Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Giữa trưa sau khi tan học, tốp năm tốp ba học sinh từ trong phòng học đi ra. Hệ cơ giáp luôn luôn đoàn kết với nhau, nhất trí đối ngoại, nói rõ ra, chính là bênh vực người mình. Hiện giờ, Roger đứng ở trước khu dạy học của hệ cơ giáp, những người này sao có thể không thấy Roger.

Ở trong mắt học sinh hệ cơ giáp, Roger chính là thú nhân bại hoại không biết sống chết mất hết mặt mũi, không có chuyện gì làm liền đi đánh Kỳ Lân. Cứ việc ngửi được trên người Dung An có hơi thở Kỳ Lân quả cao cấp đi nữa, cũng không thể tùy tiện động thủ, không biết thì hỏi, bằng không thì nói cho lão sư, tùy ý động tay làm gì.

Những người này hoàn toàn quên họ cũng là cái dạng người này, thậm chí còn cho rằng giữa thú nhân không có việc gì cũng nên đánh nhau. Cũng lựa chọn quên đi việc khoảng thời gian trước bọn họ còn cho rằng Dung An là giống đực thú nhân.

Roger vẫn căng da đầu hướng Dung An đi đến, chỉ là gã còn chưa đi đến trước mặt Dung An, đã có một người đứng ở trước mặt, ngăn trở gã bước tiếp.

“Như thế nào, còn muốn đánh Kỳ Lân?” Bảo vệ Dung An Lâm Hoa Nam nhướng mày, “Không bằng nếm thử mùi đánh giống cái, số lượng giống cái so với Kỳ Lân nhiều hơn không ít.”

“Ai dám đánh Kỳ Lân!” Không kịp phản ứng lại Roger tức giận nói, “Ai?”

Lâm Hoa Nam trên dưới đánh giá Roger, người này đầu óc bị nước vào sao, “Trừ cậu ra, còn có ai?”

Một tá Dung An thành thiên cổ hận, Roger tâm thật đau, hai ngày này luôn cảm thấy âm phong từng trận, làm như thế nào cũng không đúng, đi ở trên đường đều bị người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn, gã vô cùng hoài nghi có phải người toàn trường đều đã biết gã đánh Kỳ Lân hay không. Mặt mũi này không phải chỉ ném bỏ một chút đâu, lúc ấy sao lại ghen ghét Dung An có Kỳ Lân quả cao cấp a, còn không phải chỉ ngửi được một chút trong hơi thở thôi sao, thế nào có thể lập tức hoài nghi a!

Roger còn nghĩ mình trước đây còn chưa có gặp qua Kỳ Lân quả cao cấp, lúc ấy cũng chỉ là cảm thấy hơi thở kia rất giống Kỳ Lân quả. Khó trách người nhà nói gã xúc động, mặc kệ người chung quanh nhìn mình như thế nào, phạm vào sai, vậy phải giải quyết.

“Thực xin lỗi.” Roger gãi đầu, “Cái kia…… Nếu không tôi mời cậu ăn cơm bồi tội?”

“Không……”

“Cậu đây là bồi tội sao, hay là muốn ăn đậu hủ Kỳ Lân của chúng ta?” Lâm Hoa Nam đánh gãy lời Dung An nói, “Muốn xin An ăn cơm, xếp hàng đi thôi.”

-_-||| Dung An tỏ vẻ mình cái gì cũng chưa có nói, còn có nhà ăn ở chỗ đó, muốn ăn cơm thì đi ăn cơm, chọn món, sau đó bưng mâm tìm chỗ ăn là ok.

“Như vậy a.” Roger buồn bực, hiện tại bồi tội cũng khó như vậy.

“Các cậu chặn đường!” Hai người kia còn tính toán đứng ở đây tới khi nào, Dung An tỏ vẻ mình không đi nhà ăn, mà phải đi đến ký túc xá.

“Ách.” Lâm Hoa Nam không nghĩ tới Dung An sẽ nói như vậy, mình còn không phải đang giúp Dung An sao, nhưng y vẫn đứng sang một bên.

Ngay cả Roger cũng sửng sốt, Kỳ Lân không phải đều tương đối nhu sao, mà Dung An nói chuyện lại có chút lãnh, chỉ có thể yên lặng mà nhìn Dung An rời đi.

Một phút đồng hồ sau, Lâm Hoa Nam vuốt cằm mình, như suy tư gì đó gật gật đầu, “Kỳ Lân hệ cơ giáp chúng ta quả nhiên không giống.”

Các vị học sinh hệ cơ giáp nhất trí tán thành lời Lâm Hoa Nam nói, Dung An chính là linh vật bọn họ được ban, sao có thể giống được, hoàn toàn không cảm thấy bọn họ nghĩ quá nhiều.

Đi ước chừng 100 mét, Dung An thở ra một hơi, cậu thật sự không thích cảm giác bị người vây quanh. Cho dù là cùng mấy đồng học ra khỏi phòng học, phải biết rằng cậu trước kia vì xinh đẹp đến không có bạn bè thú nhân, giống cái cũng không muốn tùy tiện cùng thú nhân kết làm bạn, nên chỉ cô độc một mình mình, hiện giờ bên người nơi nơi đều là người.

Chưa đi được hai bước, lại gặp được Dung Duệ, Dung Duệ mỉm cười đi đến bên người Dung An, “Tới, tiểu đường đệ, đi theo ca có đồ ăn ngon.”

Dụ dỗ bạn nhỏ a, Dung An khóe miệng ro rút, cứ việc mình là Kỳ Lân, nhưng cũng không cần phải như thế với mình đâu, căn bản là cười không nổi, “Duệ ca, ngày mai không cần tới, em đến nhà ăn ăn, bằng không buổi sáng em mang theo cũng được.”

“Không được đâu.” Dung Duệ một tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên vai Dung An, nhìn, tuy mình không được ôm tiểu Kỳ Lân, nhưng vẫn có thể gặp được, “Tuy rằng thời gian trong nút không gian cơ bản không thay đổi, nhưng để vào lâu cũng không tốt.”

“Không cần đến công ty?” Dung An nghiêm trọng hoài nghi đối phương có phải trốn việc hay không.

“Duệ ca của em có năng lực lãnh đạo người như vậy, sao có thể mỗi ngày đều ngốc ở công ty, một ngày non nửa tiếng đồng hồ không ngốc, cũng không có quan hệ gì nhiều.” Dung Duệ lại cười nói, chỉ là tươi cười kia có điểm thiếu đánh, “Vì Tiểu An của chúng ta, hy sinh một hai trăm triệu sinh ý cũng đáng.”

Dung An cúi đầu dùng ngón chân cũng biết Dung Duệ không có khả năng từ bỏ một hai trăm triệu sinh ý, bản chất gian thương, “Em đây có phải hẳn là nên tỏ vẻ hay không?”

“Được a.” Dung Duệ gật đầu, “Biến thành Kỳ Lân cho anh ôm một cái, ca nhất định hào phóng mà thưởng cho em.”

Trắng mắt liếc Dung Duệ một cái, mình lại không phải món đồ chơi, tùy tùy tiện tiện biến thành Kỳ Lân cho người ôm, một chút tôn nghiêm cũng không có. Mà trước kia bị ôm, /(ToT)/~~ kia đều là lịch sử đen tối, lịch sử đen tối không thể khống chế, cho nên so với việc này không giống nhau. Dung An nắm trảo, mình chính là một người địa cầu có tiết tháo có tín niệm, sao có thể tùy tiện như vậy.

“Khải ca đã đánh mười vạn điểm thông dụng cho em.” ︿( ̄︶ ̄)︿, đại đường ca luôn là như vậy, ngay từ đầu không cho mình mượn điểm thông dụng để thuê nhà, nhưng hiện tại mười vạn điểm này lại là tặng không, không những vậy, Dung An còn muốn mỗi tháng đều có nhiều tiền tiêu vặt như vậy thì tốt rồi, ba ba không bao giờ lo lắng cậu nên vô pháp khốc suất cuồng bá duệ.

Đại ca quả nhiên âm hiểm trước sau như một, còn không phải chỉ là mười vạn điểm thông dụng thôi sao, Dung Duệ lập tức đánh quang não cho Dung An một trăm vạn điểm thông dụng, “Hiện tại có thể biến thành Kỳ Lân đi?”

Lại là Kỳ Lân, Dung An cái gì cũng không nói, trực tiếp đem một trăm vạn điểm thông dụng lui về trả cho Dung Duệ, “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất*.”

(*) Một câu của Mạnh Tử trong “Đằng văn công hạ”: “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu” = Giàu sang không mê hoặc được, nghèo khó không dời đổi được, sức mạnh không khuất phục được, như thế gọi là bậc đại trượng phu.

Đã có nhiều điểm thông dụng như vậy, hơn nữa trong nhà lại giúp mình chuẩn bị đồ ăn tốt lại thích hợp, cũng không cần lo lắng ăn những thứ thịt dị thú trung cấp cao cấp hàm răng sẽ vỡ vụn, Dung An tỏ vẻ cậu hiện tại không thiếu tiền.

“Con nít không cần nghĩ nhiều như vậy.” Dung Duệ ho nhẹ, sau đó vẫn đem một trăm vạn điểm thông dụng kia chuyển cho Dung An, “Ca cho em mua kẹo ăn, đi, trở về ăn cơm trưa.”

Tuyệt đối không thể bị đại ca âm hiểm kia chiếm lợi, Dung Duệ nghĩ mình lại không thiếu tiền, coi như tặng tiểu đường đệ lễ gặp mặt khi tới Đế Tinh.

Vừa mới trở lại cửa ký túc xá, Dung An liền thấy Mặc Sĩ Phong, không phải nói buổi tối gặp sao, sao hiện tại lại chạy tới rồi.

Khi Mặc Sĩ Phong nhìn thấy Dung Duệ bên người Dung An, lại một lần tỏ vẻ tiểu vương hậu ca ca quá nhiều, buổi sáng đi một cái, giữa trưa lại có một cái, thời gian mình cùng tiểu vương hậu ở một chỗ đều bị mấy cái ca ca này chiếm. Những người này một chút ánh mắt cũng không có, không nhìn thấy đại đế tinh hệ mình đứng ở đây sao, hết thảy đều là vì tinh hệ, những người này còn nhiệt tình yêu thương tinh hệ này hay không.

“Lại đây.” Mặc Sĩ Phong vẫy tay.

Dung An nhìn về phía xa trên không trung, bầu trời thật xanh, mình lại không phải a miêu a cẩu, đối phương vẫy tay, mình phải đi qua à.

Thấy tiểu vương hậu không thèm quan tâm, Mặc Sĩ Phong tự mình đi qua, thú nhân vẫn nên khéo léo săn sóc Kỳ Lân, bằng không về sau tìm không thấy tức phụ.

“Ngự trù làm món mới, để em nếm thử.” Mặc Sĩ Phong trực tiếp lôi kéo Dung An vào nhà.

Trong cung ngự trù chính đang oa ở góc tường trồng nấm, đại đế ngày thường rõ ràng phi thường khí phách quyết đoán, chính là hôm nay lại phản ứng không được bình thường, cái này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng, luôn ghét bỏ y làm đồ ăn không tốt, bắt bẻ đến muốn mệnh. Tiểu Kỳ Lân người ta cũng chưa nói không thể ăn, sao lại không đem đi thử, đại đế rốt cuộc đây làm cái gì, lăn lộn đến cuối cùng thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới mang theo đồ ăn rời đi.

Sau khi tới phòng khách, Mặc Sĩ Phong liền từ nút không gian lấy ra thức ăn cố ý vì Dung An chuẩn bị, mấy thứ này đều là đồ ăn có lợi cho Kỳ Lân sinh trưởng, “Ăn nhiều một chút, mau lớn lên.”

Dung Duệ nghe được Mặc Sĩ Phong nói ‘mau lớn lên’ thì cười khúc khích, đại đế rốt cuộc u oán cỡ nào a, luôn hy vọng tiểu đường đệ nhanh lớn lên như vậy, “Thời gian cũng không vì ăn nhiều một chút sẽ nhanh hơn.”

Các ca ca của tiểu vương hậu chính là chán ghét như thế, luôn thích nói thật, Mặc Sĩ Phong ôn nhu nhìn về phía Dung An, vẫn tiểu vương hậu của mình tốt, ngoan ngoãn mà ăn, cũng không nói gì khác.

“Xác thật là như vậy.” Nhưng mà Dung An vẫn mở miệng, “Lớn lên quá nhanh cũng không tốt, về sau phải tự mình kiếm tiền nuôi mình.”

Tiểu vương hậu không muốn lớn lên phải làm thế nào đây, tiểu vương hậu nghĩ lớn lên muốn tự kiếm tiền nuôi sống chính em ấy, tiểu vương hậu sao lại không quay đầu nhìn mình, đại đế tỏ vẻ mình cực kỳ vui lòng nuôi Dung An, “Ta có tiền! Ta chính là của em!”

Dung An im lặng, đột nhiên nhớ tới lời Dung Khải nói, đại đế chính là của mình, những người này đều là kẻ điên.

“Bản thân Dung gia có tiền.” Dung Duệ từ từ nói, “Chúng ta có thể nuôi Tiểu An cả đời.”

“Ân, nếu tinh hệ bị hủy diệt, nhất định là vì các ngươi!” Mặc Sĩ Phong nghiêm trọng, chỉ biết kéo chân sau của mình, cũng không biết tác hợp tiểu vương hậu với mình, quá không biết đạo lý.

“Còn sớm.” Dung Duệ đạm cười, “Nếu tinh hệ bị hủy diệt, Tiểu An của chúng ta có phải sẽ biến thành Kỳ Lân nướng hay không, thật chờ mong.”

o(╯□╰)o, các anh có thể không lấy tôi ra nói chuyện có được hay không, Dung An bất đắc dĩ, cậu đã ăn qua dê nướng nguyên con rồi, không biết Kỳ Lân nướng hương vị thế nào, cũng không ai muốn tự mình ăn mình đâu.

“An.” Mặc Sĩ Phong quay đầu nhìn về phía Dung An, “Suy xét như thế nào?”

“Yên tâm, tôi không muốn biến thành Kỳ Lân nướng.” Hình ảnh kia quá đẹp, cậu không đành lòng xem, Dung An xoa mi, “Hiện tại là thời gian ăn cơm.”

Mặc Sĩ Phong hơi ủy khuất nhìn chằm chằm tiểu vương hậu của mình, ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút, mới có thể nhanh lớn lên, có lẽ có thể trước thời gian trưởng thành.

Bị Mặc Sĩ Phong dùng ánh mắt cực kỳ vô tội đáng thương nhìn chằm chằm, Dung An lông tơ dựng đứng, lại nghĩ tới cảnh trong mơ của mình, đại đế chính là một cái Phệ Thiên Mãng lạnh băng a. Ánh mắt kia muốn bao nhiêu u ám liền có bấy nhiêu u ám, muốn bao nhiêu lãnh liền có bấy nhiêu lãnh, Dung An yên lặng quay đầu đưa lưng về phía Mặc Sĩ Phong, đỡ phải ăn không ngon.

Dung Duệ giống như khiêu khích nhìn Mặc Sĩ Phong, cứ việc đối phương là đại đế thì như thế nào, tiểu đường đệ vẫn càng thích mình hơn, không thấy tiểu đường đệ lại chuyển hướng qua bên mình sao.

Giờ khắc này, Mặc Sĩ Phong thật sự rất muốn bay thẳng đến cổ Dung Duệ cắn xuống, đắc ý cái gì. Cười đến cuối cùng mới là người thắng, tiểu vương hậu sớm hay muộn cũng là của mình. Hiện giờ, tiểu vương hậu còn chưa có gả vào hoàng cung, như vậy thì trước tiên cứ để người Dung gia khoe khoang một chút, về sau sẽ là lúc bọn họ thê lương cô đơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương