Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
-
Chương 22: Lôi nghị bắt đầu hoài nghi
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Lão đại, đây là tư liệu mà anh muốn.”
Một người đàn ông tóc hồng vẻ mặt đầy sức sống bước vào văn phòng thủ trưởng, đặt một tập văn kiện trước mắt người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng ngồi sau bàn công tác.
Lôi Nghị nghe vậy ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, anh nhận văn kiện và gật đầu với người đàn ông đưa văn kiện, ý bảo cậu ta có thể đi rồi.
Nhưng người đàn ông kia không có ý rời đi, ngược lại vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lôi Nghị.
Nhìn người kia không ra ngoài khiến Lôi Nghị nhíu mày “Sao cậu còn đứng ở đấy?”
“Lão đại…” Người đàn ông chà xát tay, cười hì hì mở miệng, “Cái cậu bé tên Tô Hàm kia là ai vậy? Lão đại sao anh lại muốn điều tra cậu ấy? Còn nữa cậu ta có quan hệ thế nào với anh? Có phải là thượng tá phu nhân tương lai không?”
Thản nhiên liếc người đàn ông kia một cái, Lôi Nghị mở miệng “Hỏi xong rồi?”
Nhìn thấy ánh mắt của lão đại nhà mình, người đàn ông kia cũng chính là Sở Viêm thân thể co rụt lại, trong lòng kêu thảm thiết, xong rồi, hình như mình lại đắc tội với lão đại.
Nhìn dáng vẻ không giận mà uy của Lôi Nghị, Sở Viêm thật muốn cho mình một cái tát, sao vẫn không nhớ được nhỉ, lần trước cũng vì tò mò hỏi một câu, bộ đồ phòng hộ của lão đại bị ai lấy kết quả bị ném vào phòng huấn luyện nửa tháng, thiếu chút nữa bị thao chết ở trong đó.
Kết quả bây giờ vừa đi ra, vết sẹo còn chưa lành đã quên đau.
Cúi đầu, Sở Viêm nhận mệnh chờ lệnh của lão đại, lần này là bao lâu, nửa tháng hay là một tháng, sao mình không ngoan ngoãn nghe lời lão đại được nhỉ?
Chẳng qua Sở Viêm không nghĩ tới Lôi Nghị chỉ nhìn một cái, sau đó nói “Không có việc gì nữa cậu ra ngoài đi.”
“…?!” Sở Viêm hoàn toàn không ngờ.
Nhìn Sở Viêm vẫn đứng tại chỗ không động, Lôi Nghị nhíu mày “Thế nào, còn việc gì?”
Sở Viêm nghe vậy nhanh chóng lắc đầu “Không có, không có!”
Sau đó như bị đuổi đi đầu thai chạy ra khỏi phòng thủ trưởng.
Nhìn dáng vẻ Sở Viêm kẹp mất đuôi, Lôi Nghị không khỏi buồn cười, chẳng lẽ mình đáng sợ lắm sao?
Nhưng Tô Hàm đâu có sợ mình nhỉ, lại lập tức lắc đầu, người nọ không phải không sợ mình, mà cố gắng lợi dụng mình triệt để.
Dường như mỗi lần ở chung với cậu, nếu không cố gắng để mình không tồn tại thì cũng liên tục dỗ dành lừa lọc mình để được một số chỗ tốt.
Lôi Nghị buồn cười nghĩ, mở tư liệu trong tay…
Bên này Lôi Nghị đang chuyên tâm nhìn tư liệu trên tay, lại không biết cửa phòng vừa nhẹ nhàng mở ra rồi lập tức bị đóng.
Cứng ngắc đóng cửa phòng, Nguyễn Linh vẻ mặt ngốc nghếch đi ra.
Sở Viêm chạm mặt Nguyễn Linh đi ra, nhìn thấy Nguyễn Linh mất hồn mất vía, nâng tay trước mắt cô lắc lư “Này, đại mỹ nữ, giữa ban ngày gặp quỷ à.”
Vốn chỉ là một câu trêu ghẹo, nhưng không nghĩ rằng Nguyễn Linh lại gật đầu.
“Cái gì? Cô gặp quỷ thật hả?!” Sở Viêm nghe vậy mãnh liệt nhìn ra phía sau, “Là sao, ở đâu ở đâu vậy?”
Lãnh Liệt đi theo phía sau Sở Viêm nghe vậy nhìn cậu ta một cái, phun một câu “Ngu ngốc!”
“Này!” Sở Viêm bị mắng ngu ngốc thì bốc hỏa nhìn Lãnh Liệt “Mặt núi băng, anh nói ai ngu ngốc?”
Lãnh Liệt nghe vậy không đáp lời, nhưng trong mắt gợi lên sự trào phúng nhàn nhạt, người ở đây đều nhìn rõ, Sở Viêm đương nhiên cũng nhìn thấy.
“Mặt núi băng!” Sở Viêm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãnh Liệt, “Anh lớn gan nhỉ!”
Lãnh Liệt nghe xong thản nhiên liếc giữa hai chân Sở Viêm một cái “Lớn hơn cậu.”
“Này…”
“Được rồi, hai người đừng ấm ĩ nữa.” Mắt thấy hai người bắt đầu ồn ào, Nguyễn Linh lập tức mở miệng ngăn cản, thật là mỗi ngày nhìn thấy nhau cũng không thấy phiền.
Nhìn mỹ nữ duy nhất tại hiện trường phát hỏa, mặc dù trong lòng Sở Viêm rất khó chịu, nhưng chỉ có thể dừng lại, chẳng qua trong nội tâm vẫn không cam lòng lạnh lùng liếc Lãnh Liệt một cái.
Mà Lãnh Liệt bị trừng trực tiếp bỏ qua không nhìn.
“Hai người có biết vừa rồi tôi nhìn thấy gì không?” Nguyễn Linh nhìn hai người, đột nhiên thần bí mở miệng.
Sở Viêm nhìn cô một cái, mở miệng “Biết, cô gặp quỷ.”
“…Cậu nhìn thấy quỷ rồi hả?” Giận dữ liếc Sở Viêm một cái, Nguyễn Linh nhỏ giọng nói, “Vừa rồi tôi thấy lão đại ngồi một mình trong văn phòng, một lát lắc đầu lát sau lại cười trộm, tình huống cực kỳ quỷ dị.”
“Thật sao?” Sở Viêm nghe xong hai mắt sáng lên, rất nhanh gia nhập hàng ngũ thảo luận, “Buổi sáng hôm nay, lão đại còn để tôi điều tra tư liệu của một thiếu niên đấy, hơn nữa khi tôi hỏi thăm quan hệ của anh ấy và thiếu niên kia, lão đại còn không trách phạt tôi, các người nói…”
Sở Viêm nói xong hạ giọng, hỏi một câu “Lão đại có phải đang yêu hay không?”
Nếu không vì sao lão đại đột nhiên lại tốt như vậy, phải biết bình thường lão đại ghét nhất người khác bát quái việc tư của lão đại, mà mình thì luôn không quản được cái miệng, cũng vì chuyện này mà không biết đã bị phạt đến bao nhiêu lần rồi.
Vốn cho rằng, lần này chạy cũng không thoát, không nghĩ tới lão đại lại không phạt gì, ngoại trừ vì lão đại đang yêu, sau đó tâm tốt hơn Sở Viêm không nghĩ ra được lý do khác.
“Muốn biết thì đứng trước mặt hỏi một chút không được à.” Sở Viêm đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền đến.
“Cũng đúng, đứng trước mặt lão đại hỏi một chút…” Sở Viêm gật đầu trả lời, cho đến khi vô tri nói được một nửa mới phát hiện người nói những lời này chính là lão đại, sao lão đại lại ở chỗ này!!!
“Lão đại…” Cúi đầu, Sở Viêm ư ử nói.
“Mấy người rảnh rỗi như vậy, thì đi WC quét tước một chút, nhớ kỹ phải ‘tự mình quét tước’.” Nói xong câu đó, Lôi Nghị cầm tư liệu đi mất.
Đang yêu sao? Lôi Nghị cong cong khóe miệng, vì sao với cái kết luận này, mình lại không bài xích nhỉ?
Bên này Lôi Nghị tâm tình tốt, nhưng bên kia ba người nghe anh nói xong, bắt đầu kêu thảm thiết, trong đó tiếng kêu của Sở Viêm là thê lương nhất.
Bởi vì lão đại nói tự mình quét, có nghĩa là không thể dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật, cũng không thể để người máy làm hay nhờ lính hỗ trợ, điều này đối với những kẻ ỷ lại vào người máy như bọn họ sao có thể tiếp nhận được.
Huống chi, thứ bọn họ sắp phải dọn là WC đấy…
Nhưng nếu là mệnh lệnh của lão đại, cho dù bọn họ không tình nguyện, cũng chỉ có thể nuốt nước mắt nghe theo, ai bảo người ta là lão đại, mình là binh lính chứ.
***
Khi Lôi Nghị về đến nhà, Tô Hàm đang chơi với bé Tô Triêu nhà mình, có một thiếu niên khuôn mặt thanh tú nhưng biểu tình hơi cứng ngắc đứng cạnh họ, chính là ‘bảo mẫu trẻ em’ ngày hôm qua bọn họ cùng đi mua.
Không biết vì sao khi anh mở cửa, nháy mắt nhìn thấy khung cảnh kia nội tâm luôn cứng rắn đột nhiên mềm xuống, thật giống như… Ở bên ngoài bận rộn một ngày, về đến nhà nhìn thấy vợ và con trai đang chờ mình.
Nhớ tới những điều trong tư liệu, lòng Lôi Nghị không khỏi cảm thấy vui sướng, không nghĩ tới cậu thiếu niên đêm hôm đó chính là Tô Hàm.
Ngày đó Thủy Duyệt hợp tác với cấp dưới của anh bày mưu hại anh, tuy sau đó bị anh bắt được, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại(1) lên giường với một cậu thiếu niên khác.
(1) 阴差阳错 – Âm soa dương thác: Có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người, trong văn: “không biết vì sao lại…”
Chờ khi anh tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng cậu thiếu niên kia nữa, mà anh lại vì lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn bị bày mưu, tâm tình không tốt, đối những người tham dự chuyện lần đó cũng rất chán ghét, nên không tiếp tục điều tra.
Sớm biết người kia là Tô Hàm, Lôi Nghị nắm chặt tay…
“Trở về rồi.” Tô Hàm đang chơi với con trai, nhìn thấy Lôi Nghị đứng ở cửa mở miệng nói.
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, sau đó tự nhiên vươn tay bế Tô Triêu.
Tô Hàm “…!”
Đây là tình huống gì, vì lần đầu tiên ôm bé Tô Triêu bị dính nước tiểu ra quần, về sau Lôi Nghị đều đứng từ xa mà nhìn.
Không để ý đến biểu tình khiếp sợ của Tô Hàm, Lôi Nghị nhìn bé con trong lòng nghĩ, nhóc này có khuôn mặt tương tự với mình liệu có phải là con mình không nhỉ?
Từ tài liệu Sở Viêm điều tra cho thấy, đêm đó trước khi Tô Hàm lên giường với mình, đã chia tay với Lâm Tuấn được một thời gian, mà anh dường như là người đàn ông duy nhất trong vòng một tháng có tiếp xúc thân thể với cậu.
Sau khi phát hiện mình mang thai, cậu lập tức rời khỏi Thành Trung Tâm…
Như vậy tính ra đứa bé này rất có khả năng là con trai của mình.
Nhìn Lôi Nghị vẫn đứng đó ôm con trai của mình, kinh ngạc ban đầu của Tô Hàm qua đi, cậu cũng mặc kệ để anh bế Tô Triêu.
“Thầy của tôi buổi sáng hôm nay nói có người gây phiền toái cho anh, anh… đối phó được không?” Nhớ tới chuyện buổi sáng Hứa Duệ nói ở Hiệp Hội tinh sư, Tô Hàm nhìn Lôi Nghị quan tâm hỏi.
Tuy Hứa Duệ đã nói với Lôi Dực rồi, vì Lôi Dực đột phá trở thành tinh sư cấp cao trước năm năm mươi tuổi, dựa theo bộ luật mới ra của Liên Minh thì có thể được miễn tội danh lưu đày. Nhưng Tô Hàm vẫn có chút lo lắng, dù sao chuyện này dường như không đơn giản như vậy, liên lụy đến nhiều người, không phải chuyện nhỏ.
Nghe Tô Hàm quan tâm, Lôi Nghị trong lòng ấm áp, khóe miệng hơi cong trả lời “Đã không sao rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tô Hàm nghe vậy cười, hai anh em nhà này đối với mình không tệ, bỏ mận báo đào, Tô Hàm không hy vọng bọn họ gặp chuyện gì không may.
“Hôm nay tới Hiệp Hội tinh sư với Tiểu Dực thế nào, đăng kí tinh sư cấp thấp sao?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị mở miệng hỏi.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Đã đăng kí xong rồi.” Nói xong lấy từ không gian xoay một cái huy hiệu mặt trên khắc tinh thạch màu đỏ quơ quơ trước mặt Lôi Nghị, cười nói, “Bây giờ tôi đã là tinh sư cấp thấp nhé, nhưng tôi có một thấy hướng dẫn rất lợi hại đấy.”
Nhìn Tô Hàm vui vẻ, tâm tình Lôi Nghị cũng tốt theo “Tư chất của cậu tốt như vậy chắc chắn có rất nhiều tinh sư muốn nhận cậu làm học trò.”
Tô Hàm nghe vậy cười cười “Không khoa trương như anh nói đâu.”
Nhìn ra sự kiêu ngạo cất giấu dưới đáy mắt của Tô Hàm, Lôi Nghị cười cười, dường như vô ý hỏi “Tiểu Hàm, đứa bé này thức tỉnh dị năng chưa?”
“Lão đại, đây là tư liệu mà anh muốn.”
Một người đàn ông tóc hồng vẻ mặt đầy sức sống bước vào văn phòng thủ trưởng, đặt một tập văn kiện trước mắt người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng ngồi sau bàn công tác.
Lôi Nghị nghe vậy ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, anh nhận văn kiện và gật đầu với người đàn ông đưa văn kiện, ý bảo cậu ta có thể đi rồi.
Nhưng người đàn ông kia không có ý rời đi, ngược lại vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lôi Nghị.
Nhìn người kia không ra ngoài khiến Lôi Nghị nhíu mày “Sao cậu còn đứng ở đấy?”
“Lão đại…” Người đàn ông chà xát tay, cười hì hì mở miệng, “Cái cậu bé tên Tô Hàm kia là ai vậy? Lão đại sao anh lại muốn điều tra cậu ấy? Còn nữa cậu ta có quan hệ thế nào với anh? Có phải là thượng tá phu nhân tương lai không?”
Thản nhiên liếc người đàn ông kia một cái, Lôi Nghị mở miệng “Hỏi xong rồi?”
Nhìn thấy ánh mắt của lão đại nhà mình, người đàn ông kia cũng chính là Sở Viêm thân thể co rụt lại, trong lòng kêu thảm thiết, xong rồi, hình như mình lại đắc tội với lão đại.
Nhìn dáng vẻ không giận mà uy của Lôi Nghị, Sở Viêm thật muốn cho mình một cái tát, sao vẫn không nhớ được nhỉ, lần trước cũng vì tò mò hỏi một câu, bộ đồ phòng hộ của lão đại bị ai lấy kết quả bị ném vào phòng huấn luyện nửa tháng, thiếu chút nữa bị thao chết ở trong đó.
Kết quả bây giờ vừa đi ra, vết sẹo còn chưa lành đã quên đau.
Cúi đầu, Sở Viêm nhận mệnh chờ lệnh của lão đại, lần này là bao lâu, nửa tháng hay là một tháng, sao mình không ngoan ngoãn nghe lời lão đại được nhỉ?
Chẳng qua Sở Viêm không nghĩ tới Lôi Nghị chỉ nhìn một cái, sau đó nói “Không có việc gì nữa cậu ra ngoài đi.”
“…?!” Sở Viêm hoàn toàn không ngờ.
Nhìn Sở Viêm vẫn đứng tại chỗ không động, Lôi Nghị nhíu mày “Thế nào, còn việc gì?”
Sở Viêm nghe vậy nhanh chóng lắc đầu “Không có, không có!”
Sau đó như bị đuổi đi đầu thai chạy ra khỏi phòng thủ trưởng.
Nhìn dáng vẻ Sở Viêm kẹp mất đuôi, Lôi Nghị không khỏi buồn cười, chẳng lẽ mình đáng sợ lắm sao?
Nhưng Tô Hàm đâu có sợ mình nhỉ, lại lập tức lắc đầu, người nọ không phải không sợ mình, mà cố gắng lợi dụng mình triệt để.
Dường như mỗi lần ở chung với cậu, nếu không cố gắng để mình không tồn tại thì cũng liên tục dỗ dành lừa lọc mình để được một số chỗ tốt.
Lôi Nghị buồn cười nghĩ, mở tư liệu trong tay…
Bên này Lôi Nghị đang chuyên tâm nhìn tư liệu trên tay, lại không biết cửa phòng vừa nhẹ nhàng mở ra rồi lập tức bị đóng.
Cứng ngắc đóng cửa phòng, Nguyễn Linh vẻ mặt ngốc nghếch đi ra.
Sở Viêm chạm mặt Nguyễn Linh đi ra, nhìn thấy Nguyễn Linh mất hồn mất vía, nâng tay trước mắt cô lắc lư “Này, đại mỹ nữ, giữa ban ngày gặp quỷ à.”
Vốn chỉ là một câu trêu ghẹo, nhưng không nghĩ rằng Nguyễn Linh lại gật đầu.
“Cái gì? Cô gặp quỷ thật hả?!” Sở Viêm nghe vậy mãnh liệt nhìn ra phía sau, “Là sao, ở đâu ở đâu vậy?”
Lãnh Liệt đi theo phía sau Sở Viêm nghe vậy nhìn cậu ta một cái, phun một câu “Ngu ngốc!”
“Này!” Sở Viêm bị mắng ngu ngốc thì bốc hỏa nhìn Lãnh Liệt “Mặt núi băng, anh nói ai ngu ngốc?”
Lãnh Liệt nghe vậy không đáp lời, nhưng trong mắt gợi lên sự trào phúng nhàn nhạt, người ở đây đều nhìn rõ, Sở Viêm đương nhiên cũng nhìn thấy.
“Mặt núi băng!” Sở Viêm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãnh Liệt, “Anh lớn gan nhỉ!”
Lãnh Liệt nghe xong thản nhiên liếc giữa hai chân Sở Viêm một cái “Lớn hơn cậu.”
“Này…”
“Được rồi, hai người đừng ấm ĩ nữa.” Mắt thấy hai người bắt đầu ồn ào, Nguyễn Linh lập tức mở miệng ngăn cản, thật là mỗi ngày nhìn thấy nhau cũng không thấy phiền.
Nhìn mỹ nữ duy nhất tại hiện trường phát hỏa, mặc dù trong lòng Sở Viêm rất khó chịu, nhưng chỉ có thể dừng lại, chẳng qua trong nội tâm vẫn không cam lòng lạnh lùng liếc Lãnh Liệt một cái.
Mà Lãnh Liệt bị trừng trực tiếp bỏ qua không nhìn.
“Hai người có biết vừa rồi tôi nhìn thấy gì không?” Nguyễn Linh nhìn hai người, đột nhiên thần bí mở miệng.
Sở Viêm nhìn cô một cái, mở miệng “Biết, cô gặp quỷ.”
“…Cậu nhìn thấy quỷ rồi hả?” Giận dữ liếc Sở Viêm một cái, Nguyễn Linh nhỏ giọng nói, “Vừa rồi tôi thấy lão đại ngồi một mình trong văn phòng, một lát lắc đầu lát sau lại cười trộm, tình huống cực kỳ quỷ dị.”
“Thật sao?” Sở Viêm nghe xong hai mắt sáng lên, rất nhanh gia nhập hàng ngũ thảo luận, “Buổi sáng hôm nay, lão đại còn để tôi điều tra tư liệu của một thiếu niên đấy, hơn nữa khi tôi hỏi thăm quan hệ của anh ấy và thiếu niên kia, lão đại còn không trách phạt tôi, các người nói…”
Sở Viêm nói xong hạ giọng, hỏi một câu “Lão đại có phải đang yêu hay không?”
Nếu không vì sao lão đại đột nhiên lại tốt như vậy, phải biết bình thường lão đại ghét nhất người khác bát quái việc tư của lão đại, mà mình thì luôn không quản được cái miệng, cũng vì chuyện này mà không biết đã bị phạt đến bao nhiêu lần rồi.
Vốn cho rằng, lần này chạy cũng không thoát, không nghĩ tới lão đại lại không phạt gì, ngoại trừ vì lão đại đang yêu, sau đó tâm tốt hơn Sở Viêm không nghĩ ra được lý do khác.
“Muốn biết thì đứng trước mặt hỏi một chút không được à.” Sở Viêm đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền đến.
“Cũng đúng, đứng trước mặt lão đại hỏi một chút…” Sở Viêm gật đầu trả lời, cho đến khi vô tri nói được một nửa mới phát hiện người nói những lời này chính là lão đại, sao lão đại lại ở chỗ này!!!
“Lão đại…” Cúi đầu, Sở Viêm ư ử nói.
“Mấy người rảnh rỗi như vậy, thì đi WC quét tước một chút, nhớ kỹ phải ‘tự mình quét tước’.” Nói xong câu đó, Lôi Nghị cầm tư liệu đi mất.
Đang yêu sao? Lôi Nghị cong cong khóe miệng, vì sao với cái kết luận này, mình lại không bài xích nhỉ?
Bên này Lôi Nghị tâm tình tốt, nhưng bên kia ba người nghe anh nói xong, bắt đầu kêu thảm thiết, trong đó tiếng kêu của Sở Viêm là thê lương nhất.
Bởi vì lão đại nói tự mình quét, có nghĩa là không thể dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật, cũng không thể để người máy làm hay nhờ lính hỗ trợ, điều này đối với những kẻ ỷ lại vào người máy như bọn họ sao có thể tiếp nhận được.
Huống chi, thứ bọn họ sắp phải dọn là WC đấy…
Nhưng nếu là mệnh lệnh của lão đại, cho dù bọn họ không tình nguyện, cũng chỉ có thể nuốt nước mắt nghe theo, ai bảo người ta là lão đại, mình là binh lính chứ.
***
Khi Lôi Nghị về đến nhà, Tô Hàm đang chơi với bé Tô Triêu nhà mình, có một thiếu niên khuôn mặt thanh tú nhưng biểu tình hơi cứng ngắc đứng cạnh họ, chính là ‘bảo mẫu trẻ em’ ngày hôm qua bọn họ cùng đi mua.
Không biết vì sao khi anh mở cửa, nháy mắt nhìn thấy khung cảnh kia nội tâm luôn cứng rắn đột nhiên mềm xuống, thật giống như… Ở bên ngoài bận rộn một ngày, về đến nhà nhìn thấy vợ và con trai đang chờ mình.
Nhớ tới những điều trong tư liệu, lòng Lôi Nghị không khỏi cảm thấy vui sướng, không nghĩ tới cậu thiếu niên đêm hôm đó chính là Tô Hàm.
Ngày đó Thủy Duyệt hợp tác với cấp dưới của anh bày mưu hại anh, tuy sau đó bị anh bắt được, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại(1) lên giường với một cậu thiếu niên khác.
(1) 阴差阳错 – Âm soa dương thác: Có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người, trong văn: “không biết vì sao lại…”
Chờ khi anh tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng cậu thiếu niên kia nữa, mà anh lại vì lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn bị bày mưu, tâm tình không tốt, đối những người tham dự chuyện lần đó cũng rất chán ghét, nên không tiếp tục điều tra.
Sớm biết người kia là Tô Hàm, Lôi Nghị nắm chặt tay…
“Trở về rồi.” Tô Hàm đang chơi với con trai, nhìn thấy Lôi Nghị đứng ở cửa mở miệng nói.
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, sau đó tự nhiên vươn tay bế Tô Triêu.
Tô Hàm “…!”
Đây là tình huống gì, vì lần đầu tiên ôm bé Tô Triêu bị dính nước tiểu ra quần, về sau Lôi Nghị đều đứng từ xa mà nhìn.
Không để ý đến biểu tình khiếp sợ của Tô Hàm, Lôi Nghị nhìn bé con trong lòng nghĩ, nhóc này có khuôn mặt tương tự với mình liệu có phải là con mình không nhỉ?
Từ tài liệu Sở Viêm điều tra cho thấy, đêm đó trước khi Tô Hàm lên giường với mình, đã chia tay với Lâm Tuấn được một thời gian, mà anh dường như là người đàn ông duy nhất trong vòng một tháng có tiếp xúc thân thể với cậu.
Sau khi phát hiện mình mang thai, cậu lập tức rời khỏi Thành Trung Tâm…
Như vậy tính ra đứa bé này rất có khả năng là con trai của mình.
Nhìn Lôi Nghị vẫn đứng đó ôm con trai của mình, kinh ngạc ban đầu của Tô Hàm qua đi, cậu cũng mặc kệ để anh bế Tô Triêu.
“Thầy của tôi buổi sáng hôm nay nói có người gây phiền toái cho anh, anh… đối phó được không?” Nhớ tới chuyện buổi sáng Hứa Duệ nói ở Hiệp Hội tinh sư, Tô Hàm nhìn Lôi Nghị quan tâm hỏi.
Tuy Hứa Duệ đã nói với Lôi Dực rồi, vì Lôi Dực đột phá trở thành tinh sư cấp cao trước năm năm mươi tuổi, dựa theo bộ luật mới ra của Liên Minh thì có thể được miễn tội danh lưu đày. Nhưng Tô Hàm vẫn có chút lo lắng, dù sao chuyện này dường như không đơn giản như vậy, liên lụy đến nhiều người, không phải chuyện nhỏ.
Nghe Tô Hàm quan tâm, Lôi Nghị trong lòng ấm áp, khóe miệng hơi cong trả lời “Đã không sao rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tô Hàm nghe vậy cười, hai anh em nhà này đối với mình không tệ, bỏ mận báo đào, Tô Hàm không hy vọng bọn họ gặp chuyện gì không may.
“Hôm nay tới Hiệp Hội tinh sư với Tiểu Dực thế nào, đăng kí tinh sư cấp thấp sao?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị mở miệng hỏi.
Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Đã đăng kí xong rồi.” Nói xong lấy từ không gian xoay một cái huy hiệu mặt trên khắc tinh thạch màu đỏ quơ quơ trước mặt Lôi Nghị, cười nói, “Bây giờ tôi đã là tinh sư cấp thấp nhé, nhưng tôi có một thấy hướng dẫn rất lợi hại đấy.”
Nhìn Tô Hàm vui vẻ, tâm tình Lôi Nghị cũng tốt theo “Tư chất của cậu tốt như vậy chắc chắn có rất nhiều tinh sư muốn nhận cậu làm học trò.”
Tô Hàm nghe vậy cười cười “Không khoa trương như anh nói đâu.”
Nhìn ra sự kiêu ngạo cất giấu dưới đáy mắt của Tô Hàm, Lôi Nghị cười cười, dường như vô ý hỏi “Tiểu Hàm, đứa bé này thức tỉnh dị năng chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook