Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa
-
Chương 4: Ba ba
“Tam gia gia, bác gái vì sao lại không thích cháu? Ba ba, có phải cũng không thích cháu, đúng không?” An Lệ Nùng thấp thỏm, lo lắng nhìn An tam gia, giống như nếu ông bảo “đúng vậy”, cô bé sẽ ngay lập tức ngất xỉu.
“Cháu vẫn luôn muốn đi tìm ba cháu, nhưng cháu vẫn còn quá nhỏ, cháu.....” An Lệ Nùng mím chặt môi, nước mắt chảy dài trên má, như một chú cún con bị thế giới bỏ rơi trong mưa gió. Thật đáng thương.
Kỹ năng diễn xuất không chút thua kém so với “mỹ nhân rơi lệ” trong phim Quỳnh Dao. Trước kia, nghe nói rằng nữ chính trong phim Quỳnh Dao chính là “bà tổ” của những đóa tiểu bạch liên hoa, An Lệ Nùng đã nghiêm túc nghiên cứu các kiểu khóc của các nhân vật nữ chính trong phim, có “vui đến phát khóc”, có “khóc lóc đau thương khổ sở”, có “tủi thân, không cam lòng”.... cảm xúc khác nhau, các tư thế khóc cũng sẽ khác nhau.
“Đừng nghe bác cháu nói hươu nói vượn.” An tam gia trừng mắt nhìn An Lâ Xuân mang theo cảnh cáo, sau đó nhỏ giọng dỗ An Lệ Nùng, “Ba cháu cũng nhớ cháu đó. Đừng buồn, ba cháu thích cháu thương cháu nhất.”
An Lệ Nùng lập tức từ mưa chuyển sang nắng, nở nụ cười, “Cháu biết mà, ba cháu thích cháu nhất.”
Ha hả, ba cô còn không biết có sự tồn tại của cô đâu.
Tất nhiên, để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, An Lệ Nùng cũng sẽ coi ông ấy như “kim chủ ba ba” để lấy lòng, để ông ấy sẵn sàng bảo vệ và chiều chuộng cô.
Từ nhỏ sinh sống và lớn lên ở cô nhi viện, An Lệ Nùng hiểu rõ rằng có cha mẹ cùng không có cha mẹ khác nhau như nào. Khi còn nhỏ, khi cô đánh nhau với bạn học, bạn học buông lời hung ác ‘ mày chờ đó, tao sẽ mách mẹ tao ’ sau khi lớn lên, đi làm ngoài xã hội, đồng nghiệp không có thực lực lại có hậu đài càng thích nói ‘ ba tao là......’
An Lệ Nùng không có ba cũng không có mẹ, người thân thiết nhất là mẹ viện trưởng cô nhi viện.
Trong cô nhi viện, đứa lớn đứa bé tầm mấy chục đứa, mẹ viện trưởng căn bản là chăm sóc không xuể. Chăm lo về mặt vật chất đã chiếm hết thời gian và sức lực của mẹ viện trưởng, thì lấy đâu ra thời gian để chăm lo về mặt tinh thần cho mỗi đứa trẻ nữa chứ?
Trẻ em trong cô nhi viện, có thể ăn no mặc ấm đã rất hạnh phúc lắm rồi.
Ở bên ngoài bị bắt nạt?
Một là nhịn, hai là tự mình đánh trả.
Bởi vì không có chống lưng, những đứa trẻ trong cô nhi viện đa số sẽ lựa chọn nhẫn nhịn, nhưng An Lệ Nùng không phải là người có thể chịu đựng nhẫn nhịn.
Bạn cùng bàn trộm véo cô? Cô nhất định sẽ ở chỗ càng ẩn nấp, dùng sức càng mạnh mà véo trả; người khác mắng cô, đánh cô? Cô cũng sẽ không chút do dự mà đánh trả.
Nếu để cho mẹ viện trưởng biết được, mặc kệ ai đúng ai sai, mẹ viện trưởng đều sẽ cho cô một viên kẹo, sau đó lôi kéo cô đi xin lỗi người ta.
Mẹ viện trưởng vẫn thường nói ‘ có thiệt mới là phúc’.
Mẹ viện trưởng nói, xin lỗi không phải bởi vì cô sai, mà là vì để không có phiền phức kế tiếp. Ngay từ đầu, An Lệ Nùng cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ viện trưởng, cảm thấy mẹ viện trưởng quá mềm yếu.
Thế nhân nhiều người đều là sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu.
Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
An Lệ Nùng cảm thấy sống ở đời, nên là ‘ người kính ta một thước ta kính người một trượng ’‘ ăn miếng trả miếng ’, khoái ý ân cừu, cùng lắm thì là cá chết lưới rách.
Nhưng Thôi lão tiên sinh, người đã giúp đỡ An Lệ Nùng được đi học có nói: Có đôi khi, yếu thế là một loại tự bảo vệ bản thân, cũng là một loại trí tuệ sinh tồn. Rất nhiều lúc, cá đã chết nhưng lưới còn chưa rách.
Dần dần trưởng thành, An Lệ Nùng chậm rãi lý giải được sự bất đắc dĩ khi làm một bên yếu thế của mẹ viện trưởng.
Đột nhiên đi tới thập niên 70, môi trường sống khó khăn hơn gấp ngàn lần so với năm 2020. An Lệ Nùng hiểu rõ tầm quan trọng của việc có một người cha tốt.
An Quốc Bang sẽ là một người ba tốt sao?
Không biết nữa.
Nhưng cô nguyện ý đánh cuộc một phần khả năng.
An Lệ Nùng hai tay ôm chặt lấy tay nải nhỏ, nhìn dãy núi xa xăm trùng điệp, nghe tiếng ca hát, lòng chua sót, nhớ tới mẹ viện trưởng và Thôi lão tiên sinh.
Thôi lão tiên sinh là ông chủ của một công ty, nghe nói bởi vì thích ăn vải, cho nên chọn trúng An Lệ Nùng có tên cúng cơm là “Quả vải nhỏ” giữa một đám nhóc con đang chờ đợi sự giúp đỡ.
Kỳ nghỉ hàng năm, Thôi lão tiên sinh đều sẽ cho người tới đón An Lệ Nùng tới cùng sống với ông, giống như một người cha dạy dỗ cô làm như thế nào để trở thành một người hạnh phúc nhất.
Có đôi khi, An Lệ Nùng cũng sẽ ngọt ngào gọi ông một tiếng “ba ba”. Khi đó, Thôi lão tiên sinh liền sẽ vẻ mặt từ ái, vuốt ve đầu cô, coi như đáp lại cô.
Khi còn nhỏ, một ngày cô đều muốn kêu ‘ ba ba ’ tám lần, Thôi lão tiên sinh sẽ phải trả lời “ơi, ba ba đây” tám lần.
Nếu có bạn học mắng cô, bắt nạt cô, An Lệ Nùng cũng có thể ngang nhiên nói ‘ mày chờ đó, tao đi mách ba tao”
Thôi lão tiên sinh sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ đi họp phụ huynh, sẽ nhờ cậy thầy cô chiếu cố chăm sóc cho cô nhiều hơn, cũng sẽ nói với các bạn học rằng ‘ các cháu đừng bắt nạt Quả vải nhỏ nhà chúng ta nhé.”
Đáng tiếc, Thôi lão tiên sinh liền qua đời trước khi cô trưởng thành.
Kỳ thật, đối với An Lệ Nùng có được ký ức của đời sau mà nói, ở lại Kinh Thị sẽ có cơ hội nhiều hơn, không gian phát triển lớn hơn, vì sao sẽ phải ngàn dặm xa xôi đi từ Kinh thị tới thôn Thạch Hà?
Bởi vì cô thích cảm giác có ba ba chống lưng, muốn được ba ba sủng ái.
Đương nhiên, nếu An Quốc Bang là người ba tồi, cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác, tự tìm đường riêng.
Biện pháp giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Mà cô tự nhận thấy bản thân có được một trái tim kiên cường sắt đá, có thể mỉm cười nghênh đón tất cả khó khăn.
An Lập Xuân rũ mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của An Lệ Nùng, phiền muộn muốn chửi bới. Đặc biệt là khi đôi mắt An Lệ Nùng ngân ngấn nước, phủ lên một tầng sương mù, có thể mang lự kính đồng tình, khiến cho người khác không hiểu vì sao lại cảm thấy đáng thương thương tiếc trong lòng.
“Hồ Ly Tinh.”
An Lệ Nùng làm ngơ trước ánh mắt căm tức của An Lập Xuân.
An Lệ Nùng cười hì hì trò chuyện với An Tam Gia về mấy chuyện nhỏ nhặt của ba cô.
Thôn Thạch Hà càng ngày càng gần, xa xa có thể nghe được tiếng mùa màng vui sướng truyền tới.
Tháng 6, là thời gian thu hoạch mùa vụ.
Người trong thôn đại bộ phận đều đang bận rộn trên đồng ruộng, thu hoạch, tuốt lúa, khuân vác.
Rơi mồ hôi, nghênh đón mùa màng bội thu.
Tuy rằng chân cẳng An Quốc Bang không thuận tiện, nhưng làm thôn trưởng cũng là cần phải đứng ở đồng ruộng đốc xúc cùng hỗ trợ.
“Quốc Bang, Quốc Bang, con gái của cậu tới.” An tam gia hướng về phía An Quốc Bang đang ở trên cánh đồng hô to, “Con gái cậu tới gặp cậu này.”
An Lệ Nùng đứng trên xe bò, dùng sức vẫy tay, vui vẻ hét lên thật to về phía đám người giữa cánh đồng: “Ba ba, ba ba.”
Người ở giữa cánh đồng ngẩng đầu nhìn lại, giống như bị ấn nút tạm dừng, ngây người nhìn ngây ngô An Lệ Nùng.
- -------Hết chương 4 ---------
“Cháu vẫn luôn muốn đi tìm ba cháu, nhưng cháu vẫn còn quá nhỏ, cháu.....” An Lệ Nùng mím chặt môi, nước mắt chảy dài trên má, như một chú cún con bị thế giới bỏ rơi trong mưa gió. Thật đáng thương.
Kỹ năng diễn xuất không chút thua kém so với “mỹ nhân rơi lệ” trong phim Quỳnh Dao. Trước kia, nghe nói rằng nữ chính trong phim Quỳnh Dao chính là “bà tổ” của những đóa tiểu bạch liên hoa, An Lệ Nùng đã nghiêm túc nghiên cứu các kiểu khóc của các nhân vật nữ chính trong phim, có “vui đến phát khóc”, có “khóc lóc đau thương khổ sở”, có “tủi thân, không cam lòng”.... cảm xúc khác nhau, các tư thế khóc cũng sẽ khác nhau.
“Đừng nghe bác cháu nói hươu nói vượn.” An tam gia trừng mắt nhìn An Lâ Xuân mang theo cảnh cáo, sau đó nhỏ giọng dỗ An Lệ Nùng, “Ba cháu cũng nhớ cháu đó. Đừng buồn, ba cháu thích cháu thương cháu nhất.”
An Lệ Nùng lập tức từ mưa chuyển sang nắng, nở nụ cười, “Cháu biết mà, ba cháu thích cháu nhất.”
Ha hả, ba cô còn không biết có sự tồn tại của cô đâu.
Tất nhiên, để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, An Lệ Nùng cũng sẽ coi ông ấy như “kim chủ ba ba” để lấy lòng, để ông ấy sẵn sàng bảo vệ và chiều chuộng cô.
Từ nhỏ sinh sống và lớn lên ở cô nhi viện, An Lệ Nùng hiểu rõ rằng có cha mẹ cùng không có cha mẹ khác nhau như nào. Khi còn nhỏ, khi cô đánh nhau với bạn học, bạn học buông lời hung ác ‘ mày chờ đó, tao sẽ mách mẹ tao ’ sau khi lớn lên, đi làm ngoài xã hội, đồng nghiệp không có thực lực lại có hậu đài càng thích nói ‘ ba tao là......’
An Lệ Nùng không có ba cũng không có mẹ, người thân thiết nhất là mẹ viện trưởng cô nhi viện.
Trong cô nhi viện, đứa lớn đứa bé tầm mấy chục đứa, mẹ viện trưởng căn bản là chăm sóc không xuể. Chăm lo về mặt vật chất đã chiếm hết thời gian và sức lực của mẹ viện trưởng, thì lấy đâu ra thời gian để chăm lo về mặt tinh thần cho mỗi đứa trẻ nữa chứ?
Trẻ em trong cô nhi viện, có thể ăn no mặc ấm đã rất hạnh phúc lắm rồi.
Ở bên ngoài bị bắt nạt?
Một là nhịn, hai là tự mình đánh trả.
Bởi vì không có chống lưng, những đứa trẻ trong cô nhi viện đa số sẽ lựa chọn nhẫn nhịn, nhưng An Lệ Nùng không phải là người có thể chịu đựng nhẫn nhịn.
Bạn cùng bàn trộm véo cô? Cô nhất định sẽ ở chỗ càng ẩn nấp, dùng sức càng mạnh mà véo trả; người khác mắng cô, đánh cô? Cô cũng sẽ không chút do dự mà đánh trả.
Nếu để cho mẹ viện trưởng biết được, mặc kệ ai đúng ai sai, mẹ viện trưởng đều sẽ cho cô một viên kẹo, sau đó lôi kéo cô đi xin lỗi người ta.
Mẹ viện trưởng vẫn thường nói ‘ có thiệt mới là phúc’.
Mẹ viện trưởng nói, xin lỗi không phải bởi vì cô sai, mà là vì để không có phiền phức kế tiếp. Ngay từ đầu, An Lệ Nùng cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ viện trưởng, cảm thấy mẹ viện trưởng quá mềm yếu.
Thế nhân nhiều người đều là sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu.
Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
An Lệ Nùng cảm thấy sống ở đời, nên là ‘ người kính ta một thước ta kính người một trượng ’‘ ăn miếng trả miếng ’, khoái ý ân cừu, cùng lắm thì là cá chết lưới rách.
Nhưng Thôi lão tiên sinh, người đã giúp đỡ An Lệ Nùng được đi học có nói: Có đôi khi, yếu thế là một loại tự bảo vệ bản thân, cũng là một loại trí tuệ sinh tồn. Rất nhiều lúc, cá đã chết nhưng lưới còn chưa rách.
Dần dần trưởng thành, An Lệ Nùng chậm rãi lý giải được sự bất đắc dĩ khi làm một bên yếu thế của mẹ viện trưởng.
Đột nhiên đi tới thập niên 70, môi trường sống khó khăn hơn gấp ngàn lần so với năm 2020. An Lệ Nùng hiểu rõ tầm quan trọng của việc có một người cha tốt.
An Quốc Bang sẽ là một người ba tốt sao?
Không biết nữa.
Nhưng cô nguyện ý đánh cuộc một phần khả năng.
An Lệ Nùng hai tay ôm chặt lấy tay nải nhỏ, nhìn dãy núi xa xăm trùng điệp, nghe tiếng ca hát, lòng chua sót, nhớ tới mẹ viện trưởng và Thôi lão tiên sinh.
Thôi lão tiên sinh là ông chủ của một công ty, nghe nói bởi vì thích ăn vải, cho nên chọn trúng An Lệ Nùng có tên cúng cơm là “Quả vải nhỏ” giữa một đám nhóc con đang chờ đợi sự giúp đỡ.
Kỳ nghỉ hàng năm, Thôi lão tiên sinh đều sẽ cho người tới đón An Lệ Nùng tới cùng sống với ông, giống như một người cha dạy dỗ cô làm như thế nào để trở thành một người hạnh phúc nhất.
Có đôi khi, An Lệ Nùng cũng sẽ ngọt ngào gọi ông một tiếng “ba ba”. Khi đó, Thôi lão tiên sinh liền sẽ vẻ mặt từ ái, vuốt ve đầu cô, coi như đáp lại cô.
Khi còn nhỏ, một ngày cô đều muốn kêu ‘ ba ba ’ tám lần, Thôi lão tiên sinh sẽ phải trả lời “ơi, ba ba đây” tám lần.
Nếu có bạn học mắng cô, bắt nạt cô, An Lệ Nùng cũng có thể ngang nhiên nói ‘ mày chờ đó, tao đi mách ba tao”
Thôi lão tiên sinh sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ đi họp phụ huynh, sẽ nhờ cậy thầy cô chiếu cố chăm sóc cho cô nhiều hơn, cũng sẽ nói với các bạn học rằng ‘ các cháu đừng bắt nạt Quả vải nhỏ nhà chúng ta nhé.”
Đáng tiếc, Thôi lão tiên sinh liền qua đời trước khi cô trưởng thành.
Kỳ thật, đối với An Lệ Nùng có được ký ức của đời sau mà nói, ở lại Kinh Thị sẽ có cơ hội nhiều hơn, không gian phát triển lớn hơn, vì sao sẽ phải ngàn dặm xa xôi đi từ Kinh thị tới thôn Thạch Hà?
Bởi vì cô thích cảm giác có ba ba chống lưng, muốn được ba ba sủng ái.
Đương nhiên, nếu An Quốc Bang là người ba tồi, cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác, tự tìm đường riêng.
Biện pháp giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.
Mà cô tự nhận thấy bản thân có được một trái tim kiên cường sắt đá, có thể mỉm cười nghênh đón tất cả khó khăn.
An Lập Xuân rũ mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của An Lệ Nùng, phiền muộn muốn chửi bới. Đặc biệt là khi đôi mắt An Lệ Nùng ngân ngấn nước, phủ lên một tầng sương mù, có thể mang lự kính đồng tình, khiến cho người khác không hiểu vì sao lại cảm thấy đáng thương thương tiếc trong lòng.
“Hồ Ly Tinh.”
An Lệ Nùng làm ngơ trước ánh mắt căm tức của An Lập Xuân.
An Lệ Nùng cười hì hì trò chuyện với An Tam Gia về mấy chuyện nhỏ nhặt của ba cô.
Thôn Thạch Hà càng ngày càng gần, xa xa có thể nghe được tiếng mùa màng vui sướng truyền tới.
Tháng 6, là thời gian thu hoạch mùa vụ.
Người trong thôn đại bộ phận đều đang bận rộn trên đồng ruộng, thu hoạch, tuốt lúa, khuân vác.
Rơi mồ hôi, nghênh đón mùa màng bội thu.
Tuy rằng chân cẳng An Quốc Bang không thuận tiện, nhưng làm thôn trưởng cũng là cần phải đứng ở đồng ruộng đốc xúc cùng hỗ trợ.
“Quốc Bang, Quốc Bang, con gái của cậu tới.” An tam gia hướng về phía An Quốc Bang đang ở trên cánh đồng hô to, “Con gái cậu tới gặp cậu này.”
An Lệ Nùng đứng trên xe bò, dùng sức vẫy tay, vui vẻ hét lên thật to về phía đám người giữa cánh đồng: “Ba ba, ba ba.”
Người ở giữa cánh đồng ngẩng đầu nhìn lại, giống như bị ấn nút tạm dừng, ngây người nhìn ngây ngô An Lệ Nùng.
- -------Hết chương 4 ---------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook