58.
Sửng sốt vài giây.
Thẩm Trạc không thể tin nổi nói: “Anh, anh nhìn thấy em?”
“Nhìn thấy.” – Cho dù Chu Phương Nghiễn muốn nghe Thẩm Trạc nói ra lời thật lòng, nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu đau lòng khổ sở, trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng áy náy.
Tôi là người, tôi không phải người, tôi là người, tôi không phải người, tôi là người, rất nhiều những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, Chu Phương Nghiễn rốt cuộc cũng có thể lớn tiếng tự trả lời, “Tôi đúng là người.”
Hắn thẳng thắn, thừa nhận muốn để Thẩm Trạc biết rằng không phải không có người nhìn thấy cậu, cậu không hề cô đơn.
Thẩm Trạc trầm mặc một hồi.
Từ lúc bắt đầu hỏi cho đến hiện tại, có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong cậu, có xấu hổ, có phẫn nộ cùng với tủi thân và đau lòng.
Mình trộm hôn một cái, anh ấy cũng biết?
Còn nhìn lén anh ấy tắm?
Những lời kia cũng nghe thấy hết rồi?
Còn có….
Cậu ngồi bên cạnh khóc như một đứa cháu nội, Chu Phương Nghiễn cũng biết.
Rõ ràng có thể nhìn thấy, lại còn cố tình giả vờ như không có gì.
Muốn làm mình xấu mặt đây mà.
Thẩm Trạc lau khô nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chu Phương Nghiễn.
Lặng lẽ trở về góc tường, một câu cũng không nói.
59.
Xong.
Vất vả khổ sở mấy chục năm.
Thoáng một cái đã lại yêu đương như trước.
Chu Phương Nghiễn nhìn ánh mắt của Thầm Trạc liền biết có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt này, cùng với ánh mắt lúc trước khi giận mình giống nhau như đúc.
Có thể làm gì khác sao.
Mình làm thì mình phải chịu thôi.
Chu Phương Nghiễn cho thêm hương vào bên trong lư hương, trước tiên cứ phải bảo đảm tiếp thêm sức sống cho linh hồn Thẩm Trạc đã.
Sau đó mới đi đến trước mặt Thẩm Trạc, muốn nói chuyện với cậu.
60.
Hắn vừa đi đến nơi, Thẩm Trạc liền bay ra một chỗ khác.
Chu Phương Nghiễn đuổi theo, Thẩm Trạc lại nhanh chóng tránh ra.
“Đừng chạy.” – Chu Phương Nghiễn tốt tính nói.
Thẩm Trạc thậm chí còn không muốn nghe hắn nói chuyện.
Cậy mình đang là quỷ nên cứ thể chạy tán loạn khắp cả phòng.
Thẳng đến khi Chu Phương Nghiễn hít sâu một hơi.
Hắn nói: “Bảo bối, tôi cảnh cáo cậu một lần, đừng chạy.”
Còn dám uy hiếp mình.
Không nghe không nghe Chu Phương Nghiễn nói.
Thẩm Trạc không quan tâm tiếp tục chạy, ầm một tiếng, đột nhiên cảm thấy toàn bộ hồn phách của mình đều muốn vỡ nát.
Chu Phương Nghiễn úp một cái lọ trong suốt lên người cậu, đóng lại.
Thẩm Trạc: “...”
Chu Phương Nghiễn: “...”
“...”
“...”
“Chúng ta nghiêm túc nói chuyện được không?” – Chu Phương Nghiễn ôm cái lọ trở lại ghế sô pha.
Đập đập mấy lần, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Trạc cũng chỉ như đang gõ nhẹ lên lớp thủy tinh trong suốt, hung hăng giải tỏa bất mãn của mình!
Khóe mắt cậu đỏ ửng, trông có vẻ vừa tủi thân vừa tức giận.
Sao mình có thể bị nhốt trong cái thứ này.
61.
Chu Phương Nghiễn: “Nghiêm túc nói chuyện, không chạy, nếu cậu đồng ý tôi sẽ thả cậu ra?”
Trước ánh mắt của Thầm Trạc, hắn không hề lùi bước!
Hắn đứng lên!
Vẫy lá cờ vinh quang của một người đàn ông, không có chút sợ hãi nào, rất kiên định nói ra điều kiện.
Sau một lúc lâu, Thẩm Trạc chậm rãi gật đầu.
62.
Cuối cùng cũng được ra ngoài.
Thẩm Trạc ngồi một mình trên sa lon, nhìn Chu Phương Nghiễn.
“Muốn nói gì?”
Giọng điệu không khác gì người vợ đang bàn chuyện ly hôn với tên chồng cặn bã….
Chu Phương Nghiễn trong đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm giác như Thẩm Trạc mềm mềm ngọt ngào khi nãy không phải là cậu vậy….
Lại bị một linh hồn khác mạo danh thay thế rồi sao?
“Cậu….” – Chu Phương Nghiễn chần chừ một lát, cẩn thận chọn từ ngữ phù hợp, “Chuyện vừa rồi…. Không nhớ rõ?”
Thẩm Trạc lập tức trừng mắt về phía hắn.
Không khác gì con mèo xù lông.
“Không sao, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” – Chu Phương Nghiễn nghĩ nghĩ, lại cười thành tiếng.
Thẩm Trạc: “???”
Oa, tâm trạng lập tức sụp đổ.
Muốn đăng status quá.
“Sau khi tôi chết bạn trai cũ của tôi không những không kiềm chế nỗi bi thương mà còn cười ra tiếng….”
—— Thẩm Trạc.
64.
Ho khan vài tiếng, Chu Phương Nghiễn khôi phục trạng thái bình thường. Hắn nói: “Thật ra tôi có thể nhìn thấy cậu, nhưng không hề cố ý không nói cho cậu biết, khi nãy không có cơ hội…. Được rồi, cậu cũng biết, tôi mới vừa từ tang lễ của cậu…. trở về.”
Sự thật luôn chính xác đến mức làm cho người khác đau lòng.
Chỉ là Chu Phương Nghiễn đã nhìn quen ranh giới sống chết, giữa người sống và quỷ hồn.
Mọi chuyện đã kết thúc, không có cách nào thay đổi.
Với hắn mà nói, chỉ cần Thẩm Trạc vẫn còn cũng là quá tốt rồi.
Chính Thẩm Trạc cũng đã chấp nhận rằng mình đã chết, hơn nữa, cậu cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.
Nếu không có người thân, có lẽ cậu cũng sẽ không đau lòng đến mức này.
Bởi vì không nỡ, không muốn đối mặt với sự mất mát, cho nên càng giống như một người bình thường, không muốn tiếp nhận những đạo lý của cuộc sống. Thẩm Trạc yên lặng một hồi, sau mới gật nhẹ đầu, “Ừm.”
“Tôi cố tình nói với bạn cùng phòng như vậy để lừa cậu thôi….” – Đây mới là vấn đề mấu chốt, Chu Phương Nghiễn giải thích.
“À.” – Thẩm Trạc tạm thời tin tưởng.
“...” – Chu Phương Nghiễn nói: “Tôi sẽ để cậu tiếp tục ở lại nhân gian.”
“...”
Tuy rằng lời hứa hẹn này vô cùng hấp dẫn….
Thẩm Trạc nhìn về Chu Phương Nghiễn, không thể khống chế được cảm xúc, một lẫn nữa lại hiện lên vẻ mặt khổ sở.
“Nhưng em đã không còn là người…”
“Vấn đề này….” – Chu Phương Nghiễn nói: “Bây giờ tôi vẫn không thể làm con người hồi sinh, nếu không thì cậu đợi tôi nghiên cứu ra rồi chúng ta sẽ bàn lại?”
Thẩm Trạc mím môi, lắc lắc đầu.
“Quên đi.” – Cậu nói: “Chết thì cũng đã chết rồi.”
“Tôi vẫn nhìn thấy cậu.” – Chu Phương Nghiễn, “Sống chết cũng không phải không thể vượt qua, chia tay mới như vậy. Cho nên, bây giờ cậu đã sẵn sàng nói lí do vì sao muốn chia tay với tôi chưa?”
Thẩm Trạc tự nói với bản thân đừng khóc nữa.
Đừng tự làm bẽ mặt trước Chu Phương Nghiễn, chuyện cậu làm mất mặt đã đủ nhiều rồi.
Nghĩ lại chuyện trước đây, Thẩm Trạc cúi thấp đầu.
“Em đã nói rồi….”
Thanh âm rất nhỏ, “Không phải em cố ý đâu.”
“A, đã hiểu.” – Chu Phương Nghiễn đột nhiên hiểu ra, “Là ra vẻ thôi có đúng không? Nghĩ là chắc chắn tôi sẽ không đồng ý đâu, sau này vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy cậu?”
Bị buộc thừa nhận rằng bản thân mình cố tình gây sự, phải nhìn thẳng vào quá khứ, đầu Thẩm Trạc cúi ngày càng thấp hơn….
“Có đúng không? Hả?”
“Trả lời?”
Thanh âm của Chu Phương Nghiễn từng tiếng, từng tiếng như ma âm rọi vào tai.
Thẩm Trạc không có lời giải thích hợp lý.
Mặc dù biết mình có bệnh tim, biết mình so với người bình thường không sống được quá nhiều năm, nhưng cũng không phải vì vậy mới cố tình không để ý đến Chu Phương Nghiễn —— Được rồi, vẫn là có một chút đi, nhưng phần lớn nguyên do đều là cậu không tìm được cảm giác an toàn.
Muốn đối phương yêu thương mình vô điều kiện, chỉ có duy nhất một mình mình thôi, muốn chứng minh rằng cho dù mình có làm gì đi nữa, Chu Phương Nghiễn sẽ không buông tay. Nhưng không ngờ rằng suy nghĩ vô lý này lại càng đẩy người đi càng xa, để anh mệt mỏi muốn rời đi.
Đứa trẻ bị chiều hư luôn nghĩ rằng sự yêu thương mà nó nhận được là hợp lý. Cũng vì căn bệnh này không thể chữa được, làm cho cảm xúc ngày càng thất thường, nhiều lúc chỉ muốn trốn ở nơi mà không ai có thể tìm thấy. Cậu chán ghét thân thể kém cỏi của mình, lại cứ thế bước chân vào những sai lầm nối tiếp. Thời điểm bắt đầu tỉnh ngộ, muốn cố gắng thừa nhận sai lầm của mình —— thì đã xuất hiện trong một bức ảnh đen trắng mà bên trên treo một chiếc vòng hoa rồi.
Biết rõ bản thân mình đã làm người ta ghét.
Biết rõ.
“Đúng vậy.” – Giọng Thẩm Trang mang theo một chút nghẹn ngào, thừa nhận: “Em muốn thay đổi, nhưng không được.”
“Anh đừng để ý đến em nữa.”
Khóc lóc mãi, Thẩm Trạc đột nhiên phát hiện có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu ngẩng đầu, thút tha thút thít hỏi: “Nhưng, không phải chính anh mới là người nói chia tay sao?”
65.
Chu Phương Nghiễn: “Nói thế thì cũng không sai….”
“Nhưng nguyên nhân căn bản là tôi sợ cậu nói không ra lời, nên tôi nói thay cậu.”
Thẩm Trạc đưa tay lau nước mắt, lần này cậu thề là sẽ không khóc nữa…
“Được, đều là lỗi của em, là em sai.” – Thẩm Trạc nghiêm túc nói, “Em không nên đối xử với anh như vậy, sau này sẽ không, anh có thể tìm một người tốt với anh, sẽ nhận điện thoại của anh, mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, bưng trà rót nước, cơm đút tới miệng, lại còn biết quan tâm, tốt bụng, xinh đẹp, chúc hai người hạnh phúc.”
Chu Phương Nghiễn: “….”
“Aiiiiii.”
Chu Phương Nghiễn thở dài, “Tôi vừa mới phát hiện tôi không thích người sống, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Trạc: “Em, làm sao mà em biết được. Anh có thể là, là có bệnh.”
66.
Sau khi tính cách thật sự bại lộ, cuối cùng cũng không thể giả vờ lạnh nhạt được nữa.
QAQ
—— Thẩm · làm màu · Trạc.
67.
Chu Phương Nghiễn nhìn điện thoại.
Sư phụ của hắn trả lời tin nhắn rồi.
Hắn hỏi vì sao quỷ không có oán khí vẫn không thể đầu thai.
Sư phụ: “Vấn đề này chú mày đã đi hỏi người bên trên rồi, có thể vô cùng vô cùng nghiêm túc đưa ra câu trả lời, chú không biết.”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Cái này có gì đáng tự hào à?
Một giây sau, sư phụ còn nói thêm: “Mày có thể mang con quỷ kia đến để chú nhìn một chút.”
Nhìn một chút cũng sẽ không hồn phi phách tán.
Được rồi.
Chu Phương Nghiễn nhìn Thẩm Trạc đã dần bình ổn tâm trạng, nói: “Chuyện trước kia, coi như qua rồi, hiện tại cậu do tôi quản, ngoan ngoãn ở lại đây.”
Hắn chỉ vào lư hương trên bàn.
“Cái này tương đương với đồ sạc pin cho cậu, nếu lúc nào cảm thấy yếu đi thì đốt hương lên, đừng nghĩ đến việc chạy loạn, nếu không ở trên đường gặp phải thầy trừ tà thì người ta sẽ nhốt cậu vào một cái lọ rồi đem đi, có biết chưa?”
“...”
“Ohhh.” – Thẩm Trạc gật gật đầu.
Dừng mốt chút, cậu mới hỏi: “Em có thể…. Đến bệnh viện xem mẹ thế nào được không?”
“Cái này…. Có thể từ chối không?” – Chu Phương Nghiên nói: “Mẹ cậu không biết tôi, sẽ không cho tôi vào phòng đâu.”
Thẩm Trạc chần chờ một lát, nói: “Mẹ em biết anh.”
“Anh gọi điện thoại cho mẹ, nói tên của anh… Hỏi xem mẹ đang nằm ở viện nào…”
Hai mắt Chu Phương Nghiễn tỏa sáng, “Ừ? Có ý gì? Cậu nói với bà về tôi sao?”
Thẩm Trạc không nói lời nào.
Chu Phương Nghiễn: “A?”
Thẩm Trạc: “0.0”
Chu Phương Nghiễn: “Đừng có giả vờ không nghe thấy.”
Thẩm Trạc: “0.0”
Chu Phương Nghiễn: “Cậu nói những gì? Có phải nói rằng tôi chính là bạn trai mà kiếp này cậu yêu nhất, nếu không phải tôi thì không gả, hi vọng sau này bà có thể đối xử tốt với tôi….”
“Không có.”
Thẩm Trạc tỉnh táo cắt ngang lời nói tốt đẹp ngoài sức tưởng tưởng từ miệng Chu Phương Nghiễn, “Thật lâu trước đây mẹ em vô tình xem cuốn sổ ghi nhớ tình trạng của tổ viên, hỏi xem vì sao anh lên lớn chỉ toàn ngủ.”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Thẩm Trạc: “Mẹ nói em nên giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khóc khăn, mẹ nghĩ rằng ban đêm anh đi làm công còn ban ngày đi học.”
“Em nói mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Chỉ vậy thôi.”
Chu Phương Nghiễn khóe miệng cong cong, giữ nguyên nụ cười, “A.”
“Tôi có nên giả vờ hạ mình khi nói chuyện với bà ấy không, dù sao cũng không thể phá hỏng hình tượng của tôi trong lòng bà được.”
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại.
Không để ý đến Thẩm Trạc bên cạnh căng thẳng đến mức đang liên tục chà sát hai bàn tay.
Sửng sốt vài giây.
Thẩm Trạc không thể tin nổi nói: “Anh, anh nhìn thấy em?”
“Nhìn thấy.” – Cho dù Chu Phương Nghiễn muốn nghe Thẩm Trạc nói ra lời thật lòng, nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu đau lòng khổ sở, trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng áy náy.
Tôi là người, tôi không phải người, tôi là người, tôi không phải người, tôi là người, rất nhiều những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, Chu Phương Nghiễn rốt cuộc cũng có thể lớn tiếng tự trả lời, “Tôi đúng là người.”
Hắn thẳng thắn, thừa nhận muốn để Thẩm Trạc biết rằng không phải không có người nhìn thấy cậu, cậu không hề cô đơn.
Thẩm Trạc trầm mặc một hồi.
Từ lúc bắt đầu hỏi cho đến hiện tại, có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong cậu, có xấu hổ, có phẫn nộ cùng với tủi thân và đau lòng.
Mình trộm hôn một cái, anh ấy cũng biết?
Còn nhìn lén anh ấy tắm?
Những lời kia cũng nghe thấy hết rồi?
Còn có….
Cậu ngồi bên cạnh khóc như một đứa cháu nội, Chu Phương Nghiễn cũng biết.
Rõ ràng có thể nhìn thấy, lại còn cố tình giả vờ như không có gì.
Muốn làm mình xấu mặt đây mà.
Thẩm Trạc lau khô nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chu Phương Nghiễn.
Lặng lẽ trở về góc tường, một câu cũng không nói.
59.
Xong.
Vất vả khổ sở mấy chục năm.
Thoáng một cái đã lại yêu đương như trước.
Chu Phương Nghiễn nhìn ánh mắt của Thầm Trạc liền biết có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt này, cùng với ánh mắt lúc trước khi giận mình giống nhau như đúc.
Có thể làm gì khác sao.
Mình làm thì mình phải chịu thôi.
Chu Phương Nghiễn cho thêm hương vào bên trong lư hương, trước tiên cứ phải bảo đảm tiếp thêm sức sống cho linh hồn Thẩm Trạc đã.
Sau đó mới đi đến trước mặt Thẩm Trạc, muốn nói chuyện với cậu.
60.
Hắn vừa đi đến nơi, Thẩm Trạc liền bay ra một chỗ khác.
Chu Phương Nghiễn đuổi theo, Thẩm Trạc lại nhanh chóng tránh ra.
“Đừng chạy.” – Chu Phương Nghiễn tốt tính nói.
Thẩm Trạc thậm chí còn không muốn nghe hắn nói chuyện.
Cậy mình đang là quỷ nên cứ thể chạy tán loạn khắp cả phòng.
Thẳng đến khi Chu Phương Nghiễn hít sâu một hơi.
Hắn nói: “Bảo bối, tôi cảnh cáo cậu một lần, đừng chạy.”
Còn dám uy hiếp mình.
Không nghe không nghe Chu Phương Nghiễn nói.
Thẩm Trạc không quan tâm tiếp tục chạy, ầm một tiếng, đột nhiên cảm thấy toàn bộ hồn phách của mình đều muốn vỡ nát.
Chu Phương Nghiễn úp một cái lọ trong suốt lên người cậu, đóng lại.
Thẩm Trạc: “...”
Chu Phương Nghiễn: “...”
“...”
“...”
“Chúng ta nghiêm túc nói chuyện được không?” – Chu Phương Nghiễn ôm cái lọ trở lại ghế sô pha.
Đập đập mấy lần, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Trạc cũng chỉ như đang gõ nhẹ lên lớp thủy tinh trong suốt, hung hăng giải tỏa bất mãn của mình!
Khóe mắt cậu đỏ ửng, trông có vẻ vừa tủi thân vừa tức giận.
Sao mình có thể bị nhốt trong cái thứ này.
61.
Chu Phương Nghiễn: “Nghiêm túc nói chuyện, không chạy, nếu cậu đồng ý tôi sẽ thả cậu ra?”
Trước ánh mắt của Thầm Trạc, hắn không hề lùi bước!
Hắn đứng lên!
Vẫy lá cờ vinh quang của một người đàn ông, không có chút sợ hãi nào, rất kiên định nói ra điều kiện.
Sau một lúc lâu, Thẩm Trạc chậm rãi gật đầu.
62.
Cuối cùng cũng được ra ngoài.
Thẩm Trạc ngồi một mình trên sa lon, nhìn Chu Phương Nghiễn.
“Muốn nói gì?”
Giọng điệu không khác gì người vợ đang bàn chuyện ly hôn với tên chồng cặn bã….
Chu Phương Nghiễn trong đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm giác như Thẩm Trạc mềm mềm ngọt ngào khi nãy không phải là cậu vậy….
Lại bị một linh hồn khác mạo danh thay thế rồi sao?
“Cậu….” – Chu Phương Nghiễn chần chừ một lát, cẩn thận chọn từ ngữ phù hợp, “Chuyện vừa rồi…. Không nhớ rõ?”
Thẩm Trạc lập tức trừng mắt về phía hắn.
Không khác gì con mèo xù lông.
“Không sao, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” – Chu Phương Nghiễn nghĩ nghĩ, lại cười thành tiếng.
Thẩm Trạc: “???”
Oa, tâm trạng lập tức sụp đổ.
Muốn đăng status quá.
“Sau khi tôi chết bạn trai cũ của tôi không những không kiềm chế nỗi bi thương mà còn cười ra tiếng….”
—— Thẩm Trạc.
64.
Ho khan vài tiếng, Chu Phương Nghiễn khôi phục trạng thái bình thường. Hắn nói: “Thật ra tôi có thể nhìn thấy cậu, nhưng không hề cố ý không nói cho cậu biết, khi nãy không có cơ hội…. Được rồi, cậu cũng biết, tôi mới vừa từ tang lễ của cậu…. trở về.”
Sự thật luôn chính xác đến mức làm cho người khác đau lòng.
Chỉ là Chu Phương Nghiễn đã nhìn quen ranh giới sống chết, giữa người sống và quỷ hồn.
Mọi chuyện đã kết thúc, không có cách nào thay đổi.
Với hắn mà nói, chỉ cần Thẩm Trạc vẫn còn cũng là quá tốt rồi.
Chính Thẩm Trạc cũng đã chấp nhận rằng mình đã chết, hơn nữa, cậu cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.
Nếu không có người thân, có lẽ cậu cũng sẽ không đau lòng đến mức này.
Bởi vì không nỡ, không muốn đối mặt với sự mất mát, cho nên càng giống như một người bình thường, không muốn tiếp nhận những đạo lý của cuộc sống. Thẩm Trạc yên lặng một hồi, sau mới gật nhẹ đầu, “Ừm.”
“Tôi cố tình nói với bạn cùng phòng như vậy để lừa cậu thôi….” – Đây mới là vấn đề mấu chốt, Chu Phương Nghiễn giải thích.
“À.” – Thẩm Trạc tạm thời tin tưởng.
“...” – Chu Phương Nghiễn nói: “Tôi sẽ để cậu tiếp tục ở lại nhân gian.”
“...”
Tuy rằng lời hứa hẹn này vô cùng hấp dẫn….
Thẩm Trạc nhìn về Chu Phương Nghiễn, không thể khống chế được cảm xúc, một lẫn nữa lại hiện lên vẻ mặt khổ sở.
“Nhưng em đã không còn là người…”
“Vấn đề này….” – Chu Phương Nghiễn nói: “Bây giờ tôi vẫn không thể làm con người hồi sinh, nếu không thì cậu đợi tôi nghiên cứu ra rồi chúng ta sẽ bàn lại?”
Thẩm Trạc mím môi, lắc lắc đầu.
“Quên đi.” – Cậu nói: “Chết thì cũng đã chết rồi.”
“Tôi vẫn nhìn thấy cậu.” – Chu Phương Nghiễn, “Sống chết cũng không phải không thể vượt qua, chia tay mới như vậy. Cho nên, bây giờ cậu đã sẵn sàng nói lí do vì sao muốn chia tay với tôi chưa?”
Thẩm Trạc tự nói với bản thân đừng khóc nữa.
Đừng tự làm bẽ mặt trước Chu Phương Nghiễn, chuyện cậu làm mất mặt đã đủ nhiều rồi.
Nghĩ lại chuyện trước đây, Thẩm Trạc cúi thấp đầu.
“Em đã nói rồi….”
Thanh âm rất nhỏ, “Không phải em cố ý đâu.”
“A, đã hiểu.” – Chu Phương Nghiễn đột nhiên hiểu ra, “Là ra vẻ thôi có đúng không? Nghĩ là chắc chắn tôi sẽ không đồng ý đâu, sau này vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy cậu?”
Bị buộc thừa nhận rằng bản thân mình cố tình gây sự, phải nhìn thẳng vào quá khứ, đầu Thẩm Trạc cúi ngày càng thấp hơn….
“Có đúng không? Hả?”
“Trả lời?”
Thanh âm của Chu Phương Nghiễn từng tiếng, từng tiếng như ma âm rọi vào tai.
Thẩm Trạc không có lời giải thích hợp lý.
Mặc dù biết mình có bệnh tim, biết mình so với người bình thường không sống được quá nhiều năm, nhưng cũng không phải vì vậy mới cố tình không để ý đến Chu Phương Nghiễn —— Được rồi, vẫn là có một chút đi, nhưng phần lớn nguyên do đều là cậu không tìm được cảm giác an toàn.
Muốn đối phương yêu thương mình vô điều kiện, chỉ có duy nhất một mình mình thôi, muốn chứng minh rằng cho dù mình có làm gì đi nữa, Chu Phương Nghiễn sẽ không buông tay. Nhưng không ngờ rằng suy nghĩ vô lý này lại càng đẩy người đi càng xa, để anh mệt mỏi muốn rời đi.
Đứa trẻ bị chiều hư luôn nghĩ rằng sự yêu thương mà nó nhận được là hợp lý. Cũng vì căn bệnh này không thể chữa được, làm cho cảm xúc ngày càng thất thường, nhiều lúc chỉ muốn trốn ở nơi mà không ai có thể tìm thấy. Cậu chán ghét thân thể kém cỏi của mình, lại cứ thế bước chân vào những sai lầm nối tiếp. Thời điểm bắt đầu tỉnh ngộ, muốn cố gắng thừa nhận sai lầm của mình —— thì đã xuất hiện trong một bức ảnh đen trắng mà bên trên treo một chiếc vòng hoa rồi.
Biết rõ bản thân mình đã làm người ta ghét.
Biết rõ.
“Đúng vậy.” – Giọng Thẩm Trang mang theo một chút nghẹn ngào, thừa nhận: “Em muốn thay đổi, nhưng không được.”
“Anh đừng để ý đến em nữa.”
Khóc lóc mãi, Thẩm Trạc đột nhiên phát hiện có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu ngẩng đầu, thút tha thút thít hỏi: “Nhưng, không phải chính anh mới là người nói chia tay sao?”
65.
Chu Phương Nghiễn: “Nói thế thì cũng không sai….”
“Nhưng nguyên nhân căn bản là tôi sợ cậu nói không ra lời, nên tôi nói thay cậu.”
Thẩm Trạc đưa tay lau nước mắt, lần này cậu thề là sẽ không khóc nữa…
“Được, đều là lỗi của em, là em sai.” – Thẩm Trạc nghiêm túc nói, “Em không nên đối xử với anh như vậy, sau này sẽ không, anh có thể tìm một người tốt với anh, sẽ nhận điện thoại của anh, mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, bưng trà rót nước, cơm đút tới miệng, lại còn biết quan tâm, tốt bụng, xinh đẹp, chúc hai người hạnh phúc.”
Chu Phương Nghiễn: “….”
“Aiiiiii.”
Chu Phương Nghiễn thở dài, “Tôi vừa mới phát hiện tôi không thích người sống, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Trạc: “Em, làm sao mà em biết được. Anh có thể là, là có bệnh.”
66.
Sau khi tính cách thật sự bại lộ, cuối cùng cũng không thể giả vờ lạnh nhạt được nữa.
QAQ
—— Thẩm · làm màu · Trạc.
67.
Chu Phương Nghiễn nhìn điện thoại.
Sư phụ của hắn trả lời tin nhắn rồi.
Hắn hỏi vì sao quỷ không có oán khí vẫn không thể đầu thai.
Sư phụ: “Vấn đề này chú mày đã đi hỏi người bên trên rồi, có thể vô cùng vô cùng nghiêm túc đưa ra câu trả lời, chú không biết.”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Cái này có gì đáng tự hào à?
Một giây sau, sư phụ còn nói thêm: “Mày có thể mang con quỷ kia đến để chú nhìn một chút.”
Nhìn một chút cũng sẽ không hồn phi phách tán.
Được rồi.
Chu Phương Nghiễn nhìn Thẩm Trạc đã dần bình ổn tâm trạng, nói: “Chuyện trước kia, coi như qua rồi, hiện tại cậu do tôi quản, ngoan ngoãn ở lại đây.”
Hắn chỉ vào lư hương trên bàn.
“Cái này tương đương với đồ sạc pin cho cậu, nếu lúc nào cảm thấy yếu đi thì đốt hương lên, đừng nghĩ đến việc chạy loạn, nếu không ở trên đường gặp phải thầy trừ tà thì người ta sẽ nhốt cậu vào một cái lọ rồi đem đi, có biết chưa?”
“...”
“Ohhh.” – Thẩm Trạc gật gật đầu.
Dừng mốt chút, cậu mới hỏi: “Em có thể…. Đến bệnh viện xem mẹ thế nào được không?”
“Cái này…. Có thể từ chối không?” – Chu Phương Nghiên nói: “Mẹ cậu không biết tôi, sẽ không cho tôi vào phòng đâu.”
Thẩm Trạc chần chờ một lát, nói: “Mẹ em biết anh.”
“Anh gọi điện thoại cho mẹ, nói tên của anh… Hỏi xem mẹ đang nằm ở viện nào…”
Hai mắt Chu Phương Nghiễn tỏa sáng, “Ừ? Có ý gì? Cậu nói với bà về tôi sao?”
Thẩm Trạc không nói lời nào.
Chu Phương Nghiễn: “A?”
Thẩm Trạc: “0.0”
Chu Phương Nghiễn: “Đừng có giả vờ không nghe thấy.”
Thẩm Trạc: “0.0”
Chu Phương Nghiễn: “Cậu nói những gì? Có phải nói rằng tôi chính là bạn trai mà kiếp này cậu yêu nhất, nếu không phải tôi thì không gả, hi vọng sau này bà có thể đối xử tốt với tôi….”
“Không có.”
Thẩm Trạc tỉnh táo cắt ngang lời nói tốt đẹp ngoài sức tưởng tưởng từ miệng Chu Phương Nghiễn, “Thật lâu trước đây mẹ em vô tình xem cuốn sổ ghi nhớ tình trạng của tổ viên, hỏi xem vì sao anh lên lớn chỉ toàn ngủ.”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Thẩm Trạc: “Mẹ nói em nên giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khóc khăn, mẹ nghĩ rằng ban đêm anh đi làm công còn ban ngày đi học.”
“Em nói mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Chỉ vậy thôi.”
Chu Phương Nghiễn khóe miệng cong cong, giữ nguyên nụ cười, “A.”
“Tôi có nên giả vờ hạ mình khi nói chuyện với bà ấy không, dù sao cũng không thể phá hỏng hình tượng của tôi trong lòng bà được.”
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại.
Không để ý đến Thẩm Trạc bên cạnh căng thẳng đến mức đang liên tục chà sát hai bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook