Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
-
Chương 8: Mẹ kế? không có
An Lệ Nùng lau khóe miệng, cảm thấy còn chưa hết thèm.
An lão đặt điếu cày xuống,, “Cháu tên là An Lệ Nùng?”
“Đúng vậy.” An Lệ Nùng nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Mẹ cháu bảo, quê nhà của ba ba trồng rất nhiều vải thiều, phòng trước phòng sau đều là cây vải thiều, mà lúc sinh cháu vừa lúc là mùa thu hoạch vải, cho nên, đặt tên cháu là An Lệ Nùng, tên cúng cơm là Quả vải nhỏ.”
“Cháu làm sao chứng minh được cháu là con gái của Lão Ngũ?”
An Lệ Nùng nghi hoặc, muốn chứng minh như thế nào?
Hiện tại hẳn là còn chưa có DNA đi?
Chẳng lẽ muốn lấy máu nhận thân?
Hiện tại không phải ‘ phá bốn cũ ’ sao?
An Lệ Nùng chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình, “Vì sao phải chứng minh? Mẹ cháu nói, Ba Ba chỉ cần nhìn thấy cháu, liền biết cháu là con của ông ấy. Tam gia gia còn nói cháu lớn lên giống ba cháu đó.”
An Quốc Bang vẻ mặt hãnh diện, “Đúng vậy. Quả Vải Nhỏ lớn lên giống ba, giống nhau như đúc, cùng một khuôn mẫu khắc ra.”
An gia mọi người???
An tam gia già cả mắt mờ, mày/chú/ con cũng mắt mù?
An lão vẻ mặt táo bón, rất muốn hỏi một chút con trai‘ mắt mày đâu? vứt đâu rồi? ’ làm sao có thể nói ra được lời trái lương tâm như vậy?”
Nhưng nghĩ đến mấy năm nay con trai út cô đơn chiếc bóng, đơn côi, An lão lại bỗng dưng có chút xót xa. Mấy năm nay con trai út cũng chẳng dễ dàng, ông đều nhìn ở trong mắt.
An lão mềm lòng.
Thôi, vậy cứ nuôi đi vậy.
Tuy rằng thêm một người ăn cơm, nhưng An Lệ Nùng cũng mười tuổi có thể làm việc.
“Ông già, ông......” An lão thái không nghĩ tới ông già nhà mình nhanh như vậy liền thỏa hiệp. Trong nhà người nhiều, cũng không phải là chuyện thêm một đôi đũa đơn giản như vậy.
Sắc mặt của những người khác trong nhà cũngkhông tốt lắm. Nếu không phải có xung đột trực tiếp tới ích lợi, bọn họ cũng hy vọng An Quốc Bang có thể có cô con gái, có chỗ dựa vào. Nhưng tình huống trong nhà...... nơi nơi đều là khó khăn.
So với việc ở lại, bọn họ càng hy vọng An Lệ Nùng trở về Kinh Thị, sau đó thường thường gửi một ít thứ tốt lại đây cho An Quốc Bang, bọn họ có thể nhân tiện hưởng ké một chút.
Nhưng nhìn cách ăn mặc giống tên ăn mày của An Lệ Nùng bọn họ lại cảm thấy không có khả năng.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ở Kinh Thị sống tốt, làm sao có thể sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới nhận người cha chưa bao giờ gặp mặt?
Sự ghét bỏ, lạnh nhạt cùng không chào đón của mọi người đổ dồn về phía An Lệ Nùng.
Thức ăn không đủ, phòng ở không đủ, tiền không nhiều.....
Ngươi một câu ta một câu, tất cả đều là gian nan.
Tóm lại, bọn họ đều mong An Quốc Bang có thể có con gái, nhưng khó khăn trong nhà cũng là thật, mong An Quốc Bang có thể thông cảm.
Ác ý của những người khác?
An Lệ Nùng coi như không cảm nhận được, yên tĩnh ngồi bên cạnh An Quốc Bang.
Cho dù là tiểu tiên nữ cũng không có khả năng người gặp người thích,
Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đó là muốn hóa bướm bay đi.
Hơn nữa, chỉ cần người cha An Quốc Bang này kiên trì, ý kiến của những người khác đều không quan trọng.
“Mẹ, Quả Vải Nhỏ là con gái con, con chẳng lẽ liền con gái ruột của mình đều nuôi không nổi?”
Ông là thành thật nhưng không phải ngốc.
Mọi người đều muốn ông thông cảm, như thế nào không có ai tới thông cảm cho ông?
“Mẹ, con gái con, co nuôi.”
An Quốc Bang nhìn về phía các cháu trai cháu gái, ý tứ thực rõ ràng, công điểm cùng tiền do ông kiếm được có thể nuôi cháu trai cháu gái, chẳng lẽ còn không thể nuôi con gái mình?
Mấy năm nay, công điểm cùng tiền do ông kiếm được hết thảy đều giao cho trong nhà tới an bài, ông một người ăn mặc tùy ý, tiêu phí hữu hạn, đại bộ phận còn không phải tiêu phí ở trên người các cháu trai cháu gái?
Không phải không biết.
Chỉ là ông một người thế nào đều được, không cần phải so đo quá nhiều.
Nhưng hiện tại, ông cũng là người đã có con cái cần nuôi, nhìn dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của con bé, liền biết cuộc sống phía trước của con cũng không dễ dàng.
Tuy rằng An Lệ Nùng tùy thời biểu hiện ra sự tự tin tùy ý, nhưng An Quốc Bang vẫn là nhìn ra được sự thấp thỏm và thời khắc cố ý muốn lấy lòng người khác của cô bé. Một người sống và lớn lên trong sự hạnh phúc sẽ không thời thời khắc khắc đều nghĩ muốn lấy lòng người khác.
An Quốc Bang đưa tay lên vuốt tóc An Lệ Nùng, từ nay về sau sẽ có ba ba cưng chiều, ngày nào cũng được uống nước đường đỏ và ăn canh trứng.
“Quốc Bang, Hà Hoa làm sao bây giờ?” An Lập Xuân có chút sốt ruột, hôm nay về nhà mẹ đẻ chính là muốn làm mối cho An Quốc Bang và Hà Hoa. Hà Hoa năm trước thủ tiết, bởi vì chỉ có một cô con gái, cho nên nhà chồng cho phép mang theo con gái tái giá.
Hà Hoa đã trộm ám chỉ cho An Lập Xuân, chỉ cần có thể thành công gả cho An Quốc Bang, liền sẽ cho An Lập Xuân hai mươi đồng tiền và hai tấm phiếu đường, một tấm phiếu 20 thước vải.
Một phương diện là An Lập Xuân ham tiền tài, về phương diện khác cũng là hy vọng em trai có thể có được một người phụ nữ hiền huệ chăm nom.
Bà với Hà Hoa ở chung rất hòa hợp, cảm thấy Hà Hoa hiền huệ có khả năng, rất thích hợp với em trai mình.
An Quốc Bang vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh đảo qua đi, “Liên quan gì với em?” Từng bày tỏ rõ thái độ từ sớm, sẽ không lại cưới vợ khác.
Trước kia sẽ không, hiện tại có có con gái càng sẽ không.
Ai biết mẹ kế tâm là hồng là hắc?
An Quốc Bang không muốn, An lão thái lại không muốn bỏ lỡ. Mười năm nay, vì không để con trai độc thân,không thiếu lần bà thượng nhảy xuống thoán. Đáng tiếc, An Quốc Bang tự có chủ ý, không phải có thể tùy tiện bức bách.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ?
Đuợc.
Ông liền không đi làm, ở nhà làm bạn.
Coi như nghỉ ngơi.
An lão thái lại không bằng lòng, chỉ có thể quay đầu ép con trai bắt đầu đi làm việc.
Sau đó thì tới ông già trong nhà từ chức thôn trưởng, An Quốc Bang trở thành thôn trưởng. An lão thái liền càng không dám bức bách.
Đừng nhìn An Quốc Bang một gương mặt hàm hậu chính trực khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải người ngô nghê.
Không khôn khéo thì không thể ngồi yên vị trí thôn trưởng.
“Chị ba, chị cầm được thứ tốt gì từ chỗ của Hà Hoa thì tực mình mà đưa trở về.” An Quốc Bang không chỉ hiểu biết An Lập Xuân, cũng hiểu biết Hà Hoa.
An Lập Xuân là người không có lợi thì không dậy sớm, đi ngang qua đất trồng rau nhà người khác đều phải ngắt một nhúm hành, sao có thể sẽ vô duyên vô cớ giật dây bắc cầu giúp Hà Hoa và An Quốc Bang?
Trăm phần trăm là có chỗ tốt.
Mà Hà Hoa?
Càng là người thông minh, thực dụng, chỉ nghĩ cho cái lợi cho bản thân.
An Lập Xuân cũng không nghĩ, Hà Hoa là từ khi nào thì bắt đầu lui tới giao hảo với bà?
Là sau khi thủ tiết.
Ngay từ ban đầu, Hà Hoa liền xác định rõ mục đích.
An gia nhiều người như vậy, Hà Hoa vì cái gì lựa chọn An Lập Xuân? Bởi vì bà dễ lừa gạt nhất, một chút chỗ tốt là có thể bán đứng mọi người, bao gồm người thân, người nhà.
Ngu mà không tự biết.
An Lập Xuân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến sắc mặt đen thui của An Quốc Bang chỉ có thể tạm thời câm miệng, nghĩ một hồi lại tìm Hà Hoa ngẫm lại biện pháp. An Quốc Bang không có một ngụm liền đồng ý cũng có chỗ tốt, như vậy bà có thể biến đổi đa dạng để có thể lấy được càng nhiều đồ tốt từ trong tay của Hà Hoa.
- ----Hết chương 8-----
An lão đặt điếu cày xuống,, “Cháu tên là An Lệ Nùng?”
“Đúng vậy.” An Lệ Nùng nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Mẹ cháu bảo, quê nhà của ba ba trồng rất nhiều vải thiều, phòng trước phòng sau đều là cây vải thiều, mà lúc sinh cháu vừa lúc là mùa thu hoạch vải, cho nên, đặt tên cháu là An Lệ Nùng, tên cúng cơm là Quả vải nhỏ.”
“Cháu làm sao chứng minh được cháu là con gái của Lão Ngũ?”
An Lệ Nùng nghi hoặc, muốn chứng minh như thế nào?
Hiện tại hẳn là còn chưa có DNA đi?
Chẳng lẽ muốn lấy máu nhận thân?
Hiện tại không phải ‘ phá bốn cũ ’ sao?
An Lệ Nùng chớp chớp mắt, đúng lý hợp tình, “Vì sao phải chứng minh? Mẹ cháu nói, Ba Ba chỉ cần nhìn thấy cháu, liền biết cháu là con của ông ấy. Tam gia gia còn nói cháu lớn lên giống ba cháu đó.”
An Quốc Bang vẻ mặt hãnh diện, “Đúng vậy. Quả Vải Nhỏ lớn lên giống ba, giống nhau như đúc, cùng một khuôn mẫu khắc ra.”
An gia mọi người???
An tam gia già cả mắt mờ, mày/chú/ con cũng mắt mù?
An lão vẻ mặt táo bón, rất muốn hỏi một chút con trai‘ mắt mày đâu? vứt đâu rồi? ’ làm sao có thể nói ra được lời trái lương tâm như vậy?”
Nhưng nghĩ đến mấy năm nay con trai út cô đơn chiếc bóng, đơn côi, An lão lại bỗng dưng có chút xót xa. Mấy năm nay con trai út cũng chẳng dễ dàng, ông đều nhìn ở trong mắt.
An lão mềm lòng.
Thôi, vậy cứ nuôi đi vậy.
Tuy rằng thêm một người ăn cơm, nhưng An Lệ Nùng cũng mười tuổi có thể làm việc.
“Ông già, ông......” An lão thái không nghĩ tới ông già nhà mình nhanh như vậy liền thỏa hiệp. Trong nhà người nhiều, cũng không phải là chuyện thêm một đôi đũa đơn giản như vậy.
Sắc mặt của những người khác trong nhà cũngkhông tốt lắm. Nếu không phải có xung đột trực tiếp tới ích lợi, bọn họ cũng hy vọng An Quốc Bang có thể có cô con gái, có chỗ dựa vào. Nhưng tình huống trong nhà...... nơi nơi đều là khó khăn.
So với việc ở lại, bọn họ càng hy vọng An Lệ Nùng trở về Kinh Thị, sau đó thường thường gửi một ít thứ tốt lại đây cho An Quốc Bang, bọn họ có thể nhân tiện hưởng ké một chút.
Nhưng nhìn cách ăn mặc giống tên ăn mày của An Lệ Nùng bọn họ lại cảm thấy không có khả năng.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu ở Kinh Thị sống tốt, làm sao có thể sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới nhận người cha chưa bao giờ gặp mặt?
Sự ghét bỏ, lạnh nhạt cùng không chào đón của mọi người đổ dồn về phía An Lệ Nùng.
Thức ăn không đủ, phòng ở không đủ, tiền không nhiều.....
Ngươi một câu ta một câu, tất cả đều là gian nan.
Tóm lại, bọn họ đều mong An Quốc Bang có thể có con gái, nhưng khó khăn trong nhà cũng là thật, mong An Quốc Bang có thể thông cảm.
Ác ý của những người khác?
An Lệ Nùng coi như không cảm nhận được, yên tĩnh ngồi bên cạnh An Quốc Bang.
Cho dù là tiểu tiên nữ cũng không có khả năng người gặp người thích,
Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đó là muốn hóa bướm bay đi.
Hơn nữa, chỉ cần người cha An Quốc Bang này kiên trì, ý kiến của những người khác đều không quan trọng.
“Mẹ, Quả Vải Nhỏ là con gái con, con chẳng lẽ liền con gái ruột của mình đều nuôi không nổi?”
Ông là thành thật nhưng không phải ngốc.
Mọi người đều muốn ông thông cảm, như thế nào không có ai tới thông cảm cho ông?
“Mẹ, con gái con, co nuôi.”
An Quốc Bang nhìn về phía các cháu trai cháu gái, ý tứ thực rõ ràng, công điểm cùng tiền do ông kiếm được có thể nuôi cháu trai cháu gái, chẳng lẽ còn không thể nuôi con gái mình?
Mấy năm nay, công điểm cùng tiền do ông kiếm được hết thảy đều giao cho trong nhà tới an bài, ông một người ăn mặc tùy ý, tiêu phí hữu hạn, đại bộ phận còn không phải tiêu phí ở trên người các cháu trai cháu gái?
Không phải không biết.
Chỉ là ông một người thế nào đều được, không cần phải so đo quá nhiều.
Nhưng hiện tại, ông cũng là người đã có con cái cần nuôi, nhìn dáng vẻ gầy gò, yếu đuối của con bé, liền biết cuộc sống phía trước của con cũng không dễ dàng.
Tuy rằng An Lệ Nùng tùy thời biểu hiện ra sự tự tin tùy ý, nhưng An Quốc Bang vẫn là nhìn ra được sự thấp thỏm và thời khắc cố ý muốn lấy lòng người khác của cô bé. Một người sống và lớn lên trong sự hạnh phúc sẽ không thời thời khắc khắc đều nghĩ muốn lấy lòng người khác.
An Quốc Bang đưa tay lên vuốt tóc An Lệ Nùng, từ nay về sau sẽ có ba ba cưng chiều, ngày nào cũng được uống nước đường đỏ và ăn canh trứng.
“Quốc Bang, Hà Hoa làm sao bây giờ?” An Lập Xuân có chút sốt ruột, hôm nay về nhà mẹ đẻ chính là muốn làm mối cho An Quốc Bang và Hà Hoa. Hà Hoa năm trước thủ tiết, bởi vì chỉ có một cô con gái, cho nên nhà chồng cho phép mang theo con gái tái giá.
Hà Hoa đã trộm ám chỉ cho An Lập Xuân, chỉ cần có thể thành công gả cho An Quốc Bang, liền sẽ cho An Lập Xuân hai mươi đồng tiền và hai tấm phiếu đường, một tấm phiếu 20 thước vải.
Một phương diện là An Lập Xuân ham tiền tài, về phương diện khác cũng là hy vọng em trai có thể có được một người phụ nữ hiền huệ chăm nom.
Bà với Hà Hoa ở chung rất hòa hợp, cảm thấy Hà Hoa hiền huệ có khả năng, rất thích hợp với em trai mình.
An Quốc Bang vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh đảo qua đi, “Liên quan gì với em?” Từng bày tỏ rõ thái độ từ sớm, sẽ không lại cưới vợ khác.
Trước kia sẽ không, hiện tại có có con gái càng sẽ không.
Ai biết mẹ kế tâm là hồng là hắc?
An Quốc Bang không muốn, An lão thái lại không muốn bỏ lỡ. Mười năm nay, vì không để con trai độc thân,không thiếu lần bà thượng nhảy xuống thoán. Đáng tiếc, An Quốc Bang tự có chủ ý, không phải có thể tùy tiện bức bách.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ?
Đuợc.
Ông liền không đi làm, ở nhà làm bạn.
Coi như nghỉ ngơi.
An lão thái lại không bằng lòng, chỉ có thể quay đầu ép con trai bắt đầu đi làm việc.
Sau đó thì tới ông già trong nhà từ chức thôn trưởng, An Quốc Bang trở thành thôn trưởng. An lão thái liền càng không dám bức bách.
Đừng nhìn An Quốc Bang một gương mặt hàm hậu chính trực khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải người ngô nghê.
Không khôn khéo thì không thể ngồi yên vị trí thôn trưởng.
“Chị ba, chị cầm được thứ tốt gì từ chỗ của Hà Hoa thì tực mình mà đưa trở về.” An Quốc Bang không chỉ hiểu biết An Lập Xuân, cũng hiểu biết Hà Hoa.
An Lập Xuân là người không có lợi thì không dậy sớm, đi ngang qua đất trồng rau nhà người khác đều phải ngắt một nhúm hành, sao có thể sẽ vô duyên vô cớ giật dây bắc cầu giúp Hà Hoa và An Quốc Bang?
Trăm phần trăm là có chỗ tốt.
Mà Hà Hoa?
Càng là người thông minh, thực dụng, chỉ nghĩ cho cái lợi cho bản thân.
An Lập Xuân cũng không nghĩ, Hà Hoa là từ khi nào thì bắt đầu lui tới giao hảo với bà?
Là sau khi thủ tiết.
Ngay từ ban đầu, Hà Hoa liền xác định rõ mục đích.
An gia nhiều người như vậy, Hà Hoa vì cái gì lựa chọn An Lập Xuân? Bởi vì bà dễ lừa gạt nhất, một chút chỗ tốt là có thể bán đứng mọi người, bao gồm người thân, người nhà.
Ngu mà không tự biết.
An Lập Xuân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến sắc mặt đen thui của An Quốc Bang chỉ có thể tạm thời câm miệng, nghĩ một hồi lại tìm Hà Hoa ngẫm lại biện pháp. An Quốc Bang không có một ngụm liền đồng ý cũng có chỗ tốt, như vậy bà có thể biến đổi đa dạng để có thể lấy được càng nhiều đồ tốt từ trong tay của Hà Hoa.
- ----Hết chương 8-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook