Bên trong ấm nước có pha vài giọt linh tuyền.

Tuy nói rằng khi uống vào sẽ không xảy ra chuyện xấu gì, trái lại còn làm cho thân thể càng thêm khoẻ mạnh nhưng Thẩm An Dật vẫn còn có điểm không được an tâm.
Đợi Vương Tiểu Nhị uống nước xong, Thẩm An Dật liền dẫn hắn đi tới dưới bóng cây, ôn hoà nói.

"Trước tiên nghỉ ngơi một lát đi đã, chuyện đồng áng cũng không cần vội."
Vương Tiểu Nhị hướng về phía Thẩm An Dật nhếch miệng cười, đôi con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm vào y.

Một bộ dáng ngây ngô có vài phần khờ khạo lại không khiến y chán ghét.

Ngược lại, làm Thẩm An Dật càng thêm đau lòng.
Hi vọng rằng linh tuyền sẽ có thể trị khỏi cho người này.

Là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc rằng lại bị như vậy.

Thẩm An Dật nghĩ.
Y duỗi tay xoa tóc Vương Tiểu Nhị.

"Bụng ngươi có cảm thấy đau hay không?" Sợ hắn nghe không hiểu Thẩm An Dật còn duỗi tay xoa bụng mình ám chỉ.

"Chỗ này, bụng, có đau không? Có không thoải mái ở đâu không?"
Vương Tiểu Nhị cười hề hề, cũng không biết có nghe hiểu hay không, hắn vươn tay nắm lấy tay Thẩm An Dật đưa lên đầu mình.
"Ngươi thích được ta xoa đầu sao?" Thẩm An Dật kinh ngạc, y dịu dàng cười, xoa xoa đầu Vương Tiểu Nhị.

"Tiểu Nhị ngốc."
Vương Tiểu Nhị nhìn Thẩm An Dật cười.


Gương mặt tươi cười xán lạn của hắn ít nhiều gì cũng phần nào ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm An Dật.

Nỗi bất an trong lòng đã không còn, trên mặt y cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Ngốc Ngốc phải chăm chỉ làm việc đấy.

Ta trở về nhà, một lát nữa lại đến thăm ngươi." Sau khi xác nhận Vương Tiểu Nhị uống linh tuyền không bị làm sao, lúc này Thẩm An Dật mới có thể yên tâm.
Nhà cửa còn chưa dọn dẹp xong, y muốn trở về thu xếp một phen để sau này ở được thoải mái.
Vương Tiểu Nhị đứng lên theo Thẩm An Dật, nhìn y xoa đầu mình xong lại xách ấm nước lên, theo bản năng liền đi sau y hai bước.
"Ngoan, chốc nữa ta lại đến tìm ngươi." Thẩm An Dật dừng bước, xoay người nói với Vương Tiểu Nhị phía sau.
Cũng không biết Vương Tiểu Nhị nghe có hiểu không, hắn vẫn như cũ làm vẻ mặt ngây ngô cười, trông đến là khờ khạo.
Thẩm An Dật đi được vài bước phát hiện hắn không còn đi theo liền yên tâm một chút, y thả nhanh bước chân đi thêm một đoạn rồi dừng lại xoay người ra sau.

Vậy mà lại phát hiện Vương Tiểu Nhị kia vẫn còn ngây ngốc đứng yên ở đó, đôi mắt hắn nhìn về phía này, trên mặt lại không còn nụ cười ngu ngơ ấy nữa.
Đột nhiên trong lòng của Thẩm An Dật không biết như thế nào lại cảm thấy chua xót.

Dù cho linh tuyền không thể chữa được cho Vương Tiểu Nhị thì y cũng nguyện chiếu cố hắn cả đời.
Thẩm An Dật chạy từ từ về nhà.

Phải nhanh chóng làm xong việc để còn ra đồng cùng Ngốc Ngốc.
"Mới sáng sớm tinh mơ ngươi đã đi đâu?" Vất vả dàn xếp thật tốt một đống chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà.

Vì lo lắng cho em trai nên Vương Bảo Nhi vội vội vàng vàng chạy qua đây.

Khi đến nơi, cửa nhà thì đóng chặt, không thấy bóng dáng người nào.

Vương Bảo Nhi đang muốn đi tìm xem thì thấy Thẩm An Dật đang chạy chầm chậm trở về, nhất thời trong lòng liền tức giận.

Sáng sớm không ở nhà dọn dẹp mà lại chạy đi đâu?

"Buổi sáng Tiểu Nhị đi ra đồng không có mang theo nước nên ta bèn đem một chút ra đó." Thẩm An Dật vừa nói vừa móc chìa khoá ra mở cửa nhà.

"Vương ca nhi vào trong nhà ngồi đi, ta đi rót cho người một chén nước."
Vương Bảo Nhi nhìn y tiến vào phòng bếp, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc.
Thẩm An Dật càng nhìn càng không giống như lúc trước, sự thay đổi này của y khiến cho người ta chú ý.

Vẫn là bộ dáng đó, quần áo đó, nhưng nhìn như thế nào cũng có cảm giác không giống như y ngày thường? Vương Bảo Nhi nghĩ không ra, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác lo âu bực bội.
Trong thôn từng xảy ra chuyện tiểu ca nhi bỏ lang quân theo hán tử khác chạy trốn tha hương.
Ban đầu, Vương Bảo Nhi nhìn thấy Thẩm An Dật một bộ dáng yếu đuối nhát gan nên tự tin rằng có thể kiểm soát được y, làm cho y an phận mà chung sống cùng em trai mình.

Nhưng hiện tại...
"Vương ca nhi, uống nước đi." Thẩm An Dật đổ nước sôi đã để nguội vào chén rồi đưa đến trước mặt Vương Bảo Nhi.

"Sự tình ngày hôm qua ta thật sự xin lỗi.

Ở trước mặt Vương ca nhi ta xin thề, về sau sẽ không xảy ra bất kì chuyện nào như vậy nữa.

Ta sẽ toàn tâm chiếu cố Tiểu Nhị, cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt." Lời nói và thái độ hết thảy đều thật sự chân thành.
Vương Bảo Nhi nhìn Thẩm An Dật, nhíu mày.

"Hôm qua làm sao mà bị ngất?"
Thẩm An Dật cười khổ.

"Khoảng thời gian trước làm quá nhiều việc vất vả nên kiệt sức.

Vương ca nhi người thấy đó, lúc cha và ba của ta còn tại thế, ta chưa bao giờ phải chịu cực khổ như vậy.


Thân thể này đã gắng gượng hơn một năm nay, thật tình là có chút chống đỡ không nổi."
"Là ta không đúng." Vương Bảo Nhi nhìn Thẩm An Dật một lượt từ trên xuống dưới, lại nói.

"Ngươi cùng em trai ta chung sống thật tốt thì ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, cũng xem ngươi như em trai mà chăm sóc.

Nhưng nếu ngươi có tâm tư không đứng đắn...!Ta có biện pháp đem ngươi ra khỏi cái hố lửa Quý gia kia thì cũng sẽ có biện pháp đem ngươi quăng trở lại.

Ở đó hơn một năm, cái loại tư vị ấy ngươi chắc chắn hiểu rõ hơn ta có đúng không?"
Dừng một chút, Vương Bảo Nhi từ trong áo lấy ra một cái túi, bên trong có năm mươi đồng tiền đẩy đến trước mặt Thẩm An Dật.

"Trong này có ít tiền ngươi cầm lấy mà đi tìm đại phu, phải biết tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.

Cuộc sống sau này còn dài, hiện tại không chú ý, chỉ sợ già rồi sẽ chịu khổ."
Vương Tiểu Nhị tuy bị ngốc, nhưng người ngốc cũng có phúc của người ngốc, có được một anh trai vì hắn mà nhọc lòng lo toan.
"Vâng, Vương ca nhi yên tâm.

Ta đã gả cho Tiểu Nhị, tất nhiên sẽ cùng hắn chung sống đến trọn đời, ta sẽ dốc lòng chăm sóc hắn thật tốt." Thẩm An Dật nhận lấy túi tiền, cười ôn hoà với Vương Bảo Nhi.
Trong lòng Vương Bảo Nhi cũng thoáng an tâm hơn một chút.
Thẩm An Dật bây giờ so với trước thì ngày càng thông minh hơn.

Nếu như y thật sự bằng lòng cùng Vương Tiểu Nhị trải qua một đời thì chắc có lẽ y cũng sẽ chăm sóc tốt cho hắn.

Còn nhiều thời gian, cũng không vội.

Cứ từ từ mà chậm rãi quan sát.

Mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Vương Bảo Nhi cũng sẽ giúp Vương Tiểu Nhị trông chừng phu lang.

Huyết mạch Vương gia không thể cứ như vậy mà đoạn tuyệt.
"Ừm.

Một lát nữa xong việc rồi thì đi xem đại phu đi.


Có điều đại phu trong thôn xem bệnh không chuẩn lắm, đợi khi nào họp chợ rồi hẳn lên trấn trên xem." Thân thể Thẩm An Dật nhỏ gầy, sắc mặt cũng xanh xao.

Vương Bảo Nhi nhớ đến dáng vẻ cùng lời nói khi nãy của y liền do dự một chút, cuối cùng lại từ trong túi áo lấy ra mười đồng tiền để lên trên bàn.

"Ngươi đến chỗ Trương đồ tể mua ít thịt đi, Tiểu Nhị nó thích ăn.

Hôm qua anh cả của ngươi có bắt được hai con cá, trong nhà giờ còn thừa một con, chốc nữa ta cắt một nửa đem qua.

Công chuyện trong nhà cũng không tính là nhiều, không cần làm liền, cứ nghỉ ngơi đi, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt.

Nhớ đi xem Tiểu Nhị đấy.

Trong nhà còn có việc, ta đi trước."
Thẩm An Dật nhìn Vương Bảo Nhi rời khỏi cũng không nói gì thêm.

Tiễn Vương Bảo Nhi ra khỏi cửa, chờ người đi xa rồi y mới vào nhà.

Nhìn mười đồng tiền vẫn còn nằm trên bàn, nhấp miệng cười.
Qua hơn nửa canh giờ, trong ngoài nhà đều được dọn dẹp hết một lần.

Thẩm An Dật không có ý định nghỉ ngơi nên lại vào trong không gian lấy ra một ít linh tuyền.

Suy nghĩ ban đầu của y là nhỏ vài giọt vào nước uống, do dự một chút rồi cũng từ bỏ.

Quan sát thêm mấy ngày nữa vậy, nếu như Vương Tiểu Nhị có chuyển biến tốt thì mỗi ngày đều nhỏ vào nước vài giọt.
Hơn nữa, một người nào đó thay đổi quá nhanh sẽ khiến cho lòng người sinh nghi.

Vẫn nên cẩn thận một chút, từ từ chữa trị, dù sao cũng không cần vội, phải tiến hành từng bước, từng bước một.

Như vậy mới không làm cho người khác nghi ngờ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương