Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
-
Chương 17: Vui mừng gặp lại người yêu cũ
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Ba!”
Thiếu niên che mặt lại, hung ác trừng Tô Hàm, ánh mắt oán độc đến mức muốn giết người.
Thì ra nháy mắt khi bàn tay thiếu niên nâng lên, Lôi Nghị luôn bàng quan đứng một bên vươn tay bắt được cánh tay thiếu niên nâng lên, Tô Hàm thấy thế, trực tiếp quăng cho thiếu niên kia một cái tát, nhìn gò má sưng đỏ của thiếu niên thì biết cái tát này rất mạnh.
“Cút!” Lôi Nghị mặt lạnh nói xong câu đó, mới buông lỏng.
Mà Lâm Tuấn và thiếu niên kia lúc này mới phát hiện Lôi Nghị đứng một bên.
Tuy Lôi Nghị chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng do khí chất sắc bén trên người anh truyền đến mà Lâm Tuấn biết đây không phải người dễ chọc, nên cho dù thiếu niên kia trúng một cái tát, anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu giải thích.
“Vừa rồi tiểu Thược có chút xúc động, thật xin lỗi, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi.” Lâm Tuấn nói xong muốn kéo thiếu niên đi.
Nhưng thiếu niên kia lại không có hiểu biết nhiều như Lâm Tuấn, huống hồ cậu ta vốn định đánh người trái lại cuối cùng còn bị đánh, đau đớn trên mặt và sự xấu hổ khi bị mất mặt trước mọi người, khiến cậu ta không muốn rời đi như vậy.
Tránh khỏi tay Lâm Tuấn, thiếu niên căm tức nhìn Tô Hàm, vẻ mặt oán độc “Mày ngược lại rất tốt nhỉ, mới rời khỏi Lâm Tuấn không lâu đã thông đồng với một người khác, thật là trời sinh thấp hèn, còn có đứa bé đó sẽ không phải của người đàn ông này đấy chứ?”
Nghe thiếu niên nói, Lâm Tuấn theo bản năng nhìn nằm cậu bé nằm trong đẩy, nhìn kỹ mới phát hiện, đứa bé rất giống Lôi Nghị. Đứa bé này không phải của mình, mà của người đàn ông này?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tuấn nhất thời có cảm giác chua xót, dù sao cũng là mình vứt bỏ người ta trước, hơn nữa người đàn ông trước mắt mình lại không biết rõ, nên cho dù khuất nhục, cũng chỉ có thể nuốt ở trong lòng, sau đó lại một lần nữa lôi kéo thiếu niên kia đi.
Chẳng qua, thiếu niên không như ý anh ta, lại một lần nữa tránh khỏi tay Lâm Tuấn, sau đó miệt thị nhìn Tô Hàm nói “Mày chỉ biết câu dẫn đàn ông thôi, lúc sinh con cho anh ta, ở trên giường cố gắng lắm nhỉ, nói không chừng người đàn ông này thật sự sẽ lấy mày đấy.”
Nghe thiếu niên nói không đầu không đuôi, Tô Hàm đột nhiên nở nụ cười, nhìn thiếu niên kia, rồi nhíu mày, nhàn nhã nói “Người đàn ông này nhất định không yêu cậu?”
“Mày nói bậy!” Bị nói trúng tâm sự, thiếu niên tức giận thành xấu hổ lại một lần nữa nâng tay muốn đánh Tô Hàm.
Chẳng qua lúc này hậu quả không chỉ dừng lại ở việc nhận một cái tát, Lôi Nghị trực tiếp bẻ gãy cánh tay cậu ta.
Sự đau đớn khi xương cốt bị bẻ gãy khiến thiếu niên một thân mồ hôi lạnh, chưa từng trải qua đau đớn như vậy hốc mắt lập tức ướt sũng, mặt mày cậu ta lại xinh đẹp nhìn thế nào cũng chọc người ta yêu mến.
Chẳng qua lúc này Lâm Tuấn lại không có thời gian đau lòng, bởi vì cuối cùng anh ta cũng nhớ ra thân phận của Lôi Nghị.
Người thừa kế Lôi gia một trong bốn đại gia tộc của Liên Minh, vài ngày trước anh ta từng thấy qua TV, tuy anh ta không biết Tô Hàm sao lại đi cùng người này, nhưng bây giờ xem ra Lôi Nghị đang ở cùng Tô Hàm.
Tóm lại người đàn ông này cho dù là anh ta hay tiểu Thược đều không thể trêu vào, hơn nữa người đàn ông này không dùng dị năng mà chỉ bẻ gãy cánh tay tiểu Thược, đã là hạ thủ lưu tình rồi.
Dù sao lấy khoa học kỹ thuật bây giờ bị bẻ gãy tay căn bản không phải chuyện lớn, nhiều nhất chỉ đau một chút thôi.
“Rất rất xin lỗi, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi.” không kịp suy nghĩ xem đứa trẻ là con ai, Lâm Tuấn nói với hai người, lập tức kéo thiếu niên đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người muốn đi, Tô Hàm đột nhiên mở miệng “Chờ một chút!”
Lâm Tuấn nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Hàm “Tiểu Hàm, em…”
Trực tiếp đánh gãy lời Lâm Tuấn, Tô Hàm hỏi “Chúng ta vốn yêu nhau, sau đó anh vì cậu ta…” Chỉ chỉ thiếu niên kia tiếp tục hỏi, “Chia tay với tôi, sau đó bỏ rơi tôi?”
“Tiểu Hàm, anh…”
“Ba!”
Lâm Tuấn nói còn chưa nói xong, đã bị Tô Hàm cho một cái tát.
Lâm Tuấn bị đánh vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu “Tiểu Hàm, em là…”
“Ba!”
Không kịp phản ứng, mặt bên kia lại trúng một cái tát.
“Anh có thể đi rồi.” Nhìn người bị đánh ngây ngẩn, Tô Hàm thổi thổi tay, thản nhiên mở miệng.
“Này, sao mày có thể đánh Lâm Tuấn, không phải mày yêu anh ấy muốn chết sao?” thiếu niên bây giờ mới vừa kịp phản ứng, nhìn Tô Hàm biểu tình không thể tin nói.
“Bây giờ không yêu.” Tô Hàm không hề gì nói.
“Mày nói không yêu là không yêu à, tao không tin.” Thiếu niên không tin nói.
Tô Hàm nhún vai “Tùy cậu.”
Thiếu niên còn định mở miệng nói thêm gì đó, lại bị Lâm Tuấn giữ chặt, sắc mặt có chút xấu hổ nhìn Tô Hàm một cái, lập tức cứng rắn kéo thiếu niên cùng đi.
Nhìn hai người chạy trối chết, trong lòng Tô Hàm không khỏi sinh ra một trận sảng khoái.
Thật ra kiếp trước hai người này phản bội cậu, ở trước mặt cậu diễu võ dương oai, cậu đã muốn làm như vậy, chẳng qua thời gian đó còn xử lý việc của căn cứ không động thủ được.
Bây giờ gộp cả hai kiếp báo thù luôn cho ‘Tô Hàm’, trong lòng quá sướng.
Càng khiến Tô Hàm vui vẻ là cậu nhìn thấy hai người này giống hệt hai người kia ở kiếp trước, ngoại trừ sự khiếp sợ ban đầu thì về sau chỉ còn lại sự hận thù sỉ nhục, không hề có một tia đau lòng.
Cho nên, phải chăng cậu thật sự đã buông tha cho người đàn ông đó rồi.
Hừ hừ ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Tô Hàm nghĩ, thật ra một người đàn ông cho dù ở nơi nào đều giống nhau, vĩnh viễn ăn trong nồi nhìn trong bát, lại không có một chút trách nhiệm, có chỗ nào đáng giá để mình yêu.
Kiếp trước cậu sống vì anh ta thật không đáng giá, mắt mù mới coi trọng kẻ cặn bã đó.
“Cậu quen bọn họ?” Nhìn biểu tình của Tô Hàm, Lôi Nghị không khỏi nhíu mày, “Anh ta là cha của Tô Triêu?”
“Tôi không biết.” Tô Hàm lấy lại tinh thần, mở miệng “Anh cũng nghe Lôi Dực nói rồi, tôi mất trí nhớ, nhưng tôi vừa nhìn thấy hai người họ thì trong lòng không thoải mái.”
“Phải không?” trong mắt Lôi Nghị hiện lên một tia tối, vừa rồi khi nhìn thấy họ, trong nháy mắt Tô Hàm khiếp sợ, anh thấy rất rõ biểu tình của cậu. Nhưng dù sao cũng là việc tư của Tô Hàm, nên anh cũng không hỏi nhiều, mà cùng cậu rời khỏi công ty bách hóa.
Bên này Tô Hàm vì báo thù mà nội tâm thoải mái, bên kia Lôi Dực thì không tốt như thế.
Vốn xa cách mười năm mới về nhà là chuyện tốt, được cha mẹ quan tâm cũng là chuyện tốt, nhưng dù là ai ngồi nghe người lớn lải nhải hơn một giờ cũng sẽ thấy phiền.
Nhìn xem đến bây giờ vẫn còn lôi kéo cậu, hỏi cậu sống tốt không, nói cậu gầy, BLBLBL… ba Vương Kha của Lôi Dực thật sự đang muốn đào lỗ tai người ta ra mà.
Lôi Dực không rõ, chẳng qua mới mười năm không về nhà thôi, người ba thân mến của cậu bình thường lãnh tĩnh kiềm chế rất tốt, sao hôm nay lại giống phụ nữ dong dài vậy chứ.
Đương nhiên, Lôi Dực biết là ba đang quan tâm mình, nhưng sao không giống như cha kìa, mang theo ánh mắt ‘từ ái’ lẳng lặng nhìn mình, không phải rất tốt sao?
Dường như cuối cùng cũng phát hiện con trai khó xử, Lôi Trăn có tâm mở miệng, “A Kha, đừng như vậy nữa, Tiểu Dực thoạt nhìn rất tốt, không quá tệ như em nghĩ.”
Rõ ràng rất tốt mà, Lôi Dực còn béo hơn trước kia một chút, Lôi Trăn cười tủm tỉm nghĩ.
“Này, họ Lôi.” Trừng Lôi Trăn, Vương Kha nói, “Em đang quan tâm con của anh đấy, được không hả.”
“Chẳng phải con của em…” Nhìn Vương Kha dường như sắp tức giận, Lôi Trăn nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Con trai, sao chỉ có một mình con đến, anh hai con đâu? Không phải cha để nó tới đón con sao?”
Vương Kha nghe vậy cũng nhìn về phía Lôi Dực.
Nhìn ba mình cuối cùng cũng không khiến mình rối rắm ‘chịu khổ’ nữa, Lôi Dực ở trong lòng thở ra một hơi, sau đó hồi đáp, “À, con để anh hai đi cùng Tiểu Hàm, cậu ấy có một mình lại mang theo con nhỏ, vừa tới Thành Trung Tâm chưa quen cuộc sống nơi đây.”
“Tiểu Hàm?” Vương Kha nghe vậy nhíu mày, “Là đứa bé gần đây tới trọ trong nhà con hả.”
“Vâng.” Gật đầu, Lôi Dực cười nói, “Nhưng cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ cậu ấy đã làm ba rồi.”
Lôi Trăn nghe vậy nhìn Lôi Dực vẻ mặt nghiêm túc “Tiểu Hàm, con nói thật đi, cái người tên Tô Hàm kia có phải có quan hệ gì với con đúng không?”
“Đúng vậy.” Vương Kha nghe vậy nhận lời, “Con không thích người ta dấy chứ? Nếu không sao con lại cho người ta ở lại trong nhà.”
Nghe cha và ba hiểu lầm mình và Tô Hàm có quan hệ đó, Lôi Dực nhanh chóng giải thích “Cậu ấy không có quan hệ gì với con, cậu ấy có quan hệ anh hai.”
“Anh con?”
Hai người Lôi Trăn Vương Kha nhìn nhau, cuối cùng Vương Kha như vui đùa hỏi Lôi Dực “Có ý gì? Chẳng lẽ đứa trẻ Tô Hàm đó có con với anh con sao.”
Vương Kha vốn chỉ muốn đùa một chút, dù sao con trai lớn là người thế nào anh còn không rõ hay sao, trong chuyện tình cảm chẳng khác nào gỗ mục, đã lớn như vậy mà chưa một lần nói chuyện yêu đương.
Ngược lại người muốn bò lên giường của nó lại không ít, dù sao chỉ cần có thể sinh ra con trưởng cho Lôi gia, là có thể xác định vững chắc sẽ được gả vào Lôi gia rồi, nhưng đáng tiếc không một ai thành công.
Trước đó còn có con gái nhà họ Thủy, xếp đặt thiết kế gì đó muốn sinh con cho Tiểu Nghị, sau đó mượn chuyện này gả cho Tiểu Nghị, cuối cùng không thành công, ngược lại khiến Lôi Nghị càng thêm chán ghét cô ta.
Nhưng Vương Kha không nghĩ tới những gì ông thuận miệng vui đùa lại trở thành sự thật.
Lôi Dực nghe vậy ho khan một tiếng, sau đó cười mở miệng “Ba ngài đã đoán đúng rồi, con trai Tô Hàm – Tô Triêu đúng là con của anh hai.”
Nghe Lôi Dực nói, Lôi Trăn và Vương Kha trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó, Lôi Trăn mới nhìn con trai hỏi “Đứa trẻ kia đúng là của anh con?”
“Vâng.” Lôi Dực gật đầu, rất vừa lòng với hiệu quả giải trí mình tạo ra, “Nếu không sao con lại cho cậu ấy ở trong nhà con chứ, còn chăm sóc con trai cậu ấy lâu như vậy.”
Nhìn Lôi Dực một lúc, Lôi Trăn mới mở miệng “Con xác định con không lầm, con phải biết chuyện này không phải chuyện đùa.”
Nếu Tô Hàm kia đúng là đã sinh con cho Lôi Nghị, vậy đứa con đó chính là người thừa kế tiếp theo của Lôi gia, tự nhiên cũng không thể tiếp tục để đứa bé lưu lạc ở bên ngoài.
“Dĩ nhiên.” Lôi Dực gật đầu cười nói, “Bé Tô Triêu khi vừa sinh ra đã có dị năng biến dị hệ lôi.”
Vậy thì không sai, cả Liên Minh chỉ có người Lôi gia mới có dị năng biến dị hệ lôi.
Cuối cùng, Vương Kha nhìn Lôi Trăn nói “Anh tìm người kiểm tra Tô Hàm kia một chút, tuy cậu ta sinh con cho Tiểu Nghị, nhưng bạn đời tương lai của Tiểu Nghị, là hạng người gì, vẫn phải điều tra rõ ràng, mặt khác, tìm vài người bảo vệ ba con họ, người thừa kế tiếp theo của Lôi gia chúng ta không thể xảy ra chuyện gì đáng tiếc.”
“Được.” Lôi Trăn gật đầu đáp lại.
“Đúng rồi, Tô Hàm có dị năng hệ mộc cấp 3, hơn nữa lực tinh thần đã cấp 7, cho nên khi cha phái người tới phải cẩn thận một chút, đừng để cậu ấy phát hiện.” Lôi Dực lên tiếng nhắc nhở, không hề áp lực ném một quả bom ngàn tấn.
Dị năng hệ mộc cấp 3, lực tinh thần cấp 7?
Cặp chồng chồng Lôi Trăn Vương Kha đồng thời cân nhắc trong lòng, xem ra ba của con trai Lôi Nghị, cũng không phải một nhân vật đơn giản vật nha.
“Ba!”
Thiếu niên che mặt lại, hung ác trừng Tô Hàm, ánh mắt oán độc đến mức muốn giết người.
Thì ra nháy mắt khi bàn tay thiếu niên nâng lên, Lôi Nghị luôn bàng quan đứng một bên vươn tay bắt được cánh tay thiếu niên nâng lên, Tô Hàm thấy thế, trực tiếp quăng cho thiếu niên kia một cái tát, nhìn gò má sưng đỏ của thiếu niên thì biết cái tát này rất mạnh.
“Cút!” Lôi Nghị mặt lạnh nói xong câu đó, mới buông lỏng.
Mà Lâm Tuấn và thiếu niên kia lúc này mới phát hiện Lôi Nghị đứng một bên.
Tuy Lôi Nghị chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng do khí chất sắc bén trên người anh truyền đến mà Lâm Tuấn biết đây không phải người dễ chọc, nên cho dù thiếu niên kia trúng một cái tát, anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu giải thích.
“Vừa rồi tiểu Thược có chút xúc động, thật xin lỗi, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi.” Lâm Tuấn nói xong muốn kéo thiếu niên đi.
Nhưng thiếu niên kia lại không có hiểu biết nhiều như Lâm Tuấn, huống hồ cậu ta vốn định đánh người trái lại cuối cùng còn bị đánh, đau đớn trên mặt và sự xấu hổ khi bị mất mặt trước mọi người, khiến cậu ta không muốn rời đi như vậy.
Tránh khỏi tay Lâm Tuấn, thiếu niên căm tức nhìn Tô Hàm, vẻ mặt oán độc “Mày ngược lại rất tốt nhỉ, mới rời khỏi Lâm Tuấn không lâu đã thông đồng với một người khác, thật là trời sinh thấp hèn, còn có đứa bé đó sẽ không phải của người đàn ông này đấy chứ?”
Nghe thiếu niên nói, Lâm Tuấn theo bản năng nhìn nằm cậu bé nằm trong đẩy, nhìn kỹ mới phát hiện, đứa bé rất giống Lôi Nghị. Đứa bé này không phải của mình, mà của người đàn ông này?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tuấn nhất thời có cảm giác chua xót, dù sao cũng là mình vứt bỏ người ta trước, hơn nữa người đàn ông trước mắt mình lại không biết rõ, nên cho dù khuất nhục, cũng chỉ có thể nuốt ở trong lòng, sau đó lại một lần nữa lôi kéo thiếu niên kia đi.
Chẳng qua, thiếu niên không như ý anh ta, lại một lần nữa tránh khỏi tay Lâm Tuấn, sau đó miệt thị nhìn Tô Hàm nói “Mày chỉ biết câu dẫn đàn ông thôi, lúc sinh con cho anh ta, ở trên giường cố gắng lắm nhỉ, nói không chừng người đàn ông này thật sự sẽ lấy mày đấy.”
Nghe thiếu niên nói không đầu không đuôi, Tô Hàm đột nhiên nở nụ cười, nhìn thiếu niên kia, rồi nhíu mày, nhàn nhã nói “Người đàn ông này nhất định không yêu cậu?”
“Mày nói bậy!” Bị nói trúng tâm sự, thiếu niên tức giận thành xấu hổ lại một lần nữa nâng tay muốn đánh Tô Hàm.
Chẳng qua lúc này hậu quả không chỉ dừng lại ở việc nhận một cái tát, Lôi Nghị trực tiếp bẻ gãy cánh tay cậu ta.
Sự đau đớn khi xương cốt bị bẻ gãy khiến thiếu niên một thân mồ hôi lạnh, chưa từng trải qua đau đớn như vậy hốc mắt lập tức ướt sũng, mặt mày cậu ta lại xinh đẹp nhìn thế nào cũng chọc người ta yêu mến.
Chẳng qua lúc này Lâm Tuấn lại không có thời gian đau lòng, bởi vì cuối cùng anh ta cũng nhớ ra thân phận của Lôi Nghị.
Người thừa kế Lôi gia một trong bốn đại gia tộc của Liên Minh, vài ngày trước anh ta từng thấy qua TV, tuy anh ta không biết Tô Hàm sao lại đi cùng người này, nhưng bây giờ xem ra Lôi Nghị đang ở cùng Tô Hàm.
Tóm lại người đàn ông này cho dù là anh ta hay tiểu Thược đều không thể trêu vào, hơn nữa người đàn ông này không dùng dị năng mà chỉ bẻ gãy cánh tay tiểu Thược, đã là hạ thủ lưu tình rồi.
Dù sao lấy khoa học kỹ thuật bây giờ bị bẻ gãy tay căn bản không phải chuyện lớn, nhiều nhất chỉ đau một chút thôi.
“Rất rất xin lỗi, tôi lập tức dẫn cậu ấy đi.” không kịp suy nghĩ xem đứa trẻ là con ai, Lâm Tuấn nói với hai người, lập tức kéo thiếu niên đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người muốn đi, Tô Hàm đột nhiên mở miệng “Chờ một chút!”
Lâm Tuấn nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Hàm “Tiểu Hàm, em…”
Trực tiếp đánh gãy lời Lâm Tuấn, Tô Hàm hỏi “Chúng ta vốn yêu nhau, sau đó anh vì cậu ta…” Chỉ chỉ thiếu niên kia tiếp tục hỏi, “Chia tay với tôi, sau đó bỏ rơi tôi?”
“Tiểu Hàm, anh…”
“Ba!”
Lâm Tuấn nói còn chưa nói xong, đã bị Tô Hàm cho một cái tát.
Lâm Tuấn bị đánh vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu “Tiểu Hàm, em là…”
“Ba!”
Không kịp phản ứng, mặt bên kia lại trúng một cái tát.
“Anh có thể đi rồi.” Nhìn người bị đánh ngây ngẩn, Tô Hàm thổi thổi tay, thản nhiên mở miệng.
“Này, sao mày có thể đánh Lâm Tuấn, không phải mày yêu anh ấy muốn chết sao?” thiếu niên bây giờ mới vừa kịp phản ứng, nhìn Tô Hàm biểu tình không thể tin nói.
“Bây giờ không yêu.” Tô Hàm không hề gì nói.
“Mày nói không yêu là không yêu à, tao không tin.” Thiếu niên không tin nói.
Tô Hàm nhún vai “Tùy cậu.”
Thiếu niên còn định mở miệng nói thêm gì đó, lại bị Lâm Tuấn giữ chặt, sắc mặt có chút xấu hổ nhìn Tô Hàm một cái, lập tức cứng rắn kéo thiếu niên cùng đi.
Nhìn hai người chạy trối chết, trong lòng Tô Hàm không khỏi sinh ra một trận sảng khoái.
Thật ra kiếp trước hai người này phản bội cậu, ở trước mặt cậu diễu võ dương oai, cậu đã muốn làm như vậy, chẳng qua thời gian đó còn xử lý việc của căn cứ không động thủ được.
Bây giờ gộp cả hai kiếp báo thù luôn cho ‘Tô Hàm’, trong lòng quá sướng.
Càng khiến Tô Hàm vui vẻ là cậu nhìn thấy hai người này giống hệt hai người kia ở kiếp trước, ngoại trừ sự khiếp sợ ban đầu thì về sau chỉ còn lại sự hận thù sỉ nhục, không hề có một tia đau lòng.
Cho nên, phải chăng cậu thật sự đã buông tha cho người đàn ông đó rồi.
Hừ hừ ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Tô Hàm nghĩ, thật ra một người đàn ông cho dù ở nơi nào đều giống nhau, vĩnh viễn ăn trong nồi nhìn trong bát, lại không có một chút trách nhiệm, có chỗ nào đáng giá để mình yêu.
Kiếp trước cậu sống vì anh ta thật không đáng giá, mắt mù mới coi trọng kẻ cặn bã đó.
“Cậu quen bọn họ?” Nhìn biểu tình của Tô Hàm, Lôi Nghị không khỏi nhíu mày, “Anh ta là cha của Tô Triêu?”
“Tôi không biết.” Tô Hàm lấy lại tinh thần, mở miệng “Anh cũng nghe Lôi Dực nói rồi, tôi mất trí nhớ, nhưng tôi vừa nhìn thấy hai người họ thì trong lòng không thoải mái.”
“Phải không?” trong mắt Lôi Nghị hiện lên một tia tối, vừa rồi khi nhìn thấy họ, trong nháy mắt Tô Hàm khiếp sợ, anh thấy rất rõ biểu tình của cậu. Nhưng dù sao cũng là việc tư của Tô Hàm, nên anh cũng không hỏi nhiều, mà cùng cậu rời khỏi công ty bách hóa.
Bên này Tô Hàm vì báo thù mà nội tâm thoải mái, bên kia Lôi Dực thì không tốt như thế.
Vốn xa cách mười năm mới về nhà là chuyện tốt, được cha mẹ quan tâm cũng là chuyện tốt, nhưng dù là ai ngồi nghe người lớn lải nhải hơn một giờ cũng sẽ thấy phiền.
Nhìn xem đến bây giờ vẫn còn lôi kéo cậu, hỏi cậu sống tốt không, nói cậu gầy, BLBLBL… ba Vương Kha của Lôi Dực thật sự đang muốn đào lỗ tai người ta ra mà.
Lôi Dực không rõ, chẳng qua mới mười năm không về nhà thôi, người ba thân mến của cậu bình thường lãnh tĩnh kiềm chế rất tốt, sao hôm nay lại giống phụ nữ dong dài vậy chứ.
Đương nhiên, Lôi Dực biết là ba đang quan tâm mình, nhưng sao không giống như cha kìa, mang theo ánh mắt ‘từ ái’ lẳng lặng nhìn mình, không phải rất tốt sao?
Dường như cuối cùng cũng phát hiện con trai khó xử, Lôi Trăn có tâm mở miệng, “A Kha, đừng như vậy nữa, Tiểu Dực thoạt nhìn rất tốt, không quá tệ như em nghĩ.”
Rõ ràng rất tốt mà, Lôi Dực còn béo hơn trước kia một chút, Lôi Trăn cười tủm tỉm nghĩ.
“Này, họ Lôi.” Trừng Lôi Trăn, Vương Kha nói, “Em đang quan tâm con của anh đấy, được không hả.”
“Chẳng phải con của em…” Nhìn Vương Kha dường như sắp tức giận, Lôi Trăn nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Con trai, sao chỉ có một mình con đến, anh hai con đâu? Không phải cha để nó tới đón con sao?”
Vương Kha nghe vậy cũng nhìn về phía Lôi Dực.
Nhìn ba mình cuối cùng cũng không khiến mình rối rắm ‘chịu khổ’ nữa, Lôi Dực ở trong lòng thở ra một hơi, sau đó hồi đáp, “À, con để anh hai đi cùng Tiểu Hàm, cậu ấy có một mình lại mang theo con nhỏ, vừa tới Thành Trung Tâm chưa quen cuộc sống nơi đây.”
“Tiểu Hàm?” Vương Kha nghe vậy nhíu mày, “Là đứa bé gần đây tới trọ trong nhà con hả.”
“Vâng.” Gật đầu, Lôi Dực cười nói, “Nhưng cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ cậu ấy đã làm ba rồi.”
Lôi Trăn nghe vậy nhìn Lôi Dực vẻ mặt nghiêm túc “Tiểu Hàm, con nói thật đi, cái người tên Tô Hàm kia có phải có quan hệ gì với con đúng không?”
“Đúng vậy.” Vương Kha nghe vậy nhận lời, “Con không thích người ta dấy chứ? Nếu không sao con lại cho người ta ở lại trong nhà.”
Nghe cha và ba hiểu lầm mình và Tô Hàm có quan hệ đó, Lôi Dực nhanh chóng giải thích “Cậu ấy không có quan hệ gì với con, cậu ấy có quan hệ anh hai.”
“Anh con?”
Hai người Lôi Trăn Vương Kha nhìn nhau, cuối cùng Vương Kha như vui đùa hỏi Lôi Dực “Có ý gì? Chẳng lẽ đứa trẻ Tô Hàm đó có con với anh con sao.”
Vương Kha vốn chỉ muốn đùa một chút, dù sao con trai lớn là người thế nào anh còn không rõ hay sao, trong chuyện tình cảm chẳng khác nào gỗ mục, đã lớn như vậy mà chưa một lần nói chuyện yêu đương.
Ngược lại người muốn bò lên giường của nó lại không ít, dù sao chỉ cần có thể sinh ra con trưởng cho Lôi gia, là có thể xác định vững chắc sẽ được gả vào Lôi gia rồi, nhưng đáng tiếc không một ai thành công.
Trước đó còn có con gái nhà họ Thủy, xếp đặt thiết kế gì đó muốn sinh con cho Tiểu Nghị, sau đó mượn chuyện này gả cho Tiểu Nghị, cuối cùng không thành công, ngược lại khiến Lôi Nghị càng thêm chán ghét cô ta.
Nhưng Vương Kha không nghĩ tới những gì ông thuận miệng vui đùa lại trở thành sự thật.
Lôi Dực nghe vậy ho khan một tiếng, sau đó cười mở miệng “Ba ngài đã đoán đúng rồi, con trai Tô Hàm – Tô Triêu đúng là con của anh hai.”
Nghe Lôi Dực nói, Lôi Trăn và Vương Kha trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó, Lôi Trăn mới nhìn con trai hỏi “Đứa trẻ kia đúng là của anh con?”
“Vâng.” Lôi Dực gật đầu, rất vừa lòng với hiệu quả giải trí mình tạo ra, “Nếu không sao con lại cho cậu ấy ở trong nhà con chứ, còn chăm sóc con trai cậu ấy lâu như vậy.”
Nhìn Lôi Dực một lúc, Lôi Trăn mới mở miệng “Con xác định con không lầm, con phải biết chuyện này không phải chuyện đùa.”
Nếu Tô Hàm kia đúng là đã sinh con cho Lôi Nghị, vậy đứa con đó chính là người thừa kế tiếp theo của Lôi gia, tự nhiên cũng không thể tiếp tục để đứa bé lưu lạc ở bên ngoài.
“Dĩ nhiên.” Lôi Dực gật đầu cười nói, “Bé Tô Triêu khi vừa sinh ra đã có dị năng biến dị hệ lôi.”
Vậy thì không sai, cả Liên Minh chỉ có người Lôi gia mới có dị năng biến dị hệ lôi.
Cuối cùng, Vương Kha nhìn Lôi Trăn nói “Anh tìm người kiểm tra Tô Hàm kia một chút, tuy cậu ta sinh con cho Tiểu Nghị, nhưng bạn đời tương lai của Tiểu Nghị, là hạng người gì, vẫn phải điều tra rõ ràng, mặt khác, tìm vài người bảo vệ ba con họ, người thừa kế tiếp theo của Lôi gia chúng ta không thể xảy ra chuyện gì đáng tiếc.”
“Được.” Lôi Trăn gật đầu đáp lại.
“Đúng rồi, Tô Hàm có dị năng hệ mộc cấp 3, hơn nữa lực tinh thần đã cấp 7, cho nên khi cha phái người tới phải cẩn thận một chút, đừng để cậu ấy phát hiện.” Lôi Dực lên tiếng nhắc nhở, không hề áp lực ném một quả bom ngàn tấn.
Dị năng hệ mộc cấp 3, lực tinh thần cấp 7?
Cặp chồng chồng Lôi Trăn Vương Kha đồng thời cân nhắc trong lòng, xem ra ba của con trai Lôi Nghị, cũng không phải một nhân vật đơn giản vật nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook