Gương mặt Hoắc Duệ lộ ra sự nóng nảy.

Tống Dương bị hắn hỏi như vậy sợ thiếu chút nữa thì ngã lăn từ trên ghế xuống, lập tức ôm lấy bài tập của Thẩm Dũ chạy đi.

Không động vào được thì chạy thôi.

Cả tiết đọc sớm tiếp đó, Hoắc Duệ không nói gì cả.

Cho dù Thẩm Dũ đã rất nỗ lực kéo tay áo của hắn, cuối cùng, Hoắc Duệ không nhịn được, cởi áo khoác đồng phục ra.

Dù sao thì hắn cũng không thích mặc áo khoác.

Thẩm Dũ thấy hắn không để ý đến mình, len lén núp phía sau quyển sách nhắn tin Wechat cho hắn.

[SSSR: Bạn cùng bàn?]
[SSSR: Cậu giận hả?]
[SSSR: Sau này không cho người khác ngồi chỗ cậu nữa]
Hoắc Duệ không nhìn điện thoại, nằm bò trên bàn ngủ.

Thẩm Dũ thở dài.

Những lúc như thế này cũng rất nhớ lão nam nhân Hoắc Duệ, ít nhất thì hắn cũng sẽ không cáu kỉnh như bây giờ nhỉ?
Mặc dù cậu không biết Hoắc Duệ rốt cuộc là tức giận vì Tống Dương ngồi chỗ của mình hay vì nguyên nhân gì khác.

Ở mặt dỗ dành người khác này, Thẩm Dũ thật sự không quá thành thạo.

Vào lúc giờ đọc sớm tan, Thẩm Dũ mò kẹo trong túi.

Kiếp trước, Hoắc Duệ nói với cậu, hắn thích ăn đồ ngọt, nhưng từ trước đến nay không ai biết, nếu như Thẩm Dũ có thể tỉnh lại, hắn hy vọng mình có thể tặng cho hắn một hộp kẹo.


- -- Nếu em có thể tỉnh lại, nếu còn nhớ, có thể mua quà cho anh được không? Anh muốn một hộp kẹo.

Vậy nên, ngày đầu tiên chuyển đến, cậu đã đi mua ngay một hộp kẹo.

Mặc dù người này lúc ấy đã chán ghét cự tuyệt, hộp kẹo này cậu chỉ ăn một viên vẫn chưa động đến.

Nửa phút sau, dưới mí mắt Hoắc Duệ có một cái tay duỗi ra, so với hắn thì cái tay này hơi nhỏ một chút nhưng lại rất trắng, tay hắn nếu cầm cổ tay gầy này một vòng vẫn còn thừa, móng tay cắt hết sức gọn gàng.

Lòng bàn tay để một hộp kẹo nhìn rất quen.

Thẩm Dũ cúi lưng, cổ nghiêng về phía trước, khiến cho cả người rúc vào phía sau quyển sách, tiến dần đến bên tai Hoắc Duệ: "Ăn -- kẹo---"
Giọng như đang dỗ trẻ con.

Cố ý hà hơi vào tai Hoắc Duệ.

Cánh tay Hoắc Duệ đang gối đầu giật giật, biên độ không lớn, cũng không đáp lại.

Ở chỗ Thẩm Dũ không thấy được, Hoắc Duệ cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay Thẩm Dũ giễu cợt nhếch mép một cái.

Hắn là trẻ con chắc? Lại còn ăn kẹo?
Ấu trĩ.

[SSSR: Ăn kẹo]
Thẩm Dũ lại gửi tin nhắn.

Hoắc Duệ lùi về phía sau một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Thẩm Dũ, ngón tay giật giật.

Ngoài cửa sổ, Trương Kiến Thanh đột nhiên trầm mặt gõ cửa sổ một cái.

"Thẩm Dũ, đi ra đây."
Tầm mắt Trương Kiến Thanh quét qua động tác nhỏ của Thẩm Dũ và Hoắc Duệ, sắc mặt càng nặng nề.

Thẩm Dũ sửng sốt một chút.

Lâu lắm rồi không bị thầy giáo bắt lên phòng làm việc, chàng trai hai mươi tám tuổi trong cậu đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng lên.

Hoắc Duệ sửng sốt một chút, môi nhếch lên.


Trương Kiến Thanh gõ cửa sổ lần nữa: "Để tôi ăn điểm tâm, còn nửa giờ nữa là thi tháng rồi, thi không tốt chờ bị phê bình đi! Không biết kiềm chế gì cả, tiết đọc sớm đã thì thầm với nhau, cho là tôi không nhìn thấy đúng không!"
Ông nghiêng đầu nhìn Hoắc Duệ: "Thi xong tôi tìm cậu tính sổ!"
Lỗ tai Thẩm Dũ lại càng nóng hơn.

Giống như ngày trước bị phê bình trước mặt mọi người! Quả nhiên là tuổi càng lớn thì da mặt càng mỏng.

Cậu hít một hơi thật sâu, đi theo Trương Kiến Thanh.

"Lão Trương hôm nay thật dữ."
"Nãy có chuyện gì thế?"
Trương Kiến Thanh hôm nay bởi vì phải làm giám thị, cố ý đội tóc giả đỉnh đầu, nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, trên đường đến phòng giáo viên cũng không nói lời nào.

Thẩm Dũ cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc vào phòng giáo viên, loại khó hiểu này ngay lập tức được giải thích.

Một cặp vợ chồng ngồi ở ghế salon phòng giáo viên, ăn mặc hết sức giản dị, người phụ nữ dựa trên vai người đàn ông im lặng khóc.

Bước chân Trương Kiến Thanh dừng một chút, đứng chếch chếch bên cạnh một chút, ý bảo Thẩm Dũ đi vào trước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũ, khẽ thở dài.

Để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Dũ, Trương Kiến Thanh nhỏ giọng nói: "Vào trước nói sau."
Xoay người đóng cửa.

Loại chuyện nội bộ trong lớp học này, cậu không muốn để cho người khác biết, cũng may hôm nay thi tháng, giáo viên cùng phòng đều đã đi làm giám thị coi thi hết rồi.

Thẩm Dũ gật đầu một cái, tầm mắt rơi trên người hai vợ chồng trung niên.

Hai người mặc quần áo rất giản dị, giày hơi bẩn, tuổi tác nhìn còn già hơn Trương Kiến Thanh rất nhiều, nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, có cả tóc bạc rồi.

Có thể vì cậu bước vào, người đàn bà khóc càng thương tâm.

Trương Kiến Thanh ho khan một tiếng: "Được rồi, kìm nén thương tâm chút đã, hai người muốn tìm học sinh, nhưng chuyện này, trước mắt chúng tôi không có bằng chứng, bạn Thẩm Dũ cũng là học sinh mới chuyển đến trường chúng tôi..."
Nghe được lời của ông, người đàn bà lập tức không kìm được, đứng lên.

"Các người làm giáo viên, chẳng phải như vậy là thiên vị sao? Châu Châu nhà chúng tôi học hành cũng không kém, cũng tranh giành vinh dự cho lớp học, nhưng lời ông nói, có giống như lời của một giáo viên công bằng nói không?" Bà nói chuyện ồm ồm, không có gì uy hiếp, nhưng khóc thực sự thảm, Trương Kiến Thanh sờ mũi một cái.

Cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.


"Hy vọng bà có thể yên lặng một chút, trước hết chúng ta nghe bạn Thẩm Dũ nói đã." Trương Kiến Thanh vỗ vai Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ: "...?"
Châu Châu trong lời của bà ấy là --- Khương Châu?
Nhưng Khương Châu thì liên quan gì đến cậu.

"Xin lỗi, cô chú, cháu không biết là đang nói về cái gì--?" Cậu quả thực không hiểu.

Trương Kiến Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Thẩm Dũ rất tốt, dù chuyện này có phải cậu làm hay không -- nhưng theo cái nhìn của ông, Thẩm Dũ hình như hoàn toàn không biết chuyện gì cả, không hoảng loạn, nếu thật sự là cậu làm, như vậy chỉ có thể nói cậu che giấu quá tốt.

"Mày không hiểu cái gì? Mày đánh con trai tao thành ra như vậy!" Cha Khương đột nhiên đứng lên: "Mày có biết hôm qua lúc trở về nhà, doạ chết mọi người trong nhà rồi không?"
Mẹ Khương không nhịn được, ngã xuống người cha Khương: "Con trai tôi từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan, chưa từng gây sự với ai, nhà chúng tôi thực sự không có tiền, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn cho Châu Châu nền giáo dục tốt nhất ---"
Trương Kiến Thanh vừa dỗi tay ra, lại rụt về.

"Nó đắc tội với cậu chỗ nào? Cậu có thể tìm chúng tôi, muốn tiền chúng tôi đưa tiền cho cậu! Nhưng sao cậu lại làm tổn thương con tôi!" "Châu Châu nhà chúng ta sao lại đáng thương như vậy!"
Người đàn bà cứ lặp đi lặp lại mấy lời này.

"Xin lỗi cô chú, chuyện của Khương Châu sáng nay cháu mới thấy." Thẩm Dũ nhắm mắt, cắt đứt lời nói của bà, tai bay vạ gió gì đây chứ?
Tối qua rõ ràng là cậu ở phòng kí túc điên cuồng làm bài tập mà.

"Nhưng cháu không thể thừa nhận chuyện này, cháu cũng không biết tại sao cô chú lại nghĩ là cháu làm, hai người nói là tối qua, cháu vẫn luôn ở phòng kí túc."
Cậu liếc nhìn Trương Kiến Thanh, Trương Kiến Thanh dường như cũng không ngắt lời cậu.

Nhưng cha mẹ Khương Châu căn bản không nghe lọt lời cậu nói: "Mày không thừa nhận cũng không sao! Bọn tao có người làm chứng! Con trai tao cũng nói là mày đánh nó! Con trai tao không thể nào nói láo được! Nó đã bị đánh cho thành như vậy rồi!"
Mẹ Khương nhìn về phía Trương Kiến Thanh: "Trường học các người nhất định phải cho con trai tôi một câu trả lời, nó như vậy rồi hôm nay còn thi cái gì? Nếu ảnh hưởng đến sau này thì phải làm thế nào?"
"Nhà chúng tôi chỉ có thể dựa vào Châu Châu..." Mẹ Khương lại nắm lấy áo cha Khương ra sức khóc.

Trương Kiến Thanh cũng rút mấy tờ giấy cho bà.

Thẩm Dũ liếm môi dưới một cái, vẻ mặt vẫn rất trầm tĩnh: "Thầy Trương, em muốn cùng cô chú xác nhận nhân chứng một chút, rốt cuộc là tại sao em ở kí túc xá mà lại có thể nhìn thấy em đánh Khương Châu?"
Thái độ của cậu hết sức lý trí, hơn nữa vẫn duy trì lập trường của mình.

Mặc dù cậu rất đồng cảm với cặp vợ chồng này, nhưng việc cậu không làm thì cậu sẽ không nhận.

Năm phút sau, Trương Kiến Thanh mang Trương Văn Lý tới.

Trương Văn Lý hình như cũng bị thương không nhẹ, lúc đi bộ có chút khập khễnh, Thẩm Dũ biết, này là cậu và Hoắc Duệ đánh tối thứ sáu.


Trương Văn Lý nhìn thấy Thẩm Dũ biểu cảm liền biến thành tức giận, tiến lên muốn nắm lấy cổ áo của Thẩm Dũ: "Mày đã nói là không gây phiền toái cho Khương Châu rồi cơ mà! Mày đúng là đồ rác rưởi! Lật lọng!"
"Thầy Trương, chính là Thẩm Dũ! Bởi vì nó ghét em và..." Trương Văn Lý dường như phát hiện ra mình nói hớ cái gì đó, chuyển lời: "Thầy, tan học ngày thứ sau, em dẫn người gây chuyện với Thẩm Dũ, cái này em nhận, em sẵn lòng chịu phạt, vết thương trên mặt nó cũng chính là xô xát ngày hôm đó."
Thẩm Dũ rủ mắt.

Cậu không biết rốt cuộc là Trương Văn Lý không biết chuyện, hay là Khương Châu cố ý làm vậy.

Trương Kiến Thanh nhìn Thẩm Dũ một cái, quả thật có vết thương.

"Nhưng...!Nhưng tối qua, Khương Châu gọi điện nhờ em giúp đỡ..." Trương Văn Lý cúi đầu, nói mà khóc lên, vừa khóc vừa kể lể, một năm một mười * kể chuyện ngày thứ sáu ra.

*một năm một mười [一五一十] – thành ngữ, nghĩa là rõ ràng chi tiết
Cha Khương và mẹ Khương ôm nhau khóc.

Thẩm Dũ nhíu mày lại: "Cho nên cậu không có ở hiện trường, cũng không nhìn thấy tôi đánh cậu ta."
"Tao không nhìn thấy! Nhưng Khương Châu nói với tao! Hơn nữa trừ mày ra cũng chẳng còn ai khác!"
Không, thật ra thì có, còn Hoắc Duệ nữa, nhưng Trương Văn Lý không dám nói.

Vả lại, nếu như Hoắc Duệ đánh người, cũng không cần hẹn Khương Châu ra ngoài, hắn có thể quang minh chính đại đánh người trong lớp.

Sắc mặt Trương Kiến Thanh có chút đông cứng, im lặng một lát: "Để tôi gọi Khương Châu đến, nếu không tận mắt nhìn thấy, thì chưa chắc đã là sự thật."
"Hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, trường học nhất định sẽ xử lý công bằng chuyện này."
Rất nhanh, Khương Châu cũng bị gọi lên phòng giáo viên.

Cùng lúc đó, tiết đọc sớm cũng kết thúc, tiếng nói chuyện trong lớp học nhiều hơn.

"Chuyện gì vậy?"
"Khương Châu có phải là bị Thẩm Dũ đánh không? Nếu không sao đầu hói lại gọi bọn họ lên chứ?"
Lỗ mũi Lục Sơ Hành giật giật, nhoài người trên mặt bàn Thẩm Dũ: "Đại ca, anh ăn kẹo sao? Sao lại ăn vị trái cây?"
Thích Vinh cũng xoay người lại: "Kẹo đâu ra?"
Hoắc Duệ lắc lư hộp kẹo, vén mí mắt ném hộp kẹo vào ngăn bàn, kẹo chặn lại ở đầu lưỡi.

Vị quýt.

Thật là ngọt.

"Đại ca cho bọn em ăn với!"
"Đầu hói gọi bạn cùng bàn lên làm gì? Không phải là chuyện của Khương Châu chứ?" Lục Sơ Hành gãi đầu: "Đi đến phòng giáo viên ngó chút không?"
Hoắc Duệ dựa vào sau ghế: "Không."

Liếc mắt nhìn chỗ của Thẩm Dũ, hắn lại đá vào chân bàn nhắc nhở: "Chúng mày không thi sao?"
Lục Sơ Hành và Thích Vinh: "..." Suýt thì quên mất.

Nói xong, Hoắc Duệ đứng lên, hừ nhẹ, điện thoại của Thẩm Dũ vẫn còn đặt trên bàn.

Phiền phức.

Hắn cắn nát viên kẹo trong miệng, miệng đầy vị ngọt, mặt không nhịn được để điện thoại vào trong túi quần mình, sau đó xoay người ra ngoài..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương