Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân
-
Chương 48: Gặp Lại
Vì con gái ăn cay càng nhiều độ ghen càng cao. Giống em vậy. Lạc Ân Ân trợn mắt nhìn anh, hai tay chóng hong nói
- Ý anh là em hay ghen?
- Không phải sao? Hồi nãy ai ghen không biết nha.
- Em không ghen, không cho ăn cay thì thôi.
Cô bĩu môi, tay vuốt bụng nói
- Con yêu, ba không cho mẹ ăn. Ba muốn để cho mẹ chết đói kìa, sau này con ra đời đừng giống như ba con, thật xấu xa.
Phong Duật đen mặt, anh không cho cô ăn khi nào? Chỉ sợ ăn nhiều làm cô khó chịu, đây là quan tâm có được không hả?
- Em nói bậy bạ gì với con đó? Anh không cho em ăn khi nào?
- Vừa mới đây chi.
- Được rồi, em muốn ăn mì cay? Anh sẽ đích thân nấu cho em, hừ!
Nói xong anh rời khỏi phòng với tâm trạng buồn bực còn cô vui vẻ vì sắp được ăn.
Sau khi ăn xong Lạc Ân Ân mới an phận đi đánh răng rồi đi ngủ, Phong Duật nhịn lắm mới không bật cười. Sao lâu nay anh không phát hiện cô còn một mặt này nhỉ? Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy mình thật may mắn vì được trọng sinh để khám phá những điều tốt đẹp từ cô.
Anh đưa mắt nhìn người trong lòng, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương, dịu dàng. Phong Duật hôn nhẹ lên trán cô rồi nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
***
Một tuần sau, tập đoàn Lạc Thị
Vân Nguyệt vui vẻ nhận tiền lương tháng này của mình. Sau đó cô lấy điện thoại gọi cho ai đó, điện thoại reo hai tiếng liền có người nhấc máy
- Alo?
- Xin chào, tôi là Vân Nguyệt cho hỏi thiếu phu nhân của các người có ở nhà không?
Nếu không nhầm, khi trước cô gọi Phong Duật là chồng? Hẳn là điện vào đây không sai.
- Có ạ, xin tiểu thư chờ một lát.
Bác Hà nói xong để tay lên bịt loa điện thoại rồi gọi cô
- Thiếu phu nhân, có người gọi cho cô.
- Tôi đến liền.
Lạc Ân Ân bỏ đĩa bánh ngọt xuống rồi đi lại, nhận lấy máy
- Alo?
- Chào cô, tôi là Vân Nguyệt, cô còn nhớ tôi chứ?
Cô hơi nhíu mày, tay kéo kéo tóc. Vân Nguyệt là ai nhỉ? Vân Nguyệt đầu giây bên kia biết cô có thể quên mình nên tốt bụng nhắc nhở
- Chúng ta từng gặp nhau ở shop phụ kiện nam giới, cô đã giúp tôi trả 500 triệu.
- A...tôi nhớ rồi, cô gặp tôi có gì sao?
Cô như nhớ ra, vui vẻ hỏi.
- Tôi muốn gặp cô, có thể chứ?
- Được.
- Vậy 1h chiều, ở quán coffee đối diện Tập đoàn Lạc Thị.
- Tôi biết rồi.
Vân Nguyệt gác máy thở phào nhẹ nhõm, bỏ điện thoại vào túi rồi đi đến trước phòng làm việc của Lạc Đình, đưa tay lên gõ cửa. Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng nói quên thuộc
- Vào đi.
Vân Nguyệt mở cửa bước vào, đi đến trước mặt Lạc Đình
- Đình, chiều nay em ra ngoài một lát sẽ về.
Lạc Đình bỏ tập tài liệu xuống, đưa tay ra. Vân Nguyệt hiểu ý đi đến ngồi lên đùi hắn.
- Đi đâu, anh đưa em đi.
- Không cần đâu, rất nhanh sẽ trở lại mà.
- Có chuyện gì phải nói anh, biết không hửm?!
- Dạ.
Vân Nguyệt mỉm cười, Lạc Đình đưa tay vén tóc cho cô, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Vân Nguyệt hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên má cô rồi xuống môi, mút nhẹ mới buông ra.
- Ngoan.
1h chiều
Lạc Ân Ân mặc đầm suông màu trắng, chân mang đôi giày búp bê bước vào quán coffee. Rất nhanh tìm được chỗ Vân Nguyệt ngồi, Vân Nguyệt nhìn cô hỏi
- Cô muốn uống gì?
- Cho tôi ly nước ép cam là được rồi.
Vân Nguyệt gật đầu sau đó quay sang phục vụ gọi nước. Đợi phục vụ đi rồi cô mới hỏi
- Chị gặp tôi có chuyện gì sao?
Vân Nguyệt không vội trả lời, lấy trong túi xách ra một phong bì đẩy đến trước mặt cô. Lạc Ân Ân nhíu mày hỏi
- Đây là...?
- Đây là tiền tôi trả cho cô, tuy chỉ có một ít nhưng tôi hứa sẽ trả hết số tiền còn lại cho cô nhanh nhất có thể.
Nghe vậy cô thở dài, nhìn Vân Nguyệt
- Không phải tôi nói với chị là không cần trả sao?
- Nhưng...500 triệu đâu phải con số nhỏ.
500 triệu? Cô (VN) làm gì mà nợ nhiều như vậy? Tuy đối với Lạc Đình số tiền đó không là gì nhưng với Vân Nguyệt đó không phải là số tiền nhỏ. Nghĩ vậy, Lạc Đình cảm thấy tức giận. Nếu như hắn không đi theo cô ra đây, có phải cô định giấu hắn mãi không? Hắn là bạn trai của cô, sao cô lại không nói cho hắn biết?
- Mạc Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt nghe thấy ai gọi mình ngẩng đầu nên nhưng khi thấy Lạc Đình khuôn mặt cứng đờ
- Anh...anh sao lại ở đây?
Lạc Đình không trả lời, xuống ngồi bên cạnh Vân Nguyệt, nhìn người phụ nữ trước mặt hắn giật mình. Cố lắm mới không bật thốt ra hai từ "cô nhỏ".
- Tiền cô ấy nợ tôi sẽ trả, cô cho tôi số ngân hàng tôi sẽ chuyển khoản cho cô.
Lạc Ân Ân vội xua tay nói
- Không cần đâu.
- Cô đừng chối, tôi không muốn mắc nợ ai.
- Được thôi.
Cô lấy giấy bút ra ghi xong đưa cho Lạc Đình
- Đây, nếu không có gì tôi đi trước.
- Khoan đã.
Thấy cô đứng lên hắn theo bản năng nắm lấy tay cô, nắm rồi mới biết mình thất thố vội buông tay cô ra. Lạc Ân Ân nhìn Lạc Đình hỏi
- Còn có chuyện gì sao?
- Tôi có thể biết tên bố mẹ cô hay không.
- Mẹ tôi là Lạc Ái Ni, còn bố tôi là Vương Dĩ Minh.
Cô nói xong, Lạc Đình như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm vào cô. Hèn gì, hèn gì giống cô nhỏ như vậy thì ra là con gái cô nhỏ cũng là em họ của hắn?
- Ý anh là em hay ghen?
- Không phải sao? Hồi nãy ai ghen không biết nha.
- Em không ghen, không cho ăn cay thì thôi.
Cô bĩu môi, tay vuốt bụng nói
- Con yêu, ba không cho mẹ ăn. Ba muốn để cho mẹ chết đói kìa, sau này con ra đời đừng giống như ba con, thật xấu xa.
Phong Duật đen mặt, anh không cho cô ăn khi nào? Chỉ sợ ăn nhiều làm cô khó chịu, đây là quan tâm có được không hả?
- Em nói bậy bạ gì với con đó? Anh không cho em ăn khi nào?
- Vừa mới đây chi.
- Được rồi, em muốn ăn mì cay? Anh sẽ đích thân nấu cho em, hừ!
Nói xong anh rời khỏi phòng với tâm trạng buồn bực còn cô vui vẻ vì sắp được ăn.
Sau khi ăn xong Lạc Ân Ân mới an phận đi đánh răng rồi đi ngủ, Phong Duật nhịn lắm mới không bật cười. Sao lâu nay anh không phát hiện cô còn một mặt này nhỉ? Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy mình thật may mắn vì được trọng sinh để khám phá những điều tốt đẹp từ cô.
Anh đưa mắt nhìn người trong lòng, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương, dịu dàng. Phong Duật hôn nhẹ lên trán cô rồi nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
***
Một tuần sau, tập đoàn Lạc Thị
Vân Nguyệt vui vẻ nhận tiền lương tháng này của mình. Sau đó cô lấy điện thoại gọi cho ai đó, điện thoại reo hai tiếng liền có người nhấc máy
- Alo?
- Xin chào, tôi là Vân Nguyệt cho hỏi thiếu phu nhân của các người có ở nhà không?
Nếu không nhầm, khi trước cô gọi Phong Duật là chồng? Hẳn là điện vào đây không sai.
- Có ạ, xin tiểu thư chờ một lát.
Bác Hà nói xong để tay lên bịt loa điện thoại rồi gọi cô
- Thiếu phu nhân, có người gọi cho cô.
- Tôi đến liền.
Lạc Ân Ân bỏ đĩa bánh ngọt xuống rồi đi lại, nhận lấy máy
- Alo?
- Chào cô, tôi là Vân Nguyệt, cô còn nhớ tôi chứ?
Cô hơi nhíu mày, tay kéo kéo tóc. Vân Nguyệt là ai nhỉ? Vân Nguyệt đầu giây bên kia biết cô có thể quên mình nên tốt bụng nhắc nhở
- Chúng ta từng gặp nhau ở shop phụ kiện nam giới, cô đã giúp tôi trả 500 triệu.
- A...tôi nhớ rồi, cô gặp tôi có gì sao?
Cô như nhớ ra, vui vẻ hỏi.
- Tôi muốn gặp cô, có thể chứ?
- Được.
- Vậy 1h chiều, ở quán coffee đối diện Tập đoàn Lạc Thị.
- Tôi biết rồi.
Vân Nguyệt gác máy thở phào nhẹ nhõm, bỏ điện thoại vào túi rồi đi đến trước phòng làm việc của Lạc Đình, đưa tay lên gõ cửa. Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng nói quên thuộc
- Vào đi.
Vân Nguyệt mở cửa bước vào, đi đến trước mặt Lạc Đình
- Đình, chiều nay em ra ngoài một lát sẽ về.
Lạc Đình bỏ tập tài liệu xuống, đưa tay ra. Vân Nguyệt hiểu ý đi đến ngồi lên đùi hắn.
- Đi đâu, anh đưa em đi.
- Không cần đâu, rất nhanh sẽ trở lại mà.
- Có chuyện gì phải nói anh, biết không hửm?!
- Dạ.
Vân Nguyệt mỉm cười, Lạc Đình đưa tay vén tóc cho cô, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Vân Nguyệt hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên má cô rồi xuống môi, mút nhẹ mới buông ra.
- Ngoan.
1h chiều
Lạc Ân Ân mặc đầm suông màu trắng, chân mang đôi giày búp bê bước vào quán coffee. Rất nhanh tìm được chỗ Vân Nguyệt ngồi, Vân Nguyệt nhìn cô hỏi
- Cô muốn uống gì?
- Cho tôi ly nước ép cam là được rồi.
Vân Nguyệt gật đầu sau đó quay sang phục vụ gọi nước. Đợi phục vụ đi rồi cô mới hỏi
- Chị gặp tôi có chuyện gì sao?
Vân Nguyệt không vội trả lời, lấy trong túi xách ra một phong bì đẩy đến trước mặt cô. Lạc Ân Ân nhíu mày hỏi
- Đây là...?
- Đây là tiền tôi trả cho cô, tuy chỉ có một ít nhưng tôi hứa sẽ trả hết số tiền còn lại cho cô nhanh nhất có thể.
Nghe vậy cô thở dài, nhìn Vân Nguyệt
- Không phải tôi nói với chị là không cần trả sao?
- Nhưng...500 triệu đâu phải con số nhỏ.
500 triệu? Cô (VN) làm gì mà nợ nhiều như vậy? Tuy đối với Lạc Đình số tiền đó không là gì nhưng với Vân Nguyệt đó không phải là số tiền nhỏ. Nghĩ vậy, Lạc Đình cảm thấy tức giận. Nếu như hắn không đi theo cô ra đây, có phải cô định giấu hắn mãi không? Hắn là bạn trai của cô, sao cô lại không nói cho hắn biết?
- Mạc Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt nghe thấy ai gọi mình ngẩng đầu nên nhưng khi thấy Lạc Đình khuôn mặt cứng đờ
- Anh...anh sao lại ở đây?
Lạc Đình không trả lời, xuống ngồi bên cạnh Vân Nguyệt, nhìn người phụ nữ trước mặt hắn giật mình. Cố lắm mới không bật thốt ra hai từ "cô nhỏ".
- Tiền cô ấy nợ tôi sẽ trả, cô cho tôi số ngân hàng tôi sẽ chuyển khoản cho cô.
Lạc Ân Ân vội xua tay nói
- Không cần đâu.
- Cô đừng chối, tôi không muốn mắc nợ ai.
- Được thôi.
Cô lấy giấy bút ra ghi xong đưa cho Lạc Đình
- Đây, nếu không có gì tôi đi trước.
- Khoan đã.
Thấy cô đứng lên hắn theo bản năng nắm lấy tay cô, nắm rồi mới biết mình thất thố vội buông tay cô ra. Lạc Ân Ân nhìn Lạc Đình hỏi
- Còn có chuyện gì sao?
- Tôi có thể biết tên bố mẹ cô hay không.
- Mẹ tôi là Lạc Ái Ni, còn bố tôi là Vương Dĩ Minh.
Cô nói xong, Lạc Đình như bị điểm huyệt, nhìn chằm chằm vào cô. Hèn gì, hèn gì giống cô nhỏ như vậy thì ra là con gái cô nhỏ cũng là em họ của hắn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook