Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
-
Chương 59
Một bữa cơm ăn xong, mặt trời đã sắp lặn. Mùa hè ngày dài, thái dương chưa khuất núi, thời gian cũng đã không còn sớm.
Tửu lượng của họ rất cao, chẳng qua là vài chén rượu, Vương Lạc cùng Kỳ Bạch chưa từng tiếp xúc với cồn đã có chút say. Việt Kha vẫn luôn chú ý Kỳ Bạch lập tức phát giác hắn không thích hợp, vươn tay ôm người vào trong ngực.
Kỳ Bạch say rượu nhưng không nổi điên, chất rượu rất ngon, chỉ mở to mắt sương sáng ngời, ánh mắt trong suốt si mê nhìn chằm chằm Việt Kha trước mắt, sau đó liền tự mình ở đó cười ngây ngô, rồi lại giơ tay xoa trên mặt y mấy cái, tựa như con mèo ăn trộm ngây ngô cười hai tiếng. Cứ như thế, làm không biết mệt.
“Hắc, cậu ta đúng thật là thú vị!” Bạch Ca hứng thú nhìn động tác của Kỳ Bạch.
Việt Kha ôm người vào trong ngực, không chút che giấu chặn tầm mắt Bạch Ca, cảnh cáo liếc mắt lườm.
Bạch Ca bĩu môi, nói, “Xem bộ dáng keo kiệt của anh này, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn một chút a?” Trên bàn cơm là nơi trao đổi tình cảm tốt nhất, chỉ là một bữa cơm, khoảng cách giữa mọi người đã triệt tiêu hết, quen thân lên.
Không giống Kỳ Bạch nhu thuận, không biết có phải bản tính chịu áp lực lâu lắm rồi hay không, vừa uống say, Vương Lạc bắt đầu điên lên — không ngừng xoay đến xoay đi trong lòng Bắc Đường Ngự, miệng ồn ào ‘Buông ra’ còn có ‘Thạch Đầu’, Bắc Đường Ngự ôm cậu không buông tay, con mèo ngoan thường ngày bắt đầu vươn móng vuốt ra, bắt đầu tay đấm chân đá. Cuối cùng mệt, lại bắt đầu nước mắt lã chã, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Hắc, tôi nói anh bình thường đã ngược đãi cậu ấy thế nào vậy? Chậc chậc, oán khí lớn như vậy!” Nhìn ba vết cào đỏ chót trên mặt Bắc Đường Ngự, Bạch Ca nhịn không được hỏi.
Bắc Đường Ngự ngẩng đầu bình tĩnh nhìn người kia một cái, sau đó lại cúi đầu trấn an người trong lòng.
Diêm Hồng Nhị phát biểu ý kiến, “Tôi thấy Vương Lạc bình thường đã chịu qua nhiều áp lực, lần này khóc ra được cũng là chuyện tốt!” Có lẽ là trực giác trời sinh của nữ nhân, qua một thời gian ở chung, nàng rõ ràng cảm giác được áp lực bên dưới sự bình thản của Vương Lạc.
“Có điều, say rượu người mà tôi nghĩ sẽ làm loạn là Bạch Ngọc, không ngờ lại là hai người họ!”
Bạch Ngọc thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm giống bánh màn thầu, không ngờ uống đến bây giờ chỉ có sắc mặt hơi đỏ, hai mắt vẫn rất thanh tỉnh, không có nửa điểm không thích hợp.
“Hắc hắc!” Bạch Ca nhịn không được đắc ý cười rộ lên, nói, “Đây chính là công lao của tôi đó, khi Tiểu Ngọc còn là con nít tôi đã bắt đầu cho nó uống rượu, tửu lượng của nó mấy người không xem nhẹ được đâu!”
Mọi người, “······”
Ca ca này thật đúng là vô lương tâm!
Triệu Đức Nam rót hai ly nước lần lượt đưa cho hai vị đang ôm người say rượu, nói, “Cho hai người họ uống nước đi, tôi ở trong phòng bếp tìm được chút mật ong, giải rượu!”
Nói rồi, lại hỏi Diêm Hồng Nhị, “Cô có muốn uống một chút hay không!”
“A?” Diêm Hồng Nhị nghiêng đầu nhìn người kia, nửa phút sau mới lắc lắc đầu, “Tôi không say!” Nếu bỏ qua đôi mắt sương mù vô thần, hoàn toàn không có tiêu cự của cô, lời cô nói nghe trấn định, ngữ khí cực kỳ có trật tự sẽ rất thuyết phục.
“Không có ai uống say mà nói mình say!” Triệu Đức Nam bóp trán, nếu không phải phát hiện cô nửa ngày cũng không có nói một tiếng, hắn cũng sẽ không hoài nghi cô uống say.
Có ai từng gặp người uống say mà mặt không đỏ, khí không suyễn, suy nghĩ không hỗn loạn chưa? Bọn họ hôm nay nhìn thấy, Diêm Hồng Nhị chính là như vậy.
Tư Quận liếc mắt nhìn Việt Kha đang chăm sóc Kỳ Bạch, ôm lấy con mình đứng dậy, “Tôi thấy chủ nhà hiện tại không có thời gian tiếp bọn tôi nữa, vậy hay là bọn tôi về trước!”
Triệu Đức Nam gật đầu, sau đó khó xử nhìn thoáng qua Diêm Hồng Nhị, “Nhưng, Hồng Nhị phải làm thế nào?” Bọn họ cũng không biết Diêm Hồng Nhị ở đâu.
Bạch Ca suy nghĩ một chút nói, “Tôi biết cô ấy, để tôi đưa cô ấy về!” Nói rồi, đi đến bên cô ôm ngang cô lên.
“Tiểu Ngọc, nhanh lên!”
“Tôi cũng cáo từ trước!” Bắc Đường Ngự cũng ôm lấy Vương Lạc đang khóc thương tâm, hơi có chút đau đầu.
Người này khóc thành như vậy, mình phải làm sao đây?
Việt Kha nhìn bộ dáng Kỳ Bạch nhu thuận, cầm nước bưng cho hắn uống, đứng dậy, “Tôi tiễn mọi người ra ngoài!”
“Được rồi, không cần tiễn nữa, trở lại chăm sóc Kỳ Bạch đi!” Triệu Đức Nam ngăn y lại tại cửa.
Việt Kha cũng không kiên trì, y đích thực có chút không yên lòng Kỳ Bạch, liền gật gật đầu với bọn họ.
Đóng cửa lại, Việt Kha đi vào phòng, lại không thấy người vốn hẳn là nên ngoan ngoãn ngồi ở đó. Ánh mắt y xoay chuyển, rơi xuống trang phục nằm trên đất.
Y nhớ rõ, hôm nay Kỳ Bạch mặc, chính là bộ này!
Trang phục đồ lót vất vưởng trên đường đi lên lầu hai, Việt Kha khẽ nhíu mi, nhặt trang phục trên mặt đất lên. Cửa phòng ngủ của hai người mở ra, Việt Kha nghe được từ phòng tắm truyền đến tiếng nước, trên tường thủy tinh ân ẩn lộ ra bóng người.
“Kỳ Bạch!” Đi đến cửa phòng tắm, Việt Kha gõ cửa.
Động tĩnh bên trong dừng một lát, sau đó là tiếng mặc trang phục sột soạt.
“Cạch.”
Cửa phòng tắm bị mở ra, một luồng nhiệt khí ập vào mặt, Kỳ Bạch mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt sũng, khóe đôi mắt xinh đẹp hơi đỏ. Da thịt dưới lớp áo bởi vì tắm mà trở nên phấn hồng, hai mắt hắn vì uống rượu mà có chút tỏa sáng, cả người bất giác lộ ra một loại quyến rũ.
Nhìn thấy Kỳ Bạch như vậy thân thể, Việt Kha lập tức căng cứng lại, đôi mắt gần như là thoáng chốc đã bốc lên dục vọng nóng cháy, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt trầm thấp áp lực, như nhìn thấy một bàn sơn hào hải vị quý giá, hận không thể lập tức nuốt hắn vào.
Hít sâu một hơi bình ổn dục vọng bốc lên trong thân thể, Việt Kha kéo người từ trong phòng tắm đi ra để hắn ngồi vào trên giường, ném trang phục trên tay vào trong rổ, sau đó cầm một cái khăn sạch sẽ khoát lên trên đầu Kỳ Bạch.
“Lau khô tóc!”
Kỳ Bạch đơ đơ nhìn y, như là có chút không thể hiểu lời y nói. Việt Kha bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cầm khăn bắt đầu lau tóc cho hắn.
“Ưm, Việt Kha!”
Hai tay kéo trang phục y lại.
“Sao?”
“Cám ơn anh!”
Động tác trên tay dừng một lát, khóe miệng Việt Kha hơi hơi nhếch, lập tức vẻ mặt của y cứng đờ.
“Em…”
Xúc cảm ấm áp rơi xuống yết hầu y, kết ở cổ còn bị nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác tê tê dại dại nháy mắt liền khiến phân thân y ‘chào cờ’, trong yết hầu phát ra một tiếng ngâm.
Kỳ Bạch dời người ngẩng đầu nhìn y, sau đó nâng thân ngồi khóa trên người y.
Tuy rằng da mặt hắn đủ dày, thế nhưng cũng ngượng ngùng khi làm loại động tác lớn mật này. Ngay cả như vậy, thân thể hắn cũng đang bất giác run rẩy, càng làm cho người ta dâng lên ý niệm muốn chà đạp giày vò hắn.
Việt Kha đè nén xuống xúc động muốn đặt hắn ở dưới nhu tiến vào thân thể, ánh mắt như lửa bỏng gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Kỳ Bạch nuốt một ngụm nước bọt, mạnh mẽ cúi đầu hôn môi y.
“······”
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Bình thường đều là Việt Kha chủ động, Kỳ Bạch chỉ là bị động hưởng thụ, nay đổi lại, cả người hắn đều là cương cứng. Hai người môi dán môi, Việt Kha lại chỉ mở to mắt nhìn hắn, không có động tác.
Kỳ Bạch có chút bực ngầm, nhịn không được nghiến răng, nhiệt độ trên mặt càng như thể nấu chín được trứng tôm vậy.
Hừ!
Kỳ Bạch thật sự nhẫn nại không nổi nữa, thân thể vừa động tựa như muốn ngẩng đầu lên, nhưng vừa rời môi lại bị một bàn tay đè lại ót. Hai đôi môi lại dán vào nhau, nhiệt khí phun ra chảy vào trong miệng hắn, một đầu lưỡi trơn trượt từ kẽ môi chen vào.
Một bàn tay ngăn eo hắn lại gắt gao ấn người vào trong lòng, không ngừng đổi góc độ hôn, nhiệt độ từ môi, lưỡi dần dần lan tràn đến toàn thân, từ tia lửa chuyển thành đại hỏa, trực tiếp thiêu cháy hai người.
Đôi môi khẽ tách ra, Kỳ Bạch vốn đã có vài phần men say hai mắt càng thêm mê mang. Bờ môi nóng cháy dán lên cổ hắn, nhịn không được trầm thấp thở hổn hển một tiếng, theo bản năng ngẩng cổ, như là một kẻ hiến tế, đem bộ vị yếu ớt nhất của bản thân bại lộ trước mắt nam nhân.
Ngốc ngốc nhìn trần nhà, cảm nhận được trên thân thể truyền đến từng nụ hôn, từng âu yếm, thân thể hắn đã mềm nhũn, vô lực tựa trên người nam nhân, chỉ có thể thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.
Khi nam nhân tiến vào thân thể, hắn nhịn không được nhíu mày lại, rồi lập tức triệt để chìm vào biển sâu dục vọng.
Hài hòa hài hòa…
Hậu quả say rượu lại thêm túng dục chính là Kỳ Bạch chỉ có thể căng thân thể giống một con cá chết nằm ở trên giường, vốn năng lực ‘chuyện đó’ của Việt Kha biến thành lần nào cũng làm hắn eo mỏi lưng đau, hơn nữa lần này còn là ai đó không biết sống chết chủ động ‘quyến rũ’, hậu quả, càng có thể dùng bốn chữ ‘vô cùng thê thảm’ mà miêu tả.
Da thịt trần trịu lộ ra bên ngoài không có một tấc nào hoàn hảo, cho dù chỉ một đoạn cổ, cũng bị dấu hôn chiếm cứ, xanh tím, đêm qua tột cùng xảy ra chuyện tốt gì, liếc mắt nhìn là có thể phân rõ.
Nhìn người nào đó ‘liếm móng vuốt’ đầy mặt lưu luyến, Kỳ Bạch thấy thế nào cũng không vừa mắt, lựa chọn quên đi đêm qua là ai tìm chết chủ động nhào lên.
“Cái tên này, một chút cũng không hiểu biết phát triển bền vững!” Kỳ Bạch một ngụm cắn cái thìa đưa qua, nghiến răng.
Việt Kha giơ thìa mặc hắn cắn, nói, “Phát triển bền vững?”
“Chứ gì nữa!” Kỳ Bạch đúng lý hợp tình, “Anh một đêm không thể làm thiếu đi được vài lần sao? Không đau anh cũng đau em!”
Việt Kha, “Anh không cảm thấy đau!”
Kỳ Bạch, “Nhưng em đau!”
Động tác trên tay Việt Kha dừng một lát, sau đó đem bát đặt lên bàn, chậm rãi lặp lại, “Em đau sao?”
Kỳ Bạch tự cảm thấy ngữ khí y không đúng, lập tức hắc hắc cười hai tiếng, rụt rụt cổ, “Không, không…”
Việt Kha cúi người đè hắn lại, trực tiếp đè người đến giường, hai tay chống hai bên đầu hắn, sau đó, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm!” Kỳ Bạch dưới chân cố ý đá, lại vô tình bị ngăn chặn, chỉ có thể nhận người kia vọt vào kẽ răng môi của mình, tùy ý chiếm đoạt.
Nụ hôn kết thúc, Kỳ Bạch thở hổn hển không thôi, hai mắt hàm sương mù, vẫn chìm đắm trong nụ hôn không thể tự kiềm chế.
Việt Kha vươn ngón cái xoa nắn làn môi hồng hồng, sưng sưng của hắn, nói, “Anh thấy em không phải rất hưởng thụ sao?”
Nghe đến câu này, suy nghĩ Kỳ Bạch vốn còn có chút mơ hồ lập tức thanh tỉnh, sau đó mặt trở nên đỏ bừng.
Đây không phải ngại ngùng, là bị chọc giận!
“Anh mới hưởng thụ, cả nhà anh đều hưởng thụ!”
“Ừ, em cũng là một thành viên của nhà anh, nhìn dáng vẻ của em cũng rất hưởng thụ!”
“······”
Tửu lượng của họ rất cao, chẳng qua là vài chén rượu, Vương Lạc cùng Kỳ Bạch chưa từng tiếp xúc với cồn đã có chút say. Việt Kha vẫn luôn chú ý Kỳ Bạch lập tức phát giác hắn không thích hợp, vươn tay ôm người vào trong ngực.
Kỳ Bạch say rượu nhưng không nổi điên, chất rượu rất ngon, chỉ mở to mắt sương sáng ngời, ánh mắt trong suốt si mê nhìn chằm chằm Việt Kha trước mắt, sau đó liền tự mình ở đó cười ngây ngô, rồi lại giơ tay xoa trên mặt y mấy cái, tựa như con mèo ăn trộm ngây ngô cười hai tiếng. Cứ như thế, làm không biết mệt.
“Hắc, cậu ta đúng thật là thú vị!” Bạch Ca hứng thú nhìn động tác của Kỳ Bạch.
Việt Kha ôm người vào trong ngực, không chút che giấu chặn tầm mắt Bạch Ca, cảnh cáo liếc mắt lườm.
Bạch Ca bĩu môi, nói, “Xem bộ dáng keo kiệt của anh này, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn một chút a?” Trên bàn cơm là nơi trao đổi tình cảm tốt nhất, chỉ là một bữa cơm, khoảng cách giữa mọi người đã triệt tiêu hết, quen thân lên.
Không giống Kỳ Bạch nhu thuận, không biết có phải bản tính chịu áp lực lâu lắm rồi hay không, vừa uống say, Vương Lạc bắt đầu điên lên — không ngừng xoay đến xoay đi trong lòng Bắc Đường Ngự, miệng ồn ào ‘Buông ra’ còn có ‘Thạch Đầu’, Bắc Đường Ngự ôm cậu không buông tay, con mèo ngoan thường ngày bắt đầu vươn móng vuốt ra, bắt đầu tay đấm chân đá. Cuối cùng mệt, lại bắt đầu nước mắt lã chã, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Hắc, tôi nói anh bình thường đã ngược đãi cậu ấy thế nào vậy? Chậc chậc, oán khí lớn như vậy!” Nhìn ba vết cào đỏ chót trên mặt Bắc Đường Ngự, Bạch Ca nhịn không được hỏi.
Bắc Đường Ngự ngẩng đầu bình tĩnh nhìn người kia một cái, sau đó lại cúi đầu trấn an người trong lòng.
Diêm Hồng Nhị phát biểu ý kiến, “Tôi thấy Vương Lạc bình thường đã chịu qua nhiều áp lực, lần này khóc ra được cũng là chuyện tốt!” Có lẽ là trực giác trời sinh của nữ nhân, qua một thời gian ở chung, nàng rõ ràng cảm giác được áp lực bên dưới sự bình thản của Vương Lạc.
“Có điều, say rượu người mà tôi nghĩ sẽ làm loạn là Bạch Ngọc, không ngờ lại là hai người họ!”
Bạch Ngọc thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm giống bánh màn thầu, không ngờ uống đến bây giờ chỉ có sắc mặt hơi đỏ, hai mắt vẫn rất thanh tỉnh, không có nửa điểm không thích hợp.
“Hắc hắc!” Bạch Ca nhịn không được đắc ý cười rộ lên, nói, “Đây chính là công lao của tôi đó, khi Tiểu Ngọc còn là con nít tôi đã bắt đầu cho nó uống rượu, tửu lượng của nó mấy người không xem nhẹ được đâu!”
Mọi người, “······”
Ca ca này thật đúng là vô lương tâm!
Triệu Đức Nam rót hai ly nước lần lượt đưa cho hai vị đang ôm người say rượu, nói, “Cho hai người họ uống nước đi, tôi ở trong phòng bếp tìm được chút mật ong, giải rượu!”
Nói rồi, lại hỏi Diêm Hồng Nhị, “Cô có muốn uống một chút hay không!”
“A?” Diêm Hồng Nhị nghiêng đầu nhìn người kia, nửa phút sau mới lắc lắc đầu, “Tôi không say!” Nếu bỏ qua đôi mắt sương mù vô thần, hoàn toàn không có tiêu cự của cô, lời cô nói nghe trấn định, ngữ khí cực kỳ có trật tự sẽ rất thuyết phục.
“Không có ai uống say mà nói mình say!” Triệu Đức Nam bóp trán, nếu không phải phát hiện cô nửa ngày cũng không có nói một tiếng, hắn cũng sẽ không hoài nghi cô uống say.
Có ai từng gặp người uống say mà mặt không đỏ, khí không suyễn, suy nghĩ không hỗn loạn chưa? Bọn họ hôm nay nhìn thấy, Diêm Hồng Nhị chính là như vậy.
Tư Quận liếc mắt nhìn Việt Kha đang chăm sóc Kỳ Bạch, ôm lấy con mình đứng dậy, “Tôi thấy chủ nhà hiện tại không có thời gian tiếp bọn tôi nữa, vậy hay là bọn tôi về trước!”
Triệu Đức Nam gật đầu, sau đó khó xử nhìn thoáng qua Diêm Hồng Nhị, “Nhưng, Hồng Nhị phải làm thế nào?” Bọn họ cũng không biết Diêm Hồng Nhị ở đâu.
Bạch Ca suy nghĩ một chút nói, “Tôi biết cô ấy, để tôi đưa cô ấy về!” Nói rồi, đi đến bên cô ôm ngang cô lên.
“Tiểu Ngọc, nhanh lên!”
“Tôi cũng cáo từ trước!” Bắc Đường Ngự cũng ôm lấy Vương Lạc đang khóc thương tâm, hơi có chút đau đầu.
Người này khóc thành như vậy, mình phải làm sao đây?
Việt Kha nhìn bộ dáng Kỳ Bạch nhu thuận, cầm nước bưng cho hắn uống, đứng dậy, “Tôi tiễn mọi người ra ngoài!”
“Được rồi, không cần tiễn nữa, trở lại chăm sóc Kỳ Bạch đi!” Triệu Đức Nam ngăn y lại tại cửa.
Việt Kha cũng không kiên trì, y đích thực có chút không yên lòng Kỳ Bạch, liền gật gật đầu với bọn họ.
Đóng cửa lại, Việt Kha đi vào phòng, lại không thấy người vốn hẳn là nên ngoan ngoãn ngồi ở đó. Ánh mắt y xoay chuyển, rơi xuống trang phục nằm trên đất.
Y nhớ rõ, hôm nay Kỳ Bạch mặc, chính là bộ này!
Trang phục đồ lót vất vưởng trên đường đi lên lầu hai, Việt Kha khẽ nhíu mi, nhặt trang phục trên mặt đất lên. Cửa phòng ngủ của hai người mở ra, Việt Kha nghe được từ phòng tắm truyền đến tiếng nước, trên tường thủy tinh ân ẩn lộ ra bóng người.
“Kỳ Bạch!” Đi đến cửa phòng tắm, Việt Kha gõ cửa.
Động tĩnh bên trong dừng một lát, sau đó là tiếng mặc trang phục sột soạt.
“Cạch.”
Cửa phòng tắm bị mở ra, một luồng nhiệt khí ập vào mặt, Kỳ Bạch mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt sũng, khóe đôi mắt xinh đẹp hơi đỏ. Da thịt dưới lớp áo bởi vì tắm mà trở nên phấn hồng, hai mắt hắn vì uống rượu mà có chút tỏa sáng, cả người bất giác lộ ra một loại quyến rũ.
Nhìn thấy Kỳ Bạch như vậy thân thể, Việt Kha lập tức căng cứng lại, đôi mắt gần như là thoáng chốc đã bốc lên dục vọng nóng cháy, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt trầm thấp áp lực, như nhìn thấy một bàn sơn hào hải vị quý giá, hận không thể lập tức nuốt hắn vào.
Hít sâu một hơi bình ổn dục vọng bốc lên trong thân thể, Việt Kha kéo người từ trong phòng tắm đi ra để hắn ngồi vào trên giường, ném trang phục trên tay vào trong rổ, sau đó cầm một cái khăn sạch sẽ khoát lên trên đầu Kỳ Bạch.
“Lau khô tóc!”
Kỳ Bạch đơ đơ nhìn y, như là có chút không thể hiểu lời y nói. Việt Kha bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cầm khăn bắt đầu lau tóc cho hắn.
“Ưm, Việt Kha!”
Hai tay kéo trang phục y lại.
“Sao?”
“Cám ơn anh!”
Động tác trên tay dừng một lát, khóe miệng Việt Kha hơi hơi nhếch, lập tức vẻ mặt của y cứng đờ.
“Em…”
Xúc cảm ấm áp rơi xuống yết hầu y, kết ở cổ còn bị nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác tê tê dại dại nháy mắt liền khiến phân thân y ‘chào cờ’, trong yết hầu phát ra một tiếng ngâm.
Kỳ Bạch dời người ngẩng đầu nhìn y, sau đó nâng thân ngồi khóa trên người y.
Tuy rằng da mặt hắn đủ dày, thế nhưng cũng ngượng ngùng khi làm loại động tác lớn mật này. Ngay cả như vậy, thân thể hắn cũng đang bất giác run rẩy, càng làm cho người ta dâng lên ý niệm muốn chà đạp giày vò hắn.
Việt Kha đè nén xuống xúc động muốn đặt hắn ở dưới nhu tiến vào thân thể, ánh mắt như lửa bỏng gắt gao theo dõi hắn, nhìn hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Kỳ Bạch nuốt một ngụm nước bọt, mạnh mẽ cúi đầu hôn môi y.
“······”
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Bình thường đều là Việt Kha chủ động, Kỳ Bạch chỉ là bị động hưởng thụ, nay đổi lại, cả người hắn đều là cương cứng. Hai người môi dán môi, Việt Kha lại chỉ mở to mắt nhìn hắn, không có động tác.
Kỳ Bạch có chút bực ngầm, nhịn không được nghiến răng, nhiệt độ trên mặt càng như thể nấu chín được trứng tôm vậy.
Hừ!
Kỳ Bạch thật sự nhẫn nại không nổi nữa, thân thể vừa động tựa như muốn ngẩng đầu lên, nhưng vừa rời môi lại bị một bàn tay đè lại ót. Hai đôi môi lại dán vào nhau, nhiệt khí phun ra chảy vào trong miệng hắn, một đầu lưỡi trơn trượt từ kẽ môi chen vào.
Một bàn tay ngăn eo hắn lại gắt gao ấn người vào trong lòng, không ngừng đổi góc độ hôn, nhiệt độ từ môi, lưỡi dần dần lan tràn đến toàn thân, từ tia lửa chuyển thành đại hỏa, trực tiếp thiêu cháy hai người.
Đôi môi khẽ tách ra, Kỳ Bạch vốn đã có vài phần men say hai mắt càng thêm mê mang. Bờ môi nóng cháy dán lên cổ hắn, nhịn không được trầm thấp thở hổn hển một tiếng, theo bản năng ngẩng cổ, như là một kẻ hiến tế, đem bộ vị yếu ớt nhất của bản thân bại lộ trước mắt nam nhân.
Ngốc ngốc nhìn trần nhà, cảm nhận được trên thân thể truyền đến từng nụ hôn, từng âu yếm, thân thể hắn đã mềm nhũn, vô lực tựa trên người nam nhân, chỉ có thể thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.
Khi nam nhân tiến vào thân thể, hắn nhịn không được nhíu mày lại, rồi lập tức triệt để chìm vào biển sâu dục vọng.
Hài hòa hài hòa…
Hậu quả say rượu lại thêm túng dục chính là Kỳ Bạch chỉ có thể căng thân thể giống một con cá chết nằm ở trên giường, vốn năng lực ‘chuyện đó’ của Việt Kha biến thành lần nào cũng làm hắn eo mỏi lưng đau, hơn nữa lần này còn là ai đó không biết sống chết chủ động ‘quyến rũ’, hậu quả, càng có thể dùng bốn chữ ‘vô cùng thê thảm’ mà miêu tả.
Da thịt trần trịu lộ ra bên ngoài không có một tấc nào hoàn hảo, cho dù chỉ một đoạn cổ, cũng bị dấu hôn chiếm cứ, xanh tím, đêm qua tột cùng xảy ra chuyện tốt gì, liếc mắt nhìn là có thể phân rõ.
Nhìn người nào đó ‘liếm móng vuốt’ đầy mặt lưu luyến, Kỳ Bạch thấy thế nào cũng không vừa mắt, lựa chọn quên đi đêm qua là ai tìm chết chủ động nhào lên.
“Cái tên này, một chút cũng không hiểu biết phát triển bền vững!” Kỳ Bạch một ngụm cắn cái thìa đưa qua, nghiến răng.
Việt Kha giơ thìa mặc hắn cắn, nói, “Phát triển bền vững?”
“Chứ gì nữa!” Kỳ Bạch đúng lý hợp tình, “Anh một đêm không thể làm thiếu đi được vài lần sao? Không đau anh cũng đau em!”
Việt Kha, “Anh không cảm thấy đau!”
Kỳ Bạch, “Nhưng em đau!”
Động tác trên tay Việt Kha dừng một lát, sau đó đem bát đặt lên bàn, chậm rãi lặp lại, “Em đau sao?”
Kỳ Bạch tự cảm thấy ngữ khí y không đúng, lập tức hắc hắc cười hai tiếng, rụt rụt cổ, “Không, không…”
Việt Kha cúi người đè hắn lại, trực tiếp đè người đến giường, hai tay chống hai bên đầu hắn, sau đó, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm!” Kỳ Bạch dưới chân cố ý đá, lại vô tình bị ngăn chặn, chỉ có thể nhận người kia vọt vào kẽ răng môi của mình, tùy ý chiếm đoạt.
Nụ hôn kết thúc, Kỳ Bạch thở hổn hển không thôi, hai mắt hàm sương mù, vẫn chìm đắm trong nụ hôn không thể tự kiềm chế.
Việt Kha vươn ngón cái xoa nắn làn môi hồng hồng, sưng sưng của hắn, nói, “Anh thấy em không phải rất hưởng thụ sao?”
Nghe đến câu này, suy nghĩ Kỳ Bạch vốn còn có chút mơ hồ lập tức thanh tỉnh, sau đó mặt trở nên đỏ bừng.
Đây không phải ngại ngùng, là bị chọc giận!
“Anh mới hưởng thụ, cả nhà anh đều hưởng thụ!”
“Ừ, em cũng là một thành viên của nhà anh, nhìn dáng vẻ của em cũng rất hưởng thụ!”
“······”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook