Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
Chương 55: Nguyên nhân

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

“Cho đến khi, ông con chết trước mặt ba.” Tiếp lời Hứa Duệ, Tô Minh Diệp giọng điệu bình tĩnh mở miệng.

Tô Hàm nghe vậy mãnh liệt ngẩng đầu, biểu tình trên mặt Tô Minh Diệp và cả giọng điệu đều rất bình tĩnh, nhưng chính vì như vậy mới có vẻ kỳ dị.

“Ông của con vốn có thể không chết, chỉ cần ông con sử dụng dị năng thuấn di…” Cầm cái chén lên, tuy Tô Minh Diệp vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Tô Hàm lại nhìn thấy rõ ràng hai tay của ông cầm chén trà hơi run rẩy.

“Nhưng, cho dù chết ông con cũng không dùng đến, lúc ấy ba rất không rõ, cuối cùng là vì nguyên nhân gì, khiến ông thà chết cũng không chịu dùng thuấn di…Cuối cùng, từ bà của con ba mới biết được nguyên nhân, và đương nhiên vì lý do buồn cười như vậy, ha hả, bởi vì dị năng này của gia tộc chúng ta quá mạnh mẽ, nên có người không cho phép nó tồn tại, nên muốn gạt tất cả những người có dị năng này. Con biết không, lúc ấy ba rất không cam lòng, dựa vào cái gì… Ba rõ ràng có được dị năng mạnh như vậy, lại không thể sử dụng, dựa vào cái gì… đến lúc chết ông con cũng không dám dùng.”

Tô Hàm há miệng thở dốc, nhưng không biết nên khuyên nhủ thế nào.

Hứa Duệ ngồi bên cạnh muốn vươn tay ôm Tô Minh Diệp vào trong lòng, lại bận tâm đến con trai đang ở đây, thân mật quá không tốt, nên cũng chỉ đưa tay nắm lấy cái chén trên tay Tô Minh Diệp, yên lặng truyền hơi ấm.

Tô Minh Diệp thấy thế nở nụ cười, sau đó nhìn Tô Hàm tiếp tục nói “Hai người không cần lo lắng, chuyện này đã qua rất lâu rồi, hơn nữa cũng chính vì ông chết, mới khiến ba hạ quyết tâm, muốn Tô gia chúng ta đứng trên đỉnh thế giới, bởi vì chỉ có như vậy, tài năng của chúng ta mới được phát huy, không còn ở một ngày nào đó, lại một lần nữa vì không dám bại lộ dị năng mà chết trong tay dị thú.”

“Vừa vặn khi ấy, cha con, cũng là Hứa Duệ thức tỉnh lực tinh thần, ba và cha lập tức tới Thành Trung Tâm, chậm rãi từng bước, mỗi người một lĩnh vực phát triển càng ngày càng tốt, tiếp sau đó… sinh ra con.”

Nói tới đây, Tô Minh Diệp nở nụ cười, suy sụp cảm xúc lúc trước dường như biến mất “Con biết không, lúc nhỏ con rất bướng bỉnh, không ngoan giống như Tô Triêu đâu, cả ngày quấy khóc, hơn nữa vì không thức tỉnh dị năng, nên thân thể cũng không quá tốt, bế con rất khó khăn…”

Tô Hàm nghe Tô Minh Diệp miệng thì oán giận, nhưng biểu tình trên mặt lại rất hạnh phúc, ngay cả biểu tình của Hứa Duệ ngồi bên cạnh, cũng như vậy. Đột nhiên, chẳng có nguyên nhân gì, Tô Hàm có chút đố kỵ với chủ nhân thân thể này. dammy9694.wordpress

“Nhưng, ba và cha không thể để con lại, bởi vì quan hệ của ba và cha con, không thể đưa ra ánh sáng.” Nhìn Tô Hàm, Tô Minh Diệp chậm rãi nói, trong mắt không hề che dấu sự áy náy.

Đời này chuyện cuối cùng ông hối sự, chính là bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con mình.

Đặt tay lên lưng Tô Minh Diệp, Hứa Duệ mở miệng nói “Chuyện sau đó để cha nói, sở dĩ không thể đưa quan hệ này ra ánh sáng, là vì bọn họ có thể cho phép một người không có căn cơ ngồi lên vị trí Liên Minh Chủ Tịch, nhưng sẽ không cho phép một người có chỗ dựa quá mạnh mẽ ngồi lên vị trí ấy.”

Tô Hàm gật đầu, tỏ vẻ lý giải, bọn họ, cũng chính là nhưng kẻ nắm quyền trong Liên Minh đã giúp Tô Minh Diệp ngồi vào vị trí ấy, chẳng qua là vì lúc trước bốn đại gia tộc đã ký kết hiệp nghị, vị trí Chủ Tịch không thể do bất kỳ ai trong bốn đại gia tộc ngồi vào, cho nên họ mới cần một con rối trợ giúp họ.

Nhưng nếu con rối này có người ủng hộ, thì con rối đó có cam tâm để kẻ khác nắm trong tay mà điều khiển nữa hay không thì không thể xác định được, mà những người đó, sẽ không mạo hiểm như vậy.

“Còn có một nguyên nhân, tuy con không thức tỉnh dị năng, nhưng con có biết, cái thứ như dị năng thức tỉnh khi nào thì không thể xác định, người đã qua một trăm tuổi mới thức tỉnh dị năng cũng không phải không có, mà vào thời điểm ấy, cha của con đã ở một vị trí rất cao trong Liên Minh, nhất cử nhất động đều có người chú ý, cho nên, không nói đến quan hệ của chúng ta, mà chuyện con không biết khi nào sẽ thức tỉnh dị năng, cũng trở thành một quả bom hẹn giờ, cho nên vì an toàn của con, ba và cha mới quyết định để người đưa con đến cô nhi viện Phúc Lực.”

“Vậy dì chăm sóc và viện trưởng cô nhi viện Phúc Lực sở dĩ đối xử đặc biệt với con, là vì hai người” Nghe xong, Tô Hàm hỏi.

“Ừ.”

“Con tìm được công việc nhanh như vậy và số tiền mỗi tháng gửi đến thẻ thân thập của con cũng là do hai người?”

“Ừ.”

“Cho nên hai người thật ra cũng không phải… ném con vào viện Phúc Lực rồi mặc kệ.” Tô Hàm nghe xong, sâu kín mở miệng, không biết là nói với mình, hay nói với chủ nhân thân thể này.

“Đương nhiên không phải.” Hứa Duệ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó sờ đầu Tô Hàm, cười nói, “Con là đứa con duy nhất của cha và ba, sao chúng ta lại có thể không cần con được.”

Tô Hàm nghe vậy cắn cắn môi “Có thể để con suy xét một chút được không, dù sao quá đột ngột… Con không có cách nào…” sau khi ích kỷ cướp đoạt thân thể người khác, không thể cướp cả ba và cha của người khác như vậy.

“Được thôi.” Nhìn Tô Hàm, trong mắt Tô Minh Diệp đầy trìu mến, “Thật ra, con không hận ba và cha con, là chúng ta đã rất vui rồi.”

Phản ứng của Tô Hàm, đã nằm trong dự tính tốt nhất của họ. Ban đầu, họ đã nghĩ đến những kết quả tệ nhất, ví dụ như không để ý tới họ, hoặc dứt khoát giả vờ như không biết, hoặc … Đối biểu lộ sự gận thù với họ.

“Con sẽ không hận hai người.” Nhìn trong mắt hai người trước mắt chứa đầy sự yêu thương, Tô Hàm trả lời.

Cho dù nguyên thân thế nào, dù sau này cuộc sống ra sao, cũng không oán hận một đôi chồng chồng này.

Mặc dù mấy năm nay trong Liên Minh, quá trình từ một dị năng bình thường đến địa vị như bây giờ, bọn họ không nói rõ, nhưng Tô Hàm có thể tưởng tượng được, từ một người không có căn cơ, bước đến đỉnh Liên Minh như hiện nay, quá trình ấy đầy khó khăn, đầy nguy hiểm.

Đặc biệt họ rõ ràng yêu nhau, lại chỉ có thể vụng trộm ở cùng nhau.

Bọn họ… thật ra cũng rất khổ sở.

“Thôi không nói chuyện trước đây nữa, ăn cơm trước đã.” Nhìn không khí đã hòa hoãn, Hứa Duệ cười nói, “Cơm anh đã xong rồi, tới ăn đi.”

Tô Minh Diệp nghe vậy cũng nhìn về phía Tô Hàm, tuy không mở miệng, nhưng chờ mong trong mắt cũng có thể thấy được rõ ràng.

Đối mặt với họ, Tô Hàm không thể từ chối.

“Vâng.” Tô Hàm gật đầu.

Nhìn Tô Hàm gật đầu, Hứa Duệ và Tô Minh Diệp nở nụ cười, lúc ăn cơm, dường như đã có sự ăn ý, ai cũng không nhắc lại chuyện thân thế của Tô Hàm, chỉ tùy ý trò chuyện về những gì lý thú xảy ra trong Liên Minh.

“Thì ra Lôi Nghị được hoan nghênh như vậy à.”

Nghe Lôi Nghị cùng giống như Hứa Duệ và Tô Minh Diệp, đều là người nổi tiếng nhất trong Liên Minh mà các thiếu nam thiếu nữ độc thân muốn được gả nhất, Tô Hàm không khỏi đắc ý.

Người đàn ông ưu tú như vậy, là của mình, Tô Hàm ngẫm lại, cảm thấy rất vui vẻ.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa.” Tô Minh Diệp nhíu mày, “Nói chuyện Tiểu Hàm vừa bị tấn công hôm nay đi.”

Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm sờ mũi, sao mình có ảo giác, cảm thấy ông rất không vui khi mình đề cao Lôi Nghị.

“Đúng rồi Hứa Duệ, người vừa rồi anh hỏi ra được gì không?” Tô Minh Diệp chuyển mắt về phía Hứa Duệ.

Nghe Tô Minh Diệp nhắc tới chuyện Tô Hàm vừa bị tấn công, vui cười trên mặt Hứa Duệ lập tức thu lại “Hỏi được, người đó là một sát thủ, chẳng qua vừa ra nhập không lâu, hơn nữa thuộc loại làm việc một mình, cho nên Tiểu Hàm mới có thể thuận lợi bắt được người đó, đổi lại là một tay lão luyện, sợ rằng không thuận lợi như vậy.”

Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm mới hiểu rõ, trách không được vừa rồi, mình nhắc tới tên của thầy, người kia cái gì cũng nói hết, thì ra chỉ là dân nghiệp dư à.

“Vậy anh có hỏi được rốt cuộc là ai muốn giết Tiểu Hàm không.” Nhíu mày, Tô Minh Diệp hỏi, sát khí trên người chợt lóe qua khiến Tô Hàm suýt chút nữa thở không nổi.

Hứa Duệ ngồi cạnh thấy thế, vội vàng mở miệng “A Diệp…”

Tô Minh Diệp lúc này mới kịp phản ứng, mình quá kích động, có lẽ do chuyện này liên quan đến con trai, hơn nữa rất áy náy với nó, vừa nghe đến người có ý đồ gây rối, Tô Minh Diệp mới nhịn không được lộ cảm xúc ra ngoài.

“Được rồi, anh nói đi.” Thu sát ý lại, Tô Minh Diệp nói.

“Người muốn hại Tiểu Hàm có lẽ lần đầu tiên làm việc này, cho nên người đó mới làm ra chuyện tự mình đi gặp người ám sát Tiểu Hàm, mà không phải thông qua phương thức liên lạc khác, chẳng qua cũng như thế mới khiến người kia để lại dấu vết.” Cong cong lên khóe miệng, Hứa Duệ nói.

“Là ai?” Tô Minh Diệp híp mắt, hỏi.

“Dựa theo miêu tả của người đó, hơn nữa người có khả năng có địch ý với Tô Hàm, sau khi loại trừ, thì chỉ có một người.” Cười cười, Hứa Duệ dừng ở chỗ hấp dẫn.

Tô Minh Diệp nghe vậy không khỏi nhíu mày “Là ai, nói nhanh.”

“Đúng… là Tưởng Thược?” Luôn nghe Hứa Duệ nói Tô Hàm đột nhiên mở miệng.

“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ hỏi “Đoán được?”

“Cũng không phải.” Nói xong, Tô Hàm không khỏi ngại ngùng, “Ở trên đường đi, con có thử dùng phương pháp thôi miên để hỏi, nhưng đáng tiếc lại thất bại, cuối cùng con nói sẽ giao anh ta cho thầy, kết quả tự bản thân của anh ta nói ra.”

Nghe Tô Hàm xưng hô với Hứa Duệ là thầy, mà không phải cha, ánh mắt Hứa Duệ và Tô Minh Diệp tối đi một chút.

“Như vậy con muốn học thôi miên không.” Nhìn Tô Hàm, Hứa Duệ cười nói, “Thầy thấy phương diện khống chế lực tinh thần của con đã học được khá tốt rồi, chuyển hóa thú hạch cũng không tệ lắm, xem như thuận buồm xuôi gió, một thời gian nữa thầy sẽ dạy con thôi miên.”

“Thật sao!” Tô Hàm nghe vậy đầu tiên rất vui vẻ, tiếp đó nghĩ đến quan hệ của họ bây giờ, thanh âm lại thấp xuống, “Nếu không… qua một thời gian nữa rồi nói sau, trước tiên con ở trong nhà luyện tập chuyển hóa thú hạch thêm một chút, dù sao đối với tinh sư điều này vẫn quan trọng nhất.”

Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn cười “Cũng được, chờ khi nào con muốn học, thì nói với thầy.”

“Vâng.” Tô Hàm nghe vậy cúi đầu đáp.

“Đúng rồi, về chuyện Tưởng Thược muốn gây bất lợi cho con, thì con không cần lo, ba sẽ giúp con xử lý.” Tô Minh Diệp đột nhiên ngắt lời nói.

Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút “Không cần đâu, chuyện này vẫn để con tự mình tới xử lý đi.”

Tô Minh Diệp nghe vậy nhíu mày, vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị Hứa Duệ ngăn cản. “Nó muốn tự mình xử lý thì theo lời nó đi, anh tin tưởng nó có thể xử lý tốt.”

“Nhưng…”

“Được rồi.” Hứa Duệ nói xong giữ chặt Tô Minh Diệp tay, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Nếu em thực sự lo lắng thì phái thêm vài người đi theo nó không phải tốt hơn sao.”

Tô Minh Diệp lúc này mới chần chờ rồi gật đầu, xem như đồng ý.

Nhìn Tô Minh Diệp đồng ý, Tô Hàm không khỏi thời ra một hơi.

“Đúng rồi…” Há miệng thở dốc, Tô Hàm muốn nói cảm giác vừa rồi ngoại trừ người kia còn có những người khác đi theo mình, nhưng nghĩ nghĩ một chút, lại sợ phiền toái nên không nói nữa. dammy9694.wordpress

“Làm sao vậy?” Hứa Duệ nghe vậy hỏi.

“Không có gì.” Lắc đầu, Tô Hàm nói.

Tuy Tô Hàm ngoài miệng không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của nó ông biết nhất định nó có chuyện gì đó gạt bọn họ, nhưng nó không muốn nói, Hứa Duệ cũng không miễn cưỡng.

“Đúng rồi, ngày hôm qua con không phải tới Lôi gia đấy chứ.”

“À?” Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm sửng sốt một chút, lập tức mặt đỏ lên, “Cái đó, không phải con đi gặp gia trưởng… Không đúng, họ chỉ muốn nhìn bé Tô Triêu thôi.”

“Ha hả.” Nhìn Tô Hàm vẻ mặt túng quẫn, Hứa Duệ không khỏi cười khẽ, “Thầy và ba… A Diệp biết rồi, Vương Kha đã nói hết rồi, nhà họ người cũng rất thích con.”

Tô Hàm nghe vậy còn chưa kịp xấu hổ, chợt nghe đến Tô Minh Diệp ngồi một thình lình nói.

“Nếu con thật sự không thích Lôi Nghị, thì cũng đừng sợ họ bắt buộc hai đứa kết hôn, thậm chí cả quyền nuôi nấng bé Tô Triêu, ba cũng có thể giúp con lấy lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương