Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân
-
Chương 49: Tức Giận
Lạc Ân Ân bị nhìn chằm chằm hơi khó chịu, nhăn mày nói
- Anh nhìn cái gì? Mặt tôi dính gì sao?
Bị cô nói, hắn hơi xấu hổ vội nói
- Không có, tại nhìn cô giống một người quen của tôi.
- Người giống người thôi chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tôi đi trước đây.
Nói xong cô cầm giỏ xách lên rời quán coffee.
Lạc Đình lúc này mới đưa mắt nhìn sang người con gái bên cạnh mình, nắm lấy tay Vân Nguyệt kéo ra ngoài.
- Đình, đi chậm lại, em không theo kịp.
Hắn như bỏ lời nói của Vân Nguyệt ngoài tai. Thấy hắn không nghe mình nói cô vùng vẫy rút tay ra
- Anh bị làm sao?
- Em còn hỏi anh bị sao? Vậy không hỏi bản thân em đã làm gì khiến anh tức giận?
Lạc Đình dừng lại, quay người nhìn cô, lạnh giọng nói.
- Em làm gì chứ?
- Được, vậy anh hỏi em, anh là gì của em?
- Bạn trai.
- Vậy tại sao chuyện gì em cũng giấu anh? Rõ ràng em chưa bao giờ đặt anh trong tim mình, em luôn xem anh là người dưng.
- Em không có...
- Không có? Vậy việc em nợ 500 triệu tại sao không nói anh? Anh có thể giúp em.
Vân Nguyệt lắc đầu
- Đây là việc của em, em không muốn mang lại cho anh phiền phức.
- Phiền phức? Rõ ràng em không tin tưởng anh, em chưa bao giờ tâm sự với anh. Cái gì cũng giấu trong lòng không muốn nói ra.
- Không...không phải vậy mà...
Vân Nguyệt bị hắn nói, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Cô chỉ không muốn người đời nói rằng cô yêu Lạc Đình là vì tiền, nên cô mới không nói ra như vậy là sai sao?
Lạc Đình nhìn nước mắt của cô mà lòng đau nhói, nhưng hắn muốn cho cô biết cô không phải một mình, cô còn có hắn. Lạc Đình nắm chặt tay, kìm lòng lại, không được an ủi cô, phải cứng rắn hơn
- Anh nghĩ chúng ta cần xem xét lại mối quan hệ hiện tại.
Cuối cùng cũng nói ra.
Vân Nguyệt như không tin nhìn hắn, môi lắp bắp
- Ý anh...anh muốn chia tay sao?
- Nếu em luôn xem anh là người ngoài, anh nghĩ chúng ta không hợp.
Lạc Đình nói xong quay mặt đi, hắn ngước mắt lên để ngăn giọt nước mắt. Vân Nguyệt cái gì cũng giấu hắn, làm hắn cảm thấy mình thật thừa thãi trong cuộc sống của cô.
Vân Nguyệt ôm mặt ngồi bệt xuống khóc nức nở, mọi người qua đường không khỏi dừng bước để nhìn.
- Hức...em sai rồi...hức...Đình, em sai thật rồi...không có anh em chết mất... hức...hức.
Lạc Đình nắm chặt tay, lòng đau nhói cuối cùng không chịu được quay người nhìn cô, hắn đưa tay kéo cô đứng lên ôm chặt cô vào lòng
- Đồ ngốc, anh nói anh bỏ em khi nào hả?
- Hức...rõ ràng...hức khi nãy anh nói...xem lại mối quan hệ của chúng ta...hức...em nghĩ anh không cần em nữa...
- Ngốc.
Lạc Đình đẩy nhẹ cô ra đưa tay lau nước mắt cho Vân Nguyệt nói
- Anh chỉ muốn cho em một bài học nhớ đời, sau này có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết.
- Được, sau này không nói dối anh nữa...
Lời chưa nói hết môi cô đã bị Lạc Đình chiếm đóng, mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ đưa điện thoại chụp lia lịa.
Lạc Đình mút lấy môi cô, Vân Nguyệt rên khẽ một tiếng, tay ôm chặt lấy hắn. Một lúc sau, hắn mới buông cô ra
- Tha cho em lần này, còn lần sau không đơn giản như vậy.
- Đình, em yêu anh.
- Anh biết.
Sau khi Vân Nguyệt rời khỏi quán coffee thì gặp một người lâu nay không gặp cô nhìn người đàn ông phía trước, mắt mở to ngạc nhiên
- Anh?
- Là anh.
Vương Minh Hạo nhìn cô, nở nụ cười lạnh nhạt. Lạc Ân Ân cũng không nhận ra sự khác thường đó, cô hỏi
- Bao lâu nay anh đi đâu sao em không gặp anh?
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, được chứ?
***
Buổi tối khi Phong Duật trở về biệt thự thì không thấy bóng dáng quen thuộc mọi ngày ra đón mình, anh hơi nhíu mày
- Bác Hà.
- Thiếu gia?
Bác Hà đang trong bếp nghe anh gọi vội chạy ra.
- Thiếu phu nhân đâu?
- Dạ, thiếu phu nhân ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về.
Phong Duật nghe xong cảm thấy bất an trong lòng
- Có biết cô ấy đi gặp ai không?
- Ừm...à, tôi nhớ ra sau khi thiếu phu nhân nhận điện thoại của Vân Nguyệt tiểu thư liền ra ngoài.
- Vân Nguyệt? Là ai?
Mày anh càng nhíu chặt lại.
- Tôi cũng không biết, hình như thiếu phu nhân quen với cô ấy.
Phong Duật không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho cô
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin qúy khách vui lòng gọi lại sah..."
Anh tắt máy gọi lại lần nữa cũng là câu nói quen thuộc như vậy. Anh tức giận suýt nữa đập luôn điện thoại
- Xảy ra chuyện như vậy tại sao không gọi báo cho tôi? Còn không mau phái người đi tìm?
Phong Duật quát lên, bác Hà bị sắc mặt của anh dọa sợ không ít liền phái người đi tìm.
- Đáng chết, em làm gì mà tôi gọi không được hả?
Anh gọi lại lần nữa nhưng không được, tay siết chặt điện thoại. Cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Phong Duật gọi đi gọi lại rất nhiều lần cuối cùng anh lái xe ra ngoài tìm, anh lái xe rất chậm để quan sát xung quanh. Bỗng anh nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc, anh đỗ xe vào lề đường mở cửa chạy xuống, cầm lấy tay cô gái
- Ân Nhi?
Nhưng khi người kia quay lại thì không phải ra là cô
- Có chuyện gì sao?
- Xin lỗi, tôi nhận nhằm người.
Phong Duật buông tay cô gái ra, anh đưa tay vò tóc, mặt hiện lên vẻ sợ hãi
- Ân Nhi, Ân Nhi, rốt cuộc em ở đâu?
- Anh nhìn cái gì? Mặt tôi dính gì sao?
Bị cô nói, hắn hơi xấu hổ vội nói
- Không có, tại nhìn cô giống một người quen của tôi.
- Người giống người thôi chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tôi đi trước đây.
Nói xong cô cầm giỏ xách lên rời quán coffee.
Lạc Đình lúc này mới đưa mắt nhìn sang người con gái bên cạnh mình, nắm lấy tay Vân Nguyệt kéo ra ngoài.
- Đình, đi chậm lại, em không theo kịp.
Hắn như bỏ lời nói của Vân Nguyệt ngoài tai. Thấy hắn không nghe mình nói cô vùng vẫy rút tay ra
- Anh bị làm sao?
- Em còn hỏi anh bị sao? Vậy không hỏi bản thân em đã làm gì khiến anh tức giận?
Lạc Đình dừng lại, quay người nhìn cô, lạnh giọng nói.
- Em làm gì chứ?
- Được, vậy anh hỏi em, anh là gì của em?
- Bạn trai.
- Vậy tại sao chuyện gì em cũng giấu anh? Rõ ràng em chưa bao giờ đặt anh trong tim mình, em luôn xem anh là người dưng.
- Em không có...
- Không có? Vậy việc em nợ 500 triệu tại sao không nói anh? Anh có thể giúp em.
Vân Nguyệt lắc đầu
- Đây là việc của em, em không muốn mang lại cho anh phiền phức.
- Phiền phức? Rõ ràng em không tin tưởng anh, em chưa bao giờ tâm sự với anh. Cái gì cũng giấu trong lòng không muốn nói ra.
- Không...không phải vậy mà...
Vân Nguyệt bị hắn nói, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Cô chỉ không muốn người đời nói rằng cô yêu Lạc Đình là vì tiền, nên cô mới không nói ra như vậy là sai sao?
Lạc Đình nhìn nước mắt của cô mà lòng đau nhói, nhưng hắn muốn cho cô biết cô không phải một mình, cô còn có hắn. Lạc Đình nắm chặt tay, kìm lòng lại, không được an ủi cô, phải cứng rắn hơn
- Anh nghĩ chúng ta cần xem xét lại mối quan hệ hiện tại.
Cuối cùng cũng nói ra.
Vân Nguyệt như không tin nhìn hắn, môi lắp bắp
- Ý anh...anh muốn chia tay sao?
- Nếu em luôn xem anh là người ngoài, anh nghĩ chúng ta không hợp.
Lạc Đình nói xong quay mặt đi, hắn ngước mắt lên để ngăn giọt nước mắt. Vân Nguyệt cái gì cũng giấu hắn, làm hắn cảm thấy mình thật thừa thãi trong cuộc sống của cô.
Vân Nguyệt ôm mặt ngồi bệt xuống khóc nức nở, mọi người qua đường không khỏi dừng bước để nhìn.
- Hức...em sai rồi...hức...Đình, em sai thật rồi...không có anh em chết mất... hức...hức.
Lạc Đình nắm chặt tay, lòng đau nhói cuối cùng không chịu được quay người nhìn cô, hắn đưa tay kéo cô đứng lên ôm chặt cô vào lòng
- Đồ ngốc, anh nói anh bỏ em khi nào hả?
- Hức...rõ ràng...hức khi nãy anh nói...xem lại mối quan hệ của chúng ta...hức...em nghĩ anh không cần em nữa...
- Ngốc.
Lạc Đình đẩy nhẹ cô ra đưa tay lau nước mắt cho Vân Nguyệt nói
- Anh chỉ muốn cho em một bài học nhớ đời, sau này có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết.
- Được, sau này không nói dối anh nữa...
Lời chưa nói hết môi cô đã bị Lạc Đình chiếm đóng, mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ đưa điện thoại chụp lia lịa.
Lạc Đình mút lấy môi cô, Vân Nguyệt rên khẽ một tiếng, tay ôm chặt lấy hắn. Một lúc sau, hắn mới buông cô ra
- Tha cho em lần này, còn lần sau không đơn giản như vậy.
- Đình, em yêu anh.
- Anh biết.
Sau khi Vân Nguyệt rời khỏi quán coffee thì gặp một người lâu nay không gặp cô nhìn người đàn ông phía trước, mắt mở to ngạc nhiên
- Anh?
- Là anh.
Vương Minh Hạo nhìn cô, nở nụ cười lạnh nhạt. Lạc Ân Ân cũng không nhận ra sự khác thường đó, cô hỏi
- Bao lâu nay anh đi đâu sao em không gặp anh?
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, được chứ?
***
Buổi tối khi Phong Duật trở về biệt thự thì không thấy bóng dáng quen thuộc mọi ngày ra đón mình, anh hơi nhíu mày
- Bác Hà.
- Thiếu gia?
Bác Hà đang trong bếp nghe anh gọi vội chạy ra.
- Thiếu phu nhân đâu?
- Dạ, thiếu phu nhân ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về.
Phong Duật nghe xong cảm thấy bất an trong lòng
- Có biết cô ấy đi gặp ai không?
- Ừm...à, tôi nhớ ra sau khi thiếu phu nhân nhận điện thoại của Vân Nguyệt tiểu thư liền ra ngoài.
- Vân Nguyệt? Là ai?
Mày anh càng nhíu chặt lại.
- Tôi cũng không biết, hình như thiếu phu nhân quen với cô ấy.
Phong Duật không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho cô
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin qúy khách vui lòng gọi lại sah..."
Anh tắt máy gọi lại lần nữa cũng là câu nói quen thuộc như vậy. Anh tức giận suýt nữa đập luôn điện thoại
- Xảy ra chuyện như vậy tại sao không gọi báo cho tôi? Còn không mau phái người đi tìm?
Phong Duật quát lên, bác Hà bị sắc mặt của anh dọa sợ không ít liền phái người đi tìm.
- Đáng chết, em làm gì mà tôi gọi không được hả?
Anh gọi lại lần nữa nhưng không được, tay siết chặt điện thoại. Cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Phong Duật gọi đi gọi lại rất nhiều lần cuối cùng anh lái xe ra ngoài tìm, anh lái xe rất chậm để quan sát xung quanh. Bỗng anh nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc, anh đỗ xe vào lề đường mở cửa chạy xuống, cầm lấy tay cô gái
- Ân Nhi?
Nhưng khi người kia quay lại thì không phải ra là cô
- Có chuyện gì sao?
- Xin lỗi, tôi nhận nhằm người.
Phong Duật buông tay cô gái ra, anh đưa tay vò tóc, mặt hiện lên vẻ sợ hãi
- Ân Nhi, Ân Nhi, rốt cuộc em ở đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook