Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
-
Chương 203: Ngược chết Bạch Liên hoa 8
"Anh chỉ nói cho một mình em, em không thể nói với ba ba và ông nội." Nhìn Thiên Trạch Huân, Thiên Lạc nói.
Xác định gật đầu, Thiên Trạch Huân liền biết trong này nhất định là có chuyện gì.
"Trên đảo kia có người lúc trước phong ấn kinh mạch anh, phong ấn này cực kỳ ngoan cố, anh tìm Cố thiếu tướng hỗ trợ, cũng không có cách nào loại bỏ, một khi cứng rắn loại bỏ, kinh mạch của anh sẽ phá nát, anh sẽ thật sự trở thành rác rưởi, mà muốn mở phong ấn ra dưới tình huống không phá hỏng kinh mạch, thì anh nhất định phải tìm được người lúc trước phong ấn kinh mạch của anh kia."
"Anh cũng là tốn công sức rất lớn, mới biết được người kia hiện đang ở trên đảo Cô Lang, anh cũng không muốn cả đời bị phong ấn, vì vậy cho dù là mạo hiểm, anh cũng nhất định phải đến đảo Cô Lang, tìm người kia, mở phong ấn của anh ra."
Tuy rằng không thể nói cho Thiên Trạch Huân, người phong ấn kinh mạch của cô chính là Hoàng Phủ Tú Tuyết, có điều chuyện kinh mạch cô bị phong ấn, vẫn có thể nói cho Thiên Trạch Huân.
"Kinh mạch anh bị phong ấn?" Thiên Trạch Huân nghĩ đến Thiên Lạc kỳ thực có thể sử dụng hồn lực, cũng không khỏi cảm thấy một chút niềm vui bất ngờ, "Nói như thế, chỉ cần thuận lợi mở phong ấn ra, anh sẽ không còn là rác rưởi nữa?"
"Thằng nhóc thúi, nói vậy là sao, không có hồn lực anh cũng không phải rác rưởi, chỉ là có hồn lực, thực lực của anh sẽ trở nên càng mạnh hơn." Nghe xong Thiên Trạch Huân, bên này Thiên Lạc trực tiếp giơ tay lên, đấm vào ngực Thiên Trạch Huân một cái.
Cũng ý thức được mình nói sai lời, bên này Thiên Trạch Huân không khỏi cười cười, "Nếu là như vậy, em nhất định sẽ toàn lực trợ giúp đại ca, chỉ có điều, đại ca anh nên cũng biết, Vân Long Đường khó đối phó, vì vậy chuyện này không vội vàng được."
"Ừm. Anh biết, vẫn là trước tiên chậm rãi điều tra đi." Thiên Lạc nói như thế, cũng là hít sâu một hơi.
Xem ra, cô càng phải nhanh hơn nữa, bắt đầu chuẩn bị.
Mà vào lúc này, tiếng người hầu gái đẹp đẽ gõ cửa phòng cũng vang lên, "Lạc thiếu gia, Trạch Huân thiếu gia, lão gia gọi hai vị thiếu gia đến nhà ăn cùng dùng cơm."
"Ông nội khẳng định không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được đại ca, chúng ta vẫn là mau mau đi thôi." Thiên Trạch Huân nói như thế, trước một bước đứng lên.
Cũng là rất lâu không nhìn thấy Thiên Dư Phong, Thiên Lạc gật đầu, cùng Thiên Trạch Huân đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.
Đến nhà ăn, Thiên Dư Phong liếc mắt liền thấy Thiên Lạc, lập tức cười không ngậm mồm vào được, "Tiểu Lạc, con có thể trở về, nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng không biết về thăm ông nội sớm một chút!"
"Ông nội, không phải con trở về rồi sao." Thiên Lạc nhìn Thiên Dư Phong, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Dư Phong, nhìn Thiên Dư Phong, trong giọng nói hơi có chút làm nũng, "Là Cố thiếu tướng thường thường tìm con hỗ trợ, con không thể làm khác, sau này nhất định sẽ về với ông nội sớm một chút."
"Cố thiếu tướng trọng dụng con, cũng là chuyện tốt, chỉ có điều con cũng phải nghỉ ngơi nhiều, ông thấy con đều gầy, lần này được nghỉ, con phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mạnh mới tốt." Nhìn bảo bối cháu đích tôn của mình gầy đi, Thiên lão gia đau loòng muốn hỏng rồi, lập tức đưa chiếc đũa vào trong tay Thiên Lạc, "Được rồi, mau ăn cơm."
Nói như thế, Thiên Dư Phong cũng là ngẩng đầu, nhìn Thiên Trạch Huân một chút, dường như có chút bất ngờ, "Quan hệ giữa hai người các con dường như là tốt hơn rất nhiều, vừa nãy ông nghe nói hai người các con nói chuyện với nhau ở trong phòng Trạch Huân sao?"
Xác định gật đầu, Thiên Trạch Huân liền biết trong này nhất định là có chuyện gì.
"Trên đảo kia có người lúc trước phong ấn kinh mạch anh, phong ấn này cực kỳ ngoan cố, anh tìm Cố thiếu tướng hỗ trợ, cũng không có cách nào loại bỏ, một khi cứng rắn loại bỏ, kinh mạch của anh sẽ phá nát, anh sẽ thật sự trở thành rác rưởi, mà muốn mở phong ấn ra dưới tình huống không phá hỏng kinh mạch, thì anh nhất định phải tìm được người lúc trước phong ấn kinh mạch của anh kia."
"Anh cũng là tốn công sức rất lớn, mới biết được người kia hiện đang ở trên đảo Cô Lang, anh cũng không muốn cả đời bị phong ấn, vì vậy cho dù là mạo hiểm, anh cũng nhất định phải đến đảo Cô Lang, tìm người kia, mở phong ấn của anh ra."
Tuy rằng không thể nói cho Thiên Trạch Huân, người phong ấn kinh mạch của cô chính là Hoàng Phủ Tú Tuyết, có điều chuyện kinh mạch cô bị phong ấn, vẫn có thể nói cho Thiên Trạch Huân.
"Kinh mạch anh bị phong ấn?" Thiên Trạch Huân nghĩ đến Thiên Lạc kỳ thực có thể sử dụng hồn lực, cũng không khỏi cảm thấy một chút niềm vui bất ngờ, "Nói như thế, chỉ cần thuận lợi mở phong ấn ra, anh sẽ không còn là rác rưởi nữa?"
"Thằng nhóc thúi, nói vậy là sao, không có hồn lực anh cũng không phải rác rưởi, chỉ là có hồn lực, thực lực của anh sẽ trở nên càng mạnh hơn." Nghe xong Thiên Trạch Huân, bên này Thiên Lạc trực tiếp giơ tay lên, đấm vào ngực Thiên Trạch Huân một cái.
Cũng ý thức được mình nói sai lời, bên này Thiên Trạch Huân không khỏi cười cười, "Nếu là như vậy, em nhất định sẽ toàn lực trợ giúp đại ca, chỉ có điều, đại ca anh nên cũng biết, Vân Long Đường khó đối phó, vì vậy chuyện này không vội vàng được."
"Ừm. Anh biết, vẫn là trước tiên chậm rãi điều tra đi." Thiên Lạc nói như thế, cũng là hít sâu một hơi.
Xem ra, cô càng phải nhanh hơn nữa, bắt đầu chuẩn bị.
Mà vào lúc này, tiếng người hầu gái đẹp đẽ gõ cửa phòng cũng vang lên, "Lạc thiếu gia, Trạch Huân thiếu gia, lão gia gọi hai vị thiếu gia đến nhà ăn cùng dùng cơm."
"Ông nội khẳng định không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được đại ca, chúng ta vẫn là mau mau đi thôi." Thiên Trạch Huân nói như thế, trước một bước đứng lên.
Cũng là rất lâu không nhìn thấy Thiên Dư Phong, Thiên Lạc gật đầu, cùng Thiên Trạch Huân đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.
Đến nhà ăn, Thiên Dư Phong liếc mắt liền thấy Thiên Lạc, lập tức cười không ngậm mồm vào được, "Tiểu Lạc, con có thể trở về, nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng không biết về thăm ông nội sớm một chút!"
"Ông nội, không phải con trở về rồi sao." Thiên Lạc nhìn Thiên Dư Phong, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Dư Phong, nhìn Thiên Dư Phong, trong giọng nói hơi có chút làm nũng, "Là Cố thiếu tướng thường thường tìm con hỗ trợ, con không thể làm khác, sau này nhất định sẽ về với ông nội sớm một chút."
"Cố thiếu tướng trọng dụng con, cũng là chuyện tốt, chỉ có điều con cũng phải nghỉ ngơi nhiều, ông thấy con đều gầy, lần này được nghỉ, con phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mạnh mới tốt." Nhìn bảo bối cháu đích tôn của mình gầy đi, Thiên lão gia đau loòng muốn hỏng rồi, lập tức đưa chiếc đũa vào trong tay Thiên Lạc, "Được rồi, mau ăn cơm."
Nói như thế, Thiên Dư Phong cũng là ngẩng đầu, nhìn Thiên Trạch Huân một chút, dường như có chút bất ngờ, "Quan hệ giữa hai người các con dường như là tốt hơn rất nhiều, vừa nãy ông nghe nói hai người các con nói chuyện với nhau ở trong phòng Trạch Huân sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook