Tần Tiểu Ngư chịu đựng đau nhức bò lên khỏi mặt đất.

Lọt vào trong tầm mắt toàn là cỏ khô khốc, trong cánh mũi còn có một mùi vị rất khó ngửi.

Đây là sơn động sao?Tần Tiểu Ngư nhịn không được mà hơi ngây ngẩn.

Ký ức cuối cùng của nàng là đầy trời gió lốc, ngân hà tan vỡ và động đen vô tận.

Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không thể ngờ được nàng vẫn còn sống, nàng đang muốn bò dậy, ánh mắt lại trong lúc lơ đãng nhìn thấy con vật bên cạnh.

Bởi vì ánh sáng quá tối tăm, cho nên lúc trước nàng không hề để ý tới con vật nhỏ màu trắng gầy trơ cả xương này.


Ánh mắt Tần Tiểu Ngư nhìn sang bên cạnh, không chỉ có một con này mà còn có rất nhiều, cả một đám nằm yên giống như là sắp chết vậy.

Đột nhiên, trong đầu Tần Tiểu Ngư hiện lên một ít hình ảnh.

Dựa vào ký ức còn sót lại thì nơi này là bộ lạc Tuyết Hổ, nơi của nàng là ấu động, ở chỗ này tất cả đều là hổ con không cha không mẹ.

Linh hồn ban đầu của thân thể này bởi vì sốt cao cộng thêm đói khát mà chết, thân thể vốn dĩ đang ở thời kỳ con non nhưng bởi vì linh hồn mạnh mẽ của nàng tiến vào mà trực tiếp liền hóa thân thành người.

Đúng vậy, thế giới này có ma pháp, mỗi một chủng tộc đều có ma pháp bản mạng của mình, nhưng mà phải tới khi thú nhân có thể hóa hình thành người thì mới có thể sử dụng ma pháp, nếu như không trải qua được cửa ải này thì sẽ phải đối mặt với cái chết.

Thú nhân có thể hóa hình thành công hay không có quan hệ rất lớn với đồ ăn, nếu như không ăn no thì sẽ rất khó tích lũy năng lượng.

Điều đáng giá nhắc tới chính là Tuyết Hổ tộc thế mà lại là bộ lạc nghèo nhất!Tuyết Hổ tộc thành niên có sức chiến đấu cực kỳ cao, nhưng mà chỉ có sức chiến đấu cũng vô dụng, trên cánh đồng hoang vu này có rất ít đồ có thể ăn, vậy nên tộc thú nhân có sức chiến đấu mạnh thứ hai đại lục lại sống thảm như vậy.


Tần Tiểu Ngư đi ra sơn động, đập vào mắt tất cả đều là lều trại rách tung toé.

Chân của nàng còn chưa bước ra khỏi sơn động thì đã thấy bên ngoài có một trận gió thổi tới làm một cái lều trại ở phía đối diện bị sụp đổ.

Đổ!Thật sự đổ.

Tần Tiểu Ngư nhìn thấy con hổ trắng bị đè nặng bên trong lắc lư cơ thể, chậm rãi bước tới hai bước, biến thân thành một thú nhân giống đực.

Hắn buồn rầu ngồi xổm trên mặt đất nhìn một lúc, dường như đang đau lòng lều trại, nhưng không nói một câu nào mà nhanh chóng thu dọn lều trại.

Chờ hắn thu dọn xong mọi thứ liền nhìn thấy Tần Tiểu Ngư vẫn còn đứng ở bên cạnh, ngẫm nghĩ liền lấy một miếng thịt từ trong bao da ra nhét vào trong tay Tần Tiểu Ngư: “Ăn đi!”Nàng ngẩn người, liền thấy thú nhân giống đực này nhanh chóng chỉnh đốn lại đồ vật, chính mình lấy ra một cái bánh bột ngô để ăn.

Tuy rằng là bánh, nhưng mà Tần Tiểu Ngư phát hiện nó được làm từ đất.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương