Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
Chương 39: Công dụng của thuấn di

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Tô Hàm cảm thấy bờ môi tê rần, sau đó mới kịp phản ứng mình bị cường hôn.

Hơn nữa tuy động tác của Lôi Nghị là hôn môi nhưng còn không bằng nói là áp thẳng lên môi mình.

Bởi vì động tác của Lôi Nghị mà Tô Hàm cảm giác rất rõ ràng môi mình và răng nanh va chạm vào nhau, hơn nữa bởi vì sự va chạm từ hai người nên môi rất đau.

Nhíu nhíu mày, Tô Hàm vươn tay đẩy Lôi Nghị, lại không đẩy được, đành phải mở miệng “A… Buông ra.”

Chẳng qua cậu không nghĩ tới hành động này ngược lại càng khiến Lôi Nghị tấn công.

Đầu lưỡi mạnh mẽ vói vào trong miệng Tô Hàm, Lôi Nghị không chút lưu tình quấy đảo miệng Tô Hàm.

“Ưm… này…”

Tô Hàm bị cường hôn, lúc này đã quên mất dị năng là gì, chỉ theo bản năng dùng sức muốn đẩy người đàn ông này ra.

Nhưng sức lực của cậu căn bản không sánh bằng Lôi Nghị, híp mắt, Tô Hàm đột nhiên cong môi, sau đó dùng sức cắn một cái.

Cảm thấy đầu lưỡi đau xót, mắt Lôi Nghị híp lại, con ngươi tối sầm, sau đó càng dùng sức hôn cậu, mãi cho đến khi song phương hô hấp khó khăn, mới buông Tô Hàm ra.

“Này, anh không biết cái gì là hôn hả!” Miệng được tự do, Tô Hàm lập tức quát Lôi Nghị.

Vừa rồi, đầu lưỡi cậu sắp bị đối phương quấy đến nỗi muốn đứt đôi, tê dại đau đớn thiếu chút nữa mất cảm giác.

Khi Tô Hàm nói xong, nhìn biểu tình ngạc nhiên của Lôi Nghị, cậu mới ý thức được mình vừa nói gì, trời mới biết ban đầu cậu đã chuẩn bị mắng anh một trận mới đúng.

Lôi Nghị “… Em là người đầu tiên.”

Tô Hàm “…” tôi biết, bởi vì kỹ thuật của anh căn bản trúc trắc muốn chết… Không đúng, là không hề có kỹ thuật mới đúng, hoàn toàn theo bản năng đâm trái đâm phải đúng không?

Chẳng qua đường đường là thượng tá của Liên Minh, người thừa kế Lôi gia, vậy mà ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng vẫn còn, thế giới này có phải quá huyền huyễn rồi không?

Không đúng, Tô Hàm mãnh liệt nghĩ, căn bản cậu không muốn hỏi cái này mà?

“Vừa rồi anh có ý gì!” Tuy Tô Hàm cố gắng biểu đạt sự phẫn nộ của mình, nhưng trải qua một hồi ô long, hơn nữa môi cậu bị Lôi Nghị chà đạp sưng đỏ, khiến những lời nói sâu sắc này nhận xét thế nào cũng nghe như tình nhân đang làm nũng.

“Chỉ muốn hôn em thôi mà.” Lôi Nghị nhìn Tô Hàm, trên mặt không có một chút chột dạ khi vừa cường hôn người ta.

“Cho nên tôi phải cảm thấy vinh hạnh hả?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó ở trong lòng nghĩ, nếu có thể thiến người đàn ông này thì tốt.

Có lẽ quá phẫn nộ nên cậu xem nhẹ thân thể của họ còn đang đè lên nhau.

Nhìn môi Tô Hàm vừa mới bị mình chà đạp, con ngươi Lôi Nghị tối đen như mực, sau đó đột nhiên vươn tay, giam cầm Tô Hàm thật chặt trong lòng mình.

Cảm thấy thân thể bị ôm hơi đau chút, Tô Hàm nhíu nhíu mày, muốn thoát ra.

“Đừng động.” âm thanh Lôi Nghị có chút áp lực nhắc nhở.

Tô Hàm cũng không phải kẻ ngốc, cậu đương nhiên biết hành động của Lôi Nghị biểu thị cái gì, đặc biệt là đồ vật phía dưới đang chậm rãi thức tỉnh kề sát bụng mình, càng nhắc nhở Tô Hàm, trạng thái bây giờ của Lôi Nghị.

Chẳng qua Lôi Nghị nói đừng cử động thì cậu sẽ không động à, Tô Hàm là người nghe lời như vậy hả?

Nghĩ nghĩ, vừa rồi cậu cũng không làm động tác gì đặc biệt khiêu khích, mà sao dục vọng của người đàn ông này lại đến mức đó rồi? Mị mắt, đột nhiên đùa dai, liếm tai trái của Lôi Nghị một chút, sau đó vừa lòng cảm nhận được thân thể người đàn ông đang ôm mình nhẹ nhàng run lên, Tô Hàm cong cong khóe miệng, giây tiếp theo, biến mất trong lòng Lôi Nghị.

Thật là, sao lại quên dị năng hạng nhất của mình như vậy chứ?

Lôi Nghị ngồi đối diện trên ghế salong, Tô Hàm nhíu mày, nhìn trong mắt Lôi Nghị lộ vẻ lười biếng “Nói đi, vừa rồi sao anh lại làm như vậy?”

Lúc này, Lôi Nghị đã thanh tỉnh khỏi rung động khi đột nhiên bị Tô Hàm liếm lỗ tai, nhìn Tô Hàm, không hề tránh né hay hối hận nói “Người mình thích ở ngay trước mắt, sẽ có dục vọng, sau đó muốn cho người đó thuộc về mình, anh nghĩ chuyện đó rất bình thường.”

Tô Hàm “…”

Đôi khi cậu thật sự không hiểu Lôi Nghị, vì sao anh chỉ nói chuyện một cách bình thường mà lại khiến mình không biết nên tiếp lời như thế nào.

Rõ ràng người bị cường hôn là mình đúng không? Vậy vì sao người á khẩu không nói nên lời vẫn là mình?

“… Tôi cho rằng, chuyện như thế phải là anh tình tôi nguyện.” Trầm mặc một hồi, Tô Hàm mở miệng.

“Anh biết.” Lôi Nghị gật đầu, “Cho nên vừa rồi, anh mới không tiếp tục.”

Tô Hàm nghe vậy đỡ trán “Cho nên ý của anh là tôi còn phải cảm ơn anh, vì anh không xuống tay với tôi?”

“Không cần.” Lôi Nghị mặt không đổi sắc trả lời, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, “Chẳng qua dục vọng nghẹn lâu quá, lần sau sẽ không như thế.”

Tô Hàm “…”

Cho nên, ý của anh là có lẽ một ngày nào đó sẽ lôi tôi ra làm?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hàm không thể không nâng cấp việc dọn đi ra ngoài lên một lần nữa, vì trinh tiết của mình có cần nhanh chóng đưa bé Tô Triêu cho Lôi gia luôn không nhỉ?

Nhìn Tô Hàm ngồi trên ghế salong suy nghĩ điều gì đó, Lôi Nghị đứng lên, sau đó thẳng tắp đi tới phòng tắm, bởi vì nơi nào kia không tiện mở miệng còn đang cứng rắn, cho nên nếu không muốn quan hệ giữa anh và Tô Hàm trở nên bế tắc thì bây giờ rời đi là lựa chọn tốt nhất, bằng không…

Nghĩ đến cảm xúc mình hôn Tô Hàm vừa rồi, cậu lại phát ra tiếng rên, Lôi Nghị chỉ cảm thấy một luồng nhiệt vọt vào thân thể, nhất thời bước nện nhanh hơn.

Nhìn Lôi Nghị rời đi, Tô Hàm cũng đứng lên trở về phòng.

Thật ra vừa rồi sở dĩ nhanh chóng chạy rời khỏi ngực Lôi Nghị là vì, cậu… dường như bị nụ hôn ngốc vụng lại tràn ngập chiếm hữu của Lôi Nghị khiêu khích, có phản ứng, sợ bị Lôi Nghị phát hiện nên mới…Vừa rồi tuy đầu lưỡi cậu đau rát, nhưng khoang miệng tràn ngập hơi thở của giống đực, con ngươi Tô Hàm tối sầm, thật ra nếu không phải cậu và Lôi Nghị quan hệ thân phận có chút xấu hổ, hơn nữa anh lại thích mình, thì anh là một bạn giường không tồi.

Dù sao, mình cũng là đàn ông, thứ như dục vọng, không chỉ mình Lôi Nghị có. Nhưng ngẫm lại thân phận của Lôi Nghị và nút thắt không rõ hiện trạng trong lòng, một khi mình và anh có quan hệ thể xác thì thời gian kết hôn cũng không xa. Vì vậy bây giờ Tô Hàm không muốn nghĩ nhiều đến đàn ông, chỉ có thể đem mỹ cảm tốt đẹp về anh nén xuống đáy lòng.

Vội vàng tới phòng tắm giải quyết dục vọng, Tô Hàm ngủ với con trai bảo bối.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhìn thấy Lôi Nghị thần sắc bình thường ngồi trước bàn ăn, một chút cũng nhìn không ra người mới cường hôn cậu ngày hôm qua.

Nhìn Lôi Nghị như vậy, Tô Hàm cũng vui vẻ giả ngu “Sớm nha.”

“Sớm.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời, sau đó vẫn như trước giúp Tô Hàm lấy cháo, để xuống trước mặt cậu.

Tô Hàm cầm thìa, không hề áp lực ăn cháo, khi vừa bắt đầu còn ngại ngùng một chút, nhưng thời gian qua, lại cảm thụ sự bình yên này.

Thật ra Tô Hàm từng nghĩ, mình không đáp lại tình cảm của người ta, lại hưởng thụ sự chăm sóc của người ta, có phải rất không có lương tâm hay không.

Nhưng từ khi phát hiện, mình vất vả đau khổ sinh con, còn nuôi con mấy tháng còn không công đưa cho anh, những thương cảm áy náy đó lập tức biến mất tăm.

Ăn xong một bát, cảm thấy còn chưa đủ Tô Hàm liếm liếm môi, không biết cháo này bỏ thêm cái gì nhỉ, ăn thiệt nhiều mà vẫn cảm thấy rất ngon.

“Còn muốn sao?” Một bên Lôi Nghị thấy thế hỏi.

Tô Hàm nghĩ nghĩ, sau đó yên lặng đưa bát cho Lôi Nghị.

Lôi Nghị thấy thế ánh mắt trở nên nhu hòa, cong cong khóe miệng, nhận bát, một lần nữa lấy cháo cho Tô Hàm.

“Anh tạm thời nhận một nhiệm vụ, có lẽ hai ngày tới sẽ không ở Thành Trung Tâm.” Tô Hàm ăn cháo được một nửa, Lôi Nghị đột nhiên mở miệng.

Tô Hàm nghe vậy tay cầm thìa dừng lại, sau đó gật đầu, thật là buồn ngủ lại đưa gối đầu ha, mình còn đang suy nghĩ dọn đi ra ngoài đấy, kết quả ngược lại người ta chủ động chuyển đến nơi khác.

Tuy trong lòng ước gì thời gian anh đi càng dài này tốt, như vậy cậu có thể ở cùng con trai bảo bối một thời gian nữa, chẳng qua vì phải nhìn mặt nhau, Tô Hàm vẫn cười trả lời một câu “Ở bên ngoài chú ý an toàn.”

Nghe quan tâm Tô Hàm dặn dò, Lôi Nghị nở nụ cười, mắt nhìn Tô Hàm càng dịu dàng “Ừ, anh sẽ chú ý, Vì ba con em.”

Tô Hàm 囧, lời này nghe thế nào cũng thấy giống như chồng sắp đi xa nói với vợ con chờ ở nhà.

Nhìn Tô Hàm không lên tiếng, Lôi Nghị lại nói “Em ở nhà cẩn thận một chút, nếu không có việc gì, tốt nhất đừng cho Tô Triêu ra ngoài, còn có.” Lôi Nghị nói xong đưa thẻ thân phận của mình đến gần thẻ thân phận của Tô Hàm, “Nếu như có chuyện gì thì nhanh chóng gọi cho anh hoặc gọi cho em trai anh cũng được.”

Biết Lôi Nghị quan tâm mình mới nói như vậy, Tô Hàm cũng không phải không biết tốt xấu, nên sau khi nghe anh nói, gật đầu trả lời “Tôi biết.”

“Ở nhà chăm sóc bản thân mình cho tốt, có chuyện gì thì bảo A19 đi làm.”

“… Ừ.”

“Nếu gặp nguy hiểm, đừng cố gắng quá, bảo vệ chính mình mới là quan trọng nhất.”

“… Tôi nghĩ, tôi không phải trẻ con, anh không cần…” Đỡ đỡ trán, Tô Hàm muốn nói, anh không cần dặn dò tỉ mỉ kỹ càng như vậy, cứ như là một đi không trở lại ấy.

Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị tạm dừng một chút, sau đó bình tĩnh mở miệng “Em mới mười tám tuổi, vốn không lớn.”

Tô Hàm “…” Cũng không biết đêm qua, ai có cái dáng vẻ như muốn ăn tôi đấy nhé.

Dùng xong bữa sáng, Lôi Nghị để A19 thu thập đồ đạc cất vào không gian xoay, chuẩn bị đi.

Mà Tô Hàm thì tùy ý dựa vào tường, cười nhìn Lôi Nghị rời đi.

Lôi Nghị mặc quân trang thẳng thắn, thoạt nhìn thật mạnh mẽ và phi phàm ha, trong lòng Tô Hàm thầm tán thưởng.

Như không nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Tô Hàm, Lôi Nghị không chớp mắt bước ra cửa, nhưng khi đi qua bên người Tô Hàm, đột nhiên xoay người đặt cậu trên tường, sau đó không chần chờ ép thân thể xuống hôn môi Tô Hàm.

Khác với nụ hôn đêm qua, Tô Hàm cảm giác nụ hôn này có chút vội vàng và đặc biệt mang đậm tính chiếm hữu.

Nụ hôn chấm dứt, Lôi Nghị dán bên tai Tô Hàm dùng một giọng điệu cưng chiều ra lệnh “Nhớ kỹ, sau khi anh đi rồi, đừng để người đàn ông nào khác tới gần em.”

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tô Hàm không đẩy Lôi Nghị ra, thậm chí với lời nói bá đạo của anh cũng không mở miệng phản bác, chỉ hơi nghiêng mặt đi.

Giống như muốn đem khuôn mặt dáng vẻ của Tô Hàm khắc sâu vào đáy lòng, bình tĩnh một lúc, Lôi Nghị mới đứng thẳng, sửa sang lại quân phục trên người, đứng dậy đi về phía cửa.

“Nhớ kỹ, khi không cần thiết, em không được sử dụng dị năng thuấn di trước mặt bất kỳ kẻ nào.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Ngay cả khi xung quanh không có ai, cũng không được sử dụng.”

Nói xong Lôi Nghị nhìn chằm chằm Tô Hàm, mãi đến khi cậu đồng ý, mới vừa lòng gật đầu, mới mở cửa rời đi.

Nhìn bóng dáng Lôi Nghị, Tô Hàm nhíu nhíu mày, tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao? Sao cậu cảm thấy thái độ hôm nay của anh đối với mình rất không bình thường, hơn nữa anh rời đi quá vội vàng, ít nhất đêm qua anh còn chưa có ý định rời khỏi Thành Trung Tâm.

Còn có ——

Sờ sờ đôi môi còn chút ấm áp, Tô Hàm híp mắt lại, dục vọng chiếm hữu của anh đối với mình, dường như càng ngày càng mãnh liệt nha, giống như… Vội vàng tuyên bố quyền sở hữu mình thuộc về anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương