Trọng Sinh Vả Mặt Ở Mạt Thế
-
4: Chị Em Sống Chết Có Nhau 2
Chu Hạo lại gần nhấc chân lên đá liên tiếp vào bụng Hạ Dương ba cái liên tiếp.
Hành động bất chợt này của hắn khiến cho mọi người không phản ứng kịp, từng cú đá như tung ra hết sức lực của mình khiến cho Hạ Dương co người lại.
Cô giật mình đứng lên, dùng chút sức lực mới hồi phục lại của mình để kéo Hạ Dương lại phía sau.
Nhìn là đủ biết thằng nhóc này còn chưa kịp lại sức mà vẫn rất cứng miệng."Tao xem mày còn cứng miệng được không? Mày đến cùng còn chưa hiểu rõ tình trạng của chị em chúng mày đúng không? Hôm nay dù có nói ra hay không thì chính là ngày chết của bọn mày.
Khôn thì mở miệng ra trả lời tao còn cho chúng mày nhẹ nhàng trước phút cuối"Chu Hạo đá xong trực tiếp uy hiếp"Bánh bao em có đau lắm không? Mẹ nó chứ Chu Hạo, mày có bệnh phải không? Tự nhiên rồ lên như dính bệnh dại thế, hay là câu nói nào của bánh bao đụng đến tim đen của mày? Câu nào nhỉ nói mày yếu ớt hay là nói hai đứa chúng mày là tra nam tiện nữ?"Cô đứng chắn trước mặt Hạ Dương, tay túm lấy cổ áo của Chu Hạo hét vào mặt hắn.
Thật sự tưởng rằng mặc dù bị trúng thuốc mà xem tụi cô như quả hồng mềm mà bóp hay gì.
Đôi mắt phượng lóe sáng lên chứa đầy lứa giận, đầy khí thế, khuôn mặt xinh đẹp không hề bị vẻ chật vật ảnh hưởng mà như sáng hơn.
Nhìn cảnh như vậy, Lưu Uyển không kiềm được bấm móng tay, cô ta thật sự ghen ghét của vẻ đẹp này của Hạ Hân Nghiên, cô ta như bị mờ đi bất cứ lúc nào khi đi cùng cô.
Nhưng đây là mạt thế, chỉ có nắm đấm mạnh mới là người thắng làm tâm trạng của cô ta dịu đi không ít."Chị, em không sao.
Nó chả thấm vào đâu hết.
Mà chị không được gọi em là bánh bao, nó là tên từ hồi còn nhỏ rồi, làm mất mặt ông đây quá đi mất"Hạ Dương phía sau vừa ho vừa mạnh miệng.
Vẻ ngang bướng vẫn thấy rõ trên khuôn mặt, nở nụ cười chế nhạo đối với Chu Hạo như muốn nói sức của mày cũng chỉ vậy thôi sao.
Hành động này làm Chu Hạo tức điên lên, giật tay cô ra khỏi cổ áo, ra vẻ muốn tiếp tục tiến tới."Thôi bỏ đi anh Hạo, em nghĩ họ cũng sẽ không nói cho chúng ta biết vị trí của chiếc vòng đâu.
Hỏi chỉ tổ mất công thôi, chúng ta tự tìm vẫn hơn.
Chắc chắn nó chỉ quanh đâu đây thôi, chị ấy không thể giấu đi xa được.
Chúng ta phải nhanh lên, sắp đến giờ rồi, cứ bỏ họ lại đây đi.
Dù sao với tình trạng cơ thể như này chắc chắn với đợt sóng tang thi cấp 6 họ không thể thoát được đâu" Lưu Uyển nhẹ bước đến nắm lấy tay Chu Hạo kéo lại"Được tất cả nghe theo em Uyển nhi, em vẫn cứ lương thiện như vậy làm anh không đành lòng.
Chúng ta đi bây giờ".
Chu Hạo quay sang xoa đầu Lưu Uyển cưng chiềuTuy nhiên ánh mắt hắn chợt lóe ra ý tưởng, hắn quay lại kéo xềnh xệch cô lại gần một cây cổ thụ gần đó, tiện tay kéo theo một chiếc dây thừng quấn cô vào thân cây, không thể nhúc nhích được.
Tuy có phản kháng nhưng sức lực của cô hiện tại thật sự chỉ mới có thể đứng lên nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị trói lại.
Hạ Dương thì khỏi phải nói, cậu ấy chỉ vừa mới tỉnh lại, còn chưa có thể lấy lại sức."Anh vẫn phải phòng ngừa họ có thể trốn thoát, làm thế này để đảm bảo.
Dù sao cô ta đã có thể đứng dậy, không thể khinh thường một thân vũ lực của cô ta được đâu".Chu Hạo làm xong đi lại chỗ Lưu Uyển, cầm tay cô ta lên xe rồi khởi động xe chạy đi.
Lúc đi ngang qua cô hắn còn hạ cửa xuống nhìn sang một cách thương tiếc"Thật xin lỗi, có trách thì trách do cô đối xử với Uyển nhi quá thậm tệ, có trách thì trách các người là người Hạ gia.
Chu gia bọn tôi đã nhẫn nhịn Hạ gia quá lâu rồi, cũng đã đến lúc đổi vị trí rồi.
Tạm biệt Hạ Hân Nghiên".Cuối cùng lái xe rời đi một cách không do dự.
Hiện tại điều cô muốn làm lúc này chỉ muốn quay lại gõ lên đầu bản thân mình để có thể thông minh hơn, mở mắt sáng hơn khi nhìn người.
Nhìn đi, những người cô hết lòng dạ đối xử với cô như vậy thì làm sao cô có thể tin vào kẻ khác được chứ.
Cô lại còn làm hại đến cho những người thân quan trọng nhất của mình nữa.
Giọt nước mắt tràn ra như giải tỏa chính cái cảm giác uất ức, ức chế của bản thân ngay lúc này."Hân Nghiên chị ổn chứ? Chị đợi em một xíu, em cảm giác mình sắp lấy lại sức lực được rồi" Vừa hét lên để cho cô nghe thấy vừa cố gắng khống chế cơ thể của chính mình một cách khó khăn.
Từng giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi thấm ướt hết áo nhưng Hạ Dương không chút để ý.
Hắn cần phải nhanh lên để cứu chị.
Đôi nam nữ kia nói sắp có đợt sóng cấp 6, lại còn là cấp mới nhất.
Hắn mới chỉ nghe qua, chưa thấy tận mắt.
Thật tốn công cho họ khi cố tìm ra nơi này cho chị em hắn mà.Hồng hộc thở một cách nặng nề, cầm lấy cây gậy với được dưới đất để đứng lên.
Vừa ngẩng mặt lên, đồng tử mắt co lại, hắn thấy cái gì đây.
Tại sao lại nhanh như vậy, mới vừa đây cơ mà.
Tại sao sóng cấp 6 đã đến rồi.
Chết tiệt tốc độ bọn chúng sao có thể nhanh như vậy, phải hơn cấp 5 rất nhiều lần, số lượng lại còn rất đông, phải đến cả nghìn con một đợt.
Mùi hôi thôi của xác chết nhanh chóng bốc lên nống nặc lan tỏa ra khắp khu thung lũng.
Hơn nữa chính vì chỉ có hắn và chị gái ở đây nên lại càng xui xẻo hơn khi hai người trở thành con mồi cho lũ này.Bên phía Hạ Hân Nghiên, từ lúc ngửi thấy mùi hôi cô đã bất chợt đổ mồ hôi ướt hết quần áo, tiếng bước chân với số lượng đông như vậy chắc chắn bọn nó đã xuất hiện.
Dù có ra sức giãy dụa nhưng cô thật sự không đủ sức để thoát ra được, thoáng nhìn qua phía Hạ Dương em ấy đã đứng lên được rồi.
Tuy có vẻ khó khăn nhưng nếu có cô cầm chân thì em ấy vẫn có thể thoát ra được đúng không? Cô thật sự đã buông tha cho bản thân mình rồi, hét to về phía Hạ Dương"Bánh bao, em mau chạy đi, không cần để ý đến chị, thời gian đó em vẫn có cơ may trốn thoát.
Chị thật sự xin lỗi vì đã khiến em gặp phải hoàn cảnh này.
Sau này nhớ phải chăm sóc tốt cho bố và sống thật tốt, có nghe không? Em là đứa em trai mà chị yêu nhất" Vừa hét vừa chảy nước mắt thành hàng, cô nhắm mắt lại chờ đợt sóng cấp 6 đến, vị mặn chát tràn đầy khoang miệng khiến cô không khỏi hận bản thân mình ngu ngốc lúc trước.
Bây giờ cô không quan trọng, chỉ cần cứu được Hạ Dương là vẫn còn cơ hội cứu Hạ gia.Nghe thấy những lời nói của cô, mắt Hạ Dương đỏ bừng lên, vẻ nổi giận hiện lên rõ ràng trong mắt.
Cái bà chị ngu ngốc này đang nói nhăng nói cuội gì vậy hả.
Ai chạy chứ, tại sao hắn có thể quay lưng bỏ chạy mà để chị gái mình bỏ mạng được.
Tất cả là tại mày vô dụng nên mới lâm vào tỉnh cảnh này Hạ Dương.
Buộc hết sức cơ thể nhắc chân lên, chạy về phía cô, tay còn cầm gậy chống, bước đi loạng choạng như sắp ngã nhưng vẫn không ngăn được quyết tâm lao vào của hắn.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Chị, nhất định phải đợi em, chết một mình thì có gì hay, cùng lắm thì hai chị em ta cùng chết".Ngay đúng lúc một con tang thi vừa cào phải tay phải, miệng há to ra lộ cái mồm đen sâu hoắm chuẩn bị cắn vào cổ cô.
Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng đến lúc này vẫn có chút run, cô không dám mở mắt nhìn cảnh mình bị xâu xé.
Hi vọng bánh bao bên kia có thể trốn thoát kịp."Bốp, mày đang muốn cắn ai?"Giọng nói này không lệch đi đâu được, cô bàng hoàng mở mắt ra, giọng run run mở miệng hét"Cái tên này, sao em không nghe lời chị hả? Rõ ràng là em có thể chạy đi.
Tại sao phải chui đầu vào đây? Hả? Cái tên ngu ngốc này.
Thế này thì làm sao được, em sẽ chết thật đấy có biết không?"Cô không để ý đến hàng nước mắt cứ tuôn ra của mình, nhìn chằm chằm bóng lưng đang đứng trước mặt cầm gậy đập, giết.
Máu vung vẩy khắp nơi bắn hết lên cả hai người.
Dù vậy do chỉ có một mình và chưa lấy lại sức nên Hạ Dương bị thương nhiều hơn là giết được chúng.
Vết thương ngày càng nhiều, thịt bị xe ra túa đầy màu nhưng hắn vẫn không chút để ý, tiếp tục đứng chắn cho cô."Chị, em không đi, chúng ta không thể thoát được thì cùng chết.
Chị em mình sống chết có nhau.
Em chính là em trai của mình cơ mà, làm sao em có thể đứng nhìn chị bị như vậy được?" Giọng nói khàn đặc, hơi run rẩy, mắt còn đỏ ửng, tay chân vẫn không ngừng nghỉ.Nhìn bóng lưng vững chắc trước mặt, từ khi nào cô không để ý mà nó đã trở nên trưởng thành, ra dáng một người đàn ông thực thụ như vậy.
Hàng mi run rẩy, cô chấp nhận hiện thực rồi"Được, chị em mình sống chết có nhau.
Hạ Dương, cảm ơn đã xuất hiện trên cuộc đời này và trở thành em trai của chị, nếu có kiếp sau chúng ta mãi là chị em ruột nhé""Được".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook