉ là hắn không nghĩ tới, cuối cùng nhờ sự quyết đấu giữa hai lực này mà kết quả lại trở thành như vậy.

"Đúng là thật sự. Năm đó khi lão hủ phát hiện ra ngươi nằm dưới tàng cây liền có giúp ngươi xem qua. Ngươi ăn vào chỗ trái cây kia không nhiều, mà tự thân đã có thể chất cường tráng, lão hủ kết luận ngươi vô sự, nên đã thu hết chỗ trái cây rồi rời đi." Lão lang trung nghiêm túc nói. Vì việc này có can hệ trọng đại, cho nên cũng phải sau khi tỉ mỉ chẩm mạch hắn mới dám đưa ra kết luận này.

"Lão tiên sinh, cái trái cây kia có thể làm thay đổi thể chất con người, có thể làm cho hai nữ tử sinh con hay sao?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi lại.

"Không thể." Lão lang trung dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn Lục Nguyên Sướng một chút rồi mới nói tiếp: "Loại quả này có tên là hồng kim thánh quả, là thánh dược dùng để chữa thương, bất luận nội thương hay ngoại thương cũng đều có hiệu quả. Vì vậy mà sau khi ngươi ăn vào, vết thương trên người ngươi đều tiêu hết là vì nguyên nhân này."

"Vậy thì vì sao tại hạ... Tại hạ bây giờ lại biến thành dáng dấp như thế?" Lục Nguyên Sướng không hiểu mà hỏi lại.

"Lão hủ cũng không biết." Lão lang trung than thở, hắn nói: "Năm đó tuổi của ngươi còn nhỏ quá, cầu lão hủ giúp ngươi tuyệt dục, trong lòng lão hủ rất không đành lòng. Vì vậy lão hủ chỉ là khai căn nhằm ức chế thân thể ngươi phát dục. Chỉ đợi đến khi ngươi làm xong chuyện cần làm, lão hủ liền có thể dùng một bát dược để ngươi khôi phục lại như lúc ban đầu."

"Thật sự?" Lục Nguyên Sướng dùng cái giọng không thể tin nổi để hỏi lại. Điều này là quá nằm ngoài dự liệu của nàng. Như vậy, kiếp này nàng vẫn còn có hi vọng khôi phục thân phận!

"Xác thực. Chỉ là dược lực của hồng kim thánh quả quá mạnh mẽ. Cần phải có dược liệu khác làm thuốc trung hoà mới có thể làm cho thuốc đạt được tính ôn hòa, cải thiện thể chất thân thể. Nếu mà trực tiếp ăn vào, nhẹ thì nội tạng tổn thương nặng nề, nặng thì khó giữ được tính mạng. Còn ngươi ăn nhầm hồng kim thánh quả, cuồng bạo dược tính đối với thân thể ngươi ảnh hưởng khá lớn. Vừa nãy trong khi lão hủ chẩn mạch thì đã mơ hồ phát hiện dược lực đã làm cho sinh dục nằm ở phần bụng dưới đã bị phá hoại hầu như không còn. Còn việc ngươi có thể làm nữ nhân có thai, chính là vì dược lực quá cường mà tạo nên đột biến về sau." Lão lang trung nói với vẻ tiếc nuối. Hắn vốn đã nghĩ để lại cho Lục Nguyên Sướng một cái đường lui, lại không nghĩ rằng, chỉ vì việc hắn đã làm là trừ lại con đường lui cho người này mà làm cho sự tình phát sinh bất ngờ đến như vậy.

"Lão tiên sinh, ý của ngài là muốn nói, suốt đời này, tại hạ sẽ phải lấy dáng dấp quái dị như vậy để gặp người đời hay sao?" Lục Nguyên Sướng không thể tin được. Vốn dĩ từ lâu nàng đã hết hy vọng, chỉ là bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hi vọng, làm cho tâm nàng sống lại, mà không nghĩ tới chính là, năm đó chỉ vì mình quá lỗ mãng, mới khiến cho mình vĩnh viễn biến thành bộ dáng này.

"Giờ khắc này thì lão hủ cũng không dám chắc chắn. Nếu như ông trời ban ơn, cho lão hủ được tăng thêm tuổi thọ, đủ thời gian cho lão hủ có thể vì ngươi giải đáp vấn đề này." Lão lang trung xấu hổ nói. Năm đó vì hắn đã hấp tấp nên mới sinh ra lỗi lầm này. Hắn làm nghề y suốt một đời, đã gặp vô số quái chứng, mà chứng bệnh như Lục Nguyên Sướng này thì hắn chưa bao giờ nghe thấy, điều này quả thực đã vượt qua nhận thức của hắn. Có điều, chính điều này cũng làm cho hắn nảy sinh lòng hiếu kỳ, hy vọng là ngay khi còn sống, hắn có thể giải đáp được vấn đề khó này.

Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì có chút thất vọng. Lão lang trung cũng đã nói đến như vậy rồi, bây giờ chỉ còn biết là để mặc cho số phận. Mà tự mình thay đổi cải mệnh vốn là không thể, vì vậy đành phải từ bỏ hi vọng chữa trị. Lúc nàng đột nhiên nghe được tin tức này đã cực kỳ kích động, nhưng bây giờ bình tĩnh lại mới phát hiện thấy mình đã có lòng tham quá mức. Với bộ dáng này đối với nàng mà nói, cũng đã làm một sắp xếp tốt đẹp cho cả đời. Cố Tiểu Phù sẽ vẫn bồi tiếp mình, không chê bỏ mình. Trong khi Trứng Gà đã khẳng định được là con của mình, vậy thì còn có cái gì so với tin tức này lại tốt hơn hay sao? . Đam Mỹ Sắc

Thân thể quái dị thì cứ để cho thân thể quái dị thôi. Chỉ cần nàng tự biết rằng dù sao mình vẫn là một cô gái, như vậy là được rồi. Đợi đến lúc sau này Trứng Gà lớn lên, nếu có thể nghe được nàng gọi mình một tiếng "Mẹ" thì đời này, Lục Nguyên Sướng sẽ không còn gì để mà tiếc nuối nữa.

"Lão tiên sinh, ngài không nên tự trách như vậy. Vì nhờ có ngài giúp đỡ, tại hạ mới có thể tránh thoát được nguy cơ bị bại lộ, mới có thể che dấu được thân phận khi ở trong quân. Việc này nếu đã nhất định là phải như vậy thì tại hạ sẽ thản nhiên tiếp thu. Chỉ là bây giờ tại hạ có một yêu cầu quá đáng. Trong khoảng thời gian sinh nở, thân thể phu nhân tại hạ đã bị tổn thương, lão tiên sinh có thể hạ mình đến ngủ lại trong phủ tại hạ được hay không? Để chẩn mạch cho phu nhân một lần. Lại còn khuê nữ của tại hạ, bởi vì lai lịch của nàng không bình thường, cũng kính nhờ tiên sinh nhìn tới nàng một chút." Lục Nguyên Sướng khẩn cầu.

"Như vậy cũng được. Lão hủ cũng đang có ý muốn được nhìn khuê nữ của ngươi một chút." Lão lang trung gật đầu rồi nói. Hắn đơn giản thu thập hành trang một lúc rồi cùng Lục Nguyên Sướng lập tức đi tới thôn Lạc Khê.

Lối đi trên núi Huyền Vân sơn cực kỳ không dễ dàng. Lục Nguyên Sướng là người mang võ nghệ cao siêu, vậy mà mỗi khi cất bước cũng phải vạn phần cẩn thận. Vốn là nàng muốn dìu lão lang trung nhưng lại phát hiện tuy lão lang trung cao tuổi rồi, vậy mà tốc độ lại không kém mình chút nào. Lúc này nàng lại có một phát hiện nữa, lão lang trung chính là một thế ngoại cao nhân. Nếu không phải như vậy thì một mình hắn ở lại trong thâm sơn cùng cốc này, sớm đã bị mãnh thú ăn mất rồi.

Hai con lang vẫn đi theo. Tiểu Cửu cùng loài người sống với nhau sớm đã quen thuộc, giờ có thêm một ông lão cũng không thấy có gì khác lạ. Có điều tiểu mẫu lang thì lại tỏ ra rất sợ hãi. Nó có thể cảm nhận được mối nguy hiểm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người lão lang trung. Vì thế mà tiểu mẫu lang rơi ở phía sau một quãng khá xa. Nếu như không phải vì Tiểu Cửu, rõ ràng là nó đã chạy mất từ lâu rồi.

Rời khỏi Huyền Vân sơn, tốc độ đoàn người liền tăng nhanh. Đúng vào lúc trời tối mịt thì Lục Nguyên Sướng cùng lão lang trung trở lại nhà cũ của Lục gia.

"Tướng quân, cuối cùng thì ngài cũng đã trở về. Phu nhân để cho tiểu nhân chờ ở đây đã lâu. Nếu như đêm nay mà ngài vẫn không về thì sáng mai tiểu nhân sẽ đi vào trong thành gọi Trương bách hộ dẫn người đi tìm ngài." Lục Nhị nhìn thấy Lục Nguyên Sướng phong trần chạy như bay trở về thì cao hứng đến mức nói năng cũng có chút lộn xộn. Đừng nói là chỉ có Cố Tiểu Phù lo lắng, trong lòng hắn cũng rất bất an. Đang giữa mùa đông tuyết lớn vậy mà cứ một người chạy lên núi ở lại nơi đó ròng rã tận hai ngày, một chút tin tức cũng không có, có ai lại không lo lắng kia chứ.

"Bây giờ là đêm hôm rồi còn hô hoán cái gì, còn không chạy nhanh đi báo cho phu nhân biết. Nhớ nói là ta mang theo một quý khách rất trọng yếu trở về, để phu nhân đi ra gặp mặt." Lục Nguyên Sướng bất mãn với việc Lục Nhị đột nhiên cả kinh như vậy. Nàng quay đầu về phía lão lang trung nói: "Lão tiên sinh cực khổ rồi, mau mời vào trong phủ nghỉ ngơi."

Lão lang trung khẽ gật đầu rồi đi theo Lục Nguyên Sướng vào phủ. Chỉ là có một việc Lục Nguyên Sướng không hề nghĩ tới, Tiểu Cửu vốn luôn luôn ngoan ngoãn đứng nơi cửa viện, bây giờ đột nhiên quay về phía tiểu mẫu lang cách đó không xa đang do dự có theo vào hay không mà sủa ầm ĩ. Tiếng kêu của Tiểu Cửu tràn ngập cảnh cáo cùng uy hiếp. Sau khi tiểu mẫu lang nghe thấy thì chỉ yếu ớt đáp lại, chỉ là âm thanh của nó nghe ra lại dị thường sợ sệt cùng đáng thương.

Cố Tiểu Phù vẫn luôn một mực chờ đợi Lục Nguyên Sướng trở về, khi được Lục Nhị thông báo thì vui mừng không thôi. Có điều nàng vừa mới được Bình Nhi hầu hạ thay y phục, bây giờ lại nghe thấy tiếng Tiểu Cửu liều mạng mà kêu, Cố Tiểu Phù lại còn cho rằng Lục Nguyên Sướng xảy đã ra chuyện gì chăng nên vội vã đi ra nhìn.

"Tiểu Cửu, đừng làm ầm ĩ nữa!" Lục Nguyên Sướng nghiêm nghị nói, bởi vì nàng nhìn thấy tiểu viện của Hoa Nhị lang sáng lên ánh đèn.

Tiểu Cửu vẫn không chịu nghe lời của Lục Nguyên Sướng, vẫn quay về phía tiểu mẫu sói không muốn rời đi mà gào lên ầm ĩ. Tiểu mẫu lang sợ sệt Tiểu Cửu đột nhiên lại trở nên ác liệt như vậy, nó chỉ còn biết vừa lui về phía sau vừa "Ô ô" cầu xin.

"A Nguyên, đây là làm sao?" Cố Tiểu Phù thấy thế thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tiểu Cửu quay về người vợ của nó mà bắt nạt đây. Tất cả đều là do ngươi dạy mà thành cả!" Lục Nguyên Sướng tức giận nói. Bỗng dưng có một con "Đạp tuyết" tình nguyện theo sau trở về, hắn thấy dễ dàng quá mà!

"Vợ của Tiểu Cửu?" Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì càng ngày càng trở nên nghi hoặc. Nàng liền hướng về phía có hai tia sáng phát ra từ chỗ bóng tối đen kịt rồi nhìn thấy nơi đó như mơ hồ có cái bóng đen đang chầm chậm di động.

"Chúng ta sẽ cùng ngươi giải thích sau. Bây giờ ngươi làm sao để Tiểu Cửu đừng kêu, nếu để cho nó dọạ người vợ chạy mất để xem sau này còn làm sao đến nháo ta đây." Lục Nguyên Sướng thực sự là cảm thấy tiểu lang nhà mình rất không tiền đồ.

Cố Tiểu Phù không rõ Lục Nguyên Sướng cùng Tiểu Cửu đã xảy ra chuyện gì, có điều nàng cũng nhìn thấy Hoa Nhị lang đã mở cửa viện ra nhìn về phía bên này rồi. Giữa ban đêm mà lại quấy nhiễu dân là không được, nên nàng cúi người xoa đầu Tiểu Cửu rồi nói với nó: "Tiểu Cửu ngoan, không nên lại kêu lên như vậy. Mẹ đã chuẩn bị cho ngươi được ăn ngon, ngươi theo mẹ vào nhà có được không?"

Tiểu Cửu rất phiền muộn. Tại sao cha mẹ lại không hiểu cho tấm lòng của nó đây? Nếu để những con lang khác vào cửa, lỡ trong nhà có thể gặp nguy hiểm thì làm sao? Trứng Gà phải làm sao? Mẹ phải làm sao? Bình Nhi tỷ tỷ phải làm sao? Có điều mẹ cũng đã khuyên bảo như vậy rồi, cha cũng đã tức giận, nên Tiểu Cửu đành phải bất đắc dĩ im tiếng, ảo não tiến vào viện rồi co vào cái ổ nhỏ của mình, dáng vẻ cực không vui.

Tuy rằng Tiểu Cửu đã vào trong tiểu viện, cho dù tiểu mẫu lang bị Tiểu Cửu làm cho sợ rồi, thế nhưng nó lại không cam lòng bỏ đi cho được. Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ lắc đầu. Người với người còn có thể giảng giải chuyện duyên phận, lang cùng lang lại không thể nói chuyện duyên phận được hay sao. Lục Nguyên Sướng vừa ý đối với tiểu mẫu lang cũng là vì tương lai của Tiểu Cửu, vậy mà nó lại không biết vui vẻ mà đón nhận, trong khi nàng lại không thể hơn nửa đêm lại đi bắt một con sói về cho nó được.

"Lão tiên sinh, đã để ngài phải chế giễu, xin mời ngài vào trong nhà ngồi." Lục Nguyên Sướng xoay người lại chắp tay nói, sau đó dặn dò Lục Nhị đi pha trà, còn Bình Nhi đi làm đồ ăn.

"Không sao, con lang này của ngươi, cực thông nhân tính. Lúc trước khi ngươi ngất đi ở bên trong thung lũng, nó vẫn ở một bên để bảo vệ ngươi, thấy ta tới gần còn muốn công kích đây. Quả thực là nó rất tốt." Lão lang trung cũng là một người dễ tính, nên hắn cũng không cho là Lục Nguyên Sướng vô lễ, trái lại cảm thấy Tiểu Cửu cực tốt.

"Xin mời tiên sinh hãy dùng trà, chờ một chút nữa là sẽ có cơm canh. Vị này chính là phu nhân tại hạ." Lục Nguyên Sướng dẫn theo Cố Tiểu Phù tiến đến trước mặt lão lang trung rồi nói: "Phù nương, vị này chính là lão tiên sinh ngày xưa ta đã có lần nói với ngươi. Dựa cả vào hắn, ta mới có thể bình an đi đến hôm nay."

"Lão tiên sinh, có lễ. Phu quân vào thời khắc khốn đốn đã được lão tiên sinh trượng nghĩa giúp đỡ, ta vẫn luôn thấy cảm kích trong lòng." Cố Tiểu Phù cung kính làm cái vạn phúc.

"Tiểu nương tử không nên khách sáo như vậy. Tất cả đều là do trời cao định sẵn." Lão lang trung đem Cố Tiểu Phù nâng dậy, sau đó dùng đèn đuốc tinh tế tỉ mỉ mà quan sát. Nói về chuyện hai người con gái sống với nhau, hắn sống một đời, dĩ nhiên cũng đã gặp không ít, trong lòng đối với Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù vẫn không hề có ý nghĩ gì khác lạ. Hắn chỉ là muốn nhìn một chút xem, con gái của "Chiến thần" trong truyền thuyết, đến tột cùng là nhân vật cỡ nào.

Sắc mặt nhàn tĩnh, thong dong mà lại đoan trang, ánh mắt trong suốt, cử chỉ cao quý. Lão lang trung khẽ gật đầu. Một quý nữ như vậy, lại gả cho Lục Nguyên Sướng, thực là có chút phung phí của trời. Trong khi đi đường, Lục Nguyên Sướng đã đem chuyện mình cùng Cố Tiểu Phù quen biết như thế nào nói cho lão lang trung nghe hết. Giờ đây tận mắt nhìn thấy Cố Tiểu Phù, lão lang trung chỉ cảm thấy Lục Nguyên Sướng đúng là phúc khí đỉnh đỉnh. Nếu không phải vì chuyện minh châu bị long đong, Cố Tiểu Phù ở đâu là chuyện Lục Nguyên Sướng có thể dám mơ tới hay sao. Có điều tất cả những thứ này, cuối cùng cũng đành phải quy về một chữ "Duyên". Nếu không phải vì hữu duyên, thì làm sao có thể cách xa ngàn dặm mà vẫn gặp gỡ được đây? (xem đi, thoát tục như lão lang trung mà còn phải ghen tỵ với Sướng)

"Lão tiên sinh, ta cùng phu quân hoài niệm sinh hoạt ở trong thôn. Nơi đây không chuẩn bị được món ngon gì cho phong phú, chỉ là cơm canh đạm bạc, mong rằng lão tiên sinh không trách cứ." Cố Tiểu Phù thấy Bình Nhi bưng cơm canh vào bàn, liền tự tay vì hai người mà gắp thức ăn rót rượu.

"Tiểu nương tử không nên khách sáo. Lão hủ ở trong núi thanh tịnh cũng đã quen rồi, chỉ cần có thứ chắc bụng là được." Lão lang trung thấy trên bàn món ăn dĩ nhiên là khá thịnh soạn, liền biết được rằng vào lúc đêm khuya thế này mà Cố Tiểu Phù vẫn có thể nhanh chóng thu xếp được chỗ rượu và thức ăn như vậy đã là không dễ. Như thế cũng đủ thấy nàng đã vì Lục Nguyên Sướng mà hướng về mình biểu đạt lòng biết ơn chân thành.

Lục Nguyên Sướng bồi tiếp lão lang trung dùng cơm. Bọn họ đã chạy đi ròng rã một ngày, nên bụng đã đói cồn cào từ lâu, hơn nữa cũng có chút buồn ngủ. Sau khi dùng xong bữa cơm thì trời cũng đã khuya lắm rồi, Lục Nguyên Sướng cũng không để cho lão lang trung chẩm mạch cho Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà được nữa, mà là dặn dò Bình Nhi hầu hạ lão lang trung ở thư phòng nghỉ ngơi.

Tắm rửa xong xuôi, Lục Nguyên Sướng mang theo mệt mỏi trở về phòng ngủ. Ai ngờ Cố Tiểu Phù lại không chờ mình về như thường ngày, mà là ôm Trứng Gà ngủ đi trước. Lục Nguyên Sướng có chút mệt rã rời, vì thế cũng không để ý, tự mình chui vào trong chăn, muốn ôm Cố Tiểu Phù cùng ngủ. Nhưng Cố Tiểu Phù lại cố tình đẩy nàng ra, quay lưng lại phía nàng tỏ vẻ không để ý tới người này.

"Phù nương, ngươi đây là đang làm gì vậy?" Lục Nguyên Sướng không hiểu nên hỏi nàng.

"Đêm đã khuya lắm rồi, ngủ đi." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói, có điều rất rõ ràng là nàng đang có chút không cao hứng.

"Ta ở trong núi có trì hoãn chút thời gian, để cho ngươi phải lo lắng." Lục Nguyên Sướng còn tưởng rằng Cố Tiểu Phù bởi vì việc mình đã qua đêm ở trong núi một đêm mà tức giận đây.

"Ai lo lắng cho ngươi? Tưởng bở!" Cố Tiểu Phù phát hiện ra Lục Nguyên Sướng đã lại dính sát vào bên người liền dịch chuyển đi nơi khác.

Lần này, rốt cục Lục Nguyên Sướng cũng đã phát hiện ra Cố Tiểu Phù có gì đó không đúng. Nàng nằm ngửa suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được là mình đã làm sai điều gì.

"Phù nương, đến cùng là có chuyện gì vậy? Ngươi nói với ta có được không?" Lục Nguyên Sướng thấp giọng khuyên nhủ.

"Ngươi hễ có chuyện gì đều không nói cho ta biết, còn có cái gì mà nói chứ." Lúc này thì Cố Tiểu Phù đã thật sự tức giận rồi. Ai bảo Lục Nguyên Sướng giấu diếm nàng một chuyện lớn như vậy đây.

Lục Nguyên Sướng vẫn không hiểu là Cố Tiểu Phù đang nói đến cái gì. Bấy lâu nay hai người bọn họ xem như là ý hợp tâm đầu. Chỉ có việc ở trong quân là Lục Nguyên Sướng không bao giờ nói với Cố Tiểu Phù, còn lại những chuyện khác thì tuyệt đối không bao giờ dấu giếm. Nhưng kể từ khi Cố Tiểu Phù đã được nhận tổ quy tông, Lục Nguyên Sướng cũng bắt đầu đem chuyện đại sự trong quân cùng quốc gia chậm rãi nói cho nàng biết. Thân là khuê nữ của Tống Định Thiên, đối với tình thế trước mắt, Cố Tiểu Phù nhất định phải biết được một ít chuyện, về điểm này thì ngay cả Tống Định Thiên cũng ngầm thừa nhận.

"Phù nương, ta đâu có chuyện gì giấu ngươi?" Lục Nguyên Sướng vẫn kiên trì hỏi. Việc này nếu như không nói ra cho rõ ràng, đêm nay nàng đừng mong được ngủ.

Gần đây mỗi khi ở nhà, tính khí của Lục Nguyên Sướng càng ngày càng tốt. So với ngày xưa toàn bày ra cái vẻ tác phong chủ nhân một gia đình rất đáng tởm, còn Cố Tiểu Phù cũng đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng thì đã là hoàn toàn khác biệt. Kể từ lúc Cố Tiểu Phù nhận thân, Lục Nguyên Sướng xác thực bởi vì quan hệ với Tống gia mà dần dần thu lại cái tính bướng bỉnh của mình, đối với Cố Tiểu Phù luôn biết trăm thứ nghe theo. Làm cho Cố Tiểu Phù đều cảm thấy Lục Nguyên Sướng quả thực rất đáng thương. Vì thế nên trong ngày thường đối xử với nàng cũng là càng thêm chu đáo, chỉ hi vọng Lục Nguyên Sướng không muốn vì quan hệ với nhà mẹ đẻ của mình mà phải chịu nhiều khinh bỉ. Nhìn thấy lúc này Lục Nguyên Sướng đáng thương chờ câu trả lời của mình, Cố Tiểu Phù không kềm lòng được nữa, nên xoay người lại nói với nàng: "Ngươi chỉ biết coi thường ta, chưa từng vì ta mà suy nghĩ!"

"Nói linh tinh cái gì đó, ta làm sao lại không vì ngươi mà suy nghĩ?" Lục Nguyên Sướng thấy thái độ của Cố Tiểu Phù đã mềm lại liền vội vàng bày tỏ thái độ.

"Ngày đó, khi ngươi ở trong núi gặp nạn, mệnh đều sắp không còn vậy mà cũng không nói với ta. Nếu như ngươi mà có mệnh hệ gì thì ta phải làm sao bây giờ!" Cố Tiểu Phù vừa dùng tay đấm vào ngực Lục Nguyên Sướng vừa gắt giọng.

Tuy rằng việc này đã trôi qua từ rất lâu, tuy rằng lão lang trung cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến, nhưng khi Cố Tiểu Phù nghe nói Lục Nguyên Sướng bị ngất đi ở trong núi, tâm liền không nhịn được không bị đánh mà nhói đau. Lúc trước nàng còn kỳ quái việc vết thương trên người Lục Nguyên Sướng vì sao lại đột nhiên biến mất, những lần bị thương sau đó lại cũng có chuyện quái dị như vậy xảy ra. Ai có thể nghĩ tới, những thứ này đều là dùng mệnh đổi lấy mới có được.

"Ngươi xem không phải ta vẫn đang khỏe mạnh hay sao? Không nên lo lắng như vậy nữa. Ta cũng chỉ là không muốn ngươi phải lo lắng mà thôi. Việc này cũng đã trôi qua từ lâu rồi. Đến hôm nay ngươi mới biết được mà còn bất an như vậy, nếu là lúc đó nói cho ngươi nghe, ngươi còn không phải gấp chết hay sao?" Lục Nguyên Sướng ôn nhu an ủi. Nàng còn tưởng rằng đã xảy ra cái chuyện to tát, hóa ra là nợ cũ năm xưa mà thôi.

"Mặc kệ là có bao nhiêu nguy hiểm, sau này đều không được giấu ta như vậy!" Cố Tiểu Phù vẫn không đồng ý. Lục Nguyên Sướng làm sao biết được, Cố Tiểu Phù ở trong nhà vì nàng mà đau nát tâm can. Tuy rằng người ra ngoài làm việc đại sự sẽ phải chịu nhiều khổ cực, nhưng người ở nhà chờ đợi làm sao lại không phải là tâm gửi về phía trước.

"Phù nương, cho dù đời ta có phải chịu khổ cực bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng để có được ngươi cũng là đáng giá." Lục Nguyên Sướng cười khúc khích. Nàng không biết đời mình lúc trước đã phải tích bao nhiêu phúc, đời này mới có thể gặp gỡ được người tri kỷ như vậy.

Rất nhiều lúc, một người cũng không cần người kia vì mình mà phải làm cái gì. Chỉ cần biết rằng mình đã quan tâm đến người kia giống như người kia đã quan tâm đến mình, trong lòng luôn có mình, như vậy là đủ.

Mỗi chương đều như có ít nhất một thông điệp trong đó. Chế nào đưa ra được một thông điệp tâm đắc, mị sẽ tặng một chương nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương