Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu
-
Chương 41: Thế là chúng tôi đã hiểu lòng nhau
"A Thiên." tiếng ai đó làm An Thiên tờ mờ tỉnh giấc giữa đêm tối, căn phòng vô cùng im ắng, bên cạnh có Đỗ Minh đang ngủ say còn đặt tay ôm qua chiếc bụng phẳng phiu của cậu, An Thiên hơi nghiêm người xuống giường đặt tay của Đỗ Minh vào lại trong chăn, cậu khẽ đặt tay lên trán vẫn còn miến hạ sốt cậu đã dán lúc tối cho anh.
"Xem ra đã hết sốt, không còn nóng nữa." An Thiên thở phào một cái xem như đã hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân rồi, cậu nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng.
An Thiên vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, cậu nhìn vào thân ảnh trong gương, đó chính là cậu của nhiều năm về trước, dạo gần đây cậu hay nằm mơ đến những chuyện kiếp trước và cậu mơ thấy cả Tề Nam, cậu thấy dáng vẻ anh ta thương tích đầy mình đang chạy vào phòng bệnh của cậu mà rào khóc, cậu thì nằm bất động trên giường, chẳng biết sống chết ra sao làm An Thiên nghĩ đến một chuyện hoang đường, chẳng lẽ.. cậu chưa chết ở kiếp trước.
An Thiên liên tục tạt nước vào mặt để dẹp đi suy nghĩ đó, nhưng khi tai nạn xảy ra xung quanh cậu tối sầm và tỉnh lại với hình hài An Thiên năm mười sáu tuổi, thật sự không biết cậu của hiện tại là như thế nào, còn có dáng vẻ của Tề Nam trong giấc mơ thật sự thảm hại vô cùng làm cậu có chút bất ngờ, đáng ra anh ta phải vui chứ, cậu như thế anh ta sẽ đường đường chính chính mà nên duyên với anh bạn thanh mai trúc mã rồi còn gì.
"Chỉ là giấc mơ, mình chẳng biết cách nào để về nơi đó nhưng nếu có mình cũng chẳng muốn về, hiện tại đang rất tốt." An Thiên tự an ủi bản thân.
Vừa quay người định ra ngoài thì gặp ngay bóng người đứng trước cửa trong màn đêm làm An Thiên phải ôm tim.
"Cậu chủ có thể có chút tiếng động được không, ôi tim tôi." An Thiên phải mất ba giây để định hình người trong bóng tối là Đỗ Minh chứ không phải là Tề Nam kiếp trước đến đòi mạng cậu.
Đỗ Minh với đôi mắt ngơ ngát còn hơi ngáy ngủ nhìn cậu.
"Anh không tìm thấy em." chuyện là Đỗ Minh định ôm người bên cạnh nhưng tay anh cứ mò mãi không thấy hơi ấm của An Thiên nên giật mình tỉnh giấc.
"Anh thấy trong người khoẻ chưa." An Thiên nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Minh hôm nay đặc biệt rất dễ thương, tóc rối, khuông mặt còn ngáy ngủ, bộ đồ ngủ hở nút chẳng đỉnh đạt như lúc anh ta ở nhà hay ở công ty chút nào.
Đỗ Minh gật gật đầu thì bụng của anh ta cũng phát ra âm thạnh lạ.
"Có hơi đói." Đỗ Minh vừa ngáp vừa gãi gãi đầu cùng ánh mắt tỉnh ngủ hơn chút.
"Để tôi xuống bếp xem có gì ăn không?, tôi cũng hơi đói." An Thiên bước ra ngoài phòng mặc một chiếc áo ấm dày, chuẩn bị xuống lầu.
"Anh đi theo làm gì?, ngồi chờ chút đi."
"Suỵt, em không để Dì Lâm ngủ à, bưng lên bưng xuống ồn lắm, anh xuống ăn với em." Đỗ Minh sau khi bị cảm có lẽ dây thần kinh mè nheo được tác động rồi thì phải.
Xuống đến bếp, An Thiên bật đèn nhìn xung quanh, có lẽ cháo của Đỗ Minh thì Dì Lâm không để qua đêm, trong tủ lạnh thì thịt, cá, rau củ xanh tươi nhưng dĩ nhiên là chúng vẫn chưa qua chế biến, cậu lựa vài món nấu một nồi súp nhỏ, cậu có thể ăn tạm một gói mì nhưng người cao to vừa khỏi bệnh kia thì có vẻ không hợp cho lắm.
An Thiên gọt một ít bắp, cà rốt, một miếng thịt nhỏ, hai quả trứng một cây đậu hủ non, lấy ngăn đông ra gói đậu Hà Lan, nguyên liệu xem như cũng tạm đủ, cậu nhanh tay chuẩn bị nguyên liệu rồi bắt đầu mang tạp dề bước vào chiến trường, chưa đầy mười phút, mùi thơm của nồi súp đã lan khắp căn bếp, An Thiên pha nữa chén bột năng để vào nồi súp, thêm chút hành, chút tiêu thế đã xong món ăn khuya này của hai người.
Dáng vẻ vào bếp của An Thiên làm Đỗ Minh có hơi thẫn thờ, dáng vẻ ai đó khi làm việc thật sự rất cuốn hút, một cậu trai trẻ mới mười bảy tuổi lại vào bếp thuần thục như vầy thật sự hiếm có, An Thiên luôn làm nhiều việc khiến cho anh phải bất ngờ cả vềtư duy và suy nghĩ của cậu, nó giống với một người trưởng thành từng trải hơn là một cậu trai chưa học xong cấp ba.
"Anh thử xem nào." An Thiên đặt một chén súp nóng, thơm dịu trên bàn ăn.
Đỗ Minh từ nãy giờ cứ đứng đó khoanh tay nhìn dáng vẻ nấu ăn của An Thiên làm cậu có hơi chột dạ, không dám niêm bừa thức ăn.
"Thế nào?" An Thiên vừa tháo tạp dề ra vừa nhìn anh đặt muỗng đầu tiên.
"Rất ngon và ấm bụng." hôm nay bị cảm nên thời gian biểu của Đỗ Minh thay đổi nên chén cháo lúc tối không thể giúp anh cầm cự đến sáng.
"Ăn một chén thôi, giờ này các cơ quan nội tạng đang làm việc đó, ăn nhiều không tốt lắm." An Thiên thấy anh ta ăn ngon miệng mà không khỏi nhắc nhở.
Hai người rất nhanh đã ăn xong buổi ăn khuya của mình, An Thiên cũng đã rửa chén muỗng, có điều ăn xong ngủ ngay có vẽ không quen nên hai người rón rén mở cửa phòng khách ra sân vườn, sương xuống có vẻ lạnh nhưng đổi lại là sự yên bình không ồn ào xe cộ như ban ngày, An Thiên hít một hơi thật sâu, mát cả lồng ngực mùi sương, mùi cây cỏ, thật sự thích cảm giác này làm sao.
Đỗ Minh kéo An Thiên ngồi cung xích đu bên gốc, anh đã cẩn thận lau trước những giọt sương động trên xích đu để cậu không bị ướt, trong An Thiên rất dễ thương, má phiến hồng vì lạnh, đôi môi thì cứ thích hít hà hơi để tạo khói, trên người mặc một chiếc áo khoác có nón màu gấu trúc dày cộm, tay cứ rút trong tay áo để giữ ấm, đúng như một chú gấu trúc đáng yêu.
"Em có từng thích ai đó chưa?" Đỗ Minh vừa hỏi vừa nhìn ánh đèn vàng trước mặt.
"Có chứ, tuổi trẻ mà, ai chẳng tương tư một người." An Thiên thản nhiên đáp lại. (tôi đây hai mươi chín cái xuân xanh, không yêu ai mới là lạ đời)
"Em cũng yêu sớm nhỉ, em có thấy sau khi vào đại học quen anh có thiệt cho em không?"
"Thiệt lắm đó, nhưng biết sao được, lỡ ký cam kết với anh rồi." An Thiên nhìn xuống, chân đá đá nền cỏ.
"Em có hối hận không?" Đỗ Minh cũng biết việc mình giữ cậu bên mình bằng mọi cách là đang thu hẹp tự do của cậu.
"Có.."
Đỗ Minh thở dài.
"Một chữ không." An Thiên nói hết câu rồi cười hì hì nhìn Đỗ Minh.
Đỗ Minh cũng hiểu ý mà mĩm cười đặt tay lên vai kéo cậu sát vào lòng mình, tay kia thì nắm bàn tay An Thiên đan vào nhau.
Với Đỗ Minh thì An Thiên là ánh sáng cuối đường mà anh may mắn gặp phải, với An Thiên mà nói quá khứ kia không thể nào tái diễn, trân trọng hạnh phúc trước mắt là cái cậu cần làm, còn chuyện có nên nói với Đỗ Minh về cậu thì chọn thời gian thích hợp sau vậy, có thể trước lúc hai người chính thức bước vào mối quan hệ, khi cậu đã thi Đại học.
Hai người ngồi một lúc thì vào nhà, đúng thật nhà rất ấm, Đỗ Minh lên giường trước, nằm một bên kéo chăng ra, đưa một tay để ngang lên gối cậu, An Thiên cũng thuận theo mà trèo lên đắp chung chăng với Đỗ Minh, anh hôn má cậu mấy cái rồi choàng tay ôm chặt lấy cậu.
"Anh có thể kiềm chế thú tính của mình lại không?" An Thiên cảm nhận được đùi của mình có vật vừa cứng vừa dài đang động đậy cọ cọ lên đùi non của cậu.
"Anh xin lỗi." Đỗ Minh hơi đỏ mặt mà nhít ra ngoài một chút, tay thì vẫn ôm chặt cậu.
"Anh tốt nhất nên tìm một người yêu đi, để cùng ân ân ái ái, em chỉ mới mười bảy tuổi, anh mà động đến em kiện anh lên tòa." An Thiên quyết tâm bảo vệ cúc hoa trong trắng ở kiếp này.
"Sao thế được, anh chờ em lớn được mà." Đỗ Minh dụi dụi vào cổ cậu mà nói.
"Tuỳ anh vậy." An Thiên kéo chăng lên, bắt đầu ngủ say vào mộng.
Đỗ Minh thấy cậu đã ngủ say, lại nhít sát lại rồi vẫn ôm eo cậu thì anh mới chịu ngủ, tiểu huynh đệ đã nhịn hơn hai mươi lăm rồi, nhịn thêm một năm nữa có sao đâu chứ.
"Xem ra đã hết sốt, không còn nóng nữa." An Thiên thở phào một cái xem như đã hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân rồi, cậu nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng.
An Thiên vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, cậu nhìn vào thân ảnh trong gương, đó chính là cậu của nhiều năm về trước, dạo gần đây cậu hay nằm mơ đến những chuyện kiếp trước và cậu mơ thấy cả Tề Nam, cậu thấy dáng vẻ anh ta thương tích đầy mình đang chạy vào phòng bệnh của cậu mà rào khóc, cậu thì nằm bất động trên giường, chẳng biết sống chết ra sao làm An Thiên nghĩ đến một chuyện hoang đường, chẳng lẽ.. cậu chưa chết ở kiếp trước.
An Thiên liên tục tạt nước vào mặt để dẹp đi suy nghĩ đó, nhưng khi tai nạn xảy ra xung quanh cậu tối sầm và tỉnh lại với hình hài An Thiên năm mười sáu tuổi, thật sự không biết cậu của hiện tại là như thế nào, còn có dáng vẻ của Tề Nam trong giấc mơ thật sự thảm hại vô cùng làm cậu có chút bất ngờ, đáng ra anh ta phải vui chứ, cậu như thế anh ta sẽ đường đường chính chính mà nên duyên với anh bạn thanh mai trúc mã rồi còn gì.
"Chỉ là giấc mơ, mình chẳng biết cách nào để về nơi đó nhưng nếu có mình cũng chẳng muốn về, hiện tại đang rất tốt." An Thiên tự an ủi bản thân.
Vừa quay người định ra ngoài thì gặp ngay bóng người đứng trước cửa trong màn đêm làm An Thiên phải ôm tim.
"Cậu chủ có thể có chút tiếng động được không, ôi tim tôi." An Thiên phải mất ba giây để định hình người trong bóng tối là Đỗ Minh chứ không phải là Tề Nam kiếp trước đến đòi mạng cậu.
Đỗ Minh với đôi mắt ngơ ngát còn hơi ngáy ngủ nhìn cậu.
"Anh không tìm thấy em." chuyện là Đỗ Minh định ôm người bên cạnh nhưng tay anh cứ mò mãi không thấy hơi ấm của An Thiên nên giật mình tỉnh giấc.
"Anh thấy trong người khoẻ chưa." An Thiên nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Minh hôm nay đặc biệt rất dễ thương, tóc rối, khuông mặt còn ngáy ngủ, bộ đồ ngủ hở nút chẳng đỉnh đạt như lúc anh ta ở nhà hay ở công ty chút nào.
Đỗ Minh gật gật đầu thì bụng của anh ta cũng phát ra âm thạnh lạ.
"Có hơi đói." Đỗ Minh vừa ngáp vừa gãi gãi đầu cùng ánh mắt tỉnh ngủ hơn chút.
"Để tôi xuống bếp xem có gì ăn không?, tôi cũng hơi đói." An Thiên bước ra ngoài phòng mặc một chiếc áo ấm dày, chuẩn bị xuống lầu.
"Anh đi theo làm gì?, ngồi chờ chút đi."
"Suỵt, em không để Dì Lâm ngủ à, bưng lên bưng xuống ồn lắm, anh xuống ăn với em." Đỗ Minh sau khi bị cảm có lẽ dây thần kinh mè nheo được tác động rồi thì phải.
Xuống đến bếp, An Thiên bật đèn nhìn xung quanh, có lẽ cháo của Đỗ Minh thì Dì Lâm không để qua đêm, trong tủ lạnh thì thịt, cá, rau củ xanh tươi nhưng dĩ nhiên là chúng vẫn chưa qua chế biến, cậu lựa vài món nấu một nồi súp nhỏ, cậu có thể ăn tạm một gói mì nhưng người cao to vừa khỏi bệnh kia thì có vẻ không hợp cho lắm.
An Thiên gọt một ít bắp, cà rốt, một miếng thịt nhỏ, hai quả trứng một cây đậu hủ non, lấy ngăn đông ra gói đậu Hà Lan, nguyên liệu xem như cũng tạm đủ, cậu nhanh tay chuẩn bị nguyên liệu rồi bắt đầu mang tạp dề bước vào chiến trường, chưa đầy mười phút, mùi thơm của nồi súp đã lan khắp căn bếp, An Thiên pha nữa chén bột năng để vào nồi súp, thêm chút hành, chút tiêu thế đã xong món ăn khuya này của hai người.
Dáng vẻ vào bếp của An Thiên làm Đỗ Minh có hơi thẫn thờ, dáng vẻ ai đó khi làm việc thật sự rất cuốn hút, một cậu trai trẻ mới mười bảy tuổi lại vào bếp thuần thục như vầy thật sự hiếm có, An Thiên luôn làm nhiều việc khiến cho anh phải bất ngờ cả vềtư duy và suy nghĩ của cậu, nó giống với một người trưởng thành từng trải hơn là một cậu trai chưa học xong cấp ba.
"Anh thử xem nào." An Thiên đặt một chén súp nóng, thơm dịu trên bàn ăn.
Đỗ Minh từ nãy giờ cứ đứng đó khoanh tay nhìn dáng vẻ nấu ăn của An Thiên làm cậu có hơi chột dạ, không dám niêm bừa thức ăn.
"Thế nào?" An Thiên vừa tháo tạp dề ra vừa nhìn anh đặt muỗng đầu tiên.
"Rất ngon và ấm bụng." hôm nay bị cảm nên thời gian biểu của Đỗ Minh thay đổi nên chén cháo lúc tối không thể giúp anh cầm cự đến sáng.
"Ăn một chén thôi, giờ này các cơ quan nội tạng đang làm việc đó, ăn nhiều không tốt lắm." An Thiên thấy anh ta ăn ngon miệng mà không khỏi nhắc nhở.
Hai người rất nhanh đã ăn xong buổi ăn khuya của mình, An Thiên cũng đã rửa chén muỗng, có điều ăn xong ngủ ngay có vẽ không quen nên hai người rón rén mở cửa phòng khách ra sân vườn, sương xuống có vẻ lạnh nhưng đổi lại là sự yên bình không ồn ào xe cộ như ban ngày, An Thiên hít một hơi thật sâu, mát cả lồng ngực mùi sương, mùi cây cỏ, thật sự thích cảm giác này làm sao.
Đỗ Minh kéo An Thiên ngồi cung xích đu bên gốc, anh đã cẩn thận lau trước những giọt sương động trên xích đu để cậu không bị ướt, trong An Thiên rất dễ thương, má phiến hồng vì lạnh, đôi môi thì cứ thích hít hà hơi để tạo khói, trên người mặc một chiếc áo khoác có nón màu gấu trúc dày cộm, tay cứ rút trong tay áo để giữ ấm, đúng như một chú gấu trúc đáng yêu.
"Em có từng thích ai đó chưa?" Đỗ Minh vừa hỏi vừa nhìn ánh đèn vàng trước mặt.
"Có chứ, tuổi trẻ mà, ai chẳng tương tư một người." An Thiên thản nhiên đáp lại. (tôi đây hai mươi chín cái xuân xanh, không yêu ai mới là lạ đời)
"Em cũng yêu sớm nhỉ, em có thấy sau khi vào đại học quen anh có thiệt cho em không?"
"Thiệt lắm đó, nhưng biết sao được, lỡ ký cam kết với anh rồi." An Thiên nhìn xuống, chân đá đá nền cỏ.
"Em có hối hận không?" Đỗ Minh cũng biết việc mình giữ cậu bên mình bằng mọi cách là đang thu hẹp tự do của cậu.
"Có.."
Đỗ Minh thở dài.
"Một chữ không." An Thiên nói hết câu rồi cười hì hì nhìn Đỗ Minh.
Đỗ Minh cũng hiểu ý mà mĩm cười đặt tay lên vai kéo cậu sát vào lòng mình, tay kia thì nắm bàn tay An Thiên đan vào nhau.
Với Đỗ Minh thì An Thiên là ánh sáng cuối đường mà anh may mắn gặp phải, với An Thiên mà nói quá khứ kia không thể nào tái diễn, trân trọng hạnh phúc trước mắt là cái cậu cần làm, còn chuyện có nên nói với Đỗ Minh về cậu thì chọn thời gian thích hợp sau vậy, có thể trước lúc hai người chính thức bước vào mối quan hệ, khi cậu đã thi Đại học.
Hai người ngồi một lúc thì vào nhà, đúng thật nhà rất ấm, Đỗ Minh lên giường trước, nằm một bên kéo chăng ra, đưa một tay để ngang lên gối cậu, An Thiên cũng thuận theo mà trèo lên đắp chung chăng với Đỗ Minh, anh hôn má cậu mấy cái rồi choàng tay ôm chặt lấy cậu.
"Anh có thể kiềm chế thú tính của mình lại không?" An Thiên cảm nhận được đùi của mình có vật vừa cứng vừa dài đang động đậy cọ cọ lên đùi non của cậu.
"Anh xin lỗi." Đỗ Minh hơi đỏ mặt mà nhít ra ngoài một chút, tay thì vẫn ôm chặt cậu.
"Anh tốt nhất nên tìm một người yêu đi, để cùng ân ân ái ái, em chỉ mới mười bảy tuổi, anh mà động đến em kiện anh lên tòa." An Thiên quyết tâm bảo vệ cúc hoa trong trắng ở kiếp này.
"Sao thế được, anh chờ em lớn được mà." Đỗ Minh dụi dụi vào cổ cậu mà nói.
"Tuỳ anh vậy." An Thiên kéo chăng lên, bắt đầu ngủ say vào mộng.
Đỗ Minh thấy cậu đã ngủ say, lại nhít sát lại rồi vẫn ôm eo cậu thì anh mới chịu ngủ, tiểu huynh đệ đã nhịn hơn hai mươi lăm rồi, nhịn thêm một năm nữa có sao đâu chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook