Ngày thứ tư, rốt cuộc cũng Kỳ Bạch dậy khỏi giường, đối với hậu quả nói ra câu kia, hắn đã không còn sức mà hồi tưởng, nghĩ thế nào cũng đều là một mảng lịch sử đen tối.

Đỡ cái eo ‘già’ bủn rủn, nhìn Việt Kha đầy mặt thần thanh khí sảng, hắn âm thầm nghiến chặt răng. Đối với hành vi mình chủ động dâng tận miệng kia, hắn thật sự hối hận không ngừng.

Cái gì mà yếu ớt, đây rõ ràng chính là một con báo hung ác, ăn sạch hắn vào bụng chưa đủ, còn phải ăn lần hai lần ba.

Việt Kha sau này nói cho hắn, trạng thái lần trước là thăng cấp, từ dị năng giả cấp 1 lên tới dị năng giả cấp 2. Mà dị năng giả thăng cấp, kỳ thật là một quá trình từ tử môn quan vòng qua rồi trở về. Đương nhiên, đây là phóng đại, thế nhưng từ đó cũng có thể biết độ khó khăn thăng cấp dị năng cùng tỉ lệ tử vong cao cỡ nào.

Cũng khó trách lần đó Việt Kha sẽ thất thố như thế, nghĩ vậy, Kỳ Bạch vốn rất giận dữ lập tức nguôi, nào còn tức giận nổi.

“Điểm tâm xong chưa ~~~”

Xả cổ họng hắn dùng sức gào thét về phía phòng bếp, trong nháy mắt, toàn bộ nhà đều là tiếng hét của hắn.

Nếu không xả được mối hận trên thể chất, hắn có thể ngược đãi y trên tinh thần. Hừ hừ, thính lực của năng lực giả không phải rất tốt sao, để hắn đến tự thí nghiệm xem thử.

Hồi âm chưa tới, Kỳ Bạch lại xả cổ họng bắt đầu kêu, “Sao lại còn chưa xong a a, anh đi ra đây!” Thét lên được một nửa, nhìn cái người đeo tạp dề bưng cái đĩa mà vẫn cực kỳ lãnh khốc như cũ, nửa câu sau của Kỳ Bạch tự động triệt tiêu.

“Hắc hắc, điểm tâm làm ngon nha, vất vả rồi!”

Một câu chưa kịp nói xong, chỉ thấy người kia đặt cái đĩa lên bàn, thoáng chốc cúi lưng, một bàn tay lớn chắn lên ót hắn, ép người về phía y, sau đó cúi đầu.

Nhất thời, thế giới im lặng.

Một nụ hôn kết thúc, Việt Kha mặt không đỏ khí không suyễn buông người nào đó bị hôn cho choáng váng ra, ánh mắt nhìn quét một vòng ra phần mông vểnh giống như có lò xo sau lưng kia. Khi Kỳ Bạch giống như con mèo xù lông nhe răng trợn mắt đề phòng nhìn y, khóe miệng y khẽ nhoẻn, ý tứ hàm xúc ám chỉ nói, “Kỳ thật, anh không ngại lại vất vả thêm chút đâu đó?”

“Anh đi chết đi!” Kỳ Bạch che mông, mặt đầy đề phòng nhìn y.

Trong mắt Việt Kha chợt lóe tia cười, không trêu hắn nữa, đặt cháo ở trước mặt hắn, nói, “Ăn sáng xong, chúng ta đến chỗ Chu lão!”

Ngày hôm qua có tin tức truyền tới, nói hắn đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên, hôm nay phải đi tiến hành lần hai. Nếu không phải vậy, có lẽ Kỳ Bạch vẫn còn nằm trên giường chuộc tội cho việc ‘nói không suy nghĩ’ của mình.

Kỳ Bạch tỏ vẻ đã hiểu.

Nơi Chu lão ở chỗ giáp biên giới phía nam khu Nhất nhất, vùng núi chỗ đó trong phạm vi mười dặm đều bị rào cấm là lãnh địa lão cư trụ, tại đây một tấc đất là vàng, không, một hoàn cảnh sống an toàn cho dù có ngàn vàng cũng không đổi được. Thế nhưng dưới tình huống như vậy, lão lại có được phần đất rộng lớn như thế mà ở, điều này không thể không làm người ta líu lưỡi.

Mà phạm vi mười dặm đó đều bảo trì nguyên dạng, chỉ là trục hết dị thú bên trong ra ngoài, mà Chu lão thì ở dưới chân núi.

Kỳ Bạch cùng Việt Kha xuống xe, khi nhìn đến công trình kiến trúc trước mắt, trong mắt hắn chợt lóe một tia kinh ngạc. Không phải bởi vì kiến trúc này đáng ngạc nhiên cổ quái cỡ nào, mà là bởi vì nó đúng là một tòa nhà cổ kính.

Cho dù là ở thế kỷ 21, nhà kiểu cổ đại đã rất ít thấy, càng đừng nói là hiện tại hắn ở trong thế giới lấy an toàn làm đầu này.

“Tòa nhà đó, là Chu lão lấy nguyên hình phòng ốc cổ đại mà xây thành, trên thế giới, là tòa duy nhất!” Nhìn ra hắn giật mình, Việt Kha chỉ cho rằng hắn thấy tòa nhà ‘Kỳ quái’ như thế nên giật mình, không nghĩ gì khác, “Nghe nói mấy ngàn năm trước kiến trúc chính là như thế!”

Cửa lớn cách nhà chính khoảng hai mươi mét, cửa làm bằng gỗ, trên đó có một loài hoa màu tím mạn sinh quấn quanh, thoạt nhìn rất có cảnh ý. Dị năng của Kỳ Bạch vừa vặn có thể phân biệt, cũng chứng tỏ, hoa thoạt nhìn rất là xinh đẹp này là một gốc dược thảo.

Ở trước cửa, một người Kỳ Bạch biết đang đứng.

“Ngài Thư Nhận?” Người kia ôn hoà tươi cười, bộ dáng thoạt nhìn cũng có chút tuấn tú, chính là Thư Nhận trong khảo nghiệm đầu tiên Kỳ Bạch đã gặp.

Thư Nhận mỉm cười, nói, “Tôi đã chờ các vị từ lâu!”

Thư Nhận dẫn người đi vào trong, Kỳ Bạch phát hiện hai bên con đường nhỏ nối từ cửa đến nhà chính gieo trồng toàn là dược thảo, hơn nữa dược thảo lại rất đẹp mắt, thoạt nhìn giống như hoa viên được trang trí.

Kỳ Bạch vừa bị Việt Kha dắt đi vào bên trong, tầm mắt vừa nhịn không được rơi xuống dược thảo hai bên.

Đó là cỏ Điểm Phấn, hơi giống cỏ Quan Âm, thế nhưng chỗ cách đầu ngọn cỏ 2 cm có nhiễm một loại bột phấn hồng nhạt, tựa như người ta dùng bút lông hồng nhạt điểm lên vậy. Mà chuyện quan trọng nhất là, nó chứa kịch độc, bị bột phấn trên nó dính vào, sẽ thối rữa toàn thân mà chết.

Kỳ Bạch càng nhìn càng kinh hãi, hắn vừa qua, trong viện này đại đa số dược thảo đều có độc, còn lại thì hắn không nhận ra, thế nhưng chỉ sợ cũng có độc.

Thu hồi ánh mắt, Kỳ Bạch bất động thanh sắc, không nhìn ra cảm xúc.

Thư Nhận đi phía trước đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Kỳ Bạch thích mấy thứ hoa cỏ này?”

Kỳ Bạch chẳng bất ngờ gì khi mình chưa giới thiệu tên mà người kia đã biết, không bận tâm nói, “À, chỉ là cảm thấy chúng nở thật xinh đẹp!”

“Cũng phải!” Thư Nhận cười vô tội, tủm tỉm nói, “Nếu cậu thích, có thể hái mấy đóa!” Nói rồi dừng cước bộ, ý tứ hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết.

Kỳ Bạch biểu cảm không đổi, đại não bắt đầu nhanh chóng tự hỏi.

Thư Nhận nói đến tột cùng có ý gì, anh ta không thể không biết hoa cỏ này đều có độc, thế nhưng anh ta vì sao còn muốn mình đi hái độc? Hơn nữa cũng không thể nào giở trò trước mắt Việt Kha lẫn mình, như vậy chỉ có giải thích duy nhất, là anh ta đang thử, hoặc có thể nói, đây chính là một lần thí nghiệm?

Kỳ Bạch hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, thấp đầu hơi hơi nhoẻn khóe miệng lên, cùng một chút cười lạnh. Mà chờ hắn ngẩng đầu lên lại, cười lạnh trên mặt lại đổi thành cảm kích vô hại cả người lẫn vật:

“Vậy thật sự cảm ơn nhiều nha!” Kỳ Bạch rất ‘cao hứng’ đi vào trong bụi hoa.

Việt Kha vẫn chưa ngăn cản Kỳ Bạch, chỉ có đôi mắt gắt gao không ngừng theo dõi hắn, cơ bắp toàn thân căng cứng, chỉ cần Kỳ Bạch phát sinh tình huống gì ngoài ý muốn, y tuyệt đối sẽ tại tiến lên trước tiên. Thông minh như y, sao còn không nhìn ra huyền bí trong này, thế nhưng, đối với Kỳ Bạch, y biết hắn không phải một người dễ xúc động, hắn ‘nhát gan’như vậy, nếu làm thế thì chứng tỏ hắn nắm chắc. Thế nhưng, biết là một chuyện, trong lòng vẫn sẽ lo lắng.

Mà biểu hiện Kỳ Bạch không hề do dự khiến Thư Nhận có chút chần chừ, người này rốt cuộc là biết hay không biết độc tính của hoa cỏ?

Chờ Kỳ Bạch đi ra, trong tay đã cầm một bó hoa lớn, hắn rút ra một đóa hoa đưa cho Thư Nhận, cười nhiệt tình mà lại vô hại, “Này, đây là thù lao anh chịu để tôi hái hoa!”

Thư Nhận thâm sâu nhìn hắn một cái, đột nhiên cười, “Bên trong này hoa cỏ không một đóa nào không chứa kịch độc, thế nhưng có những kịch độc lại là tương sinh tương khắc, đồng thời lại có thể triệt tiêu lẫn nhau!”

Nói xong, anh ta nhìn hắn, rất thâm ý nói, “Cậu không tệ! Cho nên, hoa này không cần tặng cho tôi!”

Kỳ Bạch cười đáp, “Vậy thì thật đúng là rất đáng tiếc!” Nói xong, hắn không chút khách khí đưa hoa cỏ cho Việt Kha thu hồi.

Hờ hờ, lời rồi lời rồi, không ngờ tùy tiện dạo một vòng mà cũng có thể lấy được nhiều thứ tốt như vậy.

Nhìn bộ dáng hắn giống như đã chiếm bao nhiêu là tiện nghi lớn, khóe miệng Thư Nhận không khỏi run rẩy vài cái, người này có thể không đứng đắn hơn được nữa sao? Kính sát tròng của mình có phải nên đổi rồi không?

“Được rồi, tôi đưa cậu đi gặp thầy!”

“Cậu?” Việt Kha rất chuẩn xác bắt được từ nào đó.

“Ừ, không thì ai nữa?” Thư Nhận cười hàm súc, thế nhưng ánh mắt lại là dương dương tự đắc, “Thầy của tôi, không phải ai cũng có thể gặp!”

Anh ta nói lời này cũng không sai, năm năm trước, Chu lão không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên đóng cửa từ chối tiếp khách, bất luận kẻ nào cũng không gặp, mãi đến hiện tại.

Việt Kha cũng không cưỡng ép, chỉ phóng ánh mắt trưng cầu tới Kỳ Bạch.

“Anh không cần lo lắng, em đi một mình được!” Nói rồi, hắn khoe cơ bắp nhỏ bé của mình ra.

Ánh mắt Việt Kha trầm xuống, đột nhiên kéo hắn qua, cúi đầu hôn một cái trên môi hắn, “Anh chờ em!”

Hành động trao đổi sâu sắc hơn nữa cũng đã làm, thế nhưng chỉ một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước như vậy, Kỳ Bạch lại nhịn không được đỏ mặt, không phải bởi vì ngại ngùng, mà là vì hắn cảm nhận được trong nụ hôn này chứa đựng cổ vũ cùng dịu dàng.

“Yên tâm, em nhất định sẽ thành công!” Kỳ Bạch cắn một cái lên môi y còn chưa kịp rời ra, sau đó xoay người liền đi, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với người phía sau.

Động tác giữa hai người này chỉ thấy thân mật chứ không thấy bất cứ chỗ nào không thích hợp, Thư Nhận bên cạnh chứng kiến mà ê cả răng, đồng thời còn có chút giật mình.

Chậc chậc, đây mà lại là tướng quân Việt Kha mặt sắt đó sao?

Quả nhiên, kính sát tròng của mình nên đổi rồi!

Thư Nhận đưa Kỳ Bạch tiếp tục đi về trước, càng đi vào bên trong, vị dược thảo trong không khí càng nồng đậm, có chút đắng chát.

Vòng qua một hành lang, lọt vào tầm mắt là một hiệu thuốc bắc thật lớn, ruộng thuốc phân bố cực kỳ chỉnh tề gieo trồng dược thảo xanh mượt, xem cách mọc cũng có thể nhìn ra vô cùng tốt.

“Dược thảo này đều là thầy chăm sóc, bất quá tôi cũng có một mảnh ruộng thuốc! Chỉ là mỗi một cây dược thảo đều có dược tính không giống nhau, yêu cầu thổ nhưỡng, độ ẩm, nhiệt độ các loại cũng khác nhau, chăm sóc thật sự thực phiền toái!” Thư Nhận phiền não gãi gãi đầu, sau đó đột nhiên cười vỗ vai Kỳ Bạch nói, “Nếu cậu có thể trở thành sư đệ của tôi, ha, thật sự là quá tốt!”

Kỳ Bạch bất giác lui về phía sau một bước, sao hắn lại cảm giác anh ta cười mà giống con sói già dụ bắt thỏ trắng con vậy nhỉ?

Lại đi về phía trước, bên cạnh ruộng thuốc nhất có một đại thụ cành lá xum xuê, dưới tàng cây đặt một cái xích đu trúc màu vàng, lúc này có một lão nhân đang nằm trên đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương