Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
-
Chương 49: Tiểu Thiên Tài Lộ Ra Mũi Nhọn
Dưới sự dẫn dắt của Lý bí thư và Trần xưởng trưởng, An Lệ Nùng tham quan phân xưởng sản xuất của xưởng chế biến đường của tỉnh. An Lệ Nùng có hiểu biết trực diện đối với kỹ thuật sản xuất đường của hiện tại.
Nói trắng ra là, trong đó căn bản không có bao nhiêu kỹ thuật.
“Sản lượng đường quá thấp.”
An Lệ Nùng không nghĩ tới tỉ lệ sản lượng đường sản xuất đường của thời đại này lại thấp tới mức đáng kinh ngạc đến vậy. Dù là máy móc mới cũng chỉ miến cưỡng đạt tới 68%, còn máy móc cũ?
Chỉ có hai chữ, ha hả. (Thật nhạt )
Nhìn những nguyên vật liệu bị lãng phí, An Lệ Nùng hít sâu một hơi, “ Công nhân kỹ thuật của nhà máy đâu? “Dù không được cập nhật cái mới, thì ít nhất cũng phải duy trì được máy móc vận chuyển bình thường chứ?
Ngay cả tỷ lệ sản lượng đường cũng không thể đạt được đến 50%,, này không phải là đang lãng phí hay sao?
Hai hàng lông mày của An Lệ Nùng nhăn lại thành chữ bát (chữ bát 八), đây vẫn còn là xưởng chế biến lớn nhất, có máy móc tốt nhất của tỉnh. Vậy đã có thể tưởng tượng ra được tình huống sinh sản của các xưởng sản xuất ở phía dưới huyện thành.
Đột nhiên, một máy móc ở gần đó bỗng nhiên cùm cụp cùm cụp, sau đó liền nghe được tiếng công nhân hô to, “Máy móc lại hỏng rồi.”
“Lại hỏng rồi.”
“Mau kéo cây mía ra.”
“Một hai ba, kéo mạnh nào.”
“Ba hai một, cố lên, kéo nào.”
“Dùng sức.”
Chỉ thấy công nhân phân xưởng đang dùng kéo cây mía bị kẹt bên trong máy ra ngoài, buồn cười vô cùng.
An Lệ Nùng đỡ trán, dở khóc dở cười nhìn về phía Lý bí thư, sau đó nhìn sang xưởng trưởng của xưởng chế biến đường. Tại sao cô lại có một loại ảo giác như mình đang đi tham quan một xưởng nhỏ ở nông thôn chứ không phải xưởng lớn của tỉnh cơ chứ?
Có thể nhìn đến trường hợp khôi hài như vậy?
Trần Xưởng Trưởng nhà máy đường thực bất đắc dĩ, “Máy móc đã lâu lắm rồi.”
Chuyện như vậy, đã nhìn quen không thể trách.
Nhiệm vụ sản xuất nặng nhọc, máy sử dụng lâu ngày ít được bảo dưỡng nên hỏng hóc là điều không thể tránh khỏi.
“Công nhân kỹ thuật đâu rồi?” Máy móc hỏng rồi, không nên gọi công nhân kỹ thuật tới hay sao?
Cả nhà máy đường cũng chỉ có 3 công nhân bảo trì duy tu máy móc, và căn bản là bọn họ lo liệu không hết việc, có quá nhiều việc phải làm. Loại vấn đề nhỏ như này chỉ cần kéo cây mía ra là có thể sản xuất tiếp, căn bản là không cần tới công nhân kỹ thuật tới.
Công nhân cũng đã quen rồi.
Mỗi lần nghe được tiếng cùm cụp cùm cụp liền biết máy móc lại bị kẹt lại, tắt máy, rồi kéo cây mía ra, sau đó là có thể tiếp tục.
An Lệ Nùng nhìn các công nhân cả trai lẫn gái đang ra sức kéo cây mía bị kẹt, không còn lời nào để nói nhìn trời, không biết càng kéo như vậy càng dễ dàng làm hư hại máy móc hay sao?
“Bảo bọn họ......” Dừng lại.
An Lệ Nùng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một anh công nhân trẻ tuổi bởi vì dùng sức quá mạnh mà bị ngã ngồi xuống đất, còn cố tình làm động tác lật nhào để khuấy động không khí thêm sinh động.
“Phụt.” Nếu không phải trường hợp không đúng, An Lệ Nùng đều muốn nhấc tay vỗ tay cổ vũ.
Trần xưởng trưởng trên mặt có chút không lỡ nhìn thẳng, giận trừng mắt, “Làm cái gì, làm cái gì? Mau chóng mang cây mía đi rửa sạnh......” Kéo chân sau, không biết có lãnh đạo đang ở đây hay sao?
Trần xưởng trưởng liếc nhìn một cái Lý bí thư thần sắc bình tĩnh, trừng mắt với chủ nhiệm phân xưởng: “Mau chóng xử lý......”
“Mau bảo bọn họ dừng lại. Kéo loạn thô bạo như vậy không chỉ sẽ làm hư hao máy móc, cũng dễ dàng làm các công nhân bị thương.”
An Lệ Nùng xua xua tay, “Đều tránh ra.”
Một đám cả trai lẫn gái ngơ ngác nhìn xem xưởng trưởng, không biết cô bé này là như thế nào xuất hiện ở phân xưởng của bọn họ. Mà càng quỷ dị chính là, xưởng trưởng của bọn họ lại ân cần, lấy lòng cô bé này, cười tươi như thể Bạch Cốt Tinh lừa ăn thịt Đường Tăng vậy.
“Mau tránh ra.” Trần xưởng trưởng xua xua tay, “Quả vải nhỏ, cháu nhìn xem thử.”
An Lệ Nùng nghiêm túc kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra cái máy này, sau đó bảo người dựa theo yêu cầu của cô sửa một vài chỗ. Không phải không nghĩ tự tay làm lấy, thật sự là thân thể còn nhỏ không có sức lực, ngay cả cầm lấy cái cờ lê cũng không đủ sức.
“Được rồi.”
Nhấn công tắc vận hành, mía bị kẹt lập tức tự động phun ra, sau đó lại tiếp tục hoạt động.
Một đám người choáng váng, sợ ngây người, quên mất vỗ tay hoan hô.
Lý bí thư cùng trần xưởng trưởng thì càng trực tiếp hơn, cả hai đều mắt đỏ hoe, thiên tài a.
Sau đó lại có chút khổ sở, có thể dạy dỗ cho một cô bé 10 tuổi xuất sắc đến như thế thì An Trình rốt cuộc ưu tú đến nhường nào?
Đáng tiếc a.
Tuổi xuân sớm thệ.
- --Hết chương 49---
Dịch: ThiAnn_0416
Nói trắng ra là, trong đó căn bản không có bao nhiêu kỹ thuật.
“Sản lượng đường quá thấp.”
An Lệ Nùng không nghĩ tới tỉ lệ sản lượng đường sản xuất đường của thời đại này lại thấp tới mức đáng kinh ngạc đến vậy. Dù là máy móc mới cũng chỉ miến cưỡng đạt tới 68%, còn máy móc cũ?
Chỉ có hai chữ, ha hả. (Thật nhạt )
Nhìn những nguyên vật liệu bị lãng phí, An Lệ Nùng hít sâu một hơi, “ Công nhân kỹ thuật của nhà máy đâu? “Dù không được cập nhật cái mới, thì ít nhất cũng phải duy trì được máy móc vận chuyển bình thường chứ?
Ngay cả tỷ lệ sản lượng đường cũng không thể đạt được đến 50%,, này không phải là đang lãng phí hay sao?
Hai hàng lông mày của An Lệ Nùng nhăn lại thành chữ bát (chữ bát 八), đây vẫn còn là xưởng chế biến lớn nhất, có máy móc tốt nhất của tỉnh. Vậy đã có thể tưởng tượng ra được tình huống sinh sản của các xưởng sản xuất ở phía dưới huyện thành.
Đột nhiên, một máy móc ở gần đó bỗng nhiên cùm cụp cùm cụp, sau đó liền nghe được tiếng công nhân hô to, “Máy móc lại hỏng rồi.”
“Lại hỏng rồi.”
“Mau kéo cây mía ra.”
“Một hai ba, kéo mạnh nào.”
“Ba hai một, cố lên, kéo nào.”
“Dùng sức.”
Chỉ thấy công nhân phân xưởng đang dùng kéo cây mía bị kẹt bên trong máy ra ngoài, buồn cười vô cùng.
An Lệ Nùng đỡ trán, dở khóc dở cười nhìn về phía Lý bí thư, sau đó nhìn sang xưởng trưởng của xưởng chế biến đường. Tại sao cô lại có một loại ảo giác như mình đang đi tham quan một xưởng nhỏ ở nông thôn chứ không phải xưởng lớn của tỉnh cơ chứ?
Có thể nhìn đến trường hợp khôi hài như vậy?
Trần Xưởng Trưởng nhà máy đường thực bất đắc dĩ, “Máy móc đã lâu lắm rồi.”
Chuyện như vậy, đã nhìn quen không thể trách.
Nhiệm vụ sản xuất nặng nhọc, máy sử dụng lâu ngày ít được bảo dưỡng nên hỏng hóc là điều không thể tránh khỏi.
“Công nhân kỹ thuật đâu rồi?” Máy móc hỏng rồi, không nên gọi công nhân kỹ thuật tới hay sao?
Cả nhà máy đường cũng chỉ có 3 công nhân bảo trì duy tu máy móc, và căn bản là bọn họ lo liệu không hết việc, có quá nhiều việc phải làm. Loại vấn đề nhỏ như này chỉ cần kéo cây mía ra là có thể sản xuất tiếp, căn bản là không cần tới công nhân kỹ thuật tới.
Công nhân cũng đã quen rồi.
Mỗi lần nghe được tiếng cùm cụp cùm cụp liền biết máy móc lại bị kẹt lại, tắt máy, rồi kéo cây mía ra, sau đó là có thể tiếp tục.
An Lệ Nùng nhìn các công nhân cả trai lẫn gái đang ra sức kéo cây mía bị kẹt, không còn lời nào để nói nhìn trời, không biết càng kéo như vậy càng dễ dàng làm hư hại máy móc hay sao?
“Bảo bọn họ......” Dừng lại.
An Lệ Nùng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một anh công nhân trẻ tuổi bởi vì dùng sức quá mạnh mà bị ngã ngồi xuống đất, còn cố tình làm động tác lật nhào để khuấy động không khí thêm sinh động.
“Phụt.” Nếu không phải trường hợp không đúng, An Lệ Nùng đều muốn nhấc tay vỗ tay cổ vũ.
Trần xưởng trưởng trên mặt có chút không lỡ nhìn thẳng, giận trừng mắt, “Làm cái gì, làm cái gì? Mau chóng mang cây mía đi rửa sạnh......” Kéo chân sau, không biết có lãnh đạo đang ở đây hay sao?
Trần xưởng trưởng liếc nhìn một cái Lý bí thư thần sắc bình tĩnh, trừng mắt với chủ nhiệm phân xưởng: “Mau chóng xử lý......”
“Mau bảo bọn họ dừng lại. Kéo loạn thô bạo như vậy không chỉ sẽ làm hư hao máy móc, cũng dễ dàng làm các công nhân bị thương.”
An Lệ Nùng xua xua tay, “Đều tránh ra.”
Một đám cả trai lẫn gái ngơ ngác nhìn xem xưởng trưởng, không biết cô bé này là như thế nào xuất hiện ở phân xưởng của bọn họ. Mà càng quỷ dị chính là, xưởng trưởng của bọn họ lại ân cần, lấy lòng cô bé này, cười tươi như thể Bạch Cốt Tinh lừa ăn thịt Đường Tăng vậy.
“Mau tránh ra.” Trần xưởng trưởng xua xua tay, “Quả vải nhỏ, cháu nhìn xem thử.”
An Lệ Nùng nghiêm túc kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra cái máy này, sau đó bảo người dựa theo yêu cầu của cô sửa một vài chỗ. Không phải không nghĩ tự tay làm lấy, thật sự là thân thể còn nhỏ không có sức lực, ngay cả cầm lấy cái cờ lê cũng không đủ sức.
“Được rồi.”
Nhấn công tắc vận hành, mía bị kẹt lập tức tự động phun ra, sau đó lại tiếp tục hoạt động.
Một đám người choáng váng, sợ ngây người, quên mất vỗ tay hoan hô.
Lý bí thư cùng trần xưởng trưởng thì càng trực tiếp hơn, cả hai đều mắt đỏ hoe, thiên tài a.
Sau đó lại có chút khổ sở, có thể dạy dỗ cho một cô bé 10 tuổi xuất sắc đến như thế thì An Trình rốt cuộc ưu tú đến nhường nào?
Đáng tiếc a.
Tuổi xuân sớm thệ.
- --Hết chương 49---
Dịch: ThiAnn_0416
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook