Lúc này, lại có một bệnh nhân bước vào "Phòng khám Hoàn Nhan."
"Bác sĩ Thương, vẫn chưa ăn cơm à."
"Chưa, đang định nấu chút bún ốc." Hoàn Nhan Thương cười một cách chuyên nghiệp với người vừa đến.
"Bác sĩ Thương, cô nói xem cô xinh đẹp như vậy.

Tìm một người bạn trai thì không cần vất vả thế này nữa." Người đàn ông trung niên vừa bước vào, thấy lúc này trong phòng khám không có ai khác.

Bèn trêu chọc.
Ông ta vừa nói vừa dùng tay phải kéo tay Hoàn Nhan Thương.
"Anh Trịnh, xin tự trọng."
"Á."
Hoàn Nhan Thương thuận tay lấy một chiếc kim đâm vào tay Trịnh Khang.
Trịnh Khang hét lên.
"Sao thế? Thương Thương.


Cậu không sao chứ." Rõ ràng là Trịnh Khang kêu lên nhưng Quan Niệm lại hỏi Hoàn Nhan Thương trước.
"Cô ấy không sao nhưng tôi thì có chuyện.

Tay tôi đau.

Không có một nghìn tệ, chuyện này không xong." Trịnh Khang đứng dậy, dùng tay kia đập mạnh vào quầy.
"Để tôi xem tay anh." Quan Niệm đặt xuống hộp hạt dẻ vừa mang từ xe vào.

Đây cũng là thứ Hoàn Nhan Thương thích ăn.
"Cô xem, tay tôi đỏ hết cả rồi.

Ở đây có vết kim đâm, cô ấy vô cớ đâm tôi.

Ai biết được cái kim này có vi-rút gì không.


Lỡ tôi bị nhiễm vi-rút, bị bệnh thì sao?" Trịnh Khang thấy không chiếm được lợi, liền muốn tống tiền.
Ông ta bóp mạnh vào chỗ Hoàn Nhan Thương vừa đâm kim, sợ lát nữa máu khô, vết kim lành lại.
Nếu ông ta không bóp mạnh, vết kim Hoàn Nhan Thương đâm sẽ không chảy máu.
"Có phải chỗ này không?"
"Đúng, chính là chỗ này.

Á!"
Quan Niệm xác định được vị trí bị đâm, liền dùng sức bóp chặt tay Trịnh Khang, cô càng bóp càng chặt.
"Xem ra vẫn chưa khỏi, phải chữa thêm mới được.

Thương Thương lấy kim đến đây, lấy loại to nhất."
"Được ngay!"
Hoàn Nhan Thương cũng rất phối hợp tìm một chiếc kim to đến.
"Đừng...!đừng.

Vết thương của tôi không sao đâu, khỏi rồi, được cô này chữa là khỏi rồi." Trịnh Khang muốn rút tay về nhưng dù ông ta có rút thế nào cũng không rút được.

Cô gái này khỏe thật đấy.
"Tay anh khỏi thật rồi chứ? Anh sẽ không nhân lúc tôi không có ở đây mà đến gây phiền phức cho bạn thân tôi chứ." Mặc dù Quan Niệm cười nhưng tay vẫn không hề nới lỏng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương