41.

Thẩm Trạc khóc rất thương  tâm.

Cậu khổ sở muốn chết.

Nhưng cậu lại nghĩ một chút, mình vốn đã chết rồi, lập tức khóc càng dữ hơn.

Chu Phương Nghiễn hiện tại đang cùng người khác uống rượu, cả bàn đồ ăn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, mặc dù cũng rót rượu cho cậu, nhưng cậu muốn uống cũng không được a!

Cho dù có thể uống được thì có thể làm thế nào đây!

Chết cũng đã chết rồi ——

Mà chết coi như xong, hiện tại cậu chỉ có thể ở trong phòng, cũng không ai nói cho cậu  biết thế giới sau khi chết sẽ như thế nào a! Lần đầu tiên chết, không có kinh nghiệm, trước mắt toàn những người sống sờ sờ, ở trong tang lễ nhìn thấy ba và các anh chị khóc, cậu cũng muốn khóc theo.

Cậu không muốn cái chết của mình làm người khác sống chật vật đến như vậy.

Nhưng nếu như có thể, cậu cũng muốn sống thật tốt.

Không được, nghĩ lại liền muốn khóc.

42.

Chu Phương Nghiễn tỉnh táo nghĩ, cảm thấy bản thân mình cũng chẳng ra gì.

Thẩm Trạc lúc này đang ngồi trong khóc tường khóc thút thít, mà hắn lại không thể đi đến….

Nhưng nhớ đến những chuyện trước đây, tâm tư ác liệt liền không giấu được.

Hắn và Giang Phi Tạ thoáng chốc đã làm gần hết một bình rượu

“Chúng ta nói một chút về người bạn kia đi ——”

43.

Trong lúc Thẩm Trạc khóc, Chu Phương Nghiễn liếc cậu một cái, quay đầu nói tiếp: “Chính xác mà nói, là bạn trai cũ của tôi.”

Giang Phi Tạ: “??”

Chu Phương Nghiễn: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”

Giang Phi Tạ: “Có phải cậu uống nhiều quá rồi hay không?”

Chu Phương Nghiễn: “Không có.”

Giang Phi Tạ chìa một ngón tay ra: “Đây là số mấy?”

Chu Phương Nghiễn: “1.”

Giang Phi Tạ: “Tôi là nam hay nữ.”

Chu Phương Nghiễn: “ Nam.”

Giang Phi Tạ chính thức khủng hoảng.

“Cậu thích con trai?”

Chu Phương Nghiễn: “Đúng thế, làm sao?”

Giang Phi Tạ thử cầm chai rượu gõ nhẹ vào đầu mình một cái, không có phản ứng, hẳn là đang mơ đi. Gõ lần thứ hai, đau hơn một chút, hắn ôm đầu, tuyệt vọng nhìn Chu Phương Nghiễn, “Không phải là mơ.”

“Yên tâm đi.” – Chu Phương Nghiễn nói: “Là gay không phải gặp ai cũng thích đâu, cậu ở với tôi rất an toàn.”

44.

“Nói như vậy, hóa ra người anh em của tôi khi yêu cũng để ý nhiều chuyện vụn vặt đấy chứ.”

Chu Phương Nghiễn  vỗ vỗ bả vai Giang Phi Tạ, thấm thía nói ra những chuyện trước đây.

Giang Phi Tạ nghe xong còn khiếp sợ mãi không bình tĩnh nổi.

Qua nửa này nhìn Chu Phương Nghiễn không nói gì, liền lễ độ hỏi, “Vậy hai người quen nhau thế nào?”

45.

“Cậu ấy là bạn học thời sơ trung của tôi. Lúc ấy lớp tôi cả nam sinh lẫn nữ sinh đều rất dễ nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tôi còn tưởng là con gái.”

“Sau này nghe cậu ấy nói tôi cũng không nhận ra là con trai, da trắng lại còn mềm mềm, tôi không dám nói chuyện với cậu ấy, sợ làm người ta khóc.”

Lúc ấy Chu Phương Nghiễn thường cùng sư phụ ra ngoài trừ tà, trên người tà khí rất nặng, người thể chất kém mà lại gần hắn sẽ dễ sinh bệnh.

Thật ra chuyện từ nhỏ đã nhìn thấy quỷ rất ảnh hưởng đến tâm lý hắn, thậm chí nhiều lúc hắn còn cảm thấy tự ti, không biết vì sao có thể làm bạn được với những người xung quanh.

Hơn nữa bình thường lúc nào cũng phải vội vàng  —— hắn được vào trường trung học này là được hiệu trưởng đặc cách, vì khu vực lân cận có quỷ, nên như vậy cũng dễ giải quyết hơn.

Ban đêm thì đi trừ tà, tiêu hao rất nhiều tinh lực, ban ngày thì mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ.

Sau khi tỉnh ngủ hắn chung quy luôn phát hiện ra một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, bắt ngay tại trận.

“Cậu ấy rất hay nhìn tôi.” – Chu Phương Nghiễn nói, “Sau này tôi mới biết được công việc của cậu là để ý tình hình của các tổ viên ngồi xung quanh, ngày nào cũng ghi vào sổ tôi ngủ trong giờ.”

46.

Mọi người đều có tính hiếu kỳ, ai có thể nhịn được khi người khác nói xấu mình mà không nghe lén?

Thậm Trạc lựa chọn nghe một cách quang minh chính đại.

Cậu ngồi xuống một chiếc ghế trống cạnh bàn, nghe Chu Phương Nghiễn khiển trách mình.

Khuôn mặt ức đến mức đỏ lên, Thẩm Trạc nói: “Anh ngủ trong giờ còn lý luận?”

“Về sau các bạn học muốn tổ chức quyên tiền cho tôi, cậu ấy còn ngăn lại.” – Chu Phương Nghiễn vắt hết óc để nhớ lại những chuyện cũ.

Thẩm Trạc: “!!! Làm sao em biết được anh không có lòng tự trọng như thế hả!?”

Nhịn xuống, không thể cười.

Chu Phương Nghiễn nói: “Được rồi, đều đã qua, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, nhưng sau này lên đại học, tôi vẫn gặp phải cậu ấy, tôi chỉ xin phương thức liên lạc thôi, dù sao thì cũng là bạn học cũ, nửa đêm tôi còn tìm cậu ấy nói chuyện.”

“Thời gian đó tôi còn nghĩ rằng cậu ấy rất mềm yếu, mặc dù trông có vẻ sống rất tốt, chẳng thiếu thứ gì, nhưng cũng rất đáng thương, cảm giác cuộc đời chẳng có gì để theo đuổi, mỗi sáng thức dậy đã có tiền để tiêu, ngày nào cũng rầu rĩ không vui, tôi còn hay đưa cậu ấy ra ngoài chơi.”

“Dù sau cứ như vậy cũng tốt.”

47.

Giang Phi Tạ trên tay cầm ly rượu, muốn nói lại thôi, sau cùng mới nói: “Không phải, cho tôi chen ngang một cậu, mỗi sáng thức dậy đều có tiền để tiêu, là tôi thì có nằm mơ tôi cũng muốn.”

Chu Phương Nghiễn cười cười, cùng Giang Phi Tạ chạm cốc, “Giấc mơ trở thành sự thật.”

48.

Hắn nói tiếp.

“Mới đầu thì rất tốt, tôi, cậu nói xem, nói thế nào thì cũng là thanh niên khỏe mạnh huyết khí phương cương, thật vất vả mới có đối tượng, đúng không…”

“A.” – Giang Phi Tạ cuối cùng cũng hiểu ra, “Trước đây thấy vẻ mặt cậu cứ phơi phới nhìn điện thoại cũng là vì cậu ta? Chúng tôi còn tưởng là nữ sinh.”

“Ừm.” – Chu Phương Nghiễn tùy ý hồi tưởng một chút, thở dài: “Cái này đúng là tự đào hố để mình nhảy xuống, lúc nhảy thì ngây ngây ngô ngô cam tâm tình nguyện, nhảy xong thì  chẳng quan tâm chuyện cậu sống chết như nào.”

Nước mắt trên mặt Thẩm Trạc dần khô, cảm xúc cũng ổn định hơn, bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Phương Nghiễn, nhìn xem rốt cuộc hắn sẽ nói ra cái gì.

49.

“Tôi làm cái gì cũng vậy, người ta đều không quan tâm, nhưng con người ai cũng nên tự an ủi bản thân đúng không? Tôi muốn xem xem mối quan hệ này rốt cuộc sẽ đi đâu về đâu.” – Chu Phương Nghiễn thở dài.

Thế nhưng nói cho cùng thì chuyện tình cảm thật mệt mỏi, cũng nên nghĩ xem mình làm tốt chỗ nào không tốt chỗ nào, việc gì khiến người ta thất vọng, để rồi rơi vào trong sự hoài nghi và phủ định vô tận.

“Có lần tôi đi ăn với cậu ấy, ăn xong liền đi xem phim, vừa quay đi quay lại đã không thấy người đâu, con mẹ nó chứ còn tưởng rằng có quỷ, gọi điện thoại, không nhận, nhắn tin, không trả lời, tôi nghĩ có thể cậu ấy đi vệ sinh nên đi tìm. Một lát sau mới gửi tin nhắn cho tôi là đã về nhà rồi. Tôi….” – Chu Phương Nghiễn uống cạn ly rượu trong tay, nói: “Người anh em, cậu có hiểu được không? Cậu có bạn gái không? Các cô ấy đều như vậy?”

“…. Tôi có bạn gái thì sẽ ngồi đây uống rượu với cậu sao?” – Giang Phi Tạ uống một ngụm, trước mặt thoáng mơ hồ, dường như nhìn thấy một cái bóng đang ngồi cạnh Chu Phương Nghiễn. Hắn híp híp mắt, cái bóng kia lại biến mất, thì ra căn bản là không có gì cả. Hắn nói: “Cậu đừng có mà đâm vào tim tôi.”

“Ai, cho nên tôi cũng không thể hiểu nổi.” – Chu Phương Nghiễn không có việc gì liếc sang bên cạnh một cái.

50.

Thẩm Trạc đối với chuyện ngày đó còn nhớ rất rõ.

Hình như mỗi lần đi hẹn hò bọn họ không lần nào chia tay trong vui vẻ.

Cậu nghĩ, muốn có thái độ tốt với Chu Phương Nghiễn, đừng quá lạnh nhạt, nhưng căn bản cũng không tệ như Chu Phương Nghiễn nói!

Thẩm Trạc tức giận.

Chu Phương Nghiễn ỷ rằng mình chết rồi, không  có cách nào nhảy ra phản bác, không ngừng bóp méo sự thật, tránh nặng tìm nhẹ, bôi đen mình!

Sao có thể nói ra lời như vậy chứ!

51.

“Ngày đó anh gặp ai!?” – Thẩm Trạc nổi giận đùng đùng chất vấn, “Người phụ nữ kia kìa!”

Người phụ nữ đó! Là người mà bọn họ lần đầu tiên gặp mặt khi lên đại học!

Chu Phương Nghiễn trong nhà hàng ngồi gần một người phụ nữ, mà cổ áo của cô ta còn mở lớn như vậy, Chu Phương Nghiễn còn cười đến là vui vẻ.

Cậu không biết Chu Phương Nghiễn hóa ra lại là người thế này.

Cô ta kia còn đưa tiền cho hắn.

Một xấp tiền dày đó.

Thật sự thiếu tiền như vậy sao.

Thiếu tiền đến mức…. Đi làm công việc này?

Khó trách ban ngày uể oải suy sụp chỉ muốn ngủ, mắt thì thâm quầng, thì ra tinh lực đều dùng hết trong chỗ này.

A!

Thẩm Trạc bình phục tâm tình, nói tiếp: “Các người còn chào hỏi đó.”

Cậu gằn từng chữ một.

“Cô ta còn nói với anh, hiện tại ban đêm ngủ không ngon, muốn hôm nào đó anh đến xem một chút.”

“Mặc dù nói rất nhỏ nhưng em vẫn nghe thấy đấy.”

Được a, phá án.

Chu Phương Nghiễn trong lòng tự nhủ, thảo nào lúc sau sắc mặt Thẩm Trạc đều không tốt.

Nhưng hắn thực sự không có như vậy.

Dù sao sắc mặt của Thẩm Trạc lúc nào chẳng như nhau.

Nếu như có một ngày cậu ấy cười với mình, chắc mình sẽ bị dọa chết.

“Tôi cũng không nói gì.” – Chu Phương Nghiễn rộng lượng nói: “Có thể là do trong lúc ăn nói gì đó làm cho người ta tức giận, tôi cũng cảm thấy thế.”

“Nhưng về sau tôi phát hiện cậu ấy bắt đầu yêu đương lén lút với tôi, không muốn để cho ai biết, tôi bắt đầu không rõ trong lòng cậu ấy tôi nằm ở chỗ nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương