Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
-
Chương 63
Kỳ Bạch thích nằm ì trên giường, cũng thích kéo Việt Kha cùng nhau nằm ì trên giường.
Rèm cửa mở ra, ánh mặt trời đã lan vào trong phòng, Kỳ Bạch ghé trên thân thể Việt Kha để hoàn toàn ngăn chặn y, đôi tay ôm lấy bờ vai của hắn, miệng mơ hồ không rõ hét lên:
“Ngủ tiếp một lát, ngủ tiếp một lát!”
Việt Kha cầm tay hắn, buông mắt nhìn bộ dáng vô lại kia, nói, “Tự em ngủ đi!”
“Không phải không phải!” Cái đầu khoát lên trước ngực y mà cắn lắc như trống bỏi, cái chân trần trụi dưới chăn cũng cùng đá vài cái, “Anh ngủ cùng em!”
“Nếu đã vậy!” Việt Kha dừng một lát, một tay ôm lấy eo hắn trực tiếp ôm người đứng lên, “Vậy em và anh cùng nhau thức dậy đi!”
“Không!”
Buồn ngủ cái gì nháy mắt hết trơn, Kỳ Bạch giống con lười treo trên người y, trên mặt có chút ‘ngại ngùng’, tội nghiệp nói, “Đêm qua em căn bản là không ngủ đủ, anh nhẫn tâm bắt em thức dậy sớm như vậy sao?”
Việt Kha nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường chỉ 9 giờ, chắc chắn nói, “Nhẫn tâm!”
Kỳ Bạch làm như thể đau đớn gặp phải gã phụ lòng, ngón trỏ run rẩy chỉ vào y, “Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Anh… anh, anh chắc chắn không yêu em!”
Việt Kha nói, “Hoặc là tự mình ngủ, hoặc là theo anh thức dậy làm bữa sáng!”
Nghe vậy, ngay một tia do dự cũng không có, từ trên người y nhảy xuống, Kỳ Bạch tiến vào ổ chăn, đắp chăn đến cằm, mái tóc mềm mềm màu đen phủ trên gối đầu, một bộ ngoan ngoãn dễ bảo.
Hắn trừng mắt nhìn, vô cùng thống khoái nói, “Anh đi đi!”
Việt Kha, “…”
Ngồi vào bên giường, bàn tay Việt Kha tiến vào trong chăn, chạm đến nơi trên người Kỳ Bạch đêm qua chịu khổ yêu thương, làm lơ hắn xoay người cứng đờ thân mình, buồn bã nói, “Như vậy mà em còn quá tinh thần, xem ra đêm qua anh chưa cố gắng đủ rồi!”
Nghĩ lại tới đêm qua mình bị y đặt ở dưới thân như vậy lại như vậy, Kỳ Bạch lộ ra chút ngượng ngùng, “Không, không có, là do em thiên phú dị bẩm!”
Không biết có phải thiên phú dị bẩm không, hay là hắn đã thích ứng với hoan ái cường độ cao như thế. Ngày hôm qua bọn họ làm từ hơn tám giờ tối đến rạng sáng 2 giờ, nhưng sáng nay tỉnh lại chỉ có thắt lưng đau một chút, hắn vẫn sinh long hoạt hổ. Phải biết, trước kia như vậy hắn sẽ phải nằm trên giường khoảng một ngày.
Ừm, quả nhiên là thiên phú dị bẩm, tự cho mình khen ngợi!
Việt Kha, “Anh không phải đang khen ngợi em!”
“Được rồi được rồi!” Kỳ Bạch xoay thân, bao kín mình như con sâu lông, nhắm mắt lại nói, “Em đã ngủ, anh không được đánh thức em, nhanh đi làm bữa sáng đi!”
Việt Kha vừa có chút buồn cười vừa tức giận, vỗ một cái lên mông hắn, lúc này mới đi xuống lầu.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên, Kỳ Bạch vụng trộm mở một mắt ngắm ngắm, xác định Việt Kha đã đi, lúc này mới mở người ra nằm thành hình chữ đại (大) ở trên giường.
Ngáp một cái, hắn nhắm mắt lại.
Trước kia đều là sáng sáu giờ hơn đã thức dậy, hôm nay hắn phải hảo hảo ngủ nướng!
Đợi đến khi Việt Kha làm xong bữa sáng đi lên gọi hắn ăn, Kỳ Bạch đã ngủ.
Ngồi vào bên giường, trong mắt Việt Kha nhìn hắn mang theo một cỗ sủng ái.
So với hoạt náo bồng bột bình thường, Kỳ Bạch ngủ nhu thuận hơn biết bao nhiêu. Hảo xem hai mắt nhắm, chỉ nhìn thấy nhất đen co lông mi, làn da nhẵn nhụi mà lại trắng nõn, bị dưỡng phải có chút nhục hô hô trên mặt mặt có hai luồng đỏ ửng, môi hơi hơi có chút cong, thoạt nhìn rất nhu thuận vô hại.
Việt Kha cúi người hôn trụ hắn, đây là cách y gọi tỉnh Kỳ Bạch. Đương nhiên, cách này y tuy tự nguyện, thế nhưng ban đầu lại là do bị Kỳ Bạch bức ép, ‘lay tỉnh’ cho nguyên nhân y không có một chút tình thú nào.
Một đôi tay quấn lên cổ y, đầu lưỡi trơn trượt cũng bắt đầu đáp lại.
Nụ hôn lửa nóng bởi vì hai người phối hợp mà có chút phát triển đến rating hạn chế, cuối cùng bởi sự tự chủ cường đại của Việt Kha mà chấm dứt.
Kéo cái tay đang sờ loạn nơi lồng ngực y ra niết ở lòng bàn tay, hô hấp Việt Kha cũng có chút hỗn loạn. Kỳ Bạch ngã vào trên giường, chăn trên người bởi vì động tác của hai người đã trượt đến bên hông, lộ ra nửa người trên thoạt nhìn thon gầy thế nhưng cũng có cơ bắp mỏng manh. Hắn khóe mắt đỏ lên, thở hổn hển không ngừng, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn y.
“Em chưa đánh răng!” Thở hổn hển mấy hơi, Kỳ Bạch sờ miệng mình nói, trong mắt chợt lóe một tia giảo hoạt, hắn bổ nhào lên trên người Việt Kha, nói, “Quả nhiên, như vậy cũng không ghét bỏ em, anh thật sự si mê em rồi!” Ngữ khí hắn cực kỳ đắc ý, biểu cảm trên mặt cũng như thế.
Việt Kha, “Em có thể tự kỷ hơn được nữa không?”
Kỳ Bạch làm bộ như không nghe y nói, hai chân quấn bên hông y, đôi tay ôm lấy vai y, đầu cũng kê trên vai trái y, thần sắc lười biếng.
“Em còn chưa ngủ đủ, cả người không có khí lực, anh bế em xuống!”
Việt Kha dở khóc dở cười, vỗ một cái trên mông hắn, “Sao lại lười thành dạng này!” Nói rồi, bế người đi ra ngoài.
Kỳ Bạch bất mãn, phản bác nói, “Đây không phải lười, em xuất phát từ an toàn mà suy xét. Hiện tại trên người em không có khí lực, lỡ lúc xuống lầu chân mềm nhũn, làm sao được?”
Trong lời Việt Kha mang theo ý cười, “Khoa trương!”
Kỳ Bạch đơn giản không nói với y nữa, nhắm mí mắt dưỡng thần, miệng phát ra tiếng hừ hừ không hài lòng.
Rửa mặt, ăn sáng xong, Kỳ Bạch vào trong viện. Hắn đem mầm dược thảo lấy được ở chỗ Chu lão trồng xuống, trong viện hơn phân nửa đều bị Việt Kha xới lên, để hắn dùng gieo dược thảo.
Dược thảo trồng trước kia đã nhú mầm, màu lục tinh tế, có những loại lại hoàn toàn không có động tĩnh, Kỳ Bạch nghĩ có lẽ là do môi trường. Dược thảo khác chủng cần môi trường sống không giống nhau, không phải loại nào cũng đều có thể sống.
Đào ra mấy hạt không nẩy mầm, Kỳ Bạch lại gieo những dược thảo thích hợp khác. Kỳ Bạch còn tính toán gieo một vòng dược thảo xung quanh viện, nhưng là loại có tính mê dược, mầm lấy từ chỗ Thư Nhận.
Kỳ Bạch chống nạnh, dương dương tự đắc đầy mặt nói, “Về sau nếu có ai dám trèo tường nhà mình, tuyệt đối là một tới một ngất, hai tới ngất cả đôi! Thế nào, ý tưởng này của em hay không?”
Việt Kha tán đồng gật gật đầu, chuyện đó rất đáng tin.
“Đúng rồi,” Việt Kha nhớ tới một chuyện, “Lần này Thư Nhận cũng sẽ đi cùng chúng ta!”
Kỳ Bạch kinh ngạc, “Anh ta đi cùng chúng ta làm gì?”
“Đi hái thảo dược!” Việt Kha giải thích cho hắn, “Chu lão vẫn đang tìm kiếm một gốc dược thảo, lần này có người nói phát hiện ở chỗ chúng ta đến.”
Kỳ Bạch sáng tỏ gật gật đầu, suy đoán, “Nếu tam sư huynh muốn đi, như vậy Bạch Lam nhóc kia cũng sẽ đi!”
Mỗi lần Bạch Lam thấy Thư Nhận gần như là hận không thể dán cả người lên, ngay cả việc tham gia khảo nghiệm thu đồ đệ của Chu lão cũng là vì có thể tiếp cận Thư Nhận hơn mà thôi. Tuy rằng cuối cùng không thành công, thế nhưng Chu lão lại cho cậu ta ở lại trong nhà chăm sóc dược thảo, cũng có thể nói mục đích ban đầu đã đạt được. Chiếu hắn đối Thư Nhận dính kình, Kỳ Bạch cá một lưu nguyên, cậu ta nhất định sẽ cùng đi.
“Đúng rồi, anh nói em chuẩn bị đồ ăn có nên chuẩn bị phần cho hai người họ? À mà, cứ chuẩn bị cho bọn họ đi, để tránh tam sư huynh nói em không có tình huynh đệ!”
Hắn không phải muốn Việt Kha trả lời hắn, chỉ là theo bản năng hỏi một câu.
Việt Kha suy nghĩ một chút, nói, “Nếu em muốn chuẩn bị cho bọn họ, như vậy thì phải chuẩn bị thêm một phần nữa!”
“Hở?” Kỳ Bạch nhìn y.
Việt Kha, “Lần này, đại sư tỷ của em cũng cùng đi!”
“Đại sư tỷ?” Kỳ Bạch lẻn phắt đến trước mặt Việt Kha,“Anh nói đại sư tỷ của em cũng muốn đi?”
Việt Kha gật đầu, “Căn cứ theo tin tức anh nhận được, cô ấy đích thực nhập hội!”
Kỳ Bạch chỉ là nghe nói mình có một đại sư tỷ, thế nhưng lại chưa từng gặp qua, nhịn không được truy hỏi, “Anh từng gặp đại sư tỷ của em sao? Chị ấy thế nào?”
Việt Kha tự hỏi một chút, sau một lúc lâu mới nói, “Cô ấy là một, ừm, nữ nhân rất kỳ lạ!”
Nữ nhân rất kỳ lạ?
“Vậy anh rất tán thưởng chị ấy sao?” Kỳ Bạch có chút ghen hỏi, cả người gần như bị biển dấm chua bao phủ. Hắn hiện tại một chút cũng không muốn gặp vị đại sư tỷ kia, làm sao giờ?
“Tán thưởng?” Thần sắc Việt Kha có chút quái dị.
“Đúng vậy, anh không phải nói chị ấy rất kỳ lạ sao?” Kỳ Bạch phụng phịu, mắt không chớp nhìn chằm chằm y, chỉ sợ y đối với đại sư tỷ hắn còn chưa gặp mặt kia có ý gì.
Việt Kha hậu tri hậu giác nói, “Em giận sao?”
Kỳ Bạch hừ một tiếng, không phản ứng y, tỏ vẻ mình rất giận.
Việt Kha hồi tưởng một chút lời hắn vừa nói, sáng tỏ hỏi, “Em ghen sao?”
“Ghen?” Kỳ Bạch cười nhạo một tiếng, “Em mà ghen?”
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, “Không sai, em chính là ghen đó. Cho nên anh phải thẳng thắn khai báo cho em, nói mau, anh có ý đồ gì đen tối với chị ấy hay không?” Hắn đầy mặt hung tợn.
“Ý đồ đen tối?” Việt Kha có chút dở khóc dở cười, kéo ngườivào trong lòng ôm lấy, “Trong đầu em suốt ngày rốt cuộc là nghĩ cái gì a?”
“Nghĩ đến anh chứ gì nữa!” Kỳ Bạch tuyệt đối không ngại ngùng.
Trên mặt Việt Kha hiện nét cười hiếm có, tìm từ ngữ, “Đại sư tỷ của en người này, ừm, em gặp rồi sẽ hiểu cô ấy kỳ lạ thế nào, dù sao thì, anh không thích, hơn nữa anh và cô ấy còn không thể gọi là quen biết nữa, chỉ là từng gặp vài lần!”
Kỳ Bạch kỳ thật cũng không giận, hắn biết Việt Kha sẽ không lừa gạt hắn, cũng không thể nào có ai khác, chỉ là tuy rằng biết, hắn vẫn nhịn không được mà ghen.
Vừa lòng gật gật đầu, Kỳ Bạch vừa định nói gì đó, mũi ngứa, hắt xì mạnh một cái, “Hắt xì!”
Hắn xoa nhẹ mũi mấy lần, nhìn về phía đầu sỏ làm hắn hắt xì — đóa hoa trắng.
Gốc bạch hoa trong viện kia đã hoàn toàn nở rộ hoa, nở rất dày, tựa như từng đám tuyết chồng chất trên cây, hương khí cũng tản ra hoàn toàn ở trong viện. Gió thổi qua, hoa trắng chỉ lớn bằng móng tay cái lớn sẽ giống mưa soạt soạt rơi xuống.
Kỳ Bạch nhìn hoa trắng nở dày đặc, đột nhiên trong lòng nảy một cái, hai mắt sáng lên, “Anh nói xem, bạch hoa này có làm thành đồ ăn ngon được không?”
Việt Kha, “…” Bọn họ không phải đang nói đến đại sư tỷ của hắn sao? Đề tài chuyển nhanh như vậy.
Kỳ Bạch không đợi y trả lời, lầm bầm nói, “Mùi hoa thơm như vậy, nếu làm thành đồ ăn hẳn sẽ không khó ăn! Bất quá, có thể ăn được hay không mới là vấn đề.”
“Hoa quế, hoa hồng, hoa đào mấy thứ này đều có thể ăn, bạch hoa hẳn là không có gì vấn đề ······ nhỉ?”
Rèm cửa mở ra, ánh mặt trời đã lan vào trong phòng, Kỳ Bạch ghé trên thân thể Việt Kha để hoàn toàn ngăn chặn y, đôi tay ôm lấy bờ vai của hắn, miệng mơ hồ không rõ hét lên:
“Ngủ tiếp một lát, ngủ tiếp một lát!”
Việt Kha cầm tay hắn, buông mắt nhìn bộ dáng vô lại kia, nói, “Tự em ngủ đi!”
“Không phải không phải!” Cái đầu khoát lên trước ngực y mà cắn lắc như trống bỏi, cái chân trần trụi dưới chăn cũng cùng đá vài cái, “Anh ngủ cùng em!”
“Nếu đã vậy!” Việt Kha dừng một lát, một tay ôm lấy eo hắn trực tiếp ôm người đứng lên, “Vậy em và anh cùng nhau thức dậy đi!”
“Không!”
Buồn ngủ cái gì nháy mắt hết trơn, Kỳ Bạch giống con lười treo trên người y, trên mặt có chút ‘ngại ngùng’, tội nghiệp nói, “Đêm qua em căn bản là không ngủ đủ, anh nhẫn tâm bắt em thức dậy sớm như vậy sao?”
Việt Kha nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường chỉ 9 giờ, chắc chắn nói, “Nhẫn tâm!”
Kỳ Bạch làm như thể đau đớn gặp phải gã phụ lòng, ngón trỏ run rẩy chỉ vào y, “Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Anh… anh, anh chắc chắn không yêu em!”
Việt Kha nói, “Hoặc là tự mình ngủ, hoặc là theo anh thức dậy làm bữa sáng!”
Nghe vậy, ngay một tia do dự cũng không có, từ trên người y nhảy xuống, Kỳ Bạch tiến vào ổ chăn, đắp chăn đến cằm, mái tóc mềm mềm màu đen phủ trên gối đầu, một bộ ngoan ngoãn dễ bảo.
Hắn trừng mắt nhìn, vô cùng thống khoái nói, “Anh đi đi!”
Việt Kha, “…”
Ngồi vào bên giường, bàn tay Việt Kha tiến vào trong chăn, chạm đến nơi trên người Kỳ Bạch đêm qua chịu khổ yêu thương, làm lơ hắn xoay người cứng đờ thân mình, buồn bã nói, “Như vậy mà em còn quá tinh thần, xem ra đêm qua anh chưa cố gắng đủ rồi!”
Nghĩ lại tới đêm qua mình bị y đặt ở dưới thân như vậy lại như vậy, Kỳ Bạch lộ ra chút ngượng ngùng, “Không, không có, là do em thiên phú dị bẩm!”
Không biết có phải thiên phú dị bẩm không, hay là hắn đã thích ứng với hoan ái cường độ cao như thế. Ngày hôm qua bọn họ làm từ hơn tám giờ tối đến rạng sáng 2 giờ, nhưng sáng nay tỉnh lại chỉ có thắt lưng đau một chút, hắn vẫn sinh long hoạt hổ. Phải biết, trước kia như vậy hắn sẽ phải nằm trên giường khoảng một ngày.
Ừm, quả nhiên là thiên phú dị bẩm, tự cho mình khen ngợi!
Việt Kha, “Anh không phải đang khen ngợi em!”
“Được rồi được rồi!” Kỳ Bạch xoay thân, bao kín mình như con sâu lông, nhắm mắt lại nói, “Em đã ngủ, anh không được đánh thức em, nhanh đi làm bữa sáng đi!”
Việt Kha vừa có chút buồn cười vừa tức giận, vỗ một cái lên mông hắn, lúc này mới đi xuống lầu.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên, Kỳ Bạch vụng trộm mở một mắt ngắm ngắm, xác định Việt Kha đã đi, lúc này mới mở người ra nằm thành hình chữ đại (大) ở trên giường.
Ngáp một cái, hắn nhắm mắt lại.
Trước kia đều là sáng sáu giờ hơn đã thức dậy, hôm nay hắn phải hảo hảo ngủ nướng!
Đợi đến khi Việt Kha làm xong bữa sáng đi lên gọi hắn ăn, Kỳ Bạch đã ngủ.
Ngồi vào bên giường, trong mắt Việt Kha nhìn hắn mang theo một cỗ sủng ái.
So với hoạt náo bồng bột bình thường, Kỳ Bạch ngủ nhu thuận hơn biết bao nhiêu. Hảo xem hai mắt nhắm, chỉ nhìn thấy nhất đen co lông mi, làn da nhẵn nhụi mà lại trắng nõn, bị dưỡng phải có chút nhục hô hô trên mặt mặt có hai luồng đỏ ửng, môi hơi hơi có chút cong, thoạt nhìn rất nhu thuận vô hại.
Việt Kha cúi người hôn trụ hắn, đây là cách y gọi tỉnh Kỳ Bạch. Đương nhiên, cách này y tuy tự nguyện, thế nhưng ban đầu lại là do bị Kỳ Bạch bức ép, ‘lay tỉnh’ cho nguyên nhân y không có một chút tình thú nào.
Một đôi tay quấn lên cổ y, đầu lưỡi trơn trượt cũng bắt đầu đáp lại.
Nụ hôn lửa nóng bởi vì hai người phối hợp mà có chút phát triển đến rating hạn chế, cuối cùng bởi sự tự chủ cường đại của Việt Kha mà chấm dứt.
Kéo cái tay đang sờ loạn nơi lồng ngực y ra niết ở lòng bàn tay, hô hấp Việt Kha cũng có chút hỗn loạn. Kỳ Bạch ngã vào trên giường, chăn trên người bởi vì động tác của hai người đã trượt đến bên hông, lộ ra nửa người trên thoạt nhìn thon gầy thế nhưng cũng có cơ bắp mỏng manh. Hắn khóe mắt đỏ lên, thở hổn hển không ngừng, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn y.
“Em chưa đánh răng!” Thở hổn hển mấy hơi, Kỳ Bạch sờ miệng mình nói, trong mắt chợt lóe một tia giảo hoạt, hắn bổ nhào lên trên người Việt Kha, nói, “Quả nhiên, như vậy cũng không ghét bỏ em, anh thật sự si mê em rồi!” Ngữ khí hắn cực kỳ đắc ý, biểu cảm trên mặt cũng như thế.
Việt Kha, “Em có thể tự kỷ hơn được nữa không?”
Kỳ Bạch làm bộ như không nghe y nói, hai chân quấn bên hông y, đôi tay ôm lấy vai y, đầu cũng kê trên vai trái y, thần sắc lười biếng.
“Em còn chưa ngủ đủ, cả người không có khí lực, anh bế em xuống!”
Việt Kha dở khóc dở cười, vỗ một cái trên mông hắn, “Sao lại lười thành dạng này!” Nói rồi, bế người đi ra ngoài.
Kỳ Bạch bất mãn, phản bác nói, “Đây không phải lười, em xuất phát từ an toàn mà suy xét. Hiện tại trên người em không có khí lực, lỡ lúc xuống lầu chân mềm nhũn, làm sao được?”
Trong lời Việt Kha mang theo ý cười, “Khoa trương!”
Kỳ Bạch đơn giản không nói với y nữa, nhắm mí mắt dưỡng thần, miệng phát ra tiếng hừ hừ không hài lòng.
Rửa mặt, ăn sáng xong, Kỳ Bạch vào trong viện. Hắn đem mầm dược thảo lấy được ở chỗ Chu lão trồng xuống, trong viện hơn phân nửa đều bị Việt Kha xới lên, để hắn dùng gieo dược thảo.
Dược thảo trồng trước kia đã nhú mầm, màu lục tinh tế, có những loại lại hoàn toàn không có động tĩnh, Kỳ Bạch nghĩ có lẽ là do môi trường. Dược thảo khác chủng cần môi trường sống không giống nhau, không phải loại nào cũng đều có thể sống.
Đào ra mấy hạt không nẩy mầm, Kỳ Bạch lại gieo những dược thảo thích hợp khác. Kỳ Bạch còn tính toán gieo một vòng dược thảo xung quanh viện, nhưng là loại có tính mê dược, mầm lấy từ chỗ Thư Nhận.
Kỳ Bạch chống nạnh, dương dương tự đắc đầy mặt nói, “Về sau nếu có ai dám trèo tường nhà mình, tuyệt đối là một tới một ngất, hai tới ngất cả đôi! Thế nào, ý tưởng này của em hay không?”
Việt Kha tán đồng gật gật đầu, chuyện đó rất đáng tin.
“Đúng rồi,” Việt Kha nhớ tới một chuyện, “Lần này Thư Nhận cũng sẽ đi cùng chúng ta!”
Kỳ Bạch kinh ngạc, “Anh ta đi cùng chúng ta làm gì?”
“Đi hái thảo dược!” Việt Kha giải thích cho hắn, “Chu lão vẫn đang tìm kiếm một gốc dược thảo, lần này có người nói phát hiện ở chỗ chúng ta đến.”
Kỳ Bạch sáng tỏ gật gật đầu, suy đoán, “Nếu tam sư huynh muốn đi, như vậy Bạch Lam nhóc kia cũng sẽ đi!”
Mỗi lần Bạch Lam thấy Thư Nhận gần như là hận không thể dán cả người lên, ngay cả việc tham gia khảo nghiệm thu đồ đệ của Chu lão cũng là vì có thể tiếp cận Thư Nhận hơn mà thôi. Tuy rằng cuối cùng không thành công, thế nhưng Chu lão lại cho cậu ta ở lại trong nhà chăm sóc dược thảo, cũng có thể nói mục đích ban đầu đã đạt được. Chiếu hắn đối Thư Nhận dính kình, Kỳ Bạch cá một lưu nguyên, cậu ta nhất định sẽ cùng đi.
“Đúng rồi, anh nói em chuẩn bị đồ ăn có nên chuẩn bị phần cho hai người họ? À mà, cứ chuẩn bị cho bọn họ đi, để tránh tam sư huynh nói em không có tình huynh đệ!”
Hắn không phải muốn Việt Kha trả lời hắn, chỉ là theo bản năng hỏi một câu.
Việt Kha suy nghĩ một chút, nói, “Nếu em muốn chuẩn bị cho bọn họ, như vậy thì phải chuẩn bị thêm một phần nữa!”
“Hở?” Kỳ Bạch nhìn y.
Việt Kha, “Lần này, đại sư tỷ của em cũng cùng đi!”
“Đại sư tỷ?” Kỳ Bạch lẻn phắt đến trước mặt Việt Kha,“Anh nói đại sư tỷ của em cũng muốn đi?”
Việt Kha gật đầu, “Căn cứ theo tin tức anh nhận được, cô ấy đích thực nhập hội!”
Kỳ Bạch chỉ là nghe nói mình có một đại sư tỷ, thế nhưng lại chưa từng gặp qua, nhịn không được truy hỏi, “Anh từng gặp đại sư tỷ của em sao? Chị ấy thế nào?”
Việt Kha tự hỏi một chút, sau một lúc lâu mới nói, “Cô ấy là một, ừm, nữ nhân rất kỳ lạ!”
Nữ nhân rất kỳ lạ?
“Vậy anh rất tán thưởng chị ấy sao?” Kỳ Bạch có chút ghen hỏi, cả người gần như bị biển dấm chua bao phủ. Hắn hiện tại một chút cũng không muốn gặp vị đại sư tỷ kia, làm sao giờ?
“Tán thưởng?” Thần sắc Việt Kha có chút quái dị.
“Đúng vậy, anh không phải nói chị ấy rất kỳ lạ sao?” Kỳ Bạch phụng phịu, mắt không chớp nhìn chằm chằm y, chỉ sợ y đối với đại sư tỷ hắn còn chưa gặp mặt kia có ý gì.
Việt Kha hậu tri hậu giác nói, “Em giận sao?”
Kỳ Bạch hừ một tiếng, không phản ứng y, tỏ vẻ mình rất giận.
Việt Kha hồi tưởng một chút lời hắn vừa nói, sáng tỏ hỏi, “Em ghen sao?”
“Ghen?” Kỳ Bạch cười nhạo một tiếng, “Em mà ghen?”
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, “Không sai, em chính là ghen đó. Cho nên anh phải thẳng thắn khai báo cho em, nói mau, anh có ý đồ gì đen tối với chị ấy hay không?” Hắn đầy mặt hung tợn.
“Ý đồ đen tối?” Việt Kha có chút dở khóc dở cười, kéo ngườivào trong lòng ôm lấy, “Trong đầu em suốt ngày rốt cuộc là nghĩ cái gì a?”
“Nghĩ đến anh chứ gì nữa!” Kỳ Bạch tuyệt đối không ngại ngùng.
Trên mặt Việt Kha hiện nét cười hiếm có, tìm từ ngữ, “Đại sư tỷ của en người này, ừm, em gặp rồi sẽ hiểu cô ấy kỳ lạ thế nào, dù sao thì, anh không thích, hơn nữa anh và cô ấy còn không thể gọi là quen biết nữa, chỉ là từng gặp vài lần!”
Kỳ Bạch kỳ thật cũng không giận, hắn biết Việt Kha sẽ không lừa gạt hắn, cũng không thể nào có ai khác, chỉ là tuy rằng biết, hắn vẫn nhịn không được mà ghen.
Vừa lòng gật gật đầu, Kỳ Bạch vừa định nói gì đó, mũi ngứa, hắt xì mạnh một cái, “Hắt xì!”
Hắn xoa nhẹ mũi mấy lần, nhìn về phía đầu sỏ làm hắn hắt xì — đóa hoa trắng.
Gốc bạch hoa trong viện kia đã hoàn toàn nở rộ hoa, nở rất dày, tựa như từng đám tuyết chồng chất trên cây, hương khí cũng tản ra hoàn toàn ở trong viện. Gió thổi qua, hoa trắng chỉ lớn bằng móng tay cái lớn sẽ giống mưa soạt soạt rơi xuống.
Kỳ Bạch nhìn hoa trắng nở dày đặc, đột nhiên trong lòng nảy một cái, hai mắt sáng lên, “Anh nói xem, bạch hoa này có làm thành đồ ăn ngon được không?”
Việt Kha, “…” Bọn họ không phải đang nói đến đại sư tỷ của hắn sao? Đề tài chuyển nhanh như vậy.
Kỳ Bạch không đợi y trả lời, lầm bầm nói, “Mùi hoa thơm như vậy, nếu làm thành đồ ăn hẳn sẽ không khó ăn! Bất quá, có thể ăn được hay không mới là vấn đề.”
“Hoa quế, hoa hồng, hoa đào mấy thứ này đều có thể ăn, bạch hoa hẳn là không có gì vấn đề ······ nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook