Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân
Chương 49: Lốc xoáy thần bí

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dĩm Dĩm

>❤<

Bên trong tàu chiến, Bạch Lão Đầu cứ nhìn chằm chằm Dung An, ông đã nói thiên phú của tiểu vương hậu ở phương diện linh thực cực tốt, Kỳ Lân sao, dùng tâm một chút là được rồi. Trực tiếp xem nhẹ trước đó mình đã ghét bỏ Mặt Hệ Thống cỡ nào, sau đó khi nhìn thấy Mặt Hệ Thống nỗ lực hết mình, lúc này mới có chút vừa lòng với đối phương. Trải qua thi đấu mấy ngày hôm trước, Bạch Lão Đầu càng cho rằng Mặt Hệ Thống có thiên phú rất cao, chỉ là thời gian tiếp xúc linh thực quá ngắn.

Dung An bị Bạch Lão Đầu nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, bọn họ hiện tại cũng chỉ là ngồi nghỉ ngơi. Thấy đối phương chậm chạp chưa mở miệng, Dung An định mở miệng trước.

Liền lúc Dung An hết sức lực chuẩn bị mở miệng, Mặc Sĩ Phong không kiên nhẫn lên tiếng, “Lão nhân, còn nhìn chằm chằm, liền ném ngươi ra ngoài.”

Bạch Lão Đầu ho nhẹ, đại đế vẫn là không tôn trọng người lớn tuổi như vậy, không phải chỉ nhìn tiểu vương hậu thêm vài lần sao, tiểu vương hậu cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.

“Tiểu vương hậu thiên phú rất tốt, về sau để ta từ từ giảng giải tri thức về linh thực cho ngài đi.” Bạch Lão Đầu lập tức cho thấy lập trường của mình, chỉ đơn thuần là muốn dạy Dung An tri thức tương quan thôi, tuyệt không có ý khác.

“Để xem thời gian.” Mặc Sĩ Phong gật đầu.

Dung An không mở miệng, dù sao hai người kia đã nói xong rồi.

Tàu chiến đi khá thuận lợi, hai ngày sau, bọn họ đã đến được mục tiêu, đây là một cái tinh cầu có đánh số, nhưng mọi người thường thích gọi tinh cầu này là Tinh cầu Kỳ Lân. Kỳ Lân ở Già Mã Tinh hệ cơ bản đều sẽ đến nơi này nghỉ phép, tĩnh dưỡng, sau khi đến nơi này, xác suất nhìn thấy Kỳ Lân gia tăng cực cao.

Dung An đã nghe qua Tinh cầu Kỳ Lân, mỗi năm đều có rất nhiều người muốn tới du lịch, nhưng tinh cầu này quản chế tương đối nghiêm khắc, còn thường xuyên tuyên bố lệnh hạn chế du lịch, nhưng mỗi năm người xin lại đây du lịch chỉ tăng không giảm, còn Kỳ Lân tùy thời đều có thể lại đây.

Xuống tàu chiến, Dung An đi hai bước liền biến thành hình thái Kỳ Lân. Di, cậu lúc này đây vẫn chưa muốn biến thành Kỳ Lân nha, chỉ kích động một chút đã biến thành Kỳ Lân, sau đó lại biến về hình người. Không khí chung quanh mười phần tươi mát, bên trong không khí tựa hồ còn có năng lượng lưu động, làm thể xác và tinh thần Dung An đều thoải mái. Một phần thả lỏng này, nhịn không được lại muốn biến thành Kỳ Lân, thật muốn thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc.

“Không tệ đi?” Mặc Sĩ Phong ngồi xổm xuống, nhìn về phía Dung An lại biến thành Kỳ Lân, “Nơi trụ lại ở phía trước, chúng ta trở về thôi.”

Nhanh nhẹn bế Kỳ Lân đang ngồi xổm dưới mặt đất lên, Mặc Sĩ Phong đi về phía trước, bên người đi theo vài tên thị vệ.

Hoàng thất ở Tinh cầu Kỳ Lân có một lâm viên lớn, đây cũng là nơi bọn họ thường trụ khi ở Tinh cầu Kỳ Lân. Ngày thường có chuyên gia trông coi, vệ sinh do người máy phụ trách.

Khi nhìn thấy quản gia nơi này, Dung An còn tưởng rằng đây là Mặc Sĩ Phong điều từ Đế Tinh tới, đối phương thật sự rất giống quản gia hoàng cung.

“Lịch đại gia tộc bọn họ đều là quản gia hoàng thất.” Mặc Sĩ Phong cúi đầu liền thấy Dung An nhìn chằm chằm mặt quản gia, lúc đầu vốn không rõ biểu tình Dung An ở hình thái Kỳ Lân, nhưng hiện giờ, Mặc Sĩ Phong đã dần dần hiểu được biểu tình được che giấu dưới lớp lông dài của Kỳ Lân.

Dung An không thể không cảm thán thú nhân trung thành, bọn họ không phức tạp như nhân loại, nhiều thế hệ như vậy, cũng không có tư tưởng muốn phản lại chủ. Lịch sử thú nhân còn lâu hơn rất nhiều so với nhân loại, dựa vào những kiến thức lịch sử mà cậu biết, thú nhân cơ bản không có cuộc chiến lớn nào, tương đối vững vàng, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tộc thú nhân cường đại như thế.

Sinh hoạt ở Tinh cầu Kỳ Lân làm Dung An phi thường vừa lòng, thoải mái đến mức cậu không muốn động, chỉ muốn ngốc trong ổ chăn, ngủ đến thiên hoang địa lão. Sinh hoạt mỗi ngày, chính là ở bên ngoài mặt cỏ nhảy nhót vài cái, đi theo Bạch Lão Đầu học tập một hai giờ, cùng đại đế chơi đùa, nếu không nữa thì lên mạng. Còn chương trình học của hệ cơ giáp, một học kỳ đều sắp kết thúc, hiện tại là tháng thi cuối kỳ, căn bản liền không có chương trình học mới.

(*) Thiên hoang địa lão 天荒地老 = trời đất hoang tàn, già đi ý chỉ về thời gian lâu dài, mãi mãi

Vươn móng vuốt chạm vào cuộn len phía trước một cái, lại đụng vào rồi lại chạm vào, Dung An quyết định vẫn nên vui sướng lăn qua một bên, cậu là Kỳ Lân, mới không phải meo meo đâu. Run run đám lông dài, tìm một mặt cỏ mềm mại nằm xuống.

Một con đại ưng từ nơi xa bay tới, rơi xuống cực nhanh, ngậm lấy Kỳ Lân. Thị vệ thú nhân ẩn thân ở chung quanh lấy tốc độ sét đánh thú hóa, mở cánh đuổi theo. Không đợi bọn họ đuổi theo đại ưng, một con rắn bự đã bay lên không trung, ‘bang’ một tiếng đánh hạ đại ưng, nhanh chóng dùng cái đuôi quấn lấy Kỳ Lân.

Dung An từ khi phát hiện mình bị đại ưng bắt lấy đến khi được cứu vớt cũng chỉ là chuyện của năm phút đồng hồ, những người này tốc độ thật nhanh a. Vốn tưởng rằng đó là đại ưng bình thường, lại không nghĩ rằng đại ưng kia sau khi bị đánh rớt lại ở trên không trung xoay quanh vài cái liền rơi xuống mặt cỏ, biến thành một người.

Giờ phút này, Dung An cũng không có tâm tư nào chú ý đại ưng kia rốt cuộc có phải thú nhân hay không, cậu chỉ biết mình đang bị rắn bự cuốn lấy, thật đáng sợ a. Hai người này đều làm cậu sợ, Dung An khống chế không được thân thể, phát run.

Mặc Sĩ Phong cũng không ngốc ở không trung lâu lắm, ngay sau đó đã rơi xuống đất, biến thành hình người, một khắc hạ xuống lại đem tiểu Kỳ Lân ôm trong lòng ngực của mình. Còn tốt là tiểu vương hậu lúc này không có bị mình dọa xỉu, chỉ là thân thể này lại đang run rẩy, không ổn. Trừng người đang đứng một bên, “Là ngươi?”

“Biểu ca,” Hoa Giác đã cảm nhận được lạnh lẽo phát ra trên người đại đế, sau đó nhìn về phía tiểu Kỳ Lân trong ngực Mặc Sĩ Phong, “Tẩu tử, đừng để ý a, em chỉ muốn tiếp đón anh, tiếp đón đặc biệt một chút, để anh về sau vừa thấy em liền biết em là ai.”

Cái gì? Biểu ca? Dung An lúc này mới hiểu được người này là biểu đệ của Mặc Sĩ Phong, đối phương làm ra động tác kỳ ba như vậy cũng chỉ muốn cho mình nhớ kỹ đối phương, này cũng đủ rồi.

“Không được có lần sau!” Mặc Sĩ Phong cắn răng, tiểu vương hậu của mình là người mà những người khác có thể tùy tùy tiện tiện động vào sao?

Thân thể Hoa Giác run lên, hắn cũng đã thấy thân thể tiểu Kỳ Lân run rẩy, gật đầu, “Tuyệt đối không có lần sao.”

Sờ sờ cái mũi, Hoa Giác cũng không dám nói, biểu ca, anh cũng biết là em, vì sao còn chụp em lại. Phỏng chừng lời này vừa hỏi ra, lại bị chụp bay.

“Nghe nói tiểu tẩu tử cũng chỉ mới hai mươi tuổi đi.” Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho tốt, Hoa Giác nhắc tới số tuổi của Dung An.

Nhắc tới cái này, Mặc Sĩ Phong lại không cao hứng, mình tự nhiên biết tiểu vương hậu còn nhỏ, hiện tại chỉ có thể nhìn không thể ăn. Có một lần còn muốn lừa tiểu vương hậu lên internet giả thuyết như vậy như vậy, chính là tiểu vương hậu cố tình làm bộ không rõ.

Nha, biểu ca lại đen mặt, Hoa Giác cảm thán, nhất định là tiểu tẩu tử tuổi quá nhỏ, làm đại đế nghẹn khuất.

Giãy giụa một chút, Dung An nhảy xuống mặt đất biến thành hình người, nhưng không muốn để người hiểu lầm cậu đã chịu kinh hách, vội vàng gấp gáp lại làm cậu biến không ra hình người. Trong đầu tràn đầy cảm giác bị da rắn vây quanh, có chút lạnh, lại có chút trơn trượt, người địa cầu bình thường cơ bản đều không thích cảm giác tiếp xúc này.

“An,” Mặc Sĩ Phong không thích cảm giác trống rỗng trong lòng ngực, chỉ là vừa chuyển đầu, tiểu Kỳ Lân đã biến thành hình người, “Đi về trước?”

“A uy, biểu ca, anh có phải trước tiên nên giới thiệu em với tiểu tẩu tử hay không a?” Hoa Giác vội nói, đừng nhanh như vậy đã lùi về biệt thự.

“Ưng tộc, Hoa Giác, biểu đệ.” Mặc Sĩ Phong cực kỳ ngắn gọn giới thiệu Hoa Giác với Dung An.

“Không còn?” Hoa Giác mở to hai mắt nhìn Mặc Sĩ Phong, “Không thể nhiều hơn hai câu?”

“Xuẩn, mù quáng,” Mặc Sĩ Phong gật đầu, lại nói đặc điểm của Hoa Giác, “Lỗ mãng.”

Hoa Giác cạn lời, còn không bằng không nói, mình cũng sẽ không tranh tiểu tẩu tử với biểu ca nha, ưng tộc cũng không phải đều cưới bạn lữ mệnh định, huống chi tiểu tẩu tử cũng không phải bạn lữ mệnh định của hắn, hắn không hạ thủ với người nhỏ như Kỳ Lân được, cũng không có biến 丨 thái như tộc Phệ Thiên Mãng.

“Xác thật…… Xác thật có chút.” Thế nhưng trực tiếp ngậm mình lên không trung, làm hại cậu còn cho rằng mình sắp trở thành cơm trưa cho đại ưng, Dung An tỏ vẻ ở đâu có người chào hỏi như vậy.

“Tiểu tẩu tử……” Hoa Giác u oán, hắn sai rồi còn không được sao, sau này tuyệt đối không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, không dám chọc bực vị biểu ca đại đế này, “Em ở cái tinh cầu này ngây người nhiều năm, có thể dẫn đường cho các anh.”

“Không cần!” Mặc Sĩ Phong quyết đoán cự tuyệt, “Có ta.”

“Đúng, có biểu ca!” Hoa Giác lập tức thay đổi lời nói, “Kỳ thật cảm giác về phương hướng của em không tốt lắm, có đôi khi còn phải xem bản đồ, còn không bằng biểu ca. Tiểu tẩu tử, anh có thể cùng biểu ca ra ngoài nhiều một chút.”

“Vẫn nên đi về trước.” Dung An hắc tuyến, Hoa Giác này quả nhiên là tiểu đệ của Mặc Sĩ Phong.

Dung An cũng không biến về Kỳ Lân để Mặc Sĩ Phong ôm, mà đi bên người Mặc Sĩ Phong.

Hoa Giác thỉnh thoảng nhìn về phía Dung An, nhỏ giọng nói thầm, “Thật nhỏ.”

Một trận gió thổi tới, Mặc Sĩ Phong sắc mặt cương cứng, Hoa Giác này lần thứ hai cường điệu tiểu vương hậu còn nhỏ, còn gọi là ‘tiểu tẩu tử’, không một giây đem đối phương đá bay lên trời đã không tệ rồi.

“Còn tốt,” Tuổi này trên địa cầu đã là người trưởng thành, hơn nữa tuổi tác của mình kiếp trước, đều đã hướng tới trung niên, Dung An thật sự không cảm thấy mình có bao nhiêu nhỏ, chỉ là đám thú nhân này đều cho rằng cậu còn rất nhỏ, nhỏ đến chưa có thành niên, “Tôi đều cảm thấy mình già rồi.”

“Không già, già chân chính chính là biểu……” Hoa Giác thuận miệng nói ra, sau đó ý thức được mình nói sai vội sửa lời, “Là em, không, không đúng, đều không già, còn trẻ.”

Tuổi tác của biểu ca so với mình còn lớn hơn, nếu mình nói mình già, kia không phải tương đương nói biểu ca càng già hơn à. Hoa Giác duỗi tay xoa xoa cái trán, đang êm đẹp tiểu tẩu tử cảm thán tuổi cái gì nha, trẻ con hiện tại lại thích giả bộ lão thành.

“Đúng không, biểu ca?” Hoa Giác nhìn về phía Mặc Sĩ Phong, biểu ca tất nhiên không hy vọng người khác trò chuyện nhiều với tiểu tẩu tử, vẫn nên đem đề tài chuyển dời đến trên người của nhân vật trọng yếu thôi.

“Ngươi tâm lão.” Mặc Sĩ Phong bình tĩnh liếc liếc mắt nhìn Hoa Giác một cái.

“Lớn lên rất trẻ tuổi.” Dung An kéo ống tay áo Mặc Sĩ Phong một chút, nima, không cần rối rắm tuổi tác được chứ? Mỗi ngày đều rối rắm tuổi, còn có để người khác vui sướng mà tồn tại không hả?

Hoa Giác vui mừng, tiểu tẩu tử vẫn suy nghĩ cho hắn cái biểu đệ này, “Bỗng nhiên nhớ tới còn có chút việc, em lăn trước.”

Ngay sau đó, Hoa Giác chạy chậm hai bước biến thành một con ưng bay lên không trung.

Nhìn phương hướng đại ưng biến mất, Dung An cảm thán, “Mây trên không trung thật ít!”

Đại đế vốn còn tưởng rằng Dung An sẽ cảm thán Hoa Giác, nhưng nghe đến lời Dung An nói, cười khẽ, “Hoa Giác từ nhỏ đã như vậy, đối với cái gì cũng rất hiếu kì. Cũng như lúc nãy hắn nói, muốn cho em sự tiếp đón đặc biệt.”

“Thân thích khác của anh không phải cũng là cái dạng này đi?” Dung An không muốn mỗi lần đều bị bắt lên trời, trò này chơi không tốt, sợ tới mức tim cậu đều sắp nhảy ra ngoài.

“Sẽ không, bọn họ không dám như vậy,” Mặc Sĩ Phong xoa xoa đầu Dung An, “Đây là một chuyện ngoài ý muốn.”

Nếu Mặc Sĩ Phong biết trước sẽ có một màn này, nhất định trước đó sẽ cảnh cáo Hoa Giác. Tiểu vương hậu trước đó bị xà hình của mình dọa ngất xỉu, Mặc Sĩ Phong cũng không muốn nhanh như vậy lại ở trước mặt tiểu vương hậu hiện ra hình thú, nhìn, lúc này đây lại dọa đến tiểu vương hậu.

“Cái kia……” Dung An khẩn trương, bây giờ cậu nghĩ đến mình phát run ở trong lòng ngực Mặc Sĩ Phong, đối phương có lẽ đã biết mình sợ hãi hình thú đối phương, “Tôi chỉ là chưa có gặp qua rắn bự như vậy, về sau…… Về sau chậm rãi quen là được.”

“Không vội,” Bọn họ có thời gian cả đời, Mặc Sĩ Phong mỉm cười, “Chờ lúc em tiếp thu, ta lại cho em xem hình thú của ta.”

Mặc Sĩ Phong cũng nghĩ tới, nếu tiểu Kỳ Lân không thích, cùng lắm thì không ở trước mặt tiểu vương hậu biến thành hình thú, chỉ là như vậy lại mất đi rất nhiều tình thú.

Trở lại biệt thự, Dung An ăn chút gì đó xong liền bò đến giường nghỉ ngơi, mà Mặc Sĩ Phong thì đi xử lí công vụ.

Phụ cận Tinh cầu Kỳ Lân gần đây lại xuất hiện lốc xoáy thần bí, lốc xoáy này có ngọn nguồn đã lâu, nghe đồn đi thông đến một thời không khác. Nhân viên nghiên cứu cũng từng phóng ra đĩa bay không người đi tìm tòi nghiên cứu, gần hai năm đã lực tục có tin tức phản hồi, một bên khác của lốc xoáy xác thật tồn tại một nơi có sinh mệnh khác, nhưng nơi đó rõ ràng rất lạc hậu, làm nhân viên nghiên cứu nhấc không nổi chút hứng thú nào. Nhưng bọn họ vẫn nghiên cứu khả năng thông qua thông đạo lốc xoáy tiến vào một nơi tồn tại sinh mệnh khác, vừa lúc đại đế đi vào Tinh cầu Kỳ Lân, bọn họ liền tự mình báo cho đại đế.

Sau khi biết được đó là một khu văn minh lạc hậu cấp thấp, Mặc Sĩ Phong không còn hứng thú với cái lốc xoáy thần bí này, nói trắng ra đó chính là đường hầm thời không. Nhưng cũng khó bảo đảm vì đã có ai đó không cẩn thận vô tình rơi vào cái lốc xoáy này sau đó cũng không trở về, vì thế tinh hệ mới tiếp tục duy trì phòng ban nghiên cứu lốc xoáy.

“Nghĩ cách phiên dịch những tin tức đó.” Mặc Sĩ Phong nghiêm túc.

Nơi đó thật sự là một địa phương lạc hậu, các liên minh đại tinh hệ cũng không biết ngôn ngữ của địa phương này, Mặc Sĩ Phong lắc đầu. Đường hầm thời không như vậy chắc không chỉ có một cái, nơi đó rất yếu ớt, yếu ớt đến cường giả cũng không muốn động, bằng không nhất định đã sớm bị hủy diệt.

Nhân viên nghiên cứu đưa cho Mặc Sĩ Phong một quyển sách, “Kỹ thuật của bọn họ còn khá lạc hậu, không có quang não, không có network tinh tế, gần một trăm năm qua, lại phát sinh nhiều lần nội đấu. Hình như chỉ là nội đấu bên trong một tinh cầu, việc này rất thần kỳ.”

Ở trong mắt thú nhân, người cùng tinh cầu, phải nên hài hòa ở chung, chỗ nào có nhiều nội đấu như vậy. Này rõ ràng chính là tiêu hao tài nguyên bên trong, khi cường giả bên ngoài đến, chỉ có bị hủy diệt. Bởi vậy, nhân viên nhóm nghiên cứu đối với chuyện này cảm thấy cực kỳ hứng thú, đã từng phái ra đĩa bay thử ngăn cản chiến tranh, nhưng sinh vật chỗ đó lại thích chiến đấu không ngừng, hiện giờ còn xuất hiện các loại vấn đề bảo vệ môi trường, điều này có gia trị rất lớn đối với việc bọn họ nghiên cứu chủng tộc lạc hậu.

“Thế mà còn chưa có diệt vong,” Mặc Sĩ Phong vuốt cằm, rõ ràng đối với cái này cũng cảm thấy rất hứng thú, “Hảo hảo nghiên cứu nghiên cứu, ngày nào đó còn có thể mang theo tiểu vương hậu đi tản bộ.”

Địa phương kia không chừng rất thích hợp làm hậu hoa viên, văn minh cấp thấp, vươn một ngón tay là có thể diệt bọn họ. Mặc Sĩ Phong khá hài lòng với việc này, hiện giờ liên minh tinh hệ có quy định không được tùy ý tổn hại tinh hệ văn minh, nhưng cái này không bao gồm văn minh cấp thấp ngoài liên minh. Điều này cũng giống như một cái cái sàng lớn, văn minh mà bọn họ cho phép mới có thể một tầng tầng mà phát triển đi lên, không cho phép có lẽ liền trực tiếp bị đá trừ, một giây diệt vong.

“Bộ phận phòng ban chúng ta đang tích cực nghiên cứu phương thức qua lại, nguồn năng lượng tiêu hao,” Người phụ trách hạng mục lập tức đứng dậy, “Đại đế, thí nghiệm một tuần trước cực kỳ thành công, tàu chiến sau khi đi qua ngây người hai ngày lại thành công trở về, chuột bạch trên tàu chiến cũng tung tăng nhảy nhót, không chịu bất luận thương tổn gì. Lại hoàn thiện chút nữa, không đến một tháng, chúng ta liền có thể cho tàu chiến chở khách qua lại tự nhiên.”

Mặc Sĩ Phong gật đầu, lật xem tư liệu trong tay, nghe nhân viên nghiên cứu báo cáo.

Chạng vạng, Dung An tỉnh ngủ, lúc này, Mặc Sĩ Phong cũng đã xử lý xong công vụ, đang chờ Dung An tỉnh ngủ cùng nhau ăn bữa tối.

“Lại còn không tỉnh, ta phải gọi em dậy.” Mặc Sĩ Phong phát hiện tiểu vương hậu sau khi đi vào Tinh cầu Kỳ Lân ngủ đặc biệt an ổn, khó trách những người trong nhà có Kỳ Lân đều thích mang theo tiểu Kỳ Lân đến bên này, chờ dưỡng không sai biệt lắm mới mang về.

Xoa xoa đôi mắt, đánh cái ngáp, Dung An tỏ vẻ bất đắc dĩ, cái tinh cầu này khí hậu thật sự rất thích hợp với cậu, một giây là có thể tiến vào mộng đẹp. Cũng không cần người ở bên tai xướng bài hát ru ngủ, ghé vào chỗ đó là đủ rồi.

“Ngủ mỗi ngày như vậy có thể xảy ra vấn đề hay không?” Dung An có chút rối rắm, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, gần mười bốn tiếng đồng hồ là ngủ.

“Không quan hệ, mệt thì ngủ,” Những cái Kỳ Lân nọ đến đây đều là như thế này, Mặc Sĩ Phong còn đang suy nghĩ có phải ở cái tinh cầu ngốc lâu lâu, Kỳ Lân có thể nhanh lớn lên hay không, “Kỳ Lân ở cái tinh cầu này chính là như thế, có trợ giúp thân thể phát dục.”

Dung An không hề hỏi, có nghi hoặc thì lên mạng tra, bằng không luôn có ảo giác mình rất ngu xuẩn, còn đối phương rất thông minh.

Dư quang khóe mắt liếc về hướng sô pha, Dung An ngạc nhiên, đó là một quyển sách, cậu không nhớ rõ chính mình có đem thư tịch ném ở trên sô pha. Đi đến sô pha, cầm lấy thư tịch, mở to hai mắt, văn tự trong sách này rất quen thuộc, cậu đã gần hai mươi năm không dám sử dụng văn tự này ở bên ngoài, sợ người khác biết linh hồn của mình đến từ địa phương khác.

“Từ đâu tới?” Làm bộ không thèm để ý mà lật vài tờ, nhưng kích động nơi đáy mắt của Dung An lại không thể gạt được Mặc Sĩ Phong.

“Văn minh cấp thấp,” Mặc Sĩ Phong nghi hoặc, “Em đã đi qua?”

“Đi…… Đã từng đi qua,” Dung An ho nhẹ, “Ngốc không lâu.”

May mắn là nhân viên nghiên cứu kia rất nhanh có thể tìm ra phương pháp qua lại cụ thể, nhưng Mặc Sĩ Phong vẫn là không thể lý giải, “Sau này đừng ngây ngốc mà tiến vào đường hầm thời không, không cẩn thận có khả năng bị xé thành mảnh nhỏ.”

Mặc Sĩ Phong nghiêm túc mà báo cho tiểu vương hậu, cũng không quản đối phương đi lúc nào, thông qua cái phương thức gì. Tiểu vương hậu chỉ là một con tiểu Kỳ Lân, một con Kỳ Lân vị thành niên thì hiểu được cái gì!

“Đường hầm thời không?” Dung An nói nhỏ, ban đầu cũng nghĩ tới cái này, nhưng không nghĩ tới đường hầm thời không thật sự tồn tại, còn tưởng rằng là tinh cầu phụ cận, trải qua trùng động nhảy lên là có thể tới, chỉ là mình cũng không biết, “Cái đó ở chỗ nào?”



(*) Trùng động 虫洞 = kết nối hai vũ trụ khác nhau( có thể có) về thời gian và không gian trong đường hầm hẹp. ( Xem thêm tại 
baidu)

“Đường hầm thời không còn chưa xác định,” Mặc Sĩ Phong nhẹ nhàng búng trán Dung An một cái, “Chúng ta đầu tiên muốn nghiên cứu đặc tính cụ thể của nó, đâu đó mới có khả năng mở ra.”

Mặc Sĩ Phong theo bản năng không nói chuyện lốc xoáy thần bí cho đối phương, lốc xoáy tùy thời đều có thể biến mất, quả nhiên vẫn phải nghiên cứu cụ thể nguyên lý đường hầm thời không mở ra. Kỳ thật cái này cũng giống như trùng động, giống nhau như đúc, nhân viên nghiên cứu rất nhanh là có thể nghiên cứu ra, chỉ là cái này không cần trải qua việc nhảy lên nhiều lần như trùng động là có thể thẳng tới mục tiêu.

“Có chút cao thâm.” Dung An gật đầu không hề hỏi nhiều, hỏi tiếp sẽ lòi đó.

Ôm quyển thư tịch địa cầu kia, Dung An nghĩ văn minh địa cầu đã tiến vào giai đoạn nào rồi, phải đã bay ra địa cầu, lao ra hệ Ngân Hà rồi hay không? Phải biết rằng thú nhân có được toàn bộ Già Mã Tinh hệ, mà người ngoại tinh Magar như vậy cũng có được toàn bộ tinh hệ, bọn họ đều không tính có thêm tinh cầu cá nhân.

“Muốn học tập cái này?” Mặc Sĩ Phong nói giỡn.

“Chắc là không được,” Thứ khó khăn như vậy, Dung An tự nhận là không có cái đầu óc kia, phất tay, “Tôi vẫn còn nghiên cứu linh thực với cơ giáp, đầu không đủ dùng.”

“Hiểu là được,” Mặc Sĩ Phong nói, “Ta cũng không đi nghiên cứu thứ này, vẫn là giao cho nhân viên chuyên nghiệp bọn họ.”

“Đi ăn cơm.” Dung An trắng mắt liếc Mặc Sĩ Phong một cái, đồng thời lén lút đem thư tịch ném vào không gian của mình.

Mặc Sĩ Phong thấy được động tác của Dung An, cái gì cũng không nói, kia bất quá chỉ là một quyển sách không đáng tiền mà thôi. Nếu tiểu vương hậu thích cái đồ vật văn minh cấp thấp kia, hắn sẽ cho người tìm về.

Xuống tầng dưới, Dung An liền thấy Bạch Lão Đầu ngồi ở phòng khách, theo bản năng muốn trở lên, nhưng nghĩ lại vẫn đi theo bên người Mặc Sĩ Phong xuống lầu.

Từ khi Bạch Lão Đầu biết Mặt Hệ Thống chính là Dung An, liền ham thích với việc tự mình giảng dạy Dung An tri thức về linh thực linh quả, mấy ngày hôm trước còn tốt, một ngày một giờ, cũng chỉ là một bài học, hai ngày này lại nghĩ có nên bắt Dung An đem vào căn cứ nuôi trồng hay không, lúc đó hai người cùng nhau xem linh thực.

Dung An tối hôm qua xem linh thực thiếu chút nữa không thèm ngủ, nếu là ở trên mạng lúc trước, Bạch Lão Đầu đã sớm mắng té tát, nhưng lúc này lại không có, đối phương ngược lại còn nhắc mình chú ý nghỉ ngơi nhiều, làm cho cậu tương đối ngượng ngùng.

————–

Một số hình ảnh về trùng động trên baidu



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương