Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
-
Chương 74
“Kỳ Bạch?”
Giọng nói có chút hàm hồ, trong ánh mắt y mê mang, như là đang nghi hoặc mình vì sao biết tên người này.
Thấy bộ dáng y như vậy, Kỳ Bạch trong lòng bộp một tiếng, ánh mắt nhìn y mang theo nghi hoặc. Bởi vì đau đớn, trên mặt hắn bị mồ hôi bao phủ, từ thái dương trượt xuống, thoạt nhìn có vài phần đáng thương.
“Anh…” làm sao vậy?
Kỳ Bạch muốn hỏi như vậy, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng không ra. Trong lòng hắn dâng lên một ý niệm vớ vẩn, bộ dáng Việt Kha này, rõ ràng chính là không quen biết hắn, nhưng điều này sao có thể?
Việt Kha bình tĩnh nhìn hắn một cái, ánh mắt đỏ bừng vẫn có thể thấy được tơ máu, màu da đỏ bừng khiến y thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Đối diện với y, Kỳ Bạch không khỏi co quắp thân mình, đó là hành vi theo bản năng, là bản năng tránh né đối với nguy hiểm của thân thể hắn.
Nếu trước kia ai nói với hắn có một ngày hắn sẽ sợ Việt Kha, hắn có thể sẽ thấy người đó đang đùa, nhưng khi hiện thực xảy ra trước mắt, hắn lại không lừa gạt được bản thân.
Khí tức Việt Kha rất mãnh liệt, ánh mắt nhìn Kỳ Bạch có chút giãy dụa, bên trong đó thỉnh thoảng có sát ý, nhưng rất rõ ràng y đang tại tận lực khắc chế, tay phải nắm trường kiếm thậm chí bởi vì như thế mà lộ gân xanh.
Nhìn thấy vậy, Kỳ Bạch trong lòng sinh ra một loại ý niệm ‘Anh ấy sẽ không thương tổn mình’, cảm thấy an tâm một chút. Hắn đang định đến nắm tay y, lại vang lên vài tiếng kinh hô.
“Sếp?”
Kỳ Bạch cùng Việt Kha gần như đồng thời quay đầu đi, tại lối vào, đoàn người Mạc Kỳ đã đi mà quay lại đang kinh ngạc nhìn Việt Kha.
Người kia là thủ lĩnh của bọn hắn sao?
“Sếp ăn năng lượng tinh thể rồi!” Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể y không được khống chế đánh thẳng về phía trước, Hoa Hạ nhịn không được nhíu mày.
“Cái gì?”
Thần sắc Hoa Hạ nhìn Việt Kha càng thêm đề phòng, “Mọi người phải cẩn thận!”
“Cái gì?” Tiền Hải nhíu mày, không vui nói, “Hoa Hạ cậu nói cái gì?” Cái gì là phải cẩn thận, đó là thủ lĩnh mà.
Hoa Hạ gắt gao nhìn chằm chằm Việt Kha, lo lắng nói, “Em từ đầu đã nói năng lượng này không thích hợp cho năng lực giả dùng, các anh cũng biết, năng lực giả ở hậu kì rất dễ mất đi lý trí, bị sức mạnh khống chế, thèm khát máu tươi, biến thành cỗ máy chỉ biết giết người. Mà năng lượng này, nó càng dễ dàng tạo ra bạo động sức mạnh trong cơ thể năng lực giả, làm người ta mất đi ý thức, gợi ra sát ý! Các anh xem, ánh mắt sếp hiện tại có phải đục ngầu vô cùng hay không? Điều đó chứng tỏ anh ấy đã mất đi ý thức, hiện tại, ở trong mắt anh ấy, chúng ta chỉ là ‘Con mồi’.”
Những người khác vừa thấy, nhất thời trong lòng thầm kêu không ổn.
Tình trạng của Năng lực giả bọn họ cũng biết đến, nhưng bọn họ luôn không nghĩ tới thủ lĩnh của mình cũng sẽ có một ngày như vậy, y trong lòng bọn họ vẫn đều là nghiêm túc khắc chế. Tuy rằng không muốn tin, nhưng chính như lời Hoa Hạ, ánh mắt thủ lĩnh nhìn bọn họ vô cùng băng lãnh cùng xa lạ.
Bên kia Kỳ Bạch cũng là nghe thấy được lời Hoa Hạ nói, mỗi một chữ Kỳ Bạch đều nghe rành mạch, nhưng tổ hợp vào thì hắn lại có chút không hiểu ý tứ.
Cái gì gọi là hậu kỳ của năng lực giả dễ dàng mất đi lý trí? Cái gì gọi là cỗ máy giết người?
Kỳ Bạch đầu có chút vô tri vô giác, rất rối loạn.
“Xẹt xẹt…”
Tiếng trường kiếm kéo lê trên mặt đất làm Kỳ Bạch bừng tỉnh, hắn nâng mắt, phát hiện Việt Kha đang kéo trường kiếm đi đến hướng nhóm người Mạc Kỳ.
Một chút cũng không phải bộ dáng khi đối mặt với Kỳ Bạch, đối với Kỳ Bạch, khí tức của y tuy rằng mãnh liệt thế nhưng bị đè nén, vừa thấy liền biết y đang nhẫn nại. Nhưng hiện tại không giống, ánh mắt y nhìn chằm chằm nhóm Mạc Kỳ tràn ngập sát ý cùng cuồng nhiệt, như là đao phủ đang nhìn một đống thịt cá trên thớt gỗ, bên môi y, thậm chí lộ ra một nét tươi cười càn quấy vặn vẹo khí tức, cả người không hề còn áp lực, sát ý tận trời, làm người ta e ngại.
Đây căn bản là không phải Việt Kha của hắn!
Kỳ Bạch sâu sắc ý thức được điểm này.
“L..làm sao giờ? Sếp đang đi về phía chúng ta kìa!” Tiền Hải nhịn không được bắt lấy tay Tiêu Văn, cứ làm sao làm sao ô ô nói.
Tiêu Văn kéo người kia một cái, “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!” Kỳ thật chính hắn cũng bình tĩnh không nổi.
Mấy người như gặp phải đại địch nhìn Việt Kha, một đám mặt đều biến thành trái mướp đắng.
Bọn họ căn bản đánh không lại a! Làm sao giờ, làm sao giờ?
Ánh mắt Mạc Kỳ đột nhiên liếc đến Kỳ Bạch, đột nhiên hai mắt vụt sáng, kêu lên, “Kỳ Bạch, mau ngăn sếp lại!”
Hả?
Đầu Kỳ Bạch có chút mơ hồ, ngăn lại? Hắn ngăn kiểu gì? Trong nhất thời chỉ có thể mờ mịt nhìn bọn họ.
Hoa Hạ hồi tưởng bộ dáng Việt Kha khi bọn họ vừa mới đến, khi đó sức mạnh trong cơ thể y rõ ràng bình ổn hơn nhiều, ánh mắt nhìn Kỳ Bạch cũng thật sự mềm mại.
“Cậu…cậu gọi anh ấy một chút đi!” Tuy rằng trong lòng có chút do dự, Hoa Hạ vẫn ra chủ ý. Không bàn đến việc đánh không thắng được, bọn họ cũng không muốn động thủ với Việt Kha a.
Kỳ Bạch bất đắc dĩ, chỉ còn biết thử kêu một tiếng, “Việt Kha?” Thân thể hắn vừa động về phía trước, kéo theo cái đùi nát xương, lập tức thét lớn một tiếng.
Đau muốn chết a!
Hắn khóc không ra nước mắt, nắm lại bàn tay chờ cơn thống khổ này thối lui.
“A, a, hữu hiệu. Kỳ Bạch, cậu kêu thêm một tiếng đi.” Bên kia một đám người Mạc Kỳ lại bắt đầu ồn ào.
Hai mắt Hoa Hạ càng sáng lên, trước kia chưa từng có tình huống như vậy, không có một năng lực giả nào sau khi mất đi ý thức còn có ai có thể ảnh hưởng được.
Quả nhiên sếp đúng là sếp, người ngoài kém hơn nhiều.
Kỳ Bạch phát hiện Việt Kha đi đến một nửa liền dừng cước bộ, quay đầu mờ mịt nhìn hắn.
Nếu là Việt Kha ban đầu phát hiện hắn bị thương, chỉ sợ đã sớm xông đến!
Kỳ Bạch cười khổ một tiếng, thầm mắng mình một đại nam nhân còn khoái lý sự, nhưng trong lòng lại nhịn không được ủy khuất.
“Việt Kha!” Hắn nhịn không được lại gọi một tiếng, trong mắt một mảnh gợn sóng nhộn nhạo, ủy ủy khuất khuất nhăn mặt làm cho người ta thấy đáng thương.
Việt Kha bình tĩnh nhìn hắn vài phút, thời điểm Kỳ Bạch bắt đầu thất vọng, y cử động chân, từng bước một đi đến bên hắn ngồi xổm xuống.
“Xương nát rồi!” Nhìn y, Kỳ Bạch càng ủy khuất, mũi chua chua, một bên mắng bản thân quái đản, một bên nhịn không được đáng thương hề hề nhìn y.
Việt Kha vươn tay ôm hắn vào trong lòng, hai tay cứng ngắc vỗ vỗ, suy tư một chút, lại an ủi nói, “Không… không đau, ngoan!”
“Cũng không phải xương của anh nát, anh sao biết đau cái gì!” Kỳ Bạch gắt gao ôm lấy y, ngoài miệng lại nhịn không được ngạo kiều.
“Mẹ ơi, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!”
Mọi người ở gần đó chứng kiến chậc chậc hiếu kỳ, cái này gọi là thép cứng tôi luyện rồi cũng hóa ngón tay mềm, có thế chứ!
Cường độ của Việt Kha nhẹ nhàng như là niết một khối đậu hũ dễ vỡ thật cẩn thận ôm lấy người, ánh mắt như mũi tên đâm về phía cự thú đang cuộn mình giống quả cầu kia.
Cự thú run lên cả người, ánh mắt ngập nước nhìn về phía y, khổng lồ thân thể lại chậm rãi thu nhỏ lại thành kích thước con mèo, thân thể nhỏ xinh, thoạt nhìn tựa như một con mèo con màu vàng, không hề còn lực uy hiếp, một chút cũng không nhìn thấy nửa điểm cự thú uy vũ trước đó chứng kiến.
Cự thú, không, phải nói là thú nhỏ nhẹ nhàng nhảy nhảy lên người Kỳ Bạch, rất nhu thuận chui trong lòng hắn, một cái đuôi lớn cỡ đuôi sóc không tương xứng với kích thước thân nho nhỏ tự bao trụ bản thân, lông xù một đoàn, chui trong lồng ngực cực kỳ ấm áp.
“Ngoeo~”
Tiếng kêu non nớt, ánh mắt cực kỳ vô tội, bên trong còn có ý lấy lòng.
Kỳ Bạch giật giật khóe miệng, thứ này đúng thật là thành tinh rồi, còn biết lấy lòng người.
Nhưng vào lúc này, chỗ Mạc Kỳ lại truyền đến một tiếng một tiếng kinh hô, sau đó Kỳ Bạch thấy nhóm người họ nhanh chóng vọt lại chỗ hai người hắn.
“Làm sao vậy?”
Đến gần Kỳ Bạch thấy hoảng sợ trên mặt bọn họ, nhịn không được hỏi, nhưng ngay sau đó hắn liền biết là vì sao. Từ cửa động bọn họ đi vào kia, từng trận âm thanh ‘rắc rắc’ truyền đến, sau đó là băng tinh màu trắng dần dần bao trùm mặt đất, hàn khí lạnh lẽo ập đến.
Mấy cọng Dây Lửa trên không trung kia như là chuột thấy mèo, lập tức rụt dây leo lên, thế nhưng lại không thoát vận mệnh bị đông cứng.
Băng tinh cách bọn họ càng ngày càng gần, Kỳ Bạch nhịn không được lùi vào trong lòng Việt Kha, sinh trưởng trong thời đại quốc kỳ tung bay, tín nhiệm khoa học kỹ thuật là sức sản xuất lớn nhất hiện tại đối với một màn kì huyễn này, trong lòng hắn bị kích động không hề nhỏ.
Thế giới này, thật sự là gạt người, không, là gạt hắn!
Mắt thấy băng tinh càng ngày càng gần, một đám người bọn họ sắp bị đông lạnh thành người băng, Tiền Hải đột nhiên ôm lấy Tiêu Văn bên người, theo bản năng bảo hộ hắn. Ngay sau đó, băng tinh bao trùm ở trên người bọn họ.
Biểu cảm Tiêu Văn vẫn vẫn duy trì là kinh ngạc cảm động, bị Tiền Hải gắt gao ôm vào trong ngực, mà những người khác, vẫn duy trì biểu cảm trước đó một khắc, cứ như vậy bị băng hoàn toàn bao trùm.
Thế nhưng, nhóm người này, lại không bao gồm hai người — Kỳ Bạch cùng Việt Kha.
“Chúng ta sao lại không sao?” Kỳ Bạch rất giật mình, lại nhớ tới lời Hoa Hạ.
Trên đảo này có hai loại năng lượng, cực nóng cực lạnh, cũng là bởi vì nguyên nhân này, năng lượng bị triệt tiêu lẫn nhau, trên đảo có thể giữ được khung cảnh bốn mùa như xuân. Mà hiện tại, nguồn nhiệt kia, bị Việt Kha ăn mất, như vậy, cái lạnh sẽ chiếm cứ toàn bộ đảo.
Cho dù bị Việt Kha ôm vào trong ngực, Kỳ Bạch vẫn cảm giác được sự lạnh lẽo từ xung quanh truyền lại, hắn nhịn không được run run, người ôm lấy hắn lập tức càng siết chặt hắn vào lòng.
Năm ngón tay Kỳ Bạch vô ý thức kéo trang phục của Việt Kha, hai người họ có thể không bị ảnh hưởng, chỉ sợ là bởi vì Việt Kha dùng tinh thể năng lượng hỏa, có điều…
“Việt Kha, anh có thể cứu bọn họ không?” Kỳ Bạch hỏi.
Việt Kha mờ mịt nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu ý hắn nói, Kỳ Bạch nhịn không được thở dài một hơi.
Theo như lời Hoa Hạ, Việt Kha hiện tại đã mất đi ý thức, có thể không thương tổn hắn, đã là kỳ tích. Nghĩ đến cỗ máy giết người như lời người kia, Kỳ Bạch nhịn không được trong lòng co rụt lại, trái tim như là bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, có chút không thể hô hấp.
Đó là trạng thái gì Kỳ Bạch không biết, nhưng bộ dáng Việt Kha thế này, hắn không thể chịu đựng.
Đột nhiên, ánh mắt Kỳ Bạch sáng lên, hắn nghĩ tới một điểm.
Việt Kha biến thành bộ dáng này là vì ăn vào tinh thể năng lượng, như vậy chỉ cần ăn vào khối tinh thể năng lượng còn lại, như vậy hai loại năng lượng ở trong cơ thể y sẽ đạt cân bằng, có phải y có thể khôi phục hay không?
Kỳ Bạch càng nghĩ càng thấy ý nghĩ của mình là đúng, hắn không muốn Việt Kha biến thành cỗ máy giết người, không muốn y quên mình, cho dù chỉ có một nửa tỷ lệ, hắn cũng phải thử.
Trong lòng hạ quyết định, Kỳ Bạch biết đầu tiên phải cứu đoàn người Mạc Kỳ ra, Vọng Thủy thành nhiều người như vậy, chỉ mình hắn mà muốn phải lấy được khối kết tinh năng lượng khác kia thì không thể nghi ngờ chỉ là kẻ si mơ mộng.
Ngăn lại Việt Kha muốn rời đi, ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống Cục Bông Nhỏ trong lòng, “Ê, Cục Bông Nhỏ, mày có cách gì hay không?” Hắn giơ tay chọc chọc cái đuôi Cục Bông Nhỏ.
Cục Bông Nhỏ xoã tung cái đuôi giật giật, lộ ra một đôi mắt ngập nước đỏ như bảo thạch, nhìn Kỳ Bạch chậc chậc hiếu kỳ. Minh chứng tiêu biểu cho bộ dáng chính là kích thước thay đổi, cũng khiến cho cảm giác thay đổi, bây giờ thật sự là khả ái giống mèo con a!
Cục Bông Nhỏ từ trên người hắn nhảy xuống, đột nhiên thả người nhảy lên như thằn lằn tứ chi đều đổi chiều dán trên đỉnh. Nó dùng chi trước cào cào lỗ hổng mà trước đó Việt Kha lấy tinh thể năng lượng ra, lớp vỏ màu xám bị nó cào, lộ ra đá màu đỏ nhủ thủy tinh bên dưới. Sau đó nó đánh một chưởng xuống, tinh thạch màu đỏ lập tức xuất hiện vết rạn như mạng nhện, lại them một chưởng liền rớt lăn lông lốc xuống, đồng thời còn có Cục Bông Nhỏ nhảy xuống.
Tinh thạch màu đỏ lớn bằng bàn tay rớt xuống trực tiếp chôn luôn Cục Bông Nhỏ ở trong đó, Cục Bông Nhỏ vươn lăng móng vuốt từ bên trong chui ra, rung rung phủi rớt tro bụi trên người, dùng miệng ngậm một tảng đá nhảy lên người Kỳ Bạch, đặt ở trên tay hắn.
Kỳ Bạch xoa xoa đầu nó, từ trong không gian cầm ra một miếng thịt khô đưa tới bên miệng nó.
Thơm quá a!
Cục Bông Nhỏ động động mũi vài cái, sau đó vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm một chút, hai mắt lập tức tỏa sáng, khẩn cấp ngậm miếng thịt khô vào miệng. Cục Bông Nhỏ từ khi có ý thức tới nay chưa từng nếm qua món ngon như vậy, tâm tình tốt cỡ nào khỏi bàn, từ cái đuôi vẫy không ngừng kia là có thể nhìn ra.
Đôi mắt Việt Kha đỏ rực nhìn chằm chằm cái miệng mấp máy của Cục Bông Nhỏ, trong mắt phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, Cục Bông Nhỏ mẫn cảm cảm giác được khí tức nguy hiểm, lập tức liền xù lông, nhe nanh hung tợn nhìn y, bộ dáng đó như đã hoàn toàn quên ban đầu là ai sợ ai đến mức phát run lẩy bẩy, rõ ràng là một con hám ăn.
Kỳ Bạch hoàn toàn không có cảm nhận được một người một thú tranh đấu ở đằng kia, hắn đang cầm viên đá cân nhắc. Tinh thạch này sờ rất ấm áp, hơn nữa kia nhiệt độ cũng không quá cao ở nơi tiếp xúc, mà là lan toàn thân, khiến toàn thân đều ấm áp.
Theo ý Cục Bông Nhỏ, tinh thạch này có thể cứu bọn họ?
Thôi kệ làm liều đi, Kỳ Bạch có chút không xác định.
Chỉ thị Việt Kha đặt đá lên trên người bọn họ, Kỳ Bạch lập tức nhìn thấy một màn kỳ tích: Băng trên người mấy người ban đầu còn là người băng kia lập tức bắt đầu biến mất, thật sự là biến mất, Kỳ Bạch chú ý nhìn mới phát hiện băng tinh kia lập tức biến thành sương mù màu trắng bị đá hấp thu, mà theo sự hấp thu, băng trên người bọn họ càng ngày càng ít, mà Thạch Đầu màu sắc viên đá càng ngày càng sáng.
Kỳ Bạch nhìn vậy là biết, thứ tốt a!
Hắn lập tức sai Việt Kha thu hồi đá này.
Chờ Mạc Kỳ đoàn người khôi phục ý thức liền thấy bộ dáng thê nô của Việt Kha thật cẩn thận ôm người nào đó cong lưng nhặt đá, người trong lòng y càng không chút khách khí ra lệnh ‘Khối này, khối kia’.
Mạc Kỳ, “Cho dù không có ý thức, nhưng hóa ra bản tính thê nô vẫn không đổi?”
Những người khác, “…”
Giọng nói có chút hàm hồ, trong ánh mắt y mê mang, như là đang nghi hoặc mình vì sao biết tên người này.
Thấy bộ dáng y như vậy, Kỳ Bạch trong lòng bộp một tiếng, ánh mắt nhìn y mang theo nghi hoặc. Bởi vì đau đớn, trên mặt hắn bị mồ hôi bao phủ, từ thái dương trượt xuống, thoạt nhìn có vài phần đáng thương.
“Anh…” làm sao vậy?
Kỳ Bạch muốn hỏi như vậy, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng không ra. Trong lòng hắn dâng lên một ý niệm vớ vẩn, bộ dáng Việt Kha này, rõ ràng chính là không quen biết hắn, nhưng điều này sao có thể?
Việt Kha bình tĩnh nhìn hắn một cái, ánh mắt đỏ bừng vẫn có thể thấy được tơ máu, màu da đỏ bừng khiến y thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Đối diện với y, Kỳ Bạch không khỏi co quắp thân mình, đó là hành vi theo bản năng, là bản năng tránh né đối với nguy hiểm của thân thể hắn.
Nếu trước kia ai nói với hắn có một ngày hắn sẽ sợ Việt Kha, hắn có thể sẽ thấy người đó đang đùa, nhưng khi hiện thực xảy ra trước mắt, hắn lại không lừa gạt được bản thân.
Khí tức Việt Kha rất mãnh liệt, ánh mắt nhìn Kỳ Bạch có chút giãy dụa, bên trong đó thỉnh thoảng có sát ý, nhưng rất rõ ràng y đang tại tận lực khắc chế, tay phải nắm trường kiếm thậm chí bởi vì như thế mà lộ gân xanh.
Nhìn thấy vậy, Kỳ Bạch trong lòng sinh ra một loại ý niệm ‘Anh ấy sẽ không thương tổn mình’, cảm thấy an tâm một chút. Hắn đang định đến nắm tay y, lại vang lên vài tiếng kinh hô.
“Sếp?”
Kỳ Bạch cùng Việt Kha gần như đồng thời quay đầu đi, tại lối vào, đoàn người Mạc Kỳ đã đi mà quay lại đang kinh ngạc nhìn Việt Kha.
Người kia là thủ lĩnh của bọn hắn sao?
“Sếp ăn năng lượng tinh thể rồi!” Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể y không được khống chế đánh thẳng về phía trước, Hoa Hạ nhịn không được nhíu mày.
“Cái gì?”
Thần sắc Hoa Hạ nhìn Việt Kha càng thêm đề phòng, “Mọi người phải cẩn thận!”
“Cái gì?” Tiền Hải nhíu mày, không vui nói, “Hoa Hạ cậu nói cái gì?” Cái gì là phải cẩn thận, đó là thủ lĩnh mà.
Hoa Hạ gắt gao nhìn chằm chằm Việt Kha, lo lắng nói, “Em từ đầu đã nói năng lượng này không thích hợp cho năng lực giả dùng, các anh cũng biết, năng lực giả ở hậu kì rất dễ mất đi lý trí, bị sức mạnh khống chế, thèm khát máu tươi, biến thành cỗ máy chỉ biết giết người. Mà năng lượng này, nó càng dễ dàng tạo ra bạo động sức mạnh trong cơ thể năng lực giả, làm người ta mất đi ý thức, gợi ra sát ý! Các anh xem, ánh mắt sếp hiện tại có phải đục ngầu vô cùng hay không? Điều đó chứng tỏ anh ấy đã mất đi ý thức, hiện tại, ở trong mắt anh ấy, chúng ta chỉ là ‘Con mồi’.”
Những người khác vừa thấy, nhất thời trong lòng thầm kêu không ổn.
Tình trạng của Năng lực giả bọn họ cũng biết đến, nhưng bọn họ luôn không nghĩ tới thủ lĩnh của mình cũng sẽ có một ngày như vậy, y trong lòng bọn họ vẫn đều là nghiêm túc khắc chế. Tuy rằng không muốn tin, nhưng chính như lời Hoa Hạ, ánh mắt thủ lĩnh nhìn bọn họ vô cùng băng lãnh cùng xa lạ.
Bên kia Kỳ Bạch cũng là nghe thấy được lời Hoa Hạ nói, mỗi một chữ Kỳ Bạch đều nghe rành mạch, nhưng tổ hợp vào thì hắn lại có chút không hiểu ý tứ.
Cái gì gọi là hậu kỳ của năng lực giả dễ dàng mất đi lý trí? Cái gì gọi là cỗ máy giết người?
Kỳ Bạch đầu có chút vô tri vô giác, rất rối loạn.
“Xẹt xẹt…”
Tiếng trường kiếm kéo lê trên mặt đất làm Kỳ Bạch bừng tỉnh, hắn nâng mắt, phát hiện Việt Kha đang kéo trường kiếm đi đến hướng nhóm người Mạc Kỳ.
Một chút cũng không phải bộ dáng khi đối mặt với Kỳ Bạch, đối với Kỳ Bạch, khí tức của y tuy rằng mãnh liệt thế nhưng bị đè nén, vừa thấy liền biết y đang nhẫn nại. Nhưng hiện tại không giống, ánh mắt y nhìn chằm chằm nhóm Mạc Kỳ tràn ngập sát ý cùng cuồng nhiệt, như là đao phủ đang nhìn một đống thịt cá trên thớt gỗ, bên môi y, thậm chí lộ ra một nét tươi cười càn quấy vặn vẹo khí tức, cả người không hề còn áp lực, sát ý tận trời, làm người ta e ngại.
Đây căn bản là không phải Việt Kha của hắn!
Kỳ Bạch sâu sắc ý thức được điểm này.
“L..làm sao giờ? Sếp đang đi về phía chúng ta kìa!” Tiền Hải nhịn không được bắt lấy tay Tiêu Văn, cứ làm sao làm sao ô ô nói.
Tiêu Văn kéo người kia một cái, “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!” Kỳ thật chính hắn cũng bình tĩnh không nổi.
Mấy người như gặp phải đại địch nhìn Việt Kha, một đám mặt đều biến thành trái mướp đắng.
Bọn họ căn bản đánh không lại a! Làm sao giờ, làm sao giờ?
Ánh mắt Mạc Kỳ đột nhiên liếc đến Kỳ Bạch, đột nhiên hai mắt vụt sáng, kêu lên, “Kỳ Bạch, mau ngăn sếp lại!”
Hả?
Đầu Kỳ Bạch có chút mơ hồ, ngăn lại? Hắn ngăn kiểu gì? Trong nhất thời chỉ có thể mờ mịt nhìn bọn họ.
Hoa Hạ hồi tưởng bộ dáng Việt Kha khi bọn họ vừa mới đến, khi đó sức mạnh trong cơ thể y rõ ràng bình ổn hơn nhiều, ánh mắt nhìn Kỳ Bạch cũng thật sự mềm mại.
“Cậu…cậu gọi anh ấy một chút đi!” Tuy rằng trong lòng có chút do dự, Hoa Hạ vẫn ra chủ ý. Không bàn đến việc đánh không thắng được, bọn họ cũng không muốn động thủ với Việt Kha a.
Kỳ Bạch bất đắc dĩ, chỉ còn biết thử kêu một tiếng, “Việt Kha?” Thân thể hắn vừa động về phía trước, kéo theo cái đùi nát xương, lập tức thét lớn một tiếng.
Đau muốn chết a!
Hắn khóc không ra nước mắt, nắm lại bàn tay chờ cơn thống khổ này thối lui.
“A, a, hữu hiệu. Kỳ Bạch, cậu kêu thêm một tiếng đi.” Bên kia một đám người Mạc Kỳ lại bắt đầu ồn ào.
Hai mắt Hoa Hạ càng sáng lên, trước kia chưa từng có tình huống như vậy, không có một năng lực giả nào sau khi mất đi ý thức còn có ai có thể ảnh hưởng được.
Quả nhiên sếp đúng là sếp, người ngoài kém hơn nhiều.
Kỳ Bạch phát hiện Việt Kha đi đến một nửa liền dừng cước bộ, quay đầu mờ mịt nhìn hắn.
Nếu là Việt Kha ban đầu phát hiện hắn bị thương, chỉ sợ đã sớm xông đến!
Kỳ Bạch cười khổ một tiếng, thầm mắng mình một đại nam nhân còn khoái lý sự, nhưng trong lòng lại nhịn không được ủy khuất.
“Việt Kha!” Hắn nhịn không được lại gọi một tiếng, trong mắt một mảnh gợn sóng nhộn nhạo, ủy ủy khuất khuất nhăn mặt làm cho người ta thấy đáng thương.
Việt Kha bình tĩnh nhìn hắn vài phút, thời điểm Kỳ Bạch bắt đầu thất vọng, y cử động chân, từng bước một đi đến bên hắn ngồi xổm xuống.
“Xương nát rồi!” Nhìn y, Kỳ Bạch càng ủy khuất, mũi chua chua, một bên mắng bản thân quái đản, một bên nhịn không được đáng thương hề hề nhìn y.
Việt Kha vươn tay ôm hắn vào trong lòng, hai tay cứng ngắc vỗ vỗ, suy tư một chút, lại an ủi nói, “Không… không đau, ngoan!”
“Cũng không phải xương của anh nát, anh sao biết đau cái gì!” Kỳ Bạch gắt gao ôm lấy y, ngoài miệng lại nhịn không được ngạo kiều.
“Mẹ ơi, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!”
Mọi người ở gần đó chứng kiến chậc chậc hiếu kỳ, cái này gọi là thép cứng tôi luyện rồi cũng hóa ngón tay mềm, có thế chứ!
Cường độ của Việt Kha nhẹ nhàng như là niết một khối đậu hũ dễ vỡ thật cẩn thận ôm lấy người, ánh mắt như mũi tên đâm về phía cự thú đang cuộn mình giống quả cầu kia.
Cự thú run lên cả người, ánh mắt ngập nước nhìn về phía y, khổng lồ thân thể lại chậm rãi thu nhỏ lại thành kích thước con mèo, thân thể nhỏ xinh, thoạt nhìn tựa như một con mèo con màu vàng, không hề còn lực uy hiếp, một chút cũng không nhìn thấy nửa điểm cự thú uy vũ trước đó chứng kiến.
Cự thú, không, phải nói là thú nhỏ nhẹ nhàng nhảy nhảy lên người Kỳ Bạch, rất nhu thuận chui trong lòng hắn, một cái đuôi lớn cỡ đuôi sóc không tương xứng với kích thước thân nho nhỏ tự bao trụ bản thân, lông xù một đoàn, chui trong lồng ngực cực kỳ ấm áp.
“Ngoeo~”
Tiếng kêu non nớt, ánh mắt cực kỳ vô tội, bên trong còn có ý lấy lòng.
Kỳ Bạch giật giật khóe miệng, thứ này đúng thật là thành tinh rồi, còn biết lấy lòng người.
Nhưng vào lúc này, chỗ Mạc Kỳ lại truyền đến một tiếng một tiếng kinh hô, sau đó Kỳ Bạch thấy nhóm người họ nhanh chóng vọt lại chỗ hai người hắn.
“Làm sao vậy?”
Đến gần Kỳ Bạch thấy hoảng sợ trên mặt bọn họ, nhịn không được hỏi, nhưng ngay sau đó hắn liền biết là vì sao. Từ cửa động bọn họ đi vào kia, từng trận âm thanh ‘rắc rắc’ truyền đến, sau đó là băng tinh màu trắng dần dần bao trùm mặt đất, hàn khí lạnh lẽo ập đến.
Mấy cọng Dây Lửa trên không trung kia như là chuột thấy mèo, lập tức rụt dây leo lên, thế nhưng lại không thoát vận mệnh bị đông cứng.
Băng tinh cách bọn họ càng ngày càng gần, Kỳ Bạch nhịn không được lùi vào trong lòng Việt Kha, sinh trưởng trong thời đại quốc kỳ tung bay, tín nhiệm khoa học kỹ thuật là sức sản xuất lớn nhất hiện tại đối với một màn kì huyễn này, trong lòng hắn bị kích động không hề nhỏ.
Thế giới này, thật sự là gạt người, không, là gạt hắn!
Mắt thấy băng tinh càng ngày càng gần, một đám người bọn họ sắp bị đông lạnh thành người băng, Tiền Hải đột nhiên ôm lấy Tiêu Văn bên người, theo bản năng bảo hộ hắn. Ngay sau đó, băng tinh bao trùm ở trên người bọn họ.
Biểu cảm Tiêu Văn vẫn vẫn duy trì là kinh ngạc cảm động, bị Tiền Hải gắt gao ôm vào trong ngực, mà những người khác, vẫn duy trì biểu cảm trước đó một khắc, cứ như vậy bị băng hoàn toàn bao trùm.
Thế nhưng, nhóm người này, lại không bao gồm hai người — Kỳ Bạch cùng Việt Kha.
“Chúng ta sao lại không sao?” Kỳ Bạch rất giật mình, lại nhớ tới lời Hoa Hạ.
Trên đảo này có hai loại năng lượng, cực nóng cực lạnh, cũng là bởi vì nguyên nhân này, năng lượng bị triệt tiêu lẫn nhau, trên đảo có thể giữ được khung cảnh bốn mùa như xuân. Mà hiện tại, nguồn nhiệt kia, bị Việt Kha ăn mất, như vậy, cái lạnh sẽ chiếm cứ toàn bộ đảo.
Cho dù bị Việt Kha ôm vào trong ngực, Kỳ Bạch vẫn cảm giác được sự lạnh lẽo từ xung quanh truyền lại, hắn nhịn không được run run, người ôm lấy hắn lập tức càng siết chặt hắn vào lòng.
Năm ngón tay Kỳ Bạch vô ý thức kéo trang phục của Việt Kha, hai người họ có thể không bị ảnh hưởng, chỉ sợ là bởi vì Việt Kha dùng tinh thể năng lượng hỏa, có điều…
“Việt Kha, anh có thể cứu bọn họ không?” Kỳ Bạch hỏi.
Việt Kha mờ mịt nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu ý hắn nói, Kỳ Bạch nhịn không được thở dài một hơi.
Theo như lời Hoa Hạ, Việt Kha hiện tại đã mất đi ý thức, có thể không thương tổn hắn, đã là kỳ tích. Nghĩ đến cỗ máy giết người như lời người kia, Kỳ Bạch nhịn không được trong lòng co rụt lại, trái tim như là bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, có chút không thể hô hấp.
Đó là trạng thái gì Kỳ Bạch không biết, nhưng bộ dáng Việt Kha thế này, hắn không thể chịu đựng.
Đột nhiên, ánh mắt Kỳ Bạch sáng lên, hắn nghĩ tới một điểm.
Việt Kha biến thành bộ dáng này là vì ăn vào tinh thể năng lượng, như vậy chỉ cần ăn vào khối tinh thể năng lượng còn lại, như vậy hai loại năng lượng ở trong cơ thể y sẽ đạt cân bằng, có phải y có thể khôi phục hay không?
Kỳ Bạch càng nghĩ càng thấy ý nghĩ của mình là đúng, hắn không muốn Việt Kha biến thành cỗ máy giết người, không muốn y quên mình, cho dù chỉ có một nửa tỷ lệ, hắn cũng phải thử.
Trong lòng hạ quyết định, Kỳ Bạch biết đầu tiên phải cứu đoàn người Mạc Kỳ ra, Vọng Thủy thành nhiều người như vậy, chỉ mình hắn mà muốn phải lấy được khối kết tinh năng lượng khác kia thì không thể nghi ngờ chỉ là kẻ si mơ mộng.
Ngăn lại Việt Kha muốn rời đi, ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống Cục Bông Nhỏ trong lòng, “Ê, Cục Bông Nhỏ, mày có cách gì hay không?” Hắn giơ tay chọc chọc cái đuôi Cục Bông Nhỏ.
Cục Bông Nhỏ xoã tung cái đuôi giật giật, lộ ra một đôi mắt ngập nước đỏ như bảo thạch, nhìn Kỳ Bạch chậc chậc hiếu kỳ. Minh chứng tiêu biểu cho bộ dáng chính là kích thước thay đổi, cũng khiến cho cảm giác thay đổi, bây giờ thật sự là khả ái giống mèo con a!
Cục Bông Nhỏ từ trên người hắn nhảy xuống, đột nhiên thả người nhảy lên như thằn lằn tứ chi đều đổi chiều dán trên đỉnh. Nó dùng chi trước cào cào lỗ hổng mà trước đó Việt Kha lấy tinh thể năng lượng ra, lớp vỏ màu xám bị nó cào, lộ ra đá màu đỏ nhủ thủy tinh bên dưới. Sau đó nó đánh một chưởng xuống, tinh thạch màu đỏ lập tức xuất hiện vết rạn như mạng nhện, lại them một chưởng liền rớt lăn lông lốc xuống, đồng thời còn có Cục Bông Nhỏ nhảy xuống.
Tinh thạch màu đỏ lớn bằng bàn tay rớt xuống trực tiếp chôn luôn Cục Bông Nhỏ ở trong đó, Cục Bông Nhỏ vươn lăng móng vuốt từ bên trong chui ra, rung rung phủi rớt tro bụi trên người, dùng miệng ngậm một tảng đá nhảy lên người Kỳ Bạch, đặt ở trên tay hắn.
Kỳ Bạch xoa xoa đầu nó, từ trong không gian cầm ra một miếng thịt khô đưa tới bên miệng nó.
Thơm quá a!
Cục Bông Nhỏ động động mũi vài cái, sau đó vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm một chút, hai mắt lập tức tỏa sáng, khẩn cấp ngậm miếng thịt khô vào miệng. Cục Bông Nhỏ từ khi có ý thức tới nay chưa từng nếm qua món ngon như vậy, tâm tình tốt cỡ nào khỏi bàn, từ cái đuôi vẫy không ngừng kia là có thể nhìn ra.
Đôi mắt Việt Kha đỏ rực nhìn chằm chằm cái miệng mấp máy của Cục Bông Nhỏ, trong mắt phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, Cục Bông Nhỏ mẫn cảm cảm giác được khí tức nguy hiểm, lập tức liền xù lông, nhe nanh hung tợn nhìn y, bộ dáng đó như đã hoàn toàn quên ban đầu là ai sợ ai đến mức phát run lẩy bẩy, rõ ràng là một con hám ăn.
Kỳ Bạch hoàn toàn không có cảm nhận được một người một thú tranh đấu ở đằng kia, hắn đang cầm viên đá cân nhắc. Tinh thạch này sờ rất ấm áp, hơn nữa kia nhiệt độ cũng không quá cao ở nơi tiếp xúc, mà là lan toàn thân, khiến toàn thân đều ấm áp.
Theo ý Cục Bông Nhỏ, tinh thạch này có thể cứu bọn họ?
Thôi kệ làm liều đi, Kỳ Bạch có chút không xác định.
Chỉ thị Việt Kha đặt đá lên trên người bọn họ, Kỳ Bạch lập tức nhìn thấy một màn kỳ tích: Băng trên người mấy người ban đầu còn là người băng kia lập tức bắt đầu biến mất, thật sự là biến mất, Kỳ Bạch chú ý nhìn mới phát hiện băng tinh kia lập tức biến thành sương mù màu trắng bị đá hấp thu, mà theo sự hấp thu, băng trên người bọn họ càng ngày càng ít, mà Thạch Đầu màu sắc viên đá càng ngày càng sáng.
Kỳ Bạch nhìn vậy là biết, thứ tốt a!
Hắn lập tức sai Việt Kha thu hồi đá này.
Chờ Mạc Kỳ đoàn người khôi phục ý thức liền thấy bộ dáng thê nô của Việt Kha thật cẩn thận ôm người nào đó cong lưng nhặt đá, người trong lòng y càng không chút khách khí ra lệnh ‘Khối này, khối kia’.
Mạc Kỳ, “Cho dù không có ý thức, nhưng hóa ra bản tính thê nô vẫn không đổi?”
Những người khác, “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook