Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
-
Chương 26
Nóng quá đi mất!
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Kỳ Bạch cảm thấy mình như là bị một hỏa lò lớn bao vây, tiết mồ hôi căn bản không có bất cứ tác dụng gì, như là bị bế tắc, oi bức không chịu được.
Kỳ Bạch vô ý thức nhúch nhích, thế nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cái hỏa lò lớn kia, ngược lại còn khiến nó càng gần mình thêm.
Lật tới lật lui, Kỳ Bạch rốt cuộc bị nóng tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh bắp thịt săn chắc, màu da tiểu mạch. Mê mang hai mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, tại nghe từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, Kỳ Bạch rốt cuộc có nửa phần thanh tỉnh, thế nhưng cũng vỏn vẹn chỉ có nửa phần!
Ngây ngốc ngẩng đầu, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng phủ toàn bộ mắt hắn, ngay sau đó là xúc cảm ôn nhuyễn rơi trên trán, rồi khuôn mặt kia lùi ra, giọng nói quen thuộc vang lên, “Buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành!” Kỳ Bạch nhìn y, hiếm khi phát ngốc.
Việt Kha nhìn hắn, ý cười trong mắt gần như sắp tràn ra. Y nhìn ra Kỳ Bạch hiện tại hoàn toàn không có thanh tỉnh, vẫn còn mơ hồ. Bộ dáng mơ màng ấy, tựa như con mèo con mà em gái y nuôi kia, dễ thương khó tả.
Nhịn không được, Việt Kha giơ tay ôm lấy mặt hắn, cúi đầu lại hôn lên. Lần này không còn là lướt qua, mà là một nụ hôn cuồng nhiệt.
Kỳ Bạch lúc y hôn xuống liền trừng lớn hai mắt, sau đó khi cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt từ kẽ môi hắn tiến vào, đại não đang hỗn độn càng thêm mơ hồ. Cảm giác không khí trong phổi không ngừng giảm bớt, Kỳ Bạch mơ hồ trong chợt lóe một ý niệm, nam nhân này không phải là yêu quái chứ? Giống trong tiểu thuyết, yêu quái sẽ thông qua hôn môi hấp thụ dương khí của người, mà hiện tại, Việt Kha chính là đang hấp thụ dương khí của mình, nếu không, vì sao hắn lại thấy không thở nổi?
Cảm nhận được hắn đang thừ ra, Việt Kha không vui, cắn môi dưới của hắn. Kỳ Bạch rất đau, trừng ánh mắt ngập nước nhìn y, biểu đạt bất mãn.
Trong mắt Việt Kha lóe ý cười, lại vẫn ngậm lấy hai cánh môi hắn ma sát trên dưới. Răng nanh sắc nhọn tùy ý cắn gặm trên môi, mang đến một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dường như một khắc bất kỳ nào đó răng người kia sẽ cắn xuống một miếng thịt của hắn. Giữa căng thẳng, giác quan toàn thân của Kỳ Bạch càng thêm mẫn cảm, bên ngoài da thịt thậm chí còn nổi da gà từng đợt.
Việt Kha nâng người lên, khi hai người rời môi, hắn còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua chỗ cánh môi của mình bị cắn đến đỏ bừng. Động tác tùy ý, thế nhưng lại lộ ra một sự quyến rũ.
Kỳ Bạch giờ hoàn toàn xụi lơ trong lòng y, đôi mắt bởi vì ngập nước nên có vẻ cực kỳ sáng, khuôn mặt bình thường không mấy đặc biệt, lúc này lại lộ ra một loại mị ý cực hạn.
“Anh!” Đợi phục hồi tinh thần, khuôn mặt Kỳ Bạch vốn bị hôn cho hồng nhuận lại thêm từng tầng từng tầng màu đỏ từ đầu tới chân, sau đó như là một con mèo xù lông nhảy ra từ trong lòng y, sau đó, từ trên giường ngã xuống.
“Á!” Kỳ Bạch không đoán được mình sẽ ‘may mắn’ như vậy té xuống dưới giường, đầu chấm đất, hai chân nâng cao, bộ dáng kia, thật là chướng tai gai mắt.
Việt Kha cũng không ngờ tới một màn này, đầu tiên là sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức khóe miệng bật cười ngăn không được. Y nên nói, may mắn là giường này cách mặt đất không cao sao?
Mãi đến khi ăn sáng, nhiệt độ của Kỳ Bạch mới chậm rãi hạ xuống, thế nhưng lại không dám nhìn thẳng Việt Kha.
Nhìn hắn cứ mãi xoa đầu, Việt Kha không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi tới bên người hắn.
“Anh, anh muốn làm gì?” Kỳ Bạch đề phòng nhìn y, lắp bắp lên tiếng.
Việt Kha khom lưng, mặt Kỳ Bạch càng đỏ.
Trong mắt lóe ý cười, Việt Kha nói, “Ta chỉ là xem xem đầu của cậu thế nào rồi thôi mà?”
Kỳ Bạch cắn môi, có chút khó chịu vì mình yếu thế. Kỳ Bạch hắn cái gì cũng thiếu, thế nhưng không thiếu da mặt nha, từ lúc nào lại trở nên ‘mặt mỏng’ như thế? Không phải chỉ là bị hôn một cái sao, coi như bị chó cắn một miếng đi!
Nghĩ vậy, thái độ Kỳ Bạch vốn có chút ngại ngùng cũng thả lỏng. Sờ sờ ót mình, hắn nói, “Vừa rồi rớt xuống đất, đụng sưng một cục rồi!” Nói rồi, hắn không ngừng xoa xoa.
“Ta xem xem!” Việt Kha giữ chặt tay hắn, liếc mắt nhìn kỹ, lúc này mới yên tâm. Cục sưng kia không lớn, qua hai ngày là khỏi.
Bữa sáng là Việt Kha làm, nhìn qua thì không tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào. Bánh được rán hai mặt vàng óng ánh, kẹp thêm một loại dưa cải màu vàng. Kỳ Bạch nếm một miếng, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Dưa cải không biết là cái gì, lá có điểm giống cải thảo, ăn cùng với bánh rán mùi vị so với mỹ thực kiếp trước Kỳ Bạch ăn tuyệt không khác gì. Cho đến ngày hôm qua, Kỳ Bạch vẫn cho rằng mùi vị đồ ăn nơi này chỉ bình thường, nhưng hiện tại hắn mới biết, đó chỉ là vì hắn chưa ăn được đồ ngon mà thôi.
Ăn hai khối bánh rán Kỳ Bạch đã no rồi, Việt Kha đưa cho hắn một cái đĩa, trên đó để một loại quả màu tím, cỡ viên trân châu. Kỳ Bạch thử một chút, mùi vị đó là một loại rất mới lạ, nhưng không khó ăn.
Sức ăn của Việt Kha ngày hôm qua Kỳ Bạch cũng đã chứng kiến, hiện tại thấy lại cũng không giật mình.
Ngồi buồn chán muốn chết, Kỳ Bạch nhìn nhìn bốn phía, hỏi, “Sao lại không thấy Vương Lạc a? Cậu ấy còn chưa dậy sao?”
Việt Kha nhìn hắn, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lúc này mới chậm rãi nói, “Ngày hôm qua cậu ta không về!”
Cái gì?
Kỳ Bạch trừng lớn hai mắt nhìn y, lặp lại, “Không về?”
Việt Kha gật đầu.
Kỳ Bạch nóng nảy, “Vậy làm sao được? Cậu ấy không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”
Động tác Việt Kha vẫn không chút hoang mang, “Không cần gấp gáp, ăn xong chúng ta đênd Tề gia xem xem!”
Sao lại có thể không gấp! Vương Lạc là hắn mang đến khu Nhất, như vậy chính là trách nhiệm của hắn, nếu ra chuyện gì, vậy làm sao được!
Kỳ Bạch đứng ngồi không yên, thật vất vả đợi đến khi Việt Kha ăn xong bữa sáng, kéo y vội vàng lao ra cửa.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Kỳ Bạch cảm thấy mình như là bị một hỏa lò lớn bao vây, tiết mồ hôi căn bản không có bất cứ tác dụng gì, như là bị bế tắc, oi bức không chịu được.
Kỳ Bạch vô ý thức nhúch nhích, thế nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cái hỏa lò lớn kia, ngược lại còn khiến nó càng gần mình thêm.
Lật tới lật lui, Kỳ Bạch rốt cuộc bị nóng tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh bắp thịt săn chắc, màu da tiểu mạch. Mê mang hai mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, tại nghe từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, Kỳ Bạch rốt cuộc có nửa phần thanh tỉnh, thế nhưng cũng vỏn vẹn chỉ có nửa phần!
Ngây ngốc ngẩng đầu, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng phủ toàn bộ mắt hắn, ngay sau đó là xúc cảm ôn nhuyễn rơi trên trán, rồi khuôn mặt kia lùi ra, giọng nói quen thuộc vang lên, “Buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành!” Kỳ Bạch nhìn y, hiếm khi phát ngốc.
Việt Kha nhìn hắn, ý cười trong mắt gần như sắp tràn ra. Y nhìn ra Kỳ Bạch hiện tại hoàn toàn không có thanh tỉnh, vẫn còn mơ hồ. Bộ dáng mơ màng ấy, tựa như con mèo con mà em gái y nuôi kia, dễ thương khó tả.
Nhịn không được, Việt Kha giơ tay ôm lấy mặt hắn, cúi đầu lại hôn lên. Lần này không còn là lướt qua, mà là một nụ hôn cuồng nhiệt.
Kỳ Bạch lúc y hôn xuống liền trừng lớn hai mắt, sau đó khi cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt từ kẽ môi hắn tiến vào, đại não đang hỗn độn càng thêm mơ hồ. Cảm giác không khí trong phổi không ngừng giảm bớt, Kỳ Bạch mơ hồ trong chợt lóe một ý niệm, nam nhân này không phải là yêu quái chứ? Giống trong tiểu thuyết, yêu quái sẽ thông qua hôn môi hấp thụ dương khí của người, mà hiện tại, Việt Kha chính là đang hấp thụ dương khí của mình, nếu không, vì sao hắn lại thấy không thở nổi?
Cảm nhận được hắn đang thừ ra, Việt Kha không vui, cắn môi dưới của hắn. Kỳ Bạch rất đau, trừng ánh mắt ngập nước nhìn y, biểu đạt bất mãn.
Trong mắt Việt Kha lóe ý cười, lại vẫn ngậm lấy hai cánh môi hắn ma sát trên dưới. Răng nanh sắc nhọn tùy ý cắn gặm trên môi, mang đến một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dường như một khắc bất kỳ nào đó răng người kia sẽ cắn xuống một miếng thịt của hắn. Giữa căng thẳng, giác quan toàn thân của Kỳ Bạch càng thêm mẫn cảm, bên ngoài da thịt thậm chí còn nổi da gà từng đợt.
Việt Kha nâng người lên, khi hai người rời môi, hắn còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua chỗ cánh môi của mình bị cắn đến đỏ bừng. Động tác tùy ý, thế nhưng lại lộ ra một sự quyến rũ.
Kỳ Bạch giờ hoàn toàn xụi lơ trong lòng y, đôi mắt bởi vì ngập nước nên có vẻ cực kỳ sáng, khuôn mặt bình thường không mấy đặc biệt, lúc này lại lộ ra một loại mị ý cực hạn.
“Anh!” Đợi phục hồi tinh thần, khuôn mặt Kỳ Bạch vốn bị hôn cho hồng nhuận lại thêm từng tầng từng tầng màu đỏ từ đầu tới chân, sau đó như là một con mèo xù lông nhảy ra từ trong lòng y, sau đó, từ trên giường ngã xuống.
“Á!” Kỳ Bạch không đoán được mình sẽ ‘may mắn’ như vậy té xuống dưới giường, đầu chấm đất, hai chân nâng cao, bộ dáng kia, thật là chướng tai gai mắt.
Việt Kha cũng không ngờ tới một màn này, đầu tiên là sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức khóe miệng bật cười ngăn không được. Y nên nói, may mắn là giường này cách mặt đất không cao sao?
Mãi đến khi ăn sáng, nhiệt độ của Kỳ Bạch mới chậm rãi hạ xuống, thế nhưng lại không dám nhìn thẳng Việt Kha.
Nhìn hắn cứ mãi xoa đầu, Việt Kha không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi tới bên người hắn.
“Anh, anh muốn làm gì?” Kỳ Bạch đề phòng nhìn y, lắp bắp lên tiếng.
Việt Kha khom lưng, mặt Kỳ Bạch càng đỏ.
Trong mắt lóe ý cười, Việt Kha nói, “Ta chỉ là xem xem đầu của cậu thế nào rồi thôi mà?”
Kỳ Bạch cắn môi, có chút khó chịu vì mình yếu thế. Kỳ Bạch hắn cái gì cũng thiếu, thế nhưng không thiếu da mặt nha, từ lúc nào lại trở nên ‘mặt mỏng’ như thế? Không phải chỉ là bị hôn một cái sao, coi như bị chó cắn một miếng đi!
Nghĩ vậy, thái độ Kỳ Bạch vốn có chút ngại ngùng cũng thả lỏng. Sờ sờ ót mình, hắn nói, “Vừa rồi rớt xuống đất, đụng sưng một cục rồi!” Nói rồi, hắn không ngừng xoa xoa.
“Ta xem xem!” Việt Kha giữ chặt tay hắn, liếc mắt nhìn kỹ, lúc này mới yên tâm. Cục sưng kia không lớn, qua hai ngày là khỏi.
Bữa sáng là Việt Kha làm, nhìn qua thì không tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào. Bánh được rán hai mặt vàng óng ánh, kẹp thêm một loại dưa cải màu vàng. Kỳ Bạch nếm một miếng, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Dưa cải không biết là cái gì, lá có điểm giống cải thảo, ăn cùng với bánh rán mùi vị so với mỹ thực kiếp trước Kỳ Bạch ăn tuyệt không khác gì. Cho đến ngày hôm qua, Kỳ Bạch vẫn cho rằng mùi vị đồ ăn nơi này chỉ bình thường, nhưng hiện tại hắn mới biết, đó chỉ là vì hắn chưa ăn được đồ ngon mà thôi.
Ăn hai khối bánh rán Kỳ Bạch đã no rồi, Việt Kha đưa cho hắn một cái đĩa, trên đó để một loại quả màu tím, cỡ viên trân châu. Kỳ Bạch thử một chút, mùi vị đó là một loại rất mới lạ, nhưng không khó ăn.
Sức ăn của Việt Kha ngày hôm qua Kỳ Bạch cũng đã chứng kiến, hiện tại thấy lại cũng không giật mình.
Ngồi buồn chán muốn chết, Kỳ Bạch nhìn nhìn bốn phía, hỏi, “Sao lại không thấy Vương Lạc a? Cậu ấy còn chưa dậy sao?”
Việt Kha nhìn hắn, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lúc này mới chậm rãi nói, “Ngày hôm qua cậu ta không về!”
Cái gì?
Kỳ Bạch trừng lớn hai mắt nhìn y, lặp lại, “Không về?”
Việt Kha gật đầu.
Kỳ Bạch nóng nảy, “Vậy làm sao được? Cậu ấy không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”
Động tác Việt Kha vẫn không chút hoang mang, “Không cần gấp gáp, ăn xong chúng ta đênd Tề gia xem xem!”
Sao lại có thể không gấp! Vương Lạc là hắn mang đến khu Nhất, như vậy chính là trách nhiệm của hắn, nếu ra chuyện gì, vậy làm sao được!
Kỳ Bạch đứng ngồi không yên, thật vất vả đợi đến khi Việt Kha ăn xong bữa sáng, kéo y vội vàng lao ra cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook