Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
-
Chương 35
Kỳ Bạch mở to hai mắt ngốc ngốc nhìn tán cây cao lớn trên đỉnh đầu, đầu còn có chút vựng. Hắn rõ ràng nhớ đêm qua ngủ trong phòng mà, sao vừa mở mắt lại thấy ‘núi Đại Hưng An’ a? (Đại Hưng An là một ngọn núi ở Trung)
“Em tỉnh rồi?” Bên cạnh một giọng quen thuộc truyền đến, Kỳ Bạch quay đầu, thấy Việt Kha đang ngồi bên cạnh.
“Ưm!” Hắn giật giật thân thể, lúc này mới phát hiện mình bị chăn quấn thành một con sâu lông, tứ chi hoàn toàn không lộ ra. Hắn dùng sức làm lỏng chăn, từ bên trong chui ra, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, hắn mặc áo ngắn tay rùng mình một cái, trên cánh tay lập tức nổi da gà.
Một cái áo khoác lớn hạ xuống đắp trên người hắn, Việt Kha nói, “Nơi này không so được với khu Nhất, nhiệt độ rất thấp!”
Không khí băng lãnh tràn vào lồng ngực, đại não còn có chút mơ hồ hoàn toàn thanh tỉnh lại, Kỳ Bạch kéo áo trên người đánh giá bốn phía. Nơi này không biết là thâm sơn cùng cốc nào, bốn phía là đại thụ chọc trời cao lớn, thẳng tắp thẳng tắp, trong không khí ẩm ướt, có tiếng chim hót thanh thúy, không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt lâu dài. Cách hai người không xa có một đống lửa, hiện tại đang có một cái nồi thiếc treo phía trên.
Kỳ Bạch nhìn nhìn xung quanh, mày nhíu chặt, trừng Việt Kha, muốn phun ra lửa, lạnh lùng nói, “Tôi không có đồng ý đi cùng anh mà?” Đến bây giờ hắn nào còn chưa rõ, nơi này chỉ có hai người bọn họ, rõ ràng chính là Việt Kha đưa hắn đến địa phương xa lạ này.
Việt Kha cũng không trả lời, chỉ cách đó không xa, nói, “Tôi nấu nước nóng rồi, em rửa mặt trước, tôi đi tìm đồ ăn!” Nói xong, cũng không đợi Kỳ Bạch đáp, y xoay người, nhún một cái, nhảy lên nhánh cây cao năm mét, sau đó bóng hình giống như khỉ nhảy tới nhảy lui giữa các cây, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Người gây hoạ chạy mất, Kỳ Bạch lửa giận không nơi trút, bản thân phát huy tinh thần AQ lầu bà lầu bầu nói nửa ngày, lúc này mới thuận khí. (AQ là ‘AQ chính truyện’ đó)
Cách đống lửa khoảng một mét có một ao nước nhỏ, đi đến bên đống lửa là thấy được, sâu khoảng hơn 10 cm, mặt nước đã kết băng, bất quá phần băng ở giữa so với bốn phía mỏng hơn nhiều, xem ra Việt Kha hẳn đã lấy nước ở trong này.
Kỳ Bạch dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lại đổ nước lạnh vào nồi đun, bỏ thêm củi lửa. Hoạt động tứ chi một chút, cảm giác ấm áp dâng lên, Kỳ Bạch nhàn rỗi vô sự, liền đi dạo loanh quanh.
Mọi người đều nói, trong núi đều là bảo vật, những lời này một điểm cũng không sai. Kỳ Bạch xung quanh phát hiện rau dại, còn có mộc nhĩ, nấm, còn trong ao nước cách đó không xa, hắn phát hiện một gốc Hương Tuyết Sương. Hương Tuyết Sương sở dĩ gọi thế, ngoại trừ mùi vị nó thanh lãnh như tuyết, còn bởi vì nguyên cả thân nó như bị một tầng nhũ châu màu trắng như tuyết sương bao trùm, sinh trưởng tại nơi nhiệt độ thấp, sờ lên càng giống chạm vào băng tuyết. Mà Kỳ Bạch lúc trước yêu cầu, cũng là nhũ châu trên Hương Tuyết Sương, đó là nguồn gốc của mùi hương.
Kỳ Bạch giơ tay xoa xoa lá cây Hương Tuyết Sương, trong lòng cứ cảm giác có chút không thích hợp, nhưng là trong thời gian ngắn lại không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
“Em đang làm gì?” Việt Kha không biết trở về từ khi nào đứng ở phía sau hắn lên tiếng hỏi, cũng thấy được Hương Tuyết Sương trước người hắn, lầm tưởng hắn muốn đào trở về, nói, “Tôi không cầm theo tinh thạch, nếu em muốn, trong thành có bán, hoặc là chúng ta lần sau lại đến!”
Bởi vì đại đa số thực vật đều không thể sống sót khi rời khỏi đất, bởi vậy có một loại tinh thạch chuyên dụng, chỉ cần để nó lên, như vậy cây có thể bảo tồn một đoạn thời gian.
Kỳ Bạch bị y làm hoảng sợ, đứng dậy lắc đầu nói, “Không cần!”
Việt Kha bắt một con gà rừng, còn có một đầu heo rừng. Con gà rừng kia chỉ là một loại thuộc họ gà, lông bảy màu, đương nhiên, kích thước kia là loại mà gà trước đây Kỳ Bạch gặp không thể so sánh. Còn đầu heo rừng, cũng khác với loài Kỳ Bạch trước kia gặp, lông ngắn màu nhạt, toàn thân đều là màu đỏ, bộ dạng vô cùng mượt mà khả ái, dáng điệu thơ ngây.
Con gà rừng kia Việt Kha định làm gà nướng, cắt tiết mổ bụng, dùng một cây gậy xuyên qua để nướng. Muốn nướng cho ngon cũng là một môn học, Việt Kha bình thường cũng biết nấu ăn, nhưng làm không nhiều, bất quá mùi vị cũng không tệ. Mà gà nướng, bởi vì trường kỳ ở bên ngoài, y lại là cao thủ.
Heo rừng Việt Kha cũng là định nướng, Kỳ Bạch nói y cắt một miếng thịt đã xử lý cho hắn, đốt một đống lửa khác nấu cơm, mà ở phía trên, hắn để mấy miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, thế này cơm nấu ra sẽ có mùi thịt. Kỳ Bạch là một nam nhân, nấu cơm hắn cũng chỉ biết chút ít, không thể nói là am hiểu, chỉ là luôn muốn ăn đồ mới mẻ độc đáo, hơn nữa tài nấu của hắn cũng có thể xem như không có trở ngại.
Dùng nước tráng nồi, Kỳ Bạch dùng thịt mỡ ráng ra mỡ, sau đó thả nấm, mộc nhĩ còn có một ít rau dại vào làm một nồi canh lớn, sau đó an vị đối diện Việt Kha đau đáu nhìn gà nướng cùng lợn nướng chảy mỡ.
Tay phải heo nướng tay trái gà nướng, nhưng Việt Kha lại không lộ ra nửa điểm khó khăn, hai con được y nướng vàng óng ánh, mặt trên không ngừng chảy mỡ xuống dưới, mùi vị toả bốn phía.
Nhìn hắn một bộ tham ăn, Việt Kha cầm chủy thủ cắt một miếng gà nướng cho hắn.
Gà được nướng chín bề ngoài vàng óng ánh, thịt bên trong càng tươi mới vô cùng, mùi vị tuy rằng có chút khác biệt so với trước kia Kỳ Bạch ăn, thế nhưng lại là ngon hơn. Kỳ Bạch chỉ mới nếm mùi vị một chút, mà đến khi ăn xong vẫn còn có chút chưa đã thèm, con sâu hám ăn trong bụng ngược lại càng thêm náo loạn.
Kỳ Bạch lần này không nhìn gà nướng cùng heo nướng nữa, ngược lại mở to đôi mắt chăm chăm nhìn Việt Kha, trong mắt bại lộ khát vọng: Rất muốn ăn rất muốn ăn…
Việt Kha chịu không nổi Kỳ Bạch nhìn như vậy, nhịn không được lại cắt một miếng thịt cho hắn, bất quá có một là có hai, có hai liền có ba, đợi đến khi nướng xong hết, Kỳ Bạch đã sắp no rồi.
So với thịt gà, mùi vị thịt heo càng ngon, con heo rừng kia cũng thật xứng đáng với màu thịt hồng phấn của nó, chất thịt cực tươi mới. Việt Kha đưa miếng thịt óng mỡ ngon nhất cho Kỳ Bạch, Kỳ Bạch nhíu mày, một phen đoạt qua chủy thủ trên tay y phân khối thịt thành hai nửa, đưa một nửa cho y.
Việt Kha cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn, biểu cảm trên mặt tuy rằng không thay đổi bao nhiêu, thế nhưng đôi mắt ấy, so với bình thường càng thêm xán lạn.
Kỳ Bạch trong tay cầm một miếng sườn đã bị cắn một nửa, xoa xoa cái bụng tròn vo, thật sự là có chút ăn không vô. Thế nhưng, cứ như vậy vứt bỏ hắn lại thấy đáng tiếc. Yêu quý lương thực, là thói quen hắn dưỡng thành ở cô nhi viện, lúc đó, muốn ăn no là cả một vấn đề, mỗi một miếng lương thực đều phải ăn.
Nhìn ra hắn rối rắm, Việt Kha hai ba miếng ăn hết miếng thịt trên tay, không nói nhiều, lấy miếng sườn trên tay qua bắt đầu cắn.
Kỳ Bạch hoảng sợ, rối rắm nói, “Tôi cắn rồi đấy.”
Việt Kha nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười nói, “Tôi không ghét em, em lại ghét tôi a? Hơn nữa, em không phải còn từng nếm nước miếng của tôi rồi đó sao!”
Vốn nghe nửa câu đầu y nói Kỳ Bạch còn có chút hổ thẹn, mà khi nghe tới câu sau kia, hắn liền biết, Việt Kha người này miệng không phun được lời nào hay!
Một đầu heo rừng một con gà rừng, hơn phân nửa đều vào bụng Việt Kha, hai người nghỉ ngơi tại chỗ một chút, Việt Kha dập lửa, thu thập đồ đạc, đưa Kỳ Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ Bạch đi theo phía sau y, hỏi, “Chúng ta đang chạy đi đâu a?”
Việt Kha nghiêm túc đáp, “Đây là bí mật quân sự!”
Kỳ Bạch bĩu môi, chỉ trích nói, “Nếu là bí mật quân sự, vậy anh còn mang tôi đến làm gì? Còn nữa, đêm qua anh có phải chụp thuốc tôi hay không? Không thì sao tôi lại một chút tri giác cũng không có?”
Việt Kha không đáp.
“Tôi nói anh đừng nghĩ cứ không lên tiếng là thôi nhá, tôi nói cho anh biết…”
Hai người xuyên qua cánh rừng, đi đến một sơn cốc.
Hai bên miệng cốc có cỏ lục sinh trưởng, cỏ này bộ dạng cực kỳ quái dị, cao hơn ba mét, thế nhưng lại giống thuỷ rong, như không có cọng lá, lung lay theo gió, phiêu lãng.
Việt Kha dừng chân, thân thể cương cứng, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào thứ cỏ ấy.
Kỳ Bạch cũng nhìn ra chuyện không đúng, đề phòng nhìn loài cỏ quái dị kia, nhẹ giọng hỏi, “Cỏ này có cái gì không thích hợp sao?”
Việt Kha nói, “Cỏ này tên là Dây Tơ Bích, cực kỳ mềm mại, chỉ cần bị nó quấn lên, rất khó thoát khỏi!”
Nói rồi, Việt Kha đột nhiên đi vài bước sang bên cạnh, Kỳ Bạch đuổi kịp y, bên tai truyền đến chút tiếng vang từ lá cỏ ma sát lẫn nhau, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng lại có vẻ sắc nhọn.
Sau khi Việt Kha dừng lại, Kỳ Bạch giương mắt nhìn, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy trong bụi cỏ cách không xa Dây Tơ Bích, ân ẩn có thể thấy được mấy bóng người ngã trên mặt đất, máu tươi đã nhiễm đỏ cả vùng bọn họ nằm, trên người bọn họ bị Dây Tơ Bích cuốn siết lấy, Dây Tơ Bích vốn thoạt nhìn mềm mại đến cực điểm lại hóa thành lưỡi dao sắc nhọn, chỗ nó quấn, da tróc thịt bong, thoạt nhìn vô cùng kinh tâm động phách.
Nhìn một màn này, Kỳ Bạch cảm giác toàn thân nổi da gà, hắn ngẩng đầu nhìn Việt Kha, nói, “Anh biết họ?” Vừa rồi hắn cảm giác được khí tức đối phương lạnh hơn, nếu là người không quen biết, sẽ không có phản ứng đó.
Việt Kha vẫn chưa trả lời, chỉ nói, “Tôi còn nghĩ em sẽ sợ hãi!”
“Còn lâu nhá!” Kỳ Bạch không chút suy nghĩ liền phản bác, trợn trắng mắt nói, “Tốt xấu gì tôi cũng là người lớn rồi, có chút việc nhỏ vậy mà đã bị dọa sao?”
Việt Kha nói, “Không bị dọa thì tốt!” Nói rồi, y đột nhiên một xoay người khom lưng vác ngược Kỳ Bạch lên.
“A! Anh làm gì vậy?” Kỳ Bạch lập tức bị dốc ngược, đại não sung huyết, kinh hô.
Việt Kha giơ tay vỗ hai cái trên mông hắn, như là đang đối phó với một đứa trẻ không nghe lời, nói, “Đừng nháo!”
Kỳ Bạch cắn răng, oán hận nói, “ANh chẳng lẽ không thể báo trước cho tôi sao?” Lại còn giơ tay chặt chẽ ôm lấy eo hắn.
Tiếng Việt Kha mỉm cười từ trên đầu truyền đến, “Không còn cách nào, ai bảo tôi thích nhìn bộ dáng em thất kinh chứ?”
Thực sự là ác ma!
Kỳ Bạch nghiến răng.
“Chuẩn bị xong chưa, chúng ta phải tiến lên!”
Việt Kha từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm của y, nhún người phóng đến miệng khe.
Khi hai người vọt tới nơi cách khoảng một mét sợi Dây Tơ Bích không phóng đến, mấy sợi rong thoạt nhìn nhu nhược bắt đầu lay động lên, như là đang hô hoán cái gì vậy.
Dây Tơ Bích rất dai, chỉ cần bị nó đụng tới, rất khó đào thoát, nó sẽ gắt gao siết chặt, thẳng đến khi máu trên người chảy hết mới thôi.
Đối mặt với nó, Việt Kha cũng một chút không dám mạo hiểm, bước chân bay nhanh, trường kiếm trên tay càng phát huy chữ ‘đàn hồi’ đến cực hạn. Cho dù là kiếm sắc bén, bị Dây Tơ Bích cuốn lấy, cũng cắt không đứt được nó, Việt Kha chỉ có thể khi bị Dây Tơ Bích quấn lên dùng khéo léo cùng sức mạnh đánh văng ra.
Kỳ Bạch bị Việt Kha vác, vai y chấn bụng hắn, tư vị thật không dễ chịu. Chỉ là hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm khác người, chỉ có thể chịu đựng. Đợi đến khi Việt Kha buông hắn xuống, hắn rốt cuộc nhịn không được chạy sang bên cạnh nôn ra một trận.
“Không sao chứ?” Việt Kha cầm nước đưa cho hắn súc miệng, tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cho hắn.
Kỳ Bạch nôn khan mà hai mắt ướt át, khóe mắt hồng hồng, quay đầu trừng y, nói, “Lần sau anh có thể chọn một tư thế tốt hơn hay không?”
Việt Kha nhìn hắn nước mắt lưng tròng, không khỏi nheo mắt, nói, “Vậy lần sau dùng lưng nhé?”
Kỳ Bạch suy nghĩ một chút, cố mà gật gật đầu. Kỳ thật hắn càng muốn nói, lần sau hắn không muốn đến nữa đâu!
Kỳ Bạch lúc trước còn đang suy nghĩ bên trong sơn cốc có Dây Tơ Bích nguy hiểm như vậy đến tột cùng là dạng gì, nhưng lại không ngờ sẽ là như vậy.
Trong không khí tràn ngập các loại hương hoa giao hoà cùng một chỗ ngọt đến phát ngấy, từng đóa hoa lớn nở rộ khắp sơn cốc, hồng lam tử phấn các sắc các loại, có khoảng trên trăm vạn đóa, quả thực là biển hoa.
Từ nãy Việt Kha vẫn che mũi, Kỳ Bạch không khỏi hỏi, “Anh làm cái gì vậy?” Nói rồi, còn chỉ bàn tay y che trên mũi.
Việt Kha nhíu mày, nói, “Mùi trong này, quá nồng!”
Kỳ Bạch sửng sốt sau một lúc lâu mới đột nhiên nhớ ra, năng lực giả các mặt đều mạnh hơn nhiều so với người bình thường, khứu giác tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mùi người thường thấy mạnh bọn họ ngửi đến chính là gay mũi.
“Ế?” Kỳ Bạch nhìn đến một đóa hoa hồng nhạt lớn bằng móng tay nở ngay bên cạnh, không khỏi nhíu mày, theo bản năng che kín mũi, biểu cảm có thể nói là kiêng kị vô cùng.
“Sao vậy?” Việt Kha hỏi.
“Xem ra nơi này đúng thật là không thả lỏng được!” Kỳ Bạch chỉ đóa hoa kia nói, “Đây là Mị Phấn hoa, có tác dụng kích dục,” Sau đó lại chỉ nó bên cạnh một đóa hoa màu lam,“Đó là Mê Tâm hoa, có tác dụng mê hoặc tâm phách người!”
Nói rồi, hắn bất giác nhíu nhíu mày, nguyên nhân không có gì khác, bởi vì trong đầu hắn hiện lên kiến thức về thứ hoa này nhưng không có được mấy đóa là vô hại.
“Chúng ta là đến tổng bộ hoa ăn thịt người sao?” Kỳ Bạch vẻ mặt thảm thiết hỏi.
Việt Kha an ủi nói, “Yên tâm, hoa ăn thịt người không phải chúng!”
“Tôi đương nhiên biết không phải chúng, tôi đây là đang so sánh, so sánh anh hiểu không?”
Việt Kha gật đầu, tỏ vẻ hiểu mà.
“Bất quá, em sao lại biết thứ hoa này, cho dù là tôi, cũng chỉ nhận thức vài loại mà thôi!”
Kỳ Bạch mở to một đôi mắt vô tội nhìn y, đáp, “Tôi chính là biết đó!” Những lời này cũng không nói sai, thật sự là thấy thì trong đầu liền hiện lên.
Nghĩ vậy, Kỳ Bạch lộ ra một tia kinh ngạc, cảm giác không đúng vừa rồi hắn rốt cuộc biết là cái gì rồi!
“Em tỉnh rồi?” Bên cạnh một giọng quen thuộc truyền đến, Kỳ Bạch quay đầu, thấy Việt Kha đang ngồi bên cạnh.
“Ưm!” Hắn giật giật thân thể, lúc này mới phát hiện mình bị chăn quấn thành một con sâu lông, tứ chi hoàn toàn không lộ ra. Hắn dùng sức làm lỏng chăn, từ bên trong chui ra, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, hắn mặc áo ngắn tay rùng mình một cái, trên cánh tay lập tức nổi da gà.
Một cái áo khoác lớn hạ xuống đắp trên người hắn, Việt Kha nói, “Nơi này không so được với khu Nhất, nhiệt độ rất thấp!”
Không khí băng lãnh tràn vào lồng ngực, đại não còn có chút mơ hồ hoàn toàn thanh tỉnh lại, Kỳ Bạch kéo áo trên người đánh giá bốn phía. Nơi này không biết là thâm sơn cùng cốc nào, bốn phía là đại thụ chọc trời cao lớn, thẳng tắp thẳng tắp, trong không khí ẩm ướt, có tiếng chim hót thanh thúy, không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt lâu dài. Cách hai người không xa có một đống lửa, hiện tại đang có một cái nồi thiếc treo phía trên.
Kỳ Bạch nhìn nhìn xung quanh, mày nhíu chặt, trừng Việt Kha, muốn phun ra lửa, lạnh lùng nói, “Tôi không có đồng ý đi cùng anh mà?” Đến bây giờ hắn nào còn chưa rõ, nơi này chỉ có hai người bọn họ, rõ ràng chính là Việt Kha đưa hắn đến địa phương xa lạ này.
Việt Kha cũng không trả lời, chỉ cách đó không xa, nói, “Tôi nấu nước nóng rồi, em rửa mặt trước, tôi đi tìm đồ ăn!” Nói xong, cũng không đợi Kỳ Bạch đáp, y xoay người, nhún một cái, nhảy lên nhánh cây cao năm mét, sau đó bóng hình giống như khỉ nhảy tới nhảy lui giữa các cây, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Người gây hoạ chạy mất, Kỳ Bạch lửa giận không nơi trút, bản thân phát huy tinh thần AQ lầu bà lầu bầu nói nửa ngày, lúc này mới thuận khí. (AQ là ‘AQ chính truyện’ đó)
Cách đống lửa khoảng một mét có một ao nước nhỏ, đi đến bên đống lửa là thấy được, sâu khoảng hơn 10 cm, mặt nước đã kết băng, bất quá phần băng ở giữa so với bốn phía mỏng hơn nhiều, xem ra Việt Kha hẳn đã lấy nước ở trong này.
Kỳ Bạch dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lại đổ nước lạnh vào nồi đun, bỏ thêm củi lửa. Hoạt động tứ chi một chút, cảm giác ấm áp dâng lên, Kỳ Bạch nhàn rỗi vô sự, liền đi dạo loanh quanh.
Mọi người đều nói, trong núi đều là bảo vật, những lời này một điểm cũng không sai. Kỳ Bạch xung quanh phát hiện rau dại, còn có mộc nhĩ, nấm, còn trong ao nước cách đó không xa, hắn phát hiện một gốc Hương Tuyết Sương. Hương Tuyết Sương sở dĩ gọi thế, ngoại trừ mùi vị nó thanh lãnh như tuyết, còn bởi vì nguyên cả thân nó như bị một tầng nhũ châu màu trắng như tuyết sương bao trùm, sinh trưởng tại nơi nhiệt độ thấp, sờ lên càng giống chạm vào băng tuyết. Mà Kỳ Bạch lúc trước yêu cầu, cũng là nhũ châu trên Hương Tuyết Sương, đó là nguồn gốc của mùi hương.
Kỳ Bạch giơ tay xoa xoa lá cây Hương Tuyết Sương, trong lòng cứ cảm giác có chút không thích hợp, nhưng là trong thời gian ngắn lại không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
“Em đang làm gì?” Việt Kha không biết trở về từ khi nào đứng ở phía sau hắn lên tiếng hỏi, cũng thấy được Hương Tuyết Sương trước người hắn, lầm tưởng hắn muốn đào trở về, nói, “Tôi không cầm theo tinh thạch, nếu em muốn, trong thành có bán, hoặc là chúng ta lần sau lại đến!”
Bởi vì đại đa số thực vật đều không thể sống sót khi rời khỏi đất, bởi vậy có một loại tinh thạch chuyên dụng, chỉ cần để nó lên, như vậy cây có thể bảo tồn một đoạn thời gian.
Kỳ Bạch bị y làm hoảng sợ, đứng dậy lắc đầu nói, “Không cần!”
Việt Kha bắt một con gà rừng, còn có một đầu heo rừng. Con gà rừng kia chỉ là một loại thuộc họ gà, lông bảy màu, đương nhiên, kích thước kia là loại mà gà trước đây Kỳ Bạch gặp không thể so sánh. Còn đầu heo rừng, cũng khác với loài Kỳ Bạch trước kia gặp, lông ngắn màu nhạt, toàn thân đều là màu đỏ, bộ dạng vô cùng mượt mà khả ái, dáng điệu thơ ngây.
Con gà rừng kia Việt Kha định làm gà nướng, cắt tiết mổ bụng, dùng một cây gậy xuyên qua để nướng. Muốn nướng cho ngon cũng là một môn học, Việt Kha bình thường cũng biết nấu ăn, nhưng làm không nhiều, bất quá mùi vị cũng không tệ. Mà gà nướng, bởi vì trường kỳ ở bên ngoài, y lại là cao thủ.
Heo rừng Việt Kha cũng là định nướng, Kỳ Bạch nói y cắt một miếng thịt đã xử lý cho hắn, đốt một đống lửa khác nấu cơm, mà ở phía trên, hắn để mấy miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, thế này cơm nấu ra sẽ có mùi thịt. Kỳ Bạch là một nam nhân, nấu cơm hắn cũng chỉ biết chút ít, không thể nói là am hiểu, chỉ là luôn muốn ăn đồ mới mẻ độc đáo, hơn nữa tài nấu của hắn cũng có thể xem như không có trở ngại.
Dùng nước tráng nồi, Kỳ Bạch dùng thịt mỡ ráng ra mỡ, sau đó thả nấm, mộc nhĩ còn có một ít rau dại vào làm một nồi canh lớn, sau đó an vị đối diện Việt Kha đau đáu nhìn gà nướng cùng lợn nướng chảy mỡ.
Tay phải heo nướng tay trái gà nướng, nhưng Việt Kha lại không lộ ra nửa điểm khó khăn, hai con được y nướng vàng óng ánh, mặt trên không ngừng chảy mỡ xuống dưới, mùi vị toả bốn phía.
Nhìn hắn một bộ tham ăn, Việt Kha cầm chủy thủ cắt một miếng gà nướng cho hắn.
Gà được nướng chín bề ngoài vàng óng ánh, thịt bên trong càng tươi mới vô cùng, mùi vị tuy rằng có chút khác biệt so với trước kia Kỳ Bạch ăn, thế nhưng lại là ngon hơn. Kỳ Bạch chỉ mới nếm mùi vị một chút, mà đến khi ăn xong vẫn còn có chút chưa đã thèm, con sâu hám ăn trong bụng ngược lại càng thêm náo loạn.
Kỳ Bạch lần này không nhìn gà nướng cùng heo nướng nữa, ngược lại mở to đôi mắt chăm chăm nhìn Việt Kha, trong mắt bại lộ khát vọng: Rất muốn ăn rất muốn ăn…
Việt Kha chịu không nổi Kỳ Bạch nhìn như vậy, nhịn không được lại cắt một miếng thịt cho hắn, bất quá có một là có hai, có hai liền có ba, đợi đến khi nướng xong hết, Kỳ Bạch đã sắp no rồi.
So với thịt gà, mùi vị thịt heo càng ngon, con heo rừng kia cũng thật xứng đáng với màu thịt hồng phấn của nó, chất thịt cực tươi mới. Việt Kha đưa miếng thịt óng mỡ ngon nhất cho Kỳ Bạch, Kỳ Bạch nhíu mày, một phen đoạt qua chủy thủ trên tay y phân khối thịt thành hai nửa, đưa một nửa cho y.
Việt Kha cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn, biểu cảm trên mặt tuy rằng không thay đổi bao nhiêu, thế nhưng đôi mắt ấy, so với bình thường càng thêm xán lạn.
Kỳ Bạch trong tay cầm một miếng sườn đã bị cắn một nửa, xoa xoa cái bụng tròn vo, thật sự là có chút ăn không vô. Thế nhưng, cứ như vậy vứt bỏ hắn lại thấy đáng tiếc. Yêu quý lương thực, là thói quen hắn dưỡng thành ở cô nhi viện, lúc đó, muốn ăn no là cả một vấn đề, mỗi một miếng lương thực đều phải ăn.
Nhìn ra hắn rối rắm, Việt Kha hai ba miếng ăn hết miếng thịt trên tay, không nói nhiều, lấy miếng sườn trên tay qua bắt đầu cắn.
Kỳ Bạch hoảng sợ, rối rắm nói, “Tôi cắn rồi đấy.”
Việt Kha nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười nói, “Tôi không ghét em, em lại ghét tôi a? Hơn nữa, em không phải còn từng nếm nước miếng của tôi rồi đó sao!”
Vốn nghe nửa câu đầu y nói Kỳ Bạch còn có chút hổ thẹn, mà khi nghe tới câu sau kia, hắn liền biết, Việt Kha người này miệng không phun được lời nào hay!
Một đầu heo rừng một con gà rừng, hơn phân nửa đều vào bụng Việt Kha, hai người nghỉ ngơi tại chỗ một chút, Việt Kha dập lửa, thu thập đồ đạc, đưa Kỳ Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ Bạch đi theo phía sau y, hỏi, “Chúng ta đang chạy đi đâu a?”
Việt Kha nghiêm túc đáp, “Đây là bí mật quân sự!”
Kỳ Bạch bĩu môi, chỉ trích nói, “Nếu là bí mật quân sự, vậy anh còn mang tôi đến làm gì? Còn nữa, đêm qua anh có phải chụp thuốc tôi hay không? Không thì sao tôi lại một chút tri giác cũng không có?”
Việt Kha không đáp.
“Tôi nói anh đừng nghĩ cứ không lên tiếng là thôi nhá, tôi nói cho anh biết…”
Hai người xuyên qua cánh rừng, đi đến một sơn cốc.
Hai bên miệng cốc có cỏ lục sinh trưởng, cỏ này bộ dạng cực kỳ quái dị, cao hơn ba mét, thế nhưng lại giống thuỷ rong, như không có cọng lá, lung lay theo gió, phiêu lãng.
Việt Kha dừng chân, thân thể cương cứng, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào thứ cỏ ấy.
Kỳ Bạch cũng nhìn ra chuyện không đúng, đề phòng nhìn loài cỏ quái dị kia, nhẹ giọng hỏi, “Cỏ này có cái gì không thích hợp sao?”
Việt Kha nói, “Cỏ này tên là Dây Tơ Bích, cực kỳ mềm mại, chỉ cần bị nó quấn lên, rất khó thoát khỏi!”
Nói rồi, Việt Kha đột nhiên đi vài bước sang bên cạnh, Kỳ Bạch đuổi kịp y, bên tai truyền đến chút tiếng vang từ lá cỏ ma sát lẫn nhau, tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng lại có vẻ sắc nhọn.
Sau khi Việt Kha dừng lại, Kỳ Bạch giương mắt nhìn, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy trong bụi cỏ cách không xa Dây Tơ Bích, ân ẩn có thể thấy được mấy bóng người ngã trên mặt đất, máu tươi đã nhiễm đỏ cả vùng bọn họ nằm, trên người bọn họ bị Dây Tơ Bích cuốn siết lấy, Dây Tơ Bích vốn thoạt nhìn mềm mại đến cực điểm lại hóa thành lưỡi dao sắc nhọn, chỗ nó quấn, da tróc thịt bong, thoạt nhìn vô cùng kinh tâm động phách.
Nhìn một màn này, Kỳ Bạch cảm giác toàn thân nổi da gà, hắn ngẩng đầu nhìn Việt Kha, nói, “Anh biết họ?” Vừa rồi hắn cảm giác được khí tức đối phương lạnh hơn, nếu là người không quen biết, sẽ không có phản ứng đó.
Việt Kha vẫn chưa trả lời, chỉ nói, “Tôi còn nghĩ em sẽ sợ hãi!”
“Còn lâu nhá!” Kỳ Bạch không chút suy nghĩ liền phản bác, trợn trắng mắt nói, “Tốt xấu gì tôi cũng là người lớn rồi, có chút việc nhỏ vậy mà đã bị dọa sao?”
Việt Kha nói, “Không bị dọa thì tốt!” Nói rồi, y đột nhiên một xoay người khom lưng vác ngược Kỳ Bạch lên.
“A! Anh làm gì vậy?” Kỳ Bạch lập tức bị dốc ngược, đại não sung huyết, kinh hô.
Việt Kha giơ tay vỗ hai cái trên mông hắn, như là đang đối phó với một đứa trẻ không nghe lời, nói, “Đừng nháo!”
Kỳ Bạch cắn răng, oán hận nói, “ANh chẳng lẽ không thể báo trước cho tôi sao?” Lại còn giơ tay chặt chẽ ôm lấy eo hắn.
Tiếng Việt Kha mỉm cười từ trên đầu truyền đến, “Không còn cách nào, ai bảo tôi thích nhìn bộ dáng em thất kinh chứ?”
Thực sự là ác ma!
Kỳ Bạch nghiến răng.
“Chuẩn bị xong chưa, chúng ta phải tiến lên!”
Việt Kha từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm của y, nhún người phóng đến miệng khe.
Khi hai người vọt tới nơi cách khoảng một mét sợi Dây Tơ Bích không phóng đến, mấy sợi rong thoạt nhìn nhu nhược bắt đầu lay động lên, như là đang hô hoán cái gì vậy.
Dây Tơ Bích rất dai, chỉ cần bị nó đụng tới, rất khó đào thoát, nó sẽ gắt gao siết chặt, thẳng đến khi máu trên người chảy hết mới thôi.
Đối mặt với nó, Việt Kha cũng một chút không dám mạo hiểm, bước chân bay nhanh, trường kiếm trên tay càng phát huy chữ ‘đàn hồi’ đến cực hạn. Cho dù là kiếm sắc bén, bị Dây Tơ Bích cuốn lấy, cũng cắt không đứt được nó, Việt Kha chỉ có thể khi bị Dây Tơ Bích quấn lên dùng khéo léo cùng sức mạnh đánh văng ra.
Kỳ Bạch bị Việt Kha vác, vai y chấn bụng hắn, tư vị thật không dễ chịu. Chỉ là hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm khác người, chỉ có thể chịu đựng. Đợi đến khi Việt Kha buông hắn xuống, hắn rốt cuộc nhịn không được chạy sang bên cạnh nôn ra một trận.
“Không sao chứ?” Việt Kha cầm nước đưa cho hắn súc miệng, tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cho hắn.
Kỳ Bạch nôn khan mà hai mắt ướt át, khóe mắt hồng hồng, quay đầu trừng y, nói, “Lần sau anh có thể chọn một tư thế tốt hơn hay không?”
Việt Kha nhìn hắn nước mắt lưng tròng, không khỏi nheo mắt, nói, “Vậy lần sau dùng lưng nhé?”
Kỳ Bạch suy nghĩ một chút, cố mà gật gật đầu. Kỳ thật hắn càng muốn nói, lần sau hắn không muốn đến nữa đâu!
Kỳ Bạch lúc trước còn đang suy nghĩ bên trong sơn cốc có Dây Tơ Bích nguy hiểm như vậy đến tột cùng là dạng gì, nhưng lại không ngờ sẽ là như vậy.
Trong không khí tràn ngập các loại hương hoa giao hoà cùng một chỗ ngọt đến phát ngấy, từng đóa hoa lớn nở rộ khắp sơn cốc, hồng lam tử phấn các sắc các loại, có khoảng trên trăm vạn đóa, quả thực là biển hoa.
Từ nãy Việt Kha vẫn che mũi, Kỳ Bạch không khỏi hỏi, “Anh làm cái gì vậy?” Nói rồi, còn chỉ bàn tay y che trên mũi.
Việt Kha nhíu mày, nói, “Mùi trong này, quá nồng!”
Kỳ Bạch sửng sốt sau một lúc lâu mới đột nhiên nhớ ra, năng lực giả các mặt đều mạnh hơn nhiều so với người bình thường, khứu giác tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mùi người thường thấy mạnh bọn họ ngửi đến chính là gay mũi.
“Ế?” Kỳ Bạch nhìn đến một đóa hoa hồng nhạt lớn bằng móng tay nở ngay bên cạnh, không khỏi nhíu mày, theo bản năng che kín mũi, biểu cảm có thể nói là kiêng kị vô cùng.
“Sao vậy?” Việt Kha hỏi.
“Xem ra nơi này đúng thật là không thả lỏng được!” Kỳ Bạch chỉ đóa hoa kia nói, “Đây là Mị Phấn hoa, có tác dụng kích dục,” Sau đó lại chỉ nó bên cạnh một đóa hoa màu lam,“Đó là Mê Tâm hoa, có tác dụng mê hoặc tâm phách người!”
Nói rồi, hắn bất giác nhíu nhíu mày, nguyên nhân không có gì khác, bởi vì trong đầu hắn hiện lên kiến thức về thứ hoa này nhưng không có được mấy đóa là vô hại.
“Chúng ta là đến tổng bộ hoa ăn thịt người sao?” Kỳ Bạch vẻ mặt thảm thiết hỏi.
Việt Kha an ủi nói, “Yên tâm, hoa ăn thịt người không phải chúng!”
“Tôi đương nhiên biết không phải chúng, tôi đây là đang so sánh, so sánh anh hiểu không?”
Việt Kha gật đầu, tỏ vẻ hiểu mà.
“Bất quá, em sao lại biết thứ hoa này, cho dù là tôi, cũng chỉ nhận thức vài loại mà thôi!”
Kỳ Bạch mở to một đôi mắt vô tội nhìn y, đáp, “Tôi chính là biết đó!” Những lời này cũng không nói sai, thật sự là thấy thì trong đầu liền hiện lên.
Nghĩ vậy, Kỳ Bạch lộ ra một tia kinh ngạc, cảm giác không đúng vừa rồi hắn rốt cuộc biết là cái gì rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook