Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
-
Chương 28
Suy xét cái hẹn hôm nay cùng Triệu Đức Nam, Kỳ Bạch cùng Việt Kha không ở lại Bắc Đường gia lâu. Trên đường, Kỳ Bạch thấy có siêu thị, nghĩ trong nhà không có bao nhiêu đồ ăn, kéo Việt Kha đi vào.
Siêu thị nơi này không khác biệt gì mấy với cái hắn thấy kiếp trước, chỉ là sản phẩm bày bán rất mới mẻ độc đáo. Đương nhiên, chỉ là đối với hắn thôi. Vào siêu thị, Kỳ Bạch bay thẳng đến khu thực phẩm.
Khu thực phẩm trong siêu thị khác với kiếp trước, rau dưa nơi này trồng luôn trong đất, anh muốn mua, là muốn cái nào đi nhổ cái đó. Trong siêu thị còn có một mảnh đất, Kỳ Bạch thật sự cảm giác tam quan của hắn đã bị xoan xoát biến đổi. Sau này Kỳ Bạch mới biết, thứ rau dưa ấy chỉ cần rời khỏi đất ba giờ, sẽ bị phân giải, không thể ăn.
“Đây là khoai tây?”
Nhìn cái củ bự cỡ quả dưa hấu ở dưới cái cây cao không tới đầu gối, Kỳ Bạch cố gắng mở to hai mắt nhìn nhãn hiệu. Phải chăng hắn nhận sai từ rồi, đây mà là khoai tây sao? Lớn như vậy!
Nhưng sự thật chứng minh, hắn không nhận sai, sau khi hỏi đi hỏi lại Việt Kha, hắn rốt cuộc chấp nhận, đây chính là khoai tây mà hắn đã biết. Khóe miệng hơi hơi run rẩy, đột biến gien nha, biết rồi nha!
Kế tiếp, Kỳ Bạch chứng kiến một cây cải thảo cao bằng người, quả cà có miệng lớn có thể ăn người, còn cả ớt có thể phun ra lửa! Còn có một ít rau dưa khác hắn chưa từng thấy thế nhưng đều có năng lực công kích, bất quá khiến Kỳ Bạch hơi được an ủi, củ cải trừ việc hơn lớn ra, không có năng lực công kích gì.
Kỳ Bạch muốn nửa cây cải thảo, một củ khoai tây, còn có ớt, bởi vì rau dưa này đều sẽ công kích, bởi vậy trong siêu thị có người chuyên môn thu hoạch rau dưa. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thu hoạch rau dưa lại giống như chiến đấu, Kỳ Bạch thấy, thế giới này quả nhiên huyền diệu.
Lúc tính tiền, Kỳ Bạch cố ý nhìn thoáng qua tiền lưu thông nơi này. Đó là một loại giống tiền xu, màu bạc, được mài rất bóng loáng, không có hoa văn.
Việt Kha thấy Kỳ Bạch có chút tò mò nhìn lưu nguyên trên tay, cầm một cái đưa cho hắn, nói, “Giữ đi, có lợi cho cậu!”
Kỳ Bạch nhận lưu nguyên, tuy rằng nó vẫn luôn ở trong túi áo Việt Kha, thế nhưng đồng lưu nguyên này lại không có độ ấm, lạnh lẽo chạm vào tay, thế nhưng cũng không khiến người ta không thoải mái, trên đỉnh còn có một lỗ nhỏ. Bất quá, có lợi cho hắn có lợi là ý gì? Chẳng lẽ có tiền dễ hành sự? Bất quá, có một đồng cũng quá ít, chỉ có thể mua một củ khoai tây! Bất quá, không còn cách nào, y tuy rằng đã đồng ý nuôi mình một đời, thế nhưng lại chưa nói phải cho hắn tiền!
Ôi, quả nhiên cuộc sống ngồi ăn chờ chết là không tồn tại!
Nhìn ánh mắt hắn có chút khó chịu, Việt Kha đối với mặt ngây thơ nào đó của hắn cực kỳ thấu hiểu đã đoán được tám chín phần mười suy nghĩ của hắn, chỉ còn biết giải thích, “Lưu Ngọc này tuy là tiền, thế nhưng lại cực có lợi đối với cơ thể người, người nhà có trẻ sơ sinh đều sẽ chọn một mảnh Lưu Ngọc phẩm chất tốt cho chúng, có thể khiến thân thể đứa trẻ cường tráng!”
Kì Kỳ Bạch ngạc nhiên, bất quá…
“Lưu Ngọc này, là cái anh từng đeo trước đây sao?” Kỳ Bạch phát hiện mảnh Lưu Ngọc này đục mờ hơn nhiều so với những mảnh khác sáng bóng, rõ ràng là cũ, trong lòng có một ít suy đoán.
Ánh mắt sáng quắc Việt Kha nhìn hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, xoay qua nói, “Dù sao cũng là cho cậu, cậu giữ bên người là được!”
Kỳ Bạch đột nhiên cười, ánh mắt nhìn Lưu Ngọc trong tay cực kỳ ôn hòa, “Tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận!” Là thứ y đeo từ nhỏ đến lớn, thế nhưng lại không do dự cho mình. Kỳ Bạch không biết tâm tình của mình thế nào, cảm thấy cả người đều là ấm áp.
Việt Kha, y là người đầu tiên, đối tốt với mình như vậy!
Hai người về nhà, Kỳ Bạch vội vàng bận rộn bắt đầu nấu cơm, mà Việt Kha không có chút lý niệm quân tử xa nhà bếp gì, đi theo bên người hắn làm trợ thủ.
Kỳ Bạch đem nấu gạo nửa chín rồi dùng vải thưa vớt ra, sau đó chưng cả nồi, chưng như vậy sẽ được nhiều cơm, hơn nữa làm như vậy còn có nước cơm. Nước cơm rất tốt đối với thân thể, Kỳ Bạch lấy hai chén để nguội trước.
Nói Việt Kha cạo vỏ khoai tây, Kỳ Bạch cắt chungs thành sợi một dấm chua lưu khoai tây ti, sau đó dùng cải thảo hầm một nồi thịt lớn, cuối cùng thêm một nồi canh, chờ làm xong, cơm cũng chín.
Nước cơm này, Việt Kha lần đầu tiên uống, bình thường bọn họ cũng không chưng cơm ăn, cũng không có cái gọi là nước cơm. Nước cơm mùi vị không thể nói là ngon, thế nhưng uống vào có mùi gạo nồng đậm. Kỳ Bạch không thích uống sữa gì đó, thế nhưng lại thích uống nước cơm.
Sức ăn của Việt Kha thì Kỳ Bạch đã chứng kiến, chẳng qua Kỳ Bạch rất kính nể khi đối phương ăn nhiều như vậy bụng lại không phình ra, rốt cuộc ăn cơm xong Kỳ Bạch nhịn không được hỏi, “Anh ăn nhiều như vậy, bụng có không thoải mái không?”
Việt Kha buông chén, suy nghĩ một chút nói, “Con người khi còn sống ăn nhiều nhất chính là giai đoạn phát dục, bởi vì phát dục cần dinh dưỡng! Mà năng lực giả chúng ta, so với người thường cần dinh dưỡng tăng gấp bội, cho nên mới ăn được nhiều!”
Kỳ Bạch lại hỏi, “Vậy bụng các anh làm sao mà chứa được nhiều như vậy a?”
Việt Kha nhìn hắn, hỏi ngược lại, “Vậy thanh thiếu niên ăn nhiều, bọn họ làm sao mà chứa?”
Kỳ Bạch đúng lý hợp tình nói, “Thì không biết mới hỏi anh đó, anh lại còn hỏi tôi!”
Việt Kha bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Đây là bởi vì nội tạng dị năng giả chúng ta khá phát triển, đương nhiên, hệ tiêu hoá cũng tốt hơn nhiều so với thường người!”
Tốt hơn nhiều ha, một người so được với mười người, cái này gọi là tốt hơn nhiều ha? Kỳ Bạch bất lực ói ra.
Việt Kha đột nhiên đứng dậy, nói, “Ta lên lầu đổi trang phục!”
Kỳ Bạch nhìn chăm chú y đi lên lầu, mãi đến khi bóng dáng không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, sau đó có chút nhàm chán ngẩn người.
Triệu Đức Nam đến hai phút sau khi Việt Kha lên lầu, con hắn Tư Đạc đi cùng, đứng phía sau ôm chân hắn vụng trộm nhìn Kỳ Bạch.
“Dady nó phải đi làm, nó đi cùng chúng ta cậu không phiền chứ?” Triệu Đức Nam hậu tri hậu giác hỏi.
“Đương nhiên không!” Kỳ Bạch lắc đầu, kỳ thật hắn rất thích trẻ con.
“Ừm, chúng ta hiện tại đi luôn sao?” Triệu Đức Nam hỏi.
Kỳ Bạch gật đầu, nói, “Nhưng hai người phải chờ một chút, tôi đi lên nói một tiếng với Việt Kha đã!”
Phòng của Việt Kha ở là gian tốt nhất trên lầu, hướng đón sáng. Đi tới cửa, Kỳ Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra buổi sáng, sắc mặt có chút đỏ lên.
Hít sâu một hơi, Kỳ Bạch gõ cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng ‘Mời vào’, lúc này mới mở cửa đi vào. Khi thấy người bên trong trong mắt hắn chợt lóe một tia kinh diễm.
Việt Kha đổi một bộ trang phục, kiểu dáng quân trang, màu đen. Kỳ Bạch phát hiện người này rất hợp với màu đen, không, phải nói y hoàn toàn khống chế màu đen cao quý, quả thực là vì y mới tạo ra.
Bên trong quân trang là một cái áo sơmi đồng sắc, hai bên cổ áo phân biệt có một con ưng màu bạc sải cánh. Bên dưới là quần dài màu đen, ôm lấy đôi chân vô cùng thon dài. Vai rộng eo thon, dáng người thượng hạng, phối cùng với gương mặt kiên nghị, vô cùng kinh diễm.
Lúc Kỳ Bạch vào Việt Kha đang thắt caravat, thấy hắn, vẫy vẫy tay, “Lại đây!”
Kỳ Bạch đi lại liền thấy y nâng cằm, khuôn cằm lộ ra độ cong hoàn mỹ, ý tứ cực kỳ rõ rệt.
Không biết vì sao, Kỳ Bạch lại không có ý phản kháng, mỹ nhân được ưu đãi luôn đặc biệt nhiều mà. Đời trước Kỳ Bạch cũng cần thắt caravat thường xuyên, bởi vậy động tác cực kỳ thuần thục.
“Anh Triệu đến, tôi cùng anh ấy đi ra ngoài, anh thì sao?” Kỳ Bạch vừa thắt caravat cho y vừa nói.
Việt Kha buông mắt xuống thấy đỉnh đầu của hắn, trong mắt mang theo một tia nhu hòa, nghe vậy nói, “Đợi ta cùng đi với hai người!”
Sao? Kỳ Bạch buông tay ngẩng đầu nhìn y.
Cài nút thắt trên áo khoác lên, Việt Kha nói, “Vừa vặn ta cũng phải đến Quân bộ!” Nói rồi cầm lấy mũ đặt ở trên ghế đội lên đầu, nói, “Đi thôi!”
Siêu thị nơi này không khác biệt gì mấy với cái hắn thấy kiếp trước, chỉ là sản phẩm bày bán rất mới mẻ độc đáo. Đương nhiên, chỉ là đối với hắn thôi. Vào siêu thị, Kỳ Bạch bay thẳng đến khu thực phẩm.
Khu thực phẩm trong siêu thị khác với kiếp trước, rau dưa nơi này trồng luôn trong đất, anh muốn mua, là muốn cái nào đi nhổ cái đó. Trong siêu thị còn có một mảnh đất, Kỳ Bạch thật sự cảm giác tam quan của hắn đã bị xoan xoát biến đổi. Sau này Kỳ Bạch mới biết, thứ rau dưa ấy chỉ cần rời khỏi đất ba giờ, sẽ bị phân giải, không thể ăn.
“Đây là khoai tây?”
Nhìn cái củ bự cỡ quả dưa hấu ở dưới cái cây cao không tới đầu gối, Kỳ Bạch cố gắng mở to hai mắt nhìn nhãn hiệu. Phải chăng hắn nhận sai từ rồi, đây mà là khoai tây sao? Lớn như vậy!
Nhưng sự thật chứng minh, hắn không nhận sai, sau khi hỏi đi hỏi lại Việt Kha, hắn rốt cuộc chấp nhận, đây chính là khoai tây mà hắn đã biết. Khóe miệng hơi hơi run rẩy, đột biến gien nha, biết rồi nha!
Kế tiếp, Kỳ Bạch chứng kiến một cây cải thảo cao bằng người, quả cà có miệng lớn có thể ăn người, còn cả ớt có thể phun ra lửa! Còn có một ít rau dưa khác hắn chưa từng thấy thế nhưng đều có năng lực công kích, bất quá khiến Kỳ Bạch hơi được an ủi, củ cải trừ việc hơn lớn ra, không có năng lực công kích gì.
Kỳ Bạch muốn nửa cây cải thảo, một củ khoai tây, còn có ớt, bởi vì rau dưa này đều sẽ công kích, bởi vậy trong siêu thị có người chuyên môn thu hoạch rau dưa. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thu hoạch rau dưa lại giống như chiến đấu, Kỳ Bạch thấy, thế giới này quả nhiên huyền diệu.
Lúc tính tiền, Kỳ Bạch cố ý nhìn thoáng qua tiền lưu thông nơi này. Đó là một loại giống tiền xu, màu bạc, được mài rất bóng loáng, không có hoa văn.
Việt Kha thấy Kỳ Bạch có chút tò mò nhìn lưu nguyên trên tay, cầm một cái đưa cho hắn, nói, “Giữ đi, có lợi cho cậu!”
Kỳ Bạch nhận lưu nguyên, tuy rằng nó vẫn luôn ở trong túi áo Việt Kha, thế nhưng đồng lưu nguyên này lại không có độ ấm, lạnh lẽo chạm vào tay, thế nhưng cũng không khiến người ta không thoải mái, trên đỉnh còn có một lỗ nhỏ. Bất quá, có lợi cho hắn có lợi là ý gì? Chẳng lẽ có tiền dễ hành sự? Bất quá, có một đồng cũng quá ít, chỉ có thể mua một củ khoai tây! Bất quá, không còn cách nào, y tuy rằng đã đồng ý nuôi mình một đời, thế nhưng lại chưa nói phải cho hắn tiền!
Ôi, quả nhiên cuộc sống ngồi ăn chờ chết là không tồn tại!
Nhìn ánh mắt hắn có chút khó chịu, Việt Kha đối với mặt ngây thơ nào đó của hắn cực kỳ thấu hiểu đã đoán được tám chín phần mười suy nghĩ của hắn, chỉ còn biết giải thích, “Lưu Ngọc này tuy là tiền, thế nhưng lại cực có lợi đối với cơ thể người, người nhà có trẻ sơ sinh đều sẽ chọn một mảnh Lưu Ngọc phẩm chất tốt cho chúng, có thể khiến thân thể đứa trẻ cường tráng!”
Kì Kỳ Bạch ngạc nhiên, bất quá…
“Lưu Ngọc này, là cái anh từng đeo trước đây sao?” Kỳ Bạch phát hiện mảnh Lưu Ngọc này đục mờ hơn nhiều so với những mảnh khác sáng bóng, rõ ràng là cũ, trong lòng có một ít suy đoán.
Ánh mắt sáng quắc Việt Kha nhìn hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, xoay qua nói, “Dù sao cũng là cho cậu, cậu giữ bên người là được!”
Kỳ Bạch đột nhiên cười, ánh mắt nhìn Lưu Ngọc trong tay cực kỳ ôn hòa, “Tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận!” Là thứ y đeo từ nhỏ đến lớn, thế nhưng lại không do dự cho mình. Kỳ Bạch không biết tâm tình của mình thế nào, cảm thấy cả người đều là ấm áp.
Việt Kha, y là người đầu tiên, đối tốt với mình như vậy!
Hai người về nhà, Kỳ Bạch vội vàng bận rộn bắt đầu nấu cơm, mà Việt Kha không có chút lý niệm quân tử xa nhà bếp gì, đi theo bên người hắn làm trợ thủ.
Kỳ Bạch đem nấu gạo nửa chín rồi dùng vải thưa vớt ra, sau đó chưng cả nồi, chưng như vậy sẽ được nhiều cơm, hơn nữa làm như vậy còn có nước cơm. Nước cơm rất tốt đối với thân thể, Kỳ Bạch lấy hai chén để nguội trước.
Nói Việt Kha cạo vỏ khoai tây, Kỳ Bạch cắt chungs thành sợi một dấm chua lưu khoai tây ti, sau đó dùng cải thảo hầm một nồi thịt lớn, cuối cùng thêm một nồi canh, chờ làm xong, cơm cũng chín.
Nước cơm này, Việt Kha lần đầu tiên uống, bình thường bọn họ cũng không chưng cơm ăn, cũng không có cái gọi là nước cơm. Nước cơm mùi vị không thể nói là ngon, thế nhưng uống vào có mùi gạo nồng đậm. Kỳ Bạch không thích uống sữa gì đó, thế nhưng lại thích uống nước cơm.
Sức ăn của Việt Kha thì Kỳ Bạch đã chứng kiến, chẳng qua Kỳ Bạch rất kính nể khi đối phương ăn nhiều như vậy bụng lại không phình ra, rốt cuộc ăn cơm xong Kỳ Bạch nhịn không được hỏi, “Anh ăn nhiều như vậy, bụng có không thoải mái không?”
Việt Kha buông chén, suy nghĩ một chút nói, “Con người khi còn sống ăn nhiều nhất chính là giai đoạn phát dục, bởi vì phát dục cần dinh dưỡng! Mà năng lực giả chúng ta, so với người thường cần dinh dưỡng tăng gấp bội, cho nên mới ăn được nhiều!”
Kỳ Bạch lại hỏi, “Vậy bụng các anh làm sao mà chứa được nhiều như vậy a?”
Việt Kha nhìn hắn, hỏi ngược lại, “Vậy thanh thiếu niên ăn nhiều, bọn họ làm sao mà chứa?”
Kỳ Bạch đúng lý hợp tình nói, “Thì không biết mới hỏi anh đó, anh lại còn hỏi tôi!”
Việt Kha bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Đây là bởi vì nội tạng dị năng giả chúng ta khá phát triển, đương nhiên, hệ tiêu hoá cũng tốt hơn nhiều so với thường người!”
Tốt hơn nhiều ha, một người so được với mười người, cái này gọi là tốt hơn nhiều ha? Kỳ Bạch bất lực ói ra.
Việt Kha đột nhiên đứng dậy, nói, “Ta lên lầu đổi trang phục!”
Kỳ Bạch nhìn chăm chú y đi lên lầu, mãi đến khi bóng dáng không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, sau đó có chút nhàm chán ngẩn người.
Triệu Đức Nam đến hai phút sau khi Việt Kha lên lầu, con hắn Tư Đạc đi cùng, đứng phía sau ôm chân hắn vụng trộm nhìn Kỳ Bạch.
“Dady nó phải đi làm, nó đi cùng chúng ta cậu không phiền chứ?” Triệu Đức Nam hậu tri hậu giác hỏi.
“Đương nhiên không!” Kỳ Bạch lắc đầu, kỳ thật hắn rất thích trẻ con.
“Ừm, chúng ta hiện tại đi luôn sao?” Triệu Đức Nam hỏi.
Kỳ Bạch gật đầu, nói, “Nhưng hai người phải chờ một chút, tôi đi lên nói một tiếng với Việt Kha đã!”
Phòng của Việt Kha ở là gian tốt nhất trên lầu, hướng đón sáng. Đi tới cửa, Kỳ Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra buổi sáng, sắc mặt có chút đỏ lên.
Hít sâu một hơi, Kỳ Bạch gõ cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng ‘Mời vào’, lúc này mới mở cửa đi vào. Khi thấy người bên trong trong mắt hắn chợt lóe một tia kinh diễm.
Việt Kha đổi một bộ trang phục, kiểu dáng quân trang, màu đen. Kỳ Bạch phát hiện người này rất hợp với màu đen, không, phải nói y hoàn toàn khống chế màu đen cao quý, quả thực là vì y mới tạo ra.
Bên trong quân trang là một cái áo sơmi đồng sắc, hai bên cổ áo phân biệt có một con ưng màu bạc sải cánh. Bên dưới là quần dài màu đen, ôm lấy đôi chân vô cùng thon dài. Vai rộng eo thon, dáng người thượng hạng, phối cùng với gương mặt kiên nghị, vô cùng kinh diễm.
Lúc Kỳ Bạch vào Việt Kha đang thắt caravat, thấy hắn, vẫy vẫy tay, “Lại đây!”
Kỳ Bạch đi lại liền thấy y nâng cằm, khuôn cằm lộ ra độ cong hoàn mỹ, ý tứ cực kỳ rõ rệt.
Không biết vì sao, Kỳ Bạch lại không có ý phản kháng, mỹ nhân được ưu đãi luôn đặc biệt nhiều mà. Đời trước Kỳ Bạch cũng cần thắt caravat thường xuyên, bởi vậy động tác cực kỳ thuần thục.
“Anh Triệu đến, tôi cùng anh ấy đi ra ngoài, anh thì sao?” Kỳ Bạch vừa thắt caravat cho y vừa nói.
Việt Kha buông mắt xuống thấy đỉnh đầu của hắn, trong mắt mang theo một tia nhu hòa, nghe vậy nói, “Đợi ta cùng đi với hai người!”
Sao? Kỳ Bạch buông tay ngẩng đầu nhìn y.
Cài nút thắt trên áo khoác lên, Việt Kha nói, “Vừa vặn ta cũng phải đến Quân bộ!” Nói rồi cầm lấy mũ đặt ở trên ghế đội lên đầu, nói, “Đi thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook