Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt
-
Chương 11: Nhìn Trộm
Sau khi tan lớp tự học buổi tối, gió lại nổi lên.
Nhiệt độ lạnh hơn ban ngày không ít.
Thẩm Dũ hít mũi một cái, bên cạnh đều là đám người tụm ba tụm năm, đèn đường ở sân trường sáng trưng, thỉnh thoảng Thẩm Dũ có thể nhìn thấy một hai đôi yêu sớm lén lút hẹn hò quấn quít lấy nhau, xấu hổ không dám nắm tay.
Lần tìm điện thoại trong túi, tin nhắn ngay lập tức bắn ra.
[--- Đủ lông đủ cánh rồi, mày không thèm nhắn tin lại luôn hả?]
[--- Ở trong trường? Cũng được, đỡ lãng phí tiền thuê nhà bên ngoài]
Thẩm Dũ trực tiếp xoá đi.
Lời nói của Đoạn Thư Thư lúc học buổi tối vẫn còn bay lòng vòng quanh đầu cậu.
- -- Là diễn đàn đó, diễn đàn của trường, tôi viết link web cho cậu, lúc nào về cậu có thể vào xem, cái bài viết ở đầu trang đó.
- -- Xin lỗi, tôi hiểu lầm các cậu rồi, tôi nghĩ là các cậu nắm tay
- -- Anh em tốt nắm tay nhau cũng không sao đâu, không sao đâu
...!
Bước chân Thẩm Dũ chậm lại, cậu lấy tờ giấy có ghi địa chỉ web mà Đoạn Thư Thư đã viết cho mình ở lớp tự học buổi tối trong túi quần ra, mở điện thoại lên.
Loại diễn đàn trường học này đều là do trường học tự lập, link web ngoại trừ học sinh trong trường ra, căn bản sẽ không có người bên ngoài biết, đến cả đăng ký tài khoản cũng cần phải xác nhận tên thật.
Thẩm Dũ vừa đăng ký xong, còn chưa kịp mở ra, nhìn sơ qua tên bài viết, "Đáng sợ" một chuỗi dài.
"Bạn học Thẩm!" Tiếng gọi vừa cất lên, một cánh tay đã khoác lên bả vai cậu.
Tống Dương dù sao thì cũng là học sinh thể dục, khí lực rất lớn, va một cái khiến Thẩm Dũ lảo đảo hai bước về phía trước.
Sau khi ổn định, Thẩm Dũ tỉnh bơ bước sang bên cạnh hai bước, tránh tiếp xúc chân tay.
"Cậu ở dãy nhà nào? Tầng mấy?"
Thẩm Dũ nhét điện thoại vào túi: "Tầng sáu."
"Vậy cũng tốt, rèn luyện sức khoẻ, tôi ở tầng một, 105, có thời gian đến chỗ tôi chơi nha!" Tống Dương căn bản không để ý tới Thẩm Dũ đột nhiên tránh ra.
Thẩm Dũ gật đầu một cái, trên mặt mang chút ý cười: "Được, tôi đi trước đây."
Lúc này hai người đã đi đến kí túc xá, Tống Dương đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Dũ, lại quay đầu nhìn phía sau, gãi đầu một cái.
Cảm giác như có ai vừa nhìn mình.
Về đến phòng kí túc, Thẩm Dũ ném điện thoại lên giường, cởi đồng phục, chuẩn bị đi tắm.
Ban ngày uống thuốc cảm rồi ngủ một giấc, người luôn có cảm giác dớp dính, cậu lại có chút bệnh sạch sẽ, cảm thấy không thoải mái.
Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, Thẩm Dũ một người ở một người dùng, ngược lại cũng thanh tịnh.
Thẩm Dũ đợi một lúc không có nước nóng, cậu ngẩng đầu nhìn bình nước nóng, có thể là lâu quá không ai ở, đến cả đèn cũng không sáng.
Ngày mai phải liên lạc với quản lí kí túc xá sửa lại, nhưng cậu không muốn đi ngủ mà chưa tắm.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra vẻ mặt Thẩm Dũ không vui vẻ cho lắm, cậu nghiêng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, thấy đèn phòng đối diện đã sáng lên, Lúc cậu mớ về chưa thấy sáng.
Người đi đi lại lại trong hành lang không còn bao nhiêu.
Trường học tắt đèn sớm, chỗ này trong kí túc xá đều phải tắt đèn không thể làm gì.
Thẩm Dũ đứng ở cửa phòng đối diện, ánh đèn kéo cái bóng mờ nhạt của cậu thật dài, mãi một lúc, cánh cửa phòng mới được mở ra.
Hoắc Duệ lạnh lùng kéo cửa, nhấc mắt nhìn Thẩm Dũ một cái.
Thẩm Dũ bĩu môi dưới: "Bình nước nóng phòng tôi bị hỏng rồi."
"Tìm quản lí kí túc sửa đi." Giọng Hoắc Duệ có chút lạnh, lại có chút mệt mỏi.
"Nhưng mà muộn thế này quản lí kí túc sẽ không quan tâm, tôi muốn tắm ---" Thẩm Dũ chớp chớp mắt nhìn, "Có thể mượn tạm nhà tắm của mọi người được không?"
Trên mặt cậu lại là ý cười.
Không hiếu sao, Hoắc Duệ nhớ đến lúc ngủ buổi sáng, dáng vẻ nhăn mày của Thẩm Dũ, lại càng thêm phiền não.
Hắn còn chưa kịp từ chối, Thẩm Dũ đã chen qua bả vai hắn đi vào.
Áo khoác đồng phục Thẩm Dũ đã cởi, áo sơ mi cũng vừa mới khoác lên, không cài cúc áo, cứ như vậy quang minh chính đại mở nửa vạt áo.
Nam sinh rất trắng, mặc dù gầy nhưng không phản cảm, xương quai xanh rõ ràng, vòng eo cũng rất nhỏ.
Hoắc Duệ nhìn lướt qua, đạp cửa phòng ngủ, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Tốc độ tắm của Thẩm Dũ rất nhanh, lúc cậu đi ra, còn chưa bị tắt đèn.
Hoắc Duệ nửa người dựa trên giường, nghiêng người, bắp chân thả ở mép giường, mắt nhắm lại, nhìn giống như là đang ngủ.
Thẩm Dũ để chậu giặt quần áo xuống đất, ngồi xổm ở mép giường Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ ngủ ít tính công kích ban ngày, ngũ quan cũng dịu dàng hơn, hô hấp phập phồng rất vững vàng.
Thẩm Dũ lại đến gần hơn chút nữa.
Lông mi Hoắc Duệ rất dài, màu môi có chút nhạt, sống mũi rất cao, khiến cho người ta nghĩ đến những câu như "Muốn trượt cầu trượt trên sống mũi anh".
Thẩm Dũ nhìn có chút thất thần, nhớ tới lúc nằm trên giường bệnh, người này chắc cũng đã ngồi ở mép giường nhìn mình chằm chằm như vậy, hết lần này đến lần khác kể lại cho cậu chuyện trước kia, sợ cậu không nhớ, lại càng sợ cậu không tỉnh lại hơn.
Thẩm Dũ nghĩ, cậu trở lại rồi, trở lại tuổi hai mươi tám?
Cậu nghĩ đến thất thần, không để ý đến mặt hai người sắp dán lại với nhau.
Vào thời điểm còn cách gò má mấy cm, Hoắc Duệ đột nhiên mở mắt, đáy mắt không có chút ngái ngủ nào.
Cổ tay Thẩm Dũ bị hắn bắt được, khí lực lần này còn lớn hơn mấy lần trước rất nhiều, cậu cảm thấy đau rụt tay về một cái, nhưng không thể thoát ra.
"Cậu muốn làm gì?" Hoắc Duệ mở miệng, tầm mắt hai người đối nhau.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, cổ tay cậu còn đang bị Hoắc Duệ nắm, lòng bàn tay Hoắc Duệ lạnh lẽo, dán lên da cậu.
Vẻ mặt Hoắc Duệ cũng không tốt, giống như đột nhiên phát hiện ra bí mật gì, hất cằm giọng mang theo ý chất vấn và giễu cợt: "Ai cho cậu tiền để cậu tiếp cận tôi?"
Hắn ngồi dậy nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Thẩm Dũ: "Ý đồ gì?"
"Cả ngày lẫn đêm đều cười giả dối trước mặt tôi?"
Hắn vừa mở miệng, Thẩm Dũ đã biết, Hoắc Duệ đang hiểu lầm cái gì.
Loại suy nghĩ khó hiểu này có chút ngốc nghếch.
Hoắc Duệ giống như vậy, cũng có điểm đáng yêu.
Thẩm Dũ không che giấu được nụ cười trên môi.
"Không phải cười giả." Thẩm Dũ thật lòng nhìn vào mắt hắn, nói với hắn: "Tôi nhìn thấy cậu đã thấy vui vẻ rồi."
Bời vì điều này có ý nghĩa như cậu đang được sống lại.
Sống để đền bù cho Hoắc Duệ, sống để thay đổi tương lai của mình.
Hoắc Duệ không tin tưởng vào vẻ mặt của cậu.
Lời này, chỉ có nam nữ thổ lộ tình cảm mới có thể dùng được, Hoắc Duệ cũng không nghĩ là giữa hai người bọn họ cần dùng đến mấy lời nói dối kiểu này.
Thẩm Dũ không thèm để ý đến thái độ này của hắn, lực tay cầm cổ tay của đối phương nhẹ đi, cậu không thu tay về: "Không có người nào xúi giục."
"Chuyển trường là vì cậu, chỉ bởi vì cậu thôi."
Bầu không khí trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại, ngược lại ngoài cửa vẫn ồn ào, còn kèm theo những câu như "Tắt đèn rồi!" "Mẹ nó, nhanh tay lên một chút được không?" "Trường học chó má, ngày nào cũng tắt đèn sớm như vậy?"
Biểu tình của Hoắc Duệ có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh bị che giấu đi.
Đèn trên đỉnh đầu cũng tắt trong nháy mắt.
Trong bóng tối, thính giác nhạy bén hơn, hô hấp của hai người trong căn phòng trống trải cũng phóng đại gấp mấy lần.
Giọng nói của Thẩm Dũ vẫn như trước, không nhanh không chậm: "Cậu có tin vào kiếp trước kiếp này không?"
Hoắc Duệ giễu cợ, hất tay Thẩm Dũ ra, nằm xuống lần nữa, xoay lưng qua, giọng khó chịu: "Đi ra ngoài khép cửa lại."
Dù sao thì cũng không giống với giọng điệu tin tưởng lí do Thẩm Dũ đưa ra.
"Trước đây tôi nằm mơ, mơ thấy cậu, kiếp trước chúng ta là sinh tử chi giao*, tôi tìm cậu rất lâu."
* Bạn bè sống chết có nhau.
Ý nghĩa của sinh tử chi giao ---- đồng sinh cộng tử.
Hoắc Duệ ở trong bóng tối nhìn tường, không hiểu sao, đột nhiên trong lòng nhảy lên mãnh liệt.
"Đủ rồi."
"Quá vụng về."
Lần đầu tiên hắn nghe thấy lời nói dối vụng về như vậy.
Thẩm Dũ không nhìn thấy gì, ngược lại cảm thấy nhạy cảm hơn.
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng của Hoắc Duệ hình như bình tĩnh đi rất nhiều.
"Ừ, vậy tôi đổi đề tài ---" Thẩm Dũ dừng lại một chút, "Bạn cùng bàn, có phải lúc cậu ngủ đã nắm tay tôi không?"
"Cậu ---" Trên giường truyền tới tiếng va chạm của vải vóc và mặt giường, Hoắc Duệ lại ngồi dậy lần nữa.
Hắn có chút cáu gắt, thậm chí hối hận, lúc Thẩm Dũ nắm tay hắn sao không bẻ quách tay cậu đi, như vậy, về sau người này sẽ không làm phiền mình nữa.
"Cậu không phủ nhận, có nghĩa là âm thầm chấp nhận." Giọng của Thẩm Dũ rất nhẹ, bên ngoài có quàn lí kí túc đang cầm đèn pin kiểm tra phòng ngủ từng phòng.
Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng: "Ai nắm ai trước, trong lòng cậu không phải là đã rõ sao?"
Thẩm Dũ a một tiếng.
"Đúng là nắm tay à --- Tôi cứ nghĩ, là tin vịt của mấy người trên diễn đàn, nếu nói như thế ---"
Cho nên cậu mới nằm mơ như vậy, hoá ra không phải là mơ, là thực.
Vậy nên, cậu cũng không phải như vậy nữa, dè dặt, sợ một lần nữa mở mắt, tất cả mọi thứ đều sẽ tan biến.
Thẩm Dũ đưa tay, nắm được cổ tay Hoắc Duệ đang chống trên ván giường.
"Dù sao thì cũng đã nắm tay, nếu bây giờ tâm tình cậu không tốt, tôi có thể cho cậu mượn nắm một lúc."
"Ai bảo chúng ta là sinh tử chi giao từ kiếp trước chứ."
Trong bóng tối, Hoắc Duệ cười hừ một tiếng, có chút giễu cợt.
Cái tư thế này, rõ ràng là Thẩm Dũ nắm tay hắn --- mặc dù hai thằng đực rựa nắm tay nhau thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng một giây kế tiếp, cổ tay Thẩm Dũ lại bị Hoắc Duệ nắm lấy, đối phương một tay giữa lấy gáy cậu, nửa người trên buộc phải ngả về phía trước, trong bóng tối tầm mắt hai người đối nhau, hô hấp cũng dây dưa cũng một chỗ.
Thẩm Dũ nghe thấy giọng nói của Hoắc Duệ đè thấp: "Cậu thật là phiền.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook