“Em có còn nhớ, là lúc nào không có cảm giác nữa không?”

“Ừm,” Kỳ Bạch xoa cằm hồi tưởng, “Em nhớ rõ ở trên đảo còn cảm giác này, muốn nói là thời điểm nào không có, sau này cũng không có chạm đến Phỉ Thúy nữa, thật đúng là không nói chính xác được.”

“Vậy trong đoạn thời gian này em có cái gì thay đổi?”

“Thay đổi? Ờ, ăn mấy hạt sen, còn có, dị năng thăng cấp?” Ánh mắt Kỳ Bạch vụt sáng, cảm thấy đã nắm giữ được cái gì đó.

“Nếu nhất thiết nói phải có cái gì, thì chính là dị năng của em, trước khi chưa thăng cấp, là không bị em khống chế, mà hiện tại, chỉ có những khi em muốn nó xuất hiện nó mới xuất hiện!” Hắn vô ý thức xoa xoa hai mắt của mình, “Chẳng lẽ là nguyên nhân này? Nhưng, dị năng chỉ có thể phân biệt thứ có giá trị làm dược, Phỉ Thúy này…”

Nói đến đây, hắn dừng phắt lại, trong mắt lóe thần sắc kinh nghi bất định. Hắn chạy đến tủ chứa đồ ở dưới cửa sổ cầm ra một viên Phỉ Thúy màu tím đậm, màu Phỉ Thúy rất đẹp, hình dạng cũng rất độc đáo, là hắn cố ý cất giữ một viên. Nếu là trước đây Kỳ Bạch sẽ dùng ánh mắt sợ hãi thưởng thức nhìn nó, nhưng hắn hiện tại lại không rảnh bận tâm.

Nắm Phỉ Thúy, trong lòng Kỳ Bạch âm thầm thúc dục dị năng, trong tầm mắt hắn, khối Phỉ Thúy biến thành một mảng mây mù màu tím, bộ dáng cực kỳ lộng lẫy, đồng thời, trong đầu hắn cũng hiện ra tin tức về nó.

Tên: Phỉ Thúy Tử Tâm

Hoàn cảnh sinh trưởng: chỗ sâu lòng đất

Tính vị: Không biết

Dược hiệu: Không biết

Cách sử dụng: Không biết

Kỳ Bạch vẫn có chút hoảng hốt, hắn thật sự không hề nghĩ đến, Phỉ Thúy, thế mà cũng là một loại dược.

Phút chốc, một đôi tay ôm lấy mặt Kỳ Bạch, Việt Kha cúi đầu đến, tỉ mỉ nhìn hắn, ánh mắt kinh dị kia, khiến Kỳ Bạch có chút không hiểu gì cả.

“Làm sao vậy?” Kỳ Bạch bắt lấy tay y hỏi.

Việt Kha không đáp lại, một bàn tay vuốt ve mắt hắn, động tác mềm nhẹ.

Sau một lúc lâu mới chần chừ lên tiếng, “Mắt của em…”

Mắt của em, mắt của em làm sao?

Việt Kha đi lấy một cái gương đặt trước mắt hắn, Kỳ Bạch tùy ý nhìn, thân mình lập tức cứng đờ.

“Đây… đây là sao?”

Hắn cầm lấy gương, cả khuôn mặt đều gần như dán trên đó, nói đúng hơn, đôi mắt hắn, hoàn toàn ngưng ở đó. Trên mặt gương lớn bằng bàn tay một đôi mắt đen cùng con ngươi màu trắng rất gây chú ý, gần như chiếm cứ cả mặt gương.

“Mắt của em…”

Trong gương, ở giữa hai mắt Kỳ Bạch lộ ra một điểm màu trắng, màu trắng kia giống như một điểm ánh sáng trong đêm đen, thế nhưng ở trong một vòng màu đen rất là dễ gây chú ý, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

“Trước kia chưa từng xuất hiện.”

Kỳ Bạch rất ngạc nhiên xoa xoa hai mắt của mình, quay đầu hỏi Việt Kha, “Anh nói xem đây là sao? Chẳng lẽ em là con lai?” Không phải nói bộ dáng con lai dễ nhìn sao, hắn cũng không phát hiện bản thân mình dễ nhìn hơn chút nào a.

Việt Kha, “······ Em suy nghĩ nhiều rồi, anh thấy, đây là do em thi triển dị năng ảnh hưởng, dị năng của em không phải có hạng nhất là phân biệt mã?”

Không có lại dùng dị năng, Kỳ Bạch lại nhìn thoáng qua hai mắt của mình, quả nhiên, kia con mắt chỗ sâu màu trắng đã biến mất.

“Ồ, thật đúng là kỳ diệu.”

Biết Phỉ Thúy là một loại dược, từ đó Kỳ Bạch liền mê đắm nó, hắn có cảm giác, Phỉ Thúy này, sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ bất ngờ. Có lẽ, vấn đề chỗ thiếu hụt của năng lực giả muốn được giải quyết, điểm mấu chốt là ở nó.

Hắn cố ý sửa sang lại một gian phòng, bên trong nuôi rất nhiều chuột ‘nhỏ’, hắn về sau nghiên cứu rất cần vật thí nghiệm như vậy.

Đang tỉ mỉ đọc bút ký Chu lão cho hắn, Kỳ Bạch nhìn ngoài cửa sổ cỏ dại mọc um tùm, quyết định đợi ăn cơm trưa rồi nhổ hết chúng nó, để tránh chúng nó hút hết dinh dưỡng sắp sửa cung cấp cho dược thảo. Đất tốt sẽ rất dễ gặp tình huống như vậy, cỏ dại cũng mọc xanh rì.

Chờ đến giờ Kỳ Bạch liền đi làm cơm trưa, Việt Kha vừa trở về liền bận rộn, đại bộ phận đều không ở nhà, hơn nữa còn đi sớm về muộn. Kỳ Bạch đối với chuyện y làm cũng có suy đoán, thế nhưng ý niệm khủng bố như vậy hắn sẽ không hỏi nhiều.

Buổi sáng khi Kỳ Bạch tỉnh lại y đã đi, buổi tối lúc hắn ngủ thời y còn chưa trở về. Lại nói, Kỳ Bạch đã gần hơn một tháng không gặp y, tuy nói nam nhân với nhau không giống nam nữ cần phải dính chặt như vậy, thế nhưng, lâu như vậy không gặp, vẫn sẽ nhớ.

Kỳ Bạch bĩu môi gảy cơm trong chén, cảm giác thèm ăn thật sự là không có, thiếu người, ngay cả ăn cơm cũng không thơm.

Qua loa ăn cơm, Kỳ Bạch mặc vào một cái áo khoác màu xám cầm cái cuốc làm cỏ cho dược thảo của hắn. Đã là tháng 11, thời tiết đã sớm lạnh, đại đa số cây cối thực vật lá cây đều đã ố vàng, thế nhưng cái gốc bạch hoa nở hoa dày đặc kia lúc này lại xanh tốt.

Hắn gieo xung quanh bên ngoài tường vây nhà mình một loại thực vật tên là Dây Ngàn Gai, Dây Ngàn Gai là không có lá, chỉ có dây leo trống trơn, thế nhưng trên dây leo lại có gai nhọn dày đặc, đâm thật sự đau, hơn nữa trên gai còn mang theo một chút độc tính, người bị nó đâm phải, lập tức tựa như trúng mê dược, té xỉu tại chỗ.

Đây chỉ là tầng phòng bị thứ nhất, phía trong phần gần tường vây, Kỳ Bạch lại gieo một loạt Xá Hồng Vạn Tử, đây là một loại hoa to cỡ chậu rửa mặt, lá cây to rộng, sắc và vân đều không giống nhau, có thể nói hơn trong một trăm đóa Xá Hồng Vạn Tử cũng tìm không thấy một cặp giống nhau. Đặc biệt những lúc nở nhiều, hoa cực kỳ đồ sộ, đây là một loại hoa Kỳ Bạch trong lần đầu tiên cùng Việt Kha đi ra ngoài gặp được ở trong sơn cốc kia, Xá Hồng Vạn Tử là tên mà hắn đặt cho chúng.

Tác dụng lớn nhất của hoa này chính là làm loạn trí, làm người ta rơi vào ảo giác.

Kỳ Bạch cắt đi dây leo đã vươn hơi dài của Dây Ngàn Gai đi, để cho nó leo trên tường tốt hơn, lại cắt tỉa Xá Hồng Vạn Tử đã có chút dày đặc.

Mấy loại dược thảo được trồng đều là dược liệu ngắn hạn, Kỳ Bạch thu hoạch phần đã lớn, lại gieo thêm dược thảo thích hợp với mùa này.

Vừa bận rộn liền bận rộn đến tận buổi chiều, Kỳ Bạch trở lại trong phòng ừng ực nốc vào một bát nước lạnh lớn. Tùy ý lau vệt nước ngoài miệng, buông bát, xem thời gian, hắn lên lầu thay một bộ trang phục, sau đó bỏ trang phục bẩn đã cởi ra vào trong rổ đồ giặt.

Đến phòng bếp cầm một cái rổ trúc, lúc Kỳ Bạch đi ra ngoài vừa vặn gặp Triệu Đức Nam kéo Tư Đạc đi tới.

Ừm, thời gian thật vừa vặn.

Hai lớn một nhỏ đi đến siêu thị.

Biểu cảm Triệu Đức Nam có chút chần chừ, nhìn Kỳ Bạch muốn nói lại thôi.

“Anh có cái gì muốn nói cứ nói đi.” Kỳ Bạch chủ động lên tiếng hỏi.

Triệu Đức Nam có chút ngượng ngùng, bản chất người này là ngại ngùng. Vô ý thức buông mí mắt xuống, hắn nhìn con đường được đắp đá, có chút do dự hỏi, “Cậu có biết mấy người Việt Kha trong khoảng thời gian này đang bận cái gì không?”

Kỳ Bạch có chút kinh ngạc nhìn hắn, lập tức liền phản ứng lại, giả bộ không có thấy nét mặt đỏ bừng của người kia, nói, “Cái này thì tôi không có hỏi, bất quá tôi cũng đã rất lâu rồi chưa gặp anh ấy, bất quá tôi nghĩ cũng sắp xong rồi đó.”

Triệu Đức Nam gật gật đầu, hơi nhíu mày không có giãn ra như cũ, bộ dáng rất sầu lo.

Kỳ Bạch im lặng, chuyện giữa Triệu Đức Nam cùng Tư Quận hắn tuy rằng không biết nhiều lắm, thế nhưng cũng nhìn ra chút manh mối.

Tình cảm hai người bọn họ tốt, Tư Quận suốt ngày hận không thể cứ dính trên người Triệu Đức Nam, nhưng khi Triệu Đức Nam đối mặt Tư Quận lại hoàn toàn không có sự yên tâm. Hoặc là nói, hắn không tín nhiệm người kia, tựa như hiện tại, Tư Quận bận rộn làm việc, hắn sẽ hoảng sợ, sẽ hoài nghi. Hơn nữa…

Ánh mắt Kỳ Bạch dừng lại ở Tư Đạc đang nhảy nhót ở phía trước, nam nhân không có khả năng sinh con, như vậy Tư Đạc, đến như thế nào?

Hết thảy, đều là một bí ẩn.

Trong lòng có tâm sự, Kỳ Bạch nguyên buổi tối cũng không ngủ ngon, mơ mơ màng màng cảm giác chăn bị xốc lên, sau đó tràn ngập mũi là mùi vị cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc.

Kỳ Bạch hơi hơi mở mắt, trong mắt là khuôn mặt tuấn lãng của Việt Kha, vô thức ôm lấy cổ y cọ cọ, ngoài miệng hàm hồ hỏi, “Trở về rồi?”

Việt Kha nằm xuống, ôm người vào trong ngực, ngoài miệng hỏi, “Làm sao vậy?”

Chất lượng giấc ngủ của Kỳ Bạch luôn luôn rất tốt, trước đây khi y trở về đều đã ngủ say như heo chết, trời có sập cũng không tỉnh, nhưng hôm nay lại rất khác thường.

Kỳ Bạch dán trên lồng ngực y, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Việt Kha so với người khác cao hơn vài phần, không khỏi thoải mái dụi dụi.

Hắn kể lại chuyện của Triệu Đức Nam, cuối cùng tổng kết, “Em thấy hai người bọn họ rõ ràng là muốn hảo hảo sống, nhưng khúc mắc không giải, ngày tuy rằng có thể qua, thế nhưng trong lòng cũng không thoải mái.”

Đầu ngón tay Việt Kha quấn đuôi tóc hắn, suy nghĩ một chút, miệng nói, “Tư gia tuy rằng so không được với tứ tộc kia, thế nhưng cũng là gia đình gia giáo nghiêm cẩn, lại là đảng phái ngoan cố bảo thủ, đối với chuyện nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, quả thực coi thường, hoàn toàn giữ thái độ khinh bỉ không tán đồng. Hai người bọn họ có thể ở cùng nhau, cũng đã trải qua một phen đau khổ.”

Việt Kha nheo mắt, dường như đang nhớ lại.

“Triệu Đức Nam là người khu Nhị, cha mẹ hắn vốn làm việc tại khu Nhất, nhưng gặp tai nạn bất ngờ mà tử vong. Bọn họ rốt cuộc gặp gỡ như thế nào thì anh không biết, thế nhưng chờ anh biết bọn họ đã ở bên nhau, hơn nữa sự tình huyên náo rất oanh động.”

“Kết quả là, Tư Quận thỏa hiệp. Khi Triệu Đức Nam ra ngoài làm việc, người Tư gia nhanh chóng sắp xếp đối tượng cho hắn hơn nữa còn kết hôn luôn, chờ Triệu Đức Nam trở về đối mặt là cảnh nam nhân của mình cùng với vợ.”

“Vì chịu áp lực mà cùng một nữ nhân kết hôn, tâm tình của Tư Quận có thể mường tượng, lúc ấy Triệu Đức Nam muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng hắn lại không đồng ý, hai người cứ dai dẳng như vậy. Sau này, người vợ hoài thai, lần này, Triệu Đức Nam rốt cuộc hoàn toàn hết hy vọng, thậm chí còn xin thượng cấp xin công tác xa. Nhưng, sự tình chính là không giống như hắn mong muốn.”

Sau chín tháng, người vợ sinh ra Tư Đạc, lại khó sinh mà chết. Mà trong một năm rưỡi này, Tư Quận nháo cùng Tư gia rồi ôm con rời đi, chờ hắn trở về, bên người đã có Triệu Đức Nam, không ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Nói xong lời cuối cùng, Việt Kha thở dài, “Quanh co lòng vòng, nếu Tư Quận lúc trước kiên định hơn, có lẽ giữa bọn họ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Kỳ Bạch cười nhạo một tiếng, lúc này hắn không còn nửa điểm buồn ngủ.

“Đây là do Triệu Đức Nam tâm địa quá mềm yếu, nếu là em, đối với nam nhân như vậy, em không lấy mạng của hắn đã coi như số hắn tốt rồi, đừng nói đến chuyện ở bên hắn.”

“Đúng rồi, về sau nếu anh dám như vậy, em không chỉ trả thù anh, em còn sẽ nghĩ mọi cách nháo cho Việt gia các người đến long trời lở đất.” Hắn chọc chọc lồng ngực cứng cứng của y, cảnh cáo như thế.

Việt Kha đột nhiên cười, Kỳ Bạch tựa vào hắn trước ngực thậm chí có thể cảm nhận được hắn trong lồng ngực chấn động.

Hắn một phiên thân đem người đặt ở dưới đáy, ánh mắt sáng quắc mà sáng sủa nhìn hắn, cúi đầu tại hắn trên môi hôn một chút, nói, “Anh không phải Tư Quận, Việt gia, đối với anh mà nói, không có bất cứ ảnh hưởng gì. Suy nghĩ của em, vĩnh viễn sẽ không xảy ra.” Nói xong, y nắm cằm hắn hôn lên.

Kỳ Bạch thở phì phò, đôi tay ôm cổ y, đôi chân thon dài dưới chăn cọ vào vật đang cứng như sắt của đối phương, đến gần bên tai y nhẹ giọng nói, “Anh cứng rồi!”

Nói rồi, trong nụ cười của hắn có đắc ý giấu không được, sau đó nhẹ giọng nói, “Chúng ta làm đi!”

Đối với hai người yêu nhau mà nói, chịu không nổi nhất là người yêu trêu chọc, Việt Kha tất nhiên không nói, dùng hành động biểu đạt ý kiến của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương