Đến bãi săn, hắn không tự chủ được mà giương mắt nhìn chung quanh, nhưng miệng trước sau như một, dùng ngữ khí chán chết nói: “Y Y, để hộ vệ dẫn muội đi mấy nơi tìm săn, bổn vương ở đây chờ muội.”

Tuy Lang Vương có tâm giục ngựa đi khắp nơi tìm tiểu nương của hắn, nhưng cơ thể và miệng đều không chịu khống chế của mình, trước sau như một, ngẩn người dưới mái che nắng của khu vực săn bắn.

Không lâu sau liền nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Sở Y Y truyền đến: “Đây rõ ràng là ta bắn trước được, ngươi dựa vào cái gì mà cướp với ta?”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sau đó giọng nói non nớt trả lời: “Con thỏ này là ta phóng sinh, ngươi dựa vào cái mà bắn?”

Sở Y Y khó thở nói: “Đây là bãi săn, không phải Phật đường, ngươi chạy đến nơi này phóng sinh, chẳng lẽ bị mù?”

Lúc này, Sở Tà đã giục ngựa đi tới, thấy tiểu Quỳnh Nương của hắn mặc đồ săn xinh xắn, trên đầu búi hai búi tóc, làn da trắng nõn, trừng mắt nói: “Nó là thỏ mẹ đang mang thai, sắp sinh rồi, trời cao có đức hiếu sinh, sao ngươi lại nhẫn tâm bắn chết nó?”

Hôm nay khó lắm Sở Y Y mới bắn trúng một con thỏ, lại bị tiểu cô nương này cướp đi giao cho tôi tớ phía sau băng bó, sao có thể không tức giận? Hét lớn một tiếng: “Đó là của ta, còn không đưa nữa, đừng trách ta giáo huấn ngươi!”

Phía sau Quỳnh Nương là đại ca Liễu Tương Cư của nàng, nàng rất tự tin, lập tức trừng mắt nói: “Nào, ngươi cứ lại đây, xem ai giáo huấn ai!”

Nhưng thấy thị vệ phía sau Sở Y Y xông đến, nàng lại trừng mắt: “Không phải nói là ngươi giáo huấn ta sao? Sao còn thả chó nhà mình ra? Các ngươi muốn hai đại hán đánh một tiểu cô nương? Không có bản lĩnh đánh nhau, sao phải to mồm?”

Tuy là cảnh trong mơ nhưng Lang Vương vẫn phải cảm khái, khi đó tiểu nương tử của mình đúng là thiếu chỉnh đốn, dáng vẻ trừng mắt phồng má kia thực sự làm trái tim hắn ngứa ngáy, muốn hung hăng nhéo một phen.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hiển nhiên Sở Y Y không phục, bị nàng kích động bảo thị vệ lui về phía sau, mình thì xông qua. Nhưng lại bị Quỳnh Nương học được vài kỹ năng vặn lấy cổ tay, bị lật lại đè xuống đất.

Quỳnh Nương được tiện nghi còn khoe mẽ, miệng nói: “Xem đi, không phải ta không cho ngươi, thật sự là kỹ năng của ngươi không bằng người… vậy đi, ngươi báo tên phủ, ta sai người đưa một mâm thịt thỏ đã nướng đến cho ngươi, tránh cho ngươi bị mất mặt xấu hổ ở khu vực săn bắn.”

Sở Y Y tức giận vẫn muốn xông lên, nhưng Liễu Tương Cư phía sau Quỳnh Nương lại kéo Quỳnh Nương về, hai tay ôm quyền xin lỗi Sở Y Y, cũng để lại một con hươu và ba con thỏ trên lưng ngựa của mình lại để nhận lỗi, rồi kéo tiểu Quỳnh Nương chạy đi.

Sở Tà muốn đuổi theo nói với Quỳnh Nương mấy câu, nhưng ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, mưa to như trút nước, hắn đứng dưới đình trúc trong bến đò trú mưa, lại thấy tiểu Quỳnh Nương của hắn đang đội mũ lớn, ngẩng đầu nhìn vô số hạt mưa rơi xuống phía chân trời, lẩm bẩm làm thơ.

Giọt mưa rơi trên trán nàng, chảy xuống theo cái mũi thẳng, rơi xuống đôi môi no đủ, bị nàng hút vào.

Sở Tà cảm thấy dưới bụng nóng lên, không rõ là cảm giác của mình bây giờ, hay là cảm giác của thân thể ngay lúc đó, nhưng lúc nhìn lại tiểu cô nương kia, nàng đã được đón lên thuyền rồi…

Tiếp theo, cảnh tượng trước mắt lại biến hóa, là ở biệt quán của hắn, hôn thư hắn đích thân viết bị Liễu gia trả về.

Có lẽ bà mối lo Vương gia tức giận liên lụy đến mình nên thật cẩn thận nói: “Người Liễu gia mắt cao hơn đầu, lời trong lời ngoài đều cảm thấy tiểu thư Liễu gia của bọn họ tài mạo song toàn, không muốn gả cho Vương gia quê người.”

Trái lại Sở Tà bình tĩnh, có muốn gả hay không, không phải cuối cùng cũng trở thành lão bà làm ấm chăn cho hắn sao? Bây giờ trong bụng còn có con của hắn đấy!

Nhưng miệng hắn lại không tự chủ được mà nói: “Chẳng qua là thấy phụ thân của nàng ta danh vọng vững vàng thôi, nữ tử đanh đá như vậy chỉ cưới về để chòng ghẹo, không muốn gả thì thôi!”

Sở Tà biết đây là lời hắn nói lúc đó, nhưng bây giờ nghe lại lại thấy mặt nóng rát.

Tiếp theo cảnh tượng lại đổi, có điều trước mắt lại là trong Hoàng Tự.

Hắn đứng dưới hiên, Thường Tiến phía sau thấp giọng nói: “Vương gia, án làm rối kỉ cương khoa thi lần này, rõ ràng là có người hãm hại Vương gia, sớm biết vậy không bằng từ chối chuyện này, quay lại Giang Đông…”

Sở Tà nghe vậy mày nhăn lại, hắn bỗng bừng tỉnh, giấc mơ này có tà khí, hình như là đi tới kiếp trước Quỳnh Nương chưa trọng sinh.

Hắn từng nghe Quỳnh Nương nhắc đến, đời trước sau khi vào kinh, hắn đồng ý với lời đề nghị của hoàng đế, chủ trì khoa thi, bị oan, bị văn võ cả triều chửi rủa… bởi vì kiếp trước không có Quỳnh Nương nên hắn vô cùng xui xẻo, mọi chuyện không suôn sẻ!

Có điều hắn không lo lắng về tình trạng của mình, chỉ một lòng nghĩ nếu đúng là như thế, vậy chẳng phải lúc này Quỳnh Nương chưa trở về Thôi gia, vẫn là thiên kim Liễu gia sao?

Đúng lúc này, hắn bước đến gian chính, thấy được hình bóng quen thuộc ở một bên điện.

Hắn thấy Liễu Tương Quỳnh đã lớn đang quỳ gối trong Phật đường trống trải, lệ ý mịt mù nhìn tượng Phật, nàng lẩm bẩm: “Tương Quỳnh tự biết xuất thân hèn mọn, vốn là tiện nữ thương hộ, không phải thiên kim Liễu gia, không dám xin gả vào hào môn quý trạch, chỉ xin gả được cho người bần hàn trong sạch, nay đã định chung thân với Thượng công tử, cũng xin Phật Tổ phù hộ, để mẫu thân có thể mau chóng tìm được nữ nhi chân chính Thôi Bình Nhi về…”

Lang Vương nhìn mà đau lòng, biết nhất định là lúc này Quỳnh Nương đã biết được thân thế của mình, trong lòng không nơi nương tựa, xin được Phật Tổ phù hộ.

Tuy rằng hắn hận không thể đi qua đi ôm lấy tiểu cô nương đang khóc thút thít, nhưng miệng lại không tự chủ được mà hừ lạnh: “Hoá ra là thiên kim giả, chẳng trách đanh đá như vậy…”

Sau đó là vô số cảnh tượng, chỉ là nàng của khi đó đã gả cho Thượng Vân Thiên, Sở Tà nhận ra, kiếp trước mỗi khi vào kinh, hắn sẽ không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng nàng trên yến hội.

Còn ẩn tình trong chuyện thiên kim thật giả của Liễu gia, hắn biết rõ ràng bởi vì có thị thiếp Thôi Bình Nhi trong phủ.

Chủ nhân thân thể này luôn thờ ơ lạnh nhạt, ôm tâm tư vui sướng khi người gặp nạn nhìn nữ nhân này đoan trang tao nhã trước mặt người khác, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại rụt rè vì sợ lời của người ngoài.

Dường như tiểu cô nương vẻ mặt phấn chấn, đanh đá bướng bỉnh ở khu vực săn bắn đã hoàn toàn biến mất.

Mà tiểu cô nương hồn nhiên trẻ con ở bến đò, vì một câu thơ quái đản mà liên tục nghiêm túc cân nhắc, y phục ướt cũng không quan tâm càng hoàn toàn biến mất.

Sở Tà cảm thấy hình như mình của kiếp trước luôn khinh thường nàng, nhưng thời gian trộm ngắm nàng càng ngày càng nhiều.

Cảnh tiếp theo, đó là Giang Đông mua phải gỗ mục của hiệu buôn Bạch gia nên đê vỡ, lưu dân Giang Đông lưu lạc đến kinh thành ăn xin.

Hắn bị triều đình truy cứu trách nhiệm, chỉ là lúc hắn cải trang đến dưới núi Hoàng Sơn, liền thấy có mấy người đang lén lút thậm thụt xúi giục nạn dân làm loạn: “Giang Đông Lang Vương hoang dâm vô độ, khiến nhân dân chúng ta lầm than, chúng ta đến kinh thành cầu xin, đừng có để mấy nồi cháo loãng lừa gạt chúng ta! Nếu triều đình không nghiêm trị Lang Vương, chúng ta thề sẽ không về quê!”

Lời xúi giục của bọn họ rất có hiệu quả, nạn dân xúc động phẫn nộ đỏ mắt, muốn đạp đổ quầy cháo, đi theo những người đó đến cửa thành làm loạn.

Những phu nhân quý phủ đến phát cháo đâu từng thấy cảnh tượng hỗn loạn này? Ai nấy sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Ngay lúc mấu chốt này, nữ tử lâu không gặp kia đột nhiên vén váy lụa lên đứng trên bàn đặt bát cháo, tay cầm muỗng dài, chỉ vào mấy tên vô lại xúi giục nói: “Sạp cháo này là ta và các phu nhân thiện tâm trong kinh thành, gom hết gia sản của mình, mua gạo ngon bột ngon đến, dốc hết sức chuẩn bị mới làm ra, muốn giúp đỡ người già nữ nhân và trẻ em không thể kiếm ăn! Nhìn mấy người tay dài chân dài như các ngươi, da mặt hồng nhuận ăn không thiếu thịt, nên tự có chút thể diện, đừng đến đây ăn chực uống chờ! Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy những đứa trẻ nằm trong lòng mẫu thân, hút nửa ngày không ra sữa, sắp đói chết kia sao? Có sức thì liên hệ với triều đình, cút xa một chút, đừng chiếm cơm canh của những người già phụ nhân và trẻ em đó. Ta xem hôm nay ai dám đạp đổ sạp cháo này, chẳng lẽ trong những lão nhân và hài tử sắp chết đói này không có cha nương và hài nhi của các ngươi sao!”

Những lời này làm người trong mộng bừng tỉnh, những nạn dân đang đói chân chính tức khắc không để yên, cũng cao giọng la hét nếu ai đạp đổ sạp cháo đi, liền liều mạng với bọn hắn.

Sở Tà nhìn ở nơi xa, từ đáy lòng bỗng trào lên một loại tình cảm không biết tên.

Sở Tà biết đây là mình của kiếp trước lại một lần nữa nhìn thấy cô nương đanh đá phồng má trừng mắt ở khu vực săn bắn mà rung động.

Hắn cứ nhìn nữ tử này từ xa, nàng đang mỉm cười, không ngừng rót cháo, phân phát màn thầu cho người già và bọn nhỏ. Thậm chí nàng còn mang theo một nồi sữa dê to, phân cho những đứa trẻ mới sinh đang gào khóc đòi ăn.

Bởi vì bận rộn mà búi tóc được buộc không chút cẩu thả rơi xuống vài sợi, gương mặt luôn ra vẻ từng trải của nàng lộ ra vài phần trẻ con tương xứng với tuổi.

Tiếp theo, màn đêm buông xuống, nàng về muộn, bị mấy tên vô lại xúi giục ban sáng chặn đường.

Sở Tà yên lặng đi theo sau xe ngựa của nàng đưa nàng về, dẫn người xông lên, đánh mấy tên vô lại làm loạn kia đến da tróc thịt bong rồi bắt đi.

Hắn một mạch hộ tống xe ngựa của phu nhân Thượng gia về phủ, lại không đè nén được ghen tuông trong lòng, thống hận kiếp trước Quỳnh Nương mắt mù gả cho Thượng Vân Thiên, cứ đưa người như vậy chẳng phải là đưa lên tận giường họ Thượng kia sao…

Suy nghĩ này thật sự không thể nghĩ sâu xa, nghĩ vậy, cả người hắn nóng lên như bị chiên dầu.

Lúc này hắn của kiếp trước cũng không vui lắm, Quỳnh Nương hỏi tên họ của ân nhân, hắn vội vàng kéo màn xe xuống, không để nàng thấy mình là người bị nàng từ hôn, ghen tuông hỏi chẳng lẽ nàng gả cho người chết sao? Nương tử về muộn như vậy lại không biết đi đón, sau đó vội vàng chạy đi.

Có điều lúc kéo màn xe, chuỗi Phật châu hắc kim trên tay hắn đột nhiên tung ra, rơi vào trong xe.



Tác giả có lời muốn nói: Có người hỏi vì sao kiếp trước Lang Vương thâm tình như vậy… Ừ, suy nghĩ của người yêu thầm mấy thím đừng đoán làm gì…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương