Trọng Sinh Trở Về Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù
-
C25: Chương 25
Lúc Cố Tuyết Nhi thức dậy đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau,cô lấy tay chạm vào bên giường còn lại để tìm hơi ấm của Tưởng Thiên Dịch nhưng bên cạnh đã lạnh ngắt từ lâu.
Khi dần dần lấy được ý thức Cố Tuyết Nhi ngồi dậy vào phòng tắm rửa mặt.Cô thay bộ váy mới rồi thong thả đi xuống phòng bếp ở dưới tầng.
Dì giúp việc đã đến đây từ lâu,vừa thấy Cố Tuyết Nhi thì đi lại nói với cô:" Phu nhân,tôi đã nấu xong bữa sáng.Chừng nào phu nhân muốn ăn có thể nói với tôi.Tôi sẽ dọn lên giúp cô"
Cố Tuyết Nhi mỉm cười gật đầu với dì giúp việc.
Dì giúp việc thấy Cố Tuyết Nhi không căn dặn gì nữa thì đi vào bếp làm tiếp công việc của bà.Lúc sáng vừa thức dậy Tưởng Thiên Dịch đã đi xuống dặn dò dì giúp việc những món mà Cố Tuyết Nhi muốn ăn cũng đủ thấy rằng Tưởng Thiên Dịch yêu Cố Tuyết Nhi đến nhường nào.
Vừa thức dậy,Cố Tuyết Nhi chưa muốn ăn sáng cũng không cảm thấy đói bụng.Vậy nên cô ra phòng khách chọn đại một cuốn tạp chí ngồi đọc đến chừng nào đói bụng thì mới ăn.
Đó là thói quen của cô đã hình thành được ba năm nay.Cho dù bây giờ cô đang mang thai nhưng thói quen đó vẫn còn.
Cuốn tạp chí cô đang đọc là về tài chính,nhà đất…Trang giấy lật đến khuôn mặt quen thuộc khiến cô phải ngừng lại.
Ồ!
Là Tưởng Thiên Dịch.Không ngờ danh tiếng của Tưởng Thiên Dịch còn được lên cả báo chí.Bài báo cũng không nói gì khác xa suy nghĩ của cô.Vài câu từ ca ngợi anh rồi một số thứ về mảnh đất mà anh vừa mới thu mua cách đây không lâu.Những thứ này Cố Tuyết Nhi biết không sớm thì muộn anh cũng sẽ mất trắng mà thôi…
Đọc tạp chí một lúc thì cô mới vào ăn sáng.Suốt ba năm nay cô luôn luôn ở nhà.Luôn trong thân thế là cô vợ nhỏ của Tưởng Thiên Dịch.Mang trong người diện mạo tiểu thư nhà họ Cố,phu nhân nhà họ Tưởng xem như cô cũng có chút danh tiếng.Nhưng từ trước đến giờ suốt ba năm nay cô cũng ít xuất hiện trước truyền thông.Có lẽ người ta chỉ biết đến Cố Tuyết Nhi với cái danh" phu nhân hào môn"
Ăn sáng xong,cô bèn đi dạo một vòng quanh sân biệt thự.Đây cũng là một thói quen suốt ba năm nay cô luôn di trì.Nhưng do đang mang thai vậy nên Tưởng Thiên Dịch rất giám sát cô.Tưởng Thiên Dịch chỉ hận không thể 24/24 ở bên cạnh cô.Việc này làm cô rất cảm thấy rất phiền.Anh luôn cử người trông chừng cô vì chỉ sợ cô xảy ra chuyện.
Haizzz
Cô cảm thấy y như mình đang bị giam lỏng trong ngục tù vậy.
Bước chân cô dừng lại trước vườn hoa.Nhắc đến đây mới nhớ,khi cô vừa đến đây.Nơi này chỉ là khu đất trống nhưng gần đây Tưởng Thiên Dịch có xây thêm một vườn hoa nhỏ.Lúc đầu cô không biết dùng để làm gì,dù gì Tưởng Thiên Dịch nhìn sao cũng không dám một kẻ yêu hoa.Nhưng cô cũng lười hỏi vì cô cũng khá thích hoa…
Vườn hoa với muôn màu sắc,những loại hoa khác nhau được trồng xen kẻ nhau nhìn rất là đặc sắc.
Ngay cả Cố Tuyết Nhi cũng bị hấp dẫn trước những loài hoa này.Không biết cô có suy nghĩ nhiều hay không mà những loài hoa này đa số đều là loài cô thích.
Tối hôm qua cô mơ thấy giấc mơ đó.Rất chân thật,chân thật đến mức cô cảm giác rằng cô thật sự đã gặp được Cố Tuyết Nhi.
Nhưng một sự việc khiến cô cảm thấy kì lạ hơn là.Kí ức của Cố Tuyết Nhi bỗng xuất hiện trong đầu cô!
Đoạn kí ức đó cũng không có gì quá khác lạ so với những tiểu thư đài cát khác.Nhưng cô lại nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.Hình như cô đã gặp được ở đâu rồi.
Đến trưa,điện thoại bàn bỗng vang lên.Người giúp việc thấy dãy số lạ thì không bắt máy.May thay ngay lúc Cố Tuyết Nhi vừa đi ngang qua.
" Dì đi làm việc đi.Để tôi nhấc máy cho"
Cố Tuyết Nhi bắt máy.Đầu dây bên kia một lúc lâu mới cất tiếng.
" Xin chào,tôi là Từ Bắc Nguyên"
Cố Tuyết Nhi nhíu mày,chợt nhớ đến người đàn ông mà cô đã gặp trên núi.
Đây là người đã từng giúp cô vài lần khi cô bị Tưởng Du Vãn bắt nạt.
Nhưng người đàn ông này với Cố Tuyết Nhi thì có liên quan gì với nhau?
Theo như kí ức của Cố Tuyết Nhi.Từ Bắc Nguyên là học trưởng của Cố Tuyết Nhi.Khi Cố Tuyết Nhi còn du học nước ngoài thì có vài lần gặp qua Từ Bắc Nguyên.Cả hai cũng không quá thân thiết.Gặp nhau trong mấy cuộc xả giao hay tiệc của trường chỉ chào nhau rồi mấy câu xả giao thông thường.Không có một mối quan hệ nhất định nào với nhau.
Thấy Cố Tuyết Nhi im lặng,Từ Bắc Nguyên lại cất tiếng nói tiếp,giọng điệu anh ta dịu dàng mềm mại" Tuyết Nhi,không biết em có nhớ anh không.Anh là học trưởng của em ở nước ngoài"
Ồ cô biết điều đó mà.
" À…tôi còn nhớ.Không biết hôm nay học trưởng Từ liên lạc với tôi là có chuyện gì?" Cố Tuyết Nhi khó hiểu nhưng vẫn lịch sự nói tiếp.
Ngữ điệu của anh ta vẫn như lúc đầu,ôn tồn dịu dàng chậm rãi cất tiếng:" Cũng không có việc gì quan trọng.Anh thay mặt cho mấy bạn học của em mời em đến họp lớp.Nếu em không bận gì thì có thể đến."
Thì ra là mời cô đến họp lớp.Nhưng có thể kêu bạn nhắn với cô mà.Tại sao lại để Từ Bắc Nguyên học trưởng gọi điện đến chứ.Điều quan trọng là còn gọi vào số của nhà họ Tưởng chứ không phải điện vào số máy cô.
Vì sao anh ta biết số điện thoại bàn của nhà họ Tưởng?
Rốt cuộc anh ta muốn cái gì?!
Khi dần dần lấy được ý thức Cố Tuyết Nhi ngồi dậy vào phòng tắm rửa mặt.Cô thay bộ váy mới rồi thong thả đi xuống phòng bếp ở dưới tầng.
Dì giúp việc đã đến đây từ lâu,vừa thấy Cố Tuyết Nhi thì đi lại nói với cô:" Phu nhân,tôi đã nấu xong bữa sáng.Chừng nào phu nhân muốn ăn có thể nói với tôi.Tôi sẽ dọn lên giúp cô"
Cố Tuyết Nhi mỉm cười gật đầu với dì giúp việc.
Dì giúp việc thấy Cố Tuyết Nhi không căn dặn gì nữa thì đi vào bếp làm tiếp công việc của bà.Lúc sáng vừa thức dậy Tưởng Thiên Dịch đã đi xuống dặn dò dì giúp việc những món mà Cố Tuyết Nhi muốn ăn cũng đủ thấy rằng Tưởng Thiên Dịch yêu Cố Tuyết Nhi đến nhường nào.
Vừa thức dậy,Cố Tuyết Nhi chưa muốn ăn sáng cũng không cảm thấy đói bụng.Vậy nên cô ra phòng khách chọn đại một cuốn tạp chí ngồi đọc đến chừng nào đói bụng thì mới ăn.
Đó là thói quen của cô đã hình thành được ba năm nay.Cho dù bây giờ cô đang mang thai nhưng thói quen đó vẫn còn.
Cuốn tạp chí cô đang đọc là về tài chính,nhà đất…Trang giấy lật đến khuôn mặt quen thuộc khiến cô phải ngừng lại.
Ồ!
Là Tưởng Thiên Dịch.Không ngờ danh tiếng của Tưởng Thiên Dịch còn được lên cả báo chí.Bài báo cũng không nói gì khác xa suy nghĩ của cô.Vài câu từ ca ngợi anh rồi một số thứ về mảnh đất mà anh vừa mới thu mua cách đây không lâu.Những thứ này Cố Tuyết Nhi biết không sớm thì muộn anh cũng sẽ mất trắng mà thôi…
Đọc tạp chí một lúc thì cô mới vào ăn sáng.Suốt ba năm nay cô luôn luôn ở nhà.Luôn trong thân thế là cô vợ nhỏ của Tưởng Thiên Dịch.Mang trong người diện mạo tiểu thư nhà họ Cố,phu nhân nhà họ Tưởng xem như cô cũng có chút danh tiếng.Nhưng từ trước đến giờ suốt ba năm nay cô cũng ít xuất hiện trước truyền thông.Có lẽ người ta chỉ biết đến Cố Tuyết Nhi với cái danh" phu nhân hào môn"
Ăn sáng xong,cô bèn đi dạo một vòng quanh sân biệt thự.Đây cũng là một thói quen suốt ba năm nay cô luôn di trì.Nhưng do đang mang thai vậy nên Tưởng Thiên Dịch rất giám sát cô.Tưởng Thiên Dịch chỉ hận không thể 24/24 ở bên cạnh cô.Việc này làm cô rất cảm thấy rất phiền.Anh luôn cử người trông chừng cô vì chỉ sợ cô xảy ra chuyện.
Haizzz
Cô cảm thấy y như mình đang bị giam lỏng trong ngục tù vậy.
Bước chân cô dừng lại trước vườn hoa.Nhắc đến đây mới nhớ,khi cô vừa đến đây.Nơi này chỉ là khu đất trống nhưng gần đây Tưởng Thiên Dịch có xây thêm một vườn hoa nhỏ.Lúc đầu cô không biết dùng để làm gì,dù gì Tưởng Thiên Dịch nhìn sao cũng không dám một kẻ yêu hoa.Nhưng cô cũng lười hỏi vì cô cũng khá thích hoa…
Vườn hoa với muôn màu sắc,những loại hoa khác nhau được trồng xen kẻ nhau nhìn rất là đặc sắc.
Ngay cả Cố Tuyết Nhi cũng bị hấp dẫn trước những loài hoa này.Không biết cô có suy nghĩ nhiều hay không mà những loài hoa này đa số đều là loài cô thích.
Tối hôm qua cô mơ thấy giấc mơ đó.Rất chân thật,chân thật đến mức cô cảm giác rằng cô thật sự đã gặp được Cố Tuyết Nhi.
Nhưng một sự việc khiến cô cảm thấy kì lạ hơn là.Kí ức của Cố Tuyết Nhi bỗng xuất hiện trong đầu cô!
Đoạn kí ức đó cũng không có gì quá khác lạ so với những tiểu thư đài cát khác.Nhưng cô lại nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.Hình như cô đã gặp được ở đâu rồi.
Đến trưa,điện thoại bàn bỗng vang lên.Người giúp việc thấy dãy số lạ thì không bắt máy.May thay ngay lúc Cố Tuyết Nhi vừa đi ngang qua.
" Dì đi làm việc đi.Để tôi nhấc máy cho"
Cố Tuyết Nhi bắt máy.Đầu dây bên kia một lúc lâu mới cất tiếng.
" Xin chào,tôi là Từ Bắc Nguyên"
Cố Tuyết Nhi nhíu mày,chợt nhớ đến người đàn ông mà cô đã gặp trên núi.
Đây là người đã từng giúp cô vài lần khi cô bị Tưởng Du Vãn bắt nạt.
Nhưng người đàn ông này với Cố Tuyết Nhi thì có liên quan gì với nhau?
Theo như kí ức của Cố Tuyết Nhi.Từ Bắc Nguyên là học trưởng của Cố Tuyết Nhi.Khi Cố Tuyết Nhi còn du học nước ngoài thì có vài lần gặp qua Từ Bắc Nguyên.Cả hai cũng không quá thân thiết.Gặp nhau trong mấy cuộc xả giao hay tiệc của trường chỉ chào nhau rồi mấy câu xả giao thông thường.Không có một mối quan hệ nhất định nào với nhau.
Thấy Cố Tuyết Nhi im lặng,Từ Bắc Nguyên lại cất tiếng nói tiếp,giọng điệu anh ta dịu dàng mềm mại" Tuyết Nhi,không biết em có nhớ anh không.Anh là học trưởng của em ở nước ngoài"
Ồ cô biết điều đó mà.
" À…tôi còn nhớ.Không biết hôm nay học trưởng Từ liên lạc với tôi là có chuyện gì?" Cố Tuyết Nhi khó hiểu nhưng vẫn lịch sự nói tiếp.
Ngữ điệu của anh ta vẫn như lúc đầu,ôn tồn dịu dàng chậm rãi cất tiếng:" Cũng không có việc gì quan trọng.Anh thay mặt cho mấy bạn học của em mời em đến họp lớp.Nếu em không bận gì thì có thể đến."
Thì ra là mời cô đến họp lớp.Nhưng có thể kêu bạn nhắn với cô mà.Tại sao lại để Từ Bắc Nguyên học trưởng gọi điện đến chứ.Điều quan trọng là còn gọi vào số của nhà họ Tưởng chứ không phải điện vào số máy cô.
Vì sao anh ta biết số điện thoại bàn của nhà họ Tưởng?
Rốt cuộc anh ta muốn cái gì?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook