Editor:
- Tui lần đầu edit truyện, có lỗi sai hay chỗ nào đọc có hơi lấn cấn thì mọi người để lại bình luận mình sẽ tiếp thu ý kiến nhó????
- Trong quá trình edit, tôi sẽ có sự thay đổi lời văn theo ý văn của mình một chút xíu cho suôn nên mong mọi người thông cảm ạ.
Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ!!!
#____________//____________#
Vào đông ánh mặt trời nhanh chóng lặn về phía tây, hoàng hôn một quầng hồng cũng chậm rãi rơi xuống dừng trên cây đại thụ xa xa kia, thế giới phảng phất như ảm đảm đi, chim Sẻ dường như cũng kết bè kết đội bay đi, chỉ để lại cột điện lẻ loi đứng nơi đó.
Đang là đầu tháng 2, chưa đến 10 ngày nữa là ngày lễ Tết truyền thống, lúc này mọi người mọi nhà đều bận rộn chuẩn bị đón Tết, cũng là thời điểm thích hợp để hết hôn, thôn quê nơi đây cũng không khác mấy, hôm nay trời đẹp thích hợp để kết hôn, có câu đối, có pháo hoa, âm thanh nổ pháo vang khắp đường làng ngõ nhỏ, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng bên ngoài có náo nhiệt như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến Giản Ninh.

Trong viện Giản gia, Giản Tiểu Ngữ trơ mắt nhìn đôi bàn tay quen thuộc duỗi lại đây, lấy một nắm đậu phộng nàng vừa lột vỏ ném vào trong miệng.
"Tỷ, nếu ngươi muốn ăn không thể tự mình bóc vỏ sao?" Giản Tiểu Ngữ vừa tròn 14 tuổi bỉu môi nói, mọi người nói xem nàng đem đậu phộng bóc nửa ngày, kết quả lại toàn vào miệng người khác.
Giản Ninh ăn xong ngồi trên ghế cầm lấy ly nước tráng men đưa lên uống một ngụm nước ấm, rồi không nhanh không chậm nói: "Chị ngươi ăn một chút đậu phông ngươi bóc thì có làm sao đâu, khi còn nhỏ, tã ngươi ta giặt, ta thay, ta không nói sai đi.".
Nàng một bên vừa dậm chân vừa suy nghĩ, trời lạnh dần, cũng không thể ở ngồi ngốc ở ngoài này như thế, bằng không thể nào cũng phải đông lạnh thành cún, thời đại này không máy sưởi không túi sưởi ấm thật đúng là muốn mạng bảo bảo mà a~, nghĩ đến cảnh tượng này, Giản Ninh liền đau lòng không thôi.

Giản Ninh vốn là sinh viên khoa tiếng Trung, sau lại đổi nghề đi học diễn kịch, trở thành diễn viên tuyến 18 không danh tiếng.

Tại sao làm diễn viên? Thứ nhất là bởi vì thích, cũng một lần có cơ duyên gặp được người môi giới, bảo nàng thích hợp làm diễn viên nổi tiếng.

Vì thế, nàng không tiếc cùng người trong nhà nháo phen, một mình bước vào con đường giới giải trí.
Giản Ninh lớn lên cũng không thể nói quá đẹp, thuộc dạng phổ thông, có thể tìm hàng loạt trong đống nghệ sĩ.

Nhưng giới nghệ sĩ đều không phải như nàng nghĩ, trong đó có nhiều dạng người khác nhau, nhiều tình huống khác nhau, quả thực khó lòng phòng bị, vì thuận lợi lên làm diễn viên, nàng dốc hết sức mình, suốt 5 năm tham gia chương trình tuyển tú, tuyển chọn nhóm nhạc nữ...!Các loại chương trình lớn nhỏ, nàng rốt cuộc có một chút danh khí, sau đó thành công nhận được bộ kịch bản đầu tiên.
Tiếp theo các loại kịch bản ùn ùn kéo đến, không tài nguyên nàng nhận được đều là nhân vật tiểu tam độc ác, kẻ ngoại tình, trà xanh kỹ nữ...!diễn đến không ít, nhưng là như cũ không nổi tiếng, đôi khi nhìn những người lớn lên đẹp kỹ thuật diễn cũng không nổi bật nhưng được người tuy tinh, nàng cũng sẽ bắt đầu nản, con đường chính mình chọn này có phải sai?
"Nếu người còn làm loạn đến không tốt, liền về nhà kế thừa gia sản đi", ngày đó nàng đang hóa trang ở phim trường, liền nhận được tin nhắn từ cha.
Đây là một bộ phim thời dân quốc, trên người khoác lên bộ sườn xám, tóc xoắn đỉnh, nàng nhìn chằm chằm vào di động trong chốc lát.

Từ khi quyết định bước vào giới giải trí, cha liền không quan tâm đến nàng.


Lại vì ngày thường công việc bận rộn, nàng cũng rất ít khi về nhà, đôi lúc lén lún gọi về cho mẹ.

Lúc này nhìn tin nhắn cha gửi, ngẫm lại chính mình già đầu đến nơi rồi, bằng không về nhà kế thừa gia sản được, tốt xấu gì trong nhà nàng cũng..., cũng có mấy trăm mẫu đất, mấy ngàn đầu trâu, không ít hơn một trại nuôi trâu, cũng không biết nào liền hàng năm mệt tiền.
"Giản Ninh, đến suất diễn của ngươi", có người ở đằng xa kêu lại đây.
"Ai, tới ngay đây", Giản Ninh không kịp trả lời tin nhắn, nhét luôn điện thoại di động vào túi, nghĩ quay xong bộ này liền về nhà xem, lâu lắm không trở về, có chút nhớ nhà.
Trong bộ phim này, Giản Ninh đảm nhiệm một nữ chính phong trần, hôm nay diễn cùng nam ba, hai người đang ở trong phòng thảo luận một chút vấn đề, không quân của địch đánh chiếm trong thành, hai người lao ra khỏi phòng, đối mặt vời tình cảnh hỗn loạn của quần chúng.
Suất diễn hôm nay đều không có vấn đề, chờ đến khi Giản Ninh cùng nam ba kinh hoảng thất thố lao ra phòng, theo dòng người cùng nhau chạy ra bên ngoài, chuyện ý muốn đã xảy ra.

Vốn dĩ an bài vụ nổ mạnh, đột nhiên cách Giản Ninh không đến 1 mét, Giản Ninh chỉ nghe được đến oanh một tiếng, một trận sóng nhiệt ập đến, sau đó chính mình liền cái gì cũng không biết tỉnh lại liền tới ba mươi năm trước - năm 1988, thôn Thủy Linh vùng ngoại thành thủ đô thành phố B.
Nguyên chủ bị cảm mạo cùng sốt cao không qua khỏi, lúc này nàng lại đến, đáng thương nàng cũng chưa kịp về thăm nhà một chuyến, phòng ở cũng vừa mới mua.
Giản Tiểu Ngữ thấy Giản Ninh lại một mình ngây người, cảm mạo cùng phát sốt đã hơn mười ngày, trong khoảng thời gian này liền thường xuyên thấy nàng như vậy, đôi khi còn sẽ chính mình một người hồ ngôn loạn ngữ, nói cái gì một chút cũng không hiểu được, cũng không muốn cùng nàng đi tranh luận khi còn nhỏ ai thay tã ai giặt tã, chỉ là nghĩ Giản Ninh hôm nay có phải hay không tâm tình không tốt, rốt cuộc nhà họ Hoàng bên kia không phải là hôm nay kết hôn sao...
"Tỷ, ngươi đừng thương tâm, họ Hoàng kia không tuân thủ tín dụng, nhà ta lại không phải một hai phải gả đến nhà hắn, mẹ nói, về sau lại tìm cho người một người tốt hơn."
Giản Ninh vẻ mặt mơ hồ? Gả chồng? Hoàng gia? Sau đó lục lại trí nhớ nguyên chủ mới phản ứng lại, hôm nay kết hôn Hoàng Tiên Lỗi, vị hôn phu trước của nàng, chẳng qua nửa tháng trước, người nhà họ Hoàng đem hôn ước mà hủy bỏ.

Giản gia cùng Hoàng gia cùng ở Thủy Linh thôn, một nhà đầu thôn, một nhà cuối thôn, bên cạnh Thủy Linh thôn có một xưởng đồ hộp, ba Giản – Giản Tử Sơn cùng ba của Hoàng Tiên Lỗi – Hoàng Cương cùng làm ở trong xưởng này.

Chẳng qua Giản Tử Sơn là quản lí xưởng, Hoàng Cương là công nhân trong dây chuyền sản xuất.

Một lần nhà xưởng xả ra chuyện, Hoàng Cương cứu Giản Tử Sơn, từ đó về sau giao tình hai người càng ngày càng tốt, sau Hoàng Cương liền đưa ra đề nghị đem con gái lớn Giản gia - Giản Ninh hứa gả cho con trai của mình.

Giản Tử Sơn thấy này Hoàng gia không tồi, đem con gái gả qua cũng khá tốt liền đáp ứng, bàn bạc xong xuôi chờ hai người trưởng thành, Giản Ninh liền gả qua.
Nào biết đâu rằng trời có mưa gió thất thường, năm ấy Giản Ninh mười lăm tuổi, Giản Tử Sơn ở trong nhà xưởng xảy ra chuyện, dư lại Dương Quế Hoa một người nuôi ba con nhỏ, Giản gia ngày càng sa sút, mà trái lại Hoàng ngày càng thịnh, Hoàng Cương không bao lâu liền tiếp nhận vị trí của Giản Tử Sơn – quản lí xưởng thời điểm này, ngày qua ngày chính là hô mưa gọi gió, đương nhiên cũng liền chướng mắt Giản gia.
Hoàng Tiên Lỗi cũng không phải thứ tốt gì, Giản Ninh lục trong trí nhớ biết người này còn đã từng dụ dỗ nguyên chủ lên giường, kết quả bị nguyên chủ cự tuyệt, thẹn quá thành giận muốn đánh người, sau lại cùng "bạn tốt" của nguyên chủ Tưởng Lệ Lệ cởi quần lăn lên giường, hôm nay cũng chính là ngày cưới của hai kẻ kia.
"Ta phải thương tâm vì hắn sao? Người nhà họ Hoàng bên kia về sau gặp ngươi tránh xa một chút, có thể không tiếp xúc cũng đừng tiếp xúc", Giản Ninh cười nhạo một tiếng, đem áo khoác mặc trên người, "Được rồi, bên ngoài lạnh lẽo, ta vào nhà, chắc lát nữa mẹ cùng em gái liền trở về."
Dương Quế Hoa một tay nắm lấy xe đạp, một tay đem cửa lớn đẩy ra, ghế sau còn đỡ đứa bé tầm năm sáu tuổi, tóc buộc thành 2 cái sừng dê, quần áo tuy rằng có chút cũ nhưng lại rất sạch sẽ, lúc này lại khó khăn từ trên xe bò xuống.
"Ai, ngươi chậm một chút", Dương Quế Hoa thấy thế, trực tiếp dùng tay phải luồn xuống nách đem Giản Tiểu Ngôn từ ghế sau xách xuống dưới, Giản Tiểu Ngôn thở hổn hển thở hổn hển chạy vào nhà, bật TV, một mông liền ngồi trước màn hình TV đen trắng, Dương Quế Hoa ở phía sau đi theo đi vào.
Dương Quế Hoa cầm cái túi rơi xuống đất móc lên giá áo, túi kia có chút cũ là mua trong lần đi hội lúc điều kiện trong nhà còn tốt, nhưng hiện cái túi đều bị mài đến tróc da bong sơn, nàng cũng không bỏ được, thấy con lớn cùng con hai ở phòng trong liền hỏi nói, "Hai ngươi đói bụng rồi đi?"
"Không đói, giữa trưa đôi ta nấu thức ăn, chờ mọi người trở về cùng ăn cơm đây", Giản Ninh hướng Dương Quế Hoa nói, "Mẹ, các ngươi hôm nay đi bà ngoại gia thế nào?"
"Ngươi bà ngoại cùng nhà cậu người cũng không quá tốt..."
Giản Ninh vừa nghe, liền biết nàng mẹ lần này đi không có mượn được tiền, lúc ấy Giản Tử Sơn vừa đi, trong nhà đã không có nguồn thu nhập, nàng cùng Giản Tiểu Ngữ lúc ấy ở đọc sách, ngày ngày trải qua rất khổ sở, sau lại lãnh đạo xưởng đồ hộp thấy nhà nàng khó khăn, niệm nhân tình trước kia, liền cho Dương Quế Hoa ở lại trong dây chuyền sản xuất.

Dương Quế Hoa muốn đi làm, giản tiểu ngôn còn nhỏ, trong nhà cũng yêu cầu có người trông nom, Giản Ninh hiểu chuyện liền thôi học, trong nhà có việc gấp nàng sẽ đi vào xưởng thay ca cho Dương Quế Hoa.
Tuy rằng Dương Quế Hoa đi làm trong xưởng, bốn người đều cần ăn mặc, sinh hoạt vẫn còn lo nhiều, hiện tại gần đến Tết trong nhà lại không có tiền, nàng định mượn chút tiền sắm sửa đồ này dồ kia đón Tết, lại mua một ít vải làm quần áo mới cho mấy đứa nhỏ, nhưng em trai cũng...haiz..
"Không có việc gì, mẹ, ngươi đừng lo lắng, còn có ta đây, ta liền nghĩ cách kiếm tiền.", Giản Ninh an ủi nói.

Ngôn Tình Hài
Dương Quế Hoa trong lòng phát sầu, nhưng là không thể ở bọn nhỏ trước mặt biểu hiện ra ngoài, "Ngươi có thể có biện pháp nào sao, ngươi không cần lo lắng để mẹ lo chuyện tiền nong này là được rồi."
Giản Ninh nói nghĩ cách kiếm tiền, cũng thật không phải an ủi Dương Quế Hoa, hai ngày nay nàng liền ở cân nhắc làm việc gì kiếm tiền.

Cũng không thể hoàn toàn chỉ dựa vào Dương Quế Hoa làm việc trong xưởng gần 100 đồng tiền một tháng, cuộc sống này thật sự quá khó khăn, không nói đến Giản Tiểu Ngữ lập tức liền phải thi lên trung học, Giản Tiểu Ngôn cũng lập tức liền phải lên tiểu học, về sau còn nhiều việc phải tiêu tiền.
Hơn nữa nếu nàng không có nhớ lầm, hiện tại đúng là thời điểm thị trường kinh tế trong nước rà soát lại, từ nay đến nhiều năm về sau rất phân xưởng, xí nghiệp vì hiệu quả và lợi ích kinh tế không được mà đóng cửa, công nhân thất nghiệp, nói không chừng lúc này xưởng đồ hộp cũng không duy trì được đi.
"Mẹ, ta đói bụng, chúng ta khi nào ăn cơm a~", Giản Tiểu Ngôn xem TV xoay đầu nói.
"Đợi lát nữa a, ta lập tức liền đi nấu cơm", Dương Quế Hoa thu thập tốt mọi thứ, xoay người liền vào phòng bếp.
Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa, trời đã hoàn toàn tối đen, Giản gia mới bắt đầu ăn cơm chiều, vẫn như cũ là cải trắng cùng củ cải, chẳng qua là thay đổi cái cách làm, Giản Ninh vốn là không thịt không vui, nhưng mấy ngày này đến một miếng thịt cũng chưa được động đến, ăn nhiều cũng toàn cải trắng cùng củ cải.
Hoàn cảnh trong nhà như này cũng không dám yêu cầu gì đến, biết 2 nhóc này cũng thèm được ăn, nhất là nhóc tì 6 tuổi Giản Tiểu Ngôn, ngày hôm qua cùng đứa bé nhà hàng xóm bên ngoài chơi đùa, thấy người khác gặm xương sườn đến ngon miệng, đôi mắt nhìn đến hâm mộ không thôi, nhưng về nhà cũng không có đòi muốn ăn thịt, Giản Ninh thấy liền rất đau lòng, nàng càng thêm kiên định ý định kiếm tiền..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương