Ngày 1 tháng 5 năm 20xx, 12 giờ nửa đêm, không trung đen nhánh xuất hiện quầng sáng, quầng sáng không ngừng tùy ý lan tràn tới các hướng chung quanh.
Cho đến khi trên bầu trời hắc ám bị cắn nuốt từng chút, không trung nguyên bản hắc ám được bao phủ bởi tầng ánh sáng rực giống như ban ngày, trời đổ mưa to.
Kỳ quái nhất chính là nước mưa lại có màu vàng nâu, giống như là tẩy đi tro bụi trên bầu trời, giúp không trung càng thêm sáng ngời.
Quầng sáng cùng trận mưa màu vàng nâu này thình lình xảy ra, giằng co hơn nửa giờ mới biến mất, sau khi biến mất thì để lại một loại virus đáng sợ.
Sau khi quầng sáng cùng cơn mưa biến mất, nhóm người đầu tiên cảm nhiễm virus xuất hiện, bọn họ hôn mê nửa giờ, sau khi tỉnh lại thì vô số người cảm nhiễm virus đã biến thành quái vật người không ra người, khát máu hung tàn.
Vô số động thực vật đều tang thi hóa hoặc dị biến, con người trở thành thực đơn của động thực vật và động thực vật thành thợ săn.
Từ đó, thế giới bắt đầu rơi vào khủng hoảng và nhân loại phải đối mặt với một thời kỳ tận thế đầy khốc liệt.
May mắn thay, một số người đã thức tỉnh và có được dị năng, trở thành lực lượng chống lại tai họa tận thế một cách kiên cường.
Vào ngày 20 tháng 12 của năm tận thế thứ tư, tại vùng ngoại thành của thành phố S, trời đầy tuyết rơi và không khí u ám.
Nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng xóa.
Cách đó không xa, có một kho lúa khổng lồ vẫn còn tương đối nguyên vẹn, đứng lặng lẽ như một con thú dữ đang ngủ say.
Thỉnh thoảng có vài con chim biến dị bay qua, phát ra tiếng kêu “Oa —— oa ——”, khiến không khí trở nên cực kỳ quái dị.
Đột nhiên, một tiếng vang rất nhỏ truyền đến, và từ xa xuất hiện một vài điểm đen nhỏ.
Đó là một đội nhỏ hoàn toàn được trang bị đầy đủ, mỗi người đều được bọc kín mít, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.
Họ rất cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, biểu hiện vô cùng nghiêm túc.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, họ mới từ từ tiến về phía kho lúa.
Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn về phía sau, nơi có một phụ nữ đứng.
Cô nàng mở đôi mắt hạnh xinh đẹp của mình và gật đầu với anh.
Sau đó, anh quay lại, bắt đầu mân mê khóa cửa phía trước.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, khóa đã được mở ra.
Hóa ra người dẫn đầu là một dị năng giả hệ kim, mở khóa chỉ bằng một tay!
Đoàn người nhanh chóng đẩy cánh cửa lớn của kho lúa và nhẹ nhàng tay chân tiến vào bên trong.
Do đã lâu không được thông gió, không khí trong kho lúa rất ngột ngạt, tràn ngập mùi mốc, mùi máu tươi, và còn có mùi hôi thối của tang thi.
Mùi vị này thật sự rất khó chịu.
Tuy nhiên, thực phẩm trong kho lúa vẫn được bảo quản khá tốt.
Chỉ cần vận chuyển hết số lương thực này về, đủ để cung cấp cho mấy vạn người trong căn cứ ăn vài tháng.
Đội trưởng Lôi Minh thấy kho lúa đầy ắp lương thực và bắt đầu chỉ huy mọi người thu dọn và hoàn thành nhiệm vụ.
“Đường Thi, Lâm Mạt, các cậu bảo vệ Lý Văn Tĩnh và Hoàng Minh.
Hãy tận lực đảm bảo họ có thể thu hết lương thực trong kho bên này và mang về không gian của mình.
Những người khác đi cùng tôi qua bên kia.”
“Lôi đội trưởng!” - Lý Văn Tĩnh đột nhiên lên tiếng, cười tự tin nói: “Giao việc này cho một mình tôi là được rồi.
Hoàng Minh, cậu qua bên kia cùng mọi người đi!”
“Nhưng… cô chắc chắn có thể chứa hết số lương thực này sao?” Đội trưởng Lôi Minh nghi ngờ hỏi, vì tổng số vật tư này tưởng chừng phải cần ít nhất cấp 6 mới đủ.
“Có thể chứ.
Sáng nay tôi đã đột phá lên cấp 6 rồi, vậy là đủ để chứa mấy thứ này.” - Lý Văn Tĩnh tự đắc mà trả lời.
“Ôi, cô đã đạt cấp 6 rồi ư! Thật tuyệt vời, tôi chỉ mới cấp 5 thôi.” - Hoàng Minh nói với vẻ hâm mộ, vì không gian dị năng nâng cấp khó khăn hơn nhiều so với các loại dị năng khác.
Nhìn thấy sự ngưỡng mộ của các đội viên dành cho Lý Văn Tĩnh, Đường Thi liếc nhìn Lâm Mạt.
Lâm Mạt lắc đầu, rõ ràng là bọn cô không biết việc này từ trước.
Sao lại không nói cho bọn họ? Có phải vì quá bận rộn mà quên không? Cũng có khả năng, có lẽ Lý Văn Tĩnh mới thăng cấp sáng nay, có thể là cô ta thật sự đã quên.
“Vậy được rồi, bên này giao cho các cô.
Những người khác đi với tôi qua bên kia.” - Lôi Minh dẫn theo những người khác tới khu vực khác.
Ba người còn lại mang theo tâm sự tiếp tục thực hiện nhiệm vụ: Lâm Mạt bảo vệ Lý Văn Tĩnh trong khi thu lương thực, còn Đường Thi dùng tinh thần dị năng để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh, thỉnh thoảng giải quyết một số tang thi ẩn nấp trong bóng tối.
“A!” - Đột nhiên, Đường Thi nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi.
“Mạt Mạt, sao vậy? Cậu tỉnh lại đi!” - Lý Văn Tĩnh thần sắc nôn nóng ôm Lâm Mạt, người đã đột nhiên bất tỉnh.
“Sao lại thế này?” - Đường Thi vội vàng bước đến bên người Lâm Mạt và hỏi Lý Văn Tĩnh.
“Mình cũng không biết.
Khi mình đang thu lương thực, Mạt Mạt đột nhiên ngã vào người tôi”
Đường Thi nhận Lâm Mạt từ tay Lý Văn Tĩnh, nói: “Văn Tĩnh, cậu trước tiên tiếp tục thu lương thực.
Khi nào xong, chúng ta sẽ đi tìm đội trưởng để hội hợp.”
“Được.” - Lý Văn Tĩnh đứng dậy, nhanh chóng tiếp tục thu nhận lương thực vào không gian của mình.
Chỉ trong chốc lát, kho lúa đã trống rỗng, không còn thấy lương thực đâu nữa.
"Thi Thi, chúng ta mau đi tìm đội trưởng để hội họp!" - Văn Tĩnh vừa nói vừa định giúp đỡ Lâm Mạt đứng dậy.
Bỗng nhiên, Lý Văn Tĩnh ngã ngồi xuống đất và kêu lên: "A!".
Đường Thi vội nhìn về phía cô ta và hỏi: "Văn Tĩnh, cậu sao vậy?"
Lý Văn Tĩnh ngồi dưới đất, tay ôm mắt cá chân, vẻ mặt đau đớn: "Thi Thi, chân mình hình như bị trật rồi."
Nghe vậy, Đường Thi lo lắng nói: "Vậy chúng ta ở đây chờ đội trưởng đến đi!" - Rồi cô đỡ Lâm Mạt dựa vào tường để nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook